Nguoi Hoa Thu 28-31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rạp.

Tôi bước tới và gặp bọn bạn trong tối. Không đợi tôi hỏi, bọn nó đã tíu tít kể lại mọi chuyện... Hoá ra, Tobias đã không hề rời mắt khỏi ba bố con tôi kể từ khi chúng tôi rời thành phố. Ngay khi Tom và ba tôi ra khỏi căn chòi của ông Cố, Tobias đã báo động cho mấy đứa kia ngay.

Cassie đã nhanh chóng biến thành cá voi, để từ phía dưới bẩy sập cây cầu. Còn Rachel và Ax biến thành cá heo húc Tom gãy chân và kéo ba tôi lên bờ an toàn...

Tôi muốn nói rất nhiều điều.

Như là các cậu ấy thật sự đã cứu gia đình tôi.

Sự xúc động của tôi.

"Cám ơn," tôi lí nhí đầy cảm kích.

"Ê, đừng nói vậy chứ, chuyện nhỏ thôi mà..." Rachel liến thoắng. "Dù sao thì, tụi này cũng cần một kì nghỉ mà."

Ax nói, hướng ánh mắt về phía một chòi săn bỏ hoang phía bên kia hồ.

"Và chuột nữa. Đừng bỏ qua đám chuột chứ," Cassie cười, nói.

Tobias cũng lên tiếng.

"Đó là lí do mà bồ ăn như heo vậy," Rachel nói.

Tụi nó đang hết sức ráng khỏa lấp sự bối rối của tôi.

"Marco đâu rồi?" Tôi chợt nhớ là nãy giờ chẳng thấy mặt nó đâu cả.

Cassie nhún vai. "Cậu ấy không biết liệu bồ có muốn gặp cậu ấy ngay hay không. Cậu ấy nghĩ có lẽ bồ cần chút thời gian để bình tĩnh lại hay gì gì đó."

"Ra đi, Marco."

Marco bước ra từ sau một gốc cây. Trông nó có vẻ tinh quái. Và tôi cũng chẳng lấy thế làm ngạc nhiên.

"Ê, Jake Bự."

"Marco. Đây chắc chắn phải là kế hoạch của bồ rồi."

"Ừm... chỉ phần lớn thôi."

"Kế hoạch xịn đấy."

"Cám ơn. Nếu không có người Chee lái chiếc trực thăng cứu hộ và khăng khăng đòi chở Tom về nhà, thì tất cả những gì tụi mình thu hoạch được sẽ chỉ là một thằng bé què chân ở ngay giữa rừng." Marco nói, tỉnh rụi như chẳng có gì xảy ra.

"Tom đã trở về nhà, sống nhăn. Ba mình cũng không sao. Mình đáng ra phải nghĩ đến việc này từ trước. Tom bị thương, một lý do chính đáng để không phải đi chuyến này. Đáng ra mình phải thấy trước mới phải..."

Marco rụt vai. "Ừm, ừm..."

"Mình quá bấn bíu nên không thể nghĩ gì cho ra hồn được," tôi nói. "Mấy bồ nói đúng. Mình quá gần để nhìn rõ mọi sự..."

Marco không tranh luận, cũng không tỏ vẻ hả hê. Tôi nghĩ mỗi người trong chúng tôi đều có điểm mạnh và điểm yếu của mình. Điểm mạnh của Marco là khả năng nhìn thấu đáo mọi chuyện, kể cả khi điều đó mang lại những kết quả và những cảm xúc không hay ho gì, đúng sai lẫn lộn.

Nó đã tìm được giải pháp mà tôi bỏ sót.

Tôi nắm lấy tay của Marco và kéo nó ra xa khỏi đám bạn. Ra chỗ không ai nghe thấy.

"Bồ là bạn tốt nhất của mình, Marco. Nếu có lúc mà bồ lại nói rằng mình đang mất kiểm soát, vướng vào rắc rối, không thể lãnh đạo -"

"Thì bồ sẽ đá đít tui hả?" nó chen ngang với nụ cười toe toét.

"Không. Mình sẽ lắng nghe. Mình sẽ nghe mà. Sau đó mới đá đít bồ."

Nó bật cười. Tôi cũng cười. Có thể nói gì đây? Marco và tôi mãi mãi là bạn.

Hai đứa tôi trở về với nhóm bạn. Tôi kéo Marco dừng lại. "Marco nè?"

"Chuyện gì?"

"Toàn bộ kế hoạch này thành công bởi vì Tom đi ra ngoài và tự biến mình thành mục tiêu dễ bị tấn công. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ảnh không làm thế?"

Marco không nhìn tôi.

"Bồ phải ngăn mình bằng mọi giá," tôi nhấn mạnh. "Bồ phải đảm bảo an toàn cho cả bọn và giữ mình sống sót. Đó mới là ưu tiên trên hết nha."

Nó gật đầu.

"Vậy, ngộ nhỡ mấy bồ không đến kịp lúc? Ngộ nhỡ Tom đã giết được ba mình?"

"Điều đó khá rõ ràng mà, sau khi tui đã suy nghĩ kĩ, rằng nếu Tom giết được ba bồ thì bồ cũng sẽ nổi điên lên," Marco nói một cách điềm tĩnh. "Giống như một ván cờ: Tom giết ba bồ, và bồ giết ảnh. Bồ theo sau Tom, để lộ cả bồ và tụi này. Trò chơi kết thúc. Vì vậy tụi này không thể để chuyện đó xảy ra. Ba bồ sống sót thì bồ cũng sống sót. Vật hy sinh duy nhất chỉ có thể là Tom. Nhưng việc xảy ra với Tom phải có vẻ thật tự nhiên, không liên quan đến những kẻ hóa thú cũng không liên quan đến bồ. Phải thật cẩn thận. Vậy nên nếu điều đó thật sự xảy ra -"

"Đủ rồi," tôi khẽ nói và lắc đầu. Tôi không muốn biết thêm gì nữa.

Một lúc lâu chẳng đứa nào nói gì cả. Tôi để mọi thứ lắng xuống.

Bạn có biết những gì Marco và tôi đã từng bàn đến không? Ấy là: Liệu Người Dơi có thể đánh bại Người Nhện hay không. Liệu Sega [6]có tốt hơn Nintendo hay không. Liệu một cô gái nào đó sẽ thích đi chơi với tôi hơn hay với Marco hơn.

Thế mà bây giờ...

"Tụi mình là ai chứ, Marco? Chuyện gì sẽ đến với tụi mình đây?"

Nó không trả lời. Tôi cũng không mong chờ điều đó. Cả hai đứa tôi đều biết chuyện gì đã xảy ra.

"Mình vào nhà thì hơn."

"Ừ. Tụi này cũng cần về nhà. Mấy đứa quá giang một xe chở gia súc tới đây. Hy vọng sẽ có gì đó thơm tho hơn trong chuyến ra về..."

Tôi quay bước về hướng căn chòi.

CHƯƠNG 27

Hôm sau, mẹ tôi trở lại. Đó là ngày Chủ Nhật, ngày canh quan tài của ông Cố. Đám tang sẽ diễn ra vào thứ Hai.

Đội quân kèn của nhà nguyện đã đến để tiến hành những nghi thức tang lễ. Những cựu chiến binh mang lá cờ Mỹ ra khỏi quan tài ông Cố và đưa cho bà ngoại tôi.

Bà và một người đàn ông cao lớn lụ khụ nhìn nhau một lúc lâu như là cùng nhau san sẻ những kỷ niệm, cả một đời kinh nghiệm chỉ họ mới hiểu.

Tôi cũng lờ mờ hiểu, mặc dù vậy, đây không phải là cuộc chiến của ông bà mà là của chúng tôi. Vì bây giờ chúng tôi là những đứa trẻ đang đứng trên chiến trường. Phải chiến đấu, đổ máu để thành công hay thất bại, thắng hoặc thua.

Chúng tôi phải chịu đựng những cơn ác mộng và mang một tâm hồn già dặn.

Giờ thì tôi đã hiểu những lời mà ông Cố đã nói với tôi dạo trước. Cố chỉ nói cho tôi nghe về chiến tranh có hai lần. Một lần khi tôi mở cái rương của Cố ra và lần nữa là vào những ngày xửa xưa rồi khi ông cháu tôi cùng ngồi bên hồ...

Khi cuộc chiến của tôi kết thúc, nếu tôi vẫn sống sót, có lẽ tôi cũng sẽ không nói nhiều về nó.

Với những gì đã trải qua đến mức như thế, một lần là quá đủ rồi.

Mỗi người chúng tôi ghé tay vào nâng quan tài của ông Cố.

Đó không phải là một đám tang rầm rộ. Nhưng tất cả mọi người đều khóc. Kể cả tôi...

Chúng tôi về lại căn chòi của ông Cố và gọi tới bệnh viện nói chuyện với Tom. Ảnh khoẻ.

Tất cả mọi chuyện lại trở về như cũ. Anh trai tôi vẫn sống, cả kẻ thù trong đầu ảnh cũng thế. Đó là một cuộc chiến vô nghĩa chẳng ai muốn mà cũng chẳng ai có lợi lộc gì. Tất cả phải chịu đau đớn, khổ sở, dù là lão Chapman, Ax, Tom, Marco và tôi và nhiều người khác... Nhưng tất cả đều sống và trong chiến tranh bất cứ khi nào thức giấc và nhìn thấy được mặt trời thì đó đã là một chiến tích rực rỡ.

Gia đình tôi khởi hành trở về thành phố vào ngày thứ Ba.

Tôi ngồi phía trước với ba trong khi mẹ tôi ngủ ngon lành ở băng ghế sau.

Ba để tôi chọn kênh radio và nói với tôi lần thứ một triệu rằng "thời của ba âm nhạc hay ho tuyệt vời hết cỡ chứ chẳng tệ như bây giờ đâu..."

Lúc chúng tôi mời đội kèn ăn cơm trưa, mẹ tôi cất giọng càm ràm dễ đã đến lần thứ mười triệu rằng: cả hai cha con tôi ăn quá nhiều mỡ.

Tất cả mọi thứ đều bình thường.

Chúng tôi nói về ông Cố và về đủ thứ khác.

Cuốc xe trở về có vẻ ngắn hơn.

Tom đã đánh rơi con dao găm của bọn SS xuống hồ khi bị tống rớt khỏi cầu. Có lẽ nó đã chìm nghỉm xuống bùn rồi.

Nếu chịu khó mò mẫm chắc tôi cũng sẽ tìm lại được nó thôi, nhưng chẳng để làm gì cả...

Bà ngoại đã trao cho tôi giữ những huy chương của ông Cố. Bà bảo đó là ý nguyện của ông... Dù rằng, khi còn sống, rất ít khi ông Cố đem bày chúng ở những nơi dễ thấy cho mọi người chiêm ngưỡng.

Bây giờ tôi đã khôn lớn hơn nhiều. Tôi hiểu, mỗi lần nhìn những tấm huy chương đã được đổi bằng rất nhiều xương máu ấy, ông Cố luôn nghĩ về những điều xảy ra, những điều ông đã thấy người khác làm và ông cũng làm...

Tôi biết ông tự hào vì mình đã làm những điều tốt nhất cho đất nước, để bảo vệ đất nước... Nhưng tôi cũng hiểu tại sao huy chương của ông lại được cất kỹ trong cái rương trên gác mái, xa khuất tầm mắt của bất cứ ai.

Một ngày nào đó, nếu có những huy chương truy tặng cho những chiến sĩ chống Yeerk, có lẽ tôi sẽ cần phải sắm một chiếc rương.

HẾT

[1] Nguyên văn: RPVs - viết tắt của từ Remote Pilot Vehicles.

[2] Là loại phòng được thiết kế dành riêng cho những người điên trong bệnh viện tâm thần.

[3] Nguyên văn: Twilight Zone - là một bộ phim truyền hình nhiều tập (tổng cộng 156 tập) do Rod Serling sáng tác và kể lại. Mỗi tập phim dài 30 hoặc 60 phút có nội dung độc lập nhau, là một sự pha trộn giữa khả năng tưởng tượng, khoa học viễn tưởng, sự hồi hộp, nỗi kinh hoàng và thường kết thúc bằng những hình ảnh méo mó, quằn quại rùng rợn và không thể dự đoán trước. (NDBS)

[4] Từ lóng trong tiếng Mỹ, có nghĩa là "này" hoặc "chào" tùy ngữ cảnh.

[5] Nhân vật trong tiểu thuyết "Thằng gù nhà thờ Đức bà Paris" của đại văn hào Victo Huygo.

[6] Sega và Nintendo là hai công ty đa quốc gia của Nhật Bản chuyên sản xuất trò chơi điện tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh
Ẩn QC