Chương 29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


29. Bạt, cô có thể cút

Đám đạo sĩ xấu hổ bỏ trốn, Nữ Bạt cũng không có ý đuổi theo. Cô ta vốn không có hứng thú với mấy việc thù hận thế tục. Tất cả hứng thú của Bạt chỉ tập trung vào Phàn Thiếu Hoàng mà thôi. Khi mọi chuyện đã xong, Bạt lập tức đi vào trong, canh chừng bên cạnh Phàn Thiếu Hoàng.

Xảo Nhi lo lắng những tên đạo sĩ này lại xảy ra sự cố. Cô dùng phép ẩn giấu hơi thở theo dõi phía sau họ. Cho đến khi đối phương ra khỏi Quan Thiên Uyển cô mới yên tâm. Trên đoạn đường theo dõi này Xảo Nhi phát hiện ra có điều khác lạ. Có thứ gì đó trong cơ thể mình vậy?

Giống như có một luồng khí nóng chạy khắp người cô. Lúc đầu cô chỉ cho rằng thời tiết nóng bức, cũng không chú ý. Đến lúc này khi làm phép lại cảm giác dị thường. Cô đọc qua rất nhiều sách, cảm thấy cái này như là pháp lực. Nhưng pháp luật của cô ở đâu ra?

Cô làm phép lần nữa, pháp luật đến từ bên ngoài lại tinh khiết tường hòa, từ từ di chuyển trong cơ thể cô. Trong lòng cô hoài nghi, lúc này trời sáng choang, cô cũng không tìm ra được ai để hỏi. Cô trở về Quan Thiên Uyển, mấy tiểu đạo sĩ đang bận rộn trấn an khách hành hương. Trên thực tế, mấy người khách hành hương này cũng không cần trấn an. Không có ai trong bọn họ kinh sợ, những vẻ mặt kia lại có vẻ như vui mừng...

Lúc Xảo Nhi đi vào phòng. Phàn Thiếu Hoàng vẫn còn đang ngủ. Bạt ngồi bên cạnh hắn, bàn tay cô ta cầm lấy tay hắn. Vóc người cao to của Phàn Thiếu Hoàng bên cạnh thân thể khổng lồ của Bạt cũng nổi bật lên vẻ nhỏ bé.

Xảo Nhi đọc qua nhiều sách, đối với chuyện kết tiên cơ cũng hiểu được chút ít: “Trong thời gian ngắn sợ rằng anh ta cũng sẽ không tỉnh lại. Cần gì cô phải trông chừng.”

Bạt mím môi, giọng nói mang theo tiếng cười: “Cô không hiểu đâu.”

Đúng vậy cô không hiểu được. Cô biết tôi sống bao lâu không? Cô biết tôi và chàng quen nhau bao lâu và chia xa bao lâu sao? Cô có thể đếm được mỗi một hạt cát trên bờ biển như tôi ư?

Kí ức dài đằng đẵng như sinh mệnh. Những thứ thảm hại và huy hoàng, thù hận và ân ái từng trải qua. Chàng đã quên mất, chỉ còn tôi nhớ mãi không quên.

Xảo Nhi không hiểu: “Nếu như cô thật sự thích anh ta. Sao không đổi lại hình dáng... Ặc, đổi lại gần giống hình dáng của loài người một chút? Dù sao cùng chủng tộc cũng dễ dàng khiến anh ta vui vẻ hơn.”

Lúc này Bạt mới quay đầu. Trong mắt cô ta có những đường vân kì lạ di chuyển, như biết đọc được ý nghĩ của người ta. Xảo Nhi không dám nhìn lâu vào mắt Bạt, vội vàng quay mặt đi. Bạt chỉ cười hì hì, rồi nói: “Tôi như thế không đẹp ư?”

Bạt nghiêng đầu le lưỡi, lặng lẽ làm ra vẻ mặt đáng yêu. Vẻ mặt đó vẫn thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng nhiều năm sau này của Xảo Nhi.

Buổi tối, đạo trưởng Hách gia vẫn dạy học cho các cương thi và tiểu yêu. Quỷ Xa đến cửa sổ rình coi Phàn Thiếu Hoàng bị Bạt đâm vào mắt bị thương. Nó không dám mắng Bạt, chỉ núp trong góc tường dụi mắt mình. Đây cũng là điểm khiến Xảo Nhi bội phục. Mắt của Quỷ Xa nhiều như thế mà chỉ đâm một cái đã trúng hai cái. Thật đúng là công phu thật cao...

Tất cả cương thi đều nghe giảng bài trên bờ cát. Duy chỉ có cương thi mắt xanh mới vừa ngoi lên đã bị Xảo Nhi lôi vào nhà gỗ.

Bạt vẫn ôm Phàn Thiếu Hoàng hôn mê phơi ánh trăng trên bờ biển, thấy cảnh như thế tinh thần lập tức tỉnh táo. Trong thoáng chốc, hai mắt lóe lên ánh sáng gian tặc: “Đêm đen gió giật, trai đơn gái chiếc, khó dằn lòng nổi... Mau, Quỷ Xa lên đi!”

***

Hai người đi vào căn nhà nhỏ. Xác định không có ai theo dõi, Xảo Nhi mới viết chữ lên ngực của cương thi mắt xanh. Cô cũng không ngu ngốc, Phàn Thiếu Cảnh bị rút đi một phần lớn chân nguyên, trong thân thể của mình lại có được tu vi bất ngờ...p>

Đôi mắt của cô long lanh như biển đêm, dịu dàng nhìn thấu triệt để tất cả. Không hề ngoằn ngoèo, cô cứ hỏi thẳng nó: Là anh làm sao?

Cương thi mắt xanh nhìn cô thật lâu. Dường như đó chính là hình phạt nghiêm khắc nhất trên thế gian này. Ngay cả lời nói dối nó cũng không thể thốt ra, cho nên lẳng lặng thừa nhận trong tay cô.

“Tại sao?” Xảo Nhi không biết phải hiểu nó thế nào. Cô rất sợ. “Đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh là một người tốt. Tại sao anh lại làm tổn thương anh ấy chứ?”

Đôi mắt cô ngân ngấn. Trong truyền thuyết, cương thi ăn tươi nuốt sống, đại gian đại ác khó dung. Cô sợ nó lệch khỏi chánh đạo của loài người, lại không biết phải hướng nó phát triển theo hướng nào.

Cương thi mắt xanh hơi sốt ruột vò đầu mình. Đứng thẳng xoay đầu né tránh không dám nhìn Xảo Nhi. Cứ như thế một hồi lâu không có động tĩnh gì, nó lại lặng lẽ liếc mắt nhìn cô, lại thấy trong mắt cô sắp đổ lệ, dáng vẻ như sắp khóc òa.

Nó luống cuống đưa tay lau mắt cô, lại nói thì thầm liên miên bên tai cô. Tay của nó vẫn lạnh như băng. Xảo Nhi giơ tay cầm lấy, mỗi đường vân trong lòng bàn tay cô đều vô cùng quen thuộc. Cuối cùng cô không nhịn được rơi lệ. Cương thi mắt xanh lo sợ trong lòng, bế cô lên đi đi lại lại trong nhà gỗ. Trong miệng còn ngâm nga bài hát ru gì đó. Nó đã thấy rất nhiều người dỗ trẻ con khóc nỉ non như thế. Nó nhớ được mỗi khi loài người khóc, đều phải dỗ dành thế này.

Hai tay Xảo Nhi choàng qua cổ của nó. Thân thể nó vẫn sạch sẽ như cũ, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Cô viết chữ lên ngực nó: “Anh hãy hứa với em. Sau này cho dù có như thế nào, cũng không được hút máu người, được hay không?”

Cương thi mắt xanh lại nhẹ nhàng gật đầu, giống như đồng ý với mấy việc vặt vãnh với cô như ngày xưa.

Xảo Nhi rúc vào ngực của nó. Nó ôm cô đi qua đi lại trên bờ cát. Ánh trăng chiếu khắp bãi biễn, bọt sóng trắng xóa lấp lánh. Đám cương thi cũng ngưng học, ngây ngô nhìn Lão Nhị ôm Lão Đại trên bờ cát dài. Ngoại trừ việc đi tới đi lui, còn ngâm nga bài hát dân gian không ra giai điệu gì.

Ngày kế, Phàn Thiếu Hoàng đã tỉnh lại. Vết thương cũng cũng lành. Chỉ có điều hành động vẫn không nhanh nhẹn như lúc trước. Bạt kết tiên cơ có thể sau này khiến hắn tu luyện nhanh gấp rưỡi. Lần này bị trục xuất khỏi sư môn, xem kĩ cũng không có gì tổn thất.

Bạt cầm chén thuốc đưa đến. Cô ta rất thích xem dáng vẻ cau có khi hắn nhìn chén thuốc. Có ai biết được, Ứng Long dám đánh nhau với Hà Bá, dám thay Đại Vũ trị thủy, dám đánh một trận với Xi Vưu. Không sợ trời không sợ đất, lại sợ uống thuốc...

Cô ta cảm thấy rất vui mừng, đã nhiều năm tháng qua đi, cô lại có thể nhìn thấy dáng vẻ ngày xưa trên người hắn. Cho nên cũng không quan tâm đến việc có ích hay không. Thế là cô lấy rất nhiều thuốc cho hắn uống, chỉ vì muốn xem vẻ mặt đau khổ của Phàn Thiếu Hoàng.

Dĩ nhiên, Phàn Thiếu Hoàng không hề vui mừng. Hắn trợn mắt nhìn chén thuốc đối diện. Làm gì đây, sao nhiều thuốc vậy chứ?

May mà Bạt cũng không thể nán lại trên nhân thế lâu. Cô ta vốn là Hỏa Thần, hỏa nguyên trong cơ thể rất nặng. Lại thêm phần lây dích trọc khí(*) nhân gian, nơi cô ở sẽ là đất đai cằn cõi ngàn năm, bệnh dịch hoành hành. Cho dù Thần giới không phát hiện ra cô trốn ra được, cô cũng phải trở về ma giới.

(*) Trọc khí: những thứ dơ bẩn.

Những ngày qua, Bạt cũng khá thích Xảo Nhi. Lúc gần đi đã tặng Xảo Nhi Ánh Thế Kính. Xảo Nhi vô cùng yêu thích. Vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên ngay cả Bạt, Xảo Nhi cũng cảm thấy không tệ.

Ngày Bạt đi, chỉ có Xảo Nhi tiễn cô ta. Phàn Thiếu Hoàng không hề hay biết. Dĩ nhiên nếu như hắn biết chắc chắn sẽ rất vui sướng. Lúc gần đi, Bạt cố ý đi xuống biển, dứt khoát để lại dấu môi son trên mặt đám con cháu của mình. Đám cương thi hoảng sợ đến mức bỏ chạy tán loạn. Mặt biển tại Quan Thiên Uyển dậy sóng mãnh liệt, giống như biển động.p>

Lúc Bạt đi, Xảo Nhi tiễn cô ta đến tận chân núi. Bạt rất vui, thỉnh thoảng dùng mũi giày trêu đùa mấy hoa cỏ dại ven đường. Cuối cùng lấy một đóa cài lên tóc Xảo Nhi: “Trở về đi, tôi đi đây.”

Xảo Nhi nhìn Bạt càng lúc càng xa. Cuối cùng, không còn thấy bóng dáng màu hồng kia đâu nữa. Cô hơi có cảm giác buồn bã. Dù gì cũng đã sống chung với nhau rất nhiều ngày tháng. Kết quả là đừng nói bạn cũ tri giao, ngay cả người đưa tiễn cũng không có một ai.

Cô một mình âm thầm tự buồn bã một mình. Bên kia, Bạt ngỡ đã đi xa lại lặng lẽ quay lại. Cô ta nói dịu dàng bên tai Xảo Nhi: “Đừng thương tâm, mặc dù cô không quốc sắc thiên hương bằng tôi, hoho, nhưng cũng đâu có xấu.”

Bạt nói xong lại đi về phía trước. Xảo Nhi đưa mắt nhìn theo, một hồi lâu Bạt lại xuất hiện: “Đúng rồi, đừng quên dặn chàng uống thuốc đúng hạn, hì hì thật muốn ở lâu thêm một chút.”

***

Xảo Nhi lại đưa mắt nhìn cô ta rời đi lần nữa. Một lúc lâu sau cô ta lại quay lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt mang theo chút nghịch ngợm: “Cái đứa cháu Mắt Xanh của tôi, rất trung hậu đàng hoàng, cô không được ăn hiếp nó nhé. Đúng rồi, thật ra cương thi cũng có thể cùng con người hoan ái. Dù sao toàn thân nó cũng cứng rắn, không khác loài người các người nhiều lắm. Nhất định cô phải thử xem nhé...”

Lần này Xảo Nhi cũng ném nổi đau buồn lên đến 9 tầng mây. Lập tức mếu máo nhìn chiếc thùng nước đại bát quái này. Bạt, cô có thể cút, thật đó...

Bạt đi thật, Xảo Nhi im lặng nhìn theo bóng dáng cô trực tiếp biến mất vào hư không. Mới hiểu ra hình ảnh cô đơn bước đi mấy lần lúc nãy cũng chỉ trêu chọc Xảo Nhi thôi...

30. Luyện chút can đảm

Bạt xuất hiện bất ngờ, ra đi cũng bất chợt. Nhưng sự xuất hiện của cô ta khiến cương thi mắt xanh hiểu hai việc. Thứ nhất, cấm chế của ma giới có thể mở được. Thứ hai, hóa ra Hạn Bạt được gọi là Hạn Bạt bởi vì cô ta có thể mang đến đại hạn trong thiên hạ, mà không phải bởi vì cô ta không biết bơi...

Buổi chiều, Phàn Thiếu Hoàng vẫn chưa tỉnh lại. Hắn mới vừa trúc cơ lại, cần phải dung hợp pháp lực và cơ thể, sợ rằng phải bế quan mấy ngày. Chương môn Thúy Vi Sơn Phán Phục Thanh bận rộn chữa thương cho đại đệ tử của mình. Nên nhất thời cũng không có hành động gì. Chỉ có Xảo Nhi cầm chiếc Ánh Thế Kính hằng ngày vui mừng hớn hở rọi đây rọi đó. Cương thi mắt xanh rất hoảng hốt, tránh trái tránh phải, sợ bị cô soi thấy. Cuối cùng, Xảo Nhi tò mò, cứng rắn bắt nó lại, soi rõ từ trên xuống dưới một lần. Sau đó cô nhanh chóng hiểu được tại sao đạo sĩ phải bắt cương thi. Vì cương thi ảnh hướng đến bộ mặt thành phố mà!

“Mới đầu em cảm thấy dáng vẻ bề ngoài này của anh cũng không có đẹp đẽ lắm. Không ngờ rằng, ngay cả dáng vẻ chẳng đẹp đẽ này cũng là biến ra!” Xảo Nhi công khai lên án.

Cương thi mắt xanh ngượng ngùng mặc cô giữ chặt, thỉnh thoảng len lén nhìn trộm vẻ mặt cô. Nó sợ cô ghét bỏ mình. Bất cứ loài vật nào cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Ngay cả chim đực cũng biết dùng bộ lông xinh đẹp để quyến rũ chim cái đấy thôi. Xảo Nhi tỉ mỉ đánh giá nó một lần. Cũng may là sống chung với nhau đã lâu, năng lực chống lại đả kích của cô cũng mạnh. Nếu như lần đầu tiên gặp mặt, mà thấy dáng vẻ cương thi thật sự, e rằng cô có chậm phát triển mấy cũng đã đi đời nhà ma rồi.

Đánh giá xong cô vẫn chưa hiểu: “Dù sao cũng là biến đổi, sao anh không biến thành xinh đẹp chút chứ?”

Cương thi mắt xanh không nói. Cuối cùng vẫn là Quỷ Xa đang núp ở ngoài vách tường không nhịn cười được, mới giành nói: “Bởi vì nó sợ biến quá đẹp, có được thích cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Ngốc!”

Cương thi mắt xanh không xuống tay với Xảo Nhi được, nhưng đối với Quỷ Xa thì không khách sáo. Nó nóng giận lập tức móng vươn dài ra, vèo một tiếng đã đâm mắt của Quỷ Xa bị thương. Ngoài cửa, Quỷ Xa hét thật to. Sau đó cương thi mắt xanh mới quay người lại, viết chữ trong lòng bàn tay của Xảo Nhi: “Khi đó, anh không biết đẹp là sao, mà xấu là sao.”

Sau này, Xảo Nhi lại phát hiện, hóa ra diện mạo của cương thi mắt xanh là có thể tự mình DIY(*). Cô có thể kêu nó biến đổi muôn vàn khuôn mặt, đến cuối cùng mới trở về khuôn mặt thật sự. Cô buồn chán phát hiện, gương mặt này mình nhìn đã lâu nên giờ nhìn các khuôn mặt khác cũng chẳng vừa ý gì cả.

(*) DIY là viết tắt của “Do it yourself”. Có nghĩa là tự mình làm mọi việc. Đây cũng chính là một kĩ năng sống nên có của những người hiện đại, năng động. Nó sẽ giúp bạn phát huy khả năng sáng tạo, thực hiện ý tưởng của mình phục vụ cho cuộc sống.

Phàn Thiếu Hoàng lành lặn hẳn thương tích. Dĩ nhiên đạo pháp đã mất hết. Trong cơ thể hắn vẫn giữ được những pháp lực lấy được của người khác trước kia. Điều này khiến cho thực lực của hắn bây giờ cũng mạnh mẽ hơn trước kia không ít. Đến nay, hắn vẫn không rõ tại sao Bạt lại giúp hắn. Đương nhiên, hắn cũng chẳng muốn suy nghĩ, đánh chết cũng không muốn suy nghĩ đến.

Dù sao tu đạo và tu tiên cũng là hai chuyện khác nhau. Hắn không cần phải luyện kiếm vẽ bùa hằng ngày nữa. Nhưng lại cần hấp thụ linh khí giống như cương thi mắt xanh. Dùng khí lực và nguyên hồn kiên cường dẻo dai của mình không ngừng đánh sâu vào kinh mạch.

Cứ khổ tu từ từ vô thời hạn như thế. Huống chi hai chữ “thành tiên” này có thể được hay không? Được rồi, cho dù hắn tàn nhẫn, mấy ngàn năm sau tu kì đã mãn, nói không chừng một thiên kiếp lôi thần cuối cùng có thể mang bảy phách của hắn... cùng với dao nĩa trực tiếp đánh chén rồi.

Chỉ có điều, nghĩ ngược lại, nếu không trải qua khảo nghiệm qua nặng nề, chỉ cần giết mèo giết chuột gì cũng có thể tu tiên thì... thiên giới đã lộn xộn từ lâu rồi.

Nhưng rõ ràng Phàn Thiếu Hoàng không muốn đi con đường này. Hắn cảm thấy chỉ có thằng ngốc mới đi nghiêm cẩn tu tiên.

Hắn ở trong phòng nghiên cứu cả đêm, quyết định đi cướp chân nguyên của kẻ khác để bổ sung pháp lực của mình. Một ý nghĩ tốt đẹp lóe lên. Chọn mấy tà ma yêu quái, tu sĩ ác độc coi như thuận tiện tích lũy luôn tiên duyên của mình.

Cho nên hôm đó, hắn đã bố trí nhiệm vụ ấy tiểu yêu và cương thi ở Quan Thiên Uyển. Giết yêu bắt hồn. Mục tiêu là bắt hết nhưng con yêu quái làm nhiều việc ác, ví như hồ yêu, thỏ yêu, mèo yêu, chó yêu, nhân yêu(*)... Ặc, quên, nhân yêu không được... (*) Nhân yêu, yêu nhân: gay.

Cương thi mắt xanh rất vui mừng, lập tức triệu tập tiểu yêu và cương thi mở cuộc họp tại chân núi Quan Thiên Uyển. Phàn Thiếu Hoàng từ nhỏ đã sống trong danh môn đại phái Thúy Vi Sơn, đương nhiên rất coi trọng quy tắc, lập tức phân phó Xảo Nhi: “Điểm danh.”

Xảo Nhi làm sao nhớ được mấy con tôm hùm và cua tinh, nên lại để cho Quỷ Xa kiểm kê số người. Nó điểm rất nhanh. Chín đầu của Quỷ Xa điểm tới điểm lui lại thiếu một con. Cả đám người Quan Thiên Uyển lật tung cả đáy biển lẫn vùng lân cận vẫn không tìm ra.

Dưới cơn thịnh nộ, quyết định điểm danh lại lần nữa.

“Phàn Thiếu Hoàng.”

“Ừ.”

“Cống Hề.”

“Có.”

“Hống!”

...

“Quỷ Xa.” Không ai đáp. Một lúc lâu, Quỷ Xa giận dữ: “Tìm nãy giờ thì ra là cái tên nhóc này to gan, dám không đến họp...”

Đáp lại nó, chỉ là sự yên lặng của tập thể...

Khóe miệng Phàn Thiếu Hoàng co giật, trên trán như có những vạch đen rơi xuống. Hắn phân công đơn giản hành động lần này như sau: Quỷ Xa chịu trách nhiệm trinh sát, Xảo Nhi chịu trách nhiệm ghi chép, cương thi mắt đỏ và hai con cương thi trong động cổ là một đội...

Hắn trăm cay nghìn đắng phân phối khoa học theo thực lực toàn bộ tiểu yêu và cương thi. Sau đó tuyên bố tan họp, lũ tiểu yêu thu dọn đồ ăn vặt của mình (và của người khác), rác rưởi, chai lọ, rồi lập tức giải tán.

Được rồi, mặc dù phân phối không thành công lắm. Nhưng cuộc vận động tàn bạo giết yêu lấy chân nguyên của Quan Thiên Uyển đã được triển khai.

Lần này, cần đối phó là đại yêu. Khi hút yêu nguyên cũng phải chịu tổn thất không ít. Nếu như là tiểu yêu thì dễ giải quyết, chi bằng Phàn Thiếu Hoàng trực tiếp hút mấy chân nguyên của những tôm cua này là xong.p>

Về đến nhà gỗ, Xảo Nhi lại lôi kéo cương thi mắt xanh. Cô viết chữ lên ngực nó: Anh biến thành hình dạng cương thi đi.

Cương thi mắt xanh khó hiểu, nhưng vẫn viết lại chữ trong lòng bàn tay cô: Sao vậy, em thấy lại sợ nữa.

Xảo Nhi không nghe, vẫn quấn lấy nó. Nó chỉ đành phải biến thành hình dạng cương thi. Đây chính là bản thể của nó. Mặc dù hình dáng ảo không có sơ hở gì. Giống như mặc một lớp quần áo bên ngoài xinh đẹp che giấu cơ thể mà thôi.

Xảo Nhi châm đèn đánh giá nó tỉ mỉ. Cô nhìn một hồi lâu rồi nhắm mắt lại để hòa hoãn. Cương thi mắt xanh ngoan ngoãn đứng cho cô nghiên cứu, một lúc lâu rốt cuộc không nhịn được nữa: “Sao vậy?”

Xảo Nhi rất thẳng thắn: “Không phải muốn đi giết đại yêu sao. Em nhìn anh trước để luyện chút can đảm.”

“Này...”

Cương thi mắt xanh thường xuyên dẫn Xảo Nhi đi đào hang ổ yêu quái bên ngoài. Khi đi nó cũng không ra tay, bình thường chỉ để cho Xảo Nhi bày trận, dáng vẻ giống như đi xem náo nhiệt.

Lúc đầu, tự mình ra tay, Xảo Nhi cảm thấy rất vất vả. Tuy trên người cô có phần lớn chân nguyên của Phàn Thiếu Cảnh. Nhưng dù sao cũng không phải nguyên trang. May là cô tư chất hơn người, tối đa cũng có thể phát huy năm sáu phần.

Sau khi giết được mấy tên đại yêu, kinh nghiệm kháng địch của cô cũng tăng lên không ít. Biết đối phó với những loại yêu quái này nhất định phải tiến lên đánh, ngàn vạn lần đừng bao giờ nói chuyện với bọn chúng, vừa mở miệng ra nói thôi sẽ bị trúng chiêu của bọn chúng ngay.

Khi đó là giữa thu, vào mùa trái chín. Cho nên ngoài việc giết yêu, cương thi mắt xanh cũng thường xuyên cõng Xảo Nhi đi khắp núi hái trái cây. Khi chỉ có hai người với nhau, Xảo Nhi thường quấn nó bắt hiện ra nguyên hình. Lúc đầu nó hơi ngượng, sau đó làm nhiều lần cũng thành quen. Có đôi khi, không cần cô mở miệng, vừa quay đầu lại đã thấy tóc tai nó bù xù, giương nanh múa vuốt rồi.

Hái trái cây xong, một người một thi sẽ dừng chân tại hẻm núi. Cương thi mắt xanh chịu trách nhiệm đi rửa trái cây, cắn hạch đào, đuổi muỗi, làm ghế dựa và bóng đèn. Xảo Nhi chịu trách nhiệm ăn.

Thỉnh thoảng có ánh trăng soi sáng núi rừng, chiếu lên mái tóc bạc trắng khô héo của nó. Xảo Nhi gục lên bả vai nó, năm ngón tay không nhịn được chải chải tóc nó vuốt lại cho gọn gàng. Cô cảm khái: “Anh xấu quá đi.”

Cương thi mắt xanh yên tĩnh không nhúc nhích, cho đến khi Xảo Nhi cúi đầu nhìn nó: “Đang làm gì vậy?”

Nó mới tủi thân: ở sau còn có chữ “nhưng mà”...

Xảo Nhi liền cười khanh khách không ngừng: “Không có nhưng nhị gì hết.”

Nó lau đi miếng trái cây đang dính bên khóe miệng Xảo Nhi rồi mới tủi thân biện luận: “Sao lại không có nhưng nhị gì hết, lẽ nào anh chẳng có tí xíu ưu điểm gì à...”

Xảo Nhi ôm bụng cười lăn lộn ra đất. Cương thi mắt xanh cẩn thận gỡ những cọng cỏ khô dính trên người cô.

Nhất định các bạn đã từng xem rất nhiều truyền thuyết huyền ảo cẩu huyết vang dội sấm giật như: “Truyền Thuyết Yêu Nghiệt” hay bất cứ câu chuyện cổ xưa nào rồi. Bất kể là nam chính hay nam phụ đều cũng: “Mắt phường hẹp dài, khí chất tôn quý, sắc đẹp có một không hai”. Hở chút là chết lên chết xuống vì nữ chính, thậm chí là làm ra những chuyện nghiêng trời lệch đất.

Nói thật ra, cho đến bây giờ phụ nữ đều không cần đàn ông chết vì cô ấy. Chỉ cần anh ta tặng một cây hoa hồng đã tước hết gai trước cho cô là đủ.

Khí chất tôn quý thì sao? Sắc đẹp có một không hai thì thế nào? Cho dù là Bạch Tố Trinh có đẹp đến mức nào, nhưng nàng dám hiện nguyên hình trước mặt người yêu của mình không?

Quan Thiên Uyển càng ngày càng bắt được nhiều yêu quái. Xảo Nhi không cho rằng cương thi mắt xanh sẽ vì một câu nói của Phàn Thiếu Hoàng lại làm đến mức độ này. Nhưng nó lại đốc thúc tất cả cương thi liều mạng bắt yêu. Mà những kẻ thường xuyên đến gây hấn với Quan Thiên Uyển dần dần lại tuyệt tích. Sự thật chứng mình, biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ ác chính là phải ác hơn họ. Gần đây, việc Quan Thiên Uyển giết yêu trừ ác xung quanh đã tiếng dữ đồn xa. Bọn yêu quái cũng rốt rít tránh né không kịp, sợ bị Quan Thiên Uyển bắt được thì khốn.

Phàn Thiếu Hoàng hấp thụ yêu lực từng ngày từng ngày, công pháp cũng tăng mạnh. Đương nhiên hồn phách con người không thể trấn được sức mạnh như thế. Nhưng hắn mượn niệm lực hương khói của Quan Thiên Uyển, nên cũng bình an vô sự chẳng sao.

Lúc đầu, hắn cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net