CHƯƠNG 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Phó tổng giám đốc Nhiêu Thiên Kiệt thuộc công ty con của Nhiêu thị tại nước Anh gần đây bị phóng viên chụp được hình anh cùng người mẫu Iris tham dự một sự kiện thời trang."

"Hai người đã yêu nhau được bảy tháng, theo ảnh phóng viên chụp được thì dáng người thon thả của Iris vậy mà lại nhìn thấy bụng, nghi ngờ cô đã có thai năm tháng, nhưng cha đứa bé trong bụng Iris là ai, công chúng vẫn đang không ngừng phỏng đoán.

"Cùng lúc đó, phóng viên thường trú ở Italia chụp được ảnh Nhiêu phu nhân Trang Tuệ Du cùng trợ lý Will đang thân mật đi mua sắm tại một cửa hàng, hai người không để ý ánh mắt mọi người mà hôn nhau say đắm...

"Vợ chồng Nhiêu thị bằng mặt không bằng lòng đã là chuyện ai cũng biết, mà con của hai người- tổng giám đốc đương nhiệm của Nhiêu thị- Nhiêu Triết vẫn giữ im lặng đối với việc này..."

"Ba" Màn hình TV chợt tối đen.

Nhiêu Triết như dùng toàn lực, chiếc điều kiển trong tay bị ném vỡ tan, sau đó anh đẩy cửa phòng ngủ, sắc mặt cực kỳ kém đi xuống lầu.

Thượng Quan Nhu vừa mới pha xong cà phê, đang chuẩn bị mang lên phòng cho anh, hai người gặp nhau ở chân cầu thang.

Từ lúc Thượng Quan Nhu giận anh khi để cô lại một mình ở nhà hàng, đã một thời gian rồi Thượng Quan Nhu chưa nhìn thấy anh.

Vừa tan học trở về, John liền cho cô biết Nhiêu Triết đã về từ lâu, phân phó cô pha cà phê mang lên phòng cho anh.

Mấy ngày nay cô đang tức anh đến nghẹn bụng, vốn định thừa dịp này nói chuyện với anh, không nghĩ tới cà phê vừa pha xong đã thấy Nhiêu Triết mặt đen đi về phía mình.

Mặc dù cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, nhưng lần sau gặp lại cũng không biết khi nào, vì thế cô mở miệng: "Cái kia..." Nhưng bóng dáng cao lớn lại như không nhìn thấy cô, lướt qua cô.

Thượng Quan Nhu như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ ngây ngốc bưng cà phê đứng ở tại chỗ không biết phải làm sao.

"Thiếu gia, bên ngoài trời đang mưa, đã muộn thế này cậu muốn đi đâu?"

Ở cửa, câu nói của John mang theo vài phần vội vàng.

"Thiếu gia, thiếu gia..."

Nhiêu Triết không để ý đến ông, không để ý giờ phút này bên ngoài đang mưa bão, bực dọc tông cửa xông vào bóng tối.

"Hinh Mi, thiếu gia rốt cuộc làm sao vậy?"

Cô lắc đầu khó hiểu, cô làm sao mà biết? Đã mấy ngày cô không nói chuyện với Nhiêu Triết rồi.

John rất lo lắng, từ cạnh cửa lấy ô đưa cho cô, thuận tay cầm cốc cà phê trên tay cô: "Cháu có thể đi khuyên thiếu gia trở về không?"

Không chờ cô trả lời, thân mình đã bị John đẩy ra ngoài cửa.

Tiếng mưa rơi đập vào mái hiên không ngừng truyền vào tai, cô thấy cách đó không xa Nhiêu Triết đang đi tới chiếc xe của anh.

Do dự một lát, Thượng Quan Nhu tự thôi miên chính mình, không phải mình lo lắng cho anh mà là do nhận ủy thác của John nên mới đi theo khuyên giải anh.

Cô mở ô chạy theo ngăn trước chiếc xe, hô lớn với người đang ngồi trong xe kia: "Anh muốn đi đâu?"

"Tránh ra!" Nhiêu Triết không kiên nhẫn rống.

"Tối nay bão đổ bộ lên đất liền, bây giờ trời đangmưa tầm tã , tầm nhìn không tốt, trên đường rất trơn, lái xe nguy hiểm, cho dù có chuyện, không thể để hôm khác làm sao? John rất lo lắng, anh không cần phải đi..."

Nhiêu Triết hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, hướng về phía cô rống to, "Cút!"

Từ "cút" thốt ra vô cùng ác độc, thành công làm cho Thượng Quan Nhu bất mãn, cô gấp ô, không để ý tới Nhiêu Triết đang tức giận, mở cửa xe tự mình ngồi vào ghế lái phụ.

"Tôi nói anh rốt cuộc có biết lễ độ hay không? Mặc dù tôi bây giờ còn nợ tiền anh, nhưng chính xác mà nói thì tôi không phải người giúp việc nhà anh, địa vị của chúng ta tốt xấu gì cũng là ngang hàng, anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không, đừng lúc nào cũng bắt tôi chạy đến chạy đi, tôi cũng..."

"Đi xuống!"

Nghe anh rống to một tiếng, cô bị dáng vẻ đáng sợ của anh làm cho hết hồn.

Trong lòng có chút phát run, trước kia khi quen Nhiêu Triêt, cô chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ mặt khủng bố như vậy.

"Anh làm sao vậy? Tâm trạng giống như thật tồi tệ." Cô thật lo lắng, có thể làm anh khác thường như thế khẳng định không phải là chuyện nhỏ. Giữ một khoảng cách gì gì đó với anh cũng bị cô ném ra sau ót, hiện tại cô chỉ muốn ở cạnh anh.

Mười ngón tay Nhiêu Triết nắm chặt tay lái, gân xanh trên trán nổi lên, phát ra tiếng vang khanh khách , cặp mắt đỏ bừng trợn thật lớn, cực kỳ phẫn nộ giống như là muốn ăn thịt người.

"Mau, đi, xuống!" Anh quát từng chữ từng chữ.

Cô và anh nhìn nhau một lúc lâu, mới chậm rãi vứt cây dù đang nhỏ nước xuống chỗ ngồi phía sau, thuận tay thắt chặt dây an toàn, khóa kỹ cửa xe, mắt hạnh tròn xoe khiêu khích anh, "Tôi không xuống!"

Nhiêu Triết lạnh lùng liếc cô mấy giây, không nói tiếp, mà là đạp chân ga, "Vèo" một tiếng, xe phóng nhanh trên đường như mũi tên.

Nếu không phải là Thượng Quan Nhu có chuẩn bị trước đó, cả người nhất định sẽ bị sức lực mãnh liệt đụng cho choáng váng đầu.

Nhưng cô vẫn sợ tới mức thét chói tai, gắt gao nắm lấy tay nắm cửa rống to khàn cả giọng: "Anh điên à, trời đang mưa mà chạy nhanh như vậy, sẽ xảy ra án mạng đó! Dù anh không muốn sống, cũng đừng liên lụy người khác chết cùng anh, sinh mạng rất quý giá, còn sống là chuyện không dễ dàng, cho dù không vượt qua được khó khăn, cũng ngàn vạn lần đừng đi tìm chết..."

Nhiêu Triết chuyên chú lái xe, không để ý tới cô.

Xe phóng nhanh trên đường, loại thời tiết này, lái xe đều phải vô cùng cẩn thận, mưa to gió lớn , một sơ xuất nhỏ cũng dễ dàng tạo thành tai nạn xe cộ, nhưng duy chỉ có Nhiêu Triết tựa như không muốn sống lấy tốc độ cực nhanh băng băng ở trên đường, nhiều lần suýt chút nữa đụng vào chiếc xe khác.

Thượng Quan Nhu bắt đầu thấy hối hận mình cớ gì nhất định phải tiếp tay làm việc xấu với anh, cô rõ ràng có thể an ổn tự tại nằm ở trên giường lớn mềm mại gặp Chu công, nhưng bây giờ không thể không liều mạng trong trời mưa cùng với cái tên bệnh thần kinh này.

"Két..." Tiếng phanh xe phát ra chói tai, tài xế chiếc xe phía sau suýt chết tức mình chửi ầm lên.

Nhiêu Triết không rảnh để ý, tiếp tục điên cuồng tăng nhanh tốc độ rời khỏi.

Thượng Quan Nhu vốn là vừa thét chói tai vừa lớn tiếng mắng, mắng đến cuối cùng, cô đã miệng đắng lưỡi khô không còn sức lực.

Cũng không biết xe rốt cuộc điên cuồng bao lâu trên đường, mưa nhỏ dần, Nhiêu Triết mới từ từ cho xe chậm lại, dừng ở ven đường.

Chung quanh đây không có một bóng người, chỉ có đèn đường phát ra ánh sáng ảm đạm , mưa mặc dù nhỏ lại nhưng vẫn còn rơi.

Cách đó không xa, chính là nghĩa trang.

Nơi đó chôn cất tro cốt của cô kiếp trước .

Nhiêu Triết không để ý tới cô, tự mình đẩy cửa xuống xe, đứng ở dưới đèn đường, dựa cửa xe, đốt một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn về hướng nghĩa trang.

Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió đang gào thét trong mưa.

Thượng Quan Nhu do dự một lát, cầm lên cây dù ở ghế sau đi tới đằng sau anh, che cho anh khỏi cơn mưa bụi.

Nhiêu Triết không quay đầu lại, ngậm lấy điếu thuốc, ngắm nhìn nơi xa, nhỏ giọng nói, "Nơi đó, chôn cất người phụ nữ tôi từng bận lòng nhất, để ý nhất, nhưng bây giờ cô ấy đã vĩnh viễn rời khỏi tôi."

Giọng nói cô đơn của anh, làm lòng của Thượng Quan Nhu khẽ đau nhói.

Đột nhiên cô rất muốn nói với anh, thân xác Thượng Quan Nhu mặc dù không còn, nhưng linh hồn cô vẫn còn.

Nhưng suy nghĩ vừa mới xuất hiện, liền bị cô nuốt về trong bụng.

Nhiêu Triết sẽ không tin tưởng, huống chi cô cũng không có can đảm đối mặt, cô sợ bị tổn thương lần nữa, cô chỉ muốn quý trùng sinh mệnh kiếp này từng chút một, không muốn nối lại quan hệ với anh.

Mặc dù cô còn rất thương anh, nhưng cô không muốn phải yêu hèn mọn như vậy.

Hồi lâu, anh xoay người, thấy cô đang đứng thất thần che dù cho mình, đầu vai vô tình đã bị ướt một mảng lớn.

Dưới ánh đèn ban đêm, gương mặt trở nên vô cùng mờ ảo.

Ánh mắt chợt lóe, Nhiêu Triết không biết có phải là ảo giác của mình tạo ra hay không, vẻ mặt mất mát cùng rối rắm của Kỷ Hinh Mi, lại làm cho anh đau lòng.

Phụ nữ qua lại với anh đếm không hết, nhưng có thể làm cho anh phí sức quan tâm như thế, đau lòng như thế, cũng chỉ có Thượng Quan Nhu, sao đối với Kỷ Hinh Mi anh lại có loại cảm giác này?

Mưa rơi mặc dù không lớn, nhưng vì là ban đêm nên không khí càng thêm lạnh lẽo.

Cô tựa hồ cảm thấy lạnh nên khẽ cắn cánh môi, nơi bị hàm răng cắn qua, nổi lên một tầng đỏ ửng.

Nhìn vào môi cô, trong lòng anh nhất thời toát ra một cỗ xung động, cơ thể hành động nhanh hơn lý trí, anh ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi giày đạp một cước, hung hăng dập tắt.

Sau một giây, không đợi Thượng Quan Nhu hồi hồn, thân thể của cô đã bị anh bá đạo ôm vào trong ngực.

Đôi môi mang hương vị mùi thuốc lá đột nhiên đè ép tới, hung hăng giày xéo môi cô, vội vàng chiếm đoạt.

Đợi cô hoàn hồn thì mới phát hiện ra mình bị cưỡng hôn.

Cô bối rối đẩy anh ra, cây dù rơi trên mặt đất, hai người một cao một thấp bốn mắt nhìn nhau.

Bị đẩy ra, đáy mắt Nhiêu Triết tóe ra dục vọng nồng đậm, không để ý sự giãy giụa của cô, muốn ôm cô vào trong lòng lần nữa.

Cô kinh hoảng lui về phía sau một bước tránh né.

Nhiêu Triết nổi giận gầm nhẹ: "Cô tránh cái gì?"

Thượng Quan Nhu cũng nổi giận, "Anh hôn cái gì?"

Đây nhất định là cuộc đối thoại đầu tiên trong đời Nhiêu Triết với phụ nữ mà vớ vẩn thế này.

Hôn cái gì? Trên đời này phụ nữ muốn bị anh hôn đếm không hết, không có người phụ nữ nào sau khi bị anh hôn sẽ hỏi câu ngu ngốc như vậy.

Nhưng anh không biết làm sao trả lời.

Đúng là vậy, anh hôn cái gì? Tại sao hôn? Ngay cả anh cũng giải thích không rõ, anh rốt cuộc làm sao vậy?

Hơn nửa đêm không ở nhà ngủ, như kẻ điên đi tới mộ của Thượng Quan Nhu, cách chỗ cô nằm không xa, hôn người phụ nữ khác? Anh nhất định là điên rồi!

Nhiêu Triết hồi hồn lại, thấy tóc trên trán cô ướt nhẹp nước mưa, tóc đen mềm mại dán vào gương mặt của cô, thân thể nhỏ gầy bởi vì ăn mặc cực ít mà lộ vẻ mỏng manh.

Bộ dáng kia của cô làm nội tâm anh buồn bực, khẽ rủa một tiếng, cởi áo khoác, bọc lấy cả người cô, ra lệnh ngắn gọn lại không cho người ta cự tuyệt, "Lên xe."

Khi Nhiêu Triết chuẩn bị lên đường trở về nhà, lại buồn bực phát hiện, xe lại có thể hết xăng.

Bây giờ là 12h45'nửa đêm, lúc này ở nghĩa trang chẳng những yên tĩnh hoang vu không một bóng người, mà trong không khí còn tản ra một sự âm trầm quỷ dị.

Hai người ở trong xe sưởi ấm, mặc dù mưa từ từ tạnh, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn rất thấp.

Người làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật như Thượng Quan Nhu, vừa tiếp xúc nhiệt độ ấm áp bên trong xe đã khiến cho cô buồn ngủ.

Trên người cô còn đang đắp áo khoác của Nhiêu Triết, ngồi ở bên cạnh anh, nhưng cô chống không lại cơn buồn ngủ, không bao lâu cơ thể liền ngã xuống, cả người vùi vào trong ngực anh.

Nhiêu Triết đang hút thuốc lá vội cứng ngắc đỡ lấy cô, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán lên lồng ngực anh.

Hô hấp của cô đều đều, ánh đèn bên ngoài xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên ngũ quan cô vô cùng rõ ràng.

Nhiêu Triết thuận tay ném tàn thuốc ra ngoài, ươn ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng vô thức miêu tả hình dáng của cô.

Thật mềm mại. Da thịt của phụ nữ non mềm tựa như trứng gà bóc, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại mà đàn ông không cách nào so sánh được.

Ngón tay của anh làm cho cô ngứa, cô hừ nhẹ mấy tiếng, không nhịn được đẩy tay của anh ra, tìm tư thế thoải mái hơn, tiếp tục ngủ.

Nhiêu Triết bật cười, giơ ngón tay cứng ngắc, có chút luống cuống.

Nếu như cả buổi tối cô đều ngủ ở trong lòng mình, nhất định tự chủ của anh sẽ bởi vì sự cựa quậy vô ý thức của cô mà sụp đổ.

Tuy nói anh thay bồ như thay áo, nhưng anh cũng không phải là loại đàn ông lỗ mãng gặp ai cũng quan hệ, chỉ là anh không nghĩ mình có thể tự chủ được với gương mặt trước mắt này.

Nhiêu Triết thở dài, rón rén cầm lên điện thoại di động đặt ở trong xe, nhanh chóng bấm một dãy số, qua thật lâu, từ trong điện thoại mới truyền đến một giọng nói lười biếng không vui.

"Cái tên bệnh thần kinh nào trễ như thế còn gọi điện thoại quấy rầy? Ba mẹ mày không dạy mày nửa đêm đừng gọi điện thoại lung tung sao? Đừng cầm điện thoại làm xằng làm bậy!"

Lên tiếng oán trách không ai khác, chính là phụ tá vạn năng của Nhiêu Triết, Mạc Hàn Vũ.

Lúc này trời đã rạng sáng, anh ta đang ôm gối ôm cực lớn mơ một giấc mơ đẹp.

Nhiêu Triết lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói đơn giản có lực: "Tôi là Tổng giám đốc của anh, lập tức rời giường!"

Người ở đầu giây bên kia mơ mơ màng màng, lầu bầu một hồi, mới giậtt mình kêu lên: "Tổng giám đốc, anh mất ngủ sao? Lúc này mà gọi điện thoại cho tôi thật sự là quá không bình thường, tôi biết rõ Tổng giám đốc bởi vì chuyện Thượng Quan tiểu thư ăn không ngon ngủ không yên, cho dù anh nghĩ tìm người nói chuyện phiếm giải buồn cũng không thể..."

"Câm miệng, cho anh 20 phút, mang theo xăng tới ngay nghĩa trang."

"20 phút đi đến nghĩa trang làm gì? Tại sao muốn mang xăng..."

Không chờ Mạc Hàn Vũ kêu gào xong, Nhiêu Triết đã vô cùng không khách sáo ngắt cuộc gọi.

Nửa giờ sau, Mạc Hàn Vũ lái xe chậm rãi dừng ở trước xe Nhiêu Triết, mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy Nhiêu Triết đang căm tức nhìn mình.

"20 phút, tôi cho anh 20 phút tới đây, anh lại chậm chạp như vậy!" Anh không vui trách móc.

"Ách, thật xin lỗi... Nhưng Tổng giám đốc nửa đêm canh ba muốn mua xăng ngay lập tức, tôi nhất thời không tìm được, vòng thật lâu mới..." nói được một nửa, bị Nhiêu Triết trừng, liền nuốt toàn bộ trở lại trong bụng, Mạc Hàn Vũ cảm thấy rất uất ức, nhưng sợ Nhiêu Triết tức giận lấy mình trút giận, nên không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, "Tôi nói Tổng giám đốc a, anh hơn nửa đêm ngủ không được chạy đến nơi quỷ quái này làm gì? Lại nói nửa đêm là thời cơ tốt nhất để quỷ quái ẩn hiện, đây là nơi chẳng tốt lành gì, dù tâm trạng anh không tốt, tìm quán bar và hai mỹ nhân vóc người nóng bỏng chơi đùa là tốt rồi, cần gì..."

Anh đang nói, liền nhìn thấy Nhiêu Triết cẩn thận ôm Kỷ Hinh Mi đang ngủ say từ trong xe ra.

Mạc Hàn Vũ nuốt nước miếng một cái, kinh ngạc chỉ vào cô gái trong ngực anh.

"Tổng giám đốc, anh... Anh lại còn mang theo Kỷ tiểu thư?"

"Chìa khóa xe." Nhiêu Triết lạnh lùng ra lệnh, Mạc Hàn Vũ theo bản năng đưa chìa khóa cho anh, tự mình mở cửa xe của Mạc Hàn Vũ, bố trí cô ổn thỏa, lại đắp áo khoác của mình lên trên người cô.

Mạc Hàn Vũ giờ phút này còn chưa rõ đầu đuôi sự việc nên đi đằng sau anh không ngừng lảm nhảm.

"Tổng giám đốc, dù anh cùng Kỷ tiểu thư hẹn hò, cũng phải tìm nơi ấm áp lãng mạn mới đúng, chứ đến nơi ở cho người chết như thế này sẽ dọa sợ cô nàng á!"

Nhiêu Triết đi tới ghế lái, không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta, thuận tay ném chùm chìa khóa xe cho anh ta."Tôi lái xe anh đi trước, chờ anh đổ xăng đầy bình, trả xe lại cho tôi."

"Hả ..?" Mạc Hàn Vũ chụp cái chìa khóa, nghe vậy sững sờ.

Nhiêu Triết cười gằn, "Đừng quên phải lái cẩn thận, nếu chiếc xe tôi yêu thích có bất kỳ tổn thất gì, tôi hỏi tội anh!" nói xong, anh khởi động xe, nghênh ngang rời đi.

Mạc Hàn Vũ đứng tại chỗ đang chuẩn bị tiếp tục nhiều lời vài câu, theo bản năng bắt lấy chìa khóa xe Tổng giám đốc ném tới, lúc này mới hoàn hồn kêu to, "Này, Tổng giám đốc, làm người không thể như vậy, nơi này là nghĩa trang không phải nhà hàng năm sao, tôi tốt bụng đưa xăng tới cho anh, anh không thể xấu xa để tôi một mình ở chỗ này..."

Chạy theo mấy bước, nhưng xe đã đi một quãng xa, Mạc Hàn Vũ giận đến giơ chân, chỉ vào hướng Nhiêu Triết biến mất đem toàn bộ tổ tông anh ra ân cần thăm hỏi một lần.

"Nhiêu Triết đáng chết, bản thiếu gia lúc còn ở trường đã bị anh khi dễ, ra xã hội còn phải tạo điều kiện cho anh sai bảo, học trưởng chó má không có lương tâm, tôi làm trâu làm ngựa cho anh tổng cộng bảy năm, không có công lao cũng có khổ lao, anh lại có thể lòng dạ độc ác với tôi, vô tình vô nghĩa như vậy, khụ khụ..." Mạc Hàn Vũ mắng đến cuối cùng, rất không có tiền đồ bị sặc nước miếng của chính mình.

Anh phát hiện bốn bề vắng lặng, ban đêm gió lạnh hiu hiu thổi, xa xa lá cây còn phát ra tiếng xào xạc, âm trầm làm cho anh lạnh cả sống lưng.

Gương mặt tuấn tú của Mạc Hàn Vũ lộ ra vẻ thê thảm, lúc này mới bất đắc dĩ xốc lên thùng xăng bên cạnh bắt đầu đổ xăng vào trong xe...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net