Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu Triết đi vào ngồi trên ghế sa lon, quần áo cũng không kịp thay, liền ôm lấy Bánh Bao Nhỏ trong lòng Tô Lạc, biết rõ thằng nhóc này không dễ tỉnh lại nhưng hắn vẫn rất cẩn thận.

"Hợp đồng đàm phán thế nào?" Cuối cùng hai tay Tô Lạc đã rảnh rỗi, có thể đi làm bữa cơm chiều rồi, bọn cô rất ít khi ra ngoài ăn, tất cả đồ ăn đều do cô làm.

"Uhm, đã chọn xong, đúng như dự tính của anh, không có một người nào, không có một công ty nào thích hợp hơn so với tập đoàn Húc Nhật," hắn nói xong, thấy được cảm xúc khác thường trong ánh mắt Tô Lạc, nhưng cô vẫn nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó trong ánh mắt Thiếu Triết, lại có chút khó khăn. Trán Thiếu Triết hơi nhăn lại, gương mặt có chút buồn, hắn đoán không sai, Tử Lạc và Duệ Húc nhất định đã từng xảy ra chuyện gì.

"Bây giờ có thể nói Duệ Húc chính là doanh nhân tốt nhất, không chỉ đàm phán thành công hợp đồng với chúng ta, còn tuyển chọn được vị hôn thê xinh đẹp, " Thiếu Triết hơi híp mắt nhìn cả người Tô Lạc hơi cứng lại.

"Tử Lạc, cho tới bây giờ anh cũng khônng hỏi chuyện của em, anh cũng sẽ không ép em, hiện tại lại càng không," Hắn nở nụ cười, má lúm đồng tiền in sâu vào má khiến hắn dịu dàng đi rất nhiều, hắn vẫn ấm áp nhừ trước, bao dung tất cả những gì cô làm, lại giống một người cha yêu thương đứa con của cô.

Cô hạnh phúc, Bánh Bao Nhỏ cũng hạnh phúc.

"Vâng..." Cả người Tô Lạc cứng nhắc, cô khẽ gật đầu, có một số viẹc, dường như đã tới lúc phải nói, cho dù đó là khoảng thời gian mà cô không muốn nhắc lại, nhưng lại không thể không nhắc tới, cô thiếu hắn một lời giải thích.


Cô đi vào phòng bếp, khi tiếng động trong phòng bếp truyền ra, Thiếu Triết thu hồi nụ cười của mình, cúi đầu, nhìn Bánh Bao Nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương, Bánh Bao Nhỏ, cho dù cha đẻ nó có là ai, chỉ cần nhớ rằng Thiếu Triết- người cha này luôn yêu thương hắn.

Cả người Bánh Bao Nhỏ khẽ động, lại tiến vào gần hơn trong lồng ngực hắn. Thiếu Triết đứng lên, ôm Bánh Bao Nhỏ vào phòng của nó, màu sắc căn phòng dịu dàng, mát mẻ, đồ chơi được sắp xếp gọn gàng, hắn cẩn thận đặt Bao Bao xuống giường, đắp chăn mỏng, Bao Bao mút đầu ngón tay, lông mi dài khẽ rung, thằng bé đang ngủ rất say.

Trên bàn cơm trong phòng khách, rất nhiều thức ăn được dọn lên, Thiếu Triết đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà rồi ngồi xuống, hao năm qua, hắn luôn ăn cơm do Tô Lạc nấy, thói quen ăn cơm ở ngoài đã không còn.

"Hôm nay có khách tới sao?" Thiếu Triết đã nhìn thấy hai cốc nước đặt trên bàn, còn có đồ chơi trên mặt đất.

"Vâng, hôm nay Bánh Bao Nhỏ quen một bé gái tên là Đồng Đồng, hai đứa chơi rất lâu," Tô Lạc cười nói, cô xới một bát cơm đtặt trước mặt hắn.

Thiếu Triết ăn một miếng cơm, nở nụ cười, "Bánh Bao Nhỏ vậy mà cũng học được cách làm quen với bạn mới."

Tô Lạc nhớ tới lúc con trai mình khóc gọi tên con gái người ta, đúng là dở khóc dở cười, "Bánh Bao Nhỏ lôi kéo không cho người ta đi, hai mẹ con họ đành phải tới đây, Bánh Bao Nhỏ còn hiếu khách hơn so với em nữa, mang rất nhiều đồ chơi ra, đi lại nhiều quá nên bị mệt mới không thể mang nữa, nếu không phòng này đã ngập trong đống đồ chơi rồi."

"Vậy sao?" Thiếu Triết cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, dường như hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc đó của con trai, nhất định là rất đáng yêu, hắn đã bở lỡ mất rồi.

Hai người, em một câu, anh một câu, lại luôn có cảm giác có gì ngăn cách giữa họ, không biết do Tô Lạc hay do chính Thiếu Triết.

"Thiếu Triết," Tô Lạc đặt bát đũa xuống, trong mắt hiện lên gì đó, cuối cùng lắng đọng lại.

"Thiếu Triết, có một số việc, em nghĩ em phải nói ra," Tô Lạc hơi nhíu mày, gương mặt mang theo chút cô đơn, kí ức trước đây, cuối cùng cũng bị bới lên.

"Không sao, Tử Lạc, anh đã nói rồi, anh sẽ không ép em."

Tô Lạc lắc đầu, chắc chắn Thiếu Triết sẽ không ép cô, chỉ là hiện thực luôn ép cô, nếu để cho người kia biết cô chính là Claudia thì sẽ hản ứng như nào đây, cô không muốn suy nghĩ nhiều, cô và hắn đã có cuộc sống riêng, nhưng dường như không thể cắt đứt mọi thứ với hắn. Hắn kết hôn ,ly hôn và có vị hôn thê mới, tất cả đều không liên quan tới cô.

"Thiếu Triết, em không biết anh đã biết được những gì, em chỉ muốn nói cho em biết, mọi chuyện đều liên quan tới Duệ húc," Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, nét mặt thoáng u buồn, có những kí ức đã khắc sâu trong cô.

"Lúc trước mọi thứ bắt đầu từ một âm mưu, cuối cùng lại kết thúc từ một âm mưu..." Giọng nói của cô lộ rõ sự đau đớn, không biết cô đã quên được bao nhiêu hay mọi thứ vẫn còn nguyên, nhưng hai năm qua khi cô nghĩ rằng mọi thứ đã trôi qua, đã là quá khứ lại phát hiện, tất cả những tổn thương này như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, sâu sắc rõ ràng.

Thiếu Triết im lặng nghe cô kể, càng nghe sắc mặt hắn càng u ám, thậm chí hắn cảm thấy đồ ăn mất dần mùi vị.

Tô Lạc nói đơn giản, thực sự rất đơn giản, vì sao Duệ Húc cưới cô, trong khi hắn lại yêu một cô gái khác, khi hắn và cô gái hắn yêu ở cạnh nhau, hắn liền đưa giấy ly hôn ra cho cô, hắn tự cho mình đủ tàn nhẫn vô tình, lại thật không ngờ, trên thế giới này còn có một người còn tàn nhẫn hơn vô tình hơn hắn, tàn nhẫn đến nỗi khiến người khác khó mà tin được.

Hắn càng không nghĩ tới, có một người ngay cả đến con hắn cũng không muốn buông tha, Bánh Bao Nhỏ đáng yêu bao nhiêu càng khiến người khác đau lòng cho đứa bé đó, có người muốn giết nó, thậm chí đã giết mất anh em của Bánh Bao Nhỏ, cặp song sinh lại chỉ có một đứa sống sót.

Thiếu Triết trầm mặc, ánh mắt khép hờ lộ rõ tia lạnh, ngừoi đàn ông này, hắn không thể tha thứ, bản thân hắn đang nghĩ tới, làm sao cho Duệ Húc phải đau khổ, sống không bằng chết, không chỉ vì Tô Lạc còn vì một đứa bé giống Bánh Bao Nhỏ.

"Mẹ..." từ căn phòng trẻ con truyền ra tiếng khóc hét của Bao Bao, Tô Lạc vội đứng lên, chạy tới căn phòng đó, Bánh Bao Nhỏ đã tỉnh ngủ, vừa dậy là muốn uống sữa... Tô Lạc đi vào, ôm lấy Bao Bao đang đưa tay lên xoa mắt, hốc mắt hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ.

Thiếu Triết cầm bình sữa đi tới, Bao Bao vừa nhìn thấy bình sữa, liền chớp mắt, nín khóc luôn, hai tay đưa ra ôm lấy bình sữa cho lên miệng bú, trên khóe mắt vẫn còn lưu lại chút nước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net