Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lewis nói rằng anh ấy sẽ xử lí George. Và tôi tin anh. Nhưng với bốn mươi tám tiếng đồng hồ để xem xét tình hình, niềm tin của tôi dành cho anh chàng mới quen bắt đầu lung lay. Làm sao anh ấy có thể giải quyết được tên tâm thần George? Anh ấy có thể làm gì mà không cần tiết lộ khả năng của mình?


"Cậu nghe gì chưa?" Emily đến cạnh tủ đồ của tôi, gương mặt xinh đẹp cười tự mãn. Cô ta mặc một chiếc đầm ngắn đến nỗi ngay cả gái làng chơi cũng phải đỏ mặt. Gu thời trang của tôi lúc nào cũng thoải mái, tôi mặt chiếc quần jean thông thường và áo hoody có dây kéo, mái tóc nâu cột cao.


Tôi ngạc nhiên vì Emily nói chuyện lại với mình và lập tức nghi ngờ. Cô ta đang có ý đồ gì đó. Vẫn còn quá sớm và tôi đã ngủ quá ít để chơi trò suy đoán này. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Sự hào hứng đang dâng trào trong tâm trí của cô ta: Annabeth.


Tôi nghe thấy tên bạn ấy qua suy nghĩ của Emily. Cô ta không phải là người duy nhất. Tôi liếc qua hành lang đông người. Tên của Anne hiện ra trong sự bối rối, đi qua đi lại từ tâm trí của người này sang người khác. Những suy nghĩ ấy quá nhanh nên tôi khó nghe hết được.


Khóc lóc...

Không tin được là cô ấy đã không biết gì cả...

Chính người bạn trai của cô ấy...

Bị bắt giữ...

 

Tôi đóng mạnh tủ và quay người. "Có chuyện gì vậy?"


"Đúng là dị hợm," Emily nói thật to để mọi người có thể nghe thấy. Tất nhiên vì cô ta thích sự chú ý. Nhưng bên dưới niềm hân hoan ấy tôi nhận ra còn có một việc khác... Bố mẹ Emily sắp li dị. Điều này đã đẩy cô ấy đi quá xa. Cô ta muốn tìm một chuyện khác để chú tâm vào và Anne đã trở thành nạn nhân. Tôi nên cảm thấy thương hại cho Emily, thế nhưng lại không.


"Làm sao bạn lại không nhận ra bạn trai mình là tên giết người cơ chứ?" Cô ấy run lên đầy kịch tính.


Ôi Chúa ơi, Lewis đã giải quyết được George! Tôi không chắc mình nên sung sướng hay sợ hãi.


"Lúc mới gặp, tớ đã biết hắn là tên tâm thần. Không thể tin được là cậu ta dẫn hắn tới nhà tớ." Emily đặt bàn tay được gọt dũa đẹp đẽ lên ngực. "Hắn biết chỗ ở của tớ! Tớ đã có thể là nạn nhân tiếp theo."


Ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Không thể tin được. Tại sao tôi đã ở bên cạnh Emily bao lâu nay mà không siết cổ cô ta? Làm ơn đi, nếu George muốn giết cô ta, hắn sẽ phải xếp hàng đấy. "Anne đâu rồi?"


Cô ấy đóng sầm cửa tủ với một cái gõ tay. "Ai mà biết và quan tâm chứ. Tớ nghĩ cậu ta cũng bệnh hoạn như hắn..."


Tôi quay đi và đi dọc hành lang, bỏ lại Emily. Dù gì cô ta cũng không cần tôi, đã có cái tôi của cô ta và cả cái trường này để nghe những lời cô ta nói.


Khi đi ngang qua những học sinh vội vàng vào lớp, tôi nhận ra mọi người đang lén nhìn mình, những lời thì thầm của họ reo trong đầu tôi. Họ đều biết tôi là bạn của Annabeth và tự hỏi tôi có biết bạn trai của bạn ấy đã giết người không. Tuyệt thật, bị kết tội vì quen biết. Tôi đẩy những cảm giác tổn thương ấy đi, quyết định sẽ không quan tâm. Tôi phải tìm Anne. Tôi phải chắc rằng bạn ấy vẫn ổn. Làm sao Lewis lại làm một chuyện động trời như thế này mà không nói tôi?


Tara tới gần tôi, một cô bạn khác làm ở quán Lake Side. "Tara," Tôi tóm lấy tay bạn ấy. "Cậu có thấy Annabeth không?"


Bạn ấy cau mày, vén một lọn tóc xoăn đen qua tai. "Ôi trời ơi, Cam, cậu biết gì chưa?"


Tôi gật, cầu mong bạn ấy bỏ qua những lời nhận xét và trả lời câu hỏi của tôi.


"Cậu có thể tưởng tượng nỗi những gì đã xảy ra với Anne không?"


Cuối cùng cũng có người thật sự quan tâm đến Annabeth. "Cậu có thấy bạn ấy không?"


"Cậu ấy trong nhà vệ sinh, nhưng mà—"


"Cảm ơn nhé."


Còn năm phút trước khi vào lớp, nhưng tôi sẽ vào trễ nếu buộc phải thế. Điểm chuyên cần hoàn hảo của tôi thế là đủ rồi. Tôi mở to cửa và xộc vào phòng vệ sinh nữ, tường trắng và mùi chanh khiến nhiều học sinh cảm thấy cô đơn. Thật lạ rằng nơi này trống không, như thể mọi học sinh nữ có thể cảm nhận được không khí buồn thảm và bỏ đi hết.


"Annabeth?"


Không ai trả lời, nhưng tôi nghe thấy suy nghĩ của bạn ấy sau một buồng cửa.

 

Sao nó lại ở đây? Tất cả là lỗi của nó. Chúa ơi, mình ghét nó. Nó cố tình làm vậy...

 

Tôi khựng lại, những lời ấy như một vết dao trong ngực. "Anne." Tôi đứng ngoài buồng, đặt tay lên cánh cửa sắt lạnh lẽo. "Thôi nào, xin cậu đấy, ra đây đi."


Nó quan tâm làm gì? Nó muốn làm nhục mình mà. Nó đã làm được rồi. Mình biết nó đã bắt anh ấy. Nó chỉ như Emily. Lẽ ra mình không nên tin nó. George đã dặn mình.

 

"Mình không như vậy," Tôi la lên. "Mình thề mình không giống Emily."


Rồi một phút im lặng, sau đó, Ôi Chúa ơi, sao nó biết...

 

Tôi nhận ra sai lầm của mình nhưng lúc đó tôi không quan tâm. Tôi đã mệt vì phải giấu giếm, quá mệt vì phải cô đơn với những bí mật. Được gặp Lewis giúp tôi nhận ra mình không cần phải sống trong sợ hãi. Tôi cảm thấy được kiểm soát cuộc đời mình hơn bao giờ hết. Anne là bạn, cô ấy sẽ hiểu thôi.


"Anne? Xin cậu đấy, hãy ra đây đi."


Then cửa kêu lên và cánh cửa kéo vào trong. Gương mặt tròn của bạn ấy lem luốt, đôi mắt mở to, đỏ lòm vì khóc. Chiếc váy thì nhăn nhúm. Trong ngôi trường tầm thường này, mọi người đều quan trọng vẻ bề ngoài nên bộ dạng của bạn ấy sẽ không giúp ích được gì.


"Cậu đã đi kết tội anh ấy phải không?" Bạn ấy hỏi.


"Không, tất nhiên là không." Tôi không nhắc đến Lewis vì muốn giấu sự thật.


Bạn ấy nheo mắt lại. "Cậu nói dối."


"Không có. Mình thề, mình không làm vậy."


Bạn ấy ngập ngừng tin tôi. Tôi muốn bạn ấy tin mình, nhưng cũng không hiểu vì sao bạn ấy lại quan tâm đến chuyện này. Không phải bạn ấy nên hạnh phúc vì vừa thoát chết hay sao? Hay bạn ấy khóc chỉ vì xấu hổ?


Tôi lấy cuộn giấy mềm và đưa bạn ấy một nùi. "Anne à, tớ rất mừng vì cậu vẫn ổn."


Bạn ấy lờ đi đống giấy của tôi. "Anh ấy không giết người." Bạn ấy tới những bồn rửa mặt xếp dọc trên tường và mở nước. "Mình biết mọi người nghĩ anh ấy đã giết người, nhưng anh ấy không làm vậy."


Bạn ấy vấy nước lên mặt. Tôi nhìn bạn ấy chằm chằm, sợ hãi, quên luôn miếng giấy trong tay. Thật tuyệt vời, bạn ấy sẽ giống như những người phụ nữ luôn ủng hộ người đàn ông của mình, dù hắn ở trong tù. Bạn ấy sẽ cưới hắn và viết thư cho hắn mỗi ngày, khẳng định hắn vô tội trên tivi. Tôi dựa vào tường, buồn nôn. Họ sẽ làm phim về bạn ấy và chiếu trên Lifetime, kênh truyền hình ưa thích của bà. Bạn ấy không muốn tin tôi, vì nếu bạn ấy tin, bạn ấy sẽ nghĩ bản thân mình có vấn đề mình đã yêu một con người như hắn.


"Anne à, hắn đã giết người."


Bạn ấy quay lại, mặt đỏ ửng và giận dữ. "Anh ấy không giết người. Họ không có bằng chứng xác thực."


"Mình biết hắn đã giết người."


Bạn ấy khịt mũi. "Làm sao? Làm sao cậu biết được?" Bạn ấy quay lưng về phía tôi và lấy một miếng giấy. Tại sao nó dám nghĩ rằng nó hiểu rõ bạn trai mình hơn?

 

"Mình hiểu hắn rõ hơn."


Bạn ấy cứng người và tôi có thể thấy gương mặt ban ấy tái đi qua tấm gương. Ôi trời ơi. Sao nó biết được mình đang nghĩ gì? Rồi một chút yên lăng. Nó còn biết được gì nữa? Nó có thể đọc được tâm trí của mình sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy?


Đó chính là cơ hội của tôi. Cơ hội tuyệt vời để nói ra sự thật. Thành thật với ai đó. Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực, biết rằng một khi tôi nói ra sẽ không thể quay lại. Tôi có thể bỏ đi, bỏ bạn ấy ở đây một mình tự giải quyết vấn đề này. Về với cuộc sống cũ. Nhưng tôi đã nếm thử một chút tự do và tôi muốn hơn thế nữa. Tôi muốn nói ra sự thật.


"Đúng vậy," Tôi thì thầm và nhẹ nhàng chạm vào vai bạn ấy. "Mình có thể đọc được suy nghĩ của cậu."


Bạn ấy quay lại và dựa vào bồn rửa tay, mắt mở to vì khiếp sợ...sợ tôi. Giật mình, tôi rụt tay lại. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy cái nhìn này. Tim tôi chùng xuống.


"Mình chưa bao giờ nói với ai. Bà không cho mình nói, nhưng mình không quan tâm nữa," Tôi thốt ra, hi vọng bạn ấy hiểu, cầu mong bạn ấy đừng phán xét tôi. "Chúng ta là bạn. Nên mình phải nói cho cậu biết."


Bạn ấy lắc đầu. Rõ ràng là vẫn chưa thông suốt. Có lẽ bạn ấy không hiểu ý tôi. Tôi định chạm bạn ấy, nhưng nghĩ kĩ hơn khi bạn ấy nao núng. "Anne, mình có thể đọc suy nghĩ. Mình có thể làm vậy từ rất lâu rồi."


"Không." Cô ta điên rồi.


Tôi ngây người. Lời nói ấy gây tổn thương hơn bạn ấy biết. Điên. Chính là từ mẹ đã nói khi bỏ tôi ở nhà bà. Trời ạ, tôi ghét từ ấy. Nước mắt nóng hổi làm cay mắt tôi.


"Mình không điên." Tôi bước tới gần hơn. Bạn ấy lùi lại. "Mình có thể đọc tâm trí và mình đã nghe được suy nghĩ của George. Hắn đã giết Savannah."


Bạn ấy lắc đầu. "Cậu điên rồi." Bạn ấy cười cay nghiệt. "Họ nói George bị điên sao? Vậy mà bao lâu nay tôi luôn bênh vực khi người ta thì thầm sau lưng cậu." Bạn ấy tránh xa tôi, hối hả chạy ra cửa. Bên ngoài tiếng chuông reo.


"Anne, làm ơn đi! Chờ đã!" Tôi nắm được cánh tay trước khi bạn ấy chạy thoát. Nếu bạn ấy mà không tin tôi thì...


Bạn ấy giật mạnh tay. Vẻ ghê tởm trên gương mặt ấy như một cú đấm vào người tôi. "Đừng đụng vào tôi. Đừng nói chuyện gì với tôi nữa." Cô ta là đồ dị hợm.


Anne lao ra cửa, đi vào sảnh giờ đây đã vắng tanh. 


Tôi chạy theo, không còn mong bạn ấy sẽ hiểu, mà lo việc giữ kín miệng bạn ấy. Nhưng Anne đã chạy đến lớp học tiếp theo. Rượt đuổi bạn ấy chỉ gây thêm chú ý. Mất bao lâu để bạn ấy kể với mọi người. Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này?


"Một nước cờ ngu ngốc, Cameron," Lewis nói đằng sau tôi.


Tôi quay lại, nhăn nhó. "Gì cơ?"


Cái nhìn từ đôi mắt xanh ấy trở nên lạnh lẽo. Anh ấy đang giận dữ. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy giận dữ. "Em không bao giờ được kể bí mật với những người khác chúng ta." Anh ấy luồn tay qua tóc; những ngón tay run lên. "Khỉ thật, em cần phải học nhiều thứ lắm."


Sự kém cỏi cùng nỗi buồn cắm sâu vào người tôi như một cái gai. Tôi vòng hai tay quanh hông khi những giọt nước mắt chảy xuống. Tôi đã nói ra bí mật của mình và cô ấy không tin tôi. Cô ấy là bạn của tôi mà, tại sao lại không tin tôi chứ? "Đây là lỗi của anh."


"Em có đùa không đấy?"


"Tại sao anh có thể làm vậy với bạn ấy? Giờ bạn ấy ghét tôi rồi."


Anh ấy cười chua chát. "Anh vừa cứu mạng bạn của em đấy."


Tôi dậm chân, tiếng dậm vang khắp sảnh. "Anh làm bẽ mặt bạn ấy!"


Quai hàm anh ấy nghiến chặt và anh ấy lùi một bước, cũng muốn bỏ tôi ở lại. Tôi không muốn anh rời khỏi, nhưng cùng lúc đó tôi đổ lỗi cho anh ấy về tất cả chuyện này.


"Thà bẽ mặt," Anh ấy nói, "còn hơn chết."


******** 


Tôi thấy khốn khổ. Còn hơn cả khốn khổ. Như có ai đó đang hút hết năng lượng của mình. Tôi luôn có thể làm mờ đi những suy nghĩ của mọi người bằng cách tập trung vào việc khác, nhưng hôm nay thì không, không phải lúc này. Mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ lao vào não tôi như muốn nổ tung, khiến tôi yếu đi, run rẩy. Tôi biết vì sao, quá nhiều chuyện đã xảy ra. Khả năng phòng vệ của tôi đã sụp đổ. Tôi cần phải về nhà, ở một mình với những suy nghĩ của mình và không có ai khác. Tôi cần được ngủ. Không may, điều đầu tiên tôi cần phải làm là vượt qua tiết học tiếng Pháp.

Nhấc sách lên, tôi rời khỏi lớp Sinh và đi ra hành lang đông người. Emily đang đứng ở tủ của cô ấy, gần tủ của tôi. Tôi không thể hỏi cô ấy đã nghe thấy chuyện gì chưa, ờ, như chuyện, đọc suy nghĩ chẳng hạn. Tôi biết cô ta đã nghỉ chơi với mình ngay trước khi cô ta liếc qua vai, như thể nhận thấy sự hiện diện của tôi. Cô ta cười mỉa rồi quay đi. Đó như một cảnh quay rất đạt và rất nhiều người đã chứng kiến. Tôi giả vờ thờ ơ, không dám thể hiện mình đang cảm thấy tồi tệ như thế nào, nhưng có thể thấy hai tay tôi đang run lên.

"Cậu có nghĩ nó là thật không?" Ai đó thì thầm khi tôi lướt qua.

"Ồ, thôi đi, không thể nào," Ai đó trả lời.

Chúa ơi, lỡ như cô ta đọc suy nghĩ của mình thì sao?

Tôi sẩy chân và quay lại nhìn. Tara dựa vào tường, đang quan sát tôi. Cô ấy liền cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà. Cô ta có biết mình đang nghĩ gì không?

Tôi đứng yên đó, ngay giữa hành lang, nước xịt phòng mùi chanh thật nồng, khiến tôi muốn nôn. Họ biết cả rồi. Tiếng trò chuyện ồn ào trở nên bị bóp nghẹt. Không. Chuyện này không thể xảy ra. Cuống cuồng, tôi nhìn hành lang trước và sau. Có hơn một học sinh đang nhìn tôi, thì thầm, có người khúc khích khi đi ngang qua, không dám tới quá gần tôi.

Cô ta có thể đọc suy nghĩ không?

 

Ôi chết rồi, có khi nào cô ta biết mình đã gian lận trong giờ toán?

 

Liệu cô ta có nói Emily là mình rất ghét nó?

Tôi muốn ném đống sách xuống sàn và hét lên rằng hãy im lặng đi. Tôi không quan tâm đến những vấn đề ngu ngốc, nhảm nhí của họ.

Thay vào đó, tôi cuối đầu xuống và đi đến lớp. Chuyện này thật kinh khủng. Hơn cả kinh khủng. Tại sao tôi lại tin Anne?

"Cho tôi đi nhờ," Ai đó gắt.

Tôi nhìn lên. Anne chắn đường tôi. Bạn ấy đã khác, không còn dịu dàng và nhút nhát, tôi có thể thấy điều đó qua sự cứng rắn trong cái nhìn của bạn ấy. Cuộc sống đã thay đổi bạn ấy. Không ai còn để ý đến bộ đồ nhăn nheo của bạn ấy nữa. Mái tóc đã được chải lại, sắc mặt trở lại bình thường. Ném tôi xuống vực đã tiếp cho cô ấy thêm sức mạnh.

Dù gì giờ đây họ đang bàn tán về nó chứ không phải về mình.

Tim tôi ngừng đập, trong một phút chốc khi sự thật đánh gục tôi. Cô ta cố ý làm chuyện này...lan tin đồn rằng tôi có thể đọc suy nghĩ. Cô ta muốn làm hại tôi vì vẫn nghĩ tôi chịu trách nhiệm cho việc George bị bắt.

"Cậu đã làm chuyện này," Tôi giận dữ.

"Làm gì cơ?" Cô ta nhướng một lông mày, thách tôi trả lời.

Tôi cắn lưỡi, không muốn thua cuộc. Cô ta có đám bạn sau lưng. Những người trước đây cũng là bạn của tôi. Những người bạn ấy có vẻ băn khoăn, ngơ ngác. Họ đang tự hỏi có nên tin tôi hay không. Tự hỏi có phải Anne đang nói dối. Tự hỏi tôi có thể thực sự đọc tâm trí của họ.

"Cậu đang chặn đường tôi đó." Cô ta trừng trừng nhìn tôi.

Sáng nay Anne là một đứa bị tẩy chay, nhưng giờ thì có vài  người thương xót và vài người ủng hộ cô ta. Chiều hôm nay, tôi lại là đứa bị hắt hủi, nhưng khác là không có ai đứng ra nâng đỡ tôi. Một mình. Những gì tôi đã cố gắng gây dựng đã mất hết. Trong giây phút đó, tôi nhận ra, tôi không biết phải làm gì nữa.

"Anne!" Sarah trượt tới và dừng lại bên cạnh chúng tôi. "Vừa mới có trên bản tin...họ đã tìm thấy chứng cứ, và có vẻ không tốt lắm."

Đôi mắt to màu nâu của Anne ậng nước. Tim tôi thắt lại vì bạn ấy. Bạn ấy thả chồng sách của mình uỵch một cái rồi chạy về cuối hành lang, biến mất ở một góc nào đó. Bạn bè của cô ấy không chạy theo. Vài người bạn.

"Cậu nói thật đó hả?" Toni hỏi.

"Ừa." Sarah rất hào hứng vì là người đầu tiên biết tin, hơn là lo lắng cho hạnh phúc của Anne. Họ nhìn tôi, nhưng nhận ra họ không biết phải nói gì, nên bất đắc dĩ phải bỏ đi.

Tôi sụt sịt, mũi cay cay vì không dám khóc. Ước gì tôi có thể về nhà và khóc. Nếu tôi về nhà và khóc nức nở, ngay lập tức bà sẽ tự hỏi đã có chuyện gì. Không phải là bà sẽ không đọc tâm trí tôi mà vẫn biết. Bà sẽ nhận ra tôi đã tiết lộ với Anne về năng lực của mình và sẽ phải trả giá. Liệu bà có bắt chúng tôi dọn đồ và rời khỏi đây? Có phải tôi đã làm hỏng mọi thứ lần nữa, như tôi đã làm ở Michigan?

Chuông reo, báo hiệu bắt đầu tiết học cuối. Hành lang không còn ai nhưng tôi vẫn đứng đó. Bối rối. Lạc lõng. Đơn độc. Thật quá sức ở lứa tuổi này.

Tiếng bước chân uỳnh uỵch làm tim tôi đập nhanh. Lewis? Tôi xoay người lại, nhưng đó không phải Lewis. Không. Đó là Trevor. Từ từ, anh ta nhìn tôi từ trên xuống, nụ cười tự mãn trên môi. Không có suy nghĩ nào về tôi cùng khả năng đọc suy nghĩ trong tâm trí anh ta. Ơn trời. Trevor vẫn như cũ, đang tự hỏi nếu bây giờ chia tay với Emily, anh ta sẽ có được tôi. Anh ta nghĩ tôi sẽ vui sướng thế chỗ Emily bởi vì anh ta là, dĩ nhiên, Trevor. Ngôi sao thể thao của trường. Tất nhiên tôi muốn có anh ta. Không hề.

"Chào, Cameron." Anh ta đứng trước tôi, quá gần. Tôi không nghĩ lúc này mình có thời gian cho anh ta.


"Chào anh," Tôi lầm bầm, lướt phải anh ta và đi tới lớp tiếng Pháp.

"Có gì mà vội thế?" Anh ta nắm cánh tay tôi, kéo tôi dừng lại.

"Tôi có tiết," Tôi nói, cố lấy tay ra. "Anh không có sao?"

Nó sẽ dễ dãi thôi, anh ta nghĩ. Cứ chơi nó rồi bỏ qua chuyện này. Nó sẽ không hé môi điều gì, nó sẽ quá sợ Emily biết được.

Tôi thở dài và giật tay ra. "Nghe này, tôi phải đi không thì trễ mất."

"Vậy," anh ta nhún vai, nhe răng cười một nụ cười khiến bao trái tim cô gái rung rinh. May mắn là, tôi hoàn toàn miễn dịch với điều đó. Anh ta kéo tôi lại. Mất thăng bằng, tôi sẩy chân và ngã vô tường.

"Em đã bao giờ hư hỏng chưa?" Hắn lợi dụng thời cơ bước tới gần hơn, cơ thể hắn ghìm chặt tôi vào tường.

Vì quá choáng váng, tôi để yên. Thằng ngốc này không nghĩ hắn đang làm gì sai. Hắn thật sự nghĩ rằng tôi rất vui vì được hắn chú ý, tôi cũng không quan tâm khi tay hắn đang từ từ đi xuống eo tôi và nguy hiểm đến gần mông khiến tôi sởn gai ốc.

"Em biết không anh đã luôn thích em."

"Nhảm nhí." Tôi gắt, dùng cuốn sách tiếng Pháp làm vật cản. Ước gì tôi có thể giải thích rằng những hành động như thế là do bố mẹ không yêu thương hắn, hay trong sâu thẳm, hắn cảm thấy bất an. Nhưng không. Hắn chỉ là tên khốn. "Anh không bao giờ thích tôi; chỉ đang có hứng và ảo tưởng tin rằng tôi đang tuyệt vọng đến mức để anh lợi dụng."

Tôi thấy sự ngạc nhiên lướt qua mắt hắn, nghe hắn thầm chửi thề trong đầu, nhưng hắn bình tĩnh lại tức thì. Hắn rất giỏi, và nếu tôi không đọc được suy nghĩ, có lẽ tôi sẽ thật sự tin lời dối trá đó.

"Cam à, anh đã luôn thích em. Anh chỉ hẹn hò với Emily để được gần em."

"Wow," Giọng nói Lewis bất ngờ xuất hiện, đem đến hy vọng. "Đó là lời tán tỉnh tệ nhất mà tôi từng nghe."

Anh ấy khoanh tay trước ngực và dựa vào tường cách chúng tôi chưa tới ba mét.

Trevor trông vẫn bình thường. "Bọn tao đang nói chuyện riêng ở đây, Lính mới à. Mày nên biến đi."


Lewis liếc nhìn tôi, chỉ liếc nhanh, nhưng tôi vẫn biết được. Có điều gì đó trong đôi mắt ấy. Một điều tôi chưa từng thấy trước đây. Một sự kiên quyết, giận dữ khiến tôi ngạc nhiên. Anh ấy đang giận tôi, hoặc có thể là Trevor.

"Thật à? Vì Cameron có vẻ không hứng thú với cuộc trò chuyện."

"Tao nghĩ tao hiểu Cameron hơn mày đấy." Trevor quay lại với tôi. "Như anh đã nói..."

Lewis nắm lấy vai và đẩy hắn khỏi tôi thật nhanh đến nỗi tôi không có thời gian để nhìn thấy. Trước khi tôi có thể chớp mắt, Trevor – một Trevor cao, khỏe và to con – bị ép vào tường.

"Mày chạm vào cô ấy lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net