Chap 10:Bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là 1 ngày như bao ngày bình thường khác,Miku của chúng ta đang lau nhà nhưng có vẻ tâm trí lại để ở nơi khác:

-Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là đến rồi.Không biết các em có ổn không vào hôm đó nhỉ?-Đang suy nghĩ miên man thì cô bị đẩy mạnh 1 cái:

-Con đĩ kia,mau ra chợ mua đồ cho tao.Mày dám trốn đi hay mua không đủ thì đừng trách với tao.-Lapis rít lên the thé và đưa cọc tiền với tờ giấy mua đồ cho cô.Miku đọc tờ đó mà thấy bất ngờ,họ là heo hay sao mà ăn nhiều thế?3 tấn cà rốt,150 kg chuối,2 thùng cá ngừ,nước mắm,thịt bò,vân vân và mây mây.Nhưng đặc biệt là...không có hành!Cái nhà này có biết cái gì gọi là "đồ ăn ngon" không vậy?

Mặc dù đang gào thét muốn lật bàn trong lòng,Miku vẫn từ tốn nói:

-Tôi sẽ mang Gumi và Rin đi.

Lapis gật đầu,thầm nghĩ trong lòng:"Mang cả bọn nó thì càng tốt,chết hết đi để tao được yên tâm."

Tại chợ,Miku thở dài thườn thượt:

-Tại sao có gì cũng mua lắm mà lại không có hành vậy trời?

-Không sao đâu mà nee-chan.Mình đột nhập cửa hàng rau củ rồi cướp hết hành là được.-Rin cười(trả lại bé Rin tốt bụng cho tôi!)

-Phải đó,người ta thấy được mặt mình thì giết người diệt khẩu luôn.-Gumi reo lên nêu ý kiến.Bầu không khí xung quanh 3 chị em thật vui vẻ,hồn nhiên,trong sáng.Nhưng nội dung cuộc nói chuyện thì,ờm...không phù hợp cho lắm.

Đột nhiên,có mấy người mặc áo đen chặn họ lại.Cả 3 vẫn đứng vững thì bị khống chế bằng thuốc mê.Thế nhưng trước khi ngất,Miku nở nụ cười thâm trầm:

-Muốn hại bọn ta sao?Thật ngu ngốc.

Tỉnh dậy,bọn cô thấy xung quanh tối om,bị bịt mắt còn miệng bị dán băng keo.Khẽ cử động thì chân bị trói bằng dây thừng,tay thì trói vào cột.Cả 3 thay vì hoảng hốt,sợ hãi thì lại rất bình thường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

"Ổ buôn bán nội tạng,đúng như chị nghĩ.Lần này chúng ta chết rồi."Cô nheo mắt lại ra ám hiệu.

"Còn không phải nhờ công của chị ra hiệu cho chúng ta không được manh động thì em đã đập chúng 1 trận chết đi sống lại rồi."Gumi hừ lạnh (đương nhiên bằng mũi) bất mãn.Mấy ngày nay ở nhà nhỏ đã ngứa tay với Lola lắm rồi,ra đường định cho bọn áo đen ăn hành mà lại bị chặn.Đúng là xui xẻo mà.

"Thì chị Miku muốn chúng ta nhổ cỏ tận gốc mà,đánh khơi khơi vừa bị phát hiện mà bọn chúng vẫn sống nhởn nhơ nữa là."Rin ra sức can thiệp nhưng rồi cũng ra ám hiệu với vẻ mặt khinh thường:"Kiểu bắt cóc hèn hạ này thì chỉ có bọn ngu ngốc tiểu nhân làm thôi.Chị có quen kẻ nào như thế không?"

"Ngoài Miki,Lola và SeeU thì còn ai khác nữa?Hỏi thừa."Miku.

-Sao rồi?-Có tiếng đàn ông cất lên.

-Quá tốt luôn đó.Không ngờ đào đâu ra 3 mĩ nhân này để thưởng thức.Lần này ngon rồi.

-Hưởng thì chờ đi,còn phải đi bắt nhiều người nữa mà.Ê 3 thằng kia,nhớ canh giữ không cho đứa nào thoát đấy nhé.-Tiếng bước chân xa dần,xa dần.Lúc này Miku nhoẻn miệng cười.ánh mắt chứa sự trào phúng.Ngu si làm sao?Để lại có 3 người,lần này xử đẹp rồi.

Ngay lập tức,cả 3 chị em giật đứt dây thừng ra rồi lấy ra vũ khí của mình.

Miku làm trận thiên la địa võng trước mắt đối thủ của mình.Hắn chật vật cố gắng bước qua nhưng dây sắt đã xiết lại vào cơ thể hắn.Máu văng tung tóe,nghe đâu đó có tiếng răng rắc của xương vỡ.Cô nhếch mép khinh bỉ rồi điều khiển cho tất cả dây sắt cuốn quanh hắn,biến hắn thành cái kén.Cuốn càng ngày càng nhiều,càng ngày càng chặt.Sau đó...Xoẹt...Bẹp.Dây sắt đã cắt hắn ra hàng triệu mảnh,để lại đống thịt tởm lợm rơi xuống đất.

Rin thì lại thích chơi đùa với đối thủ.Nó thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho gã không biết nên chĩa súng về phía nào.Phương pháp di chuyển của Rin quỷ dị,khó nắm bắt như 1 u linh.Mỗi lần xuất hiện lại để lại cho gã 1 vết cắt sâu 5 cm vào thịt.Đùa nghịch chán(hoặc nhìn thấy đối thủ chẳng còn chỗ nào lành lặn để cắt nữa),nó mới từ từ cứa đi từng bộ phận của gã.Từ tứ chi đến tai rồi mới đến cổ,để lại tiếng rít gào đau đớn cho nạn nhân.

Kẻ cuối cùng thấy đồng đội của mình bị giết quá thê thảm,bỏ chạy.Nhưng Gumi đã giương cung,trèo lên nóc nhà,ngắm bắn cho đến khi hắn đã kiệt sức mới thả tay ra.Thay vì tra tấn thể xác như chị và em của mình,nhỏ lại thích tra tấn về mặt tinh thần hơn.Cho hắn thấy cách đồng đội bị giết,cho hắn tuyệt vọng và sợ hãi sau đó mới giết.Đó mới chính là cuộc đi săn đích thực.Nhìn hắn đau đớn và kinh hoàng khi thấy chân tay mình đang thối rữa và rơi xuống dần.Đây mới chính là sự tàn nhẫn đích thực.

Mang cái xác về lại nhà kho,Gumi cười:

-Bây giờ ta thủ tiêu 3 cái xác nhé.-Nói rồi nhỏ bấm 1 nút trên mũi tên của mình.Nó lập tức trở to và dài hơn gấp 5 lần,trông rất giống 1 mũi lao.Sau đó,Gumi cắm cây lao đó vào từng cái xác.Chúng phát ra tiếng xèo xèo như đang bị rán rồi dần dần bị tiêu hủy.

Nếu có ai đó nói 3 cô là khát máu và tàn nhẫn thì họ sẽ trả lời:

-Bọn tôi kinh khủng thì làm sao?Kẻ mạnh được sinh là để giẫm đạp kể yếu.Nếu không muốn như thế thì phải vươn lên làm kẻ mạnh thôi.

Trong tổ chức không có từ "khoan dung"hay "độ lượng",tất cả chỉ xoay vòng quanh việc ngươi sẽ sống hay chết.Muốn tồn tại thì phải giết người,phải tra tấn họ để được tôn trọng nếu không muốn bị dẫm nát dưới chân.Đó chính là những điều đã được tiêm nhiễm vào đầu bọn cô từ hồi còn là 1 cô bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net