CHƯƠNG 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Hinh Mi, mình không biết cậu thích ăn món gì nên mình có lấy mỗi món một ít cho cậu, nếu cậu không thích, mình lại kêu phục vụ lấy giúp cậu."

Giọng nói Thẩm Tử Dương rốt cuộc kéo cô trở về thực tế.

Thượng Quan Nhu đáy lòng có chút buồn bực, rõ ràng cũng đã ra ngoài, lại còn không ngừng nghĩ tới tên khốn Nhiêu Triết kia.

Ổn định lại tâm tình, biết đây là nhà hàng Ý rất nổi tiếng, tay nghề đầu bếp vô cùng chuyên nghiệp, cô trước kia thích ăn mỳ Ý ở nơi này nhất.

Thẩm Tử Dương lấy rất nhiều món, nhìn qua một lượt, cô phát hiện trong đó có vài món cô thích nhất.

Cô cám ơn, cười lắc đầu, "Không cần phiền phức như vậy, mình không có ăn kiêng. Hôm nay là sinh nhật của cậu, mình không chuẩn bị quà tặng gì đắt giá, đây chỉ là chút lòng thành của mình, hi vọng cậu không chê."

Nói xong, cô từ trong túi lấy ra một hộp quà được gói cẩn thận đưa cho cậu ta, bên trong là cây thủy tinh rất dễ thương, cô chọn thật lâu mới được.

Thẩm Tử Dương vô cùng vui vẻ nhận lấy, đem đi cất cẩn thận.

Lạc Khả Nhi nhìn trong mắt, hỏa bốc lên đầu, "Vừa nhìn chính là xuất thân nhà nghèo, quà tặng khẳng định không có giá trị, làm sao mà so được người ta tặng đồng hồ đeo tay nạm kim cương?"

Thượng Quan Nhu cũng không tức giận, cười nhìn cô, "Đồng hồ đeo tay nạm kim cương giá tiền đối với tôi mà nói là trên trời, nếu mua loại quà tặng đắt giá này, cuộc sống tương lai của tôi sẽ phải thiếu nợ sống qua ngày rồi."

Cô lời nói thản nhiên hài hước đưa tới tiếng cười của mọi người, bọn họ cũng cảm thấy cô gái này tính tình thẳng thắn không chút nào dối trá.

Mà cô nói chuyện hài hước, khí chất bất phàm, ứng đối thỏa đáng nên rất nhanh làm quen với đám bạn củaThẩm Tử Dương.

Bị mọi người cho qua một bên không thèm để ý đến, người tự cho là mình sẽ trở thành nữ chính của bữa tiệc, Lạc Khả Nhi vô cùng buồn bực, dậm chân cực kỳ tức giận.

Cô vừa nghe nói, Thẩm Tử Dương ở lớp bổ túc ban đêm quen biết một cô gái xinh đẹp, cô liền vội vàng đi hỏi thăm đối phương là người như thế nào, biết được cô gái kia mặc dù rất đẹp, nhưng xuất thân thấp hèn thì cô cũng không đem đối phương để vào mắt.

Bởi vì cô cho rằng Thẩm Tử Dương là con nhà thế gia sẽ coi trọng ý kiến của người khác nên sẽ không nghiêm túc.

Không nghĩ tới anh lại có thể mời cô ta tham gia bữa tiệc, mà từ thái độ ân cần chăm sóc của anh cũng không khó nhìn ra, anh rất thích cô gái tên Kỷ Hinh Mi này.

Lạc Khả Nhi rất không cam lòng, Thẩm Tử Dương là người trong lòng cô từ nhỏ, cô cũng không muốn chắp tay đem anh nhường cho người khác.

Vì vậy thừa dịp cơ hội đi vào phòng rửa tay, cô tìm quản lý nhà hàng nói mấy câu, lúc trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Không bao lâu sau, một người phục vụ bưng một dĩa tôm hùm đi tới bên cạnh Thượng Quan Nhu, hơn nữa dùng tiếng Ý thì thầm với cô.

Mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, mặc dù nơi này là nhà hàng Ý, nhưng phục vụ cũng sẽ căn cứ quốc tịch thực khách tới để dùng ngôn ngữ thích hợp, làm sao lại đối với thực khách rõ ràng là người Đài Loan lại nói tiếng Ý?

Thì ra đây tất cả đều là quỷ kế của Lạc Khả Nhi, cô tận dụng thời gian kêu một phần tôm hùm cho Thượng Quan Nhu, lại nhờ quản lý nhà hàng nói phục vụ lúc đi ra dùng tiếng Ý hướng dẫn cô cách bóc vỏ tôm hùm, bởi vì đối phương mặc dù là người Đài Loan, nhưng lớn lên ở Ý, tiếng Trung chỉ hiểu lõm bõm còn nói thì bập bẹ, phần tôm hùm này cô sẽ thích.

Cô hy vọng có thể mượn cơ hội này khiến Thượng Quan Nhu khó xử, bởi vì tôm hùm mặc dù mùi vị không tệ, nhưng cách bóc vỏ lại vô cùng phiền toái, người không biết cách bóc, tướng ăn khẳng định khó coi, mà tiếng Ý cô nghe không hiểu khẳng định cũng rất lúng túng.

Cô đối với Kỷ Hinh Mi đương nhiên rất hiểu rõ, một người xuất thân từ tầng lớp thấp kém, ngoài gương mặt đẹp ra cũng không có cái gì, trên căn bản chỉ là đồ nhà quê.

Cho nên khi phục vụ hướng dẫn bằng tiếng Ý xong, cô đã chuẩn bị xong tinh thần xem chuyện náo nhiệt.

Không nghĩ tới phục vụ giọng điệu nghiêm túc nói xong, Thượng Quan Nhu liền vô cùng thuần thục nói mấy câu tiếng Ý tiêu chuẩn, hơn nữa vẻ mặt tươi cười nhận lấy tôm hùm phục vụ đưa tới.

Thẩm Tử Dương không hiểu nháy mắt mấy cái, đợi phục vụ sau khi rời đi nhỏ giọng hỏi, "Anh ta nói những gì vậy?"

"A, anh ta bảo hôm nay là sinh nhật của nhà hàng, mà mình hôm nay vừa lúc là vị khách thứ chín mươi chín bước vào nhà hàng, trở thành vị khách may mắn, mình có thể ăn miễn phí một suất tôm hùm."

Thượng Quan Nhu rất vui vẻ, bởi vì cô thích nhất là tôm hùm.

Thẩm Tử Dương ngây ngô cười cười, "Cậu nói tiếng Ý thật lưu loát."

Bên kia một lòng muốn nhìn kịch hay, Lạc Khả Nhi ngàn tính vạn tính, chính là không có tính đến chuyện lại sẽ trở nên như thế.

Càng làm cho cô không thể tin được chính là, động tác Thượng Quan Nhu bóc tôm chẳng những thuần thục ưu nhã, hơn nữa còn vô cùng mê người, Lạc Khả Nhi không khỏi hoài nghi, cô thật sự là đồ nhà quê sao?

Mọi người tiếp tục dùng cơm, bầu không khí lần nữa bởi vì Thượng Quan Nhu khéo ăn nói mà nhiệt tình hẳn lên.

Lạc Khả Nhi không cam lòng danh tiếng của mình bị cướp đoạt, không nhịn được lại bắt đầu ngồi tại chỗ khiêu khích cô, "Kỷ tiểu thư ngoài lúc đi học ở ngoài, đã đi làm rồi chứ?"

"Đúng vậy, ban ngày làm việc buổi tối đi học." Thượng Quan Nhu đang bóc tôm hùm vui vẻ gật đầu một cái.

"Nghe nói cô làm người giúp việc cho một nhà giàu có?"

Nghe vậy, động tác trên tay Thượng Quan Nhu chậm lại, vốn là bầu không khí đang sôi nổi, lập tức bởi vì một câu nói của Lạc Khả Nhi lại trở nên yên tĩnh.

Thẩm Tử Dương tức giận trừng mắt nhìn Lạc Khả Nhi một cái, "Cô nói bậy bạ cái gì?"

"Không, cô ấy không nói bậy, mình trước kia xác thực là người giúp việc."

Cô không trộm không cướp, giữ khuôn phép làm người, tuy rất có ý kiến với việc hầu hạ Nhiêu Triết, nhưng cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì mất thể diện.

Lạc Khả Nhi lại được đằng chân lân đằng đầu nói tiếp, "Không trách được cô xuất thân thấp hèn lại biết rõ lễ nghi trên bàn ăn như vậy, không ngờ là thường phục vụ người có tiền, chắc là thói quen nghề nghiệp đi?" Không để ý tới sắc mặt khó coi của Thẩm Tử Dương, cô giả vờ cười nói: "Kỷ tiểu thư nhất định phải ăn nhiều một chút, bởi vì qua hôm nay, nói không chừng về sau cô cũng không có cơ hội tới nơi cao cấp như thế này dùng cơm nữa, aizz, nhưng là ngộ nhỡ khẩu vị bị nuôi cho quen rồi, về sau cô sẽ rất khó chịu!"

"Em gái này nói chuyện thật thú vị, chỉ là nếu tiếp tục nghe nữa, tôi lại thật sự muốn đi phòng rửa tay ói cho sạch sẽ." Một tiếng cười trầm thấp đột nhiên truyền tới.

Mọi người cùng nhau nhìn qua, chỉ thấy khu vực VIP cách đó không xa, có một người đàn ông anh tuấn ăn mặc cao quý, duỗi hai chân đứng dậy chậm rãi hướng bên này đi tới.

Thấy rõ ràng diện mạo đối phương, trái tim Thượng Quan Nhu đập sai một nhịp, anh tại sao lại ở chỗ này?

Cùng những thanh niên trẻ tuổi ở đây có sự khác biệt, Nhiêu Triết mặc dù trẻ tuổi, nhưng nhiều năm trên thương trường, sớm dưỡng anh thành một cỗ khí thế không giận mà uy.

Hơn nữa anh xuất thân danh môn, lại đứng trên đỉnh xã hội thượng lưu, còn là người thường lên bìa tạp chí kinh tế tài chính, bị vô số phụ nữ theo đuổi, là vương tử độc thân kim cương, đương nhiên là chỉ đứng ở nơi đó cũng khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.

Quả nhiên, có mấy nữ sinh khi nhìn rõ khuôn mặt của anh, không nhịn được đỏ mặt, lộ ra vẻ mặt sùng bái.

Lạc Khả Nhi cũng âm thầm kinh hãi, mặc dù cô không quen Nhiêu Triết, nhưng cô biết rõ chị của mình theo đuổi người đàn ông này rất khổ cực.

Chỉ thấy Nhiêu Triết từ từ đi tới bên cạnh Thượng Quan Nhu, một tay nhẹ nhàng khoác lên đầu vai cô, tư thái rất thân mật hơi cong người xuống, đem gương mặt đẹp trai tiến sát bên tai cô.

"Em buổi sáng lúc ra khỏi nhà rõ ràng có nói, chỉ cần tặng quà xong sẽ trở về nhà với anh, nhưng em lại nói chuyện không giữ lời, anh đã đợi không được rồi đó!"

Nghe vậy, mặt cô đỏ lên, cô không biết anh rốt cuộc muốn diễn tuồng gì, vì vậy quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, "Anh theo dõi tôi?"

"Không, anh chỉ là đột nhiên cảm thấy đói bụng, tùy tiện tìm nhà hàng dùng cơm, kết quả trùng hợp như thế, anh mới vừa đi ra thang máy liền nhìn thấy em ở nơi này, cho nên ở chỗ này chờ em." Anh dùng cằm chỉ chỉ cách đó không xa, "Anh là thành viên VIP của nhà hàng này, khu bên kia là chỗ ngồi cho thành viên VIP, nếu như em thích món ăn ở đây, lần sau chúng ta có thể đến đây ăn."

Mọi người bị cách nói chuyện thân mật giữa hai người làm cho không hiểu ra sao.

Thẩm Tử Dương sắc mặt trở nên khó coi, "Hinh Mi, vị này là..."

"Anh ấy là ông chủ của mình."

"Kiêm bạn trai." Nhiêu Triết bổ sung.

Thượng Quan Nhu nghe anh nói lung tung nhất thời gấp đến độ nhảy lên, một tay níu lấy cà vạt của anh, tiến tới lỗ tai anh gầm nhẹ, "Nhiêu Triết, anh đến cùng là đang làm cái quỷ gì?"

Không ngờ, anh thuận thế ôm cô vào trong ngực mình hôn trộm , cũng trả lời bên tai cô, "Anh không có giở trò quỷ, anh là nghiêm túc."

Vẫn không hiểu rõ tình huống hiện tại, Thẩm Tử Dương mờ mịt nhìn hai người đang ôm nhau, "Cậu không phải nói là ông chủ của cậu là một người vừa già lại khó coi sao?"

Nhiêu Triết sắc mặt lạnh lẽo, híp mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhu.

Bị Nhiêu Triết liên tiếp có cử chỉ thân mật nên Thượng Quan Nhu trở nên u mê, nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể lúng túng vuốt tóc, có chút đỏ mặt chỉ chỉ Nhiêu Triết, "Anh ấy thật sự già mà, tôi mới 20, nhưng anh ấy đã sắp 30 rồi."

Mọi người đều im lặng khi nghe xong lời giải thích của cô.

"Em lại dám ở sau lưng anh bôi nhọ thanh danh của anh, xem ra khi chúng ta trở về phải tính sổ thật tốt rồi."

Nhiêu Triết kéo lấy cổ tay của cô, nửa cười nửa không liếc mắt nhìn mọi người đang ngây người, "Nghe nói hôm nay là sinh nhật bạn học của Mi Mi, bởi vì đến vội vàng không chuẩn bị quà tặng, không bằng bữa cơm này để tôi mời khách, mời mọi người tiếp tục dùng bữa, tôi cùng Mi Mi còn có việc, đi trước."

Nói xong, anh cầm cổ tay Thượng Quan Nhu, trước mắt bao người, kéo cô ra khỏi nhà hàng.

Chờ Thượng Quan Nhu phản ứng kịp, mới phát hiện ra mình đã giống như con rối bị Nhiêu Triết xách ra khỏi cửa chính nhà hàng rồi.

Cô tức giận, ở sau lưng đạp chân của anh, bóp hông của anh, cố gắng giãy giụa, nhưng cũng không có biện pháp tránh khỏi bàn tay anh.

Vả lại vì trong quá khứ được nuôi dạy rất tốt, không thể ở nơi công cộng la hét, cho đến khi bị anh đẩy mạnh vào trong xe, cô mới tức giận mắng, "Anh điên hả? Hôm nay là sinh nhật bạn học tôi, anh lại ở trước mặt nhiều người như vậy phá hỏng thanh danh của tôi, coi như anh là ông chủ của tôi nhưng tôi không có bán thân cho anh, anh làm như vậy căn bản là... Ưm!"

Ngồi vào tay lái, Nhiêu Triết vừa vặn chận cái miệng đang không ngừng lải nhải kia.

Cô sợ hết hồn, ngẩn người, trong đầu trở nên một mảnh hỗn loạn.

Nụ hôn của Nhiêu Triết rất mãnh liệt, rất bá đạo, xâm lược nhất thời khiến cho cô hít thở vô cùng khó khăn.

Cô ghét cảm giác bị trói buộc này, lại càng tức giận anh độc tài làm cho cô bối rối.

Thừa dịp anh không đề phòng, nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực của anh, mở cửa xe, không chút nghĩ ngợi chạy ra ngoài.

Nhiêu Triết kinh hãi, theo bản năng xuống xe đuổi theo, kéo tay cô xoay người cô đến trước mặt mình, "Em tức giận?"

Cô lộ ra hai gò má đỏ ửng mất tự nhiên, bộ dạng tức giận vô cùng đáng yêu, đôi mắt to ầng ậc nước, tựa như con thỏ nhỏ bị người ta ức hiếp, làm cho người ta nhịn không được muốn che chở cô trong ngực.

Nhiêu Triết không nhịn được cỗ xúc động trong lòng, không để ý tới cô còn tức giận, môi lần nữa không chút kiêng nể đánh úp về phía đôi môi cô đang chu lên.

Thượng Quan Nhu vội vàng tránh né lùi về phía sau, nhưng không kịp, chỉ có thể trợn tròn mắt hung hăng trừng anh tỏ vẻ phản kháng.

Nhiêu Triết một tay nâng gáy cô, một tay ôm hông cô, trêu đùa đôi môi xinh đẹp.

Thấy cô lại sững sờ, anh cười nhẹ một tiếng, giống như mèo trộm được thịt, từ từ vươn đầu lưỡi, liếm môi cô.

Khi cô hoàn hồn muốn phản kháng thì anh đã thẳng xâm nhập vào, đột phá phòng tuyến của cô, anh ôm sát hông cô để cô gần sát mình, Thượng Quan Nhu hoàn toàn không còn sức lực, giữa than thể hai người hoàn toàn không có một kẽ hở.

Nụ hôn lần này, anh dùng lực vô cùng tốt, không thô bạo cũng không cường ngạnh, rất nhẹ nhàng tựa như lông vũ, trêu chọc lòng cô nhộn nhạo một hồi.

Nụ hôn kết thúc, anh khàn khàn gọi tên của cô, thanh âm vô cùng hấp dẫn.

Thượng Quan Nhu chỉ cảm thấy cả khuôn mặt giống như bị bốc cháy, cô không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, khi bàn tay anh từ bên eo của cô từ từ trượt xuống, cô xấu hổ xoay người đẩy anh ra chỉ muốn chạy trốn.

Rơi vào rồi sao?

Cô lại rơi vào nữa sao?

Tại sao hai đời liên tiếp, cô đều không ngăn được sự tấn công dịu dàng của anh?

Sau lưng một cỗ lực lượng khổng lồ giam cầm cô thật chặt trong ngực, sau tai truyền đến giọng nói nỉ non nhẹ nhàng, "Đừng trốn nữa, anh đuổi theo em rất cực khổ..." Thanh âm khó nén một tia nhàn nhạt mệt mỏi.

Cô không dám quay đầu lại, cơ thể cứng ngắc đành để anh ôm thật chặt.

"Anh hiện tại rất loạn, như một lữ khách đang mất đi phương hướng, mặc dù anh không biết trên đời này rốt cuộc có chuyển kiếp hay không, nhưng anh thật sự nhìn thấy được từ trên người của em quá nhiều bóng dáng quen thuộc..."

"Nhưng anh không có đem em làm thế thân của bất kì ai, anh chỉ đang tìm một loại cảm giác, cảm giác này rất kỳ diệu, nó để cho anh không tự chủ được gần gũi với em, muốn ôm em vào ngực, muốn hôn em, muốn chạm vào em, anh cũng cho là anh điên rồi, mà lí trí anh lúc này vô cùng tỉnh táo..."

"Không cần né tránh anh nữa có được không? Anh biết rõ em cũng thích anh, trực giác của anh luôn luôn chính xác, em còn trốn nữa, anh thật không biết phải làm gì với em bây giờ..."

Anh cứ như vậy câu có câu không ở sau lưng cô thì thầm, Thượng Quan Nhu chỉ cảm thấy mũi nóng lên, nước mắt không có tiền đồ rơi xuống.

Cô đột nhiên xoay người, không cho anh cơ hội để nói tiếp, cả người vùi vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh, ngón tay mảnh khảnh bấu chặt sau lưng anh.

Nhiêu Triết ngẩn ra, tư thế ôm như vậy, luôn là kiểu Thượng Quan Nhu độc quyền, ngay cả động tác này... Cũng muốn giống nhau như đúc sao?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net