CHƯƠNG 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khải Việt là một nhà hàng với phong cách trang nhã, Tổng giám đốc đến từ Paris, là người cực kỳ lãng mạn.

Nhiêu Triết thích nơi này cũng bởi vì đây là nơi anh và Thượng Quan Nhu gặp nhau lần đầu tiên.

"Cô không tò mò vì sao tôi lại đưa cô đi cùng sao?"

Khi Nhiêu Triết trêu chọc cô, Thượng Quan Nhu đang hăng hái chiến đấu một con ốc đồng, sau khi sống lại, cô chưa có cơ hội ăn những thứ này, tuy rằng quân tử không nên vì chút đồ ăn mà khom lưng, nhưng cố tình những món Nhiêu Triết gọi đều là món ăn cô thích nhất, thức ăn ngon trước mặt, lại không cần phải trả tiền, trước tiên cô cứ lấp đầy bụng rồi tính tiếp.

Ốc đồng là tâm can của cô, bít tết là bảo bối của cô, cua gạch là tình yêu của cô, cô hận không thể lập tức cuốn trôi chúng vào bụng.

Bị thức ăn ngon cám dỗ, cô hăng hái hẳn lên, nói chuyện không dè dặt cẩn thận như ngày thường, nổi hứng đùa giỡn: "Chắc Nhiêu tiên sinh cảm thấy tôi nhiệt tình, tốt bụng, tấm lòng bao la, xinh đẹp hào phóng, đi cùng tôi cảm thấy rất tự hào nên mới nhiệt tình mời tôi đến nơi này dùng cơm."

Vừa dứt lời, không đợi Nhiêu Triết châm chọc, chính cô đã không chịu nổi mà nổi da gà đầy người.

Ai, thực sự đã từng là người yêu, nhưng nay trước mặt cô chỉ còn là Tổng giám đốc, tuy không muốn để anh phát hiện ra chuyện gì nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mỗi lần ở cùng Nhiêu Triết cô đều không kiềm chế được mà bộc lộ bản tính.

Nhìn cô thuần thục khều ốc, dao nĩa sử dụng thành thạo, tao nhã uống đồ uống, còn gắp từng miếng từng miếng cà rốt ra, Nhiêu Triết híp mắt cười cười.

"Chỉ cần tôi ngoắc tay, sẽ có vô số cô gái nhiệt tình, tốt bụng, tấm lòng bao la, xinh đẹp hào phóng hơn cô xếp hàng chờ tôi lên tiếng, cho nên nếu xét theo điều kiện này, tạm thời không tới lượt cô."

Thượng Quan Nhu bị đả kích thực mất mặt, ánh mắt ai oán trừng anh, cô quyết định tiếp tục vùi đầu vào đồ ăn không để ý tới anh, Nhiêu Triết đáng giận, anh có nhất thiết phải kiêu ngạo như vậy trước mặt một nữ giúp việc như tôi không?

"Lú trước mua ba loại cổ phiếu có tiềm năng kia, là ai đã giới thiệu cho cô?"

"Khụ khụ khụ..." Vấn đề đột ngột này làm cô suýt nghẹn, vội vàng uống một ngụm nước lớn, lại lấy khăn ăn lau lau miệng, vỗ vỗ ngực. "Cổ phiếu tiền năng gì?" cô vờ như không biết, hỏi lại.

Đồ ăn trước mặt Nhiêu Triết còn nguyên, nhưng là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, sắc mặt thực nghiêm túc, khẳng định: "Cô biết tôi đang nói gì."

Cô hơi kinh hãi, chẳng lẽ anh đã bắt đầu nghi ngờ cô?

Nhưng trong ấn tượng của cô, Nhiêu Triết luôn là người theo chủ nghĩa vô thần, anh luôn cho rằng trên đời này không có quỷ, lại càng không tin chuyện đầu thai chuyển kiếp, mượn xác hoàn hồn, vậy anh muốn biết cái gì?

"Nếu tôi nói tôi chỉ đoán bừa, anh có tin không?"

Anh không trả lời, chẳng qua vẻ mặt lại càng nghiêm túc.

Cô ủ rũ buông dao nĩa, tỏ vẻ nhận tội: "Được rồi, tôi nhận, thực ra ngày đó tôi... nghe lén anh và Thượng Quan Nhu nói chuyện."

Cô thấy thực may mắn khi thân phận sau khi sống lại của mình có liên quan đến Nhiêu gia, không thì cô cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.

Cũng không biết Nhiêu Triết có còn nghi ngờ cô nữa hay không, anh không để ý đến cô nữa, nhấc ly uống một ngụm rượu đỏ, làm chất lỏng cay nồng chảy xuống cổ họng.

Hương vị này từng làm cho anh mê muội, nhưng lúc này đây anh lại chỉ cảm thấy chua sót.

Anh im lặng hồi lâu làm Thượng Quan Nhu cảm thấy không khí cực kỳ nặng nề.

Trước giờ Nhiêu Triết là người nói rất nhiều, từ thiên văn tới địa lí, anh không gì là không biết không gì là không hiểu, ở bên anh không bao giờ buồn chán.

Vậy mà lúc này Nhiêu Triết lại trở nên trầm mặc ít nói, thậm chí có chút khó tiếp cận, làm cô thấy đứng ngồi không yên.

Trầm mặc một lúc lâu, anh rốt cuộc cũng mở miệng: "Khi còn sống Thượng Quan Nhu rất thích nơi này, ngồi ở bàn này, đồ ăn trên bàn cũng là những món cô ấy thường gọi." Anh nhìn đồ ăn trên bàn, rồi nói tiếp: "Mỗi lần ăn cô ấy cũng gắp cà rốt để sang một bên. Tôi không biết vì sao lại như vậy nhưng từ trên người cô, tôi lại thấy được bóng dáng của cô ấy."

Nghe anh nói như vậy, tim Thượng Quan Nhu bất giác đạp nhanh hơn một nhịp, tay cầm đồ uống cũng run nhẹ.

"Anh đã để ý Thượng Quan tiểu thư như vậy, lúc trước..." Dừng một chút, cô lấy lại dũng khí ngẩng đầu: "Vì sao lúc trước ở bữa tiệc, trước bao nhiêu người, đối mặt với cô ấy lại nói cô ấy không xứng với anh."

Nhiêu Triết thật bối rối trước câu hỏi của cô, cảm thấy như cô gái ngồi trước mặt mình từ Kỷ Hinh Mi đột nhiên biến thành Thượng Quan Nhu.

Anh thầm kinh ngạc trong lòng, không biết phải trả lời như thế nào.

Anh biết, câu "cô không xứng" kia, anh nói rất tuyệt tình, rất ác độc, không có khả năng cứu vãn, cũng làm tổn thương cô quá sâu.

Lúc đó anh chỉ có một ý nghĩ tàn nhẫn, phải trả thù Thượng Quan Nhu, phải làm cho cô thương tích đầy mình.

Mà khi tất cả bi kịch xảy ra, anh mới phát hiện hành vi của mình khi đó thực ngây thơ, thật ngu xuẩn.

Nhớ tới lại không chịu nổi, trong lòng các loại cảm xúc áy náy, phẫn nộ, hối hận, yêu thương đan xen, trong lòng buồn bực, lời nói cũng trở nên khó chịu: "Đây là chuyện giữa tôi và Thượng Quan Nhu, cô không có tư cách để hỏi."

Thượng Quan Nhu sửng sốt một lúc lâu, sắc mặt cực kém nói: "Đúng vậy, tôi không có tư cách hỏi chuyện anh và Thượng Quan tiểu thư, tôi đã vượt quá chức phận, tôi xin lỗi."

Nhiêu Triết không muốn ở lại chỗ này nữa,liền đứng dậy, để lại xấp tiền mặt, không khách sáo nghênh ngang rời đi.

Nhìn chằm chằm xấp tiền chói mắt kia, tâm tình Thượng Quan Nhu từ tức giận chuyển thành bất đắc dĩ, tính tình của anh thực sự một chút cũng không thay đổi, vẫn như trước không phân rõ phải trái.

Cho dù cô là nữ giúp việc trong nhà anh, tốt xấu gì anh cũng nên tỏ chút phong độ chứ, để cô gái lại một mình trong phòng ăn , chỉ có anh là làm được thôi.

Chờ ăn hết đồ ăn trên bàn, Thượng Quan Nhu cũng suýt chút nữa chết vì ăn.

Rời khỏi nhà hàng, một bên vì Nhiêu Triết mà tâm tình tồi tệ, một bên là tối nay phải đi học, cô không muốn trở lại Nhiêu gia, vì thế cô một mình lang thang trên đường, tiện thể tiêu hóa thức ăn trong bụng.

Mà sách vở của cô đều bị a Tử phá hỏng không dùng được nữa nên khi lên lớp cô chỉ có thể mặt dày xem chung sách với bạn học bên cạnh.

May mắn anh chàng tóc tím kia cũng tốt tính, chẳng những đồng ý cho cô xem chung, còn thật nhiệt tình giới thiệu mình tên Thẩm Tử Dương.

Tóm lại, bởi vì tên hỗn đản Nhiêu Triết mà tâm tình cô cả ngày nay rất xấu, buổi tối lên lớp rốt cuộc cũng khá lên.

Như bình thường, lái xe đúng giờ đến đưa cô về, Thẩm Tử Dương còn đề nghị đưa cô về nhà, nhìn thấy cô có người tới đón thì thất vọng nói tạm biệt với cô.

Thượng Quan Nhu vừa mới trở lại Nhiêu gia, John liền cười ha ha đưa cho cô một túi giấy.

"Hinh Mi, đây là đồ thiếu gia tự mình đi hiệu sách mua cho cháu, thiết gia nói cháu nhất định sẽ dùng đến."

Mở túi giấy ra, bên trong là một bộ sách, giống hệt bộ sách đã bị xé kia.

Nhiêu Triết tự mình đi mua? Buổi sáng rõ ràng anh bị cô nói cho tức giận, sau lại vì cô đến hiệu sách? Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?

"Còn nữa, buổi chiều thiếu gia trở về đã đuổi việc a Tử, thiếu gia bảo ông nói với cháu, sau này không cần lo đồ dùng bị phá nữa."

"A Tử bị đuổi việc?"

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, theo cô biết, a Tử đã làm việc ở Nhiêu gia ba năm rồi, giờ nói đuổi việc liền đuổi việc?

Thấy Thượng Quan Nhu không tin, John cười mờ ám nói: "Bởi vì cô ấy gây chuyện, làm thiếu gia không vui, nên thiếu gia bảo đuổi việc cô ấy, cũng là làm gương cho người khác."

Thượng Quan Nhu cầm túi giấy mờ mịt gật gật đầu, có gì đó ở trong lòng nhẹ nhàng biến đổi không cách nào kiểm soát.

Vì sao Nhiêu Triết lại làm vậy? Trước đây, là Thượng Quan Nhu thì còn có thể giải thích, nhưng hiện tại cô là Kỉ Hinh Mi a!

Thượng Quan Nhu mang tâm tình phức tạp trở về phòng, tắm rửa rồi lên giường nằm, lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra hình ảnh hai người ở bên nhau.

Rõ ràng cô đã quyết tâm quên Nhiêu Triết, vậy mà hiện tại lại luôn nghĩ đến anh.

Nhiêu Triết, kiếp trước anh đã từng là ác mộng của cô, chẳng lẽ kiếp này anh cũng không chịu buông tha cô sao?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net