Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chắc là họ không phiền khi mình đi cùng chứ?" Annabeth lo lắng đến nỗi làm dạ dày tôi nôn nao theo. Tôi rất, rất mong bạn ấy giữ cảm xúc đó cho riêng mình. Tôi chưa từng bồn chồn như thế này từ khi chuyển đến đây.

"Họ sẽ không đuổi cậu đâu," Tôi nói, luồn qua tay bạn ấy khi đến vỉa hè nhà Emily. Đó chính xác là điều Anne nghĩ họ sẽ làm. Cứ làm như họ sẽ hét lên rằng bạn ấy không đủ nổi tiếng và sẽ ném bạn ấy ra khỏi nhà. Tôi xém cười vì ý nghĩ đó, nhưng tôi không muốn làm tổn thương Anne.

Chết tiệt, tôi còn không chắc Emily vẫn muốn tôi đến bữa tiệc này vì tuần vừa rồi cô ấy ít khi nói chuyện với tôi. Đó cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với Lewis, mặc dù, thật kì lạ là chúng tôi học cùng với nhau tất cả các tiết học. Emily mê mẩn anh ta như đám ve bám lấy súc vật. Cô ta chỉ ghen tị vì tôi đã được đi cùng anh chàng đẹp trai mới đến.

Tôi đã không có cơ hội hỏi về những nhận xét kì lạ của anh ta, nhưng nói thật, tôi không chắc là mình muốn hỏi. Những gì tôi muốn làm tối nay là tiệc tùng thả ga theo hoóc-môn tuổi dậy thì của mình. Tôi đã quyết định làm cho năm cuối cấp bình thường nhất có thể. Thế mà, càng cố gắng không nghĩ về Lewis thì anh ấy càng ở trong tâm trí tôi.

"Thật là tệ khi chúng ta không thể, nói sao nhỉ, đọc tâm trí người khác. Nếu thế thì có lẽ chúng ta biết được danh tính của tên giết người."

Tôi bắt gặp anh ta nhìn tôi vài lần trong tuần, nhưng ngoài những cái nhìn thoáng qua ấy, anh ta dường như quên mất sự tồn tại của tôi. Và điều này thật khó chịu. Chỉ một phút tôi tưởng mình không cô đơn, rằng cuối cùng cũng có người hiểu mình. Giây phút ấy đã qua và tôi tự hỏi có phải mình đã tưởng tượng ra sự quan tâm và cả nhận xét kì lạ của anh ta.

Cửa trước mở và Trevor nghiêng ngả bước ra. Đầu tóc rối bù, áo thun xanh của anh ấy nửa bung khỏi quần jeans; đã kiệt sức trước khi bữa tiệc bắt đầu. "Chào," Anh ta lẩm bẩm, rồi nghiêng người nôn vào bụi cây, tạo ra một tiếng giật mạnh khiến tôi cũng muốn nôn theo.

Annabeth há hốc miệng như một bà mẹ lần đầu nghe con mình chửi thề. Thôi nào, bạn ấy muốn đến những bữa tiệc kiểu này; bạn ấy phải làm quen đi. Tôi lắc đầu, cười to. "Bữa tiệc nào cũng bắt đầu như thế này. Tớ thề tớ không hiểu sao có người lại muốn đến."

Thực sự thì tôi đang dần chán bọn họ, nhưng tôi không chịu nổi phải ở nhà tối nay và làm bạn với suy nghĩ của mình.

Anne nhún vai, mặt đỏ bừng. "Chỉ là thật vui vì được hòa nhập."

Tôi gạt đi sai lầm của mình. Đôi khi tôi quên Anne không nổi bật như những người bạn khác của tôi. Bạn ấy hi vọng tối nay mọi chuyện sẽ thay đổi. Tôi muốn khuyên bạn ấy đừng nín thở chờ đợi. Không phải vì Anne không xứng đáng được nổi tiếng, mà vì đám bạn của tôi... nói toạc ra thì...toàn những đứa ngu ngốc.

Khi chúng tôi tới phòng giải lao khổng lồ trong nhà của Emily, hay nói đúng hơn là trong ngôi biệt thự, Anne lại há hốc miệng. "Ôi Chúa ơi."

"Tớ biết," Tôi thở dài nói. Tôi biết thật. Không cần phải đọc suy nghĩ mới biết chính xác cảm giác của bạn ấy vì đó cũng là cảm giác của tôi lần đầu tới đây. Một đứa kém cỏi.... không thuộc về nơi này, trừ khi được phục vụ thức ăn... Từ sàn cẩm thạch cho tới chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần, nhà Emily sặc mùi tiền.

"Này, cậu có nghĩ họ quan tâm nếu George đến đây không? Mình bảo anh ấy đến đón mình lúc 10h"

Tôi ngăn mình không đảo mắt. Một gã hai lăm đến dự tiệc của học sinh cấp ba à? Anh ta muốn gì vậy? "Ừ, tất nhiên rồi, không sao đâu." Nhưng tôi biết rõ hơn. Emily sẽ bị choáng. Mang theo một Annabeth yên lặng và khiêm tốn là một chuyện, còn bạn trai thảm hại của bạn ấy sẽ không được chào đón trong vòng tay rộng mở đâu.

 Chúng tôi đi qua đám trẻ nhảy nhót trong phòng khách, mấy ly bia bất hợp pháp của chúng văng tung tóe khi chúng nhảy và bắt chước như đang khiêu vũ. Trông chúng như đàn vịt học bay.

Năm nào Emily cũng tổ chức bữa tiệc này khi bố mẹ đi dự hội nghị nào đó ở Boston. Thường thì ngày hôm sau tôi sẽ giúp cô ấy dọn đẹp. Nói cho đúng thì có mình tôi dọn. Theo thói quen, tôi tìm mái tóc vàng quen thuộc. Phải thừa nhận là tôi khá nhớ cô ấy, hoặc là nhớ tình bạn của cô và dù gì, sự sôi nổi về cái chết của Savannah cũng đã giảm. Hơn một tuần mà vẫn chưa có kẻ tình nghi. Mọi người lo lắng nhưng đã bắt đầu cho rằng hung thủ đã ra khỏi thị trấn. Tôi không chắc phải nên tin thế nào. Hầu hết, mọi người trở về với bài tập, thể thao và hẹn hò.

"Emily kìa." Anne hét lên trong tiếng nhạc đùng đùng.

Tôi nhìn qua những cánh cửa Pháp dẫn ra ngoài hiên. Tôi đã tới đây rất nhiều lần nên biết nó rõ như Emily. Bố mẹ cô ấy gần như đã nhận nuôi tôi. Mặc dù biết họ xem đó như một việc làm từ thiện, tôi chẳng quan tâm. Gia đình Emily là những người gần gũi nhất trong cuộc sống của tôi.

Rất dễ dàng nhận ra Emily đang đứng gần cánh cửa. Emily có thể được phép mặc chiếc váy  siêu ngắn và áo thun trắng bó sát che áo ngực màu đỏ. Tôi cảm thấy sự đố kị của Anne ngay sau gáy. Tôi hiểu điều này rất rõ vì tôi cũng thường cảm thấy như vậy, nhưng tôi học cách giải quyết với cảm xúc của mình. Hơn nữa, tôi biết được sự thật. Cuộc sống của Emily không toàn là hoa hồng. Emily hất tóc ra sau và cười khi nghiêng người, ấn bộ ngực khủng của mình vào anh chàng tóc nâu tội nghiệp nào đó. Tôi bắt đầu khịt mũi khi đôi vai và mái tóc quăn của anh ta gửi một tín hiệu báo động trong đầu.

Tôi giật mình khi bắt đầu nhận ra.

Lewis.

Tim như ngừng đập một giây. Dường như tôi không thể cử động, không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vì sự tức giận như một cơn sóng tràn vào cơ thể làm tôi run rẩy. Hai tay Emily nắm lấy chiếc áo thun New York cổ điển của anh ta. Bó chiếc áo lại, cô kéo anh ta lại gần. Mật trào lên họng. Cô ấy sẽ hôn và anh ta cho phép điều đó. Trong lúc hoảng sợ, tôi nhận ra mình không muốn họ hôn nhau. Cô ấy có thể có Trevor, thậm chí là Kevin, nhưng không thể nào có cả Lewis nữa.

Lewis quay đầu và gặp ánh mắt của tôi. Lẽ ra tôi phải giật mình bởi sự chú ý đột ngột đó, nhưng tôi chỉ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng anh ta cũng để ý đến mình. Emily đang nói, cố giành lại sự chú ý của anh ấy, nhưng anh ấy không ngừng nhìn vào mắt tôi. Thực tế, anh tránh xa cô ta và bước tới chỗ chúng tôi, đôi vai to lớn dễ dàng đẩy người khác sang một bên. Anh ấy cao và gầy, như vận động viên bơi lội. Tôi không thể ngăn mình bị anh ấy hấp dẫn. Tim đập điên cuồng trong ngực. Tôi không còn nghe Anne huyên thuyên nói nữa. Tiếng nhạc lặng đi, mọi người xung quanh cũng mờ dần. Chỉ còn tôi và Lewis.

"Mình...mình cần chút không khí," Tôi nghĩ mình nói vậy.

Trước khi Anne có thể đuổi theo, tôi phóng ra cửa để ra sân sau, để lại Lewis và Emily phía sau. Tôi đang bỏ rơi Anne và sau đó tôi sẽ thấy có lỗi, nhưng lúc này tôi cần lo về vấn đề tồn tại của mình.

Sự thật là, tôi không quá tin Lewis đã giết Savannah. Kẻ giết Savannah đã không thể giấu suy nghĩ của hắn. Nhưng không có nghĩa là tôi tin Lewis. Và chắc chắn cũng không tin vào cảm giác tôi dành cho anh ấy. Tôi thích anh ta. Rất thích. Emily cũng vậy, và Emily luôn thắng. Tôi chưa sẵn sàng làm mình phải xấu hổ...lần nữa. Hơn nữa, năm học sắp hết và tôi sẽ vào cao đẳng. Chuyện này có gì quan trọng chứ?

Không khí mát mẻ buổi tối làm dịu làn da nóng bừng của tôi. Trở về với thực tại và tôi đã thở được bình thường. Có vài học sinh ở bên ngoài, người thì hôn nhau trong bóng tối, người thì vây quanh hồ bơi. Sarah, con nhỏ lố lăng, đã nhảy vào hồ khi quần áo vẫn còn trên người, đang hét lên và kêu cứu. Tôi lắc đầu, khinh bỉ trò hề của cô ta. Nhưng còn khinh bỉ về chính mình hiện tại hơn. Tôi đang trốn trong bóng râm, ôi vì Chúa, tôi đang trở thành con người mà bà mong muốn.

Không muốn nói chuyện với ai, tôi đi ra mép sân nơi cây cối mọc dày hơn và tỏa rộng thành một khu rừng rậm rạp đến nỗi bạn không thể không thắc mắc có gì đang ẩn nấp ngoài kia. Tôi thích ra đây làm sao khi không ai có thể đọc suy nghĩ của mình. Nếu tôi không tỏ ra đáng yêu và làm lành với Emily, tôi sẽ mất cô ấy, mất đi danh tiếng và cuộc sống bình thường trước đây. Nhưng tôi còn quan tâm tới việc đó nữa không?

"Này."

Tiếng nói của Lewis bắt gặp tôi mất cảnh giác. Tôi đứng yên đó, trong bóng râm của hai cây gỗ thích đã rụng lá vài ngày trước. Tất nhiên tôi rất bất ngờ vì Lewis đuổi theo. Bất ngờ và vui sướng, dù tôi biết Emily thì không.

Với trái tim đập nhanh trong lồng ngực, từ từ, tôi quay lại. "Anh muốn gì?"

Tôi không thể thấy gương mặt anh ta trong bóng tối và thực sự muốn quan sát nét mặt ấy. "Hừ, thái độ tử tế hơn khi tôi chỉ đang tỏ ra thân thiện."

 "Vớ vẩn." Tôi khoanh tay trước ngực, một hành động tự vệ, như để anh ta đừng đọc suy nghĩ của tôi nữa. Đột nhiên tôi vừa cảm thấy nóng và lạnh, như sắp bệnh. Sẽ không tuyệt vời gấp đôi sao, nếu tôi nôn vào đôi Adidas của anh ta? "Anh đang muốn cái gì đó, chỉ là tôi chưa tìm ra thôi."

Anh ta nhún vai và đặt tay lên thân cây. Bàn tay ấy ở ngay bên đầu tôi, rất gần, quá gần. Anh ta có mùi của xà phòng và kem đánh răng bạc hà và một thứ nữa, một thứ gì đó ấm áp và dễ chịu, một thứ khiến lòng tôi xoắn lại. "Có lẽ tôi chỉ muốn làm bạn."

Có lẽ tôi sẽ nôn ra hết. Vui thật. Anh ta muốn làm bạn. Đây là câu chuyện của đời tôi khi con trai tỏ ra quan tâm.

Anh ta nhìn đi chỗ khác, đôi mắt ánh lên sự hài hước, như thể vừa nghe một câu đùa ngầm nào đó.

Tôi cứng đờ, nhận ra có thể câu đùa từ mình mà ra. Cứt thật! Anh ta vừa đọc suy nghĩ của tôi ư? Ôi Chúa ơi, hãy nghĩ đến những điều tẻ nhạt đi...cái cây. Tôi xoa lòng bàn tay lên vỏ cây. Cái cây. Đúng vậy, cái cây thật đẹp, màu của mùa thu, vỏ cây màu nâu...

"Tôi nghĩ em cần một người bạn."

Tôi cười như điên, rồi miễn cưỡng quay lại chú ý anh ta. "Không, tôi không cần."

Anh ấy vươn tay ra và nhấc một ít tóc của tôi, ngón tay nghịch nghịch lọn tóc ấy. Đây là một hành động lãng mạn, hành động của người bạn trai. Không phải là một người bạn.

"Một người bạn tốt." Anh ta thả lọn tóc và nhìn thẳng vào mắt tôi. Dường như tôi không thể thở nổi vì chờ đợi lời nói tiếp theo, như đó là những lời quan trọng nhất tôi được nghe. "Ai đó hiểu được em và những gì em đang trải qua."

"Và anh hiểu sao?" Tôi thì thầm, thách anh ấy trả lời.

"Nhiều hơn em nghĩ."

Anh ta đang thừa nhận. Rõ ràng là đang thừa nhận anh ta có thể đọc tâm trí, phải không? Bối rối, kinh ngạc, tôi không biết phải trả lời ra sao. Anh ta đang chơi xỏ tôi à?

Anh ta cười, một nụ cười quyến rũ. "Anh nghĩ anh thích em."

Những lời thật đơn giản, những lời thật ngớ ngẩn, vậy tại sao tim tôi lại ngừng đập và thở dài vì niềm khát khao kì quặc. Tôi muốn đẩy anh ấy ra và chạy về dưới sự bao bọc của ngôi nhà nhỏ. Tôi cũng muốn kéo anh lại gần để hôn, thưởng thức đôi môi ấy. Tại sao anh chàng lại khiến tôi bối rối như vậy?

"Anh nghĩ..." Anh ta quay đi một lúc như đang cẩn thận cân nhắc những lời tiếp theo. "Anh nghĩ chúng ta sẽ rất tuyệt vời bên nhau."

Tuyệt vời bên nhau?  Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lưng. Được rồi, tôi không phải là chuyên gia, nhưng tôi khá chắc đây là kiểu nói chuyện của một người bạn trai. "Tôi tưởng anh thích Emily."

Anh ấy cười, một tiếng cười thầm. "Không. Sao lại như thế? Cô ấy đâu hiểu được."

"Hiểu được cái gì?" Tôi bám theo những từ đó và một lần nữa bắt anh ta nói ra sự thật; không được chuyển sang chuyện khác.

Im lặng một lúc lâu, đôi mắt anh ta nhìn xoáy vào mắt tôi, thật căng thẳng đến nỗi tôi phải ngăn mình không nhìn đi chỗ khác.

"Em biết. Chắc chắn là em biết," Anh nói nhẹ nhàng.

Phát điên vì anh ta nói đúng, tôi nắm lấy áo anh như Emily đã làm. Anh chàng sẽ bị nhàu nát khi về đến nhà cho xem. Đầu óc tôi quay vòng vòng với khả năng biết được có người có thể đọc suy nghĩ như mình. "Nói đi Lewis, hãy nói với tôi sự thật."

Nhưng anh ấy chỉ đứng đó, chỉ nhìn tôi, khuôn mặt ấy thật gần, hơi thở thật ấm trên môi tôi. Và tôi rất muốn anh ấy nói ra, và tôi muốn anh ấy hôn mình. Tôi không biết mình muốn việc nào hơn.

"Hai người có đi vào trong hay không?" Giọng nói chói tai của Emily vang cả khu vườn. Cơn giận của cô ấy như cái tát, phá vỡ sự ham muốn của chúng tôi. Những từ kinh tởm cô ta dùng để gọi tôi trong suy nghĩ đã làm hỏng tâm trạng. Cả khu vườn nhìn chúng tôi và tôi rất muốn giết cô ta vì đã khiến chúng tôi bị chú ý.

Tôi cứng đờ, nhưng Lewis không di chuyển ngay lập tức. Anh ấy không sợ Emily cũng như việc trả thù của cô ta. Nhưng tôi thì có. Đọc suy nghĩ giúp tôi biết được cô ta đã quyết tôi là kẻ thù không đội trời chung. Tôi xô mạnh ngực anh ấy và đẩy ra. Cô ta đang đầy hận thù và ngạo mạn. Cuối cùng anh ấy cũng tránh sang một bên và tôi được nhìn rõ Emily. Cô ấy điên tiết cả buổi tối, gương mặt xinh đẹp ấy đỏ bừng.

"Mời cô bạn đáng thương của cậu đến bữa tiệc của tôi là một chuyện, nhưng còn mời cả gã bạn trai thảm hại của cô ta đến nữa sao?"

"Gì cơ?" Lewis đã khiến tôi ngốc đi và trong lúc đó tôi rất bối rối nhưng rồi nhanh chóng nhận ra cô ấy đang nói về Anne. George đã tới. Tôi không còn lo cho mình nữa mà lo ngại về Annabeth hơn.

Tôi đi qua vài học sinh trong sân và đi thẳng vào nhà, quên mất Lewis. Anne đứng gần lò sưởi, bám chặt một anh chàng cao cao. Tôi dừng lại, ngạc nhiên vì anh ấy là một người khá đẹp như trong tâm trí của Anne. Anh ấy nghiêng người xuống và trao Anne tươi tắn một nụ hôn nhẹ.

"Eo ôiii," Emily thở dài đầy khinh bỉ, dừng ngay cạnh tôi.

Cô ấy tức giận vì ngay cả một người không ưa nhìn như Anne cũng có được người bạn trai đàng hoàng trong khi cô ấy chẳng có ai. Cô ấy đã quên và chán Kevin. Cô ta còn muốn gì nữa?

"Tụi tớ sẽ đi." Tôi đáp trả.

Emily không muốn tôi đi và trong phút chốc tôi cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy. Nếu tôi đi, cô ấy sẽ không còn ai để tra tấn, không còn ai khiến cho cô ấy thấy mình quan trọng. "Cậu đang nói gì thế?"

Tôi phải ngăn mình cười tự mãn. "Nếu cậu không muốn Annabeth ở đây, chúng tớ sẽ đi."

Cô ấy gượng cười nghe thật khốn khổ: "Cậu căng thẳng quá rồi đấy!"

Anne đến gần chỗ tôi, gương mặt rực rỡ, người bạn trai miễn cưỡng đi theo. Sự chú ý của tôi chuyển sang George, tập trung vào suy nghĩ của anh ta. Anh ta lo lắng, cảm thấy ngớ ngẩn vì xung quanh một đám trẻ nhỏ tuổi. Tốt, anh ta nên cảm thấy như thế. Dù vậy, tôi thấy tội nghiệp George vì Emily sẽ tiêu diệt anh ta khi cô có cơ hội. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

Họ dừng lại trước mặt chúng tôi. "George, đây là Cameron."

Anh ta cười và bắt tay tôi. Ôi rõ ràng là anh ta rất lớn tuổi. Không ai ở tuổi tôi bắt tay cả. Bàn tay anh ta ẩm ướt vì lo lắng. Tôi phải ngăn mình không chùi tay lên quần.

"Chào, rất vui được gặp em." Anh ta có đôi mắt nâu dịu dàng. Tôi cho là nó khá đẹp.

"Em cũng vậy." Tôi nói, trao một nụ cười thân thiện. Dù nghi ngại về anh ta, tôi vẫn lịch sự. Chỉ mong chúng tôi sẽ ra khỏi đây trước khi Emily gây sự.

"Lewis." Lewis lướt qua tôi, tự giới thiệu mình và bắt tay George.

Tôi giật mình, ngạc nhiên vì thấy anh ấy. Thường thì tôi sẽ nghe được suy nghĩ của người khác trước khi họ xuất hiện. Nhưng không phải Lewis, chắc chắn là không. Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy. Anh ấy chuẩn bị thừa nhận mình có thể đọc suy nghĩ. Tôi chắc chắn là vậy. Emily thật đáng ghét vì đã xen ngang.

 "George và mình định đến Lake Side. Các cậu muốn đi cùng không?" Anne nói nhỏ, hi vọng Emily không nghe thấy.

"Họ mở lại rồi ư?" Emily nói đầy châm chọc.

Mặt Anne ửng đỏ, không hợp với màu tóc đỏ của bạn ấy tí nào. "Ừ, hôm qua."

Emily khoanh tay và nhìn đi, như thể chúng tôi không đủ tư cách để cô ta nhìn thẳng. "Thật kinh tởm, tôi không thể ăn ở đó sau những gì đã xảy ra."

"Cô ấy có bị giết bên trong nhà hàng đâu." Anne thì thầm, tỏ ra chút cứng rắn.

"Nó vẫn không chấp nhận được." Emily hất tóc và đủng đỉnh bước đi, hoàn toàn mong đợi tôi đi theo. Làm như buôn chuyện về cái chết của Savannah là chấp nhận được ấy. Cô ta hi vọng tôi sẽ làm Anne thất vọng và hối hả chạy theo. Cô ta còn có ý định tha thứ cho tôi nếu tôi làm vậy. Rõ ràng là không hiểu gì về tôi.

"Đừng nghe lời cậu ta." Tôi nói.

"Cậu muốn đi cùng không?" Anne hỏi, đôi mắt nâu to tròn năn nỉ. Bạn ấy muốn George nghĩ mình có nhiều bạn, rằng bạn ấy không phải là kẻ thảm hại như trong suy nghĩ của Emily.

"Tất nhiên là chúng mình đi rồi." Lewis trả lời dùm tôi rất tự nhiên.

Tôi ném cái nhìn về phía anh ta. Anh làm cái gì vậy? Sao anh dám? Hơn nữa, tôi không muốn đi chơi cùng Anne với George. Tôi muốn về nhà, một mình với suy nghĩ của chính mình mà thôi. Anh ấy liếc qua tôi và mỉm cười, nụ cười cảm thông, như thể anh ta biết rõ tôi đang nghĩ gì.

"Ồ tuyệt quá." Anne nắm lấy bàn tay George, hai người họ sẵn sàng rời khỏi đây.

"Chờ tớ một phút thôi." Tôi tóm cánh tay Lewis và kéo anh ra xa một chút, nơi tiếng nhạc sẽ át cuộc trò chuyện của chúng tôi. "Anh đang làm gì vậy?"

Anh ấy nhún vai. "Thì cô ấy muốn chúng ta đi cùng."

"Vậy thì vì sao anh lại quan tâm? Anh đâu có quen biết bạn ấy."

"Chỉ vì anh không quen biết không có nghĩa là anh không thể quan tâm. Em có bao giờ giúp đỡ một người mình không quen chưa?"

Tôi nhìn đi, cảm thấy xấu hổ. Cũng không hẳn. Tôi muốn sống an toàn, như bà đã dạy. Và đúng là điều đó khiến tôi thấy vô cùng tội lỗi. Anne đang rất muốn được ủng hộ trong khi tôi không muốn làm điều đó. Còn đây Lewis, một người mới tới, lại đi giúp đỡ bạn tôi khi tôi thì không. 

"Có mất mát gì đâu?" Anh ấy đặt bàn tay lên cánh tay tôi. Cái chạm ấm áp, an ủi theo một cách nào đó mà tôi không muốn biết cũng như không thể hiểu được. "Chúng ta—"

Ta đã giết cô ấy.

Tôi giật mình và nhìn về phía các cặp đôi đang khiêu vũ. Thanh thiếu niên đang quay cuồng hết mình quanh phòng khách, cười đùa, hôn hít, trò chuyện, những chuyển động và dòng suy nghĩ mờ nhạt.

Chúa ơi, cảm giác thật tuyệt.  

Tôi đẩy Lewis ra. Tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Hung thủ đang ở đây. Tôi lao vào đám đông. Tiếng nhạc vang xung quanh, đập ầm ầm vào người tôi, gần như tra tấn. 

Ham muốn thật mạnh mẽ. Ta phải tìm người khác mới được.

Tôi quay vòng vòng, lạnh người vì sợ hãi và hoảng hốt. Mẹ kiếp! Ai vậy chứ? Tôi không thể để hắn thoát lần nữa.

Có rất nhiều đứa để chọn.

Những lời nói ấy thì thầm trong tâm trí tôi, khó phân biệt với những dòng suy nghĩ khác trong đầu. Nhưng hắn ta ở gần, rất gần như đang bên cạnh tôi. Cơ thể tôi run rẩy. Thật chậm, tôi quay lại.

"Sẵn sàng chưa?" Anne hào hứng hỏi.

Tôi chuyển sự chú ý của mình từ ánh mắt háo hức của bạn ấy sang tập trung vào anh bạn trai. George cười với tôi, đôi mắt dịu dàng của anh ta bỗng dưng thật dữ dội.

 

Có thể tiếp theo mình sẽ chọn cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net