Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi dễ dàng nhận ra Lewis ngồi ở bàn gần cửa sổ. Tóc anh ấy còn ướt, đuôi tóc xoăn trên cổ áo khoác màu tối. Trong một lúc tôi đứng đó ngay cửa, nhìn anh. Chắc chắn anh ấy cảm nhận sự có mặt của tôi và hoặc là, đã thấy tôi đi bộ từ vỉa hè. Nhưng anh ấy vẫn cuối đầu, nhìn vào li nước trong tay.

Anh ấy thật dễ thương đến đau lòng. Nhưng không chỉ vẻ bề ngoài của anh ấy thu hút tôi. Cuối cùng tôi cũng có người hiểu mình. Một người không coi tôi là quái vật. Một người tôi ngưỡng mộ. Anh ấy cho tôi hi vọng khi tôi không còn. Anh ấy không ngại khi bị dính líu. Anh ấy đã gọi cảnh sát, đã khiến George bị bắt trong cuối tuần đó. Anh ấy đúng là một anh hùng, trong khi tôi...

Anh ấy nhìn lên và mỉm cười với tôi.

Sự ấm áp lảo đảo lướt qua người tôi. Đây là sự chào đón. Đây là người tôi có thể tin tưởng. Đây là người tôi hoàn toàn có thể phải lòng. Tôi đi qua bên kia phòng, nôn nóng được ở gần anh hơn.

"Trà sữa với quế." Anh ấy đẩy cốc trà về phía tôi khi tôi ngồi xuống ghế đối diện anh.

Tôi thả cặp xuống sàn. "Làm sao anh..." Nhưng tôi không cần nói hết câu. Tôi phấn khởi. Tất nhiên anh ấy biết. "Cảm ơn anh."

Anh ấy cười bẽn lẽn. Bên ngoài, mưa trút xuống ngoài cửa sổ. Đó là một buổi chiều lạnh, âm u, nhưng tôi thấy ấm áp. Tôi không hề biết Lewis muốn nói gì, nhưng với những gì tôi biết về anh ấy, tôi hi vọng nó sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

Tôi nhấp một ngụm trà nồng, trong người ấm lên được một lần. Cảm giác thật tuyệt, thật tuyệt khi được ở đây, ngồi trong quán cà phê trong một ngày thu lạnh lẽo với anh chàng hiểu tôi hơn bất cứ ai.

"Em muốn biết phải không?" Anh ấy cười.

"Vâng," Tôi thừa nhận. Tôi đã quen với việc bà đọc suy nghĩ của mình, ngoài ra không ai khác. Khá là bối rối. Anh ấy biết tôi nôn nóng muốn biết sự thật. Rõ ràng anh biết tôi đang cảm nắng anh.

Anh ấy nghiêng tới, đôi mắt xanh căng thẳng. "Được rồi. Sự thật phải không?"

Tôi gật, ôm chặt cốc trà và để hơi ấm thấm vào tay. Anh ấy giả vờ không biết tình cảm của tôi, tôi thấy vậy cũng tốt.

"Anh được đưa đến đây để giúp em."

Choáng váng, trong một lúc tôi chỉ ngồi đó mở to miệng, đầu óc quay vòng vòng. Tôi không biết mình nghĩ gì về tiết lộ này. Ai đã gởi anh ấy đến? Và có nghĩa là anh ấy ở đây vì bắt buộc? "Ai gửi anh đến đây?"

Anh ấy dựa vào ghế, như nhẹ nhõm vì nói hết ra sự thật. "Tên ông ấy là Aaron. Nhiều năm nay, ông ta quy tụ những người đọc trí dưới mái nhà của ông."

"Ông ấy ở đâu ra vậy?"

Lewis cười. "Cùng một nơi với anh và em, cha mẹ chúng ta. Ông ta là một thiên tài. Ông ấy có thể dạy chúng ta mọi thứ ông biết, ông ấy truyền sức mạnh cho chúng ta."

Truyền sức mạnh. Sao tôi lại không muốn điều đó chứ. Không kiềm chế được sự hào hứng tôi đẩy ghế gần bàn hơn. "Như là?"

"Cách kiểm soát suy nghĩ của mình để những người đọc trí khác không đọc được."

Như vậy sẽ rất, rất tuyệt...nhất là khi ở gần Lewis.

"Cách tập trung vào suy nghĩ của một người nhất định. Cách chặn suy nghĩ...mọi thứ em có thể tưởng tượng ra."

Anh ấy đã mua chuộc được tôi và tôi muốn hỏi phải đăng kí ở đâu nhưng cố giữ bình tĩnh. Tôi chẳng biết nhiều về Lewis hay nơi anh ấy tới, nhưng với tôi anh ấy là thiên thần.

"Hai bạn vẫn ổn chứ?" Một cô phục vụ trẻ cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Tôi nhảy cẫng lên, giật mình. Tôi đã quá mải mê nghe Lewis, không nghe thấy suy nghĩ của cô ta tới.

Anh ta dễ thương thật, nhưng trẻ quá, cô ta nghĩ, liếc nhìn Lewis. Tôi nhăn mặt, khó chịu. Sao cô ta biết tôi và Lewis không là một cặp? Tôi thấy vậy khá là thô lỗ.

Lewis cười, rõ ràng cũng nghe suy nghĩ của cô ta. "Chúng tôi ổn, cảm ơn."

Cô ta đi, để chúng tôi lại một mình. Tôi có quá nhiều câu hỏi nên thật khó kiềm lại. "Những người đọc trí. Chúng ta được gọi như vậy à?"

Anh ấy nhún vai. "Chúng ta tự gọi mình như vậy."

"Có bao nhiêu người?"

"Ít nhất là vài trăm người. Không nhiều lắm."

Nhưng rất nhiều so với những gì tôi biết. Tôi chùng xuống ghế, sốc tới não. "Và họ đều sống với Aaron?"

"Không, tất nhiên là không. Chỉ vài người thôi."

Tôi nhìn ra cửa sổ, ngắm những giọt mưa rượt đuổi nhau trên kính. Quá dồn dập. Tôi không biết phải nói gì, hỏi gì. Cả thế giới của tôi đã bị thay đổi trong tích tắc. Sao bà không nói với tôi còn có những khác? "Bấy lâu nay em tưởng chỉ có mình bà và em."

Mặt Lewis trở nên nghiêm trọng. "Em không một mình, và em có thể làm rất nhiều điều, nếu được tập luyện. Em đang bỏ lỡ rất nhiều thứ."

Những lời nói của anh ấy thật hấp dẫn. Anh ấy đã chạm tới sâu thẳm, cái cảm giác vô dụng đã ăn sâu vào người tôi. Tôi đã từng khác. Tôi đã từng sai. Nhưng lần đầu tiên, tôi cảm thấy đúng.

"Anh muốn cho em xem một thứ." Cánh tay vẫn ở yên trên bàn, Lewis mở lòng bàn tay, những cánh tay dang rộng. Lọ muối bên cạnh tôi lung lay. Hoảng hốt, tôi thở mạnh. Lọ muối trượt trên bàn, dừng ngay bàn tay anh ấy. Lewis nắm lọ muối và để lại đúng chỗ.

"Không thể nào," tôi nói thầm. "Sao anh làm được?"

"Telekinesis. Di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ." Anh ấy cười. "Trí não có thể làm được những điều kinh ngạc nếu được huấn luyện đúng cách."

Tim tôi nhảy lên vì phấn khích. "Ý anh là em có thể làm được như vậy hả?"

Anh nhún vai. "Chúng ta không biết em có thể làm được gì, trừ phi em thử. Trừ phi em được luyện tập."

Tôi cắn nhẹ môi dưới và nghịch miếng giấy cứng bọc ngoài ly nước. "Nhưng bà em..."

Anh thở dài. "Bà đang cố điều khiển em."

Đúng vậy. Đã bao lần tôi cũng nghĩ như thế? Đã bao lần tôi cực kì giận bà vì sự kiểm soát và bản năng ra lệnh của bà đến nỗi muốn bỏ đi? Chết tiệt, tôi đang đếm từng ngày để được đến đại học. Ấy thế mà...

Em không đơn độc đâu, Cameron.

Tôi ngẩng đầu lên. "Sao cơ?" Tôi không chắc anh ấy nói ra câu đó hay đưa nó vào đầu tôi.

Lewis cười nhưng không cử động môi. Em không đơn độc đâu.

Tôi nhìn xung quanh, sợ hai người khách quen kia trong quán cà phê nhận ra tôi nói chuyện một mình. "Anh có thể nói chuyện với em...trong đầu em hả?"

"Tất nhiên rồi," lần này anh ấy nói to. "Nó đơn giản lắm, gửi một suy nghĩ riêng tới em. Và em cũng có thể làm vậy với anh." Anh ấy nghiêng người gần hơn, sự xúi giục hiện lên trong đôi mắt. "Thử đi."

Biết nói gì đây? Tôi nhìn quanh để chắc rằng không ai đang nhìn. Tôi chắc rằng đối với những người khách kia, chúng tôi trông như hai thanh niên đang yêu nhau đắm đuối, vì cách chúng tôi nghiêng người lại gần, chăm chú nhìn nhau. Giá như họ biết việc chúng tôi sắp làm.

Tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt xanh của anh. Được rồi. Bắt đầu thôi. Chuyện gì diễn ra tiếp theo, nếu em đồng ý?

Anh ấy nhấp một ngụm nước. Em sẽ đi với anh.

Tôi không trả lời ngay lập tức, quá ngạc nhiên. Bỏ đi? Rời khỏi thị trấn này? Rời khỏi bà? Rời khỏi người duy nhất tôi biết. Đi đâu?

Nhà của Aaron.

Đột nhiên một hình ảnh hiện ra trong đầu tôi. Một ngôi nhà to, gạch đỏ. Những đồi xanh nhấp nhô, màu lá mùa thu, đại dương xanh lấp lánh ở xa. Một nơi tuyệt đẹp và yên bình.

"Anh vừa làm vậy phải không?" Tôi hỏi, xóa hình ảnh đó trong đầu và tập trung vào anh ấy.

Cô phục vụ nhìn chúng tôi, nghe thấy tiếng tôi la lên và tự hỏi có gì đó không ổn. Tôi uống trà và tập trung suy nghĩ lên anh ấy. Có phải anh vừa gửi hình ảnh đó cho em?

Đúng vậy.

Nhưng...nhưng làm cách nào?

Dễ lắm, khi em biết cách làm. Chúng ta cảm nhận được cảm xúc, chúng ta có thể nghe những suy nghĩ, lo lắng, và chúng ta cũng có thể thấy và gửi những hình ảnh qua tâm trí.

Có quá nhiều điều bà chưa bao giờ nói với tôi. Tôi không biết nên giận dữ hay bối rối. Sao bà lại muốn tôi chạy trốn? Trời ơi, điều này thật kinh ngạc.

Anh ấy nhe răng cười.

"Sao bà không nói với em? Sao bà lại không giúp em phát triển khả năng của mình?"

Nụ cười của anh tan dần. "Có những người sợ hãi bởi những gì họ có thể làm."

Tôi cười, giọng cười gượng ép. "Bà em không sợ khả năng của bà."

Anh nhìn vào ly, ngón tay lần theo vành cốc. "Bà em thì khác. Bà không bao giờ hoàn toàn chấp nhận những gì chúng ta có thể làm."

Tôi ngây người. "Anh nói như anh hiểu bà ấy."

Anh nhìn lên tôi. "Anh có biết về bà." Anh thở dài và dựa lại vào ghế. "Vài thập kỉ trước, những Người Đọc Trí gắn bó với nhau. Gần như là một gia đình. Họ sống và làm việc như một nhóm. Xui thay, có vài mối bất hòa và họ tách ra. Một số đi theo cách của bà em, sống ẩn dật và lẩn trốn. Còn lại đi theo Aaron, không lẩn trốn, nhưng tự hào vì khả năng của mình. Anh không biết lắm về chi tiết, nhưng anh biết bà em muốn giữ năng lực của bà cho riêng mình.

Vì lí do nào đó tôi cảm thấy nên bênh vực bà. "Có lẽ bà có lí do để trốn tránh. Anh thấy trường học đối xử với em, thấy nó phản tác dụng như thế nào rồi đó."

Anh nắm cánh tay tôi, nắm chặc và vững. "Không. Em đã cứu vô số người hôm nay, Cameron, đừng bao giờ quên điều đó."

Anh ấy đúng. Tôi đã ích kỉ lo về vị thế xã hội mà không tự hào rằng tôi đã đưa một tên sát nhân sau song sắt. "Nhưng làm sao chúng ta hòa nhập được?"

Anh nhún vai, tia nhìn ánh lên niềm phấn khích. "Sao phải hòa nhập? Chúng ta không cần. Chúng ta không cần người khác. Con người không hiểu được chúng ta."

Tôi kéo tay ra khỏi anh. Tôi không thể suy nghĩ sáng suốt khi anh ấy chạm mình. Đã từ lâu rồi mục tiêu của tôi là phải thích nghi, trở nên bình thường. Giờ, anh ấy đang nói rằng tôi không cần. "Anh nói cứ như chúng ta không phải con người."

Anh ấy nhìn ra cửa sổ, chìm sâu trong suy nghĩ. "Có lẽ như vậy. Ai biết được năng lực của chúng ta đến từ đâu."

Anh ấy đang nói cái quái gì vậy? Làm sao mà chúng ta không phải con người? Chúng tôi im lặng một lúc lâu, tâm trí tôi quay vòng vòng với những điều bối rối có thể xảy ra. "Anh biết những gì?"

Anh ấy nhìn thằng vào tôi. Bọn anh biết được rằng khả năng đọc suy nghĩ được truyền lại trong dòng họ, mặc dù nó có thể bỏ qua vài thế hệ.

Tôi gật. Điều này hoàn toàn dễ hiểu. Bà của em.

Bố của em.

Tôi đứng người. Không. Nếu bố có thể đọc suy nghĩ, bà đã nói tôi rồi. Nhưng tôi cũng đâu biết nhiều về bố, và bà cũng chẳng nói về ông. Tôi luôn cho rằng vì nó quá đau đớn, vì bà đã mất đi đứa con duy nhất của mình. Sự bối rối dần chuyển sang tức giận.

Bố em có thể đọc suy nghĩ?

Anh ấy gật. Bố em rất tuyệt, Cam. Một trong những người giỏi nhất. Những điều ông ấy có thể làm... Anh lắc đầu, nụ cười nhẹ trên môi. Ông ấy là một trong những huyền thoại.

Tôi không biết nên tự hào hay bối rối. Thực lòng, tôi không biết nên nghĩ gì về người đàn ông tôi không biết gì nhiều. "Sao bà lại không nói em?"

Nụ cười biến mất. "Bố của em đã chết, bị giết, và bà không muốn em cũng bị tương tự."

"Ý anh là sao?" Tôi nói nhỏ.

"Ngoài kia có rất nhiều người e sợ năng lực của chúng ta, những người muốn sử dụng chúng ta và nếu họ không thể, họ sẽ tiêu diệt chúng ta. Chúng ta gọi những người đó là S.P.I, Hội Nghiên cứu Hiện tượng huyền bí. Trong quá khứ, nhiều Người Đọc Trí làm việc với SP I. Tới khi họ phản bội chúng ta, muốn điều khiển chúng ta. Cuộc chiến đã nguội dần, bởi hầu hết chúng ta đã đi trốn. "

Có quá nhiều thông tin. Ban đầu tôi sung sướng, nhận ra có nhiều người như mình, rồi đến hoảng sợ vì mình bị truy đuổi. "Vậy bà em đi trốn là đúng."

"Không," Giọng nói của anh mạnh mẽ, dứt khoát. "Càng đông thì càng mạnh, Cam à. Hơn nữa, không sử dụng hết khả năng của mình, em chỉ là một người vô dụng, đợi họ tìm thấy mình."

Một cơn rùng mình vì lo lắng làm lông tay tôi dựng đứng. Tại sao tôi không biết Chiến tranh giữa các Thế giới đang diễn ra? "Đó giờ bà và em vẫn ổn mà."

"Có thật vậy không?" Khi tôi không trả lời anh ấy thở dài và cào tay vào tóc, những sợi tóc lắc lư và lung linh dưới ánh đèn của quán cà phê. "Em nghĩ vì sao bà lại hay chuyển chỗ ở như vậy? Chúa ơi, Cam, họ đang tới đấy. Có tin đồn họ đang hành động trở lại, tìm kiếm những người có siêu năng lực."

Nỗi sợ hãi vẫn ở trong lòng tôi. "Tại sao?"

Anh ấy nhún vai. "Thế giới đang thay đổi, anh đoán là chính phủ muốn sử dụng chúng ta lần nữa."

"Vậy có tệ lắm không? Chúng ta sẽ giúp họ...phải không?"

Anh ấy bật cười cay đắng, lắc đầu. "Đúng vậy, sẽ rất tệ. Chúng ta không thể tin họ. Sau những gì họ đã gây cho chúng ta trong quá khứ. Em nghĩ lúc này em không được tự do, đợi đến khi họ giữ được em. Em không còn nắm được cuộc sống của mình nữa. Và nếu em có nghĩ tới chạy trốn thì họ sẽ biết và sẽ khiến em hối hận vì điều đó."

Hối hận vì điều đó. Nghe y như một lời hăm dọa. Bà đã kể với tôi rằng bố tình cờ bị cảnh sát bắn. Kí ức đó cùng với những gì vừa biết khiến tôi nôn nao trong bụng. "S.P.I đã giết bố của em?"

Đúng vậy.

Câu nói đó thì thầm nhẹ nhàng qua tâm trí tôi khiến trong một giây tôi nghĩ mình đã tưởng tượng ra nó. Nhưng không, Lewis đang hoàn toàn nghiêm túc nên đây là sự thật. Bố tôi. Một người đàn ông tôi không biết gì nhiều...đã chết chỉ vì sự khác biệt bẩm sinh. Sự khác biệt đó đã truyền sang tôi. Tôi vòng tay quanh bụng, ngực như bị ép lại.

Lewis với tới, đặt tay lên bàn, muốn an ủi. Tôi dừng một lúc, sau đó đặt bàn tay lên tay anh. Cái nắm tay của anh vững chãi, mạnh mẽ, dỗ dành. "Bố em sẽ muốn điều này, Cam. Ông ấy muốn em biết cách sử dụng năng lực của mình. Ông ấy muốn em được bảo vệ và biết tự bảo vệ bản thân và Bà."

Tôi không biết phải nói gì, phải tin ai. Lewis, chàng trai xa lạ, muốn tôi tin anh, nhưng tôi không thể, cho tới khi nào tôi bàn chuyện này với Bà. "Không có ý gì đâu, nhưng làm sao anh biết bố em muốn gì?"

"Aaron biết bố của em."

Tôi há hốc miệng. Bao năm nay, tôi đã nhiều lần nghĩ về bố; về con người, về đức tin của ông. Tôi chưa từng thấy hình của bố. Tôi có giống bố không? Và giờ Lewis ở đây, nói rằng người đàn ông tên Aaron biết về bố.

"Cam, bây giờ em chỉ là con bù nhìn. Hãy nghĩ về những gì em có thể làm, những người em có thể giúp. Sẽ không ai phán xét em nơi bọn anh sống. Hãy đi với anh, Cam."

Bỏ bà ở lại sao? Ý nghĩ đó thật sai trái. "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đi gặp Aaron. Ông ta sẽ huấn luyện và bảo vệ em."

Sự háo hức dâng trào mạnh mẽ trong người. Tôi như một đứa con nít đứng trước quầy kẹo đầy cám dỗ. Thật dễ dàng để quay lại cuộc sống cũ. Giả vờ bình thường. Tôi có thể cười cho qua về tin đồn của Anne, nói rằng bạn ấy đã mất trí vì người yêu của mình, bằng cách nào đó làm hòa với Emily. Thế nhưng, tôi có thực sự hạnh phúc khi giả vờ trở thành một người khác không phải chính mình? Emily đang trở nên xấu tính như mẹ của cô ta.

"Hãy nghĩ đến những người em có thể giúp đỡ," anh ấy nài nỉ, nhưng tôi vẫn còn tổn thương về hành động của Anne.

"Có khi họ không cần em giúp," tôi lẩm bẩm, khó chịu vì những suy nghĩ rối bời trong đầu. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong những ngày gần đây. Tôi cần thời gian để suy nghĩ nhưng anh ấy không cho tôi thời gian.

Anh ấy im lặng một lúc. "Ngày mai anh sẽ đi, Cam. Anh phải trở lại."

Tôi thấy những lời nói của anh như cái tát vào mặt. Anh ấy đi sao? Rời bỏ tôi? Tôi vừa mới tìm thấy anh và anh đã đi rồi. "Nhưng anh không thể làm vậy!"

"Anh đến đây là vì em." Câu nói đó khiến tôi phấn khích và sợ hãi. Anh ấy nhìn ra cửa sổ và rồi tôi cũng vậy. Mưa đang giảm dần, mặt trời chen qua những đám mây đen, nhưng tôi thấy nặng nhọc, kiệt quệ. Một xe cảnh sát đậu trước tòa nhà, làm tôi nhớ về cái chết giả của bố.

"Còn trường lớp thì sao?" Tôi nói nhỏ.

Anh mỉm cười. "Cam, anh mười tám tuổi. Anh đã tốt nghiệp năm ngoái."

Sốc, tôi chỉ ngồi đó nhìn anh chằm chằm. Anh ấy nói dối tôi sao? Nói dối trường? Anh ấy còn nói dối chuyện gì nữa?

Gương mặt anh ấy trở nên nghiêm trọng và anh ấy với tới, nắm bàn tay tôi. "Ngày mai, anh sẽ tới nhà và đón em. Tám giờ sáng. Hãy đi với anh...đi mà."

"Còn việc học của em thì sao?" Tôi đang điên cuồng tìm lí do để ở lại, sợ những điều bất ngờ và đắng cay phía trước. Thế mà khi đang tìm lí do, tôi nhận ra không có gì giữ chân mình ở đây nữa.

"Em sẽ được giáo dục tại nhà, như anh. Em chỉ còn nửa năm học nữa thôi mà."

Anh ấy nhìn quanh quán cà phê, dừng lại ở cô phục vụ người đang thì thầm với người đàn ông đang ngồi ở một bàn nước. Cô ấy trông khó chịu, còn ông ta thì giận dữ.

"Để anh hỏi em một điều. Người phụ nữ kia có đáng chết không?"

Tôi quay đầu nhìn anh ấy. "Câu hỏi gì lạ vậy?"

"Cô ấy có một đứa con, một bé gái năm tuổi. Chỉ có hai mẹ con họ. Cô ấy muốn đi học cao đẳng, nhưng không thể chi trả. Cô hi vọng nếu làm việc chăm chỉ, cô sẽ kiếm đủ tiền. Nhưng cô lo rằng khi làm việc, cô sẽ không có thời gian cho con mình. Điều tệ nhất là cô ấy có bầu lúc mười bảy tuổi. Cô ấy muốn giữ đứa bé. Cha mẹ cô ấy lại không chịu và đuổi cô ra khỏi nhà. Từ đó chỉ có hai mẹ con cô ấy mà thôi."

Anh ấy nhìn tôi, cái nhìn sâu và thương cảm. "Vậy, cô ấy có đáng chết không?"

"Không," Tôi thì thầm, giọng khan đi. "Sao anh hỏi em điều này?"

"Bởi vì người đàn ông đó là bạn trai cũ của cô ấy. Hắn ghen tuông, ghen tuông vô cớ. Hắn đã đánh cô ấy và cô ấy đã chia tay hắn vì tính nóng nảy đó."

Những từ ấy làm tôi sốc và tức giận. Tôi biết anh ấy đang nói tới điều gì đó trong cuộc trò chuyện này và tôi không chắc mình muốn như vậy. "Rồi sao nữa?" Anh ấy đang giấu điều gì?

"Hắn có súng. Hắn đang đợi tới khi cô ấy xong việc tối nay và sẽ giết cô ấy trong căn hộ của cô."

Tim tôi đông cứng. Trong một giây tôi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, vô hồn của Savannah.

"Con gái của cô ấy sẽ vào trại mồ côi, dĩ nhiên, vì không có ai nhận nuôi cô bé."

Anh ấy uống hết cà phê rồi ngả người ra sau, làm rõ lời nói của mình. "Vậy nói đi, Cameron, cô ấy có đáng chết không?"

Không! Tôi hét lên trong đầu, khi nước mắt cay xé.

"Chúng ta có thể ngăn chuyện đó."

"Bằng cách nào?" Tôi có dám tin anh ấy không? Anh ấy đã nói chúng tôi có thể giúp Anne, và hãy nhìn mọi chuyện đã diễn ra như thế nào. Đúng là George đã vào tù, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu thị trấn này kéo đến nhà tôi với mấy cái cào và cây đuốc khi một lời về siêu năng lực của tôi bị hé ra.

Lewis đứng dậy, ném vài tờ đô la lên bàn. "Tám giờ sáng ngày mai."

Anh ấy bỏ đi và khi đi ra khỏi quán cà phê, tôi để anh đi, quá choáng váng để ngăn anh ấy. Tôi nhìn anh qua cửa sổ khi anh ấy thật tự tin bước đi trên vỉa hè. Khi tới trước mặt một cảnh sát, anh dừng lại, môi động đậy. Người cảnh sát nhìn qua quán cà phê và lôi ra cái điện đàm xách xay.

Lewis nhìn vào cửa sổ, nhìn thẳng vào tôi. Chạy đi, Cam, ông ấy đang gọi người hỗ trợ.

Anh ấy đã kể về bạn trai cũ của cô hầu bàn. Anh ấy lại cứu một mạng người, trong khi tôi ngồi đây như đứa con gái nhát gan, không làm gì hết. Tôi lấy cặp và bình tĩnh đi ra quán cà phê, qua người cảnh sát đang vui sướng vì có việc thú vị để làm trong một ngày ảm đạm. Họ không dám manh động vì trước đây đã có một vụ nổ súng ở quán cà phê rồi.

Tôi phải tìm Lewis. Anh ấy không thể để tôi lại như thế này, với quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời.

Tôi chạy nhanh đến góc phố.

Nhưng Lewis đã đi rồi.



S.P.I: Society for Paranormal Investigation

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net