ngưu nam 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói.
"Cũng đúng......"
Nhìn hai người đi xa, ông chủ Đoạn quyết định tiếp tục cố gắng, may thay, bên kia lại tới một đứa trẻ con.
Ông chủ Đoạn lục lọi cái sọt tại bên người, moi ra một cái xe điều khiển từ xa kỹ năng đặc biệt , vèo vèo đem xe chạy đến trước mặt đứa trẻ kia, ào ào chính là một hồi lưu sướng kỹ năng đặc biệt.
"Thế nào, này xe ngầu ha!"
"Ngầu!"
"Cháu xem nó không chỉ có thể lật như vậy, còn có thể lậy như vầy, lật như kia......"
"Oa ôi!"
Đứa trẻ kia ngon lành nhìn ông chủ Đoạn biểu diễn, một bên nhìn, một bên còn không quên cúi đầu cắn một ngụm trái táo trong tay mình, "Rắc" một tiếng giòn vang.

Chương 348: Bạn cùng bệnh
Bên kia trong viện tử đang làm ầm ĩ, bên này lão Chu lặng lẽ cầm một cái túi vải nhỏ đưa cho Biên Đại Quân.
"Đây là làm gì nha?" Biên Đại Quân vừa thấy hình dáng bên ngoài túi vải kia, liền hiểu được lão Chu cho gã cái túi này bên trong đựng chính là trái táo, gã chính là không rõ lão Chu làm gì đột nhiên phải cho gã cái này.
"Bên Vĩnh Thanh đều thịnh hành tặng quà, anh không đưa chút cho giáo viên của bọn Tú Huy, Tú Mẫn à?" Lão Chu nói.
"Đưa chứ , sao không đưa? Ngày mai liền đi." Biên Đại Quân cười ha hả , vội vàng duỗi tay cầm lấy túi táo kia.
"Đừng chỉ lấy mấy trái táo này, lại thêm thứ khác." Lão Chu nhắc nhở gã.
"Rồi rồi, cảm ơn ông chủ." Biên Đại Quân mở túi vải nhìn nhìn, vẻ mặt cao hứng, mớ táo này tuy rằng không phải rất tốt, nhưng cũng thực không tồi, ít nhất cũng không trầy vỏ. Hiện tại vùng Đồng Thành, Vĩnh Thanh này, ai còn không biết Ngưu Vương trang chứ, táo xanh Ngưu Vương trang ở trên thị trường liền bán cũng chưa bán, cái này lấy đi ra ngoài tặng, này vẫn là rất có thể diện.
Cặp song sinh kia của Biên Đại Quân, hiện tại đi học ở một trường tư tại ở huyện thành, lúc đi mẫu giáo được trúng tuyển, đều không cần phí phụ thu, hơn nữa lực lượng giáo viên và phương tiện dạy học của nhà trường đặc biệt tốt, chính là cách ba mẹ xa một chút.
Lúc trước Biên Đại Quân và vợ gã Sài Phượng Hương cũng là do dự đã lâu, rốt cuộc con còn nhỏ như vậy, đặt ở trong trường học, chính mình coi chừng không đến, luôn là sẽ lo lắng. Nhưng lại nghe người ta nói cái trường này dạy ra trẻ con đặc biệt tiền đồ, bọn họ cũng hy vọng con mình tương lai có thể có tiền đồ tốt, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là quyết định để hai đứa nhỏ qua bên kia học thử, có thể thích ứng liền tiếp tục học, không thể thích ứng liền học ở trấn Thuỷ Ngưu.
Hiện giờ, phụ huynh học sinh tặng quà cho giáo viên rất bình thường, mói người ý tưởng kỳ thật đều gần giống, chính là sợ con mình ở nơi mình nhìn không tới chịu thiệt.
Thời buổi này chỉnh thể tố chất của giáo viên công nhân viên chức đều lên rồi, sẽ không có ai lại bởi vì không tặng quà liền đối xử khác biệt đối bọn nhỏ, bầu không khí này tự nhiên liền trôi qua, đến lúc đó lại có người tặng quà, tặng chính là tâm ý, mà không phải bởi vì bầu không khí.
Lại nói tiếp, con nít lớn lên cũng thật là mau, lúc trước lúc Tú Huy, Tú Mẫn mới vừa lên Ngưu Vương trang, cũng là nho nhỏ một chút, đảo mắt hiện tại cũng đều là học sinh năm nhất.
Lại nhìn bé con trong lòng Hầu mập, Liễu Như Hoa, không bao lâu là có thể nhảy nhót khắp viện tử. Còn có Bé Khỉ nhà bọn anh, lão Chu thiệt tình hy vọng đứa nhỏ này có thể chậm một chút lớn lên...... Ai, không ở đây nữa, anh phải đi về nhà tìm Bé Khỉ, Tiếu Thụ Lâm.
Bên căn nhà nhỏ của lão Chu, lúc này Tiếu Thụ Lâm và đang chơi cờ phi hành, ai thua người đó đi tắm trước.
Lúc ban đầu hai người này chơi chính là cờ vây, sau đó đổi chơi cờ tướng, sau đó lại đổi cờ bốn * ...... Lần trước chơi cờ nhảy, lúc này lại đổi chơi cờ phi hành, phía trước những cái cờ đó, Tiếu Thụ Lâm đều thua cực kỳ thảm, gần nhất mấy ngày nay chơi cờ phi hành, gã liền rất có điểm tư thế như cá gặp nước, gã vận may khá tốt, vẫn có thể ném ra sáu.
"Con xem con xem, lại là một."
"Ưm......"
"Sáu! Xong rồi, con hết cơ hội."
"Nếu con ném được ba......"
"Chỗ nào có ba chứ? Được rồi, đi tắm rửa đi."
"......"
Bé Khỉ thảm bại, gục xuống mang dép lê ôm quần áo tắm rửa xoạch xoạch đi hướng trong phòng tắm.
"Như thế nào, tớ lợi hại chứ?" Tiếu Thụ Lâm đối La Mông khoe ra nói.
"Cậu cũng liền chơi phi hành cờ có thể thắng." La Mông cười nói.
"Không nghe nói qua sao, vận may cũng là một loại thực lực a." Tiếu Thụ Lâm lúc này tâm tình rất là không tồi, khoảng thời gian trước mỗi ngày đều thua, lúc này nhưng xem như dương mi thổ khí.
"......" Lão Chu cười cười, dựa vào sô pha nghỉ ngơi, hôm nay cả ngày bên tứ hợp viện đều cãi cọ ồn ào, vẫn là bên này thanh tịnh.
"Cậu chơi hay không?" Tiếu Thụ Lâm hỏi anh.
"Không chơi." Linh tuyền thứ đồ kia mặc kệ vận may, lão Chu vận may cũng không tốt, ít nhất không tốt bằng Tiếu Thụ Lâm.
"Thật không chơi?" Tiếu Thụ Lâm lúc này còn rất có nghiện.
"Không chơi." Lão Chu nói.

"!"Tiếu Thụ Lâm vừa nhấc đầu trừng mắt.
"Chơi." Lão Chu lập tức sửa miệng.
Lúc Bé Khỉ tắm rửa xong ra tới, lão Chu đã bị Tiếu Thụ Lâm đánh bại, đang ủ rũ cụp đuôi ghé vào trên sô pha, Tiếu Thụ Lâm rất là đắc ý, một bên hát lầm bầm một bên đùa nghịch hai cái xúc xắc trong tay chính mình.
"Chơi nữa không?" Tiếu Thụ Lâm hỏi bé.
"Dạ." Hầu Oa Tử lại ngồi xuống bàn trà trước.
...... Hơn mười phút sau, bé lại thua rồi.
Bé Khỉ có chút uể oải, lão Chu vuốt đầu nhỏ của bé an ủi bé, nói: "Không có việc gì, chúng ta vốn dĩ liền không phải người dựa vận may sinh tồn, chúng ta vẫn luôn là dựa thực lực."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tiếu Thụ Lâm đạp một chân, nói tới gã giống như chính là người dựa vận may sinh tồn vậy.
~
Sáng hôm sau, lão Chu mới từ bên rừng cây ăn trái trở lại tứ hợp viện, liền nghe nói Úy Trác Dương tới.
Từ sau lúc xưởng sữa bột của nhà lão Chu hoạt động lên quỹ đạo, Úy Trác Dương liền bắt đầu nơi nơi chạy lung tung, trước đó cùng La Mông hợp tác mở nhà máy, hiện tại cũng đều giao cho giám đốc nhà máy quản lý, gã chính là thỉnh thoảng qua đi nhìn xem.
Nghe nói khoảng thời gian trước còn xuất ngoại chơi hai tháng, tên này hiện tại nhưng tiêu sái.
Lão Chu còn tưởng Úy Trác Dương lần này chính là tới vì táo xanh, không nghĩ tới tên này thế nhưng dẫn một thằng nhóc tới cho anh.
"Đây là con trai ông hả?" Lão Chu hỏi gã.
"Nếu là con trai tui thì tốt rồi." Úy Trác Dương nếu có thể có một thằng con lớn như vậy, mẹ gã liền không thể cả ngày nói với gã chuyện kết hôn sinh con.
Lão Chu nhìn nhìn, đứa nhỏ này bộ dáng mười hai mười ba tuổi, lớn lên da thịt non mịn còn khá xinh đẹp, chính là không tinh khí thần gì, còn có con chó đen không lớn không nhỏ nó dắt theo, đây là Doberman đi? Sao cùng chủ nó một cái đức hạnh vậy, giống như ngồi liền ngại mệt, liền kém trực tiếp nằm sấp xuống đất .
chó Doberman

Chờ sau khi sắp xếp thằng nhóc đó đến một gian ký túc xá đi nghỉ ngơi , Úy Trác Dương cũng cùng lão Chu nói chuyện của nó.
Thì ra thằng bé này là con nhà người thân của Úy Trác Dương, ba nó là chủ của một xí nghiệp rất thành công một, mẹ nó bên nhà mẹ đẻ cũng đủ cứng, lúc trước lúc mới vừa kết hôn, ba nó còn không có thành công như vậy đâu, có thể nói cuộc hôn nhân đối gã trợ giúp không nhỏ.
Mấy năm trước, ba nó bắt đầu ngoại tình, ngoại tình liền thôi đi, còn làm ra tới một đứa con riêng, sau đó đôi vợ chồng này vừa chạm mặt liền đánh nhau , có đôi khi chiến tranh nóng có đôi khi chiến tranh lạnh, cố tình chính là không ly hôn.
Đứng ở góc độ ba nó, sau khi ly hôn , tài sản rất có thể phải chia một nửa cho vợ gã, này liền thực bất lợi với phát triển của xí nghiệp bọn gã, thương trường như chiến trường, làm không tốt từ đây liền không gượng dậy nổi.
Đứng ở lập trường của mẹ nó, không đem người đàn ông này làm đến mình không rời nhà, cô là tuyệt đối sẽ không đồng ý ly hôn. Nhà bọn họ tất cả đồ vật, nguyên bản đương nhiên đều là nên do con bọn họ một mình thừa kế, hiện tại nếu chia một nửa, vậy một nửa kia không phải tiện nghi đứa con hoang bên ngoài?
Hai người lớn này suốt ngày chiến tranh, trong nhà trực tiếp liền thành chiến trường, đứa nhỏ này nhưng không có sức chiến đấu trâu bò như bọn họ, phỏng chừng lâu lâu phải bị ngộ thương một hồi.
Sau đó đoạn thời gian trước, mẹ nó rốt cuộc phát hiện con mình có điểm không thích hợp, đưa đi bệnh viện khám, nói là trầm cảm mức thấp, lúc này mới luống cuống.
"Đứa nhỏ này trước kia vẫn luôn rất thích chó nhỏ, mẹ nó ngại chó nhỏ rụng lông không cho nuôi, lúc này ra chuyện này, cũng mặc kệ rụng lông không rụng lông, vội vàng dùng nhiều tiền mua một con Doberman cho nó, kết quả ông nhìn hiện tại đều nuôi thành cái dạng gì? Tui đánh giá chó này tám phần cũng có bệnh trầm cảm." Úy Trác Dương bất đắc dĩ nói.
Mẹ của thằng bé này, là người thân bên nhà mẹ Úy Trác Dương, ở huyết thống cách đến có chút xa, bất quá từ sau khi Úy Trác Dương cũng đi lên con đường kinh doanh, theo chân nhà bọn họ lui tới liền nhiều lên, có thể nói cũng đã từng được trợ giúp.
"Muốn để nó lại cũng được, tự ông quản, tui nhưng phụ không phụ nổi cái trách nhiệm này a." Nếu Úy Trác Dương mở miệng rồi, lão Chu cũng không tốt từ chối, bất quá ba mẹ thằng nhóc này giống như rất lợi hại, đến lúc đó vạn nhất có va chạm gì, liền sợ bọn họ đem chiến hỏa đốt tới Ngưu Vương trang.
"Được, tự tớ quản." Úy Trác Dương cũng là hạ quyết tâm muốn ở Ngưu Vương trang làm bảo mẫu miễn phí mấy tháng.
Trên thế giới này không có gì so nợ nhân tình càng khó trả, từ trước nếu đã từng được trợ giúp, lúc này chị họ bà con xa kia của gã tìm tới gã, nói là đứa nhỏ này trước đây lúc nghe gã nói về Ngưu Vương trang liền đặc biệt cảm thấy hứng thú, nhờ gã dẫn con mình lên Ngưu Vương trang giải sầu, Úy Trác Dương tự nhiên không tốt từ chối.
Trên thực tế Úy Trác Dương cũng không có chiêu gì tốt, gã chính là tìm cái tiểu đội quan hệ tốt gia nhập vào, tính toán ở trong khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày mang theo đứa nhỏ này xuống ruộng làm việc.
Ở trong mắt gã, thằng nhóc này trầm cảm mức thấp, tám phần đều là bị nghẹn ra tới, ba mẹ nó đều là người cường thế như vậy, trong nhà lúc nào có thể đến lượt nó nói chuyện chứ? Lần này để nó ở trên Ngưu Vương trang làm làm việc đổ mồ hôi, phát tiết cảm xúc một chút, thả lỏng tâm tình một chút, nói không chừng liền tốt rồi.
~
Lúc hơn ba giờ chiều, một đám con nít choai choai phần phật vào tứ hợp viện, đó là La Văn Phong dẫn theo đám bạn học của nó lên Ngưu Vương trang lột vỏ hạt sen.
La Văn Phong thằng nhóc này hiện tại lên sơ trung, còn theo đức hạnh trước kia, thành tích quá kém, nhân duyên quá tốt. Chiều nay trường học bọn nó liền hai tiết học, tiếng chuông tan học vừa vang, bọn nó liền một đường chạy tới Ngưu Vương trang, thật dùng hai cái đùi chạy đi lên, đám thằng nhóc choai choai chê xe trâu quá chậm.
"Lão Chu, tối nay ăn cái gì ạ?" Đám thằng nhóc thối này sở dĩ tích cực như vậy, chính là bởi vì lão Chu đáp ứng bọn nó, chỉ cần lột đủ số lượng hạt sen nhất định, anh liền bao một bữa cơm chiều.
"Các cháu muốn ăn cái gì sao?" DaLão Chu đứng ở trên hành lang lầu hai, nhàn nhã hỏi.
"Lòng gà có không ạ?" Ngưu Vương Trang lòng gà, mùi vị kia, thật là không thể chê.
"Có chứ, sao không có." Bên Mã Từ Quân gọi điện thoại tới nói muốn gan gà, vì thế hôm nay trên Ngưu Vương trang lại giết một đám gà trống nhỏ, thịt gà đều cầm đi hầm canh bán, lòng gà đều giữ lại trên Ngưu Vương trang dùng.
"Ngao!!!"

"Lão Chu! Khoai tây sợi chua cay có không ạ?"
khoai tây sợi chua cay

"Muốn ăn khoai tây sợi chua cay đúng không, lát nữa chú bảo Hầu mập xào một nồi cho mấy đứa."
"Còn muốn cà chua xào trứng!"
"Được a, không thành vấn đề."
Cà chua xào trứng gà, khoai tây sợi chua, xem đám con nít này yêu cầu thấp xiết bao.
Trên lầu, Úy Trác Dương vừa thấy đám con nít này có sức sống như vậy, vội vàng liền kêu thằng nhóc nhà người thân của gã xuống lầu theo chân bọn nó cùng nhau lột vỏ hạt sen, à, quên nói, đứa nhỏ này tên là Kiều Doãn Minh, ba bó họ Kiều, mẹ nó họ Doãn.
Úy Trác Dương dọn cái băng ghế nhỏ, tìm vị trí ở giữa đám nhóc cho thằng nhóc.
"Í, cậu không cùng trường tụi tui đúng hông?"
"Lớn lên còn rất đẹp trai."
"Được rồi, liền ngồi chỗ này đi."
"Lột nhiều hạt sen chút, đừng kéo chân sau a."
"Cậu biết lột hạt sen chứ?"
"Lần đầu tiên? Cậu xem tui nè, việc này đơn giản."
"......"
Thấy đám con nít này đều nhiệt tình như vậy, thằng nhóc Kiều Doãn Minh thoạt nhìn giống như cũng không có bài xích gì, Úy Trác Dương ở trên hành lang trên lầu xem đến rất là vui mừng.
"Này! Cậu có bệnh trầm cảm ha?". Một thằng nhóc bên cạnh Kiều Doãn Minh đột nhiên toát ra một câu như vậy.
"!"Liền Uý Trác Dương ở trên hành lang phía trên bọn nó đang nghe thiếu chút nữa sợ tới mức rơi xuống, thằng nhóc này sao có nhãn lực tốt như vậy chứ? Lần đầu tiên gặp mặt đã bị nó nhìn ra!
"......" Kiều Doãn Minh nhưng thật ra không có phản ứng quá lớn.
"Tui nói với cậu nè, kỳ thật tui cũng có bệnh trầm cảm." Thằng nhóc này tùy tiện nói.
"......" Kiều Doãn Minh.
"......" Úy Trác Dương.
-- nhóc à thoạt nhìn nơi nào như là người bị trầm cảm hả?
"Đừng nghe nó thổi phồng, nó căn bản không có bệnh trầm cảm." Thằng nhóc bên cạnh liền bóc mẽ nó.
"Không có, tao mấy ngày nay rất trầm cảo, cả ngày đều cảm thấy đặc biệt không sức lực."
"Mày đó là bệnh ghét học ."
"Bệnh trung nhị còn kém không nhiều lắm."
"......"
"Chị gái tiệm bánh ngọt mới có bệnh trầm cảm đó."
"Chị í vừa ngầu vừa đẹp." (Nguyên văn là soái: có thể hiểu là cô nàng đẹp trai, cô nàng có nét đẹp nam tính)
"Lớn lên cũng đẹp."
"Làm bánh kem còn đặc biệt ăn ngon."
"......"
Cho nên này đám thiếu niên trung nhị đối với bệnh trầm cảm lý giải chính là: Vừa ngầu vừa đẹp, lớn lên đẹp, làm bánh kem còn ăn ngon.
Vậy đó, trách không được không có việc gì lại nói chính mình có bệnh trầm cảm.
Mặc kệ là bệnh trầm cảm hay là bệnh trung nhị, tổng thể tới nói, Kiều Doãn Minh cùng đám bạn cùng bệnh này ở chung vẫn là khá hòa hợp.

Chương 349: Quá thảm
Con chó Doberman Kiều Doãn Minh mang tới đây, tên là Peter, sáu tháng tuổi, ở bên người Kiều Doãn Minh cũng liền bộ dáng nuôi hai ba tháng, nghe nói lúc mới vừa mua vẫn là khá hoạt bát, nuôi rồi nuôi, liền thành như bây giờ.
"Con chó nhìn cực kỳ không tinh thần". Lúc rãnh rỗi, đám người trên Ngưu Vương cũng sẽ đàm luận một chút nhóm chó nhỏ chó lớn trên núi, hai ngày gần đây, con chó Doberman mới tới này liền đã chịu không ít chú ý.
"Ài, nghe nói chủ nó có chút trầm cảm, phỏng chừng nó cũng trầm cảm." Có hiểu biết tình huống liền nói.

"Con nít mới bây lớn, ông nói coi sao có thể trầm cảm chứ?"
"Con nít giờ bị vậy còn rất nhiều."
"Còn không đều do người lớn quậy tung, bằng không liền đứa con nít bây lớn, có ăn có uống, trầm cảm cái gì?"
"Peter, tới, ăn cái hạt dưa."
"Ôi, còn không ăn nè"
"Vì sao không ăn hả? Này không rất thơm sao?"
"Chậc, xem ra trầm cảm thật."
"Ông mới trầm cảm đó, từng thấy Doberman cắn hạt dưa sao?"
"Cắn hạt dưa thì sao? Nhìn xem đám chó nhỏ nhà lão Chu cắn đến thật tốt."
"......"
Năm nay hạt hướng dương hạt dưa hấu trên Ngưu Vương trang đều đã thu xong rồi, kho hàng của lão Chu thật nhiều trữ hàng, hai cái nồi sắt lớn trong viện tử, mỗi ngày đều phải rang thật nhiều hạt dưa ra tới, bọn họ siêu thị nhà mình bán chút, dư lại trên cơ bản đều là thông qua shop online nhà bọn La Hưng Hữu bán đi khắp nơi cả nước.
Nhóm nhân công dài hạn trên Vương trang, cũng không có việc gì liền thích bỏ một nắm hạt dưa trong túi, lúc rãnh rồi, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xổm, một bên cắn hạt dưa một bên tám chuyện linh tinh, kia cũng là thực thích ý.
Thường xuyên đưa cơm cho mấy cái ổ chó trên Ngưu Vương trang, giống mấy người Liễu Như Hoa Biên Đại Quân, bọn họ cho đồ vật, đám chó nhỏ này đều ăn, lão Chu tại phương diện này cũng thả lỏng quản chế, chủ yếu chính anh không rảnh mỗi ngày đưa cơm cho đám chó lớn chó nhỏ này, mỗi ngày đưa đó cũng mệt mỏi a.
Lúc này, nhóm chó nhỏ này liền tụ tại dưới một mảnh bóng cây cắn hạt dưa, một bên nhe răng nhếch miệng cắn hạt dưa trong miệng, vừa thỉnh thoảng còn quan sát một chút con chó nhỏ mới tới bên cạnh, chủ nó làm việc ở trên sườn núi, để nó ở nơi này, nói là để chúng nó cùng nhau chơi.
"Gâu! Gâu gâu!" Một con chó nhỏ nào đó kỹ thuật cắn hạt dưa còn không phải thực thành thạo, khó khăn cắn mở một hạt dưa hấu, hưng phấn đến thẳng vẫy đuôi, đến nỗi bên cạnh những người đó nói cái trầm cảm gì đó, nó là hoàn toàn không rõ.
"Đều ngồi xổm ở đây à?" Lão Chu lúc này cũng lại đây.
"Lão Chu tới tới, ngồi bên này." Biên Đại Quân nhiệt tình tiếp đón, trước đó lão Chu cho những trái táo xanh, gã đã đem tặng rồi, cùng mấy thứ thổ đặc sản khác trên Ngưu Vương trang cùng nhau.
Lúc gã đi qua bên đó, lúc ấy cô giáo của bọn Biên Tú Huy, Biên Tú Mai còn rất nhiệt tình, nói hai đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiến độ học tập tiến độ cũng tốt, bảo bọn hắn không cần quá lo lắng, có chuyện gì bên cô khẳng định sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh học sinh
Tóm lại, một chuyến này đi qua sau, trong lòng hai vợ chồng liền đều kiên định nhiều.
"Tôi không ngồi, tôi dắt đám chó nhỏ này đi lên sườn núi làm huấn luyện." Lúc này Lão Chu chính là qua bên này vì đám chó nhỏ này.
"Huấn luyện gì vậy?" Những người này lúc này đang rãnh rỗi mà, vừa nghe nói có náo nhiệt để xem, tức khắc liền đều lên tinh thần.
"Không gì đặc biệt, chính là nhặt trứng gà." Lão Chu nói.
"Đi một chút, đi xem một chút." Liền tính là không gì đặc biệt, góp vui cũng được nha.
"Quản sự Trần cậu có đi hay không?"
"Đi chứ, sao không đi."
"Tầm này cậu không bận à?"
"Lúc này không bận, chờ lúc bọn họ đều tan tầm tôi liền bận."
"Đi một chút, đi xem náo nhiệt đi."
"Đi thôi!" Lão Chu từ trong túi móc ra một cái chai, lắc lắc hai cái, đám chó nhỏ tức khắc liền đều đem lực chú ý tập trung đến bên anh, hạt dưa cũng không cắn.
Lão Chu vừa đi, đám chó nhỏ liền đều đuổi kịp, cứ như vậy, lão Chu dắt một đám chó con lớn lớn bé bé hướng sườn núi đi lên, phía sau còn đi theo mấy người xem náo nhiệt.
Gần đây doanh số gan gà bên Mã Từ Quân không tồi, bên gã kiếm được nhiều, tự nhiên cũng không thể để bên lão Chu chịu thiệt.
Sớm nhất, lúc Đoạn Gia Thụ và lão Chu cùng nhau khai phá thị trường hải ngoại, gã và lão Chu là chia theo phần trăm. Bất quá hiện tại hai người Mã, Đoạn đều ở bên kia mở nhà hàng, danh sách các khoản cần chi cũng liền nhiều, chia phần trăm gì đó, tính lên cũng liền quá phiền toái, nhưng mặc kệ nói như thế nào, giá tiêu thụ ở bên bọn họ, giá hàng bên lão Chu là một cái tham khảo quan trọng như cũ.
Nói Đoạn Gia Thụ mấy ngày nay ở trên Ngưu Vương trang thu táo xanh , hình như không thuận lợi lắm, thu nhưng thật ra thu được một ít, bất quá liền một chút xíu đó, còn chưa đủ nhà mình ăn, nơi nào có thể cho một cái hội sở tiêu hao.
Cuối cùng đám trái cây này phần lớn đều vào bụng của chính ông chủ Đoạn, một buổi tối liền ăn mấy trái táo xanh, cả ngàn tệ liền như vậy không còn, đương nhiên cũng chưa quên chuyển phát nhanh mấy trái cho ba gã.
Mặc kệ nói như thế nào, lúc này Mã Từ Quân làm được không tồi, cái gan gà này giá tiền thực làm lão Chu hài lòng, vì tăng cường năng lực cung ứng bên Ngưu Vươg trang, thỏa mãn nhu cầu nhập hàng của nhà hàng Đại Ngưu Đầu, lão Chu quyết định phải nuôi nhiều gà.
Trước đây, đám gà trống gà mái trên Ngưu Vương trang, lúc ban ngày thả ra ngoài, chủ yếu chính là ở đồng ruộng và trong rừng cây ăn trái, hiện tại muốn mở rộng nuôi dưỡng, lão Chu liền quyết định phải mở rộng phạm vi nuôi thả, mở rộng đến trên vùng núi còn chưa khai hoang bên trên đập nước.
Đoàn người cùng một đám chó nhỏ vừa mới đi đến trên sườn núi , liền có một con chó nhỏ ở trong một bụi cỏ tìm một cái trứng gà, tên kia hưng phấn vô cùng, cái đuôi vẫy như cái quạt, ngậm cái trứng gà kia một đường chạy như điên đến trước mặt lão Chu .
"Không tồi, thả trứng gà ở đây đi." Lão Chu lấy ra một cái rổ đã chuẩn bị trước, bảo nó đặt trứng gà ở bên trong.
"Gâu!" Con chó nhỏ kia theo lời đặt trứng gà ở trong rổ, sau đó liền ngẩng đầu nhìn lão Chu, vẫy cái đuôi cầu khen thưởng.
"Làm tốt lắm." Lão Chu sờ sờ đầu nó, từ trong chai lấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff