Chương 35-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


35. Anh không thể đi

Tuy Quỷ Xa bị đuổi chạy khỏi đó. Nhưng Xảo Nhi lại gặp khó khăn. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cô đã bị bán đến phủ Liễu viên ngoại. Cô biết những thứ này cũng nghe mấy bà ba, bà sáu nói. Nhưng thao tác cụ thể ra sao thì cô lại không biết.

Mặc dù cương thi mắt xanh sống mấy ngàn năm qua, nhưng những việc này nó lại càng không hiểu.

Hai người nghiên cứu rất lâu ở trong quan tài, Xảo Nhi mặt đỏ đến mang tai. Mắt Xanh cũng sợ làm cô bị thương, không dám lộn xộn. Thử một lúc lâu, rốt cuộc Mắt Xanh cũng cáu lên: “Nhìn đi, đã nói em đừng làm loạn, giờ em cũng chảy máu rồi kìa! Ngày mai anh đi xem thử mấy con người làm thế nào!” Xảo Nhi đồng ý, chuyện này dừng lại tại đây.

Ngày hôm sau, cương thi mắt xanh bắt đầu đi lại trên bờ cát. Tất cả cương thi nhìn thấy nó cũng ôm mặt khóc rống. Chẳng lẽ lão tổ của tộc cương thi chúng ta nhất định phải xấu xí thế này ư...

Cương thi mắt xanh lại không buồn chú ý đến bọn họ, nó đi đến phòng sau thăm Phàn Thiếu Hoàng. Thương tích của Phàn Thiếu Hoàng đã ổn. Nhưng không có Bạt giúp đỡ, sự khôi phục của hắn chậm lại rất nhiều, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Cương thi mắt xanh trích một giọt máu cương thi từ ngón tay ra. Sau đó cong lại bắn giọt máu lăn trên người Phàn Thiếu Hoàng. Giọt máu hút lấy hết tất cả yêu pháp trong cơ thể của hắn ra bên ngoài. Xa xa nhìn lại giống như một viên minh châu của biển cả, vô cùng chói mắt. Đến khi yêu pháp đã bị hút hết, một tay cương thi mắt xanh bấm niệm thần chú phá bỏ cấm chế của Phàn Thiếu Hoàng và nó. Thực lực hôm nay của nó mặc dù không thể so với thời kì hưng thịnh của Bạt, nhưng đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Cấm chế bị phá, Phàn Thiếu Hoàng lại bị thương nặng, Xảo Nhi nhanh chóng tiến lên, nhưng cương thi mắt xanh đã chặn cô lại: “Lập một hồn trận, giam giữ hồn phách hắn lại.”

Xảo Nhi khó hiểu. Mặc dù Phàn Thiếu Hoàng không phải là người tốt gì. Nhưng thật ra hắn và Quan Thiên Uyển cũng không có thù hận: “Tại sao?”

Cương thi mắt xanh xoa đầu của cô, viết từng chữ một: “Hắn vốn là cổ thần Ứng Long chuyển thế hạ phàm chịu lịch kiếp. Bây giờ thì xem ra không có nguy hiểm gì, nhưng đến khi lịch kiếp thành công, quay trở về vị trí thần linh, hắn sẽ nhớ đến Bạt. Đến lúc đó sẽ khó đối phó rồi.”

Xảo Nhi từng nghe Bạt kêu hắn là Ứng Long, hóa ra hắn là Ứng Long thật. “Chúng ta giam giữ hắn, thần giới sẽ không bị thay đổi vì thế chứ?”

Cương thi mắt xanh lắc đầu: “Phàm là tất cả lịch kiếp của thần tiên, tất cả kiếp nạn phúc duyên đều là số mệnh. Thần tiên cũng không thể can thiệp vào vận mệnh, thần giới sẽ không chú ý đến.”

Hôm nay Ứng Long cũng không thể trở về vị trí cũ, muốn giam giữ hồn phách của hắn không phải là chuyện khó. Xảo Nhi bày trận bên dưới Quan Thiên Uyển, hồn phách của Ứng Long rời khỏi cơ thể cũng khôi phục lại ý thức: “Cô cho rằng trận này có thể giam giữ tôi sao? Cô quên rồi sao? Phần lớn thuật bày trận kết ấn của cô đều là do tôi dạy.”

Xảo Nhi hơi chột dạ: “Chuyện của Bạt, cuối cùng là chúng tôi nợ anh. Anh cứ dưỡng thương cho tốt đã, tranh thủ thời gian trước khi tôi nghĩ ra được trận pháp nào tốt hơn có thể phá trận đi.” Cô xoay người muốn đi, cuối cùng lại hỏi ra một câu: “Nếu nói anh quay trở về thần vị, anh sẽ bỏ qua cho chúng tôi sao?”

Ứng Long cười lạnh trong trận: “E là không biết.”

Xảo Nhi trầm ngâm một lúc lâu mới khẽ nói: “Vậy tôi chỉ có thể tận hết sức giam anh đến ngày nào hay ngày nấy. Tôi cảm thấy Mắt Xanh không có uy hiếp với anh. Bảo trọng.”

Trong trận Ứng Long rõ ràng xem thường cô ra mặt, chỉ vẻn vẹn hừ lạnh một tiếng: “Cô cũng nên bảo trọng bản thân cô.”

Hương khói tại Quan Thiên Uyển vẫn hưng thịnh như cũ, nhưng đã ngầm kết mối thù lớn với Thúy Vi Sơn. Xảo Nhi đuổi mấy tên đạo sĩ của Phàn Thiếu Cảnh để lại ra khỏi Quan Thiên Uyển. Sau khi Phàn Thiếu Cảnh biết Cống Hề “làm bạn với yêu nghiệt”, giam giữ hồn phách sư đệ mình, hắn rất tức giận.

Phàn Thiếu Cảnh khác với Phàn Thiếu Hoàng ở chỗ hắn luôn công bình công chính. Đối với Xảo Nhi, lúc trước hắn cũng không xem cô là kẻ địch. Nhưng lần này giam giữ Phàn Thiếu Hoàng đã chọc giận hắn, khiến hắn quyết tâm dẹp trừ Quan Thiên Uyển.

Phàn Phục Thanh đang bế quan, trưa hôm đó hắn đến Quan Thiên Uyển. Lúc ấy bọn đạo sĩ Phàn Thiếu Hoàng để lại vẫn còn ở đó. Vốn bọn họ đối với Xảo Nhi cũng không trung thành. Đương nhiên hôm nay đã len lén mang việc của Quan Thiên Uyển kể hết cho Phàn Thiếu Cảnh.

Phàn Thiếu Cảnh chọn vào lúc giữa trưa mới đi vào trong. Thời điểm mặt trời chóa lòa trên cao, là lúc tất cả yêu quái và cương thi có pháp lực yếu nhất.

Cương thi mắt xanh ở trong nhà gỗ nhỏ nên Xảo Nhi không thể cho Phàn Thiếu Cảnh vào trong. Cô rất hối hận vì không mang cương thi mắt xanh đến chỗ an toàn hơn. Từ sau khi nó bị thương nó lại thích quấn quýt bên cạnh cô. Hai người cũng không ngờ đến Phàn Thiếu Cảnh sẽ lập tức đến đây trong hai ngày ngắn ngủi.

Phàn Thiếu Cảnh bị trọng thương mới khỏi, nhưng công pháp của hắn và Phàn Phục Thanh vốn là xuất ra từ một sư môn. Mà tu vi cả đời của Phàn Phục Thanh truyền vào người hắn càng phát huy hơn ngày xưa. Mặc dù Xảo Nhi được một phần lớn tu vi của hắn trước đây, nhưng hôm nay thật sự không thể nào địch nổi với hắn.

Hai người giao thủ không đến ba hiệp, dấu hiệu thất bại của Xảo Nhi đã hiện rõ. Khách hành hương cũng nhìn ra kẻ lần này đến phá rối cũng không phải là tên đầu đường xó chợ nên giải tán ngay lập tức.

Đạo sĩ của Thúy Vi Sơn cũng không ngăn cản. Bọn họ là danh môn chính phái, lần này lên núi là thù oán riêng tư không thể tổn thương đến người vô tội.

Trong vòng mười chiêu, Phàn Thiếu Cảnh đã chế ngự được Xảo Nhi. Hắn cao giọng truyền khắp cả Quan Thiên Uyển: “Vẫn không chịu xuất hiện sao? Vậy đến lúc mặt trời lặn, mi chỉ có thể nhặt xác cho cô ta.”

Trong lòng hắn cũng biết, cương thi mắt xanh hôm nay đã không thể coi thường. Nếu như là Phàn Thiếu Hoàng, tất nhiên sẽ lựa chọn cách này. Dù có ti tiện một chút, nhưng lại là cách ít tốn hao sức lực, lại có thể làm được một mẻ. Cho dù cương thi mắt xanh không màng đến tính mạng của cô ta vẫn không chịu xuất hiện. Nhưng ít ra hắn cũng có thể cứu Phàn Thiếu Hoàng thoát khỏi nguy khốn.

Kinh nghiệm Xảo Nhi gặp kẻ địch thua hắn quá nhiều. Nhưng lúc này việc liên quan đến tính mạng của Mắt Xanh, cô chỉ có thể cố hết sức: “Đạo trưởng Hách Nhân, ông còn muốn ở chỗ tối xem đánh nhau sao?”

Cô cố hết sức tránh né đường kiếm của Phàn Thiếu Cảnh, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng: “Ông phải nhớ rõ, hôm nay Hống đã nhận được sức mạnh của Nữ Bạt, trở thành lão tổ thứ hai của cương thi. Nếu như hôm nay ông trợ chiến, mượn được sức mạnh của Quan Thiên Uyển, tộc cương thi sẽ không gây khó khăn với Hách gia. Nhưng nếu hôm nay Cống Hề thương vong, Hống tất sẽ không bỏ qua. Bình thường ông và Phàn Thiếu Hoàng vốn trở mặt, gia tộc Hách thị chỉ sợ là khó chống lại với sự trả thù của tộc cương thi.”

Hách Nhân ho khan rồi bước ra khỏi điện. Phía sau hắn cũng có không ít đạo sĩ. Nhưng lần này Phàn Thiếu Cảnh có chuẩn bị mới đến. Còn Hách gia lại chỉ chuyên nghiệp bắt cương thi, hắn tự nghĩ phần thắng hơi thấp nên chỉ đứng bên lề xem sao.

Hôm nay bị Xảo Nhi nói toạc ra, hắn cũng không giấu nữa, mới bước ra khỏi chỗ tối. Phàn Thiếu Cảnh thấy có biến cố, tạm dừng tay. Xảo Nhi sao lại không biết nguyên nhân làm khó hắn, bước chân cô lui lại, khẽ nói bên tai Hách Nhân: “Hắn cũng sẽ không giết các người, ông chỉ cần che chở cho tôi chạy trốn là được rồi.”

Hách Nhân hiểu ra liền bước lên trước một bước, vẫn cười khan: “Phàn chưởng môn cần gì nóng giận đến thế. Chuyện gì thì mọi người cứ từ từ nói rõ được mà...”

Phàn Thiếu Cảnh không có gì để nói với hắn cả, lúc này lại trợn mắt lên nhìn: “Ông muốn nối giáo cho giặc, làm kẻ địch với cả giới Đạo Môn sao?”

Hách Nhân vẫn cười khan, không muốn đắc tội bên nào: “Đâu có đâu có, bần đạo không nghĩ cũng không dám nghĩ. Chỉ có điều, chuyện này chưa cần đến mức phải động đến binh đao. Theo tôi thấy, không bằng mọi người ngồi xuống, uống trà Thiết Quan Âm, nói rõ từ đầu đến cuối đi...”

Hắng vừa nói kéo dài thời gian, Xảo Nhi lập tức nhanh chóng phi thân. Phàn Thiếu Cảnh vốn đề phòng Xảo Nhi chạy trốn, hắn lo lắng an nguy của Phàn Thiếu Hoàng nên lập tức phóng kiếm theo. Tốc độ Xảo Nhi làm sao nhanh hơn được thanh kiếm này. Kiếm vừa bay ra, Hách Nhân cũng phải nhắm mắt lại. Không ngờ căn nhà gỗ đột nhiên mở ra, bên trong có một vật che cánh cửa trên đầu liều mạng chạy ra.

Khi thanh kiếm bay sắp đâm vào cơ thể Xảo Nhi, nó ném mạnh cánh cửa đến, dùng sức rất nặng. Thanh kiếm bị cánh cửa đập trúng làm lệch hướng, sượt ngang đầu vai của Xảo Nhi.

Xảo Nhi quay đầu lại nhìn nó. Tất cả đạo sĩ cũng kinh ngạc đứng tại chỗ. Nó chạy về phía Xảo Nhi, toàn thân phơi này dưới ánh nắng tỏa ra làn khói xám. Mỗi bước đi cũng toát ra bụi mù từ cơ thể mình.

Dòng máu của vị thần mắc đọa thượng cổ bị thiêu đốt dưới ánh nắng chói chang, mang theo sắc thái sáng láng như ngọn đuốc.

Ánh mắt Xảo Nhi long lanh như sắp khóc. Trong tầm mắt nhòe nhoẹt, nó vững vàng ôm lấy hông cô, mạnh mẽ bay về phía biển rộng. Lúc này tất cả đạo sĩ mới giựt mình hồi tỉnh nhanh chóng cất bước đuổi theo.

Mặc dù Mắt Xanh đến nay vẫn chưa biết bơi, nhưng nó lại không thể để mình chìm xuống đáy biển. Xảo Nhi cần hô hấp. Lúc Xảo Nhi nói chuyện mới biết mình đang khóc. Cô nện mạnh vào vai của nó: “Anh đi mau đi, đi mau đi!”

Toàn thân cương thi ngâm trong nước, tốc độ của nó nhanh hơn tất cả bọn đạo sĩ rất nhiều. Nhưng lần này dù ngâm dưới nước nhưng chút ánh nắng vẫn còn thiêu cháy da thịt của nó.

Bọn họ đuổi không kịp, nó cũng không thể chìm xuống biển sâu. Thỉnh thoảng có vài thanh kiếm bay đến chém trúng lưng nó. Nó vừa để mặc cho Xảo Nhi đánh, vừa đáp lại cô: “Anh không thể đi. Anh đã tu hành mấy ngàn năm, nhưng trừ em ra, anh chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”

36. Sinh vật biển vĩ đại Làn da của cương thi mắt xanh dần dần không chịu được những vết bỏng như thế nữa. Xảo Nhi níu lấy nó cố gắng di chuyển đến chỗ sâu hơn. Mực nước biển không có quá cổ của cô thì cương thi mắt xanh mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng bọn người ở đằng xa cũng không có ý định bỏ đi.

Lúc này Thúy Vi Sơn hoàn toàn xem cương thi mắt xanh như kẻ thù rồi. Nếu không nhân cơ hội này tiêu diệt, đến buổi tối nó lại được tự do hoạt động, chỉ sợ sẽ hậu hoạn vô cùng.

Xảo Nhi cũng biết đạo lí này. Cô không ngừng thương lượng với cương thi mắt xanh: “Anh đi trước đi, buối tối lại quay về cứu em.” Mắt Xanh chỉ cõng cô chạy tới chạy lui tránh các loại pháp khí đang ném về phía mình như vứt rác. Xảo Nhi là người, bùa chú hoàn toàn vô dụng đối với cô. Mắt Xanh lại ở dưới nước, các loài bùa đều không thể thấm nước được.

Cả đám người tức giận không thấy cương thi mắt xanh, đành coi đầu của Xảo Nhi đang bập bềnh trên mặt biển là mục tiêu sống. Phàn Thiếu Cảnh chỉ thiếu chưa đưa ỗi tên đạo sĩ một khung phi tiêu nữa thôi.p>

Cho nên cương thi mắt xanh càng không ngừng thay đổi vị trí. Cũng may là mặt biển sóng to gió lớn, mặc dù là Xảo Nhi uống không ít nước biển nhưng cũng dễ chịu hơn việc bị đâm mấy kiếm.

Không lâu sau, mấy tên đạo sĩ dưới nước ôm chân thét lên. Xảo Nhi đang chạy trối chết lại bắt được một con cua. Đáng sợ hơn là con cua kia lại nhếch miệng cười với cô: “Lão Đại, bọn em đến rồi.”

Xảo Nhi bị nó hù dọa hoảng sợ thiếu chút là rơi xuống biển.

Tất cả bọn đạo sĩ cũng bắt đầu ôm chân. Mặc dù đạo sĩ chính là khắc tinh với yêu quái, nhưng trong biển rộng sóng to thế này chính là thế giới của thủy sinh vật.

Cua và tôm hùm có mối quan hệ rất rộng. Lúc cương thi mắt xanh nhảy xuống biển đã có một con tôm hùm đang chơi đùa với con trai được nghe tin báo vang vọng cả biển: “Tôm lớn, trên chỗ nước cạn có rất nhiều đạo sĩ đang vây đánh Lão Nhị, Lão Đại nhà các cậu đấy.”

Tôm hùm vừa nghe xong, biết rất nguy cấp, liên tục tổ chức đội quân tôm cua đến cứu viện không ngừng. Kể từ lúc đó, đạo sĩ Thúy Vi Sơn bị tổn thất nặng nề. Thậm chí không cần liên lạc với những sinh vật biển khác, chỉ có tôm cua thôi cũng đủ khiến họ nhức đầu. Đám yêu tinh này đúng là thất đức, làm gì không làm lại đặc biệt kẹp ngay “chỗ hiểm” của người ta!

Mấy đạo sĩ chạy ra khỏi biển không có ai giữ được quần nguyên vẹn...

Tấn công lâu vẫn không thành công, hiển nhiên mặt trời đã ngã về tây. Phàn Thiếu Cảnh quyết định cứu Phàn Thiếu Hoàng ra trước. Trong trận, hồn phách của Phàn Thiếu Hoàng vẫn còn tỉnh, nhìn thấy Phàn Thiếu Cảnh cũng không tức giận: “Huynh đến chê cười tôi sao?”

Phàn Thiếu Cảnh vô cùng bất đắc dĩ: “Ra ngoài trước rồi giận dỗi tiếp có được không?”

Phàn Thiếu Hoàng lại hừ lạnh. Phàn Thiếu Cảnh bận rộn bên ngoài trận một lúc lâu, sau đó lại lên tiếng: “Cái này... rõ ràng là trận Phong Vũ Yểm Nguyệt, mắt trận ở đâu?”

Phàn Thiếu Hoàng giận điên lên: “Nếu có thể tìm được mắt trận, huynh cảm thấy tôi còn bị vây khốn trong đây sao?”p>

Phàn Thiếu Cảnh cứng họng, im lặng tìm kiếm. Đến khi đi hết mười dặm quanh Quan Thiên Uyển, rốt cuộc hắn cũng nổi giận: “Cuối cùng là mắt trận này ở đâu đây?”

Xảo Nhi biết hắn đang phá trận, nhưng cô cũng không vội. Đối với Phàn Thiếu Cảnh hay Phàn Thiếu Hoàng muốn phá trận pháp này hoàn toàn chẳng có gì khó khăn. Nhưng mắt trận cách Quan Thiên Uyển... Cô đã được cương thi mắt xanh cõng chạy cả ngày trời. Phàn Thiếu Cảnh muốn tìm được mắt trận trước khi mặt trời lặn, e rằng sẽ không còn kịp nữa. Bọn đạo sĩ đi tới đi lui trên bờ cát, bọn tôm hùm tinh cũng chỉ đạo rùa biển mang Xảo Nhi đến mõm đá ngầm thật xa. Toàn thân cô đều ướt sũng, quần áo dính sát vào người. Cũng may lúc này nắng thu đang hừng hực, bản thân cô cũng có ít tu vi, nên cũng không sợ lạnh.

Cương thi mắt xanh bị thương nghiêm trọng, chìm xuống tận đáy biển sâu chữa thương. Quanh vùng biển có mấy tôm hùm bao vây mõm đá ngầm đi qua đi lại như đang tuần tra.

Xảo Nhi kiểm tra thương tích của mình. Trên vai chỉ bị trầy không nghiêm trọng lắm. Chỉ có điều ngâm mình dưới biển lâu nên hơi đau nhói. Lúc đánh nhau Phàn Thiếu Cảnh chỉ muốn chế trụ cô, cũng không nhẫn tâm muốn lấy mạng cô cho nên không có thương tích gì.

Cô ngồi bó gối trên đá ngầm đợi mặt trời lặng. Ánh dương chiếu trên mặt biển, biển rộng mênh mông, đập vào mắt là một mặt nước xanh thẳm tít tắp vô biên. Cô lo lắng cho thương tích của cương thi mắt xanh, nên cảnh sóng biển dập dìu khó có thể đập vào mắt.

Chờ đợi khiến thời gian trôi qua chậm chạp. Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực, cô thậm chí cảm thấy rằng ngày hôm nay vĩnh viễn sẽ không tối, canh giờ như chưa hề trôi đi. Đợi đến cuối ngày, rốt cuộc hoàng hôn cũng chậm rãi phủ xuống.

Cương thi mắt xanh ngoi lên khỏi biển. Thương tích trên người đã khá hơn không ít. Chỉ có điều làn da khô nứt của nó vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Nó vừa ló đầu ra khỏi nước đã nhìn thấy Xảo Nhi, vui sướng kêu lên hai tiếng “a a” rồi vội vàng bơi đến.

Xảo Nhi nghiêng người ngồi lên vai nó, hành động quá quen thuộc, tự nhiên lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

“Anh không sao chứ?” Cô viết chữ lên người nó. Nó vui mừng cõng cô chạy hai vòng tại chỗ, sau đó đạp nước bước đi về phía Quan Thiên Uyển.

Trước đó Xảo Nhi còn lo lắng người Thúy Vi Sơn vẫn còn ở đó. Nhưng khi đi vào đã thấy Quan Thiên Uyển không có một bóng người. Đạo quan vẫn hương khói thịnh vượng, an tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Xảo Nhi đến xem trận pháp trước. Quả nhiên Phàn Thiếu Hoàng còn ở đó, khi nhìn thấy cô sắc mặt đương nhiên chẳng tốt gì. Xảo Nhi cũng không buồn tính toán. Cô đứng trong trận một lúc đến khi Mắt Xanh giục mới nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng Phàn Thiếu Hoàng, đột nhiên tôi nghĩ đến một trận pháp giam giữ khác. Xin đạo trưởng thử trận.”

Phàn Thiếu Hoàng đang nổi trận lôi đình: “Còn chưa hết nữa sao! Cái mắt trận kia rốt cuộc là cô đặt ở đâu? Khốn kiếp”

Xảo Nhi khẽ nhếch môi: “Tôi cũng không biết địa danh đó. Nhưng bây giờ là Trung Thu, đến khi đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh tìm được chắc có lẽ đã đến Nguyên Tiêu rồi.”

Phàn Thiếu Hoàng rốt cuộc cũng đã biết được bản lĩnh chửi bới ầm ĩ của Quỷ Xa có đôi khi thật khiến người ta ngưỡng mộ...

Tức giận cũng vô dụng, sau khi Phàn Thiếu Hoàng hít sâu ba lần, hắn hỏi: “Bây giờ là trận gì?”

Xảo Nhi lệnh ột số tôm tinh cua tinh thay đổi dãy núi của Quan Thiên Uyển chút ít để tiếp xúc với biển cả. Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Trận này có liên quan đến thế thông nhau của núi và biển. Nếu trước kia anh thật sự nói cho tôi biết nguyên lí thật sự của trận pháp, và lời nói của đạo trưởng Hách gia không dối trá thì... đến khi biển cạn núi mòn, trận này mới phá được.”

Phàn Thiếu Hoàng nghe xong, lập tức cũng trầm ngâm: “Trận này là mượn linh khí của nước biển và núi non chế ước không gian thăng bằng gắn bó lẫn nhau. Muốn đồng thời làm cho biển cạn núi mòn, trừ phi là có phép lạ. Nếu không hồn phách của tôi cũng tất bị lực lượng kia đánh vỡ nát. Trận hay!”

Chữ “hay” hiếm hoi từ miệng hắn khiến Xảo Nhi vui mừng không nổi: “Cho đến bây giờ tôi vẫn không biết tại sao phải đối phó anh. Nhiều thứ tôi biết đều do anh dạy. Thậm chí có rất nhiều việc tôi cũng không hiểu.”

Phàn Thiếu Hoàng còn đang trầm ngâm trong trận thức, nghe vậy cũng không yên lòng: “Cô căn bản không xứng là kẻ địch của tôi. Đương nhiên là chẳng có thù oán sâu nặng gì với tôi. Huống chi đầu óc cô toàn là bã đậu, không rõ cũng là bình thường.”

Xảo Nhi cũng không tức giận. Thật ra cô cũng không muốn biết được đáp án từ bất cứ ai. Chỉ là quá lâu cô không trao đổi với người bên cạnh nên muốn chỉnh lại ý nghĩ của mình mà thôi: “Trong gia thế trận thức, sẽ có một khe hở rất nhỏ. Chỉ có điều bây giờ anh vẫn là hồn phách người phàm, sơ hở nhỏ nhoi đó e cũng là vô dụng.”

Làm sao Phàn Thiếu Hoàng lại không biết, hắn chỉ hừ lạnh không hề đáp lại nữa.

Yêu quái nhiều thì sức cũng lớn. Tới canh tư (1g - 3g sáng), trận thức đã bố trí xong. Xảo Nhi từ từ tiếp dẫn địa mạch sơn hải. Lúc phá bỏ trận thức ban đầu, đột nhiên trước mắt có ánh sáng chợt lóe lên, một hồn phách xông vào trong trận.

Rốt cuộc Phàn Thiếu Hoàng cũng học theo Quỷ Xa: “Mẹ kiếp, anh vào đây để làm gì? Ngại ở đây chưa đủ chật sao? Đầu anh bị cửa kẹp rồi hả?”

Trong trận lại có một tiếng nói vang lên, là của Phàn Thiếu Cảnh: “Đừng hở chút là trừng mắt mắng chửi người khác, sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn. Đệ nhìn đi, sư phụ đã truyền hết tu vi của người cho huynh. Trước khi người bế quan không yên lòng nhất cũng là đệ. Lúc ấy sư huynh đã vỗ ngực khoác lác khoe khoang, nói tất nhiên sẽ giữ được sư đệ bình an không xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm nay, lời nói còn văng vẳng bên tai, sư đệ đã... Khụ, nếu như ngày khác sư phụ xuất quan, vừa nhìn thấy sư huynh vẫn còn tay chân đầy đủ đứng đó, mà sư đệ thì thần hồn chia lìa, hài cốt khó tìm... Việc này, đệ nói xem sư huynh làm sao chịu nổi.”p>

Nhưng thái độ của Phàn Thiếu Hoàng không hề hòa hoãn bởi vì lời nói này: “Dối trá!”

Tựa như Phàn Thiếu Cảnh cũng sớm đã đoán được hắn sẽ nói như thế, nên lập tức liền cười nói: “Sư đệ, huynh và đệ sẽ hợp sức phá trận, có dễ dàng hơn chút nào hay không?”

Phàn Thiếu Hoàng tuyệt vọng: “Ngu xuẩn! Lúc huynh đi vào không thấy rõ trận thức sao?”

“Éc.” Lúc đầu Phàn Thiếu Cảnh chỉ lo tập trung chuẩn bị xuất hồn. Hắn cũng không ngu ngốc, trong lòng biết chắc Xảo Nhi nhất định sẽ thay đổi vị trí mắt trận. Còn có cương thi mắt xanh ở đây, căn bản hắn sẽ không thể nào cản được Xảo Nhi để tìm ra mắt trận. Đến gần thì sợ bị Xảo Nhi và cương thi mắt xanh phát giác. Cho nên hắn cứ một mực chờ Xảo Nhi sơ hở lúc đổi lại trận... Lúc này hắn mới bắt đầu đánh giá lại trận thức.

Cương thi mắt xanh hồn nhiên không phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần. Tối hôm đó, nó mang Xảo Nhi về nhà gỗ, bày trận thất tinh, mang yêu khí trong người Phàn Thiếu Hoàng từng thu nạp chuyển hết qua người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net