Chương 37-38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

37. Cu li của Quan Thiên Uyển

Sau khi giam Phàn Thiếu Hoàng, Xảo Nhi hấp thụ lại yêu pháp của hắn lúc trước nên công lực tiến nhanh. Quan Thiên Uyển hoàn toàn nằm trong tay của cô và Mắt Xanh. Đạo trưởng Hách gia đắc tội với Thúy Vi Sơn, không còn sự lựa chọn nào khác chỉ đành kết thân hơn với Quan Thiên Uyển nhằm tránh né sự trả thù của Phàn Thiếu Cảnh.

Đội quân ô hợp của Quan Thiên Uyển ngày càng nhiều. Cương thi mắt xanh đối với đám cương thi, tôm cua tinh lại càng đề cao yêu cầu. Ban đầu bọn tôm cua cũng không vội, bởi vì cương thi mắt xanh ghét mùi cá. Nhưng sau đó xuất hiện tình huống đáng sợ. Quỷ Xa đã biết ăn hải sản.

Về sau, rốt cuộc bọn chúng cũng phải tìm cách để bảo vệ tính mạng, đó là nịnh nọt Lão Đại. Việc này giống như không đạt được tiêu chuẩn thì phải đi đút lót cho thầy. Gây dựng mối quan hệ tốt với Xảo Nhi, thỉnh thoảng thành tích có kém chút, chỉ cần Xảo Nhi nói một câu thì cương thi mắt xanh cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Bởi vậy có thể thấy được, có mối quan hệ tốt với cấp trên, bất kể là người sống hay cương thi, bất kể là cua hay tôm, thật sự cũng là việc lớn có thể đe dọa đến tính mạng.

Công lực Xảo Nhi tiến nhanh, Phàn Thiếu Cảnh khó mà theo kịp. Danh dự Quan Thiên Uyển lại bị tổn hại nặng nề. Chuyện chưởng môn Thúy Vi Sơn Phàn Thiếu Cảnh dẫn người tiêu diệt Quan Thiên Uyển được truyền đi xôn xao. Thúy Vi Sơn là danh môn chính phái, nơi họ muốn tiêu diệt đương nhiên không phải là chỗ quanh minh lỗi lạc gì.

Cho nên khách hành hương của Quan Thiên Uyển bắt đầu thưa thớt. Hơn nữa, mấy tên đạo sĩ Phàn Thiếu Hoàng để lại cũng bị Phàn Thiếu Cảnh dẫn về Thúy Vi Sơn. Quan Thiên Uyển lại càng vắng bóng người, chỉ còn lại một đám yêu đạo.

Đối với chuyện lần này, Xảo Nhi cũng hơi có cảm giác bó tay. Cương thi mắt xanh cũng không quan tâm, nó cảm thấy ít người vẫn tốt hơn. Bên tai sẽ yên tĩnh hơn. Nếu như nhất định phải nói được chỗ tiếc nuối, có lẽ là không có tiền cúng dường nữa rồi...

Ban ngày, Xảo Nhi chỉ ở đây một mình. Đội quân yêu quái phải xuống biển nghỉ ngơi hóng mát. Cương thi mắt xanh cũng phải ở dưới đáy biển. Mấy ngày nó bị thương nằm liệt giường, đám cương thi ngày ngày tu luyện chỉ được một thành quả duy nhất. Đó là dưới sự hướng dẫn của cương thi mắt đỏ, bọn chúng thiết kế thành công chiếc quần lót thích hợp với Long tộc. Nghe nói một lần cương thi mắt đỏ được phái nữ của Long tộc mời đến, nên tiếp tục nghiên cứu áo lót thích hợp cho phái nữ của Long tộc...

Mạc dù kết được tình hữu nghị thắm thiết với Long tộc, nhưng thiếu chút nữa đã khiến cương thi mắt xanh giận đến mức điên lên.

Khi không có Mắt Xanh ở bên, Xảo Nhi cảm giác thời gian trôi qua quá lâu. Ngoài việc tu luyện, cô cũng nghĩ ngợi muốn tìm một chút việc để làm. Hương khói của Quan Thiên Uyển trăm ngàn lần không thể để mất. Hương khói vô chủ là một thứ tốt, khi cần thiết có thể ượn pháp lực, có thể kết tiên duyên, kết thiện quả.

Chỉ có điều, mấy tên đạo sĩ của Quan Thiên Uyển cũng chẳng còn. Việc đầu tiên, cô cảm thấy cần phải tuyển đạo sĩ đến đây. Cương thi mắt xanh không phản đối. Chỉ cần là việc Xảo Nhi quyết định, nó sẽ không phản đối bao giờ.

Cho nên đêm đó Xảo Nhi cưỡi Quỷ Xa đến làng chài gần đó quyết định lựa chọn vài người ưu tú. Hai người đi dạo quanh làng chài vài vòng không thu hoạch được gì. Duy nhất chỉ có tên nhóc ăn mày đang cuộn tròn dưới mái hiên ngủ say.

Xảo Nhi nổi lòng thương hại, vì thế đi đến lay tỉnh nó: “Đi với tôi đến Quan Thiên Uyển tu hành không?”

Đứa bé ăn mày híp mắt liếc nhìn qua cô, sau đó nói nhỏ: “Tu hành? Khổ lắm, không đi”

Xảo Nhi không hiểu: “Vẫn hơn là bây giờ cậu đói ăn khát uống chứ.”

Nhóc ăn mày lại trở mình, hơi khó chịu: “Nhưng không thể tự do tự tại như tôi bây giờ.”

Xảo Nhi muốn nói gì nữa, Quỷ Xa đã bay đến đá một cước vào người nhóc ăn mày rồi quát lạnh lên: “Mẹ kiếp, kêu mày đi thì mày phải đi, nói nhảm lắm vào! Còn dông dài nữa ông sẽ mổ chết mày ngay!”

Nói xong, một đầu gắp nhóc ăn mày lên, một đầu khác nói vô cùng nịnh nọt: “Lão Đại, có thể đi rồi.” Duy chỉ có nhóc ăn mày ở trong miệng nó đang vùng vẫy: “Cứu tôi với, cứu tôi với...”

Một tiểu đạo sĩ chắc chắn không đủ. Chỉ có điều tuy nhóc ăn mày nhỏ con, nhưng âm thanh lại rất lớn. Tiếng kêu thảm thiết này đã dọa mấy tên ăn mày khác bỏ chạy. Xảo Nhi lại tìm xung quanh tiếp, rốt cuộc bắt gặp một kẻ trộm cắp đang nạy cửa căn nhà. Đáng tiếc là kĩ thuật không giỏi nên nạy hồi lâu đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng cửa vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Xảo Nhi rất bấc đắc dĩ: “Làm trộm là không đúng, không làm mà hưởng là một việc đáng xấu hổ. Đi cùng tôi đến Quan Thiên Uyển tu hành không?”

Tên trộm kia nạy cửa hồi lâu cũng không có phản ứng đã tức giận trong lòng từ lâu, nghe vậy nên gầm lên: “Biến, không nhìn thấy người ta đang bận rộn hay sao?”

Tiếng nói kia nghe rất trẻ, Xảo Nhi còn muốn khuyên tiếp thì Quỷ Xa đã thực hiện kế cũ. Lần nữa đạp tên trộm đó té lăn quay rồi một miệng lại gắp lên: “Haha, lại bắt thêm một tên nữa!” Xảo Nhi đang lo lắng hai người không đủ thì đột nhiên căn nhà bên kia có một người nhảy xuống, tuổi cũng còn trẻ. Chỉ có điều lại không có mặc áo, làn da trắng như ngọc nổi lên giữa đêm đen, dáng vẻ cũng khá quyến rũ. Có cô gái trên lầu la lên, còn có người đàn ông cầm dao hét lớn: “Tên khốn dám làm nhục vợ tao, mày chạy đi đâu!”

Chín đầu của Quỷ Xa bi thương nhìn Xảo Nhi: “Lão Đại, đây chính là người thứ ba sao?”

Xảo Nhi cũng vô cùng đau lòng, vốn là đi tuyển đạo sĩ nhưng lại nhặt toàn là mấy kẻ mèo chết chuột thối.

Quỷ Xa gắp ba người trở về Quan Thiên Uyển. Đạo trưởng Hách gia đang dạy học cho bọn cương thi. Ba người ở trong miệng của Quỷ Xa càng không ngoan ngoãn cứ la hét suốt dọc đường. Sáu đầu còn lại của Quỷ Xa dư sức ầm ĩ hơn ba người đó. Nhưng nó đang bay lên không trung chỉ nói hai câu khiến ba kẻ kia ngậm chặt miệng. Nó duỗi một đầu qua khẽ hỏi: “Đừng ép cái miệng đang gắp các cậu của ông đây phải nói chuyện nhé!” Nói xong lại vòng một cái đầu khác qua, giọng nói vô cùng ôn hòa thân thiết: “Người nào còn lên tiếng nữa sẽ lập tức cho người đó thử chơi trò rơi tự do ngay!” Vừa vào đến Quan Thiên Uyển, ba người này cũng sợ ngây người. Mẹ kiếp, đây là đâu vậy, có cả đám yêu đạo nữa chứ! Lúc ấy nhóc ăn mày khóc lên: “Tôi không muốn sống ở đây, tôi muốn tiếp tục đi ăn xin!”

Tên trộm cũng vội vàng lên tiếng nói theo: “Ăn trộm vô địch.”

Tên dâm tặc cũng không cam lòng: “Hoàn toàn đồng ý!”

Xảo Nhi đang muốn thuyết phục thì Quỷ Xa đứng sau xung phong nhận việc: “Lão Đại, những chuyện nhỏ nhặt này không nhọc chị ra tay, giao cho tôi!” Nói xong, nó quát to với lũ yêu trên bờ cát: “Ba tên này dám bất kính với Lão Đại của chúng ta.”

Đám yêu đạo vừa nghe thấy thì hùng hổ xông lên. Cương thi thì nhe răng nắm chặt quả đấm, tôm cua thì giơ lên hai cái càng sắt bén...

Trong lúc hoảng sợ tên dâm tặc chỉ kịp gào lên một câu: “Đừng đánh vào mặt... nha!”

Sau một trận náo loạn ầm ĩ, quyền cước lẫn lộn, Quỷ Xa mới thò một đầu vào giữa đám yêu đạo, nhìn thấy ba tên ở bên trong đã hoàn toàn biến hình, nói vô cùng khách sáo: “Khụ, xin hỏi ba vị có bằng lòng ở lại Quan Thiên Uyển không? Quan Thiên Uyển vẫn công chính dân chủ, tuyệt không ép buộc người khác.”

Tên trộm cắp tương đối thật thà, lập tức lên tiếng: “Có thật không?”

Quỷ Xa gật đầu rồi nhanh chóng rút đầu về, nghênh đó hắn chính là một trận quyền cước đấm đá. Sau một hồi kêu gào thảm thiết, Quỷ Xa hỏi tiếp, hai người khác lập tức nói vô cùng dứt khoát: “Ở lại, chết cũng phải ở lại đây...”

Cho nên, Xảo Nhi đã có ba đệ tử đích truyền (không thể không) nhẫn nhục chịu khó. Từ nay về sau, Quan Thiên Uyển đã có thêm ba tên cu li, đám yêu đạo cũng có thêm ba nơi trút giận...

Trong đám đó, vì tên dâm tặc có dáng vẻ đẹp trai nhất, suy nghĩ đến bộ mặt của Quan Thiên Uyển, nên Xảo Nhi chọn hắn làm đại đệ tử. Sau đó Xảo Nhi suy tư rất nhiều để chọn một cái tên thân thiện không làm tổn hại hình tượng của Quan Thiên Uyển (nếu như nói Quan Thiên Uyển còn có hình tượng...) gọi là Diêu Quang.

Tính tình tên trộm vặt đàng hoàng, thân thủ lại không tệ nên được chọn là đệ tử thứ hai, ban cho tên là Thiên Quyền.

Còn tên nhóc ăn mày có tuổi nhỏ nhất, không có bản lĩnh gì nên chọn là đệ tử thứ ba, ban cho tên là Khai Dương.

Thế là lịch sử tươi sáng (biến thái) của Quan Thiên Uyển đã có bước tiến triển tốt đẹp, lật sang một trang mới tinh.

38. Khúc hát chia li

Cương thi mắt xanh cũng xem như rất quan tâm đến ba đồ đệ của Xảo Nhi. Thứ nhất, hiện tại Quan Thiên Uyển chỉ có ba tiểu đạo sĩ bảo bối này, độ quý báu có thể sánh với quốc bảo. Thứ hai, nó cảm thấy đồ đệ của Xảo Nhi cũng không khác gì đồ đệ của mình.

Nhưng Diêu Quang, Thiên Quyền và Khai Dương lại tránh né nó không kịp. Không có cách nào cả, chỉ vì dáng vẻ của nó quá kích thích não mà.

Duy chỉ có cương thi mắt xanh lại không hề biết. Nó không nhìn ra ai cũng kiêng kị mình. Nó chỉ cảm thấy khó có thể trao đổi giao tiếp với loài người thôi. Nên hôm đó nó lại quấn lấy Xảo Nhi yêu cầu cô dạy nói tiếng nói và chữ viết của loài người.

Đương nhiên là Xảo Nhi đồng ý. Cộng thêm việc ba đồ đệ của cô cũng có trình độ văn hóa không cao, nên chuyện học tập là rất cần thiết. Thế là lớp học phép thuật của Quan Thiên Uyển lại có thêm môn học mới. Giáo dục song ngữ loài người và cương thi.

Muốn cho cương thi nói tiếng người là việc không thể. Dây thanh quản của họ đã xơ cứng theo cơ thể từ lâu, không cách nào run lên phát âm được, cho nên bọn họ có tiếng nói riêng. Nhưng trước mắt thân thể của Mắt Xanh và cơ thể của loài người đã không khác nhau nhiều lắm, muốn học tiếng nói loài người là việc chẳng có gì khó khăn.

Không thể nghi ngờ, Mắt Xanh chính là cương thi nỗ lực tiên tiến nhất của cả tộc cương thi. Cho dù là học tiếng người cũng vô cùng phấn đấu. Trước tiên, Xảo Nhi dạy nó ít câu nói thông thường y như dạy con cưng nói chuyện vậy.

Điều đâu tiên nó học được đương nhiên là tên của Xảo Nhi. Xảo Nhi mở to miệng và nói thật chậm để làm mẫu phát âm. Nó nhanh chóng nói theo: “Xảo”

Chữ Nhi phía sau lại cần đòi hỏi độ khó cao hơn. Xảo Nhi cường điệu chỉ nó cuốn lưỡi rất nhiều. Lúc đầu lưỡi nó cứng ngắc, sau đó lại từ từ có thể kêu rõ hơn chút. Cho nên ban ngày nó nằm trong quan tài càng không ngừng kêu: “Xảo... Nhi! Xảo... Nhi.”

Từ từ nó cảm thấy mình phát âm đã giống nên rất có cảm giác thành tựu. Lập tức chọt chọt Xảo Nhi đang say giấc trưa thức dậy, nó vô cùng hưng phấn gọi cô: “Xảo Nhi.”

Đương nhiên Xảo Nhi cũng vui mừng lập tức gật đầu không ngừng trả lời nó: “Ơi!”

Nó không ngừng gọi cô, cô cũng không ngừng đáp lại. Hai người “quên cả lối về” nên kiên nhẫn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Xảo Nhi vừa vui đùa với nó vừa cảm thấy may là Phàn Thiếu Hoàng không có ở đây. Nếu không chắc chắn hắn sẽ cười nhạo hai người bọn họ ngu ngốc rồi...

Xảo Nhi không thể cả ngày cứ sống trong quan tài với nó được. Có rất nhiều việc cần hoàn thành để trọng chấn Quan Thiên Uyển. Việc gấp rút nhất tất nhiên là cho ba tên đệ tử xuất đầu lộ diện. Nhưng nhức đầu ở chỗ là ba đồ đệ của cô thường xuyên chạy trốn. Đương nhiên bọ họ cũng chỉ là người phàm tục, làm sao có thể chạy thoát lòng bàn tay của Xảo Nhi. Với thực lực của cô bây giờ, ngay cả Phàn Thiếu Cảnh cũng không dám đến Quan Thiên Uyển để mất mặt nữa là.

Mỗi lần ba tên này chạy trốn cũng đều bị Xảo Nhi bắt trở về. Cứ như thế khiến Xảo Nhi thấy chán, không thể cứ sử dụng cách cũ mèm thế này mãi. Cô không làm được chuyện thất đức như nhét Tam Thi Não Thần Đan vào miệng họ. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nghĩ ra được biện pháp. Mượn linh khí vùng lân cận Quan Thiên Uyển kết thành y phục trên người bọn họ.

Áo đạo tơ màu trắng thêu những áng mây chìm mặc trên người bọn họ đều có cảm giác thanh thoát như tiên. Thậm chí nhìn từ xa có thể thấy được ánh sáng bảy màu mờ mờ. Bởi vì vùng lân cận là linh khí của biển nên theo khoảng cách càng xa thì hiệu lực phép thuật càng giảm dần. Một khi cách xa Quan Thiên Uyển, phép thuật cũng sẽ mất đi hiệu lực. Lúc này ba người bọn họ mới triệt để cắt đứt tâm tư chạy trốn. Nếu như Phàn Thiếu Hoàng biết yêu lực mình khổ tâm lắm mới có được dùng để làm mấy việc này, không biết có thể quát lên ầm ĩ như sấm chớp hay không?

Việc tu hành không phải chuyện một ngày một bữa, nhưng trong thời gian ngắn bọn họ cũng có thể học được ít công phu mèo quào để lòe mắt khách hành hương. Trước tiên Xảo Nhi dạy bọn họ bản lĩnh đối đáp với khách: “Đầu tiên là vẻ mặt, nhớ kĩ nhất định phải nghiêm túc, cố gắng ít giở trò, phải làm ra vẻ thâm sâu khó lường. Thế ngoại cao nhân không nhất định phải có nhiều bản lĩnh nhưng phải ra vẻ thần bí thì mới được.”

Điều này cô có thể miễn cưỡng làm mẫu, nhưng Phàn Thiếu Hoàng vẫn thích hợp làm tài liệu hơn. Cho đến nay, cô vẫn không quên được lần đầu tiên cô thấy được Phàn Thiếu Hoàng tỏ ra khí chất của thế ngoại cao nhân. Thế là cô dẫn ba người đệ tử đến trước trận để họ tinh tế đánh giá Phàn Thiếu Hoàng tỉ mỉ từ đầu đến chân.

Quả nhiên ba người liền hiểu ra. Chỉ có Phàn Thiếu Hoàng bị nhìn đến mất tự nhiên...

“Thứ hai đương nhiên là việc vẽ bùa. Vẽ đúng hay không cũng không sao. Mấu chốt là phải khiến cho người ta cảm thấy phức tạp, cảm thấy thâm sâu hư ảo, cảm thấy xem không hiểu... Một lá bùa vẽ có xấu cũng không thất bại, thất bại chính là để người khác nhìn thấy rõ mình đang vẽ cái gì trong đó...”

Cái này cũng có tham khảo. Cô nhặt mấy lá bùa Phàn Thiếu Hoàng vẽ trước đây để cho bọn họ tự mình tìm hiểu. Có thể bắt chước nhưng quan trọng là phải sáng tạo.

“Thứ ba chính là lí do thoái thác. Điều này cũng tương tự như vẽ bùa, nói có đúng hay không cũng không thất bại, thất bại nhất chính là người khác nghe hiểu được mình đang nói cái gì. Nhưng có một lí do thoái thác vạn năng mà các cậu có thể sử dụng được. Đó chính là thiên cơ bất khả lộ, cơ duyên chưa đến, thứ cho bần đạo không thể trả lời.”

Sau này lí do thoái thác vạn năng kia lại khơi lên một câu chuyện thần kì, khiến cho danh tiếng Quan Thiên Uyển càng cao thêm một bậc. Đó chính là vào một ngày trời cao xanh trong, có một khách hành hương quá mắc, tìm đến Thiên Quyền đang (làm bộ làm tịch) giải xăm: “Xin hỏi đạo trưởng, nhà vệ sinh của Quan Thiên Uyển ở đâu?”

Thiên Quyền đang cầm một quẻ xăm suy nghĩ nát óc xem phải ba hoa thế nào, thình lình lại bị hỏi thế nên lập tức ngẩng đầu nghiêm trang, nói vô cùng bí hiểm: “Vô lượng thiên tôn, thiên cơ bất khả lộ, cơ duyên chưa tới, thứ cho bần đạo khó có thể trả lời.”

Nên khách hành hương không hiểu ra sao cả. Sau khi được người khác chỉ dẫn rốt cuộc đã tìm được nhà vệ sinh. Nhưng hắn vẫn nhớ đến lời nói của Thiên Quyền nên không yên lòng, thế là bước hụt chân rớt vào nhà xí.

Đến khi được cứu lên, hắn nhanh chóng xông đến bên bàn giải xăm, mếu máo nắm tay của Thiên Quyền: “Thiên cơ, quả nhiên là thiên cơ! Thiên Quyền đạo trưởng đã nhìn thấy kiếp nạn này của tại hạ từ sớm. Ngài thật là thần tiên, thần tiên đó!”

Mọi người đều khen ngợi không ngớt, duy chỉ có Thiên Quyền nhìn bàn tay dơ bẩn của mình không nói gì.

Dĩ nhiên đó là chuyện sau này. Hiện tại, trước cửa Quan Thiên Uyển chỉ vắng như chùa bà đanh.

Tiếng nói loài người phong phú hơn tộc cương thi nhiều nên cũng phức tạp hơn. Thường xuyên có một số từ Xảo Nhi không biết phải giải thích ý nghĩa ra sao, ví như vui sướng, tức giận, đau lòng vân vân...

Nhưng sau đó cô lại nghĩ ra được biện pháp giải quyết chuyện này. Cô dẫn Thiên Quyền già nhất trong ba người đệ tử đến nhà gỗ, nói rất trịnh trọng: “Biểu hiện con rất tốt, vi sư quyết định sẽ thả con đi!”

“Thật hả?” Thiên Quyền mừng rỡ nhảy lên cao ba thước. Xảo Nhi xoay người viết điễn văn giải thích trong lòng bàn tay của Mắt Xanh: “Nè, cái này kêu là vui mừng.”

Mắt Xanh hiểu xong, Xảo Nhi lại quay đầu nhìn Thiên Quyền lần nữa: “Ừ, hơn nữa mấy ngày nay con làm rất nhiều chuyện cho Quan Thiên Uyển. Vi sư quyết định thưởng cho con hai viên trân châu, đây là báu vật ở Long Cung rất quý hiếm.”

Cô đưa hai viên trân châu to như mắt rồng, sau đó xoay người viết chữ trong lòng bàn tay của Mắt Xanh: “Nè, đây là mừng như điên.”

Cương thi mắt xanh hiểu ra.

Thiên Quyền đang mừng như điên chuẩn bị nhận lấy hai viên trân châu kia. Xảo Nhi lại thu tay về: “Không thành tâm tu đạo, vi phạm giới tham, con tu hành không hiệu quả mà!”

Lúc này Thiên Quyền mới biết mắc mưu, suy sụp đứng đó. Xảo Nhi quay lại viết chữ trong tay Mắt Xanh: “Vẻ mặt này chính là thất vọng. Bởi vì muốn nhưng không được.”

Cương thi mắt xanh cảm thấy loài người rất thú vị.

Xảo Nhi lại xoay người lại nhìn Thiên Quyền nói: “Phải chịu phạt. Kể từ ngày mai con chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh cả Quan Thiên Uyển. Không làm xong thì không được ăn cơm.”

“Cái gì?” Thiên Quyền la lớn tiếng. “Làm sao một mình con có thể quét dọn cả một Quan Thiên Uyển lớn như vậy?”

Xảo Nhi vẫn nói với cương thi mắt xanh: “Nhìn đi, vẻ mặt này chính là nổi giận!”

***

Vào lúc hoàng hôn, Xảo Nhi mang rượu đến thăm Phàn Thiếu Hoàng. Trong trận, hắn ngồi lên chiếc đệm cói nhìn ánh nắng chiều về phía xa, mặt trời dần dần lặn xuống. Đến khi ánh sáng tắt đi nhường chỗ cho bóng đêm nuốt hết cả biển rộng núi cao ở đây.

Ở đây được bảo vệ bởi linh khí tràn trề rất thích hợp cho hồn phách của hắn tu luyện. Nên hắn cũng không hề suy yếu vì bị nhốt.

Xảo Nhi nghiêng li rượu đổ trước trận. Dù hắn không thể luân hồi, nhưng đã là hồn phách, khó có thể tiếp xúc được với vật thật. Hắn cũng không cự tuyệt rượu của Xảo Nhi. Không biết mình còn bị giam trong trận này bao lâu, mặc dù không phải là bạn bè nhưng có người thường xuyên đến đây trò chuyện ít câu vẫn tốt hơn.

“Anh đang ngắm mặt trời lặn sao?” Xảo Nhi ngồi xuống trước trận. Ngoại trừ thường xuyên đến đây trò chuyện với hắn, cô cũng không tìm được phương thức nào biểu đạt sự day dứt của mình: “Anh nhìn nơi đó xem, Bạt... đã chết ở đó.”

Phàn Thiếu Hoàng nhìn theo hướng của cô chỉ. Ánh sáng chiều tà chỉ còn sót lại vài vệt nắng vàng mờ mờ trên bờ cát hoàn toàn trống trải. Phàn Thiếu Hoàng nhìn chăm chú rất lâu cuối cùng mới đáp lại: “Cô không cần để ý. Việc này đối với Bạt chỉ là một sự giải thoát.”

“Tôi không để ý, chỉ là mấy ngày nay tôi đã từ từ nghĩ thông suốt được một việc.” Giọng nói của Xảo Nhi trầm tĩnh an hiền hòa như sóng biển: “Tục truyền Bạt là con gái nuôi của Huỳnh Đế, xưa nay được gọi là Thiên Nữ. Sau khi Huỳnh Đế đại chiến với Xi Vưu(*), bởi vì cô ta bị nhiễm trọc khí nhân gian nên không thể trở lại thiên giới. Cho nên sau đó không biết vì sao phải đi vào ma giới nhưng cô ta vẫn ái mộ anh. Tôi giải thiết rằng lần đầu tiên cô ta xông ra khỏi cấm chế bởi vì cô ta phát giác ra anh có thể gặp nguy hiểm.”

(*) Huỳnh Đế còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hoá Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán. Cách đây hơn 4000 năm, ở lưu vực Hoàng Hà và Trường Giang có nhiều thị tộc và bộ lạc sinh sống. Hoàng Đế là một trong những thủ lĩnh bộ lạc nổi tiếng nhất trong truyền thuyết.

Bộ lạc Thiểu Điển, do Hoàng Đế làm thủ lĩnh, ban đầu sống ở vùng Cơ Thuỷ thuộc tây bắc Trung Quốc, sau dời tới vùng Trác Lộc bắt đầu định cư, phát triển chăn nuôi và trồng trọt.

Viêm Đế (Thần Nông) là thủ lĩnh một bộ lạc khác đồng thời với Hoàng Đế, cư trú tại vùng Khương Thuỷ ở tây bắc Trung Quốc. Theo truyền thuyết Trung Hoa thì Viêm Đế có họ hàng thân tộc với Hoàng Đế.

Còn Xi Vưu là thủ lĩnh bộ tộc Cửu Lê. Họ chế tạo ra các loại vũ khí như đao, kích, cung, nỏ, thường dẫn bộ lạc đi xâm chiếm, cướp phá các bộ lạc khác.

Có lần, Xi Vưu xâm chiếm vùng đất của Viêm Đế. Viêm Đế đem quân chống lại nhưng thất bại. Viêm Đế đành chạy đến Trác Lộc, xin Hoàng Đế giúp đỡ. Hoàng Đế liên kết các bộ lạc, chuẩn bị lương thực, vũ khí, triển khai một trận quyết chiến với Xi Vưu trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net