Part 10: Cảm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên một bàn tay tóm chặt lấy anh giữa mặt nước lớn, kéo anh bơi về phía bờ. Khi lờ mờ nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, trái tim như muốn nổ tung của Triết Hạn mới dần dần bình ổn trở lại

Cung Tuấn không biết hôm nay bản thân đã gặp xui xẻo gì. Sáng sớm chưa kịp xuống nước bơi đã bị mẹ gọi điện trách mắng mình không đi đón Trương Mẫn, thậm chí dù sóng điện thoại yếu không nghe rõ cậu vẫn phải tìm chỗ sóng tốt để gọi lại cho bà tiếp tục nghe mắng. Nếu không để mẹ cậu giải tỏa hết bực tức trong lòng thì chắc bà ấy sẽ bay đến tận đây để tìm cậu. Vì người kia chính là đứa cháu mà bà yêu thương như con ruột...

Nhưng cậu vừa nghe xong điện thoại trở lại bãi biển đã nghe tiếng Triết Hạn gọi cậu. Thấy anh vừa bơi giữa mặt biển vừa gọi tên cậu. Cung Tuấn liền biết Triết Hạn hiểu lầm cậu bị đuối nước, cậu vừa vội trả lời anh vừa lao xuống biển

_TRƯƠNG TRIẾT HẠN...

Nhưng do anh đã bơi ra rất xa, gần như sắp ra khỏi vùng an toàn cộng với gió biển vô cùng lớn nên hình như anh không nghe thấy giọng cậu. Cung Tuấn chỉ còn cách cố gắng bơi thật nhanh đến chỗ anh. Khi tay cậu vừa chạm được vào vai đối phương liền giữ chặt anh lại rồi kéo anh vào bờ. Triết Hạn vì bất ngờ nên còn có ý muốn giãy ra nhưng khi nhìn rõ mặt cậu, anh mới thả lỏng người rồi cùng cậu bơi vào bờ

Khi lên đến bờ cả hai đều đã sức cùng lực kiệt mà nằm dài trên bãi cát. Khoảng một phút sau mới thở đều lại được, Cung Tuấn liền bật cười

_Đồ ngốc... Anh nghĩ một quán quân bơi lội như tôi sẽ chết đuối sao ?

Cung Tuấn nhớ trước đây cậu từng kể chuyện mình đoạt giải quán quân bơi lội cho anh nghe rồi

_Nhưng bệnh của cậu có thể tái phát...

Cung Tuấn còn tưởng mình nghe lầm nhưng giọng nói này rõ ràng là...

_Anh khóc sao...

Cậu quay mặt qua nhìn thì thấy thật sự đối phương đang rơi lệ, dù nước biển có thấm ướt khuôn mặt anh nhưng cậu vẫn nhận ra Triết Hạn đang khóc... vì cậu

Đột nhiên anh xoay người qua ôm chầm lấy cậu

_Sau này đừng làm như vậy nữa... Đừng dùng tính mạng của cậu để đùa với tôi... Xin cậu...

Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết nhau Cung Tuấn nhìn thấy anh khóc... Chỉ vì tưởng cậu gặp chuyện không may mà anh đã khóc sao...

_Chỉ là hiểu lầm thôi...

Triết Hạn vẫn ôm chặt lấy cậu không buông, như sợ rằng chỉ cần lỏng tay chút thôi, người này cũng sẽ theo sóng biển mà rời xa anh mãi mãi. Vai anh vẫn đang rung lên nhè nhẹ vì bất an và không thể ngừng khóc

Cung Tuấn vòng tay ôm lại anh, cậu dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng anh để trấn an người trong lòng

_Sau này... Tôi sẽ không như vậy nữa... Dù đi đâu... làm gì thì cũng sẽ nói trước với anh... Ngoan... Đừng khóc nữa...

Sâu trong trái tim Cung Tuấn như được dòng nước mùa xuân chảy qua, ngọt ngào, ấm áp. Ngay cả nước biển lạnh giá cũng không làm cậu lung lay được hạnh phúc này. Nếu có một ngày bạn biết được, có một người vô cùng vô cùng xem trọng sinh mạng của bạn. Thì hạnh phúc đó có biết bao ngọt ngào, biết bao trân quý

Nằm trên bãi cát dỗ mèo con thêm một lúc lâu, mèo con mới chịu nín khóc làm cậu từ đau lòng cũng phải chuyển sang buồn cười

_Tôi không biết anh lại mít ướt như vậy đó...

_Là do nước biển làm tôi cay mắt thôi... Hic...

Mèo con vẫn cố gắng giữ lại chút mặt mũi cho mình

_Vậy đã hết cay mắt chưa ?

Anh gật gật đầu trong lòng cậu nhưng tay vẫn ôm chặt đối phương không buông. Cung Tuấn đúng là không còn cách nào khác với sự dính người này, nước biển đã dâng đến chân họ rồi

_Thủy triều sắp lên rồi... Phải về thôi... Ngoan... Nếu không hai chúng ta sẽ bị sóng biển cuốn đi mất... Lúc đó vệ sĩ của anh và người của tôi chắc sẽ phải bơi đi tìm chúng ta...

_Hưmmm...

Mèo con rốt cuộc cũng bị cậu chọc cho bật cười

_Nhưng đi không nổi nữa... Lúc nãy bơi đã hết sức rồi... Cậu cõng tôi về đi...

Vừa vui lại thì mèo con ngoan ngoãn mít ướt liền hiện nguyên hình là mèo Ba Tư kiêu ngạo thích đòi hỏi

_Tôi cũng bơi mà... Chẳng phải anh còn lo tôi tái phát bệnh cũ sao... Cõng anh về là tôi có chuyện thật đó...

Triết Hạn liền ngồi bật dậy sờ tay lên ngực cậu

_Cậu khó chịu sao ? Để tôi cõng cậu về...

Cung Tuấn bật cười nhìn anh

_Mới lúc nãy anh còn than thở mà...

Cậu ngồi dậy, không cõng nhưng cuối xuống bế anh bằng hai tay đi về phía resort. Triết Hạn lo lắng cậu không ổn nên muốn nhảy xuống nhưng quả thật sức lực của anh không so được với Cung Tuấn

_Đừng mà... Để tôi tự đi cũng được...

_Yên lặng nào nếu không tôi sẽ mệt hơn nữa đó...

Triết Hạn nghe vậy thì không dám giãy giụa nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ cậu để được ôm về

...

Khi về đến resort cả hai liền vào tắm lại bằng nước ấm và thay quần áo mới. Bữa sáng cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng đợi họ. Khi Cung Tuấn đang từ phòng tắm ra thì nghe được Triết Hạn đang la mắng vệ sĩ của anh, nhưng vì vệ sĩ của cậu cũng ở gần đó nên cũng... nghe được đầy đủ

_Các người bảo vệ tốt như vậy... Sau này tôi cũng sẽ không sợ bị mất xác giữa biển nữa...

Cung Tuấn lắc đầu mỉm cười, rõ ràng là anh ta không cho vệ sĩ làm phiền nhưng giờ vẫn nói lời hờn mác. Nhưng đó là vệ sĩ của anh, còn người của cậu thì đúng là thất trách thật. Nên Cung thiếu gia cũng không muốn mắng chửi dài dòng, cắt một tháng lương cảnh cáo là được

Mấy vệ sĩ Cung gia vừa thấy cậu bước ra liền cuối thấp đầu không dám ngẩng. Họ biết thiếu gia đang rất tức giận, mà thiếu gia nhà mình tức giận thì không đơn giản chỉ chửi vài câu như Trương thiếu gia. Mất lương, mất việc là chuyện như cơm bữa

_Được rồi... Đừng tức giận nữa, ăn sáng thôi

Cung Tuấn tiến đến ôm vai Triết Hạn đưa người đến bàn ăn

_Muốn mắng người thì cũng phải no bụng cái đã...

Nói xong cậu hôn nhẹ lên trán anh, rồi trở lại chỗ ngồi của mình

Triết Hạn chạm tay vào trán mình, không hiểu lý do sao hôm nay Cung Tuấn lại ngọt ngào như vậy, bình thường chỉ có anh là dùng mấy trò lãng mạn này để chọc cậu. Nhưng Cung Tuấn lại rất... "chân thành"

Trong phút chốc Triết Hạn đột nhiên rất ray rứt, vì chuyện ở bãi biển nên cậu ấy có lẽ đã cảm động với anh

"Đồ ngốc này, cậu hiểu gì về tôi chứ..."

_Triết Hạn...

Cung Tuấn gọi anh tỉnh lại giữa suy nghĩ của bản thân

_Ăn đi kẻo nguội...

Cung Tuấn mỉm cười ngọt ngào nhìn anh. Triết Hạn thực sự rất khó chịu khi nhìn nụ cười ấy nhưng anh chỉ có thể giả vờ nâng lên khoé miệng để đáp lại cậu

...

Buổi tối hai người ôm lấy nhau trên giường, Triết Hạn nằm áp tai lên ngực cậu nghe tiếng tim đập của đối phương, nhớ lại chuyện sáng nay anh vô cùng lo sợ, nên càng ôm chặt lấy cậu. Người này nếu xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây...

Cung Tuấn biết anh vẫn còn lo cho cậu nên rất hạnh phúc trong lòng. Cậu ôm lấy anh, vui vẻ kể rất nhiều chuyện về cậu cho anh nghe, hy vọng Triết Hạn có thể dời sự chú ý sang chuyện khác. Triết Hạn thì chỉ im lặng lắng nghe, lâu lâu sẽ trả lời cậu

Sau đó cả hai đều cùng nhau chìm vào giấc mộng. Nhưng có người là mộng đẹp ngọt ngào, có người lại là ác mộng đau thương...

(Note: Có nhiều bạn cũng thắc mắc là mỗi part của mình rất ngắn. Mình cũng rất tiếc, muốn viết dài hơn nhưng mình lại ko đủ sức. Chắc bạn nào đọc truyện trước của mình và truyện này thì cũng thấy, mình ko giỏi miêu tả bối cảnh trong truyện, nên mình chỉ muốn tập trung cho cốt truyện là chính... Nhưng bộ này thật sự có một hệ thống cốt truyện rất lớn đang hình thành trong đầu mình, tới thời điểm hiện tại chỉ mới đi chưa đến 1/4 của cốt truyện chính mà mình muốn xây dựng... Nên cũng sợ viết quá dài dòng mọi người sẽ mau chán mà không tập trung được vào cốt truyện chính

Thật ra truyện đã bắt đầu ngược từ rất lâu rồi nhưng hiện tại mình không thể tiết lộ được, sau này có lẽ khi truyện hoàn mọi người đọc lại sẽ hiểu... Giờ nói ra vậy cũng sợ mọi người sẽ ngưng đọc để đợi hoàn ಥ‿ಥ... Nhưng không nói ra lại sợ mọi người không hiểu...)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net