Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu Chuyện Nhỏ 4

Có một ngày, Tần Uyên lái xe chở Mộc Cửu ra ngoài ăn điểm tâm, lúc trên đường về nhà, Mộc Cửu đột nhiên nói với Tần Uyên: “Dừng xe.”

Tần Uyên không rõ tại sao, “Chuyện gì vậy?” Nhưng vẫn dừng xe lại bên đường.

“Xem chút đồ.” Mộc Cửu nói xong cởi dây an toàn xuống xe, Tần Uyên cũng xuống theo.

Mộc Cửu đi mấy bước đến một cửa hàng bán thú cưng, thông qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn vào bên trong.

“Đến cửa hàng bán thú cưng làm gì?” Tần Uyên đột nhiên có một dự cảm xấu, “Không phải em muốn mua thú cưng chứ?”

Mắt Mộc Cửu không rời những động vật nhỏ bên trong, gật đầu.

“Không được.” Tần Uyên bị bệnh sạch sẽ kiên quyết bác bỏ.

Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn anh, “Em chỉ muốn nuôi một con cho mẹ có bạn thôi mà.”

Bởi vì ở cục cảnh sát rất bận rộn, đặc biệt là khi có vụ án, hai người căn bản không thể về nhà, nên lúc đó mẹ Mộc Cửu ở nhà rất cô đơn.

Tần Uyên nghĩ một chút, cuối cùng cũng đáp ứng.

Mộc Cửu kéo tay Tần Uyên đi vào cửa hàng bán thú cưng, trong cửa hàng đa số là chó với mèo, có rất nhiều loại, Mộc Cửu đi đến một chiếc lồng sắt trước mặt, nhìn chằm chằm con mèo nhỏ bên trong, mèo con khẽ híp mắt, tựa như sắp ngủ, xem ra rất ngoan ngoãn.

“Em muốn con này.”

“Em muốn nuôi mèo sao?” Tần Uyên dịu dàng vuốt tóc cô, “Quên đi, trong nhà đã có một con mèo rồi.”

Mộc Cửu nhìn con mèo trong lồng, lại nhìn chính mình, giống nhau sao?

Mộc Cửu lại đi đến một cái lồng sắt khác, nhìn một lát, lại chỉ vào con chó nói: “Em muốn con này.”

Tần Uyên nhíu mày, “Em muốn nuôi cho Alaska sao? Bây giờ thì nó nhỏ những khi trưởng thành sẽ lớn lắm, chúng ta chọn một loại chó nhỏ thôi.”

Mắt Mộc Cửu và mắt của chú chó Alaska đó nhìn nhau, Mộc Cửu kiên trì nói: “Em muốn nuôi nó.”

Tần Uyên cũng kiên trì: “Không được.”

Mộc Cửu đột nhiên cuối đầu, mái tóc che đi mặt cô, không thấy rõ mặt của cô, cô nói: “Lúc nhỏ em có nuôi một chú chó Alaska, là mẹ tặng cho em, nhưng vài ngày sau thì nó chết.” Nếu là người không quen biết Mộc Cửu nhất định cho rằng cô đang đau thương.

Đáng tiếc đối tượng là Tần Uyên.

Tần Uyên: “Không được.”

Mộc Cửu ngẩng đầu, quả nhiên gương mặt không chút biểu cảm, sau đó cô đi đến gần Tần Uyên, đột nhiên nghiêng đầu dựa vào lòng Tần Uyên, cọ cọ đầu, miệng nói: “Meo meo.”

Tần Uyên không nhịn được cười, nhưng lập tức thu hồi nụ cười, vẫn như cũ nói: “Không được.”

Mộc Cửu ngẩng đầu, sau đó nhón chân lên, đưa mặt đến gần, sau đó hôn mặt Tần Uyên một cái, hôn xong, cô mở to mắt nhìn Tần Uyên.

Tần Uyên lập tức dễ chịu nói: “Ông chủ, chúng tôi mua con chó này.”

Mộc Cửu: “…”

Mộc Cửu ôm chú chó Alaska ra khỏi cửa hàng, chú chó Alaska cũng không sợ người lạ, hai mắt nhìn Mộc Cửu, có chút ngạc nhiên.

Ngồi trên xe, Tần Uyên hỏi Mộc Cửu: “Em muốn đặt tên cho nó là gì?”

“”Dạ.” “Mộc Cửu gật đầu nói: “Gọi A Luật đi.”

Tần Uyên: “…”

Câu Chuyện Nhỏ 5

Tôi là A Luật, là một chú chó Alaska đẹp trai, không sai, tôi là một con chó đực.

Cô chủ của tôi là một người không có chút gì giống phụ nữ, nhưng cô ấy rất tốt với tôi, cho tôi ăn nhiều đồ ăn, không bao giờ la tôi, tôi rất thích cô ấy.

Nhưng tôi rất sợ cậu chủ, chỉ cần tôi cắn vật gì, hoặc là đi tiểu trên sô pha, anh ta sẽ đánh tôi, đầu tiên tôi chỉ biết trốn xung quanh nhưng sau này tôi tìm được một địa điểm tốt, chỉ cần tôi trốn sau lưng của cô chủ thì cùng lắm anh ta chỉ mắng tôi thôi, sẽ không đánh tôi. Tuy rằng anh ta đối xử với tôi không tốt lắm nhưng ai bảo tôi là một con chó rộng lượng, chỉ cần anh ta cho tôi ăn ngon, tôi sẽ tha thứ cho anh ta.

Bây giờ tôi đang tựa vào lòng của mẹ cô chủ, bà ấy luôn ôm tôi vào lòng sau đó vuốt lông tôi, đây là lúc tôi thấy thoải mái nhất.

“A Luật, con đến rồi.”

Tôi mở mắt, được rồi, không phải là đang nói tôi, mà tôi nhìn thấy chàng trai trước mắt, tên của cậu ta và tôi giống nhau.

Tuy rằng tôi không thường gặp cậu ta nhưng tôi rất sợ cậu ta bởi vì ánh mắt của cậu ta khiến tôi nghĩ rằng nếu có cơ hội tay cậu ta nhất định sẽ mò đến cổ tôi, rồi cậu ấy sẽ dùng lực, đem tôi bóp chết.

Tôi thấy chúng tôi rất có duyên, đều tên là A Luật, vốn là nên cùng chung sống vui vẻ, thế nhưng từ khi biết tôi tên A Luật, cậu ấy bắt đầu dùng ánh mắt đáng sợ nhìn tôi, tôi thật sự không hiểu.

Tôi từ trong lòng ấm áp của mẹ cô chủ nhảy xuống đất, tuy rằng tôi không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp kia nhưng tôi chỉ có thể cách xa chàng trai quái dị kia thì mới cảm thấy an toàn.

Tôi vung vẫy 4 chân để đi ra ngoài, đi được mấy bước thì bị người khác xách lên.

Tôi rất hoảng sợ, chàng trai đó ôm tôi vào lòng, tôi không dám cử động, rất sợ cậu ấy sẽ ném tôi xuống đất.

Cậu ấy mang tôi ra ngoài, sau đó tôi nhìn thấy cô chủ dễ thương, xinh đẹp của mình.

Tôi dùng hai mắt to tròn, đẫm nước mắt nhìn cô chủ, mong cô chủ có thể cứu tôi.

“Tôi mang nó về nhà nuôi hai ngày.”

“Em muốn cùng nó bồi dưỡng tình cảm hay muốn làm thịt ăn?”

“Làm thịt ăn.”

Cô chủ không nói gì, tôi lại càng thêm kinh hãi. Lúc này, tôi biết được tính mạng của tôi đang bị uy hiếp vì vậy tôi ra sức đấu tranh, tôi dùng móng vuốt, sau đó…Tôi đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn trên mặt chàng trai đã có mấy vết cào đỏ, đột nhiên tôi thấy có khả năng tối nay tôi không được ăn thịt kho tàu nữa rồi.

Câu Chuyện Nhỏ 6

Gần đây lừa đảo qua điện thoại ngày càng nhiều, người của Đội Điều Tra Đặc Biệt cũng nhận được không ít các cuộc điện thoại lừa đảo như thế này.

(1)

Lừa đảo: Xin chào, chúng tôi ở bệnh viện XXX, người nhà cô đã gặp tai nạn xe hiện đang cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, đang cần tiền để chữa trị, xin mau chóng gửi tiền đến ngân hàng XX.

Mộc Cửu: Người nhà nào?

Lừa đảo: Là ba của cô.

Mộc Cửu nghe xong nhìn Ngôn Luật đang ngồi trên salon ăn đào: Ngôn Luật, bệnh viện nói Ngôn Phỉ Văn đang được cấp cứu trong bệnh viện.

Ngôn Luật: ”…”

Lừa đảo nghe xong liền nói: Đúng vậy, ông Ngôn hiện đang bị thương nặng, cần tiền gấp để chữa trị.

Mộc Cửu: Không cần chữa, đã là xác chết rồi.

(2)

Lừa đảo: Xin chào, chúng tôi ở bệnh viện XXX, người nhà cô đã gặp tai nạn xe hiện đang cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, đang cần tiền để chữa trị, xin mau chóng gửi tiền đến ngân hàng XX.

Lam Tiêu Nhã: Bệnh viện XXX? Người nhà nào?

Lừa đảo: Là bạn trai của cô, hiện tại anh ấy đang trong phòng cấp cứu.

Lam Tiêu Nhã không nói gì, đưa điện thoại cho bạn trai đang ngồi bên cạnh.

Nam bác sĩ: Uy, xin chào, tôi chính là người đang được các người cấp cứu.

(3)

Lừa đảo: Xin chào, chúng tôi ở bệnh viện XXX, người nhà anh đã gặp tai nạn xe hiện đang cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, đang cần tiền để chữa trị, xin mau chóng gửi tiền đến ngân hàng XX.

Thạch Nguyên Phỉ: A? Người nhà nào (âm thanh bàn phím)

Lừa đảo: Mẹ của anh.

Thạch Nguyên Phỉ: A, mẹ của tôi, bị thương nặng không? Chân có sao không? (âm thanh bàn phím).

Lừa đảo: Đang cấp cứu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không sao đâu, mong anh mau chóng gửi tiền.

Thạch Nguyên Phỉ: Vậy thì tốt rồi, phải biết là mẹ tôi thích nhất là khiêu vũ, sở thích duy nhất bây giờ là khiêu vũ, mỗi tối đều phải ra quảng trường nhảy, được rồi, giọng nói không sao chứ, ngày xưa bà ấy rất thích đến KTV hát. Khụ khụ, anh sẽ không nghĩ là tôi nói nhiều chứ, không sai, anh cảm thấy như vậy thì đúng rồi, bởi vì tôi vừa tìm được chỗ của anh, đường XXX, số nhà XXX, đúng không? Không cần ngạc nhiên, tôi là cảnh sát! A, hình như tôi đã nghe được bên anh có tiếng xe cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chicklit #hh