Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Xoay người, cô nhìn thấy một người mà hai năm qua chưa từng gặp lại- Ôn Vũ Nhiên, hắn dường như ngày một trưởng thành hơn, có dáng dấp của một thương nhân rồi.

Cô khẽ lặng người đi, không ngờ lại gặp được hắn ở đây, hai năm, thời gian cũng không hề ngắn.

"Đã lâu không gặp, Vũ Nhiên," cô nở nụ cười tự nhiên, giống như đã lâu không gặp lại bạn bè, cô đã sớm không con là Tô Tử Lạc chỉ có hai bàn tay trắng, lần này về nước, thân phận của cô là Claudia, là một nhà thiết kế nổi danh.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp," Giọng nói Vũ Nhiên có chút chua chát, hắn bước lại gần cô, đánh giá cô gái đứng trước mặt mình, cô đã thay đổi, mái tóc thẳng ngày xưa giờ đã được uốn quăn, lộ vẻ chín chắn hơn nhiều, cũng dễ thương hơn, bộ quần áo trên người vừa vặn đơn giản nhưng vẫn lộ vẻ sang trọng quý phái, đều là những thiết kế nổi tiếng.

Cô cười thật dịu dàng, nhưng lại quá xa cách, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra hai năm trước đây đều không hề tồn tại. Cô đã trưởng thành, chín chắn, một người hoàn toàn xa lạ với Ôn Vũ Nhiên.

Cô đã quay lại, nhưng hắn đã không còn tư cách, có lẽ hai năm trước khi hắn lựa chọn buông tha cho cô, hắn cũng đã mất đi toàn bộ tư cách ở bên cạnh cô.

"Em..." hắn còn chưa kịp nói thêm một chữ nào, liền nghe thấy một giọng nữ không xa truyền tới, "Vũ Nhiên... Em ở đây a, ở đây này."


Tô Lạc quay lại, thấy một cô gái kéo một chiếc va li to đi về phía bọn họ, không đúng là về phía Vũ Nhiên. Sắc mặt Vũ Nhiên có chút ngại ngùng, nhưng Tô Lạc lại cười dửng dưng như không, cô đưa tay vuốt mái tóc dài, động tác tao nhã tự nhiên, có phải đã không còn để ý, không còn yêu, cho nên hiện tại trái tim cô lại tĩnh như nước.

"Lạc Lạc... Cô ấy là..." Hắn muốn nói gì đó, lại thấy được ý cười của Tô Lạc, dường như hắn có nói gì cũng đã không còn liên quan tới cô, nhận ra được điều này, một chút dũng khí muốn giải thích của hắn cũng không có.

"Vũ Nhiên, tôi gọi anh lâu như vậy, sao anh lại không để ý tới tôi?" Cô gái giẫm giẫm chân vội vàng chạy tới, sau đó kéo cánh tay Vũ Nhiên, có chút căng thẳng nhìn qua Tô Lạc, giống như cô là bên thứ ba xen vào bọn họ.

"Vũ Nhiên... Cô gái này là ai, là bạn anh sao?" Cô ôm chặt lấy cánh tay Vũ Nhiên, chỉ sợ người khác không nhận ra mối quan hệ của họ.

Đáy mắt Vũ Nhiên thoáng hiện qua nét chua xót, lại không đẩy cô ra, không phải là không muốn, chỉ là Tô Lạc bây giờ đã coi hắn như một người qua đường, coi như có duyên gặp lại nhau.

"Xin chào, tôi là Tô Tử Lạc, " Tô Lạc vui vẻ giới thiệu bản thân, trên mặt luôn là nụ cười dịu dàng, nhìn thấy sự đề phòng của cô gái này chi cảm thấy có chút buồn cười.

"Xin chào, tôi là Trương Giản, là bị hôn thê của Vũ Nhiên, hai người là bạn bè sao, vậy thì tốt quá, tôi và Vũ Nhiên kết hôn, cô nhất định phải tới nhé."

Trương Giản tự mình nói xong, cũng không phát hiện ánh mắt Vũ Nhiên có chút khác thường, Tô Lạc khẽ gật đầu, "Nếu có thời gian, tôi sẽ tới," Lúc này, một âm thanh ngọt ngào vang lên.

"Mẹ... Mẹ..." Giọng nói ngọt ngào của một đứa bé đáng yêu khiến người khác không khỏi mềm lòng.

Tô Lạc xoay người. Một đôi chân ngắn mũm mĩm chạy về phía cô, "Mẹ, ôm ôm..." Gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao hồng lên vì chạy, hai bàn tay nhỏ bé đưa ra, Tô Lạc khẽ lắc đầu, cúi người ôm lấy đứa bé trên mặt đất, cô đưa tay xoa nhẹ chiếc má phúng phính của nó, Bánh Bao Nhỏ dựa vào ngực cô, khẽ chớp mắt, nhìn hai người xa lạ trước mặt, ánh mắt màu trà long lanh, gương mặt mũm mĩm đáng yêu, chớp mắt đã thu phục được Trương Giản, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô còn tưởng rằng như nào, hóa ra cô gái này đã có con, cô đã nghĩ linh tinh rồi.

"Cô Tô, đứa bé này thật đáng yêu, là con cô sao?" Cô tò mò hỏi, bàn tay đã buông lỏng cánh tay của Vũ Nhiên ra, đi tới gần Tô Lạc, ánh mắt không hề rời khỏi đứa bé trong lòng Tô Lạc. Từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua đứa bé nào đáng yêu như vậy, mập mạp, phúng phính, có chút béo nhưng lại rất đáng yêu.

"Đúng vậy, đây là con tôi, Bánh Bao Nhỏ," Tô Lạc vui vẻ thừa nhận, dùng trán đụng nhẹ vào trán Bao Bao, Bao Bao ôm lấy cô Tô Tử Lạc, đầu dựa vào bả vai cô, đôi mắt to tròn không ngừng nhìn nhìn xung quanh. Trước mặt người lạ không lộ chút sợ hãi.

"Tôi có thể bế được không?" Trương Giản đưa hai tay ra, muốn bế Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ liền quay mặt đi, không thèm để ý tới cô.

"Xin lỗi, đứa bé này hay xấu hổ," Tô Lạc có chút ngại ngùng nói với Trương Giản, tay đặt lên lưng Bao Bao xoa nhẹ, chỉ là Bánh Bao Nhỏ xấu hổ, sợ sao, chuyện này là không thể, nó còn đem văn phòng làm việc của cha mình biến thành căn nhà để chơi, gan lớn vô cùng.

"A, tôi biết rồi, xin lỗi..." Trương Giản có chút thất vọng lùi vè, hi vọng mình có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy, khi đó, cô cũng không cần sợ Vũ Nhiên bị người khác cướp mất.

Vũ Nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn đứa bé trong lòng Tô Lạc, hắn đã thấy được đôi mắt màu trà kia, còn có gương mặt này thật quen thuộc, đứa bé này là của người kia.
Chỉ cần nhìn diện mạo là biết...

"Tử Lạc, đứa bé này..." Hắn có chút khó khăn nói, bàn tay dùng sức nắm chặt, Tô Lạc chỉ cười, không nói gì thêm, Bánh Bao Nhỏ rất giống người đàn ông đó, tuy rằng thằng bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng diện mạo vẫn rất giống người đàn ông kia, chỉ là Bánh Bao Nhỏ là của cô, không có chút quan hệ nào với người đó.

"Cha," Bánh Bao Nhỏ ở trong lòng Tô Lạc giơ tay không ngừng vẫy vẫy, một người đàn ông ở cách đó không xa đi tới, khi nhìn thấy Bao Bao liền nở nụ cười ôn hòa, trên mắt còn xuất hiện má lúm đồng tiền rất sâu, khiến hắn trở nên thân thiện dễ lại gần hơn.

Thiếu Triết bước tới gần, tự nhiên ôm lấy Bao Bao trong lòng Tô Lạc, Bao Bao khẽ nắm lấy áo hắn, gương mặt nở nụ cười vui vẻ.

"Thiếu Triết, đây chính thẳng nhóc nhà cậu đúng không?" Người đàn ông đi bên cạnh Thiếu Triết có chút ngạc nhiên nhìn Bao Bao, đúng là rất đáng yêu, người đàn ông đưa tay nhéo nhéo chiếc má phúng phính của Bao Bao, đúng là giống bánh bao, vừa béo vừa tròn.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net