21-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hy vọng người yêu của tôi luôn mạo hiểm."

"Được thôi, tôi hiểu rồi." Tuy Vu Tử Thạc không muốn để Giang Hằng quá mức tham gia vào trong quá trình cứu rỗi, nhưng bảo hộ quá nhiều cũng sẽ khiến Giang Hằng cảm thấy không vui.

"Giang Hằng, anh biết tác dụng lớn nhất của thời gian là gì không?" Vu Tử Thạc rút tay khỏi túi, lập tức bị Giang Hằng nắm chặt, "Không phải làm mờ vết thương, cũng không phải lãng quên, mà là nó khiến anh hiểu rõ, ai có thể cùng tiến lùi với mình."

"Cũng khiến anh hiểu rõ ai mới đáng cho anh tin tưởng." Quán rượu nhỏ bên đường truyền tới tiếng nhạc, ngón tay nắm lấy Vu Tử Thạc đột nhiên thu chặt, Giang Hằng hôn lên tóc y. "Đi uống một ly không?"

Vu Tử Thạc nhướng mày lên, cười hỏi lại. "Chỉ có thể uống một ly?"

"Đừng trả giá với tôi, nhớ rõ anh là bệnh nhân." Nắm lấy mái tóc sau đầu đối phương, hắn đẩy cánh cửa gỗ ra, tiếng nhạc đột nhiên phóng lớn, tác động vào màng nhĩ con người.

And it's hard for me to lose in my life.

(Đối với anh mà nói mất đi em là điều rất khó chịu đựng.)

In my life I've found only time will tell.

(Anh phát hiện trong sinh mạng của mình chỉ có thời gian có thể chứng minh tất cả.)

And I will figure out that we can baby.

(Anh sẽ nghĩ ra cách giải quyết, bảo bối thân yêu của anh, chúng ta có thể làm được.)

We can do a one night stand.

(Chúng ta có thể ôm nhau đêm nay.)
Mission 23: Chính nghĩa ngoài vòng phát luật.

Ánh mặt trời màu vàng xuyên suốt bầu trời màu tro, Ada Wenskol ngồi trong quán cà phê vừa kinh doanh, cô gọi một ly Medellin, kiểu cũ, cà phê đắng thêm sữa, không bỏ đường. Màn sữa mở rộng trong ly, tạo ra những đường vân đầy xúc cảm, xoay chuyển rồi dần tản ra, bên ngoài sự nhu hòa còn có thêm cảm giác kích động.

Mười phút sau, chuông gió treo trên khung cửa lay động, phát ra tiếng vang êm tai, đẩy cửa vào là một người đàn ông cao lớn khá gầy, mái tóc nhuộm đen đã có hơi phai màu, dưới ánh mặt trời thấp thoáng hiện ra màu nguyên thủy. Y kéo ghế ngồi ra, cười nhạt, "Đã lâu không gặp, thanh tra Ada."

Ada Wenskol nghe vậy nhíu mày, con mắt bắn ra tia sáng mạnh mẽ dính chặt trên mặt đối phương, đánh giá liên tục, giống như muốn dùng một ánh mắt ghi nhớ toàn bộ những chi tiết có liên quan đến y. Ngoại hình tuấn tú không phù hợp với nghề nghiệp, cách ăn mặc giống như một tinh anh trong giới kinh tế trào đầy phong lưu phóng khoáng. "Đã lâu không gặp? Vậy sao? Anh hứa sẽ cho tôi một sự giải thích, sau đó anh liền biến mất tăm như vậy!"

Ánh sáng rọi lên mặt, làm nổi bật làn da trắng của Vu Tử Thạc, hoạt động về đêm là thói quen thường có của sát thủ, rất lâu chưa từng tẩy lễ dưới mặt trời, khiến y có vẻ thiếu huyết sắc. Y bưng ly trên bàn lên, uống một hớp cà phê, ngước mắt nhìn cô, "Xin lỗi vì cuốn cô vào vực nước sâu như vậy, chẳng qua, xem ra cô làm không tồi."

"Đâu chỉ là vực nước sâu!" Ada hạ thấp giọng gầm ghè, trên thực tế cô muốn vỗ bàn gầm lên, chỉ là hoàn cảnh không cho phép cô làm như thế. Thời gian này cô thường xuyên nhận được những tin tức từ một con số không biết, thông thường là một bức hình cộng thêm tên họ địa chỉ, kết quả cô đi theo thì phát hiện, những người này đều sẽ gặp nguy hiểm, hoặc là tạo ra nguy hiểm, "Các anh rốt cuộc làm sao biết được?"

"Về vấn đề này tốt nhất cô đừng nên hỏi." Tuy Ada hiện tại đang hiệp trợ bọn họ, nhưng chuyện hệ thống vẫn cần giữ bí mật, về hệ thống này, người biết càng ít, bọn họ càng an toàn. Vu Tử Thạc giao hai tay vào nhau, dựa vào lưng ghế gác một chân lên. "Giống như chiếc hộp pandora, cô mở nó ra, không biết sẽ bay ra thứ gì."

"Nghe này, các anh cần tôi hiệp trợ, nhưng lại giữ bí mật với tôi, đây là thái độ hợp tác sao?" Ada cảm thấy quả thật khó mà thuyết phục, không chỉ như thế, còn vô cùng ly kỳ.

"Được thôi, xem ra tôi không thể thuyết phục được cô nhỉ?" Hai tay giao nhau, ánh mắt Vu Tử Thạc chuyển ra cửa sau.

Cánh cửa mở ra, phát ra tiếng kít__ tiếng vang chói tai, sau cửa xuất hiện người đàn ông cao to tuấn tú, mặc bộ âu phục màu xám đậm thủ công sang trọng, thắt cà vạt nền vàng hoa văn hình vuông đen, trên sóng mũi cao thẳng là chiếc kính gọng vuông, trong đôi mắt sau cặp kính là ánh sáng sắc bén.

Giang Hằng đi tới đứng cạnh bàn hai người, hắn không ngồi xuống, chỉ trầm giọng nói: "Thanh tra, cô biết công việc của chúng tôi, đó đều là những hành động ngoài pháp luật. Cô là một thanh tra tốt, chúng tôi sẽ không yêu cầu cô làm chuyện vượt giới hạn, cô cần phải xác định là, mục đích mọi người muốn đạt được đều như nhau."

"Cho nên các anh đường hoàng xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi bắt các anh?" Ada đứng lên khỏi ghế, nhìn vào mặt Giang Hằng.

Câu nói giống như khiêu khích không chọc giận Giang Hằng, hắn mặt không đổi sắc nhìn Vu Tử Thạc một cái, lại quay đầu nói, "Fay tin tưởng cô, tôi tin tưởng Fay."

"Không bằng để tôi trả lại câu giống vậy cho anh, tôi tin tưởng anh ta, nhưng tôi không tin tưởng anh." Hất cằm lên, Ada không giống như người khác sợ hãi người đàn ông có gương mặt uy nghiêm, ánh mắt tạo cảm giác vô cùng áp lực này.

"Cô không cần phải làm như thế." Vu Tử Thạc vẫn ngồi trên ghế, y lắc đầu, khóe môi nhếch lên, "Cô tin tôi là đủ rồi, mà tôi thì tin anh ta."

"Bạn của anh vừa mới tạo áp lực cho tôi." Ada ngẩng cao đầu, nhíu mày nhìn Giang Hằng, trong mắt lóe ra tia trầm trọng, "Rất xin lỗi, thanh tra có quy tắc của thanh tra, tôi không thể vì bất cứ ai mà phá hoại nguyên tắc của mình."

"Tôi hiểu cô, Ada." Sát thủ cười đứng lên, chỉnh lại âu phục của mình, cúi đầu nhìn cô, "Để tôi tự giới thiệu lại lần nữa, tên thật của tôi không phải là Fay War. Vu Tử Thạc, đó mới là tên của tôi."

Làm một sát thủ, nói thân phận thật của mình ra thì mang hàm ý rất nhiều, đây là cách làm rất mạo hiểm. Ada nhíu chặt mày, "Tại sao lại nói với tôi?"

"Tôi nói rồi, tôi tin tưởng cô." Vu Tử Thạc chăm chú nhìn hai mắt Ada, y vẫn luôn thích đôi mắt của cô, sống động như biết nói, ngoài sự cường hãn ra thì còn có thể thấy được sự từ ái, "Ada, lần đầu tiên tôi gặp cô là ba năm trước, sau đó tôi vốn có rất nhiều cơ hội để giết cô. Nếu tôi biết cô vẫn cắn chặt không buông đối với tôi giống trước kia, lúc đó có lẽ tôi sẽ bóp cò súng."

Ada cảm thấy cảm giác bị sát thủ này nhìn chăm chú rất kỳ diệu, biết rõ đó là đôi mắt thông qua sự chăm chú để bắt giữ con mồi, nhưng lại không biết tại sao khiến người cảm thấy rất thâm tình. Lúc này cô đột nhiên lý giải người đàn ông này sao lại có thể thoát khỏi sự truy bắt nhiều năm của cảnh sát như vậy, không ai sẽ hoài nghi người đàn ông tràn đầy phong độ, mang theo nụ cười thân thiện này lại là sát thủ, "Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao?"

Chỉ từ cách đặt câu hỏi đã có thể thấy được sự chấp nhất của cô, đối với thứ cô muốn, bất luận là người hay là một đáp án, cô đều sẽ liều mạng truy tìm. Vu Tử Thạc híp mắt lại, nụ cười trên khóe môi càng sâu, "Thật ra tôi đã trả lời cho cô từ sớm rồi, bên ngoài phòng thí nghiệm, nhớ chứ?"

Ada ngẩn người nhớ lại ngày hôm đó, gió lạnh mùa đông rét buốt, sát thủ che vết thương thở ra làn sương trắng, y vốn cường đại lại thể hiện sự yếu đuối như vậy. Khẽ cười, giọng nói gợi cảm yếu ớt, trong đó còn mang theo mỏi mệt, y nói, 'Cô là cảnh sát tốt, tôi không thể để cô chết.'.

"Ada, thật ra tôi là người không muốn bức cô làm chuyện cô không muốn làm nhất. Cho nên cô không muốn tham gia vào, tôi hoàn toàn có thể lý giải." Vu Tử Thạc cuối cùng cũng thu mắt lại, cười nhìn cửa sổ, "Vì một khi cô quyết định nhập cuộc, thì không thể quay đầu, không thể có hổ thẹn hay hối hận."

"Còn anh thì sao? Anh cảm thấy hổ thẹn?" Giang Hằng không bỏ qua ý nghĩa trong lời đối phương, ánh mắt tràn đầy bức bách nhìn Vu Tử Thạc, sát thủ cười nhướng mày, "Tôi thích công việc này, nó cho tôi cơ hội thứ hai."

Gật đầu mang theo suy tư, người đàn ông gương mặt cương nghị quay nhìn Ada, trầm giọng nói: "Đến lúc cô chọn lựa rồi, thanh tra."

"Xem ra các anh nhất định muốn lôi tôi xuống nước?" Ánh mắt di chuyển giữa hai người đàn ông tuấn tú, Ada thở dài một hơi, "Tôi sẽ không mở mắt ngồi đó nhìn công dân vô tội phải chết, tôi nhập cuộc."

Đáy mắt Vu Tử Thạc thoáng qua một chút kinh ngạc liền bị Ada nhanh chóng bắt lấy, cô đột nhiên bật cười, vỗ vỗ vai Vu Tử Thạc, "Được rồi, tôi thừa nhận, truy đuổi người như anh rất phiền, tôi chán rồi. Anh nói đúng không, thanh tra Xyli Lederman?"

"Giang Hằng." Gương mặt cứng nhắc được nhu hòa bởi nụ cười, Giang Hằng cúi đầu nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Tên của tôi."

Nụ cười của người này khiến Ada chấn động, cô hoàn toàn không tưởng tượng được người này cười lên lại ấm áp như thế. "Vậy tạm biệt, Vu Tử Thạc, Giang Hằng."

Đưa mắt tiễn Ada Wenskol đi, Vu Tử Thạc thúc cùi chỏ vào ngực Giang Hằng, "Này, chân thành như vậy, thật hiếm thấy."

Nắm tay đối phương, Giang Hằng đột nhiên nghiêm túc nhìn Vu Tử Thạc, "Đừng châm lửa ở chỗ này."

"Châm lửa gì?" Phản ứng của Vu Tử Thạc luôn nhanh chóng, không mang ý tốt cười cười, giống như con hồ ly giảo hoạt, tay thuận thế trượt xuống bàn, nắm phần mông Giang Hằng, tiếp theo đi ra khỏi quán cà phê.

"Châm cây lửa của tôi." Trầm giọng nói ra câu này, Giang Hằng cũng đi theo sau y.

Lái xe về phòng máy của Giang Hằng, ngay khi bật đèn thì phòng khách liền được ánh sáng ấm áp bao trùm, còn chưa đợi Vu Tử Thạc kịp cởi áo khoát, đã bị trọng lượng thân thể người nặng nề đè lên sô pha.

Nếu sát thủ nào đó cho rằng khiêu chiến trước mặt hacker không cần phải trả giá gì, thì đó thật sự là sai lầm rất lớn.

"Sao vậy? Gấp đến thế?" Cổ họng bị hôn, nhiệt độ dần tăng lên, đồng thời y cũng cảm thấy kỳ quái vị sự khẩn cấp của Giang Hằng, chẳng qua nghĩ kỹ lại thì, bọn họ quả thật đã rất nhiều ngày không làm. Giang Hằng vùi đầu hôn cằm y, hạ thấp giọng nói: "Là anh trêu chọc tôi trước."

"Muốn tôi chịu trách nhiệm?" Sát thủ híp mắt lại, mỗi một tấc da thịt bị hôn qua đều có mầm lửa thiêu đốt. Vu Tử Thạc vòng tay lên, ôm ghì lấy Giang Hằng, thân thể dán sát, có thể cảm nhận được thân thể đối phương đang nóng như lửa đốt. "A__ Anh thật nóng."

"Anh muốn chịu trách nhiệm với ai? Quản cho tốt ánh mắt của anh, tôi không muốn anh phóng điện với mọi người." Giọng nói đã không còn ổn định, vẻ mặt của Giang Hằng rõ ràng không mấy vui vẻ, lúc này Vu Tử Thạc mới hiểu, vừa rồi thái độ của y đối với Ada đã khiến ai đó không vui, "Ha, anh ghen rồi."

Giang Hằng không phản bác, hắn tiến sát lại mặt sát thủ, dứt khoát đem hết cảm xúc bất mãn dồn vào nụ hôn, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên phần lưng đối phương, "Muốn thế nào?"

Biết Giang Hằng đang nhắc nhở tới vết thương sau lưng y, Vu Tử Thạc cảm thấy có hơi cảm động, liền cắn lên vai hắn, trong mắt lộ ra ý cười, "Anh muốn thế nào, thì thế ấy."
Mission 24: Khúc hiệp tấu.

Bị thương khiến y rơi vào tình thế xấu, sát thủ hiểu rõ điểm này, nên biểu hiện ra thuận tùng một cách bất ngờ, nhưng điều này không trở ngại chuyện y muốn làm những gì mình muốn. Tay thuận theo lưng Giang Hằng trượt xuống, nắm lấy phần mông chắc nịch của đối phương xoa nắn, cười nói, "Tôi có từng nói qua chưa, tôi thích mông của anh."

"Tôi thích toàn thân anh." Hôn lên nụ cười giảo hoạt trên môi đối phương, giống như muốn giáo huấn đối phương một chút, cánh tay nhẹ ngắt lấy điểm nổi lên trước ngực. Vu Tử Thạc kìm nén tiếng rên rỉ, khàn giọng cười, "Tự tôi cũng thích."

"Anh muốn để vết thương tét ra sao?" Giọng nói của Giang Hằng cũng trở nên khàn khàn, đột nhiên lật người y lại, "Cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu không nửa phút sau cho dù anh có muốn kêu ngừng tôi cũng không ngừng được."

"Cũng có lý." Bộ vị đã biến hình ở hạ thân đối phương đỉnh vào phần sau eo, Vu Tử Thạc lúc này mới suy nghĩ đến hậu quả, sờ cằm nghĩ nghĩ, "Vậy không bằng anh ở mặt dưới__"

"Cái tên này!" Hơi bực dọc quát khẽ tuyên cáo sự giao lưu hoàn toàn phí công, không đợi y nói xong, quần áo đã bị Giang Hằng kéo xuống.

"Tôi thế nào?" Vu Tử Thạc quay đầu cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, rõ ràng là rất vô tội. Đáng tiếc, khi cánh tay đối phương đặt trước ngực y tăng mạnh lực độ, y lập tức cười không nổi nữa. Đau đớn và kích thích nóng rát khiến toàn thân Vu Tử Thạc đông cứng, thân thể dán sát sau lưng giống như một ngọn lửa bùng cháy đang lan tràn.

"Tự anh biết rõ." Không ngừng hôn lên, tay Giang Hằng men vào nơi sâu hơn. Hơi thở dần thô trọng của Vu Tử Thạc phả lên mặt đối phương, chỉ đành đem câu sau này sẽ tính nợ với anh nuốt vào bụng.

"Như vậy được không? Nói cho Ada biết tên của anh?" Đã quen với sự tiến vào của Giang Hằng, mồ hôi từ cằm rớt xuống sô pha, lỗ tai nhạy bén của Vu Tử Thạc thậm chí có thể nghe được tiếng động vì động tác kịch liệt của họ mà sô pha hơi nhẹ lệch vị trí trên sàn.

"Như vậy được không? Hiện tại lại bàn cái này?" Trả câu nói trở lại, cánh tay dày rộng thuận theo lưng đối phương đi lên, động tác trùng kích của Giang Hằng trong thân thể Vu Tử Thạc thoáng chốc trở nên càng thêm kịch liệt.

"Giang... Giang Hằng." Không thể khống chế tiếng rên rỉ tràn ra cổ họng, Vu Tử Thạc có thể cảm giác được thân thể mình lay lắt theo động tác của đối phương, "Chậm một chút... ô..."

"Ai bảo anh không chuyên tâm?" Khuyến cáo không có hiệu quả, ngược lại động tác của Giang Hằng càng giống như gió cuốn mưa dầm, tuy biết sau đó khó tránh khỏi bị báo thù, nhưng hiện tại hắn không để ý.

"Anh xong rồi đó!" Vu Tử Thạc xoay tay kéo gáy đối phương, để mặc người xử lý không phải là phong cách của y, kéo mạnh làm thay đổi vị trí của hai người.

Báo thù vĩnh viễn đến nhanh hơn tưởng tượng, nắm lấy quyền Vu Tử Thạc đấm tới, Giang Hằng ấn thân thể chuẩn bị đứng lên của Vu Tử Thạc xuống. Một tiếng hừ nhẹ phiêu vào tai, Giang Hằng cười thấp ngồi dậy hôn lên ngực đối phương, "Tôi đã quên, anh thích ở mặt trên."

Sát thủ thở dốc nặng nề, ánh mắt không cam lòng và vết tích tình sự trước ngực hoàn toàn lộ ra trước mặt Giang Hằng, đương nhiên, vết hôn rõ rệt trên ngực đối phương cũng bị y thấy hết. Ánh mắt lạnh lẽo dần tan đi, y nắm hai cổ tay Giang Hằng ấn hắn lên sô pha, "Làm xong nhớ cũng phải để tôi đến một lần."

Trong căn phòng yên tĩnh quanh quẩn giọng nam không cùng âm sắc, cùng với tiếng thở dốc, tiếng hừ nhẹ của họ, cho dù là mùa xuân, độ ấm trong phòng lại nóng bức như mùa hạ, dòng lũ dục vọng cuồn cuộn trào lên, kéo họ vào sâu trong lốc xoáy, lý trí bị xua tan cuối cùng lạc lối trong dòng lũ tình dục điên cuồng.

Kim đồng hồ treo tường vẫn đang di chuyển, nhưng đối với hai người này mà nói, lúc này chúng đã mất đi ý nghĩa tồn tại. Trong sự giao hòa và giải phóng không ngừng, tư duy trống rỗng dần khuếch tán. Đến cuối cùng, ai cũng không đếm rõ được rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, làm bao nhiêu lần, dùng bao nhiêu tư thế.

Cho dù trước đó hai người đều cảnh cáo bản thân không thể túng dục quá độ, chẳng qua cũng như mỗi lần bọn họ giao lưu, bất tri bất giác đều sẽ đi lệch khỏi con đường vốn đã định.

Mệt mỏi đang lui dần, cảm giác đói khát thay vào đó thông qua dây thần kinh truyền tới dại não. Vu Tử Thạc động động ngón tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Tôi sắp đói chết rồi."

"Gọi đồ ăn ngoài đi." Giang Hằng cũng rất đồng cảm, duỗi tay lấy điện thoại trên bàn.

Vu Tử Thạc gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nằm đó. Hai người luôn mâu thuẫn về mặt thức ăn hiện tại ít nhất đã đạt được thống nhất, lúc này trong họ ai cũng không muốn đi nấu cơm, đừng nói nấu cơm, động một chút cũng không muốn động.

Thời gian chờ đợi cả hai đều tự nằm đó, không ai mở miệng nói chuyện, trong căn phòng chỉ có tiếng gió lùa qua cửa sổ.

"Nếu có người muốn giết tôi, hiện tại nhất định rất dễ dàng."

Vu Tử Thạc cảm khái một câu như vậy, vì y phát giác bản thân cầm nĩa còn không vững, đừng nói cầm súng.

"Là tôi không tốt, quên mất anh bị thương." Vẻ mặt và giọng nói của Giang Hằng đều lộ ra hổ thẹn rõ rệt, cắt một miếng pizza, xiên nó rồi đưa tới trước mặt Vu Tử Thạc.

Trước mặt là thức ăn tỏa ra hương thơm, ánh mắt Vu Tử Thạc dại ra một chút, "Trước đây tôi khẳng định không nghĩ tới tương lai sẽ thế này."

"Ai có thể ngờ được." Nhét thức ăn vào cái miệng đang mở, Giang Hằng tiếp tục cắt pizza, "Anh nói anh cảm ơn tôi đã cho anh công việc này, thật ra tôi cũng phải cảm ơn anh."

"Lúc đó tôi sắp từ bỏ rồi." Không ngẩng mắt lên, Giang Hằng nói tiếp, "Vì, người tôi muốn cứu đều đã chết rồi."

Vu Tử Thạc hơi ngạc nhiên, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn hắn, người đàn ông kiêu ngạo, bền bỉ trong ấn tượng lại thẳng thắn thừa nhận thất bại của mình, giọng nói của hắn bình tĩnh, không có hối hận, cũng không có chán chường. "Rất nhiều chuyện khi quay đầu lại mới hiểu, cho nên tôi không trách móc bất cứ ai, tất cả của quá khứ tạo nên tôi của hiện tại, cũng tạo nên anh hiện tại."

Nếu Giang Hằng không phải Giang Hằng hiện tại, Vu Tử Thạc không phải Vu Tử Thạc hiện tại, bọn họ sẽ không đến với nhau.

Nuốt thức ăn xuống, Vu Tử Thạc cười nhạt, có lẽ y tán thưởng Giang Hằng, chính vì Giang Hằng hiện tại có tất cả những thứ này toàn bộ dựa vào sự nỗ lực của bản thân.

Bọn họ ban đầu đều không phải là kẻ mạnh, không ai mới sinh ra đã cường đại bền bỉ, phần yếu ớt sẽ không ngừng được rèn luyện trong khốn cảnh, giãy dụa trong tuyệt vọng và đánh mất, mới tạo thành tất cả hiện tại.

"Xem ra nên tìm một cơ hội, chúc mừng chúng ta có được cuộc sống mới." Vu Tử Thạc cười cười, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra, "Hiện tại nên chuyên tâm ăn cơm đi, nếu không chưa sống lại, đã chết đói trước rồi."

Vui đùa hòa hoãn không khí có hơi đông cứng trên bàn ăn, bọn họ không nói chuyện nữa, một hộp pizza rất nhanh đã bị càn quét sạch sẽ, sau đó Vu Tử Thạc rót hai ly cà phê, đi lại trước bàn.

"Anh còn muốn báo thù không?" Nghi vấn đánh tan trầm mặc, vấn đề mà họ đã tránh không bàn tới rất lâu cuối cùng vẫn bị Vu Tử Thạc nhắc tới.

"Hiện tại tôi không có cách nào trả lời vấn đề của anh." Giang Hằng dọn hộp giấy rỗng, ném vào thùng rác trong nhà bếp, ngồi xuống cầm cà phê lên uống rồi tiếp tục nói: "Chẳng qua trực giác của tôi cho tôi biết, tôi cách người đó rất gần rồi."

"Người đó? Anh biết người đó có đặc trưng gì không? Nói không chừng tôi có thể giúp được." Vu Tử Thạc híp mắt nhún vai, tuy đang thảo luận chuyện nghiêm túc, nhưng bảo y giữ vẻ mặt nghiêm túc thì tuyệt đối là chuyện khó.

Giang Hằng cầm áo khoát vắt trên lưng ghế xuống, lấy một bức hình trong túi ra, "Tôi tra được cái này."

Trên hình là một viên đạn, không bình thường chính là, viên đạn đó màu bạc, trên mặt còn khắc dấu hiệu. Thường có sát thủ làm như vậy, dùng viên đạn đặc biệt biểu hiện thân phận của mình, giống như tuyên cáo với thế giới 'người này là tôi giết'. Nếu nói dấu vết đường đạn là chứng minh thư của tay súng, thì viên đạn đặc biệt là số bảo hiểm độc nhất vô nhị của nghề sát thủ.

Vu Tử Thạc nhìn viên đạn trong hình, hơi ngạc nhiên một chút, "Sao anh tìm được nó?"

"Người cung cấp thông tin." Giang Hằng không muốn nói nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn, sau đó nhìn Vu Tử Thạc, "Sao, anh biết là ai không?"

Vu Tử Thạc nhìn chằm chằm bức hình một lúc, lắc đầu, trên mặt lộ ra nghi hoặc, "Tôi nghĩ không ra ai sẽ làm chuyện này."

"Vậy cũng không biện pháp." Cất bức hình đi, Giang Hằng đi vào phòng máy, một lúc sau lại trở ra phòng khách, trong tay cầm bốn bức hình khác kích cỡ, "Có số hiệu mới rồi."

"Hình lần này sao nhiều vậy? Lẽ nào là nhân vật công chúng?" Vu Tử Thạc nhướng mày, mà câu trả lời của Giang Hằng rất nhanh đã khiến vẻ mặt y cứng lại. "Là bốn người."

"Được rồi, có lẽ chúng ta nên bàn lại về tiền lương thôi." Nói nhanh một câu vui đùa, Vu Tử Thạc đảo nhìn hình, toàn bộ là con gái, xem ra mới hơn hai mươi, tư liệu ở mặt sau cũng cho thấy bọn họ đều học ở đại học Columbia, "Nói không chừng là sát thủ liên hoàn."

"Vậy tốt nhất anh nên mau hành động, nói không chừng đợi chút nữa đã biến thành ba người rồi." Giang Hằng cầm áo khoát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net