Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bình tĩnh đi," Lewis thì thầm vào tai tôi, hơi thở ấm áp của anh có chút dỗ dành.

Bình tĩnh? Sao mà bình tĩnh được? Cả người tôi run rẩy và tôi biết mặt mình đã trắng bệch. Tôi thấy lạnh, buồn nôn. Căn phòng mờ đi, tôi chỉ còn cảm nhận được một phần rất nhỏ về mọi chuyện...chỉ có cơ thể ấm áp của Lewis bên cạnh, kéo tôi về thực tại. Anne lo lắng nhìn tôi...rồi tới George...George đứng lấp ló ở phía sau như một cơn ác mộng sẵn sàng tấn công.

"Cam? Cậu ổn chứ?" Giọng nói của Anne trống rỗng.

Ôi Chúa ơi, Anne. Anne đang hẹn hò với một tên giết người.

Thực tại quay trở về trong một tiếng kêu chỉ có mình tôi nghe được. Tiếng bụng tôi kêu lên. Bàn tay Lewis đặt dưới lưng tôi, như anh ấy biết nó không còn vững. Căn phòng hiện lên chập chờn và tôi nghiêng người nép vào Lewis, cần được chống đỡ.

"Tụi mình sẽ đến sau," Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Lewis, nhưng chỉ có thể đứng yên một chỗ.

"Ờ, được rồi." Anne lo lắng, nhưng nghĩ tôi đang được Lewis chăm sóc, bạn ấy đi ra cửa với George. Tôi nhẹ cả người, cho tới khi nhận thức được mọi chuyện. Chúa ơi, George.

"Không," Tôi lẩm bẩm, đẩy Lewis ra và đuổi theo họ. Tôi phải cứu Anne.

"Cam, đứng lại đi." Lewis chộp lấy tay tôi và kéo về. Anh ấy vòng tay qua eo và giữ tôi lại gần, gần đến nỗi người khác sẽ nghĩ chúng tôi đang ôm nhau. Vào lúc khác, thời điểm khác, có thể tôi sẽ thích thú với điều này. Nhưng anh ấy chỉ đang ngăn tôi cứu Annabeth.

"Thả tôi ra!" Tôi giận dữ, đấm vào người anh ta. "Tôi phải ngăn bạn ấy, anh không hiểu đâu!"

"Anh hiểu," anh ta đáp, giọng nói cứng rắn khiến tôi dừng lại. "Cứ để cô ấy đi, lúc này thôi."

Những giọt nước mắt ấm áp của tôi trào ra, những giọt nước mắt của sợ hãi và thất bại. "Anh ta sẽ giết bạn ấy."

"Suỵt." Anh ấy nắm lấy tay tôi và kéo ra cửa trước nơi George và Anne đã đi mất. Vài người tò mò nhìn chúng tôi, chú ý những biểu hiện lạ thường. Họ đang tự hỏi làm sao tôi cướp được anh chàng đẹp trai mới đến này từ Emily. Những suy nghĩ ngu ngốc và vô dụng.

"Hắn sẽ không giết cô ấy đâu. Không phải lúc này. Hắn đang lợi dụng cô ấy thôi." Lewis đẩy rộng cửa trước và kéo tôi ra làn gió mát lạnh của buổi tối. Tiếng nhạc và tiếng ồn giảm đi, chỉ còn tiếng lá mùa thu xào xạc vì bọn côn trùng đã chết từ lâu. Anh ấy dẫn tôi ra chỗ chiếc xe nhỏ màu bạc và vì đang lạnh cóng, tôi để anh ấy làm điều đó.

"Hắn lợi dụng cô ấy để làm chứng cớ ngoại phạm. Hắn quyến rũ cô ấy, giả vờ là người bình thường, một công dân tuân theo luật pháp." Anh ấy mở cửa trước cho tôi.

Nhưng tôi không vào. Thay vào đó, tôi quay lại và đối mặt với anh ấy. "Vậy làm sao anh biết được điều này?"

"Vào đi," Anh ta yêu cầu.

Tôi nắm nay lại đấm vào ngực anh ta. Anh ta chẳng hề nao núng."Không. Cho tới khi anh nói ra sự thật."

Anh ta chỉ nhìn tôi với con mắt thấu hiểu. "Vào đi." Anh ta chẳng ngại sự nổi tiếng của Emily, chẳng ngại George, và tất nhiên là cũng chẳng ngại tôi. Anh ta sợ điều gì?

Nhận ra mình chẳng thắng nổi, và cũng không có thời gian để tranh cãi. Với một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, tôi đẩy anh ta ra và nhảy vào ghế trước. Anh ta đi vòng ra trước xe, mở cửa lái. Tôi dậm chân mất kiên nhẫn, quan sát con đường trước mặt để tìm xe của họ.

"Lewis! Cam!" Emily gọi to, vẫy chúng tôi ở cổng trước.

Anh ấy thậm chí không dừng lại, chỉ ngồi yên vị sau tay lái và khởi động xe. Chúng tôi đi, thoát khỏi khu vực của Emily. Emily sẽ khiến đời tôi khổ sở vì dám phớt lờ cô ta và đi cùng anh chàng cô ấy muốn ngủ cùng. Tình bạn của chúng tôi sẽ hoàn toàn đổ vỡ, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi nắm tay, những ngón tay cắm vào hai lòng bàn tay. "Anh đi nhanh lên được không?"

Anh ta khó chịu liếc nhìn tôi. "Anh nói rồi, bạn ấy vẫn ổn."

"Lúc này thôi."

Anh ta không trả lời và không khí tiếp tục căng thẳng khi tôi phải cố gắng không chửi thề.

Chúng tôi đã ra khỏi khu vực ấy, những ngôi nhà rộng lớn nhường chỗ cho quãng đường dài ven biển. "Em đã nghĩ tới việc phải nói gì với bạn ấy khi tới đó chưa?"

Tôi nhìn ra đại dương tối đen. Đêm nay, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu sáng được những ngọn sóng. Những ngọn sóng tàn nhẫn, chúng đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng rồi? "Có chứ, ví dụ như "Bạn trai của cậu là tên sát nhân.""

Anh ấy gật chậm rãi. "Cái đó cũng được, nhưng em giải thích thế nào về lí do em biết?"

Anh ấy rẽ qua một góc đường và tôi thu mình vào chiếc ghế. Ngồi sụp xuống, tôi cảm thấy thất bại, thiếu tự tin. Anh ấy đúng. Anne không phải trẻ lên ba. Tôi không thể cứ bảo bạn ấy không được hẹn hò với George, và rồi bạn ấy sẽ tin tôi vô điều kiện. Hơn nữa, George cũng sẽ tìm một nạn nhân khác. Liệu tôi sẽ để hắn thoát khi biết được điều hắn đã làm? Vì trước đây tôi đã để nhiều người trốn thoát tội lỗi của họ.

Đã có bao nhiêu nạn nhân? Đã bao nhiêu lần? Tôi bấm tay lên bụng và kêu lên, tội lỗi quá nhiều và không thể chấp nhận được. Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về nỗi hổ thẹn của mình, chỉ quẳng nó vào một góc trong tâm trí.  Nhưng trước đây tôi cũng chưa bao giờ nghe được suy nghĩ của một tên giết người. Cảm thấy dơ bẩn, kinh tởm, da tôi căng ra và ngứa ngáy, như thể tôi không còn thuộc về cơ thể này nữa.

"Em không phải cảm thấy như vậy đâu." Lewis tiến vào bãi gửi xe. Quán Lake Side vắng vẻ, chỉ còn vài chiếc xe. Băng rôn vàng của cảnh sát và thi thể của Savannah không còn nữa, không còn dấu hiệu cho thấy bạn ấy từng tới đây.

Sao George có thể làm vậy? Anh là là loài quỷ bệnh hoạn gì? Tôi có thể thấy Anne qua cửa sổ, cười lớn vì điều gì George vừa nói. Tôi buồn nôn. Hắn không quan tâm khi ngồi cách nơi nạn nhân bị trôi dạt vào bờ chỉ vài bước. Đối với hắn, đó chỉ là một trò chơi.

Làm sao tôi có thể vào đó và giả vờ như không có chuyện gì? Làm sao tôi có thể khiến Annabeth hiểu mà không cần nói ra những gì tôi có thể làm?

"Em cần phải nói vài điều," Tôi nhấn mạnh.

Lewis gật. "Anh hiểu. Nhưng bạn ấy sẽ không tin em đâu. Họ không bao giờ tin."

Anh ấy có đúng không? Tôi im lặng, để sự thân mật của giây phút này an ủi mình. Mặc dù anh ấy hoàn toàn bí ẩn, nhưng ở đây với Lewis, tôi cảm thấy an toàn. "Hãy nói với em là anh biết đi," Tôi thì thầm, e ngại, dù chúng tôi đang ở một mình, vẫn có người nghe lén. Tôi sắp thú nhận một điều mà trước đây tôi không dám,... một điều cấm kỵ.

Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt sáng lên dịu dàng dưới ánh đèn của bãi gửi xe. " Em có thể nói về chuyện đó mà, Cameron. Miễn là em gặp đúng người để nói."

"Vậy làm sao em biết người nào là đúng?" Làm sao em biết anh là người đúng?

 

Anh ấy nghiêng người gần hơn và ôm lấy khuôn mặt tôi bằng một bàn tay ấm áp, dịu dàng. "Anh biết em sợ hãi. Anh biết em mệt mỏi nhưng em có thể tin anh."

"Sao được chứ? Em còn không biết gì về anh."

"Anh biết về em, Cam à. Em không còn phải cô đơn nữa."

Lời nói đầy lôi cuốn. Tôi muốn tin anh, nhưng anh ấy vẫn chưa nói ra những gì tôi muốn nghe. "Hãy nói với em sự thật. Hãy nói chính xác những gì em muốn nghe." Hãy nói rằng anh có thể đọc suy nghĩ của em. Nói rằng anh thấu hiểu. Nói rằng...nói rằng anh sẽ không bỏ em lại nơi đây một mình giải quyết mọi chuyện.

Nhưng anh ấy không phản ứng gì. "Đi nào," anh ấy nói, kéo người lại. "Anh biết em muốn nói với bạn ấy, vậy hãy làm cho xong nào."

Anh ấy mở cửa và bước ra ngoài, để lại cho tôi những suy nghĩ chưa được trả lời. Nếu anh ta có thể đọc tâm trí thì tại sao lại không phản ứng gì?

Bối rối, tôi mở cửa xe và đi theo anh ấy. Lewis đã tới cổng trước và đợi tôi. Tôi dừng cạnh anh ấy và nhìn qua cửa sổ lần nữa. Anne đang nghiêng cười qua bàn và hôn George.

Tôi quay đi, mật trào lên họng. "Làm sao em có thể làm được chuyện này?"

Lewis mở cửa, bản lề kêu rít lên.

Bước vào quán ăn ấm cúng nhưng tôi lại thấy lạnh. Tôi không ngập ngừng, không thể hoặc cũng không để nỗi sợ xâm chiếm. Nhưng khi tôi bắt đầu tiến lên phía trước, Lewis nắm cánh tay tôi, ngăn tôi lại giữa chừng. Tôi bối rối, quay lại nhìn. Anh ấy kéo tôi lại gần, lưng tôi chạm vào ngực anh.

 "Lewis, cái gì—"

Anh cúi xuống, môi chạm vào vành tai tôi. Một cơn run nhẹ làm tôi nổi da gà. "Anh hiểu mà, Cameron. Anh hiểu," anh thì thầm. "Và anh sẽ không đi đâu hết."

********

Anh sẽ không đi đâu hết.

 

Những lời ấy vang lên hết lần này đến lần khác trong tâm trí tôi. Chúng cho tôi sức mạnh khi tôi muốn bỏ đi. Khi tôi muốn bước tới và đấm vào bộ mặt vui vẻ của George. Khi tôi muốn tuôn ra tất cả.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa bị nứt và bình tĩnh hít một hơi. Lewis có thể đọc suy nghĩ của tôi. Tôi không còn một mình. Tôi ôm chặt ý nghĩ đó như sinh mệnh của mình.

"Vậy, hai người gặp nhau như thế nào?" Lewis hỏi. Bắp đùi anh ấy ép cạnh tôi. Anh ấy thật ấm áp, mạnh mẽ và dịu dàng theo một cách nào đó mà tôi có thể hiểu được. Cuối cùng, tôi đã có thể tin tưởng một người.

"À, ừm, George đang đói bụng," Anne nhún vai giải thích. Mặt bạn ấy đỏ lên. Bạn ấy đang nghĩ không biết Lewis đã nhận ra tuổi của George chưa. Điều đó khiến bạn ấy khó chịu, dù bạn ấy không thừa nhận. Anne, bạn ấy cũng tự hỏi tại sao George lại hẹn hò với một người nhỏ tuổi hơn nhiều như vậy. Tôi nhận ra, với suy nghĩ đó, tôi sẽ có cách tiếp cận bạn ấy.

"Anh học đại học à?" Lewis ghim vào George một cái nhìn dữ dội.

George nhếch mép cười với chúng tôi và xoa mái tóc cực ngắn của mình. "Ồ, không, tôi phải nghỉ học một thời gian. Mẹ tôi đang ở bệnh viện và tôi phải chăm sóc đứa em gái."

Điều điên rồ là hắn đang nói sự thật. Anne thở ra và đặt bàn tay lên tay hắn. Bạn ấy đang đeo một chiếc nhẫn bạc có đính một viên hoàng ngọc xanh. Có phải George đã tặng cho bạn ấy? Đừng nói với tôi đó không phải là một chiếc nhẫn hứa hẹn gì. "Anh ấy sẽ đi học lại khi mẹ anh ấy khỏe hơn."

Sẽ là một câu chuyện hay nếu George không phải là kẻ giết người. Tôi liếc nhìn Lewis. Anh ấy nhìn tôi, sự thấu hiểu hiện lên trong ánh mắt. Anh ấy biết George là tên sát nhân. Đây là lần đầu tiên tôi có thể chia sẻ sự thật với ai đó. Trong một khoảnh khắc tim tôi như nổ tung và cuối cùng tôi cũng thấy ấm áp cả trong lẫn ngoài. Tôi đang ngồi đối diện với hung thủ, thế mà tôi lại muốn khóc vì cuối cùng mình không còn cô đơn nữa. Tôi nhìn đi chỗ khác, cùng một lúc vừa cảm thấy mất thăng bằng vừa tràn đầy sức sống đến kì lạ.

"Anh ấy thật đáng yêu," Anne nói.

Tôi gần như khịt mũi khinh bỉ, nhưng ngăn mình kịp lúc. Đáng yêu như một tên giết người hàng loạt. Tôi chắc chắn mẹ hắn sẽ rất tự hào khi biết được việc con mình làm trong lúc rảnh rỗi. Tôi ép dịch tiêu hóa ở yên trong dạ dày. Mỗi khi hắn nhìn tôi, tôi muốn nôn. Trong ba mươi phút ngồi đây, uống soda như không có chuyện gì bất thường đang xảy ra. Tôi tiếp tục chờ Lewis tính chuyện với George. Chắc chắn anh ấy đã có kế hoạch. Còn tôi thì rõ ràng là không có, vì những chuyện này rất mới mẻ đối với tôi. Thế nhưng khi đồng hồ tiếp tục chạy cùng thời gian, tôi nhận ra có lẽ anh ấy đang chờ tôi hành động.

"Anne, đi vào nhà vệ sinh với tớ nhé?" Tôi lên tiếng, không thể yên lặng được nữa.

"Được chứ!" Bạn ấy hôn vào má George và di chuyển từ bàn ăn. Bạn ấy luồn qua tay tôi, cười khúc khích. "Anh ấy cực kì dễ thương luôn phải không?"

Tôi cười. Dù trông như đang nhăn nhó, dường như bạn ấy không để ý. Trong một phòng vệ sinh nhỏ xíu, bạn ấy mở túi xách và lấy thỏi son ra. Tôi chưa từng thấy bạn ấy trang điểm. "Cậu hẹn hò Lewis từ khi nào thế?"

"Gì cơ?" Tôi rửa tay, nhìn bạn ấy qua tấm gương viền bạc, cố gắng quyết định nên nói gì với bạn ấy.

"Hai người đang hẹn hò mà, phải không?" Bạn ấy nhìn tôi khó hiểu. "Ý mình là mình thấy hai người ve vãn nhau và anh ấy còn chở cậu tới đây." Bạn ấy cất thỏi son và nghiêng người qua thành bồn, chép hai môi lại.

"Tớ không biết nữa. Tớ...tớ thích anh ấy." Còn hơn cả thích đấy chứ. Giữa chúng tôi có một sợi dây gắn kết vô hình mà không ai hiểu được. Tôi không biết rõ anh ấy đọc được suy nghĩ ở bao xa. Ngay lúc này anh có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi không nhỉ?

Ban ấy cười. "Emily sẽ tức lắm đây."

"Tớ biết."

Bạn ấy chạm vào cánh tay tôi. "Này, cậu không thể không hẹn hò với anh ấy chỉ vì cô ta. Cô ta hẹn hò với mọi anh chàng. Thật không công bằng." Anne làm như bạn ấy có thể cho tôi những lời khuyên trong chuyện hẹn hò vì giờ bạn ấy đã có bạn trai. Tôi muốn đảo mắt lên vì ý nghĩ đó. Có nhiều thứ để lo hơn là chuyện cảm nắng tuổi học trò đấy.

"Tớ biết," tôi miễn cưỡng lặp lại, mong bạn ấy sẽ chuyển chủ đề.

"Vậy thì đừng để cô ta ngăn cản cậu."

Tôi vừa gật vừa rút khăn lau tay. "Son môi đẹp đấy."

Bạn ấy cười. "George thích mình tô son."

Ặc, hắn còn thích gì nữa? Ngoài việc giết người vô tội? Tôi thật sự không muốn biết đâu... "Vậy cậu và George..."

Bạn ấy lại cười, hào hứng đến phát nôn. "Anh ấy dễ thương quá trời luôn nhỉ?"

Tôi gật đầu như con ngốc, bên trong máu sôi lên. Tại sao bạn ấy không thấy có gì đó không ổn? Tại sao bạn ấy không thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt của hắn? Cảm thấy sự tàn nhẫn trong cái chạm của hắn? "Anh ấy lớn tuổi hơn, mẹ cậu có biết không?" Những lời nói ấy buột ra. Đó không phải là những lời tôi định nói, nhưng tôi không kìm được.

Bạn ấy cau mày. "Có lớn hơn nhiều đâu."

"Chín tuổi đấy."

Bạn ấy tái đi, yên lặng một lúc lâu. "Làm sao cậu biết?"

Tôi đỏ mặt nhìn đi. Khỉ thật. Chúng tôi mới ở đây có năm phút mà tôi đã làm hỏng chuyện. "Vì tớ chắc chắn là cậu đang nói dối."

Bạn ấy thở dài. "Mình xin lỗi vì đã làm vậy, nhưng cậu không hiểu đâu—"

Tôi làm bạn ấy thêm tức giận. "Tớ hiểu, tớ hiểu chuyện này rất kì quặc."

"Cái gì cơ?" Mặt bạn ấy đỏ bừng, cơ thể run rẩy. Được rồi, chuyện này đã vượt tầm kiểm soát. Bạn ấy biết chuyện này kì quặc, tại sao lại không thừa nhận? Chúng tôi là bạn mà, phải không?

Tôi cố bình tĩnh, hít thật sâu, nhận ra mình sắp đi lạc hướng. Phải có một người nắm kiểm soát. "Nghe này, mình không có ý gì khiếm nhã, nhưng nghiêm túc đấy Anne, cậu có bao giờ tự hỏi tại sao một người lớn tuổi như vậy lại thích một nữ sinh trung học?"

"Không." Bạn ấy cáu, nói dối. "Ý cậu là mình không đủ tốt?" Môi dưới bạn ấy run lên.

Ôi Chúa ơi, đây không phải là điều tôi dự tính và bạn ấy đã sẵn sàng nhảy bổ tới. Tôi chộp lấy tay bạn ấy, cầu xin bạn ấy hiểu. "Xin cậu đấy, Annabeth, cậu là bạn tớ. Tớ chỉ lo lắng, thế thôi."

Những lời ấy dường như đã có tác dụng và bạn ấy thở dài, gương mặt dịu đi. "Cậu không cần phải lo. Anh ấy tuyệt lắm, anh ấy—"

"Anh ấy có ở đây không? Vào cái đêm chúng ta tìm thấy Savannah?" Tôi vừa mới nói vậy sao? Không! Không, thế này không ổn rồi. Không hiểu sao tôi lại tuôn ra câu hỏi ấy.

Bạn ấy cau mày, gương mặt đanh lại. "Tớ không...có, anh ấy đã ở đây." Bạn ấy lắc đầu. "Tại sao?"

Sao bạn ấy lại không hiểu? Sao bạn ấy lại không thấy sự xấu xa ở hắn? Sao tôi lại phải giải thích? "Anh ấy nói anh ấy vừa trở lại từ đại học phải không?"

Bạn ấy gật và khoanh tay trước ngực, một hành động tự vệ, một hành động tôi cũng thường làm.

"Anh ấy quay lại đây. Chưa từng ai biết đến anh ấy. Anh ấy ở đây vào đêm tìm thấy Savannah." Hai điều đó và hai người họ...

"Cậu đang nói gì vậy?" Giọng bạn ấy cao lên.

Bạn ấy tức giận, không thể tin tôi thật sự đang ám chỉ cái chết của Savannah có liên quan tới bạn trai mình. "Làm ơn đi, Anne, xin cậu đấy, tớ nghĩ...tớ biết..." Tôi dừng lại, nhận ra mình không thể buộc tội hắn mà không nói về siêu năng lực. "Tớ muốn cậu chia tay anh ấy."

Bạn ấy cười, cười cay nghiệt, đôi mắt nâu hiền lành thường ngày giờ đây dữ dội như đá Opxidian[1]. "Cậu ghen tỵ. Hay...hay là Emily kêu cậu làm chuyện này."

"Không! Tớ không bao giờ làm vậy với cậu!" Ý nghĩ ở cùng phe với Emily làm tôi ghê tởm. Nhưng tôi cho rằng mình xứng đáng với điều đó, vì tôi đã làm bạn với một mụ phù thủy. Tôi với tới Anne nhưng bạn ấy quay đi, từ chối chạm vào tôi.

"Đừng! Tôi không thể tin cậu được nữa." Bạn ấy đẩy cửa xoay và đi vào sảnh.

"Tốt thật đấy," Tôi lầm bầm. Những giọt nước mắt đầy thất vọng làm cay mắt, nhưng tôi không khóc. Lewis đã luôn đúng. Thở dài, tôi đẩy cửa rồi đi thẳng và đụng phải một cơ thể rắn chắc.

"Trời ơi, em ổn không?" Những ngón tay nắm chặt cánh tay trên của tôi, giữ tôi lại.

Tôi ngẩn lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của George. Tôi không thể trả lời, không thở nổi. Tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Tôi tự nhủ hắn sẽ không dám hành động gì ở đây, ở nơi công cộng, nhưng cơ thể tôi lại không suy nghĩ như lí trí.

"Annabeth có vẻ tức giận. Mọi chuyện ổn cả chứ?"

"Vâng," Tôi muốn xoay xở để thoát ra.

Nhưng hắn không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào tôi. Chúa ơi, ta muốn nó. Suy nghĩ đen tối của hắn thì thầm với tôi, cái suy nghĩ khiến mật lại trào lên họng. Tôi quả là may mắn.

Mồ hôi lạnh buốt đổ ra giữa hai vai. Tôi không thể nhìn thẳng mà chỉ nhìn xuống cái khuy trên áo thun của hắn.

"Annabeth thật may mắn vì có một người bạn như em." Những ngón tay của hắn chuyển từ cánh tay lên vai tôi. Thà bị đám nhện bò khắp da còn hơn. Tôi cắn môi dưới để ngăn mình không đá vào cái ấy của hắn. Liệu tôi có dám bảo hắn thôi đi? Có đám nói với hắn rằng tôi biết sự thật? Hay chuyện đó sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm?

Lewis!

Tay George đã bò lên vai tôi. "Bạn ấy thật may—"

"Mọi việc vẫn ổn chứ?" Lewis đột nhiên xuất hiện ở cuối sảnh.

Nỗi sợ hãi của tôi tan đi và lí trí trở lại mạnh mẽ như một cơn sóng. "Vâng." Tôi đẩy nhẹ George, đẩy cùi chỏ vào bụng hắn và lao tới Lewis.

"Annabeth đang tìm anh đấy," Lewis giải thích, luồn tay qua eo tôi và kéo tôi lại gần. Tôi để anh làm thế, bởi vì tôi thật thảm hại và sợ hãi và anh ấy biết điều đó. Cả hai người họ biết điều đó.

George đỏ mặt và xoa quả đầu ngắn ngũn, "Ồ, đúng rồi." Hắn vội đi mà không thèm nhìn lại.

Trong vài phút chúng tôi chỉ đứng đó, khi tôi đang vô cùng xấu hổ và nhục nhã. George đã gần như tấn công tôi và tôi đã để hắn làm thế, quá sửng sốt và sợ hãi để phản ứng lại. "Nói đi," Tôi lí nhí, lùi xa anh ấy. "Nói là anh đã bảo em rồi mà."

Lewis nhìn tôi với vẻ thương cảm và thấu hiểu. Vì anh ấy đọc suy nghĩ của tôi, hoặc anh ấy đã có nhiều kinh nghiệm nên biết rằng nói chuyện với Anne sẽ không hiệu quả. "Cô ấy đang rời khỏi đây."

Anne. Tôi đẩy Lewis và bước vào phòng ăn.

"Nhanh lên, George, chúng ta đi." Anne nắm lấy tay của tên bạn trai giết người và kéo hắn ra cửa trước.

Trông hắn bối rối, lo lắng. Hắn nên thấy lo lắng. "Ờ, được rồi. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Bạn ấy khịt mũi, như cảm thấy bị xúc phạm. Cuối cùng Anne cũng trở nên mạnh mẽ. Tiếc là không vì lí do xác đáng. "Ừ, đi thôi."

"Gặp sau nhé," George nói, quay lại vẫy chào. "Rất vui được gặp hai người."

Tôi không chào lại, vẫn không ngừng run rẩy khi thấy họ đi khỏi cùng nhau. Tại sao bạn ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net