Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do khóc quá mệt, đêm nay Mễ Giai ngủ rất ngon, không giống như trước cứ nửa đêm lại tỉnh nhìn chằm chằm lên trần nhà tới tận bình minh. Cô ngủ một mạch đến hôm sau khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc, vừa mới tỉnh dậy, nhìn xung quanh có chút lạ lẫm, Mễ Giai nhất thời chưa kịp định thần, lúc sau mới nhớ mình đã rời khỏi Nghiêm gia còn nơi này là phòng trọ của La Lệ, nhớ lại hôm qua mình đã tới nhà La Lệ như thế nào.

Xoay người đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, bụng rỗng kêu lên. Cả ngày qua không ăn gì, bây giờ mới thấy đói. Mở cửa đi ra thấy La Lệ đang làm bữa sáng trong bếp, Tiểu Thôi tối qua không về, đang đứng ôm La Lệ từ đằng sau, cúi đầu nói gì đó bên tai cô, La Lệ cười thẹn thùng. Mễ Giai nhìn bọn họ, không khỏi nghĩ đến mình và Nghiêm Hạo, dường như hai người chưa bao giờ có những hành động thân thiết như vậy, anh luôn bận rộn, buổi tối cũng toàn làm việc đến tận khuya, lúc thức dậy thì bữa sáng đều đã chuẩn bị xong xuôi. Nhận ra bản thân lại nhớ đến Nghiêm Hạo, Mễ Giai vội vàng dừng lại, cô nên bắt đầu cuộc sống mới của chính mình, mà bên cạnh anh cũng đã có người phụ nữ khác.

Có lẽ cảm giác được phía sau có người, La Lệ quay đầu lại, lúc thấy Mễ Giai thì ngượng ngùng rời khỏi vòng ôm của bạn trai, mắc cỡ đỏ mặt, cười xấu hổ, "Cậu... Cậu dậy rồi à, bữa sáng xong ngay đây. Cậu đi rửa mặt trước đi, à đúng rồi, trên ngăn tủ trong toilet có bàn chải đánh răng với khăn mặt mới đấy, chờ cậu ra là có bữa sáng". Như là bị líu lưỡi, nói mãi một câu cũng không xong.

Nhìn bọn họ, Mễ Giai mỉm cười gật đầu, xoay người đi đến toilet, đằng sau còn nghe thấy tiếng La Lệ thầm trách bạn trai, Tiểu Thôi vô tội cãi lại. Mễ Giai cười nhẹ, cô có chút hâm mộ La Lệ. Nhìn mình trong gương, bộ dạng chật vật, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng rối bù, mắt hơi sưng lên vì khóc liền hai ngày nay, Mễ Giai suy nghĩ nếu đi làm thì nhất định cần phải trang điểm, cô không thích trang điểm, đương nhiên là cô biết trang điểm sẽ đẹp hơn, nhưng có điều cô không thể chấp nhận được khuôn mặt trắng nhợt sau khi rũ bỏ lớp trang điểm ấy.

Thật là đói bụng, Mễ Giai ăn hết sạch hai bát cháo, còn ăn thêm hai cái bánh bao, lúc La Lệ bóng gió hỏi cô hôm qua vì sao Mạc Chấn Huân lại đến, cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cười cười cho qua. La Lệ vốn định hỏi tiếp, thấy Tiểu Thôi ngầm ra hiệu liền đem mấy lời đó nuốt vào bụng.

Ăn xong bữa sáng, La Lệ nói hôm nay xin nghỉ phép ở nhà với Mễ Giai, nhưng Mễ Giai từ chối, cô không muốn vì chuyện này mà mất tinh thần quá lâu, hơn nữa đôi khi không gian yên tĩnh lại làm người ta phát điên, dễ dàng khiến người ta nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, vậy nên cô phải tìm việc để làm, để bản thân bận rộn với công việc cô mới có thể không nghĩ nhiều.

Mễ Giai vừa đến văn phòng luật liền đụng phải Mạc Liên Huyên ở cửa, áo sơmi trắng phối hợp quần dài đen, khiến cô trông rất xinh đẹp, tự tin và càng chuyên nghiệp, chỉ là Mễ Giai có chút ngạc nhiên khi gặp cô ở đây.

"Mễ Giai?". Thấy Mễ Giai, Mạc Liên Huyên rất bất ngờ, vẻ mặt vui mừng tươi cười. Đi lên trước hỏi, "Sao cô lại ở đây?"

Từ khi biết chuyện giữa cô ấy và Nghiêm Hạo chỉ là hiểu lầm, không hiểu sao Mễ Giai rất thích cô, thích vẻ xinh đẹp của cô, thích sự tự tin ở cô, Mễ Giai cười cười, vừa định chào hỏi lại thì lại bị cô ngắt lời.

Tới gần mới nhìn rõ sắc mặt Mễ Giai không tốt, phấn nền dày cộm cũng không thể che khuất vẻ tiều tụy trên khuôn mặt cô, cả người nhìn qua cũng gầy hơn trước nhiều, nhíu mày hỏi, "Mễ Giai, sao sắc mặt cô kho coi vậy?".

Mễ Giai mất tự nhiên sờ sờ mặt mình, sáng nay cô đã đánh rất nhiều phấn, "Thật ư?". Không trả lời trực tiếp, hỏi ngược lại, "Sao cô lại đến đây?". Cô nghĩ Mạc Thị hẳn là không thiếu kế toán viên cao cấp.

"Tôi cũng đang định hỏi cô sao lại ở đây?".

"Tôi làm ở đây mà, haha". Mễ Giai khẽ cười đáp.

"Cô làm trong này?". Mạc Liên Huyên ngạc nhiên nhìn cô, chỉ chỉ văn phòng luật phía sau.

"Ừ, vừa đi làm không lâu". Mễ Giai gật đầu giải thích.

"Vậy... Cô cũng biết Trương Dương làm trong này?". Mạc Liên Huyên nhìn cô, e dè hỏi.

"Mấy hôm sau tôi mới biết thì ra anh ấy cũng làm ở đây, tôi nghe nói... Anh ấy và em gái cô đã ly hôn?".

Mạc Liên Huyên thở dài, "Tôi đến đây cũng là vì việc này, lúc trước Khả Huyên kiên trì muốn ly hôn, thật ra trong lòng nó vẫn còn yêu Trương Dương, sau khi ly hôn nó mới biết mình đã mang thai, nhưng lại giấu chúng tôi không nói, mấy hôm trước không cẩn thận ngã sấp xuống suýt chút nữa là không giữ được đứa bé, cứ luôn miệng gọi tên Trương Dương, vậy nên hôm nay tôi đến tìm Trương Dương, dù sao cậu ta cũng là cha đứa bé, cần phải cho cậu ta biết".

Nghe vậy Mễ Giai có phần tự trách, "Kỳ thực bọn họ thành ra như bây giờ cũng một phần là do tôi".

Mạc Liên Huyên tức giận trợn mắt, "Trương Dương đã kể hết mọi chuyện giữa hai người với chúng tôi rồi, thôi thôi, không nói chuyện này nữa, cô dẫn tôi vào trong tìm Trương Dương đi". Mễ Giai gật đầu, xoay người đi cùng cô ấy vào.

Mấy ngày kế tiếp, Mễ Giai luôn đắm chìm trong công việc, cả những việc không phải của mình cũng nhận làm hết, tuy rằng rất mệt nhưng phương pháp này thật sự hữu hiệu, khiến cô không còn thời gian suy nghĩ miên man. Không hiểu sao Mạc Chấn Huân lại biết cô làm ở đây, dường như không ở đâu là không gặp anh, lúc thì mời cô ăn cơm, lúc kéo cô đi đây đi đó, lúc lại đưa cô về nhà, thậm chí đôi lúc Mễ Giai còn hoài nghi có phải Tân Nhã sắp đóng cửa hay không, vì sao anh lại rảnh rỗi như thế, nhưng thử hỏi La Lệ thì căn bản không có chuyện này, gần đây dự án rất nhiều, phòng thiết kế hầu như ngày nào cũng tăng ca, Mễ Giai nhíu mày, không nói gì thêm.

Ăn xong cơm tối, Mễ Giai ngồi xem tivi một mình trong phòng khách, La Lệ bị Tiểu Thôi kéo ra ngoài hóng gió tâm tình, vì cô ở nhà La Lệ nên thời gian thân mật của hai người họ đều bị cô chen ngang, điều này khiến Mễ Giai cảm thấy hơi ngại, vì vậy cô bắt đầu suy nghĩ đến việc ra ngoài tìm một phòng trọ nhỏ, trả lại không gian riêng tư cho bọn họ.

Quay sang nhìn di động bên cạnh, Mễ Giai hơi sửng sốt, lâu rồi cô không mở di động. Nhìn chăm chú điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở máy, vừa khởi động máy xong, tin nhắn ồ ạt hiện lên, đều là từ một người, mới có vài ngày mà đã ba mươi mấy tin nhắn, Mễ Giai không đủ can đảm đọc tin nhắn, lại tiếp tục khóa máy. Nhìn di động, Mễ Giai có chút thất thần.

Nghiêm Hạo một tay cầm túi công văn, một tay ấn huyệt thái dương, đêm qua lại là một đêm khó ngủ, hơi đau đầu, giống như có kim đâm vào huyệt thái dương. Mễ Giai bỏ đi khiến anh hoảng loạn không kịp trở tay, mẹ biết Mễ Giai bỏ đi là vì Tô Tuyết đã mắng anh một trận rồi còn nói muốn cắt đứt quan hệ với anh, sau đó dẫn dì quản gia lập tức chuyển về biệt thự của Nghiêm gia, hơn nữa gần đây Tô Tuyết càng ngày càng ỷ lại vào anh, tất cả những chuyện này khiến anh thấy vô cùng mệt mỏi.

Mễ Giai bỏ đi khiến anh phải suy nghĩ nghiêm túc một lần nữa về mối quan hệ của mình với Tô Tuyết, anh không nên cứ để mặc Tô Tuyết ỷ lại vào mình như vậy, nhưng lòng áy náy khiến anh không thể hoàn toàn bỏ mặc cô được, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mình là một người thiếu quyết đoán, nhưng trong chuyện này anh không thể không thừa nhận mình đã làm không tốt.

Lê bước chân mỏi mệt vào văn phòng, dựa vào ghế da, Nghiêm Hạo đến cử động cũng không muốn, anh rất mệt, trái tim cũng mệt.

Cốc cốc cốc, Thư kí Lưu lễ phép gõ cửa tiến vào, trên tay cầm một văn kiện chuyển phát. Cung kính nói, "Nghiêm tổng, đây là văn kiện mới chuyển phát nhanh tới".

Nghiêm Hạo nhíu mày hồ nghi hỏi, "Chuyển phát nhanh? Ai gửi đến?".

"Tôi không rõ, không đề tên người gửi". Thư kí Lưu cẩn thận để văn kiện lên bàn, không quên nhắc nhở, "Chút nữa là tới giờ hẹn của ngài với Mạc tổng Mạc Thị".

"Tôi biết rồi". Nghiêm Hạo gật đầu, ý bảo cô đi ra ngoài.

Nhìn văn kiện chuyển phát trên bàn, mày càng nhíu chặt, không đề tên người gửi cũng không ghi địa chỉ nên cũng không biết rốt cuộc văn kiện này là do ai gửi. Đưa tay xé bọc văn kiện ra, ở trong là một túi tài liệu đã ố vàng, mở ra lấy giấy tờ bên trong túi, còn chưa mở hết thì một dòng chữ to bắt mắt ngay lập tức khiến anh vô cùng đau đớn, không chỉ đau mắt mà cả trái tim cũng đau. Trong túi tài liệu là đơn ly hôn và giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.

Nghiêm Hạo nắm chặt túi giấy, vì xúc động nên trán nổi đầy gân xanh, cả người bắt đầu thở hổn hển. Những con chữ trên văn kiện khiến anh đau đớn, cũng không thèm đọc mà lập tức xé thành hai nửa, ném hết cả giấy tờ chuyển nhượng cổ phần kia xuống đất.

Tức giận khiến Nghiêm Hạo không khống chế được, tất cả đồ vật trên bàn đều bị anh hất xuống đất, đấm mạnh xuống bàn, gào lên, "Chết tiệt".

Thư kí ở ngoài cửa bị tiếng động trong phòng làm cho phát hoảng, nhanh chóng mở cửa vào liền thấy một mảnh hỗn độn, vẻ mặt Nghiêm Hạo đầy phẫn nộ dường như có thể ăn thịt người.

"Nghiêm tổng... Đã xảy ra chuyện gì vậy?". Thư kí Lưu lắp bắp hỏi.

"Cút...". Nghiêm Hạo gầm lên giận dữ, dọa thư kí Lưu vội vàng đóng cửa chạy đi.

Đau đớn làm khuôn mặt tuấn tú có phần vặn vẹo, cuối cùng không chịu nổi thống khổ mãnh liệt trong nội tâm, Nghiêm Hạo hét ầm lên, "A............".

Chờ tâm trạng bình tĩnh lại, Nghiêm Hạo suy sụp dựa vào ghế, hai mắt thất thần nhìn phía trước, không có tiêu cự. Sao anh có thể ly hôn với cô, anh biết rõ bản thân mình yêu cô, anh còn muốn cùng cô sinh hai đứa con, một đứa con gái xinh đẹp giống cô, đôi mắt to tròn, mỗi khi cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, một đứa con trai giống mình. Nếu con trai là anh, như vậy có thể bảo vệ em gái. Nghĩ đến đây, lại nhìn tờ đơn ly hôn đã bị xé làm hai nửa, Nghiêm Hạo mỉm cười chua xót.

Đúng lúc này di động vang lên, là Bạch Lâm gọi, anh biết nhất định lại là chuyện của Tô Tuyết, liền cầm di động ném mạnh xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net