Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thạch Nguyên Phỉ nhìn vào hình ảnh máy tính nói: “Tôi điều tra chiếc xe màu trắng, nó cuối cùng cũng xuất hiên trên camera trên đường Kiến Quốc, bên cạnh là một khu dân cư kiểu cũ, không có camera theo dõi, có thể hung thủ ở gần đây.”

Tần Uyên hỏi: “Có thể điều tra những người sống trong khu này không?”

Thạch Nguyên Phỉ gật đầu: “Có thể.”

Mộc Cửu đưa ra những điều kiện để sàng lọc: “Đàn ông, tuổi vào khoảng 30 đến 35, ba mẹ ly hôn, sau đó ba tái hôn, ba hắn đã qua đời nhưng mẹ kế hắn vẫn còn sống.”

Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng gõ bàn phím: “Nói như vậy thì chỉ còn lại ba người này.”

Tần Uyên nói: “Thạch Đầu, cho xem ảnh của họ đi.”

Triệu Cường liếc mắt liền nhận ra người đàn ông đó, chỉ vào hắn nói: “A chính là hắn, mọi người xem, trên má trái của hắn có vết sẹo.”

Thạch Nguyên Phỉ in tài liều của hắn ra: “Người này tên là Tương Kính, năm nay 31 tưởi, 7 tuổi ba mẹ hắn đã ly dị, năm đó ba hắn cũng tái hôn, đúng ra hắn được xử cho mẹ hắn nuôi dưỡng nhưng năm thứ hai sau đó mẹ hắn bị bệnh qua đời nên hắn mới phải sống chung với ba và mẹ kế, khi hắn 15 tuổi, ba hắn gặp tai nạn xe qua đời nên hắn đã sống chung với mẹ kế cho đến bây giờ, đây là địa chỉ nhà hắn.”

Tần Uyên: “Lập tức xuất phát!”

Bên ngoài mưa lớn, trên mặt đất gập ghềnh còn có nhiều vũng nước to nhỏ, xe cảnh sát đi qua làm văng nước hai bên, mang theo chút bùn đất.

Đội Điều Tra Đặc Biệt đến trước nhà Tương Kính, Triệu Cường gõ cửa nhưng không ai trả lời, Triệu Cường áp tai lên cửa nghe một chút thì lắc đầu, trong nhà không có động tĩnh.

Tần Uyên phất tay, ý bảo mọi người phá cửa vào trong.

“A.” Triệu Cường xông vào, thấy cảnh tượng bên trong thì mở to hai mắt, hít một hơi khí lạnh.

Chính giữa ngôi nhà có một người đàn ông bị treo giữa không trung, trên cổ hắn là một sợi dây to.

Tần Uyên kiểm tra qua rồi nói với mọi người: “Đã chết.”

Mộc Cửu nhìn hiện trường khẳng định: “Là tự tử.”

Triệu Cường không giải thích được: “Vì sao đột nhiên hắn lại tự tử? Cảm thấy mình tội lỗi? Hay cảm thấy áy náy?”

Tương Kính tự tử nằm ngoài dự liệu của họ, mấy tiếng trước hắn vừa mới giết người bây giờ hắn lại giết chính mình.

“Mẹ kế của hắn đâu? Mọi người chia nhau ra tìm đi.”

“Đội trưởng, không có ai, trong nhà không có người khác.”

Tần Uyên suy nghĩ một chút, tiếp tục tìm kiếm trong nhà, đi đến một cái sàn thì anh dừng lại, dùng chân đạp xuống sàn, sau đó, lùi ra phía sau ngồi xổm xuống.

Một tấm vãn bị mở ra, lộ ra một lỗ đen, từ ánh sáng bên ngoài có thể thấy được những bậc thang.

Tần Uyên hô một tiếng: “Ở chỗ này.”

Trần Mặc có chút ngoài ý muốn, “Lại còn có tầng hầm?”

“Đi xuống xem một chút.”

Tần Uyên, Mộc Cửu và Trần Mặc lần lượt đi xuống cầu thang.

Ngoài mùi ẩm ướt, còn có mùi hôi thối quen thuộc xông vào mũi họ, mặc dù biết khả năng mẹ kế Tương Kính còn sống là không cao nhưng vẫn khiến lòng họ trầm xuống.

Cuối tầng hầm có một cánh cửa, Tần Uyên tiến đến mở cửa, mùi thối càng thêm nặng hơn.

Trên mặt đất ẩm ướt có có một người đàn bà trung niên, toàn thân bị trói chặt, trên cổ có vết dao, vết máu đã khô, đã chết hơn một ngày.

Ba người trở lại bên trên, để tầng hầm cho đồng nghiệp pháp chứng và pháp y kiểm tra.

Mộc Cửu vào căn phòng có rất nhiều đồ chơi, trong phòng có chiếc giường nhỏ, chỉ đủ để một đứa bé nằm, còn có quần áo và đồ dùng hằng ngày, nhìn qua có vẻ là quần áo của đứa bé 7 8 tuổi, phòng này là phòng của một bé trai.

Tần Uyên nhìn xung quanh, anh nhíu mày, lập tức gọi điện cho Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, điều tra xem mẹ kế của hắn có con không.”

Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng điều tra, vội vàng nói: “Con? Chờ chút, a, đúng là có, là con trai, nhưng 8 tuổi đã chết rồi.”

Mộc Cửu nhìn những món đồ chơi đó thì từ từ nói: “Phòng này là phòng của em trai cùng cha khác mẹ của hắn, những món đồ chơi này là mua cho cậu bé đó, mà nhìn những món này có nhiều món còn rất mới, là được mua sau khi em trai hắn chết.”

Thật lâu sau Tần Uyên mới trầm giọng nói: “Chu Vân không phải người đầu tiên hắn giết.”

Mộc Cửu: “Bởi vì hắn cảm thấy áy náy nên những món đồ chơi này không phải mua cho hắn mà là mua cho em trai của hắn, xem như một sự bồi thường, cũng giảm bớt sự hổ thẹn của bản thân hắn.”

Quay lại cục, đã có kết quả báo cáo nghiệm thi của mẹ Tương Kính.

Lam Tiêu Nhã nói: “Mọi người đoán đúng, bà ấy bị siết chết, nhưng vết thương trên cổ tay và trên cổ là do bị dao cắt, bà ấy bị trói ít nhất là hai ngày, chết vào sáng sớm hôm qua khoảng 7 đến 9 giờ, hơn nữa, điểm kỳ lạ là tôi thấy có một chút thuốc mê trong cơ thể bà ta, có thể suy đoán trước khi bị siết chết bà ta đã hôn mê.”

Một người đàn ông trưởng thành muốn siết chết một người đàn bà trung niên bị trói chặt là chuyện rất dễ dàng, bây giờ mẹ kế Tương Kính lại bị chuốc thuốc mê sau đó bị siết chết, trên cổ lại có vết dao cắt, đây rõ ràng là việc làm thừa thãi.

Sau khi Mộc Cửu nghe xong thì nói: “Hắn đang che giấu chứng cứ.”

Che giấu chứng cứ, che giấu chân tướng gì? Trong lòng của mỗi người Đội Điều Tra Đặc Biệt đều có đáp án nhưng đáp án này thật khiến họ kinh hãi.

Bệnh viện XX

Bên trong một phòng bệnh đang tràn đầy hạnh phúc, có nam có nữ, mọi người đều vây xung quanh giường.

Một bà cụ mặt mày vui mừng, ôm đứa bé vừa mới ra đời, vừa trêu đùa đứa bé, vừa nói: “Ôi, chao ôi, đứa cháu gái của ta, thật là dễ thương.”

Người phụ nữ bên cạnh cũng vui vẻ sờ mặt đứa bé, nói với bà cụ: “Mẹ, mẹ xem, mặt mũi đứa bé rất giống anh hai.”

Bà cụ nghe vậy thì càng thêm vui vẻ, “Ôi chao, đúng là rất giống, mọi người xem, nó chuyển động này. Dư Bích, cực khổ cho con rồi.”

Dư Bích ngại ngùng nói: “Mẹ, mẹ làm con ngại quá.”

Lúc này người đàn ông đứng bên cạnh nói: “Mẹ, để Dư Bích nghỉ ngơi đi, cô ấy mệt rồi, con tiễn mọi người.”

Bà cụ liên tục gật đầu, “Được, được, ngày mai mẹ sẽ đem canh đến cho con.”

“Chị hai, nghỉ ngơi cho tốt nha, mai em lại đến thăm chị.”

Chồng Dư Bích nhẹ nhàng vuốt ve cô một chút, dịu dàng nói: “Em ngủ một chút đi, anh sẽ quay lại ngay.”

Một lát sau, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Dư Bích ngồi dậy, đi đến nhìn nôi trẻ con với gương mặt hạnh phúc, cô nhẹ nhàng vươn tay quạt quạt cho khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy nụ cười.

Nhìn con một lúc, cô lại trở về giường nằm, nhắm hai mắt lại, khóe miệng vẫn giữ nụ cười.

Khoảng mười phút sau, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng hít thở đều đặn.

Bây giờ, cửa từ từ đẩy ra, một thân ảnh nhỏ đi đến.

Cậu bé đi vào trong rồi xoay người đóng cửa lại, sau đó tiếp tục đi vào.

Chân cậu nhẹ nhàng đến gần giường bệnh, tựa như không muốn đánh thức mẹ đang ngủ, nhìn mẹ nằm ở đó, trên gương mặt có nụ cười nhàn nhạt, cậu mím môi, cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn cái nôi bên cạnh, cậu tò mò đến gần.

Cậu thấy một khối nho nhỏ, hồng hồng, một thân thể đang nhắm chặt hai mắt, mũi nhỏ, miệng nhỏ, tay cũng nhỏ, cô bé còn nhỏ như vậy, yếu đuối như vậy.

Cậu vươn tay, khẽ đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Thật là mềm, cậu thầm nghĩ.

Tay nhỏ của bé đột nhiên đung đưa, sau đó đụng phải tay cậu bé.

Cậu bé giống như bị chạm vào điện liền rút tay mình lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ trên giường, cúi đầu nhìn vào trong nôi,  đứa bé vừa mới ra đời, em của cậu.

Em gái, cậu lẩm bẩm nói.

Lần thứ hai, cậu vươn tay, lúc này, cậu đặt tay trên cổ cô bé.

Em gái à.

Cậu từ từ siết chặt tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chicklit #hh