Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ngập ngừng nói "Tôi là..Tôi là...."Một lúc sau, những chữ phía sau vẫn không thể thốt ra.

" Xin lỗi cô, nếu không có hẹn trước, tổng giám đốc chúng tôi sẽ không thể tiếp, bây giờ đang là thời gian làm việc của ngài ấy." Hà Duyên nói vô cùng khách khí, đây là nguyên tắc, tất cả mọi người đều phải tuân thủ, bản thân cô cũng không muốn vứt bỏ công việc của chính mình, vì cô thực sự cần tiền.

" Nhưng tôi là.." Cô gái kia còn muốn nói gì nữa lại bị một âm thanh mở cửa ngăn lại.

" A, cô Kiều, cô đã tới rồi sao, mau vào đi, Húc đang ở bên trong," Vệ thần thoải mái nói xong, cô gái họ Kiều cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, cô ta đưa mắt nhìn Hà Duyên, trong mắt lộ chút oán trách.

Cô gái đi vào, Vệ Thần lại bước tới, đứng vào vị trí của cô gái kia.

" Cô Hà, nhớ sau này không thể động vào cô gái kia, cô ta có thể là phu nhân tổng giám đốc tương lai đấy, nếu làm không tốt, cô phải về nhà ăn không khí."

Hà Duyên cắn môi, đôi mắt dưới cặp kính mở to như đã sáng tỏ điều gì đó, cô không nói gì, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại, vừa rồi không phải cô không ánh mắt oán trách của cô gái kia nhìn cô, nói không lo lắng chính là giả.

" Tôi tin tưởng tổng giám đốc không phải là người không phân biệt được đúng sai, tôi chỉ là làm công việc của mình mà thôi," Cô ngẩng đầu lên, cô rất tin tưởng tổng giám đốc là không phân biệt được trắng đen.

Vệ Thần cười cười, đúng là bình thường Húc chính là như vậy, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, chỉ cần không đụng phải cô gái kia là tốt rồi.

" Được rồi, sau này hãy chú ý tới cô ta, cô ta không phải là người đơn giản đâu." Dường như hắn có ý tốt nhắc nhở cô, Vệ Thần chớp chớp mắt nhìn Hà Duyên, đúng là yêu nghiệt một trăm phần trăm.

Hà Duyên sửng sốt, nếu không phải vẻ mặt Vệ Thần rất cợt nhả, cô còn cho rằng hắn đang quan tâm cô cơ đấy.

" Được rồi.. Không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi đón vị hôn thê tương lai của tôi đây ," Hắn nhếch miệng cười, vẻ mặt này khiến người khác không biết hắn đang nói thật hay đùa, vị hôn thê... Tương lai, hắn còn nói được như vậy, không sợ bản thân ngủ không ngon sao.

Hắn cúi đầu, thấy được này cô thư ký đang nhìn tài liệu trên bàn, từ đầu tới cuối luôn coi hắn như không khí, không nhìn thấy,hắn nhíu mày lại, đúng là một cô gái không đáng yêu, không hiểu sao càng ngày hắn càng thấy mắt kính trên mặt cô rất chướng mắt.

" Hừ......" Hắn khó chịu hừ một tiếng, xoay người rời đi, chẳng qua chỉ là một cô thư kí nhỏ mà thôi, không đáng để hắn tức giận.

Hắn lại không biết, khi hắn vừa xoay người, ánh mắt Hà Duyên dưới mắt kính, lộ chút tổn thương khi nghe hắn nói tới vị hôn thê.

Trong phòng làm việc của Duệ Húc, chỉ có âm thanh lật mở tài liệu, Kiều Na ngồi trên ghế sa lon, một cử động nhỏ cũng không dám, có vẻ Duệ Húc quá mức hùng mạnh rồi, cho nên phụ nữ trước mặt hắn lại trở nên quá bé nhỏ.

Lê Duệ Húc vẫn không ngẩng đầu lên, từ đầu tới cuối xem như Kiều Na đã là vị hôn thê của mình.

" Húc, hôm nay mẹ anh mời em đi ăn cơm, em không biết bà thích gì, em muốn mua một món quà tặng bà" Giọng nói cô thật nhỏ thật nhẹ, đầu hơi cúi xuống lộ rõ sự dịu dàng. Cô tới đây hỏi hắn, rõ ràng chính là muốn hắn đi cùng với cô.

Chỉ là, hiện tại bất luận là ai đối với Lê Duệ Húc mà nói, đều không quan trọng bằng công việc của hắn, nhất là hắn vừa mới hợp tác cùng Bạch Thị , hắn sẽ ngày càng bận rộn hơn, thời gian chăm sóc mình cũng không có.

" Tự cô chọn đi," Hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên, ngay cả nói cũng rất ngắn gọn, xúc tích.

Kiều Na có chút xấu hổ, nhưng vẫn có ý định ngồi lại ở đây,"Khi nào anh xong việc, chúng ta cùng đi được không?"Cô vẫn chưa từ bỏ ý định nói thêm một câu.

Cuối cùng Lê Duệ Húc đặt tài liệu trong tay xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn cô, hắn kéo ngăn kéo lấy ra hộp thuốc là, lấy một điếu ra rồi đốt lên, màn khói mỏng mờ tỏa ra, khiến cả người hắn trở lên âm u băng lãnh hơn, nhưng ẩn trong đó là vẻ nam tính mạnh mẽ, khiến cho tim Kiều Na loạn nhịp.

Sức hấp dẫn của người đàn ông này, dường như không ai có thể sánh được.

" Húc, lúc nãy khi em mới đến, thư ký của anh không cho em vào," Nói đến đây, Kiều Na cúi đầu xuống, lộ vẻ tủi thân, nhìn qua khiến người khác thương tâm.

Lê Duệ Húc thổi một làn khói mỏng, lạnh nhạt nhìn cô.

" Vậy cô muốn như thế nào, đuổi thư ký của tôi, sau đó cô tới đây làm?" giọng nói của hắn lộ rõ sự châm chọc, ý tứ của cô, lòng hắn hiểu rất rõ.

" Nếu anh muốn như vậy, em có thể tới đây làm, em sẽ học theo," Kiều Na ngẩng đầu lên, trong mắt lộ tia vui sướng.

Lê Duệ Húc dập điếu thuốc trên tay, đầu ngón tay vẫn còn mùi hương của thuốc lá.

" Tôi không cảm thấy thư ký của tôi làm không tốt điều gì, nếu cô ta để cho người xa lạ nào cũng vào được, vậy cô ta có thể rời khỏi đây được rồi." Lê Duệ Húc nói không chút khách khí.

" Húc.." khóe mắt Kiều Na hồng lên vì lời nói của hắn. Từ nhỏ tất cả mọi người đều nâng niu cô trong lòng bàn tay, đâu ai giống Duệ Húc chẳng có chút khách khí . Hắn nói người xa lạ, chẳng phải ám chỉ cô sao.

" Cô Kiều, cô đừng có quên thân phận của mình, cô là do cha mẹ tôi chọn, chứ không phải tôi chọn, tôi có thể đuổi cô ra ngoài bất cứ lúc nào," Giọng điệu vô tình, hiện tại tim của hắn đã lạnh, tim của hắn đã thành một tảng đá, một chút ôn nhu cũng không có. Tô Tử lạc đã mang chút ôn nhu cuối cùng trong tim hắn đi rồi, đối với người phụ nữ khác, hắn cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn, hắn vốn không quan tâm.

" Húc, sao anh có thể làm thế với em?" Kiều na đứng lên, ôm mặt chạy đi ra ngoài, khi cô đang nhìn thấy Hà Duyên ngồi bên ngoài, liền trừng mắt nhìn Hà Duyên, Hà Duyên thở dài một hơi.

Làm thư ký Lê Duệ Húc đúng là không tốt lắm, mỗi ngày ánh mắt có mắt của phụ nữ muốn giết chết cô.

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Cô cầm điện thoại áp vào bên tai, bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của Lê Duệ Húc, "Hà Duyên, nhớ về sau không có hẹn thì không cho đi vào văn phòng của tôi," Hà Duyên còn chưa kịp phản ứng lại, Lê Duệ Húc đã dập điện thoại.

Cô lại thở dài một hơi, đúng là tâm trạng Duệ Húc đang rất xấu.

Trong văn phòng, Lê Duệ Húc lại đốt thêm một điếu thuốc, làn khói mỏng vờn quanh người hắn, hắn nhắm mắt lại, một lúc sau, hắn mở mắt ra, trong ánh mắt kia, lộ ra quá nhiều mệt mỏi, hắn cầm điếuthuốc trên tay dúi vào trong gạt tàn, tàn thuốc trong gạt tàn đã tràn ra, hắn đã hút quá nhiều.

Lấy một cái hộp trong túi ra, mở ra, trong hộp có một chiếc nhẫn, nó là một cặp với chiếc nhãn trên ngón tay hắn, đây là vật hắn thích nhất, vậy mà bây giờ mỗi lần nhìn thấy lại giống như sự tra tấn đối với bản thân hắn.





Tìm kiếm với từ khoá:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net