Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bên ngoài phòng giải phẫu, Vệ Thần lo lắng đi tới đi lui, Tô Lạc đã vào lâu như vậy, vẫn chưa có thông tin gì.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn, gọi đến một dãy số, khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng, trong lòng hắn có một dự cảm xấu.

Một lúc sau, hắn buông điện thoại xuống, điện thoại theo tay hắn rơi xuống mặt đất, hắn không quan tâm.

Ánh mắt phức tạp nhìn qua cửa phòng giải phẫu, lúc này đây, hắn thưc sự không biết phải làm gì.

Rất nhanh, hắn nhặt điện thoại di động lên, gọi tới một dãy số đã lâu không nhìn tới.

"Viêm, giúp tôi một việc..."

Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, từ bên trong còn cảm nhận được rõ vị tanh của máu, Vệ Thần tắt điện thoại, vội vàng đứng lên.

Bác sĩ nhìn thấy hắn, liền lắc đầu, " Xin lỗi, cô ấy bị va đập mạnh, đứa bé không thể giữ, đứa bé này vốn đã rất yếu, có thể sống tới bây giờ đã là một kì tích,"

Ánh mắt Vệ Thần mở lớn, hắn cúi đầu, nhìn thấy máu dính trên quần áo mình, máu này là của một đứa bé vẫn chưa được sinh ra. Hiện tại hắn đã không còn. Ngày hôm nay có quá nhiều thứ đáng sợ, hai người phụ nữ, hai đứa bé... Ông trời ơi, cuối cùng là sao đây.

Hắn đưa tay dúng sùng sức vò đầu, hắn cần phải suy nghĩ một chút, thật sự phải suy nghĩ cẩn thận về mọi việc.

Tô Lạc từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một màu trắng sáng, tay cô đặt trên bụng, nơi đó vẫn còn đau đớn, cô đã biết cô mất đi cái gì.

"Tử Lạc, cô tỉnh rồi," Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Vệ Thần.

"Có phải không, mau nói cho tôi biết, có phải như vậy không, đứa bé đã không còn?" Giọng nói cô khàn khàn, nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống, sau đó rơi trên tóc cô, phản chiếu gương mặt cô, trắng bệch.

"Cô còn trẻ, sau này sẽ có đứa bé khác," Vệ Thần không biết nói gì, đựa tay đặt lên bả vai Tô Lạc, giống như một người anh an ủi cô.

"Sẽ không, sẽ không..." Tô Lạc đưa tay vỗ nhẹ lên bụng, thời khắc này, cô biết cô đã mất đi tất cả. Đều vì cô không tốt, nếu cô cẩn thận hơn, nếu cô cách xa Trữ San hơn, có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra, cô cũng sẽ không mất đi đứa bé.

"Nhất định vì nó không thích tôi, cho nên mới rời khỏi tôi, nhất định nó đang khóc lóc trách tôi hay khóc, thường xuyên không ăn cơm, còn đưa nó đi ra ngoài gặp mưa, nó phải chịu ủy khuất, cho nên nó mới không cần tôi."Giọng nói Tô Lạc đau đớn, cô khóc nấc lên, cả người cô như bị vỡ vụn.

Vệ Thần kéo chăn lên đắp chô cô, sự phực tạp trong mắt càng nhiều. Hắn không biết phải làm sao để an ủi một cô gái vừa mới mất đi đứa con của mình, cô vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy, nếu phải tiếp nhận những chuyện như thế nữa, cô có thể chịu đựng được sao? Mà chuyện như vậy, đối với cô là quá tàn nhẫn.

"Tử Lạc, hãy nghe tôi nói, tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với cô." bàn tay Vệ Thần đặt trên bả vai Tô Lạc dùng sức một chút, Tô Lạc cười như mất hồn nói, "Anh nói đi, tôi đang nghe đây, chuyện gì tôi cũng có thể tiếp nhận," mất đi đứa bé, cô còn cái gì nữa đây, còn phải để ý cái gì nữa đây, cho dù có người muốn lấy tính mạng cô, cô sẽ đưa hai tay dâng nó cho người đó, cô không biết mình phải tiếp tục sống vì cái gì nữa.

Tô Lạc ngồi thẳng dậy, bụng vẫn có chút đau.

"Cô nằm xuống đi," Bờ môi Vệ Thần khẽ động, một câu này, hắn không có cách nào nói ra.


"Không cần, tôi muốn nhớ kĩ sự đau đớn này, vĩnh viễn phải nhớ kĩ." Cô lau đi nước mắt, ánh mắt cô trong veo, nhưng lại giống như người mất hồn, những gì đã mất đi, của mình hay của người khác, cô không biết nữa.

"Tử Lạc, " Vệ Thần gọi tên cô, cô không khóc, gương mặt lộ ra sự bi thương khiến hắn không biết phải làm sao, cô nở nụ cười lại khiến hắn đau lòng.

Hắn biết, tâm hồn cô đã chết rồi.

"Vâng," Tô Lạc cứ như vậy trả lời, vẫn cười như thế, nhưng người khác nhìn cô chỉ muốn bật khóc.

"Tử Lạc, cô cầm lấy đi," Vệ Thần rút từ túi ra một thứ đã chuẩn bị từ trước, "Đây là hộ chiếu và vé máy bay tôi chuẩn bị cho cô, còn đây nữa," Hắn rút ví, đưa tất cả tiền trong ví đưa cho cô, "Chỗ này cũng giúp cô sống tốt một thời gian, cho dù là đi tới nơi đất nước nào, cách càng xa càng tốt, biết không?"

Hắn đặt tất cả mọi thứ vào lòng cô.

Tô Lạc ngơ ngác nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn mấy thứ này, nở nụ cười chua sót, muốn cô chạy trốn sao?

"Tử Lạc, Trữ San sảy thai, Húc rất tức giận, dù tôi có giải thích thế nào, hắn cũng không để ý, hắn sẽ giết cô mất, cho nên cô hãy rời khỏi đây, hắn tìm thấy cô, tôi lại giúp cô trốn đi, sau này không cần quay lại đây nữa, được không?"

Vệ Thần nhíu mày, đây là cách duy nhất hắn có thể cứu cô, để cô rời khỏi đây, thần không biết, quỷ không hay, hộ chiếu giả, cái tên cũng giả, tất cả đều là giả, chỉ có con người cô là thật.

"Vâng." Tô Lạc nắm chặt chiếc chăn trên người, nụ cười khổ sở, hắn đã từng nói qua, nếu đứa bé của Trữ San có mệnh hệ gì, hắn sẽ cho cả nhà cô phải chôn cùng, hắn đã nói và cũng đã làm được, đứa bé duy nhất, người nhà của cô cũng đã không còn.

Tay cô đặt lên bụng, vẫn bằng phẳng như cũ, nhưng lại không còn sinh mệnh bé nhỏ kia tồn tại nữa.

Vệ Thần không nói gì thêm, vỗ nhẹ lên bả vai Tô Lạc, "Tử Lạc, rời khỏi nơi này, cô sẽ có cuộc sống mới, thế giới này luôn có một ngôi nhà thuộc về cô," hắn ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tô Lạc đầy dịu dàng ấm áp.

Khi cô đáng thương nhất, cần người giúp đỡ nhất, lại luôn có một xa lạ giúp cô, quan tâm cô, yêu quý cô, không đòi hỏi cô.

Còn bọn họ, những người tưởng chừng như thân quen nhất lại đẩy cô ra, muốn giết chết cô.

"Vâng," Tô Lạc khẽ gật đầu, cô sẽ rời khỏi đây, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì để cô lưu luyến nữa, tất cả đều không còn gì.

Cô mở hộ chiếu ra, nơi đó là hình cô nhưng lại có một cái tên xa lạ, còn có một thân phận xa lạ. Vé máy bay đi nước Anh, một nơi cách nơi này nữa vòng trái đất, thật sự sẽ có nơi để cô nương thân sao.

Vệ Thần yên lặng ngồi bên cạnh cô, cũng chỉ có mình hắn mới có thể cho cô chút ấm áp này, một cô gái đáng thương.

Cũng mất đi đứa bé, vậy mà con người kia lại được đãi ngộ rất tốt, có nhiều người quan tâm, còn cô, một mình đối mắt với tất cả, thậm chí phải rời khỏi quê hương.


Húc, hắn quả thực sẽ không hối hận sao?

Lòng của hắn thật giống một tảng đá, hắn biết không?

Vệ Thần cúi đầu thở dài, thấy được cô gái gầy yếu trên giường đã ngủ, hàng lông mi vẫn còn đẫm nước mắt, cả người đều thu lại, khẽ run lên.

Tại một gian phòng khác, một căn phòng tốt nhất trong bệnh viện, đồ ăn, đồ dùng, ngay cả bác sĩ ý tá đều có chất lượng tốt nhất.

"Húc, Vũ Nhiên không còn quan tâm em, em cũng không còn dứa bé, còn anh, có ghét bỏ em không?" Trữ San cố nặn ra hai giọt nước mắt, nước mặt có chút chua xót, cô dựa vào lòng Duệ Húc, vòng tay ôm chặt vòng eo của hắn, cho dù hắn không cần cô, cả đời này cô vĩnh viễn sẽ quấn lấy hắn.

"Sao có thể như vậy, em nghĩ xem muốn tổ chức hôn lễ như thế nào," tay Duệ Húc vuốt nhẹ mái tóc cô, chỉ là trên gương mặt sự u ám bao phủ.

Đây vốn là cái đích bọn họ hướng tới, việc kết hôn là việc rất quan trọng, hiện tịa đã không còn Tô Tử Lạc, không còn Ôn Vũ Nhiên, chỉ có hai người bọn họ, hắn nên vui mừng mới phải, vì sao hắn chỉ cảm thấy có một áp lực vô hình rất lớn, một chút vui vẻ cũng không có.

"Vâng," cuối cùng Trữ San nở nụ cười, "Húc, chúng ta sẽ làm một hôn lễ thật long trọng được không, đúng rồi, em còn muốn đi tuần trăng mật ở nước Anh, nước Pháp, Nhật Bản em cũng muốn đi,..."

Duệ Húc khẽ gật đầu, cô muốn đi đâu, hắn sẽ đưa cô đi, chỉ cần hắn có thời gian.

Hắn ôm chặt cô vào lòng, nhưng tim của hắn lại càng trống rỗng.

Sau khi Trữ San ngủ say, hắn mới đứng lên, đi ra ngoài.

Hắn đứng bên ngoài, lấy di động, gọi tới một dãy số.

"Vệ Thần, chuyện tôi bảo anh, đã điều tra được gì chưa?" Giọng nói hắn thật lạnh, hắn sẽ không bỏ qua cho bất kì ai làm tổn thương cô gái của hắn. Từ trước tới giờ Lê Duệ Húc không phải một người lương thiện.

"Không có," Vệ Thần đắp lại chăn cho Tô Lạc, hạ thấp giọng.

"Sao thời gian dài như vậy mà vẫn không tìm thấy, Vệ Thần, nhà anh không phải là xã hội đen giả sao?"

Vệ Thần khẽ nhíu mày, bởi vì hắn không muốn điều tra cho nên cũng không có ai có thể điều tra được, hắn đã phong tỏa toàn bộ tin tức, hắn tự nói với chính mình. "Nếu không anh bảo người khác đi điều tra, dù sao anh có đủ khả năng làm thế mà." Vệ Thần bình tĩnh nói.

"Húc, anh không thể bỏ qua cho cô ấy sao, dù sao cô ấy cũng từng là vợ anh, thực sự cần diệt sạch sao?" Vệ Thần đứng lên, cố gắng thay đổi ý nghĩ của hắn.

"Vệ Thần, hôm nay anh nói nhiều thật đấy, người đàn bà kia, tôi không thể bỏ qua." Vệ Thần cảm nhận rõ sự lạnh lùng của hắn, càng ngày càng lạnh. Môi hắn khẽ mím lại, Duệ Húc, hắn không cần suy nghĩ một chút sao.

Cạch một tiếng, Duệ Húc dập điện thoại, Vệ Thần thở dài, không còn cách nào để ngăn cản nữa.

Hắn cũng không nhìn thấy, trên tóc Tô Lạc cò vài giọt nước mắt, sau đó biến mất ở trên gối.

Sân bay, người đến kẻ đi, Tô Lạc một mình ngồi ở nơi đó, không ai chú ý tới cô, cô chỉ mang theo một chiếc va li nhỏ,

trong đó ngoài trừ mấy bộ quần áo cũng không còn gì khác, cô ngồi trên ghế chờ, máy bay rất nhanh sẽ cất cánh, cô cũng rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này.

Không ai tới tiễn cô, Vệ Thần sợ Duệ Húc phát hiện ra, cho nên, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô rời khỏi.

Một tờ báo rơi xuống trước mắt cô, cô cúi đầu, nhìn tờ báo rơi cạnh chân mình, trên tờ báo có một bức ảnh chụp, hai người thật xứng đôi.

Tổng giám đốc tập đoàn Húc Nhật quyết định sắp tới sẽ đính hôn với người mẫu Tề Trữ San, Tề Trữ San đã ly hôn với Ôn Vũ Nhiên, nghe nói, Duệ Húc từng có một người vợ thực ra chỉ là bạn tốt, cũng không có chuyện gì lạ.

Tô Lạc khẽ mím môi, mắt đẫm nước. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lại khô khốc, sau khi mất đi đứa bé, cô không muốn tiếp tục khóc, cũng không muốn tiếp tục yêu, tiếp tục hận.

Cô và một người đàn ông như vậy, không còn bất kì cơ hội nào, bây giờ hai người họ hạnh phúc như vậy, còn đứa bé của cô không có cơ hội sinh ra trên trái đất này nữa.

Thỉnh thoảng bên tai lại truyền tới tiếng thông báo lên máy bay, cô đứng lên, một lần nữa nhìn xuống tờ báo, thấy đơợc một một đôi chân đang dẫm lên nó, tấm hình trên tờ báo, đã không nhìn thấy mặt.

Cô đi theo đám người bước lên phía trước, cô bị đẩy lên phía trước, thậm chí một cái quay đầu cũng khó.

Không ai tiễn cô, cũng không ai có thể nhìn thấy cô, cô cứ như vậy đi về phía trước, từng bước từng bước.

Trên máy bay, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên tấm kính thủy tinh, đầu ngón tay lạnh dần. Đất nước của cô, nhà của cô, tạm biệt, tạm biệt tất cả, cô nở nụ cười, nụ cười bi thương.

Tầng bốn năm tập đoàn Húc Nhật, Vệ Thần nhìn ra bên ngoài, hai tay hắn vòng trước ngực dựa vào khung cửa sổ, đây là chỗ Duệ Húc hay đứng nhất, bây giờ tới lượt hắn. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, cô đã đi rồi.

Đi là tôt, đi rồi... Tất cả đều kết thúc.

"Chúc mừng anh, Húc, nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đã có được." Vệ Thần đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, chẳng trách sao tổng giám đốc lại thích đứng ở đây, cảm giác cao cao tại thượng quả thật không tệ, chỉ là quá cô đơn mà thôi.

"Cám ơn," Giọng nói lạnh lùng vang lên, Vệ Thần xoay người, nhìn thấy Duệ Húc ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt có chút không tốt.

"Húc, vẫn muốn tìm tiếp sao?" Hắn đi qua ngồi trên ghế sa lon, vắt chéo hai chân.

"Tìm tiếp," Duệ Húc không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh giọng phân phó, lúc này hắn trong mắt Vệ Thần càng giống một cái máy.

"Húc, không vui sao," Vệ Thần nhếch miệng cười, nếu đây chính là thể hiện sự vui vẻ thì hắn chính là phát điên rồi...

Duệ Húc trầm mặc, cúi đầu nhìn tài liệu trước mặt, dường như những tài liệu này quan trọng hơn tất cả, "Tôi đi ra ngoài trước," Vệ Thần đứng lên, không khí như này khiến người khác không thoải mái.

Hắn mở cửa, rồi đóng cửa, như cười như không nhìn Trữ San đang bước tới.

"Cô Tề... Cô khỏe nhanh thật đấy." Hắn đánh giá Trữ San, giày cao gót, sắc mặt hồng hào, nói thật, gương mặt này thật không giống với một người phụ nữ vừa bị sảy thai, ví dụ như Tô Tử Lạc, hắn đã nhìn thấy cô ấy, gương mặt tái nhợt, yếu ớt, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

"Anh..." Trữ San lạnh lùng nhìn hắn, "Vệ Thần, anh đừng có quên, sau khi tôi trở thành phu nhân tổng giám đốc, anh cứ cẩn thận mấy câu nói của anh, tôi không muốn nghe thấy mấy lời nói như thế nữa."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net