Chap 2: Chia tay, cắt đứt tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau buổi ăn tối cả ba người đi trên một con đường vắng vẻ. Họ (Thần Phong và Ngô Lan) vẫn cười cười nói nói vui vẻ trên đường, bỏ mặt cô đi một mình ở phía sau. Bổng nhiên Bích Lưu dừng lại

Thần Phong: Em làm sao vậy?

Bích Lưu: *cúi mặt* Sao thế? Sao hai người không cười nói tiếp đi?

Ngô Lan: Bích Lưu cậu không sao chứ? Có ổn không thế?

Bích Lưu: Đúng chính là cậu, cái giọng nói này trong điện thoại

Thần Phong: .............

Bích Lưu: Thôi, hai người cứ tiếp tục đi

Thần Phong: Em ghen vì anh nói chuyện với Ngô Lan ư? *cười*

Bích Lưu: Sao tôi phải đi ghen với loại người như anh chứ? Hai người.........hai người......hai người định giấu tôi đến bao lâu nữa đây? Anh định làm tôi yêu anh mù quáng, yêu anh đến sâu đậm thì anh mới nói ra sao? Anh tưởng tôi ngủ à, anh tưởng tôi không biết chuyện gì giữa hai người hay sao? *cô hét lớn với gương mặt đầy nước mắt*

Ngô Lan: Cậu......có phải cậu.......??

Bích Lưu: Đúng vậy! Tôi biết hết tất cả rồi! Hai người đang rất yêu nhau chứ gì? Tôi là người thứ 3 chen vào cuộc tình này phải không? Hay cậu mới chính là người thứ 3

Ngô Lan: Tớ.....tớ....

Bích Lưu: Đừng nói gì nữa cả!!! Hai người cứ hạnh phúc và đến với nhau một cách công khai đi, đừng có mà lén lút phía sau như vậy! Còn anh Thần Phong, tôi với anh chính thức coi như chia tay rồi! Tạm biệt........

Nói xong cô bỏ chạy thật xa cùng với gương mặt đầy nước mắt và cảm giác đau khổ khi bị lừa dối

Thần Phong: Bích Lưu! Bích Lưu!............

-----------------------------------------Ngày hôm sau---------------------------------

~ Bính bonggg ~ Bích Lưu đi ra ngoài mở cửa thì gặp Ngô Lan

Bích Lưu: Cô tới đây làm gì? Tôi không hoan nghênh cô, xin lỗi về dùm tôi!

Ngô Lan: Khoang đã! Chúng..... chúng ta vẫn....... có thể là bạn chứ??

Bích Lưu: Bạn, cô nói bạn ư? Xin lỗi, trên đời này tôi không có loại bạn nào như cô.

Ngô Lan: Bích Lưu..... dù cậu không coi mình là bạn cũng được nhưng mình vẫn coi cậu là bạn........

Bích Lưu: Coi tôi là bạn sao, thế thì có đứa bạn nào mà đi cướp mất người yêu của bạn chứ? Cô còn nhớ tối qua chứ! Tôi thì nhớ rất rõ. Trước mặt tôi mà hai người tình tứ, tỏ ra thân mật vui vẻ. Khiến cho tôi cảm giác ghen tức. Ghen Tức ư? Cô nghĩ tôi sẽ nói với cô là tôi ghen tức ư? Không đâu, nó làm tôi chỉ thấy KINH TỞM thì đúng hơn đó.

Ngô Lan: Tớ.....tớ......tớ xin lỗi cậu mà! Do tớ... tớ....

Cômau đi đi, nếu cô mà còn ở đây thì có lẽ sắp có án mạng xảy ra bất ngờ đó! Mauđi đi. * Đóng cửa một cái thiệt mạnh  *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC