Chap 19:Tên diễn viên màu lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gumiya cuối cùng cũng lấy được băng gạc về,nhưng mèo nhỏ của cậu không ngoan ngoãn nằm trên giường mà lại chui xuống ngồi thu lu trong góc phòng. Haiz,có vẻ công cuộc giáo dục vợ của cậu thất bại hoàn toàn rồi. Phải trừng phạt thôi.

-Gumi-chan,sao không nằm trên giường.Em đang làm trái lời anh sao?-Gumiya nói giọng nhẹ nhàng êm ái,nhưng đừng nghĩ rằng cậu là 1 người đáng tin.Cậu có độc đấy,là động vật có độc hẳn hoi theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

-Tránh xa tôi ra...Làm ơn...Tôi không làm gì cả...Xin lỗi.-Gumi bắt đầu rơi vào cơn mê sảng. Nước mắt giàn giụa,đầu lắc liên tục,miệng bắt đầu nói lung tung.

-Mèo nhỏ,có chuyện gì vậy?Em có sao không?-Lông mày Gumiya có chút nhíu lại,tay chạm vào thân thể đang run như cầy sấy kia.Bất chợt,Gumi chồm dậy,gào lên:

-Đừng chạm vào tôi!-Cùng lúc đó,nhỏ triệu hồi cây cung bắt đầu bắn điên cuồng vào tứ phía. Nước mắt nước mũi vẫn tèm lem trên mặt,đôi mi cũng nhắm chặt. Có vẻ hành động này là bản năng chứ không phải là chủ ý.

Biểu cảm hiện tại của Gumiya sẽ thế nào?Lo lắng?Bất ngờ?Hoảng hốt?Sai,cậu chỉ nở 1 nụ cười.Tại sao ư?Không phải tất cả mọi người đều rất giả tạo hay sao?Cả Gumiya cũng vậy.Nụ cười mà không ai có thể hiểu thứ đằng sau là gì,đó chính là chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất của cậu.

Gumiya coi cuộc đời là 1 vở kịch.Tất cả mọi người là những diễn viên chỉ có ý nghĩa duy nhất là mua vui cho cậu.Còn cậu sao?Đương nhiên chính vị vua ngồi ung dung thưởng thức màn diễn này rồi.Cậu yêu thích việc làm cho người khác lộ bộ mặt thật của mình.Và khi cậu đã rõ bản chất của bọn chúng thì chúng ta đã biết điều tiếp theo cậu sẽ làm rồi đấy.Chà,một công việc thú vị.

Gumiya cứ coi tất cả như 1 trò đùa như vậy cho đến khi gặp nhỏ.Gumi là con mèo ngốc bộc lộ hết cảm xúc của mình ra.Thế nhưng mọi truyện không đơn giản như vậy.Có 1 bí mật gì đó mà nhỏ đang giấu cậu.Nhỏ muốn gì?

Gumiya nghi ngờ Gumi,hết lần này đến lần khác trêu đùa nhỏ. Cầu mong 1 cách vô ích rằng nhỏ sẽ lộ bộ mặt thật của mình.Người
ta nói không sai,những người nói dối quá nhiều sẽ chẳng thể tin được ai cả,kể cả chính mình.Dần dần Gumiya càng rối loạn,rốt cuộc cậu và nhỏ,ai mới là người đang nói dối.Đến tận hôm nay, Gumiya mới có thể tin tưởng mình đúng,cậu cười.

-Aiya,hoá ra mèo con khi giận cũng biết cắn người sao?-Cậu vừa nói vừa đá gãy những mũi tên đến gần mình.Tên của Gumi được làm từ chất liệu rất cứng,người thường không thể làm gãy.Vậy mà Gumiya làm việc đó thật dễ dàng.Tiếng rắc vang dội cả căn phòng.

Phát giác được tiếng kêu,Gumi ngừng bắn loạn xạ mà bắt đầu tập trung về phía Gumiya.3 mũi tên bay với tốc độ xé gió hướng lần lượt về phía cổ và 2 khớp chân.Dù đang trong trạng thái hỗn loạn nhưng với bản năng làm sát thủ lâu năm,hiển nhiên Gumi đã đoán được Gumiya sử dụng chân tấn công.

Tuy nhiên,tên chỉ còn cách cậu vài milimét nữa thôi đã bị đá gãy.Quá dễ dàng,cậu ngáp 1 cái rồi chế giễu:

-Mèo nhỏ à,em định làm tôi chán chết hay sao?Giải trí cho tôi tốt vào,không là tôi trừng phạt đấy.-Nói xong,cậu đá vào giữa ngực Gumi.Nhỏ giơ hai tay thành dấu X trước ngực đỡ đòn nhưng cú đá này đã khiến nhỏ lùi về sau vài mét.

Biết mình không phải là đối thủ của cậu khi đấu cự li xa,nhỏ bỏ giỏ tên xuống,lấy 2 mũi ra rồi hoá chúng thành cây lao rồi thủ thế.

-Bây giờ chúng ta mới bắt đầu nghiêm túc.-Cậu hứng thú nói.2 tay đút túi quần rồi lao lên.Định 1 cước vào Gumi thì đã bị cây lao chặn lại.2 người lao vào đánh nhau,cứ người này công thì người kia thủ.Chẳng mấy chốc 2 người đã có chỗ xây xát.Cây lao bên tay phải của Gumi đã gãy thì bên kia ống quần trái của Gumiya cũng rách tự bao giờ.

Cậu đang hào hứng,phần vì đã kiếm được 1 đối thủ xứng tầm,phần vì sắp có thể phát hiện bí mật của Gumi.Thế nhưng mà sau khi đã tìm được ra thì sao, chẳng lẽ giống như bao người khác,giết nhỏ?1 tia cảm xúc lo lắng sợ hãi xuất hiện trong Gumiya.Cậu bị phân tâm,động tác né đòn dần chậm lại.Chớp được thời cơ,Gumi cầm lao ném thẳng về phía cậu.

Gumiya lập tức tập trung né.Cây lao chỉ sượt qua gò má cậu,để lại 1 vết đứt.Máu bắt đầu chảy trên khuôn mặt cậu.Điều này khiến cậu có chút vui mừng,cô ấy thật sự muốn ám sát cậu thì cậu sẽ không cần lưu tình nữa.Chấm dứt sự day dứt này.Tuy nhiên,dù đã hết vũ khí,Gumi vẫn lôi từ trong tóc ra 1 cây kim độc đâm thẳng mặt Gumiya.

Gumiya nhắm mắt lại,là do cậu sơ ý.Bây giờ nếu biết cậu chết do bị 1 cô gái đâm bằng kim,các anh em của cậu có cười nhạo không nhỉ?Gumiya chấp nhận cái chết,dù sao cậu cũng sống 1 cuộc đời mĩ mãn.Thế nhưng mà chờ mãi vẫn chưa thấy đau đớn,lẽ nào Gumi đã nhân từ bôi thuốc tê vào để cậu có cái chết êm ái sao?Gumiya từ từ hé mắt ra và cảnh trước mặt đã khiến cậu kinh ngạc.

Mũi kim bạc toả ánh sáng sắc lạnh đang cách khuôn mặt cậu chỉ trong gang tấc.Thế nhưng cậu không quan tâm điều đó,thứ cậu để ý chính là bàn tay đang run rẩy kia.Khuôn mặt của Gumi đầy sự chịu đựng,giống như thể nhỏ đang do dự.Đôi mắt vô hồn kia bỗng có ánh sáng loé lên rồi lại tắt phụt.

Nội tâm Gumiya đột nhiên cảm thấy ấm áp,chính cậu cũng không hiểu tại sao.Cậu lập tức vòng ra sau lưng Gumi,đánh 1 chưởng vào gáy nhỏ.Gumi lập tức ngất lịm nhưng lập tức được ôm lấy bởi lồng ngực ấm áp.Cậu bế nhỏ lên giường nhẹ nhàng.Vuốt ve mái tóc nhỏ,đôi mắt cậu tràn ngập ôn nhu:

-Có vẻ em lại sắp khiến tôi mệt nữa rồi,mèo nhỏ ạ.

----------------------------

Muahaha,mọi người tưởng ta lười không viết à.Ta là đang bế quan viết tận 2 chap nhé.Nhìn mà ngưỡng mộ đi.Mà tuần này đang thi học kì nên mọi người ráng chờ nhé. Bye.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net