Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô xoay người, cầm bức vẽ của Tô Lạc lên, khóe môi xinh đẹp cong lên, quả nhiên, người phụ nữ kia chẳng có cái gì tốt, cô nhàm chán mở từng tờ một, nhưng rất nhanh tay cô dừng lại, đó là một tác phẩm gần như đã hoàn thành.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, sau đó liền ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có ai, lập tức đêm bức họa kia cất vào ngăn kéo của mình, tất cả đều thần không biết, quỷ không hay, khi nhìn thấy Tô Lạc đi tới, cô cố ý lấy điện thoại đi động, bấm một dãy số.

"Anh sắp xong chưa?"Tiếng nói dịu dàng, ánh mắt đưa tình, giống như một đóa hoa làm say lòng người, mỗi một cử động đều tỏa ra một hơi thở hạnh phúc, nhất là khi hạnh phúc của cô có được trên sự bất hạnh của người khác.

Tô Lạc trở lại chỗ ngồi của mình, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng nói dịu dàng của Trữ San.

"Hôn em một chút." Trữ San nhìn chằm chằm Tô Lạc đang cúi đầu, còn ngại Tô Lạc chưa đủ tổn thương, ra vẻ làm nũng với người đang nói chuyện điện thoại với cô.

Duệ Húc vừa nghe điện thoại vừa nhìn vào hợp đồng, sắc mặt cũng không dịu dàng giống như sự tưởng tượng của Trữ San.

"Trữ San, bây giờ anh đang làm việc," Hắn có chút không biết làm sao nói, nhưng Trữ San lại không muốn kết thúc như thế.

"Em mặc kệ, em muốn anh hôn em," Cô không chịu buông tha, ánh mắt nhìn Tô Lạc, khóe môi cong lên, thỏa mãn nghe được từ đầu dây bên kia truyền tới tiếng hôn.

"Em yêu anh, Húc..." Sắc mặt cô sáng chói xinh đẹp như hoa, cô không hề bận tâm nói chuyện yêu đương với Duệ Húc, để điện thoại xuống, cô thấy rõ nước mắt nơi khóe mắt của Tô Lạc.

Khóc, như vậy thật tốt, cô cầm lấy chiếc túi da rồi đứng lên.

"Cô Tô, tôi sẽ đi ăn cơm với Húc, cô có muốn đi cùng không, chỉ cần cô không chê làm bóng đèn giữa chúng tôi hoặc là cô có thể chịu được kích động." Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của Tô Lạc nói, "Ồ, đây là chuyện một quân cờ nên làm, cô nói đúng không?"

Cô nhấn mạnh hai chữ quân cờ, khiến trái tim Tô Lạc càng đau đớn hơn, một lần nữa bị dẫm đạp, đã từ lâu đã không còn nguyên vẹn.

Ánh mắt mờ màng ngập nước, cô nhìn Trữ San bước đi trên đôi giày cao gót, tay cô nắm chặt lấy mép bàn, một đôi tay mảnh khảnh, các khớp tay trắng xanh.

Cô dùng sức đứng lên, vô thức bước ra ngoài.

Cô muốn biêt có phải lời Trữ San nói là thật, biết rõ những lời đó không phải là nói dối, nhưng cô vẫn muốn biết, cô nghĩ rằng, nếu đau tới cực điểm, có phải hay không sẽ không còn đau nữa, sẽ không còn sống đau khổ như này nữa.

Cô bước theo Trữ San ra ngoài, nơi cô ngồi, cái gì cũng không có chỉ còn lưu lại chút nước mắt của cô.

Tô Lạc núp sau cánh cửa lớn, cố gắng để không ai nhìn thấy, cô gắt gao cắn môi mình, từng phút từng giây trôi qua, trái tim cô đập càng ngày càng nhanh hơn.

Cho tới khi một đôi nam nữ đi ra, ánh mắt cô mở lớn, cả người chết lặng, trong mơ hồ, cô nhìn Duệ Húc mở cửa xe, chìa tay vui vẻ mời Trữ San lên xe, trong mắt họ chỉ có hình bóng nhau, không có một chút dư thừa để để mắt đến những thứ xung quanh.

Tô Lạc đứng bên trong.

Quả nhiên, cô là dư thừa.

Cách đó không xa, truyền đến những tiếng nho nhỏ bàn luận.

"Mấy người xem, tổng giám đốc và cô Tề đang nói chuyện yêu đương sao?"

"Sao được, bọn họ đều kết hôn rồi mà."

"Kết hôn cũng có thể ly hôn, nhưng hai người kết hôn lại ở cùng một chỗ, người đáng thương chính là Tô Tử Lạc và Ôn Vũ Nhiên, đều bị họ đội nón xanh." Có người không nhịn được thở dài, không biết tiện mồm thì nói hay đúng là bênh vực kẻ yếu.

"Được rồi, đừng nói nữa, nếu bị người khác nghe được, cô đừng có nghĩ đến chuyện làm việc ở đây."

Giọng nói hai người càng ngày càng nhỏ, cho tới khi không nghe được gì nữa, Tô Lạc mới ngồi xuống nền nhà, ánh mắt vô hồn, trống rỗng, trái tim cô cũng vậy...

Về tới tầng mười ba, cô lơ đãng đụng phải một người, cũng có thể là do cô không cẩn thận đụng phải hoặc người đó cố ý đụng vào cô.

"Làm sao vậy, đụng phải người khác cứ bỏ đi như vậy sao, còn nghĩ rằng mình là phu nhân tổng giám đốc sao? Ai biết là thật hay giả chứ, nói là cô Tề tôi còn tin được..." Người đó nói không ngừng, lời nói ra không có chút tốt đẹp nào

Tô Lạc quay lại chỗ ngồi của mình, trong lòng trống rỗng, không phải không đau, thực sự rất đau, đau tới chết.

Có phải nếu không có trái tim thì sẽ không phải chịu đau khổ nữa.

Cô cầm chiếc bút vẽ lên, quyển tập vẽ của cô lại không hề thấy, cô kéo ngăn kéo ra, cái gì cũng khôn có.

"Xin lỗi... Tôi có lời muốn hỏi..." Lại phát hiện, tất cả mọi người đều bận làm công việc của họ, không ai để ý tới cô.

Không có sự che trở của Duệ Húc, trong tập đoàn Húc Nhật, cô giống như là một người không hề tồn tại, không ai thích cô, cũng không ai tôn trọng cô.

Cô nắm chặt chiếc bút trong tay, mấy đi những bức tranh đó, cô không biết mình còn cái gì đây?

Cô nhìn tay mình, khó chịu hít hít cái mũi, không vấn đề gì, cô còn có hai bàn tay, còn có hai bàn tay để tiếp tục vẽ, nắm chặt bút, cô cúi đầu, cố gắng dựa vào trí nhớ của mình để vẽ lại, một nút thắng dựa vào bốn mùa, thật khó để vẽ, cô thậm chí quên cả ăn cơm, bụng ngày càng đau, cô nhẹ nhàng xoa xoa bụng, sự thê lương ngày càng nhiều trong ánh mắt. Không sao, thật sự không sao hết, cô không đói bụng, bức tranh hoàn thành thì có thể ăn chút gì đó rồi.

Thời gian của cô thực sự không còn nhiều.

Không vì người khác cũng phải vì chính mình, vì sự cố gắng trong mấy ngày qua, cô không muốn thất bại, cũng không muốn tiếc nuối, không ai nghĩ cô có thể làm được, nhưng cô thực sự muốn làm được, bức tranh đại diện cho những gì cô muốn,. Tuy không được tốt nhưng là tất cả tâm huyết của cô.

Cô mím môi, phát hiện ra, bức tranh của cô, toát ra sự chờ đợi tình yêu, yêu là cái gì, thích là cái gi...

Thích một người là một cảm giác, không thích một người cũng rất rõ ràng. Cái gì rõ ràng đều có thể giải thích, nhưng cảm giác thì lại khó nói thành lời.

Không thích là rõ ràng...

Cô yêu hắn...

Thế nhưng hắn lại không yêu cô ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net