CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Về đến Nhiêu gia đã là 9h tối.

Nhiêu Triết bá đạo tuyên bố, tuy Kỉ Hinh Mi đã trở lại Nhiêu gia làm việc, nhưng thân phận khác với nữ giúp việc khác.

Nghe anh nói xong, John thực kinh ngạc, a Tử còn kinh ngạc hơn.

Nhưng Thượng Quan Nhu tỏ ra thực ai oán, không vì sự "coi trọng" của Nhiêu Triết mà vui sướng, cô là bị trúng kế, bị hãm hại! Cô là không cam tâm tình nguyện trở lại nơi này.

"Thiếu gia, vậy Hinh Mi vẫn ở phòng lúc trước sao?" John cảm thấy mình đã biết địa vị của cô trong lòng thiếu gia.

"Sắp xếp một gian phòng khách cho cô ấy, mặt khác, buổi tối cô ấy còn muốn đi học, bảo lái xe mỗi ngày đúng giờ đưa đón, an toàn đưa đi, an toàn trở về."

Thượng Quan Nhu vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi có thể ngồi xe bus."

Nhiêu Triết tà ác, ngạo nghễ liếc mắt nhìn cô: "Như vậy sao được, tôi làm sao biết cô có thừa cơ chạy trốn hay không."

"Anh coi tôi là tù nhân?"

"Không, nhưng cô nợ tiền tôi." Anh cười đến thực vô tội.

Cô nheo mắt lại: "Tôi bắt đầu hoài nghi nhà tôi gặp chuyện là do anh bày ra."

"Tôi không rảnh rỗi như vậy, chỉ tại em trai cô thôi."

"Anh thành gà mẹ từ bao giờ vậy?" cô cảm thấy mình sắp bị hắn làm cho nghẹt thở rồi.

"Tôi không phải gà mẹ, mà là lấy việc giúp người làm niềm vui."

Nhiêu Triết mặt không đỏ tim không loạn ngồi trên sofa, tao nhã vắt chéo chân, không hề cảm thấy hổ thẹn cầm cốc rượu, nhấp một ngụm.

Trên đời này còn có người nào da mặt dày hơn anh không?

Từ trước tới giờ anh là bại tướng dưới tay Thượng Quan Nhu, vậy mà hiện tại Kỉ Hinh Mi lại là bại tướng dưới tay anh?

Cô đánh trả lại anh, lại như đánh vào không khí, chỉ có thể ôm hận trừng mắt nhìn anh, thở phì phì hỏi John: " Phòng cháu ở đâu ạ?"

John thực rối rắm, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông mơ mơ hồ hồ chỉ lên tầng hai.

"Bên phải, phòng thứ ba, phòng khách mỗi ngày đều có người quét dọn, cháu có thể ở được luôn."

"Cảm ơn bác."

"Đừng khách sáo."

John nhìn bóng dáng nhỏ bé, mảnh khảnh đang nổi giận đùng đùng chạy về phía tầng hai không nhịn được quay đầu liếc nhìn Nhiêu Triết, hỏi: "Thiếu gia, cậu và Hinh Mi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhiêu Triết lão luyện uống một ngụm rượu, nụ cười quyến rũ nở trên môi: "Cô ấy pha cà phê rất hợp khẩu vị của tôi."

John nghe mà không hiểu, ông cảm thấy mình cùng giới trẻ bây giờ thật khác nhau, nếu không sao có thể hoàn toàn không hiểu thiếu gia đang nói gì?

Thật ra Nhiêu Triết cũng không biết mình muốn gì, có lẽ quá nhớ thương Thượng Quan Nhu, cũng có lẽ gần đây thực buồn chán.

Anh... muốn tìm được đáp án từ trên người Kỉ Hinh Mi, thế nhưng anh hy vọng đáp án kia là gì, ngay cả chính anh cũng không rõ ràng.

Từ khi Thượng Quan Nhu trở lại Nhiêu gia làm "nữ giúp việc pha cà phê", có rất nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu luôn nhìn về phía cô.

Bởi vì cô không cần mặc trang phục nữ giúp việc, cũng không cần phải luôn tay luôn chân làm việc, phòng khách của Nhiêu gia lại bố trí rất đẹp, thức dậy cũng thực thoải mái, ngoài ra mỗi ngày đi học đều có lái xe đưa đón.

Bởi vì có người đưa đón quá nổi bật, cô phản đối vài lần nhưng lái xe chỉ cười tủm tỉm nói đây là lệnh của thiếu gia, hy vọng cô phối hợp.

Ngoài việc đưa đón, Nhiêu Triết cũng không gây khó dễ cho cô, công việc của cô chỉ đơn thuần là pha cà phê cho anh.

Nhưng đôi khi anh vừa uống cà phê cô pha vừa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô chằm chằm, chờ khi cô bị anh nhìn chăm chú khiến cả người mất tự nhiên, anh lại đắc ý nhe răng cười, giống như con mèo trộm được cá, làm cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tuy rất không cam lòng bị anh hết lần này đến lần khác trêu chọc, nhưng cô cũng phát hiện, anh chỉ có vẻ mặt tươi cười khi trêu đùa cô là có sức sống,những lúc khác anh lại thường xuyên ngẩn người, quản gia John nói, Nhiêu Triết đang tưởng nhớ tới Thượng Quan Nhu, phải nói chính xác là cực kỳ thương nhớ.

Nhìn anh như vậy, cô lại nghĩ...

Anh là đang áy náy sao? Nhưng áy náy như vậy để làm gì? Thượng Quan Nhu đã chết, hơn nữa bây giờ anh đã có một vị hôn thê cực kỳ xinh đẹp, đáng yêu, cho dù Thượng Quan Nhu không chết cũng không thể ở bên cạnh anh nữa.

Mà đối với Uông Chỉ Lan, Thượng Quan Nhu cũng không phải không biết.

Uông Chỉ Lan được Nhiêu gia nhận nuôi từ khi còn nhỏ, cùng Nhiêu Triết lớn lên, Nhiêu Triết nói anh chỉ coi cô như em gái, nhưng cô biết, Uông Chỉ Lan thích Nhiêu Triết.

Hiện giờ anh chọn cô ấy làm vị hôn thê, có phải anh đối với cô ấy cũng có chút tình cảm?

Có cả một danh sách, những cô gái thích anh, những cô gái bị anh " đá" muốn níu kéo chút yêu thích còn lại của anh, họ đều phải trả giá rất lớn.

Có lẽ, Thượng Quan Nhu cũng giống những cô gái ấy, là đối tượng chơi đùa của Nhiêu Triết, chẳng qua cô bất hạnh hơn, cái giá phải trả là tính mạng của chính mình.

Cho nên Nhiêu Triết mới cảm thấy có lỗi với cô?

Nhưng cô không cần sự hổ thẹn đó, cái cô muốn là tình yêu của anh.

Vừa nghĩ đến đây, Thượng Quan Nhu nhất thời ảo não. Dù cô đã chết một lần mà ở sâu trong nội tâm vẫn không thể buông tay với đoạn tình yêu say đắm kiếp trước.

Chiều tối hôm nay được lái xe đưa trở về Nhiêu gia, cô liền bắt gặp một đôi mắt tràn đầy oán hận hung tợn nhìn về phía mình.

"Cô đúng là nhiều thủ đoạn, rõ ràng đã rời đi, vậy mà lại có thể bày kế khiến cho thiếu gia mời mình trở về, trên đời này có nhiều loại đàn bà thấp kém lắm, cũng coi như cô đã giúp tôi nhìn thấu rõ ràng."

Tâm trạng Thượng Quan Nhu vốn đã không tốt, hiện tại lại vô cớ bị a Tử mắng, cơn tức nhất thời bốc lên.

"Nếu cô không muốn nhìn thấy tôi ở Nhiêu gia, vậy có hai cách, một là cô đi tìm Nhiêu Triết bảo anh ta đuổi tôi, hai là chính cô lập tức cút đi."

"Cô..."

A Tử không nghĩ tới người nhát gan sợ phiền phức như Kỉ Hinh Mi lại có thể dùng thái độ này để nói chuyện với mình, nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt bị nghẹn lúc đỏ lúc trắng trông rất khó coi.

"Thế nào, cô không dám đi tìm Nhiêu Triết, hay để tôi giúp cô chuyển lời đến Nhiêu Triết?"

Cô thấy a Tử thật sự rất tùy hứng, cô đã tha thứ cho cô ta hết lần này đến lần khác vậy mà cô ta càng ngày càng lấn tới.

"Cô thật vô sỉ." Oán hận nửa ngày, a Tử lớn tiếng mắng.

Kỉ Hinh Mi lại cười hì hì nhe răng nhìn cô: "Ai nói tôi vô sỉ. Cô xem răng tôi nhiều như thế này, không chỉ nhiều hơn nữa lại còn trắng, mấy hãng kem đánh răng còn phải nhờ tôi đóng quảng cáo nhưng tôi đây coi thường không đóng đấy!"

Cô cười hì hì nói xong, quay người lại, tung tăng chạy về phía phòng mình.

Đứng trên tầng hai nhìn thấy một màn thú vị như vậy, Nhiêu Triết không khỏi mỉm cười, dáng vẻ tức giận của cô vậy mà thật đáng yêu, thực muốn kéo cô vào lòng rồi véo khuôn mặt đó một trận.

Giống như lúc anh bắt nạt Thượng Quan Nhu vậy.

Nhiêu Triết cười tự giễu, lại là Thượng Quan Nhu, anh bây giờ có một tật là luôn nghĩ đến cô ấy.



___^^___^^___





Có người dở trò sau lưng cô!

Thượng Quan Nhu mò mẫm cả buổi sáng, rốt cuộc cũng tìm thấy sách vở của mình bị xé rách nằm trong thùng rác, thật không nghĩ lại xảy ra chuyện này.

Dùng ngón chân cũng đoán ra được, dùng cách làm ngu ngốc này, ngoài a Tử thực không tìm thấy người thứ hai.

Chán nản thở dài, nhìn trong thùng rác lại chỉ có sách vở của cô, không khỏi cảm thấy kỳ quái, a Tử rõ ràng đã lớn rồi, chẳng lẽ làm việc lại không có chút suy nghĩ nào sao?

Cô biết a Tử thực ghét cô, cô cũng đã cố gắng tránh đụng chạm với cô ta, vậy mà cô ta còn làm ra chuyện này?

Mà nếu a Tử thực sự thích Nhiêu Triết, thì nên đem sự chú ý này đặt lên người anh, không nên bày mưu tính kế lên người không liên quan là cô chứ.

"Trong đó là sách vở của cô?"

Bên tai bỗng vang lên tiếng nói trầm thấp, cô giật mình quay đầu lại, suýt chút nữa môi chạm môi với Nhiêu Triết.

Thượng Quan Nhu nghiêng người ra sau, giữ khoảng cách nhất định với anh, thuận tiện đóng nắp thùng rác, che giấu vật chứng.

"Sao anh lại ở trong này?"

Nhiêu Triết đứng thẳng người, cười vô tội: "Đây là nhà của tôi."

"Tôi đương nhiên biết nơi này là nhà của anh, tôi là hỏi anh..." cô dừng một chút, thấy mình giống như đang chất vấn Tổng giám đốc, mặt đỏ lên, Thượng Quan Nhu quay đầu đi, tận lực dùng thân thể che thùng rác, "Tôi là hỏi, anh muốn uống cà phê sao?"

Nhiêu Triết nhìn cô khó khăn chuyển chủ đề thực sự rất buồn cười, lười nhác lắc đầu: "Mỗi ngày đều uống cà phê, không tốt cho cơ thể."

"Nhưng nếu anh không uống, nợ của tôi vĩnh viễn sẽ không thể trả hết." Cô chân thành cầu nguyện mỗi ngày anh uống một nghìn cốc cà phê, tốt nhất là uống cho chết luôn a.

"Cô muốn rời khỏi Nhiêu gia đến vậy sao?"

Cô trợn mắt, hừ nhẹ một tiếng: "Nơi này cũng không phải là nhà của tôi, tôi cũng không muốn làm nữ giúp việc cả đời."

"Tôi không coi cô là người giúp việc."

"Không làm giúp việc thì là gì? Tôi thiếu anh hơn ba trăm vạn, không trả hết số tiền kia, thì mãi mãi đều phải cúi đầu, tôi không muốn phải mang nợ nần trên lưng cả đời."

Quan trọng nhất là, cô không muốn lại lần nữa chìm đắm trong tình yêu với anh, còn thường xuyên bị a Tử ghen ghét, gây khó dễ, ở Nhiêu gia quá mệt mỏi.

"Cho nên vì ba trăm vạn kia, cô liền bày ra bộ mặt đau khổ cho tôi nhìn?"

Cô chỉ chỉ mũi mình: "Khổ sở? Tôi?"

Nhiêu Triết không nể tình, gật đầu, nhìn bộ dáng khoa trương của cô thực buồn cười.

Thượng Quan Nhu vội vàng xoa xoa hai má, dùng hai ngón tay đẩy đẩy khóe miệng nhếch lên, hiện ra một nụ cười đau khổ, vừa làm cô vừa lẩm bẩm: "Xem ra là mình bị áp lực nợ nần làm suy sụp, tình trạng này thật không tốt."

Nói xong cô hít sâu, chỉnh lại hơi thở, nhe răng cười với Nhiêu Triết: "Nhiêu tiên sinh, lần sau tuyệt đối không thể dùng từ khổ sở này để nói về tôi, Kỉ Hinh Mi tôi là người luôn lạc quan tích cực hướng về phía trước."

Nhiêu Triết nghiêm túc đánh giá cô một lúc lâu mới nghiêm trang gật gật đầu: "Răng cô thực sự rất trắng, nghe nói mấy hãng kem đánh răng thường thuê cô đóng quảng cáo nhưng cô lại coi thường..."

Mặt cô đỏ lên, tuy rằng trong lòng cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Nhiêu tiên sinh nếu không có yêu cầu gì, vậy tôi đi trước."

Thượng Quan Nhu bôi dầu vào chân chuẩn bị chạy cho nhanh, tiếng nói của anh lại truyền đến từ phía sau: "Này, tôi đói bụng!"

"Đói bụng thì đi ăn cơm a!" Đầu bếp của Nhiêu gia đều có đẳng cấp, anh cũng sẽ không bảo cô nấu cơm đi.

"Tôi muốn tới Khải Việt."

Thượng Quan Nhu dừng bước quay đầu lại không hiểu, cô biết đây là nhà hàng rất có tiếng, cũng là nơi cô và Nhiêu Triết gặp nhau lần đầu tiên.

"Cô đi cùng tôi."

"Vì sao?"

"Bởi vì cô đang nợ tôi, cô phải nghe lời tôi." Nhiêu Triết cười khẽ đi đến bên cô, thúc giục: "Đi thay quần áo, tôi không thích chờ đợi."

"Này..."

Trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, Thượng Quan Nhu bị thái độ kiêu ngạo của anh làm tức đến dậm chân. "Tôi còn chưa đồng ý."

"Cô sẽ đồng ý thôi, theo tôi đi ăn một bữa cơm, trừ đi hai mươi cốc cà phê."

Cô nghe được lời này, hai mắt sáng ngời, vội vàng đi đến, cò kè mặc cả: "Ba mươi cốc tôi sẽ thật cố gắng."

"Mười lăm cốc."

"Hai lăm cốc?"

"Mười cốc..."

"Được rồi, được rồi, hai mươi cốc thì hai mươi cốc."

Hai người một trước một sau cãi nhau bị a Tử cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng.

Cô ta cực kỳ tức giận, đáy lòng lớn tiếng mắng Kỉ Hinh Mi là đồ hồ ly tinh.

Rõ ràng hai người đều là nữ giúp việc, vì sao thiếu gia lại luôn chú ý tới cô ấy. Là do Kỉ Hinh Mi nhiều mưu kế? Hay do mình thủ đoạn không bằng người?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net