Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo hung hăng nhìn chằm chằm Mễ Giai, anh không tin lời cô vừa nói là thật, anh có thể nhận ra nỗi bi thương từ trong ánh mắt cô, vậy nên không thể có chuyện cô không còn yêu anh nữa. Mễ Giai lảng tránh không dám nhìn anh, chỉ sợ ánh mắt sẽ bán đứng lòng mình. Cô chột dạ muốn trốn chạy, "Không. . Không có chuyện gì để nói thì tôi đi trước". Dứt lời liền xoay người rời khỏi.

Vừa trước khi Mễ Giai xoay người định đi, Nghiêm Hạo đưa tay kéo cô vào trong lòng, một tay ôm chặt eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, không cho cô nhúc nhích nửa phần. Môi mỏng hung hăng hạ xuống, ngậm lấy môi cô, Mễ Giai trợn mắt nhìn Nghiêm Hạo, hồi lâu mới định thần lại, giãy dụa đập đập vai anh.

Nghiêm Hạo không để ý đến sự phản kháng của Mễ Giai, hung hăng hôn cô, hôn như tất cả của cô đều thuộc về anh, hôn vì lời nói trái lương tâm ban nãy, nụ hôn này có phần bá đạo, xen lẫn một chút trừng phạt.

Mễ Giai đánh anh, không thể tin được trừng mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt trước mặt, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ vốn dĩ luôn có sự chênh lệch, cho dù Mễ Giai có giãy dụa thế nào đi nữa, vẫn không thể khiến Nghiêm Hạo buông tay nửa phần.

Đầu lưỡi anh quấy đảo kịch liệt trong miệng cô, một cảm giác quen thuộc từng chút từng chút được nhen nhóm lại, vì sợ bản thân mình sẽ trầm luân, Mễ Giai cố nhẫn tâm cắn mạnh lưỡi anh, Nghiêm Hạo kêu lên rồi mở mắt, nhìn cô, nhưng không hề rút lui. Ngay tức khắc, mùi máu tươi nồng xộc vào khoang miệng Mễ Giai, nhìn Nghiêm Hạo vẫn đứng im trước mắt, Mễ Giai có chút đau lòng, lại đưa răng cắn đầu lưỡi anh, Nghiêm Hạo không né tránh, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy giống như một ngọn lửa, dần dần làm tan chảy trái tim sắt đá của Mễ Giai.

Nhìn anh, trong mắt Mễ Giai lại ngấn lệ, hàm răng đang cắn chặt đầu đầu lưỡi anh cũng từ từ nhả ra. Như là một sự cổ vũ cho Nghiêm Hạo, cánh tay anh ôm ở eo cô cũng buông lỏng vài phần, đầu lưỡi trong miệng cô lại lần nữa đoạt lấy, quấn quít lưỡi cô cùng nhau nồng nhiệt, nhưng khác với lúc bắt đầu, hiện tại anh dịu dàng hơn, nâng niu hơn.

Đúng là cô vẫn còn yêu anh, cuối cùng cũng chìm đắm vào nụ hôn của anh, hai tay để trước ngực anh chậm rãi hướng lên ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại, từng chút từng chút bắt đầu đáp lại anh.

Không biết đã hôn bao lâu, Mễ Giai mơ hồ nghe thấy những tiếng huýt sáo ồn ào bên cạnh, cuống quít đẩy Nghiêm Hạo ra, ngẩng đầu mới biết thì ra bọn họ sớm đã bị bao nhiêu người vây quanh, có người cười ái muội nhìn bọn họ, rồi cúi đầu nói gì đó với nhau, cũng có mấy chàng trai trẻ đứng bên huýt sáo trầm trồ khen ngợi, Mễ Giai đỏ bừng mặt, trốn vào trong ngực Nghiêm Hạo, tay còn buồn bực đánh lên vai anh.

Nhìn Mễ Giai thẹn thùng trong lòng, Nghiêm Hạo nở nụ cười hiếm thấy mấy ngày nay, nửa ôm Mễ Giai hiên ngang đi về phía ô tô đỗ cách đó không xa.

Vừa lên xe, Mễ Giai liền vùi đầu vào giữa hai lòng bàn tay, thật quá mất mặt, cô thế mà lại ôm hôn Nghiêm Hạo giữa đường lớn, còn ở trước cổng công ty, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy mấy đồng nghiệp cùng văn phòng luật lẫn trong đám người vây xem, trời ơi, thế này thì ngày mai sao cô dám đi làm chứ, như bây giờ thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp người khác.

Nghiêm Hạo mở cửa xe bên kia vào, nhìn bộ dạng Mễ Giai ảo não ôm mặt, không khỏi cười nhẹ dỗ dành, "Thôi nào, đã ở trên xe rồi, hiện giờ không có ai nhìn em nữa đâu, ngẩng đầu lên đi".

Nghe vậy, Mễ Giai mới ngẩng đầu lên, tức giận lườm anh, nếu không phải tại anh thì cô đâu có bẽ mặt như thế, vừa nghĩ vừa ra sức mắng anh trong lòng, nhưng nghĩ đến việc bản thân không thể khống chế được, cuối cùng vẫn lạc lối trong nụ hôn của anh, lại thêm ảo não không thôi.

Nhìn cô nhíu mày, bĩu môi, vẻ mặt oán hận nhìn mình, đôi môi đỏ mọng còn vì nụ hôn vừa rồi nên hơi sưng đỏ, kiều diễm ướt át như muốn quyến rũ người ta, trong lòng vừa nghĩ thầm như vậy, hành động đã nhanh hơn một bước, ánh mắt tối lại, Nghiêm Hạo cúi người một lần nữa hôn lên đôi môi anh đào, nhẹ nhàng dây dưa.

Động tác của Nghiêm Hạo quá nhanh, Mễ Giai còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi anh đã luồn vào trong miệng cô, Mễ Giai thất thần ngây ngốc ngồi yên, dán trên môi cô, Nghiêm Hạo nhếch miệng cười, đưa tay che lại ánh mắt sát phong cảnh của cô, quấn quýt khiến cô chìm đắm trong nụ hôn của mình, trời biết đã bao lâu anh chưa được hôn cô như vậy.

Như mong muốn khiến Mễ Giai sa vào nụ hôn của mình, dán ở cánh môi cô, Nghiêm Hạo cười đắc ý, "Còn nói không yêu anh".

Mễ Giai thậm chí không biết mình đã về nhà cùng anh như thế nào, vẫn đang ngơ ngác thì anh đã đưa cô về nhà, nơi mà bọn họ đã từng chung sống gần bốn năm.

Trong nhà có hơi bừa bộn, giống như đã một thời gian không ai quét dọn, Mễ Giai nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy Vu Phân Phương và dì quản gia đâu.

"Ngày đó sau khi em bỏ đi mẹ đã dẫn dì quản gia cùng quay về biệt thự". Như là hiểu thấu điều cô đang nghĩ trong lòng, Nghiêm Hạo chủ động giải thích.

Mễ Giai sững sờ gật gật, không nhìn anh, lại bắt đầu ảo não vì sao còn cùng anh trở về, rõ ràng đã tự hứa nhất định sẽ rời đi, cô cúi đầu, phiền muộn và hối hận đều thể hiện rõ trên mặt.

Nhìn cô, Nghiêm Hạo tiến tới nhẹ nhàng ôm Mễ Giai vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, trầm giọng, "Nghe anh nói được không, cho anh một cơ hội để giải thích, đừng vội vàng phán anh tội tử hình như vậy".

Mễ Giai để mặc anh ôm, hai tay buông thõng, nghe giọng nói trầm thấp của anh từ trên đầu truyền đến, lẩm bẩm nói, "Suy nghĩ lâu như vậy chỉ là để nghĩ ra một cái cớ hoàn mỹ".

Nghiêm Hạo thở dài, "Không phải anh viện cớ, Tô Tuyết. . . Thần kinh có chút vấn đề, ngày đó không về cùng em là vì sợ kích thích cô ấy, xin lỗi Mễ Giai, đã làm em chịu nhiều tổn thương như vậy".

Mễ Giai đẩy Nghiêm Hạo ra, sững sờ nhìn anh không biết nên tin lời anh hay là. . . .

Nghiêm Hạo kéo cô ngồi xuống sô pha, kể hết mọi chuyện cho cô nghe, "Mười năm trước anh tốt nghiệp Đại học, rồi theo sự sắp xếp của gia đình sang Mỹ du học, lúc đó anh và Tô Tuyết. . .".

Anh nói lúc trước anh không kể với Tô Tuyết về thân phận và hoàn cảnh gia đình mình, anh nói năm đó sau khi anh đi nhà Tô Tuyết đột nhiên có biến cố khiến cô ấy bất đắc dĩ phải bán mình, anh nói cha chồng trong một lần xã giao say rượu đã làm Tô Tuyết mang thai Nghiêm Nhiên, anh nói Tô Tuyết ngẫu nhiên phát hiện ra thân phận của anh, mối quan hệ rối rắm giữa anh và Nghiêm Nhiên đã đẩy cô ấy vào ngõ cụt, anh nói Tô Tuyết bị bệnh tâm thần, anh đã gặp lại cô ấy ở bệnh viện tâm thần. Anh nói anh thật sự cảm thấy áy náy nhưng hiện giờ anh đối với Tô Tuyết chỉ là sự thương hại, hoàn toàn không có tình yêu. Anh còn nói, lúc trước anh không kể với cô mà lựa chọn giấu diếm, thứ nhất là vì anh thật sự không biết nói thế nào về việc gặp lại Tô Tuyết, thứ hai là anh không muốn cô phải suy nghĩ nhiều rồi bị áp lực.

Nghe xong lời anh nói, Mễ Giai thất thần nhìn anh hồi lâu, im lặng không nói câu gì, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không thể nhìn ra cảm xúc. Cô tin những lời anh nói đều là thật, nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ hơn chút nào.

"Mễ Giai. . .". Nghiêm Hạo dè dặt gọi cô, "Em vẫn không tin sao?".

Mễ Giai vẫn ngồi nhìn anh không nói, hành động này của cô được Nghiêm Hạo xem như câu trả lời, anh cười chua xót, nhắm mắt lại không nhìn cô, nếu cô vẫn không tin những lời giải thích này, thật sự anh không biết mình nên làm gì bây giờ nữa. Huyệt thái dương đau đớn như bị kim đâm, say rượu quả là kinh khủng, đã gần hết một ngày mà đầu anh còn đau như búa bổ, mãi không dứt.

Xung quanh yên tĩnh đến rợn người, Nghiêm Hạo nhắm mắt, nắm chặt hai tay, Mễ Giai nhìn anh, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Anh lúc nào cũng vậy, có xảy ra chuyện gì cũng không nói với em, luôn khiến em phải đoán già đoán non xem trong lòng anh đang nghĩ gì mà không hề biết rằng việc đó làm em cảm thấy rất mệt mỏi".

Nghiêm Hạo từ từ mở mắt ra, nhìn Mễ Giai ngồi bên cạnh, có chút không hiểu ý cô, rốt cuộc là cô tin hay không tin?

"Lúc trước công ty xảy ra chuyện lớn như vậy anh cũng không nói với em, Nghiêm Nhiên là do Bạch Lâm đưa đến cũng không nói với em, còn chuyện của Tô Tuyết nếu như em không bắt gặp thì anh cũng định giấu em đến cùng, anh nói không muốn em phải lo lắng, không muốn để em phiền não, nhưng có bao giờ anh nghĩ rằng, em là vợ anh, em có nghĩa vụ cùng anh sẻ chia muộn phiền, em cũng sẵn lòng thay anh gánh vác tất cả". Mễ Giai nhìn anh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ngân ngấn nước.

"Mễ Giai. . .". Nhìn cô như vậy, Nghiêm Hạo có phần luống cuống, "Anh. . .". Há miệng nhưng lại nói không ra lời.

"Biết vì sao em rất ghét anh hút thuốc không? Bởi vì khi anh có tâm sự sẽ tự nhốt mình trong thư phòng hút thuốc, em hy vọng anh sẽ nói với em, nói ra chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, em rất ghét anh cứ luôn để mọi chuyện trong lòng. Nhưng anh có hiểu không, anh không nói em sẽ không biết, anh không nói em sẽ hiểu lầm anh". Một giọt lệ trong suốt từ đáy mắt cô chảy xuống, rơi trên mu bàn tay Mễ Giai.

"Mễ Giai, anh. . .". Những giọt nước mắt của cô khiến Nghiêm Hạo hoảng loạn, anh luôn nghĩ rằng mình làm vậy là vì tốt cho cô, muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, không muốn để cô phải chịu một chút tổn thương nào, nhưng anh thật sự không ngờ là cô tình nguyện thay mình gánh vác hết thảy. Đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng nói, "Anh xin lỗi. . . Đừng khóc, là anh không tốt, là anh không tốt. . .".

Mễ Giai hoảng loạn lau nước mắt, vẫn còn nức nở, "Muộn rồi , em. . . Em về trước". Lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Mễ Giai. .". Nghiêm Hạo định kéo cô lại, nhưng động tác của Mễ Giai quá nhanh, anh chưa nắm được tay cô thì cô đã đứng lên chuẩn bị rời đi, Nghiêm Hạo muốn đứng lên giữ cô, bỗng chốc lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người ngã sầm xuống đất.

Mễ Giai quay đầu, thấy Nghiêm Hạo nằm trên sàn nhà, hoảng hốt kêu lên, "Nghiêm Hạo. . .".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net