CHƯƠNG 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lái xe phía trước suýt nữa bật cười vì câu nói này, thiếu gia nhà ông đang nói cái gì vậy?

Thượng Quan Nhu cũng suýt bật cười vì câu nói của anh.

May mà cô nhịn xuống, nghiêm trang lắc đầu: "Cám ơn thiếu gia đã coi trọng tôi, nhưng hiện tại tôi không có nhiều hứng thú đối với công việc này nên chỉ có thể buông tha sự nâng đỡ của thiếu gia".

Nhiêu Triết cũng không khuyên cô nữa, chỉ cười như có như không nhìn cô một hồi lâu mới gạt cửa sổ xe lên, ra hiệu cho lái xe tiếp tục lái đi.

Thượng Quan Nhu bị bỏ lại một chỗ cảm thấy không thể nói được lời nào.

Khi xe đã chạy đến trước cửa lớn Nhiêu gia, cô không nhịn được nghĩ, gã Nhiêu Triết này thật không có phong độ của đàn ông, nhìn thấy một cô gái như cô đang kéo hành lý cũng không giúp đỡ một chút, quả thật là một tên nhỏ mọn!.

Mắng thầm một trận lại cảm thấy ý nghĩ của mình thật quá ngây thơ, chà chà chân, mang theo vài phần phiền não, cô xoay người đi về hướng bến xe bus.

Thượng Quan Nhu không nghĩ tới mấy cổ phiếu Nhiêu Triết giới thiệu cho cô lại thu về nhiều lợi nhuận như vậy, cô chẳng qua cũng chỉ đầu tư mấy vạn, cũng chọn một sàn chứng khoán rồi nhân lúc tăng giá mà bán đi, vậy mà tài khoản ngân hàng lại tăng lên những sáu số.

Trước đây, đối với cô năm mươi vạn chẳng đáng là gì, nhưng bây giờ đó lại là con số trên trời.

Cô không có lòng tham, số tiền đó cũng đủ để cô thuê một phòng trọ đơn, nhưng cũng chỉ có thể chi trả tiền học phí trong một thời gian ngắn thôi.

Tính toán cẩn thận, cô có thể mua thêm một chiếc xe đạp, còn thừa được một ít, từ sau tai nạn lần đó, cô quyết định từ sau sẽ không đi xe ô tô nữa.

Buổi tối, cô sẽ tập trung học tài chính đầu tư, từ sau lần đầu đầu tư vào cổ phiếu này, cô cảm thấy sự nghiệp đầu tư này không tồi.

**********************************



Buổi tối hôm nay, Thương Quan Nhu vừa chào tạm biệt với mấy người bạn học ở cổng trường xong, một chiếc xe thể thao màu đỏ đặt biệt nổi bật đỗ ở cách đó không xa.

Chủ chiếc xe trông cực kỳ đẹp trai, tay chống cằm ngồi ở ghế lái, nửa cười nửa không nhìn cô.

Vài bạn học vẫn đứng ở ven đường kéo tay nhau dừng lại, đang tò mò đánh giá trai đẹp, cúi sát vào nhau nhỏ giọng thì thầm.

Loại đàn ông có gương mặt yêu nghiệt giống như Nhiêu Triết này, tương xứng với khuôn mặt là cách ăn mặc cá tính, cùng với chiếc xe thể thao màu đỏ xa xỉ, rất khó khiến cho người ta không chú ý tới anh.

Nhưng bản thân anh lại không hề để ý đến thân phận tác phẩm nghệ thuật đang được chiêm ngưỡng của mình, làm một vài cô gái cười ha ha đánh giá, người có lá gan lớn hơn còn huýt sáo với anh.

Này, tên đàn ông cợt nhả chết tiệt kia, thế mà lại chạy thẳng đến trường học của cô sử dụng mỹ nam kế?

Rốt cuộc anh đến làm gì?

Cô sẽ không tự kỷ cho rằng anh đến tìm mình.


Cô chẳng qua chỉ nghỉ làm nữ giúp việc nhà anh, nhìn ngang nhìn dọc, Nhiêu Triết cũng không phải loại tự hạ thấp bản thân mình để tìm người giúp việc.

Cô giả bộ không thấy, tiếp tục đi đến một chỗ cách đó không xa, mà xe của Nhiêu Triết cũng không đuổi theo.

Chẳng qua khóe mắt cô lại phát hiện ánh mắt của anh đang gắt gao chiếu vào cô.

Điều này làm cho da đầu của Thượng Quan Nhu run lên, tim đập mạnh, chân không tự giác bước nhanh hơn.

Đột nhiên tiếng chuông di động trong túi vang lên, dọa cô nhảy dựng, hoang mang rối loạn, nhanh chóng mở túi xách. Tên hiển thị trên điện thoại là mẹ của Kỷ Hinh Mi.

Ba mẹ của Kỷ Hinh Mi không quan tâm tới con gái, từ khi cô sống lại với thân phận này, cũng chỉ nhận được một cuộc gọi từ nhà mà thôi.

Cũng chỉ để nói với cô, gã đàn ông hơn cô hai mươi mấy tuổi đó đã tìm được vị hôn thê rồi, cô cực kỳ bất hạnh bị knockout.

Lúc ấy lời nói của mẹ Kỷ Hinh Mi nghe thật tiếc hận, nói Kỷ gia không có phúc phận này.

Thượng Quan Nhu vốn tưởng rằng trước khi sống lại, ba mình đã đủ lạnh lùng, không nghĩ tới trên đời này vẫn còn có loại ba mẹ không suy nghĩ tới hạnh phúc của con gái mình.

"Hinh Mi à?"

Điện thoại vừa nối, liền nghe thấy tiếng nói đặc trưng của mẹ Kỷ, tiếng nói bén nhọn, làm cho cô thực chán ghét, tuy vậy thân phận hiện tại của cô là Kỷ Hinh Mi, chỉ có thể kiên trì nhẫn nại mà thôi.

Mẹ Kỷ trực tiếp nói vào chủ đề, không hỏi han, không quan tâm, không hề lo lắng đến cuộc sống hiện tại của cô.

"Tuần trước, em trai lớn của con mượn chiếc xe mới cuả bạn học đi chơi, nhưng trên đường đi bị tai nạn, chẳng những đâm nát bươm chiếc xe đi mượn, còn khiến người khác bị thương nặng, cần bồi thường bạn học và người bị thương kia tổng cộng ba trăm năm mươi vạn, nhưng số tiền mẹ với cha con gửi ngân hàng cũng không đến ba mươi vạn..."

Kỷ Hinh Mi nghe thấy có chút run như cầy sấy, đối với em trai lớn của Kỷ Hinh Mi, qua nhật ký của Kỷ Hinh Mi cô biết được chút chuyện về nó.

Thằng bé kém hơn cô một tuổi, là một tiểu bá vương tiêu chuẩn, ở trước mặt ba mẹ luôn là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trong nhật kí của Kỷ Hinh Mi có nhắc tới, hồi nhỏ cô luôn bị em trai coi thường.

"Con cũng biết tính tình của em trai con, bình thường tính tình của nó cũng không tốt, lần này gây họa, bị cảnh sát bắt giữ, chịu không ít khổ sở, trong nhà vì chuyện của nó suýt chút phải đi vay nợ, trong lúc mẹ và ba con đang đau đầu, may mà có Nhiêu Triết tiên sinh..."

Nghe đến đó, Thượng Quan Nhu cảm thấy thực không thích hợp.

Nhiêu Triết? Tại sao laị nhắc đến tên của anh?

"Nhiêu Triết nói cậu ấy là chủ cũ của con, biết nhà ta xảy ra chuyện liền cho người mang đến bốn trăm vạn, cậu ấy còn nói con ở đấy làm việc rất xuất sắc, bảo chúng ta không cần trả lại tiền ngay lập tức."

"Mi Mi, mẹ không nghĩ tới chủ cũ của con lại hào phóng như vậy, tuy mẹ không biết mặt mũi cậu ấy trông có đẹp trai hay không nhưng nếu có cơ hội, con nhất định phải hầu hạ cậu ấy cho tốt, về phần chỗ tiền kia, mẹ cũng không muốn cãi nhau với con, con lựa lời mà nói, rồi trả lại tiền cho cậu Nhiêu. A, ba con đang gọi mẹ, có thời gian mẹ sẽ gọi cho con, trước cứ như vậy nhé!"

Không chờ Thượng Quan Nhu kịp phản ứng, điện thoại đã bị ngắt.

Trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, cô cảm thấy thế giới này thực điên cuồng.

Làm sao Nhiêu Triết biết nhà cô gặp chuyện không may? Lại còn tặng bốn trăm vạn cho nhà cô từ khi nào? Còn có... Anh rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?

Quay đầu lại, liền nhìn thấy Nhiêu Triết đang thản nhiên ngồi trong xe thể thao, nở nụ cười thắng lợi với cô.

Nụ cười kia thực tà ác, thực khiêu khích, thực đáng đánh đòn, còn thực chán ghét.

Cô hổn hển đi đến cạnh chiếc xe của anh, không khách khí gõ cửa xe một phen. "Mẹ tôi vừa gọi điện, bà ấy nợ anh bốn trăm vạn?"

Nhiêu Triết không gật đầu cũng không lắc đầu, tao nhã đẩy cửa xe bước xuống.

Anh cao 184cm, cao hơn cô rất nhiều. Bị anh nhìn xuống từ trên cao, cảm giác này không phải khó chịu bình thường.

"Nghe nói cô đầu tư cổ phiếu thu lợi nhuận tới năm mươi vạn, ngoại trừ dùng để thuê phòng, đóng học phí và mua một số đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống, trong ngân hàng cũng chỉ còn lại hai mươi vạn."

"Hiện tại ba mẹ cô vì chuyện em trai cô mà nợ tôi bốn trăm vạn, trừ đi số tiền trong tài khoản ngân hàng của cô là hai mươi vạn, cô còn nợ tôi ba trăm tám mươi vạn."

Khi giọng nói tuyệt vời của anh vang lên, sắc mặt Thượng Quan Nhu càng ngày càng khó nhìn.

"Cô có thể kiếm tiền bằng cách đầu tư vào cổ phiếu, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một chút, mấy cổ phiếu cô mua trước kia trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng thay đổi."

"Ba trăm tám mươi vạn đối với tôi mà nói, thật ra là một con số rất nhỏ, nhưng đối với cô mà nói... Tôi nên nói như thế nào đây, à, đúng rồi, đó hẳn là một con số trên trời."

Thượng Quan Nhu bị anh chọc tới nỗi cực kì tức giận, trong lòng âm thầm ân cần hỏi thăm ba mẹ anh, tuy rằng cô đã sớm biết Nhiêu Triết có đôi khi rất đáng ghét, nhưng cô không nghĩ tới anh có thể đáng ghét tới như vậy.

"Anh nói những lời vô nghĩa như vậy làm gì, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Nhiêu Triết không để ý đến câu hỏi tức giận của cô, anh tao nhã châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói trước mặt cô với vẻ khiêu khích.

Thượng Quan Nhu bị anh làm nghẹn ho khan, cô có cỗ xúc động muốn giật lấy điếu thuốc anh đang ngậm trong làn môi mỏng gợi cảm, dùng chân hung hăng dẫm nát.

"Cô pha cà phê rất tốt."

"Thì sao?"

"Chúng ta có thể bạn bạc một chút giao dịch."

Hít một hơi thuốc, Nhiêu Triết khoanh tay trước ngực dựa vào cửa xe.

"Một ly cà phê một vạn tệ, chờ cô pha đủ ba trăm tám mươi vạn tệ tiền cà phê, nợ nần giữa chúng ta coi như chấm hết."

Từ trước tới nay Thượng Quan Nhu chưa từng nghe thấy chuyện cười nào khó nghe như vậy.

"Anh đừng có đùa!"

"Tôi nói nghiêm túc". Anh nhướn mày, nửa cười nửa không.

"Anh muốn tôi trở lại Nhiêu gia làm nữ giúp việc?". trên đời này có người đàn ông nào ghê tởm hơn anh sao?

"Không, cô chỉ phụ trách pha cà phê cho tôi."

"Vậy có khác gì nữ giúp việc đâu?"

"Khác nhau là tôi không bảo thân phận của cô là nữ giúp việc."

Cô tức giận đến mức muốn đá anh một cái. Cô cắn răng, trừng mắt, không khỏi siết chặt hai nắm đấm.

Nhiêu Triết bị dáng vẻ buồn bực của cô chọc cho buồn cười, thì ra khi gỡ bỏ thân phận nữ giúp việc, cô lại thú vị đến thế.

Anh không ngờ chợt trêu đùa cô lại mang đến niềm vui bất ngờ như vậy. Ít nhất hiện tại tâm trạng của anh thực vui vẻ.

" Tôi - từ - chối!" cô gằn từng chữ.

"Được thôi." Anh chẳng hề để ý nhún nhún vai. "Vậy lập tức trả tiền đi."

"Nhiêu Triết, sao anh lại trở nên hèn hạ như vậy?"

Anh nháy mắt thú vị: "Trở nên hèn hạ? Cô trước kia từng biết tôi ư?"

Thượng Quan Nhu nghiến răng nghiến lợi lại không thể phản bác, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ chuyển chủ đề: " Nhưng tôi còn muốn đến trường."

"Tôi chưa nói không cho cô đến trường."

"Nhưng tôi mới thuê nhà trọ."

"Tôi sẽ giúp cô lo liệu."

"Sẽ tổn thất rất nhiều tiền. Tôi định ở một năm."

"Tôi sẽ tính tương đương số cốc cà phê bồi thường cô."

"Nhưng mà..."

Cô còn muốn tiếp tục thì chợt phát hiện mình đã bị anh ép đến chân tường.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai đáng đánh đòn của Nhiêu Triết đang cười đắc ý, cô phát hiện, bất kể là Thượng Quan Nhu trước đây hay Kỷ Hinh Mi của hiện tại đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

"Không nói lời nào, vậy tôi coi như cô đã đồng ý rồi. Lên xe, chúng ta về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net