Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"Thiếu Triết đặt bát xuống, đứng ở phía sau cô, cũng nhìn thấy bức tranh trong tay cô, "Đây là một bản thiết kế trong công ty tôi, là bức tốt nhất nhưng tôi vẫn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, cho nên, nó vẫn chưa được coi là hoàn mĩ," hắn thích theo đuổi sự hoàn mĩ, tác phẩm này tốt thì có tốt chỉ là không hoàn mĩ như ý hắn.

"Thiếu một ít cái đó đi?" Tô Lạc lầm bẩm nói, Thiếu Triết cầm chiếc bút lên đưa cho cô, "Cô thích thêm gì thì cứ thêm," hắn không để ý, cô cảm thấy thích là được rồi, "Chỗ này của tôi có bản sao lưu rồi, nếu cô không có việc gì, có thể vẽ tranh, coi như là dưỡng thai đi."

Hắn đem những bản thiết kế này đưa cho Tô Lạc để giải trí.

"Anh không sợ nó sẽ bị hỏng sao?" Tô Lạc nắm chặt chiếc bút trong tay nhìn hắn, hắn yên tâm thế sao?

"Nơi này tôi vẫn còn," hắn ngồi vào bàn làm việc, mở ra một đống tranh vẽ, một tác phẩm không hoàn mĩ, nói thật, không biết có dùng được hay không, hắn còn đang phân vân, nếu bị cô phá hỏng cũng tốt, như thế coi như đạt được mục đích hắn muốn.

Tô Lạc cầm bút ngồi trên ghế sa lon, cô cúi người xuống, cẩn thận vẽ từng nét lên tờ giấy, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên rồi đứng lên.

Trước mặt hắn là cái cốc không, cô đi qua, đưa tay cầm lấy, đi rót cho hắn một cốc nước khác.

Khi cửa phòng đóng lại, Bạch Thiếu Triết ngẩng đầu lên, không biết hắn đang nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vào cửa, ánh mắt lộ rõ sự phức tạp.

Hắn đứng lên, bước tới cạnh cửa sổ, bên ngoài những cơn gió đầu xuân đã về, có lẽ ở Trung Quốc cũng thế.

Hắn xoay người, đi tới cạnh sa lon, cầm lấy bức tranh Tô Lạc vữa vẽ thêm vào, ánh mắt hắn đột nhiên mở lớn, không thể tin nhìn bức tranh trên tay, trên đóa hoa màu xanh nhạt xuất hiện một viên kim cương trong suốt như nước, cảm giác ngọt ngào hơn rất nhiều, khiến một bức tranh khô khan lại tràn đầy sự ấm áp, hoàn mĩ, chỉ có thể dùng từ hoản mĩ để hình dung, chỉ với một chiếc bút lại có thể biến một bức tranh bình thường thành một bức tranh tuyệt vời như vậy.

Tô Lạc đi vào, nhìn thấy Thiếu Triết đang đứng cạnh sa lon nhìn cô, cô chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn, sau đó một đống tranh đặt xuống, "Cái này đều sửa đi,"

Hắn nói xong, mặt không đổi đi về phía bàn làm việc, hắn muốn thử lại lần nữa, một bức có thể may mắn, hai bức cũng có thể nhưng nếu bức nào cũng như thế, có lẽ hắn đã nhặt được bảo vật rồi, nói không chừng cô chính là một thiên tài.

Tô Lạc cầm lên từng bức rồi đưa bút vẽ, cái này là sở thích của cô, khi cô sửa xong liền đưa tất cả tới trước mặt Thiếu Triết, ánh mắt hắn hiện lên đầy vẻ kì dị.

Hắn đã đoán đúng rồi.

"Ký tên vào đây...."

Trong phòng khách, Thiếu Triết đặt một tờ giấy trước mặt cô, tờ giấy không viết bằng tiếng Trung cũng chẳng phải tiếng Anh.

"Đây là cái gì?"Tô Lạc cầm tờ giấy lên, thật sự không biết trên đó viết gì.

"Bán mình, vào Bạch gia đều phải kí tên, như thế nào, cô không kí sao?" Thiếu Triết khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hung dữ.

Tô Lạc nhìn một lúc, sau đó lấy bút kí tên mình lên.

"Cô cứ tin tưởng người khác như vậy, cô không sợ tôi đem cô đi bán sao?" Bạch Thiếu Triết cẩn thận lấy lại tờ giấy, hắn nhìn tờ giấy, sắc mặt tuy nghiêm trang nhưng trong mắt không giấu được ý cười.

"Sẽ không, tôi tin tưởng anh," Tô Lạc lắc đầu, nếu trên đời này còn có ai có thể tin tưởng, như vậy chỉ có hắn.

Thiếu Triết khẽ nhíu mày, cô tin tưởng hắn, hắn nở nụ cười, lộ ra hái má lúm đồng tiền lõm sâu, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Ưm..." Đột nhiên Tô lạc đưa tay ôm bụng, hàng lông mày nhíu chặt lại.

"Làm sao vậy?" Thiếu Triết vội vàng đi tới ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

"Không có việc gì, chính là đứa bé vừa đạp tôi," mặc dù có chút không thoải mái, nhưng Tô Lạc vẫn cười rất vui vẻ, cái này chứng minh đứa bé rất tốt, rất khỏe mạnh.

"Bánh bảo nhỏ đạp," Thiếu Triết vội vàng đưa tay đặt lên bụng Tô Lạc, bàn tay hắn rất ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn làm sắc mặt Tô Lạc ửng đỏ, rất nhanh từ bụng lại truyền tới cảm giác rất rõ ràng, tên nhóc kia không biết dùng tay hay dùng chân để huých vào bụng cô nữa?

"Thằng nhóc này, nhỏ như vậy mà đã biết bắt nạt mẹ, đợi nhóc đi ra, ta sẽ đánh vào cái mông nhỏ của nhóc," Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bụng Tô Lạc, không biết do giọng nói có chút uy hiếp hay do độ ấm trên tay hắn nên nhóc con đã yên lặng đi rất nhiều.

Tô Lạc khẽ nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp nói không thành lời....

Khi Bạch Thiếu Triết ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Lạc đã ngủ, lông mi cô thật dài, ôn nhu và thanh tú, môi cô cong cong như đang cười, cô không phải một mĩ nữ, nhưng ở chung càng lâu lại càng phát hiện ra cô là một người phụ nữ rất hấp dẫn.

Bàn tay hắn khẽ nắm lại, hắn đưa ngón tay chạm nhẹ vào lông mi cô, muốn xem có phải đó là giả không, chỉ là sự hoài nghi của hắn hình như là dư thừa rồi.

Tô Lạc có chút không thoải mái, cả người khẽ động lùi vào trong ngực hắn, cô giống như một con mèo nhỏ dựa vào ngực hắn, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vạt áo hắn khiến hắn không dám động đậy.

Tim của hắn giống như ngừng đập rồi lại đập một cái thật mạnh, giống như bị cái gì đụng trúng.

"Xong rồi..."Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra thì đôi mắt tràn đầy ý cười, có vẻ dấu hiệu này quá rõ, hắn lấy tờ giấy trong túi ra, chữ viết này Tô Lạc không hiểu nhưng hắn hiểu, đầy là tiếng Pháp, mặt trên viết rõ ba chữ giấy bán thân.

Khi Tô Lạc tỉnh lại, thấy mình đã nằm trên giường, chân cô khó chịu khẽ cử động, thân thể của cô không tốt, chân đã bắt đầu phù lên. Cô ngồi dậy, nhìn nhìn cửa sổ, trời đã tối.

Cô đi xuống giường, khoác áo vào, đã trễ thế này, cô còn chưa đi nấu cơm.

Cô mở cửa, mọi thứ im lặng một cách lạ thường, nhưng dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Hình như là có tiếng con gái khóc truyền tới, cô đóng cửa lại, đi ra ngoài.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net