Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ở ngoài khuya, ngồi trong công viên tới mười một giờ, biết rằng bà đã ngủ khi mình về đến nhà. Thật may, bà không thể đọc suy nghĩ của tôi khi ngủ. Trong nhiều giờ liền tim tôi đấu tranh với lí trí. Tôi muốn đi; tôi muốn biết mình có thể thành người như thế nào. Và tôi cực kì giận bà vì đã giấu những chuyện này. Nhưng tôi sợ. Sợ phải rời bỏ những gì mình từng biết.

Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc và trở về ngôi nhà nhỏ khoảng nửa đêm. Nhưng ở trong nhà, thoát khỏi cái lạnh và ảm đạm của thời tiết, cũng chẳng dễ chịu hơn. Tôi đi qua lại trong phòng, bước trên sàn gỗ mòn, cho tới khi bầu trời sáng dần và những cái bóng đen bí ẩn dần biến thành đồ đạc trong phòng.

Tôi đã làm những gì có thể cho lãnh thổ của mình; sơn tường màu xanh Ca-ri-bê, mơ về một nơi có khí hậu ấm áp. Nhưng sàn gỗ kêu cọt kẹt và cửa sổ cứ luồn khí lạnh vào để nhắc nhở tôi về nơi đang sống thực sự.

Tôi đã hài lòng ở đây và không thể ngăn những giọt nước mắt khi nghĩ đến việc bỏ đi. Và tôi đang bỏ đi. Tôi cho rằng mình biết điều đó trước cả khi Lewis để tôi lại ở quán cà phê. Nhưng cho tới khi ba giờ sáng, mặt trăng đã lên cao, khi cuối cùng tôi cũng thừa nhận sự thật với chính mình; tôi không thể ở đây lâu hơn được nữa.

Khi ánh trăng nhạt dần, tôi đẩy màn qua một bên để nhìn ra khu hàng xóm yên tĩnh nơi hầu hết là những cặp vợ chồng già đã nghỉ hưu. Bình minh màu xám đã nhường chỗ cho những tia nắng vàng. Mặt trời đang nhìn trộm qua chân trời, vỉa hè lấp lánh với ánh sáng, với hi vọng. Tôi tắm rửa và thay quần áo, giỏ đồ đã được đóng lúc bốn giờ sáng. Bây giờ, đã đến lúc tạm biệt cuộc sống này.

Chỉ có một cặp đôi trẻ trong khu nhà của chúng tôi, một cặp vợ chồng có cô con gái năm tuổi. Tôi nhìn người chồng đi ra xe, chuẩn bị đi làm. Một gia đình hoàn hảo, hạnh phúc. Chúng tôi đã có thể có được hạnh phúc ấy nếu như...nếu như gì chứ? Nếu như bố tôi không bị giết? Nếu mẹ tôi không nghiện thuốc? Tôi còn không biết nơi chôn cất bố. Chẳng ai thèm nói với tôi. Sự giận giữ tôi luôn muốn chôn đi bùng phát, cho tôi can đảm.

Bà khiến tôi nghĩ mình là đứa quái dị, cô độc trong thế giới này. Là người nên xấu hổ về bản thân. Bà đã không nói bố tôi có thể đọc tâm trí. Giờ đây, tôi có cơ hội được hiểu về bố hơn. Hiểu về chính mình, nhưng quan trọng hơn, về con người tôi có thể trở thành. Tôi biết nếu để bà quyết định, tôi sẽ sống ở đây đến cuối đời, giấu đi con người thật. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa. Đã đến lúc được sống thực sự.

Tiếng xoong chảo kêu lách cách làm tôi nhận ra bà. Bà đã thức, nghĩa là bà có thể đã biết ý định của tôi. Tim tôi chậm một nhịp. Bà sẽ không để tôi đi dễ dàng đâu.

Đến giờ đi rồi. Tôi với lấy con dao quân đội Thụy Sĩ trên chiếc bàn bên giường và nhét vào túi. Nó đã cũ và mòn vì thời gian, nhưng, ngoài chiếc áo len, nó là vật duy nhất của bố mà tôi còn. Lấy thêm dũng khí, tôi đẩy va li ra hành lang và để nó ở đó. Mặc chiếc áo choàng dài màu xám, chiếc áo choàng bà đã mặc từ thuở nào, bà đang đứng chiên trứng ở bếp. Đó là việc làm hằng ngày và không gì có thể ngăn cản bà, kể cả tôi.

Bà đã phải nghe suy nghĩ của tôi rồi; tôi không thể ngăn được. Vậy mà bà chẳng nói lời nào khi tôi ngồi ở bàn ăn. Sự im lặng của bà làm tôi lo lắng. Bà bỏ trứng vào dĩa và đặt trước mặt tôi, tránh nhìn vào mắt. Tôi đã ăn cái dĩa này suốt cuộc đời, nó có màu be và những bông hồng nâu. Đã bao nhiêu bữa tôi phải ăn trên cái dĩa cũ rích này? Bụng tôi nổi dậy vì không muốn ăn. Thay vào đó, tôi lấy một ly nước cam và uống thật nhiều. Nhưng chất acid trong cam còn khiến tôi khó chịu hơn. Tôi đẩy li nước và dĩa trứng đi. Nói gì với bà đây? Nên giải thích thế nào? Rồi tôi nghĩ, bà biết rồi thì còn lo gì nữa. Và qua những cử động cứng nhắc của bà, tôi chắc rằng bà đã biết.

"Cháu sẽ không đi đâu hết." Cuối cùng bà cũng lên tiếng.

Tôi nuốt mạnh, đầu óc quay vòng vòng nên không cãi lại được, nhưng có một suy nghĩ hiện ra rõ ràng, bà có thể đọc suy nghĩ. Bà đã biết ý định của tôi. Bà đã biết trước khi tôi nói ra.

"Vậy nếu như cháu muốn biết những đề xuất của họ thì sao?"

Bà đập mạnh cái chảo lên bếp, làm tôi nhảy dựng lên. Hiếm khi bà mất tự chủ. "Mẹ kiếp, cháu có biết mình đang dính vào chuyện gì không?"

Tôi đứng dậy khỏi ghế, sự giận dữ chuyển thành hành động. "Không! Cháu không biết vì bà chẳng bao giờ nói với cháu điều gì."

Bà vẫn không nhìn tôi. "Cháu có bao giờ hỏi đâu."

Thậm chí bà không phủ nhận sự tồn tại của những Người Đọc Trí, không giả vờ họ rất nguy hiểm. Có nghĩa là những điều Lewis đã nói có thể là đúng. Tôi cười cay đắng. Tôi muốn hỏi bà về siêu năng lực của mình rất nhiều lần. Có thể gần đây thì không. Nhưng nhiều năm trước thì có, trước khi tôi bỏ cuộc vì bà không chịu trả lời. "Khi còn nhỏ cháu—"

"Lúc đó cháu còn quá nhỏ."

Những ngón tay của tôi cong lại sau ghế. Giọng của bà bình tĩnh trở lại, như bà kiểm soát được mọi chuyện và điều đó khiến tôi điên tiết. "Tất nhiên rồi, bà lúc nào cũng lấy cớ." Đây cũng là những lời bà nói đã với tôi khi tôi gặp rắc rối.

Sao bà không nói cha cháu bị S.P.I giết? Vì quá giận, tôi không thể nói ra những lời đó.

Bà im lặng một lúc, im lặng và đứng yên. Nhưng tôi biết bà đã nghe. Tôi đã làm bà ngạc nhiên. Chúng tôi chưa từng nói chuyện bằng suy nghĩ trước đây. "Cháu không cần biết."

"Ông ấy là cha cháu mà."

"Ông ấy chết rồi." Bà quay về phía tôi. Gương mặt bà xanh xao, đôi mắt mở to và có chút điên cuồng. Dù rất sợ, tôi gần như thấy tội cho bà. Bà đã hết cớ để cãi rồi. Rõ ràng bà không ngờ tôi sẽ đáp trả.

"Ông ấy chết rồi, đi rồi," giọng bà mềm mỏng hơn. "Nhắc lại chuyện cũ cũng không có ích gì đâu."

Câu nói ấy như giết tôi. Như nhát dao vào ngực, vì nó thực sự đau. "Cháu cần biết sự thật, để hiểu cháu là ai, khả năng của cháu. Cháu mệt mỏi vì sợ có gì đó không ổn với mình."

Bà nhắm mắt lại, thể hiện dấu hiệu đồng cảm đầu tiên. "Bà chưa bao giờ nói cháu có gì không ổn."

"Không, bà chỉ giấu năng lực của cháu, làm cháu thấy mình là đồ dị hợm."

Bà mở mắt, ánh mắt van xin. "Tại vì những người khác, không phải tại cháu đâu."

Tôi cười chua chát và đi qua căn bếp nhỏ. Da tôi cảm thấy khó chịu, tim đập nhanh vì muốn đi khỏi đây... đâu cũng được. "Phải rồi, bà hãy giải thích điều đó cho một con nhỏ 5 tuổi bị mẹ bỏ rơi."

"Mẹ cháu nghiện thuốc, Cameron, cháu biết rằng chuyện đó không phải do cháu mà."

Tôi ngưng lại. Sự thật thật đau lòng.

Vậy là bà không giấu gì về mẹ, kể cho tôi mọi bí mật đen tối của mẹ và luôn nhắc lại cho tôi nhớ, nhưng không hề nói tôi nơi bố được chôn. "Vậy còn chuyện cháu còn nhỏ và bà bắt chúng ta phải chuyển đi khỏi Michigan?"

"Bà đã bảo vệ cháu mà."

"Cháu chỉ mới nói cho một người—"

"Và cô ta đã kể cho năm người khác, bao gồm những người cảnh sát đã tới—"

"Và bà khiến cháu cảm thấy thật kinh khủng! Như là cháu không đáng tin! Chúng ta đã có thể nói dối họ, chối bỏ tin đồn đó. Họ có thể đã tin chúng ta."

"Giống như họ đã tin cha mẹ của bà ư?"

Khoan đã, sao cơ? Tôi đơ người, bối rối.

"Những gì bà làm đều dựa trên những gì bà đã trải qua. Họ đã kiểm tra bà, Cameron, khi chính phủ phát hiện ra những gì bà có thể làm, họ mang bà đi xa cha mẹ và nhốt bà lại. Họ kiểm tra bà tới khi bà nhận ra nếu bà giả vờ không thể đọc suy nghĩ, họ sẽ thả bà ra. Nhưng đã quá trễ, cha mẹ bà đã chết. Bị giết trong một tai nạn quái quỉ nào đó."

"Cháu xin lỗi," tôi thì thầm, bất ngờ vì cuối cùng bà cũng nói ra sự thật. "Nhưng bà không thể nhốt cháu mãi vì những gì đã xảy ra với bà."

Chúng tôi im lặng, cả hai đều kiềm chế cơn giận. Bà lại có ánh mắt cương quyết một lần nữa. Tôi muốn hét lên trong sự thất vọng. Tại sao bà lại không hiểu? Bà khiến tôi thấy mình là đứa dị hơm. Bà đã giấu tôi sự thật. Bà cũng sẽ không được giữ cơ hội này của tôi.

Bà khịt mũi, cười châm chọc. "Vậy, cháu sẽ làm gì? Phóng ra và giúp đỡ mọi người như một siêu anh hùng à?"

"Chuyện đó có gì sai?"

"Chuyện đó khiến bố cháu bị giết!"

Bà làm tôi choáng váng trong im lặng. Liệu bà đang nói dối vì một âm mưu thảm hại để làm tôi sợ? Nếu vậy, nó đã phản tác dụng. Lewis đã đúng, bố tôi là một anh hùng. Ông không phải là người hèn nhát, như tôi. "Và vậy là cháu phải ở đây, không bao giờ nói ra điều gì, để những người vô tội phải chết?"

"Thà họ còn hơn cháu phải chết."

Tôi lắc đầu, xấu hổ vì bà. Tôi không muốn cảm thấy tội lỗi; tôi không muốn lớn lên trong sợ hãi, như bà. "Cháu không thể đứng một bên và để những điều kinh khủng xảy ra với những người cháu quan tâm được nữa. Có lẽ bà làm được, nhưng cháu thì không."

Bà ép hai tay lên thái dương, cả người run rẩy. Trông bà yếu và xanh xao dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời mọc qua cửa sổ nhỏ trên bồn rửa mặt. "Cháu không phải là một siêu anh hùng nào đó, Cameron. Một viên đạn có thể giết cháu cũng như bất cứ ai."

"Cháu biết," tôi nói, dịu giọng lại. "Nhưng cháu sẽ đi, vì chính mình. Xin hãy hiểu điều đó. Bà có thể đi chung."

Bà đấm mạnh lên mặt bàn. "Cháu sẽ không rời khỏi ngôi nhà này. Cho tới khi cháu mười tám tuổi, bà vẫn điều khiển cháu."

"Không còn nữa." Bà sẽ không hiểu, không phải lúc này, có khi không bao giờ. "Cháu phải đi, họ đang tìm tới chúng ta."

Sự điên tiết dường như hút hết thần sắc trên mặt bà. "Cháu đang nói về cái gì vậy?" Trước khi tôi kịp trả lời, bà quay về phía lò nướng, rõ ràng muốn phớt lờ tôi.

"Lewis đã nói cho cháu về S.P.I., dù họ là ai, sử dụng những người như chúng ta."

Bà quay mặt lại và chĩa cái dao bay về phía tôi. "Miễn là chúng ta tránh khỏi rắc rối, họ sẽ để yên."

Tôi vòng qua bàn. Mọi thứ có cảm giác lạ thường. Dòng nước đã thay đổi và bà không còn nắm kiểm soát nữa. Có vẻ bà biết về S.P.I ít hơn tôi. "Họ sẽ vậy sao? Bà có chắc về chuyện đó không?"

"Tất nhiên rồi." Bà ném chiếc dĩa thịt xông khói lên bàn.

"Nếu như bà sai thì sao?"

Bà nhìn thẳng tôi, cái nhìn màu nâu lục nhạt của bà dữ dội. "Chúng ta an toàn, Cameron. Aaron chỉ gây rắc rối trong khi chẳng có rắc rối nào."

"Bà biết Aaron?"

"Tất nhiên ta biết. Ông ta khuyên bố cháu dùng năng lực của mình trong khi ông ấy không nên làm vậy. Họ tính đi cứu thế giới," bà nói, giọng cay đắng.

Sự cương quyết của tôi dao động. Tôi có thể tin bà không? Tôi nên tin, phải không nhỉ? Dù gì đó cũng là bà tôi mà. Nhưng bà cũng đã giấu sự thật về bố và năng lực của tôi. "Hãy nói bà sẽ dạy cháu cách chặn suy nghĩ, làm thế nào... làm thế nào để gửi hình ảnh bằng suy nghĩ cho người khác. Hãy nói bà sẽ dạy cháu mọi thứ bà biết."

"Cháu không cần phải học," bà khăng khăng. "Sẽ không có gì xảy ra với cháu đâu."

"Đó là điều bà đã nói với bố cháu phải không?"

Bà tái đi và tôi biết mình đã đi quá xa. Tôi không cố ý nói ra những lời đó, tôi không cố ý tàn nhẫn như vậy.

"Sao cháu dám," bà rít lên.

Đã quá muộn. Tôi không thể rút lại những lời đó. Trừ khi tôi xin lỗi, mối quan hệ hỗn độn giữa chúng tôi sẽ kết thúc. Niềm kiêu hãnh của tôi sẽ không để tôi xin lỗi vì sâu trong lòng, tôi thật sự đổ lỗi cho bà vì những gì đã xảy ra. Tôi quay người và với đôi chân run rẩy đi ra hành lang nơi tôi để va li. Và tôi nói với chính mình, khi đi ngang qua bếp, rằng tôi làm chuyện này không chỉ cho bản thân, mà còn cho bà.

"Cháu sẽ không đi đâu hết!" bà hét lên.

Tim tôi chao đảo. Tôi không dám nhìn vào mắt bà. Tôi không trả lời vì tôi biết mình không thể. Tôi lo rằng bà sẽ khiến tôi sợ hãi ở lại. Đã 8 giờ kém 5. Nếu tôi có ý định thực hiện việc đó, tôi phải đi bây giờ. Tôi đi qua bà và đến cửa trước, bánh xe vali rít trên sàn gỗ.

"Cháu xin lỗi, bà ạ." Giọng tôi ngưng lại vì kiềm nước mắt. "Nhưng cháu không lẩn trốn nữa."

Tôi đẩy toang cửa, bản lề kêu chói tai, và bước trên thềm cửa. Tôi hoàn toàn nghĩ bà sẽ ngăn tôi lại. Bà không ngăn. Không khí mát buổi sáng làm dịu mồ hôi trên hai bả vai tôi.

"Cháu không thấy thật điên rồ khi bỏ đi cùng một đứa con trai cháu mới quen sao?"

Tôi dừng một chút khi lời nói của bà chạm tới tôi. Bà nói đúng, tôi biết điều đó, nhưng dường như không thể để tâm đến. Chiếc xe màu bạc của Lewis đậu ngay trước nhà chúng tôi; Lewis đang dựa trên cửa xe. Anh gọi tới tôi, không phải bằng lời hay qua suy nghĩ, nhưng có gì đó kéo tôi đến gần anh ấy. Chiếc ao len xanh đậm anh ấy mặc căng ra trên đôi vai rộng của anh. Anh ấy đã đến vì tôi. Tim tôi nhảy lên vì vui sướng. Anh ấy đi khỏi chiếc xe, và khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, một nụ cười rộng tỏa ra trên gương mặt điển trai của anh. Tôi phóng xuống những bậc thềm, cái vali đập mạnh đằng sau. Tôi không dừng lại cho tới khi tôi cách anh ấy một bước chân. Nắm hai bàn tay lại, tôi cưỡng lại mong muốn quàng hai cánh tay quanh cổ anh ấy.

"Em sẽ đi," anh ấy phát biểu một điều hiển nhiên.

"Vâng."

Đừng đi, Cameron, xin cháu. Giọng nói của bà thì thầm trong đầu tôi. Đó là lần đầu tiên bà yêu cầu tôi điều gì và tôi dừng lại trong một lúc, lời cầu xin của bà làm tôi day dứt.

Sự thiếu quyết đoán giữ tôi lại. Tôi có thể thật sự bỏ đi và nhận lấy những tội lỗi? Tôi có thể ở lại không? Tôi sẽ chết ở đây, có lẽ không phải về thể xác, nhưng về tinh thần và tình cảm tôi sẽ chết. Bà đã có cơ hội của mình.

"Cameron, em sẵn sàng chưa?" Lewis hỏi, nắm lấy cái túi của tôi.

"Vâng," tôi nói khẽ. Không nhìn lại, tôi thả bàn tay mình vào bàn tay anh ấy.

********

Trong hai tiếng lái xe chúng tôi ngồi khá yên lặng. Lewis để mặc tôi với những suy nghĩ và cảm xúc của mình và tôi mừng vì điều đó. Tôi chưa sẵn sàng nói chuyện. Tôi thấy có lỗi vô cùng. Tôi đang làm điều tốt nhất cho chính mình và bà. Phải có người học cách bảo vệ chúng tôi chứ.

Bà đã gần như thừa nhận S.P.I có tồn tại và tôi biết lí do bà bắt tôi giấu khả năng của mình là vì bà không muốn chúng tôi bị chú ý. Bà sợ hãi. Tôi có thể hiểu điều đó, nhưng tôi là chính mình và tôi không thể chấp nhận điều đó cho bản thân. Và khi từng phút trôi qua và khoảng cách giữa tôi và cuộc sống cũ tăng lên, sự biết lỗi của tôi phai dần. Khi chúng tôi ở trên phà dẫn đến Đảo Haddock nơi Aaron sống, Lewis cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh ấy dùng vai đẩy nhẹ tôi, đẩy đùa nghịch. "Em ổn chứ?" Anh ấy không lùi lại, mà vẫn ở gần, cơ thể anh ấm áp bên cạnh tôi khi chúng tôi dựa vào rào chắn nhìn đất liền trở nên nhỏ dần và nhỏ dần. Tôi muốn đi. Tôi đang làm điều đúng đắn. Vậy tại sao, khi đất liền mờ dần, tôi lại cảm thấy sự hoảng loạn xôn xao?

"Cameron?"

"Vâng, chắc rồi. Em ổn," tôi nói hơi nhanh một chút.

Cơn gió thổi tung mái tóc của anh và mặt anh đỏ ửng. Cơ thể tôi gần như rộn lên khi anh ấy ở gần. Anh ấy đáng yêu. Tuyệt đẹp. Nhận ra có lẽ anh ấy vừa đọc được suy nghĩ đó, mặt tôi nóng lên và tôi nhìn đi chỗ khác. "Mình không thể làm được việc này."

Tôi cảm thấy cơ thể anh cứng lại. "Cam, em đang làm việc đúng đắn, điều bố em đã mong muốn."

"Không, không phải chuyện đó." Sự xấu hổ của tôi dâng lên. Chúng tôi chưa bao giờ nói về cảm xúc giữa hai đứa, nếu như có chút cảm xúc gì. Chết thật, có khi chỉ mình tôi nghĩ tới chuyện tình cảm. Nhưng rõ ràng anh ấy đã đọc suy nghĩ và biết cảm xúc của tôi. Lẽ ra giờ này anh đã từ chối tôi rồi chứ? Trừ khi anh ấy có một thú vui quái lạ khi thấy tôi mê mệt anh. "Không," tôi nói nhẹ nhàng. "Em không thể đứng đây khi anh đọc suy nghĩ của em."

Anh ấy cười, đôi mắt xanh đẹp đẽ ấy cong lên khi anh nhìn ra những con sóng. Tôi cau mày và đẩy vai anh ấy. "Không vui và không công bằng đâu." Tôi ghét điều này, nhưng chắc chắn tôi hiểu Anne đã cảm thấy như thế nào. "Nó...xấu hổ lắm."

Anh nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời. Dù rất muốn giận anh ấy, những gì tôi có thể nghĩ là đôi mắt anh thật trong làm sao, xanh như đại dương đang nổi sóng dưới phà.

"Cam à, anh đã tắt năng lực của mình rồi."

"Đã tắt?"

Anh ấy nhún vai, tay nắm lên rào chắn gỗ. Chiếc áo gió xanh xào xạc trong gió nhẹ. "Ờ, chỉ với mỗi em thôi."

"Em không hiểu."

Anh ấy nghiêng người tới cực gần, hơi thở ấm của anh ấy trên má tôi. "Anh không đang đọc suy nghĩ của em."

Tôi không chắc mình tin anh ấy, nhưng khi anh ở gần thế này, tôi không bận tâm lắm. "Nhưng, làm thế nào? Em có thể làm mờ đi suy nghĩ của mọi người bằng cách tập trung vào chuyện khác, nhưng nó vẫn lọt vào."

Anh ấy quay người, dựa lưng vào rào chắn. "Chỉ là một trong những điều em sớm được học."

Tôi nhìn ra làn nước, im lặng vì tự hỏi anh ấy có nói thật hay không. Thật sự là không có lí do gì để anh nói dối. "Tại sao chứ?" cuối cùng tôi cũng hỏi.

Anh ấy liếc nhìn tôi. "Hửm?"

"Sao anh lại ngưng đọc suy nghĩ của em?"

Anh ấy nhìn đăm chiêu một lúc, và rồi nhún vai. "Anh cảm thấy...không đúng." Anh lại quay mặt về phía rào chắn đan hai tay vào nhau. Hai má anh ửng hồng, như xấu hổ vì phải nói về cảm xúc của mình. Đúng là một chàng trai điển hình.

Còi tàu thả ra một tiếng kêu lớn, cho biết đã đến gần bờ. Sự hồi hộp của tôi bùng phát, tạo ra một cơn lo lắng trong dạ dày. Tôi không muốn ngồi trong boong tàu dưới vì cần phải thoát khỏi suy nghĩ của những hành khách. Nhưng điều đó có nghĩa là tôi đang lạnh thấu xương và nôn nóng được vào đất liền.

"Nó đây rồi," anh ấy nói, chỉ về phía bờ biển.

Tôi nghiêng người gần rào chắn, gió thổi qua mái tóc đuôi gà và giật mạnh áo khoác của tôi. Ở đó, trên ngọn đồi dốc màu xanh rõ ràng là nơi cao nhất trên hòn đảo, có một ngôi biệt thự gạch khổng lồ, còn lộng lẫy và đáng sợ hơn tôi từng thấy qua tâm trí. Chỉ có vài cây xanh tô điểm cho khung cảnh, nhưng việc thiếu hoa lá không làm mất đi vẻ đẹp hoang dã của nơi đây.

"Wow," tôi thì thầm, kinh ngạc.

Những băn khoăn về việc rời bỏ bà tan biến. Tôi cảm thấy cuộc sống mình đang thay đổi khi con tàu vào bến và một ngôi làng nhỏ hiện liên. Những ngôi nhà ván lá xách xếp thành hàng bên đường và những con tàu đủ màu và kích cỡ đậu dọc bờ biển. Đây là thị trấn du lịch vào mùa hè, Lewis đã nói với tôi, một nơi mọi người đến nghỉ mát để xem cá voi, câu cá và mua sắm.

Hôm nay hòn đảo im ắng. Hầu hết người dân đã để những ngôi nhà cho mùa hè bít kín và trống trơn. Có vài người vẫn ở lại an toàn nép mình, thu lại trong cái gió chiều se lạnh. Nếu không có vài con hải âu kêu quang quác, ở đây thật yên tĩnh. Yên tĩnh đến kinh ngạc và tuyệt vời khỏi những suy nghĩ!

Lewis cầm lấy va li của tôi và đi đến bến tàu. Tôi đi theo, len lỏi qua một nhóm nhỏ khách du lịch không sợ gió thu. Mùi cá và nước biển thật dễ chịu và quen thuộc. Mọi thứ trông sạch sẽ, tươi mới, đầy triển vọng.

Tôi ra khỏi bến tàu để đặt chân lên đất liền và tim tôi ngập tràn hy vọng. Những vị khách hối hả đến địa điểm của mình, để lại tôi và Lewis một mình, đúng như tôi thích.

"Đi nào," anh nói, nắm lấy tay tôi trong bàn tay ấm của anh. Tôi không nghĩ anh ấy nhận ra, nhưng những cái chạm của anh ấy đang dần trở nên quen thuộc. Theo bản năng tôi với lấy tay anh ấy, trong khi tôi không nên làm vậy. Khi những ngón tay của anh bao quanh bàn tay tôi, cảm giác thật tuyệt vời.

Sự hào hứng của anh thật dễ lây. Anh ấy đang trở về nhà. Anh ấy yêu nơi này, và tôi biết mình cũng sẽ như thế. Va li của tôi đập mạnh và lăn trên con đường sỏi. Nơi đây là bức tranh hoàn hảo, như hình ảnh trên những tấm thiệp. Tôi có thể tưởng tượng vào mùa đông, khi tuyết rơi, nó còn đẹp hơn. Dưới con đường lớn, những hòn đá xưa và tòa nhà ván lá xách nằm dọc bên vỉa hè. Bà sẽ thích nơi này cho xem. Tôi liền dập tắt ý tưởng đó nhanh như khi nghĩ đến.

"Ông ấy đây rồi." Lewis gật đầu về phía chiếc xe đen bóng nơi một người đàn ông đang đứng, tựa vào mui xe. Cánh tay ông ta khoanh lại trên chiếc áo xám kín cổ. Mái tóc vàng ngắn được cắt gọn gàng.

Nhìn thấy chúng tôi, ông ta gỡ kính mát ra khỏi mắt và cười một nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng đều hoàn hảo. Tôi suýt dừng lại, không nghĩ ông ta giàu có như vậy. Thật tao nhã, ăn mặc thật đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net