CHƯƠNG 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô tức đến hai mắt bốc hỏa, muốn phản kích nhưng hai tay bị giữ chặt, liền nâng đầu cắn lên mũi anh.

Nhiêu Triết hơi đau, cúi đầu cắn tai cô, lại hôn môi cô một cái, anh cười gian tà, "Anh rất cảm tạ đám phóng viên nói hưu nói vượn, bịa đặt viết không đúng sự thật kia, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều biết, Kỷ Hinh Mi em là người phụ nữ của Nhiêu Triết anh." Nói xong lại đắc ý hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái nữa, "Về sau xem ai còn dám đánh chủ ý với em, bị anh bắt được, lập tức diệt khẩu."

Cô dở khóc dở cười đẩy anh qua một bên, "Hôm qua anh vì em mà cãi nhau với Thượng Quan Thanh, anh không sợ Thượng Quan gia gây bất lợi với anh sao?"

Thượng Quan Thanh là kẻ tiểu nhân có thù tất báo, xúc phạm người như thế tuyệt đối không có lợi cho bản thân.

Nhiêu Triết hừ cười một tiếng, "Thực lực của Thượng Quan gia lúc trước quả thực không tệ, anh muốn trở mặt trước với hắn sợ rằng cũng phải suy nghĩ một chút. Nhưng từ khi Thượng Quan Thanh được cha hắn đề bạt lên làm thành viên hội đồng quản trị, đơn đặt hàng của họ liền trực tiếp giảm xuống, em có biết tại sao không?"

Cô khó hiểu lắc đầu, cha cũng không cho cô tham gia vào hoạt động của công ty, cho nên cô cũng không hiểu rõ tình hình thực tế trên thương trường của Thượng Quan gia.

"Bởi vì Thượng Quan Thanh là một tên vô dụng, hắn hoàn toàn không có đầu óc kinh doanh, nội bộ hội đồng quản trị rất không hài lòng với hắn, nhưng Thượng Quan Thanh lại cứ khăng khăng làm theo ý mình, ra quyết sách sai lầm, khiến hàng loạt khách hàng cũ của Thượng Quan gia bỏ đi. Một công ty, một khi mất khách hàng, kết quả cũng chỉ có một con đường chết."

"Như vậy tương lai của Thượng Quan gia..."

"Bây giờ việc làm ăn của bọn họ đã xuống dốc rồi."

Tin này, vẫn làm Thượng Quan Nhu có chút khổ sở.

"Anh đã để ý Thượng Quan Nhu như vậy, vậy... anh không định giúp Thượng Quan gia sao?"

Nhiêu Triết lắc đầu, "Nếu tiểu Nhu còn sống, cô ấy tự mình cầu anh, anh sẽ bất chấp tất cả mà đáp ứng yêu cầu của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đã mất..." Giọng nói hơi khàn đi vài phần, "Không phải anh là người vô tình vô nghĩa, mà là anh cảm thấy, Thượng Quan gia đó không xứng."

"Vì sao?"

"Vì cha của tiểu Nhu cũng không thật sự quan tâm cô ấy, chỉ xem cô ấy như một công cụ của gia tộc mà lợi dụng. Anh nghĩ nếu cô ấy dưới suối vàng có biết cũng sẽ không muốn anh ra tay giúp họ."

Thượng Quan Nhu đột nhiên giật mình, không ngờ anh lại biết rõ tình cảnh của cô ở Thượng Quan gia như vậy.

Trên đời này ngoài mẹ cô, Nhiêu Triết hẳn là người hiểu cô, quan tâm cô nhất đúng không?

"Thật ra em luôn muốn hỏi, lúc trước anh..."

Cô muốn hỏi Nhiêu Triết tại sao lúc trước lại nhục nhã cô trước mặt mọi người thì chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của John ngoài cửa...

"Chỉ Lan tiểu thư..."

Chỉ một tiếng này, tất cả những lời định nói đều bị Thượng Quan Nhu miễn cưỡng nuốt ngược trở lại.

Uông Chỉ Lan đã trở lại?

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa, Thượng Quan Nhu chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như búp bê pha lê, cô mang giầy cao cổ, mái tóc xoăn dài mềm mại, váy ngắn tới gối bao lấy cặp mông xinh đẹp tròn trịa, tay kéo một cái vali màu hồng, rụt rè đứng ở cửa.

Thượng Quan Nhu không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô gặp Uông Chỉ Lan. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia, cô đều cảm thấy ông trời đối đãi rất tốt với cô ấy, bởi vì ngũ quan của Uông Chỉ Lan rất tinh xảo, giống như một bức tượng được điêu khắc tinh tế mà thành.

Nhiêu Triết nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm, "Sao cô lại trở về?"

Uông Chỉ Lan đứng ở cửa, nhìn một nam một nữ ngồi trên sô pha dài màu trắng.

Tư thế của hai người rất mờ ám, Nhiêu Triết khoác một tay lên vai cô gái kia, mà hai má cô gái đó cũng đỏ ửng mất tự nhiên. Trong lòng cô nháy mắt dâng lên ghen tị mãnh liệt, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn là sợ hãi.

"Trường học được nghỉ, vốn định trước khi về sẽ gọi điện báo với anh một tiếng, nhưng lúc đến sân bay em lại không có điện thoại để gọi, nên quyết định trực tiếp về nước cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ."


Giọng nói của Uông Chỉ Lan rất mềm mại, kéo dài như một con mèo nhỏ, lại kết hợp với vẻ mặt đáng thương của cô, bộ dạng cô đứng ngoài cửa tựa như một cô gái nhỏ làm sai chuyện đang nghe cha mẹ dạy bảo vậy.

Kỷ Hinh Mi đột nhiên cảm thấy mình rất giống người thứ ba, có một cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

Trên thực tế đúng là vậy, bây giờ vị hôn thê chính thức của người ta đã về nước, mộng đẹp của cô có phải cũng nên kết thúc rồi không?

Cô không dấu vết muốn tránh khỏi cánh tay Nhiêu Triết đang khoác trên vai mình, nhưng anh lại cường ngạnh không chịu buông lỏng sức lực. Cô giận dữ trừng mắt, ý bảo anh nhanh buông tay.

Nhiêu Triết cũng trừng mắt liếc lại cô một cái, tỏ vẻ anh sẽ không buông.

Hai người mắt đi mày lại, bộ dạng sóng ngầm mãnh liệt, Uông Chỉ Lan xem trong mắt, trong lòng lại càng không có tư vị gì.

"Em... em không nên chưa được anh cho phép đã về nước sao?" Cô rối rắm cắn môi dưới, hỏi nhỏ Nhiêu Triết.

Bộ dáng cô thận trọng càng làm Thượng Quan Nhu có cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

Cô nhịn không được đá bắp chân Nhiêu Triết một cái, làm anh bị đau buông tay, sau đó cô xấu hổ đứng dậy: "Tôi... tôi đi pha cà phê cho hai người." Nói xong, chạy như chạy nạn rời khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này.

Nhiêu Triết bất mãn xoa cái chân bị đá, đôi mắt lại đuổi theo bóng dáng của cô, anh biết cô nhất định là hiểu lầm cái gì rồi.

Nhưng ngay sau đó anh lại muốn trước hết để cho nha đầu ngốc kia hiểu lầm đi, ai bảo cô thô bạo với anh như vậy.

Uông Chỉ Lan càng kinh ngạc không vui, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Nhiêu Triết phóng túng như vậy với ai, trừ một người.

Nhưng cô gái ngoại lệ duy nhất này của anh, nửa năm trước đã bị thiêu sạch đến hài cốt cũng không còn rồi.

Cô theo bản năng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm theo hướng Thượng Quan Nhu rời đi, khoảng thời gian cô không có ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Nội dung đăng trên báo em đều thấy được, đây chẳng qua là anh gặp dịp thì chơi, cố ý đăng trên báo thôi phải không? Nữ giúp việc kia em biết, cô ta trước kia phụ trách tạp vụ phòng bếp, anh không có khả năng ở cùng với người phụ nữ như vậy, đúng không?"

Sau bữa cơm tối, Nhiêu Triết cuối cùng cũng có thời gian gọi Uông Chỉ Lan mới về nước vào thư phòng mình.

Mà cô vừa vào thư phòng đã không đầu không đuôi nói một hơi như vậy.

Nhiêu Triết lười biếng tựa vào quầy bar uống cà phê, đây là Thượng Quan Nhu mới pha cho anh, vẫn là hương vị anh thích.

Nhưng lời nói của Uông Chỉ Lan lại làm anh rất không hài lòng.

"Cô ngàn dặm xa xôi từ Mỹ trở về, là để nói với tôi lời này?"

Uông Chỉ Lan sợ hãi ngồi trên sô pha trong thư phòng, bất an xoắn ngón tay, cúi đầu, bộ dạng tủi thân, "Em... em chỉ là có chút nhớ anh."

Sau ngày Thượng Quan Nhu qua đời, cô đã bị Nhiêu Triết sai người đưa ra nước ngoài, đi học bên đó.

Cô đã thích Nhiêu Triết từ nhỏ, cũng biết nếu muốn xứng đôi với Nhiêu Triết thì nhất định phải có năng lực, nên sang bên đó cô thật sự rất dốc sức học tập, chỉ mong ngày sau trở về, về công hay về tư cô đều có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh.

Cô mỗi ngày đều nhớ anh, cho nên từng chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại rất mất kiên nhẫn nói anh đang công tác, bề bộn nhiều việc.

Từ đó về sau cô không dám gọi điện thoại nữa, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ ngày nào đó anh rốt cục nhớ tới sự tồn tại của cô, chủ động liên lạc với cô.

Nhưng cô chờ một ngày lại một ngày, trông mong một tháng lại một tháng, chờ đến khi trường học cho nghỉ anh cũng vẫn không có ý đón cô trở về.

Cô liền cố lấy dũng khí mua vé máy bay về nước, nhưng trở về lại thấy cảnh Nhiêu Triết đang cùng cô gái khác anh anh em em. Cô không nói nên lời cảm thụ đó, nhưng đáy lòng lại như có lửa, càng đốt càng bùng nổ.

Nhiêu Triết không để ý đến biểu tình bi thương của cô, vô tình quăng ra một câu, "Cô biết chúng ta cho tới bây giờ chưa từng bắt đầu, cô cũng biết, lúc trước tuyên bố tin tức kia, tôi đến cùng là có mục đích gì."

Anh bất quá chỉ là muốn lợi dụng Uông Chỉ Lan để báo thù Thượng Quan Nhu mà thôi.

Nhiêu Triết cho tới giờ đều chưa từng nhìn qua cô gái này.

Cô chỉ là một người bạn lúc nhỏ anh nhặt về để chơi cùng, anh có thể cho cô cuộc sống giàu có, xem cô như một em gái nhỏ cần che chở, nhưng anh sẽ không cưới cô gái như vậy làm vợ.

Bởi vì phẩm chất đặc biệt anh thưởng thức, trên người cô không có.

Nếu lúc trước anh không nghe thấy cuộc nói chuyện của Thượng Quan Thanh và người khác trong nhà vệ sinh, anh cũng sẽ không nhất thời hồ đồ mà lợi dụng Uông Chỉ Lan để cho Thượng Quan Nhu một kích tàn nhẫn.

Bây giờ nhớ lại lúc đó, anh mới biết hành vi của mình ngu xuẩn đến cỡ nào. Bởi vì anh ngu xuẩn mà Thượng Quan Nhu phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Trong tâm anh biết sai lầm lớn nhất là do anh, nhưng bản năng lại cho là Uông Chỉ Lan hại chết Thượng Quan Nhu. Biết rằng ý nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu như không có sự tồn tại của cô ta, anh sẽ không trả thù thành công, có lẽ Thượng Quan Nhu cũng sẽ không chết.

Cho nên ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện anh liền đưa Uông Chỉ Lan đi xa, lúc ấy anh thậm chí còn có ý nghĩ cả đời này không muốn gặp lại cô ta nữa.

Giọng điệu anh lạnh lùng, thái độ cách xa người khác ngàn dặm làm Uông Chỉ Lan lạnh cả người.

Cô run người, càng luống cuống xoắn ngón tay, cánh môi hơi run run, "Cho tới giờ anh chưa từng thích em, bữa tiệc đính hôn kia, cũng chỉ là anh muốn diễn kịch cho Thượng Quan tiểu thư xem, chuyện đó... em cũng biết."

"Ngày mai tôi sẽ cho người mua vé máy bay, cô lập tức quay lại Mỹ đi."

Nhiêu Triết chịu không nổi nhất là bộ dạng yếu đuối này của cô, phụ nữ không phải là thứ phụ thuộc vào đàn ông. Phụ nữ cũng có tư tưởng, có linh hồn, có ước mơ và khát vọng của riêng mình.

Nhưng Uông Chỉ Lan từ nhỏ đến lớn đều bày ra bộ dáng xem anh là trời, tôn thờ anh như thần, cảm giác như thế với anh mà nói là một loại trói buộc.

"Em... Em có thể ở lại vài ngày được không?" Cô sợ hãi mở miệng, có vài phần cầu xin, "Em muốn gặp bạn bè, lại mua một ít đồ, sau đó em sẽ đi."

Nhiêu Triết không nói thêm nữa, đứng dậy đi ra cửa, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu "Nhiều nhất là một tuần." Nói xong, đá cửa rời đi.

Uông Chỉ Lan ngơ ngác ngồi ở đó, sững sờ cắn móng tay.

Gương mặt vốn nhu nhược đáng thương lại lộ ra thù hận nồng đậm, móng tay bị cô cắn đến biến hình, oán hận nói, "Vì sao Thượng Quan Nhu đã chết mà anh vẫn không hoàn toàn thuộc về tôi?"

_____

"Nói cách khác, lúc trước anh cùng Uông tiểu thư đính hôn, mục đích thực sự là muốn đả kích Thượng Quan Nhu?"

Sau chuyện đó, Nhiêu Triết giải thích với cô Uông Chỉ Lan cũng không phải là vị hôn thê thật sự của anh, chẳng qua là bị anh lợi dụng làm một công cụ đả kích Thượng Quan Nhu thôi. Cô cảm thấy sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp.

"Đúng vậy."

Nhiêu Triết cũng không muốn nói nhiều về chuyện cũ, bởi vì mỗi lần nhớ tới, tâm tình của anh sẽ rất buồn bực.

"Uông Chỉ Lan có biết mình bị lợi dụng không?"

"Cô ta tự nguyện."

Đối với Uông Chỉ Lan mà nói, anh chính là thần của cô, mệnh lệnh của anh là ý chỉ, cô chưa bao giờ dám cãi lời.

"Anh làm vậy là rất không công bằng với Uông tiểu thư."

Thượng Quan Nhu đột nhiên cảm thấy Uông Chỉ Lan thật đáng thương, cô biết cô bé đó rất thích Nhiêu Triết, nếu không cũng không ai muốn làm chuyện phí sức mà lại không có kết quả tốt này bao giờ.

Nhiêu Triết bất đắc dĩ cười cười, "Trên đời này nào có nhiều công bằng như vậy chứ? Anh cho cô ta vinh hoa phú quý, cho cô ta cuộc sống an ổn, được ra nước ngoài du học, lại áo cơm không lo. Nhưng anh không thể cho cô ta lòng của anh. Trước kia anh cũng đã nói rõ với cô ta, phụ nữ Nhiêu Triết anh thích từ trước tới nay chưa bao giờ là cô ta, cho dù cô ta đi lấy lòng khắp nơi cũng như vậy, chuyện tình cảm là không thể nào công bằng được."

Người đàn ông này rất tàn nhẫn, anh không chỉ tàn nhẫn với Thượng Quan Nhu trong quá khứ, mà với Uông Chỉ Lan anh cũng vô cùng tàn nhẫn như vậy.

Không biết về sau anh có tàn nhẫn với cô như vậy hay không? Thượng Quan Nhu không kìm được nghĩ như vậy.

Biểu tình cô đơn trên mặt cô bị Nhiêu Triết nhìn thấy, nhận thấy đáy lòng cô nghi ngờ, anh khẽ thở dài một hơi, ôm cô vào ngực mình.

"Em yên tâm, anh đã để lỡ nhiều lần, nếu vẫn không học được bài học thì thật sự là hết thuốc chữa rồi, Mi Mi, anh sẽ trân trọng em thật tốt."

"Vậy anh có thể cho em biết Thượng Quan Nhu lúc trước đã làm gì sai mà anh lại trả thù cô ấy tàn nhẫn như vậy không?"

Vấn đề này vẫn là vết thương Nhiêu Triết không muốn chạm đến nhất, mỗi lần nhớ tới anh đều khổ sở rất lâu, "Chúng ta... có thể đừng nói đến chuyện này được không?"

Nhìn vẻ đau đớn trên mặt anh, tuy rằng trong lòng rất muốn biết chân tướng sự tình, nhưng hiện tại Nhiêu Triết không muốn nói, nếu lại miễn cưỡng anh nhất định chỉ làm anh thêm khổ sở mà thôi.

Cho tới bây giờ cô cũng không phải là loại người thích gây sự, huống chi cô biết rõ, Nhiêu Triết khổ sở là vì "Thượng Quan Nhu".

Bất kể lúc trước anh làm chuyện khốn kiếp với Thượng Quan Nhu đến cỡ nào, nhưng sau khi cô mất lâu như vậy, anh vẫn nhớ cô mãi không quên như trước, cũng coi như là một người đàn ông si tình.

Huống chi, mặc kệ là Kỷ Hinh Mi hiện tại cũng được, hay là Thượng Quan Nhu đã chết cũng tốt, cả hai đều là một, đều yêu Nhiêu Triết và được anh yêu, như vậy là đủ rồi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô sáng tỏ thông suốt, không còn rối rắm mấy chuyện thị phi kia nữa.

Cứ để "Thượng Quan Nhu" bị Nhiêu Triết niêm phong vĩnh viễn dưới đáy lòng đi, dù sao bọn họ còn sống, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.

"Anh muốn uống cà phê không?" Cô nở một nụ cười xinh đẹp, nhéo nhéo bàn tay to của anh.

Nhiêu Triết ngẩn ra, lát sau nhìn ra sự độ lượng của cô, cảm kích nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, dịu dàng hỏi, "Trong lòng anh vẫn còn một cô gái khác, em... không ngại sao?"

Trong tiềm thức anh vẫn không quên được tiểu Nhu, tình nhân trong mắt không thể chứa được một hạt cát, không có một ai, không có một cô gái nào có thể chấp nhận chuyện như vậy. Đổi lại là anh, anh cũng không chấp nhận nổi người mình thích mà trong lòng vẫn còn hình bóng người khác.

"Anh thật ngốc, cho dù trong lòng anh thật sự vẫn còn một cô gái khác, nhưng hiện tại cô ấy cũng đã mất rồi, sao em lại phải tranh giành tình nhân với một người chết chứ?"

Huống chi, người được thương nhớ kia lại là cô.

Nhiêu Triết nghe cô nói mà ấm áp trong lòng. Mi Mi của anh chẳng những trong sáng đáng yêu, xinh đẹp hào phóng, lại còn khéo hiểu lòng người.

Cảm xúc trong lòng dâng lên, anh kìm không được mà ôm cô vào lòng, trán nhẹ nhàng cọ vào trán của cô, "Em thật đúng là thiên sứ của anh mà."

Một nụ hôn khẽ rơi xuống môi cô, Thượng Quan Nhu ngẩn ra, đỏ mặt đẩy anh ra nhìn xung quanh, "Cẩn thận không bị người ta nhìn thấy, hơn nữa vị hôn thê của anh vẫn chưa đi đâu."

Nơi này là hoa viên đằng sau biệt thự của Nhiêu gia, cho dù Nhiêu Triết đã tự mình giải thích thân phận của Uông Chỉ Lan với cô, nhưng thân thiết không kiêng nể gì như thế này là một đả kích với Uông Chỉ Lan, cô không nên xát muối vào miệng vết thương người ta như vậy.

Nhiêu Triết không quan tâm giữ chặt tay cô, càng thêm tùy tiện ôm cô vào trong ngực, "Sợ cái gì? Để cô ta nhìn thấy cũng tốt. Ngày mai anh sẽ tuyên bố với truyền thông hủy bỏ hôn ước với cô ta." Vừa nói miệng sói vừa hôn tới, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận kia.

Ở một góc âm u không xa, Uông Chỉ Lan cắn móng tay, căm hận nhìn một màn trước mắt.

Nhiêu Triết, anh nhất định phải làm tổn thương tôi đến mức này sao? Sao anh lại vô tình, tàn nhẫn như thế?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net