Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cậu thật thông minh, tôi đã gửi một thiếp mời cho Bạch Thiếu Triết, còn kèm theo một thiếp mời cho Claudia nữa."

"Quả nhiên, anh vẫn suy nghĩ nhiều về công việc," Vệ Thần không thể không bội phục đầu óc của Duệ Húc, xem mắt chỉ là cái cớ, muốn gặp Claudia thần bí kia mới là quan trọng, chỉ cần có được cảm tình của Claudia, hợp đồng của Bạch thị coi như đã ở trong tay họ.

Tiếng gõ cửa truyền lại...

"Mời vào.." Vệ Thần quay trở về cái ghế sa lon thân thương, thư kí Duệ Húc đi vào, đây là một thư kí mới, luôn làm đúng bổn phận của mình, không làm đúng cũng không được, còn đeo một cái kính đen to như vậy, nhìn còn có vẻ cũ kĩ.

Thật là làm tổn thương ánh mắt hắn, Vệ Thần quay mặt đi, không ngoài dự đoán lại thấy được ánh mắt thư kí mới nhìn hắn như có dao trong đó, mỗi lần đều như thế này, lá gan cô thư kí này cũng không nhỏ nha.

"Tổng giám đốc, có người mang đưa cho ngài cái này, họ bảo đây là do người công ty cấp thoát nước tìm được, nói là đồ của tổng giám đốc," thư kí đem một chiếc hộp nhỏ đặt trước mặt hắn, sau đó gật đầu với hắn một cái liền đi ra ngoài, đối với Vệ Thần coi như không nhìn thấy.

"Húc, anh xem thư kí của anh, thái độ này, thật là..." Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Thần chứng kiến nhân viên có thái độ này với hắn.

"Vệ Thần, đây là thư kí của tôi, không phải của cậu, nếu cậu cần nhiệt tình, cậu đi tìm MiMi của cậu đi." Duệ Húc nhìn chiếc hộp trước mặt, không lạnh không nhạt nói, thư kí của hắn không cần đẹp, cũng không cần năng lực giao tiếp, chỉ cần làm việc tốt, không chậm tiến độ là được.

Vệ Thần sờ sờ mũi của mình, hơi xấu hổ, cả công ty đều biết, thư kí MiMi cả ngày đều lộ bắp đùi trước mặt hắn, vừa nhìn đã thấy là quyến rũ người khác, còn giọng nói của cô, khiến phụ nữ nghe xong toàn thân run lên, làm cho đàn ông nghe xong thì xương cốt đều mềm oặt.

So ra còn tốt hơn cái cô thư kí đen ngoài cửa kia.

"Tốt lắm, tôi đi ra ngoài trước, tôi sẽ nhớ đến tham dự buổi tiệc xem mắt kia, đến lúc đó anh không bị những cô gái kia làm thịt là tốt rồi," cả người hắn sáng ngời đi ra ngoài, ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, "đương nhiên tôi còn muốn biết bộ dạng của Claudia thần bí kia, đoán chừng cũng có rất nhiều người muốn biết, ngày đó, chắc chắn có rất nhiều người tới, chắc chắn đối thủ một mất một còn kia của anh cũng sẽ tới."

Vệ Thần cười đi ra ngoài, hai năm qua, hai người kia đấu đi đấu lại, dường như Húc luôn lưu lại một con đường sống cho người đàn ông kia, có thể là do còn chút áy náy, áy náy việc đã muốn đẩy Tô Lạc tới người đó.

Vệ Thần đóng cửa lại, dựa người vào cửa, chớp mắt thấy được cô thư kí kia, ăn mặc giống như một gái ế, cái kính thật chướng mắt, hắn không thể đoán ra, cô gái này đã bao nhiêu tuổi, ba mươi, cảm giác như bốn mươi hoặc là già hơn đi.

Vệ Thần đi qua, hai tay chống lên chiếc bàn làm việc.

"Tôi nên gọi là dì nhỉ, hay gọi cô như thế nào, cô bao nhiêu tuổi rồi, cô không buôn lậu hàng hóa đấy chứ?" Hắn nghiêng đầu, muốn nhìn thấy rõ diện mạo của cô, cuối cùng lại phát hiện, hắn chỉ có nhìn thấy cái mắt kính to đùng kia.

Hà Duyên nhìn chằm chằm người đàn ông bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình kia, từ trong ánh mắt hắn cô có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, quả nhiên nhìn cô thật già dặn, nói cô hai mươi tư tuổi, sẽ chẳng có ai tin.

"Việc này, dường như tôi không có nghĩa vụ phải nói với phó tổng đi?" cô tức giận nói xong, đời này cô ghét nhất là mấy người đàn ông trắng như củ cải này rồi còn trăng hoa nữa, mà Vệ Thần chính là củ cải kém cỏi nhất.

Cô nói xong, gương mặt tức giận đỏ ửng. Cô chán ghét hắn, cực kì chán ghét hắn, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã chán ghét không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

"Dường như cô rất ghét tôi, chúng ta đã gặp nhau sao?" Vệ Thần buông tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Nếu hắn không nhầm, dưới đôi mắt kính kia, tuyệt đối là sự chán ghét hắn vô cùng.

Khi Vệ Thần bắt đầu đi học nhà trẻ, hắn luôn là người bạn nhỏ mà thầy cô yêu quý nhất, hơn cái Lê Duệ Húc lúc nào cũng như tảng đá kia, Vệ Thần hắn rất có duyên với phụ nữ, hắn còn không biết tới, trên đời này có người phụ nữ chán ghét hắn, thực sự là chán ghét hắn nha.

"Dì a, tôi xấu lắm sao?" Hắn ghé sát mặt mình vào mặt cô, để Hà Duyên nhìn thấy gương mặt hắn, gương mặt anh tuấn, không có một chút xấu nào, ánh mắt cô gái này có vấn đề sao.

"Xin lỗi, phó tổng, tôi còn phải làm, xin anh đừng quấy rầy công việc của tôi," Hà Duyên lạnh nhạt nhìn gương mặt trước mặt mình, rất đẹp trai, rất anh tuấn, nhưng hắn rất tồi tệ, chính là kẻ khốn nạn nhất.

"Nhưng tôi không muốn, cô định làm gì tôi chứ?"

Hà Duyên nhìn cảm xúc muốn dùng điện thoại đập thẳng vào đầu con người này, hoặc ném người này ra ngoài, chỉ là cô đền không nổi.

Cô đành ngồi tại chỗ, coi như hắn không tồn tại, cô bước vào phòng trà nước, hắn cũng đi theo, cô đi rửa tay, hắn cũng đi theo, thậm chí khi cô đứng trước cửa sổ, hắn cũng theo bước chân cô, giống như sữa với đường vậy, không chịu buông tha cô.

"Làm sao vậy, phiền sao...." Đột nhiên Vệ Thần lại gần cô, đúng lúc Hà Duyên ngẩng đầu lên, đỉnh đầu cô đập vào cằm hắn.

A. Một tiếng kêu đau vang lên, lại thêm một tiếng cạch nho nhỏ vang lên. Kính mắt Hà Duyên bị rơi dưới đất.

Hà Duyên mở to mắt, trước mắt mờ nhạt, cô không thể nhìn rõ, cô nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, mắt vừa gặp gió, nhất thời có chút khó chịu.

Cô muốn nhìn rõ mọi thứ trước mặt, nhưng lại không có mắt kính, trước mắt cô mọi thứ trở nên mơ hồ, cô không ngừng chớp mắt, cái gì cũng không thấy rõ, Vệ Thần nhíu chặt lông mày, hắn cúi người xuống, nhìn gương mặt khi không có kính của cô, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, hắn còn nghĩ có phải cô đã hơn bốn mươi, không ngờ khi không đeo kính, cô lại trẻ như vậy, phỏng chừng cô mới hơn hai mươi tuổi, còn có gương mặt cô, không hề giống như hắn tưởng tượng, tuy không được mĩ lệ, nhưng lại có nét thanh thoát như một đóa hoa nhỏ, khiến người khác cảm thấy tươi mát, thoái mái, nếu cô thay một bộ quần áo khác, thả tóc xuống, quan trọng nhất là không cần đeo cặp kính xấu xí này, thì sẽ trở thành một mĩ nhân. Hà Duyên ngồi xổm xuống, thỉnh thoảng híp mắt lại, muốn tìm mắt kính của mình, ngón tay không ngừng khua khua trên đất, tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy.

Vệ Thần nhìn thoáng qua cặp kính rơi cách đó không xa, cũng ngồi xổm xuống.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net