5-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chút mất khống chế.

Ngồi ổn lại, hít thật sâu, y cảm nhận được cảm giác nguy cơ và cảm xúc phiền não chợt ập đến trong bóng tối đang từng chút một nuốt chửng lấy mình, y từng là cao thủ khống chế tình cảm, hiện tại sao thành ra thế này rồi?

Nuốt nghẹn đả kích không nhỏ, y không ngủ được nữa, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả mọi chuyện đêm nay đều khiến y không vui, chuyện y ghét nhất, là mất khống chế.
Mission 7: Ác mộng của Ford.

Người phụ nữ trong ống kính tên là Amy Wilder, cô đang đứng tại quầy thu ngân quét mã vạch hàng hóa, mái tóc dài thẳng mướt, mũi nhỏ mà cao, đôi môi hơi dày vô cùng gợi cảm, khi thối tiền lẻ, con mắt như bảo thạch to tròn của cô chăm chú nhìn vào khách hàng, bày ra nụ cười sáng lạn và nhiệt tình. "Cảm ơn quý khách." Ấn nút chụp liên tiếp, click click click, ba pô ảnh nhắm đúng khoảnh khắc đẹp nhất.

Vu Tử Thạc đứng trên đỉnh tòa nhà bốn tầng đối diện cửa hàng tiện lợi, máy ảnh SLR trong tay là đồ chuyên dụng để chụp xa, có thể thấy rõ mặt người ở ngoài 2000 mét, "Giang Hằng, không thể không nói, người phụ nữ này đẹp hơn trong ảnh nhiều."

"Quả thật là vậy, anh muốn quẹt thẻ của tôi mua hoa tặng cô ta sao?" Tai nghe nội tuyến truyền đến giọng nói của Giang Hằng, máy SLR liên kết với mạng vô tuyến, sau khi ấn nút chụp ba giây thì có thể truyền đến máy tính của Giang Hằng.

"Tôi đoán cô ta thích tác phẩm văn học hơn." Ống kính của Vu Tử Thạc chuyển lên mặt bàn sau quầy thu ngân, nơi đó có một chồng tiểu thuyết, đều là tác phẩm gần đây mới phát hành, "Anh có để ý tôi quẹt thẻ của anh mua vài quyển tiểu thuyết không?"

"Đương nhiên để ý." Giang Hằng bưng ly trà trên bàn lên, uống một hớp. "Anh muốn tìm bạn gái tôi không cản, nhưng hiện tại là thời gian làm việc, anh sát thủ à."

Vu Tử Thạc lại chụp thêm vài tấm Amy nhìn nghiêng, người phụ nữ thích cười luôn khiến người ta hảo cảm. "Thật không tưởng tượng được người phụ nữ hòa thuận này sẽ chuốc lấy họa sát thân."

"Nói không chừng cô ta giống như ai kia, là người hai mặt." Có lẽ để ý câu nói đùa vừa rồi, Giang Hằng tỏ rõ sự châm chích trong câu nói.

"Anh đang khen ngợi tôi sao?" Vu Tử Thạc cố ý bỏ qua, cười nhẹ quay đầu nhìn, mấy thanh niên bất lương đứng trước cửa tiệm thu hút ánh mắt của y.

Giang Hằng trở lại trước máy lục tìm tư liệu của những quyển tiểu thuyết đó, nói vào ống nghe. "Làm việc nghiêm túc."

"Tôi vô cùng nghiêm túc." Vu Tử Thạc phản bác bằng giọng điệu từ từ, mà đối với Giang Hằng, khi y cố ý nói chậm thì đó là lúc giọng nói của y gợi cảm nhất. Ống kính chuyển hướng, ấn chụp. "Xem thử cái này."

Một bức ảnh nhảy ra trên màn hình máy tính, đó là một ngân hàng, Giang Hằng nhập tên ngân hàng. "Anh cảm thấy có lẽ cô ta không phải có kẻ thù gì, mà là sắp bị cuốn vào một cuộc phiền toái?"

Cướp ngân hàng, súng cướp cò, viên đoạn ngoài ý muốn bắn trúng nhân viên Amy Wilder của cửa hàng tiện lợi gây tử vong, trước mắt, khả năng này là rát lớn.

In tấm ảnh ra, Giang Hằng lấy băng keo dán nó lên tường.

"Hay có lẽ liên quan tới chồng của cô ta." Vu Tử Thạc đứng trên nóc nhà quan sát, muốn có thêm nhiều tư liệu của Amy, thì phải trông vào người bạn làm ở tổ hung án của y__ Ford Klaus, trước đó, y cần cưỡng chế cài đặt lại bluetooth trong di động của Amy, ánh mặt trời mùa hạ rực rỡ đẹp đẽ, rọi lên mái tóc ngắn màu nâu nhạt, làn gió mát thổi từ trước mặt cuốn tung những tơ tóc.

Amy đứng trong cửa tiệm thấy bên ngoài kính trưng bày xuất hiện một người đàn ông vô cùng phong độ nhàn nhã qua đường, nụ cười trên mặt anh ta sáng lạn như ánh mặt trời California, nếu phải dùng một sản phẩm nào đó để hình dung, thì chắc là vị nước cam ép. Cửa mở, gió ấm lùa vào, Amy nở nụ cười nhiệt tình nói: "Hoan nghênh quý khách!"

"Xin chào, tôi muốn tìm một món đồ." Vu Tử Thạc cố ý dùng tiếng Anh kém cỏi nói chuyện, "Bao ngoài màu lam, đại khái dài chừng 3, 4 thước Anh..."

"Xin hỏi là thức ăn sao?" Amy nghiêng đầu suy nhĩ, người này xem ra là con lai, tiếng Anh nói không lưu loát lắm. Tuy giọng nói tướng mạo đều không có gì để bắt bẻ, nhưng luôn cảm thấy bộ dạng nói tiếng Anh bập bẹ này trông rất ngốc, cho dù ngốc cũng rất đáng yêu, thượng đế quả nhiên vẫn công bằng.

"Thức ăn? Là nói thứ có thể ăn được phải không?" Vu Tử Thạc tiếp tục giả ngốc, còn thầm cảm thấy trêu chọc nhân viên cửa hàng tiện lợi kỳ thật cũng rất thú vị.

Giang Hằng ở đầu dây kia nghe bọn họ đối thoại, nhăn mày mở micro, "Hiện tại tôi không thể không thừa nhận, có lúc người hai mặt là một ưu điểm."

Vu Tử Thạc chỉ nhíu mày cười, cưỡng chế cài đặt qua bluetooth thành công.

"Đúng, chính là thứ có thể ăn được." Amy nở nụ cười vô cùng thân thiện. Vu Tử Thạc gật đầu, tùy tiện cầm một hộp Durex trên giá hàng. "Tôi lấy cái này." Sau đó trong ánh mắt mang theo kinh ngạc của Amy móc tiền trong túi ra, nói: "Cô biết đó, thứ này dưới tình huống nào đó cũng có thể ăn được." (*Durex: Nhãn hiệu BCS)

Amy nghe xong mặt đỏ bừng, dùng ánh mắt nhìn biến thái trừng y một cái, rồi thối lại tiền lẻ. Chỉ nghe Giang Hằng ở đầu bên kia nói: "Trêu chọc nhân viên cửa hàng tiện lợi rất thú vị sao?"

"Tôi nghĩ cái này không tính là trêu chọc, hơn nữa..." Vu Tử Thạc đi ra cửa, cửa tự động mở ra hai bên. "Bình thường tôi chỉ trêu chọc người tôi thích."

Bước ra ngoài cửa, thuận tiện dán camera cỡ nhỏ vào dưới cửa cuốn, bóng dáng ma quỷ của sát thủ dần chìm vào dòng người.

Ford Klaus đang định ra ngoài ăn trưa, sau khi ly hôn hơn năm năm, cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội mới, đối tượng gặp mặt mà bạn bè giới thiệu là một người phụ nữ thành thục hiểu ý người, hơn nữa, cũng từng trải qua một lần ly hôn giống như hắn, như vậy càng dễ dàng lý giải nhau.

Hôm nay, Ford cố ý mặc bộ âu phục mắc nhất trong tủ__ Tuy khi mua nó tốn mấy trăm đô la. Thắt chiếc cà vạt mà hắn thích nhất__ Tuy các bạn của hắn đều không thích chiếc cà vạt màu cam này. Chải lại mái tóc xoăn màu nâu thẳng thóm hoàn mỹ__ Tuy cấp trên của hắn cô Ada Wenskol kiên trì cho rằng tóc của hắn không có khác biệt bao nhiêu so với bình thường. Dưới chân còn mang đôi giày da màu nâu đậm được đánh sáng bóng__ Tuy đôi giày này rõ ràng đã không còn hợp chân nữa...

Nhưng hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Hôm nay là ngày cuộc sống của Ford Klaus nở hoa, hắn chỉnh trang cố gắng tạo sự hoàn mỹ, nhất định phải lấy được lòng người đẹp, tìm một người mẹ mới cho đứa con gái dễ thương của mình.

Hít thật sâu bước ra cửa, trong đầu hắn toàn bộ là nụ cười xinh đẹp của người mẹ mới, cứ đi cứ đi, một cánh tay đột nhiên gác lên vai hắn, sau lưng hắn lập tức phát lạnh dựng da gà, liếc mắt nhìn, cánh tay lạnh lẽo thon dài trắng trẻo như đã từng quen biết, chắc không phải là tên đó đi...

"Thanh tra Ford, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?" Giọng điệu ngả ngớn, cảm xúc thản nhiên, trừ tên đó ra còn ai nữa?

Quay người lại, Ford Klaus nghiến răng nghiến lợi, "Fay! Anh không thể cho tôi được mấy ngày sống cuộc sống bình thường sao?"

"Thanh tra, anh đã được sống một năm rưỡi cuộc sống bình thường rồi mà? Vu Tử Thạc trực tiếp nhìn thẳng vào con mắt bắn ra lửa giận của Ford, Ford siết chặt nắm tay thấp giọng gầm lên: "Nghe này Fay, hôm nay tôi có chuyện quan trọng, không thể lại càn quấy cùng anh. Một năm rưỡi trước anh bảo tôi điều về tổ hung án, tôi đã nghe theo, nhưng một năm rưỡi này anh lại hoàn toàn im tiếng, ông đây nghĩ trước nghĩ sau đã ra được kết luận là, ông đây mẹ nó quả nhiên lại bị anh lừa, anh vừa vừa phai phải thôi!"

Lửa giận của Ford phát tiết hoàn toàn, nhưng rõ ràng sát thủ trước mặt không nghe lọt chút nào, y làm như không có chuyện gì nhìn Ford, ý nghĩ duy nhất trong đầu là vị cớm thối nát một thời này thật phiền toái, mỗi lần tìm hắn ta giúp đỡ thì lại phí lời nhiều như vậy.

"Amy Wilder, nhân viên cửa hàng tiện lợi 28 tuổi đã kết hôn, tôi muốn tất cả tin tức liên quan đến cô ta." Nhét một tấm cạc vào túi áo trước ngực Ford, vỗ vỗ ngực hắn, nụ cười của Vu Tử Thạc sáng rực như mặt trời sau lưng y.

"Há! Fay! Hôm nay anh bỏ qua cho tôi đi! Đây là chuyện lớn liên hệ đến hạnh phúc cả đời tôi và con gái tôi!" Ford Klaus gầm lên.

"Hạnh phúc cả đời... a, ý anh là hẹn hò?" Vu Tử Thạc híp mắt, trong giọng nói mang theo ý khinh thường, "Tôi hiểu rồi, thanh tra. Hiện tại tôi có thể cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, hiện tại anh trở lại phòng làm việc, tìm tư liệu của Amy cho tôi. Thứ hai, anh đến chỗ hẹn, mà đối tượng hẹn gặp của anh sẽ nhận được thư anh gửi cho vợ cũ ba ngày trước. Thế nào, thanh tra Ford?"

"Ông đây không có!! Ông đây đã tạm biệt với quá khứ rồi!!!" Gầm rú tức giận, Ford thẹn quá hóa giận.

"Anh không có, nhưng nếu có người có thể hack vào mail của anh thì sao?" Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, nghe thấy Giang Hằng kháng nghị qua tai nghe, "Cái từ hack này khó nghe quá, anh có thể nói là xâm lược mang tính kỹ thuật."

Nhớ tới chuyện tên mặc âu phục lần trước hack vào hộp mail của mình, da gà da vịt của Ford rớt hết xuống đất, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, sát thủ này, quả thật chính là ác mộng của hắn!! Thật muốn bóp chết y, Ford siết chặt nắm tay, "Tôi biết rồi! Biết là được rồi chứ gì!!"

"Như vậy mới đúng, thanh tra Ford, anh đã chọn lựa rất sáng suốt." Vu Tử Thạc mỉm cười vỗ vai Ford, quay người bỏ đi. Trong tai nghe lại vang lên giọng nói của Giang Hằng. "Tốc độ thanh tra Klaus đi vào khuôn khổ so với tưởng tượng của tôi còn sớm hơn 10 giây."

"Tôi còn mong chờ được bái kiến thư tình do anh viết kìa." Vu Tử Thạc đứng trên đường, giờ nghỉ trưa kết thúc, người trên đường dần đông lên, "Tóm lại, tôi thắng rồi, anh nợ tôi một chai rượu."

Giữa bọn họ từng đánh cược, về việc thanh tra Ford Klau mất bao lâu sẽ khuất phục, Giang Hằng nói năm phút, Vu Tử Thạc quả quyết là ba phút, bất kể thế nào, Vu Tử Thạc hiểu người bạn cũ này, chỉ cần chọn đúng chỗ thích hợp nhẹ nhàng chọc đối phương một cái, lập tức sẽ lao đi làm chuyện 'nên' làm.

"Amy tan ca rồi." Vu Tử Thạc đi tìm Ford, thì đương nhiên Giang Hằng nhất định phải phụ trách theo dõi Amy, hắn trốn trong bóng râm trong hẻm nhỏ, nói vào di động, "Vu Tử Thạc, tôi nghĩ tôi biết Amy tự chuốc lấy phiền phức gì cho cô ta rồi."
Mission 8: Người phụ nữ hai mặt.

Giang Hằng nhìn Amy Wilder bên kia đường sau khi tan ca ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì cùng một thằng nhóc trẻ tuổi ôm hôn, thằng nhóc khoảng chừng chưa quá hai mươi, tuổi trẻ non nớt, chắc không phải là chồng của Amy, cuộc ngoại tình của phụ nữ có gia đình và thằng nhóc trẻ tuổi, đủ để trở thành lý do người chồng báo thù. Giang Hằng chụp hình thằng nhóc đó, "Phát hiện mối tình lén lút, xem ra chúng ta lại có thêm một đối tượng điều tra."

"Có lẽ anh nói đúng, Amy là người hai mặt, bọn họ có thể sẽ mưu sát chồng cô ta." Vu Tử Thạc vừa đi vừa nói, góc độ nhìn vấn đề của y có lúc hoàn toàn tương phản với Giang Hằng, nhưng cũng không phải không có đạo lý: "Tôi cảm thấy cảnh tượng này tựa hồ đã từng thấy qua."

Vụ lần trước cũng rơi vào cảnh không thể xác định phán đoán, nhưng các khả năng của lần này nhiều hơn, càng khó để điều tra. "Hơn nữa, tôi phát hiện không chỉ có chúng ta theo dõi Amy." Giang Hằng và hai người phía trước bảo trì cự ly cố định, trước mặt Giang Hằng, sau Amy và tiểu tình nhân của cô còn có một người đàn ông khác, từ cửa hàng tiện lợi tới nay, "Tôi cần anh tới đây một chuyến."

"Tôi đang trên đường tới." Vu Tử Thạc nói ngắn gọn.

Sau nửa tiếng Giang Hằng và Vu Tử Thạc gặp mặt, Amy và tiểu tình nhân của cô đang kéo tay tản bộ trên đường lớn New York dưới ánh mặt trời, suốt đường bọn họ cười đùa vui vẻ, hoàn toàn bỏ qua người đàn ông đội mũ đáng thương đi theo sau lưng.

Amy khoác tay tiểu tình nhân, nụ cười rực rỡ như hoa hồng nở rộ. "Moon, tiếp theo mình đi đâu?"

"Tùy em." Moon vuốt vuốt mũi cô, "Có điều, em ra ngoài lâu như vậy không có vấn đề gì sao, nếu vạn nhất bị chồng của em phát hiện..."

"Không đâu, em đã nói với anh ta hôm nay phải tăng ca." Amy dùng ánh mắt như chó con nhìn Moon, cười rạng rỡ nói: "Tùy em? Nếu em nói chúng ta đi cướp ngân hàng đi thì sao?"

Moon bị câu nói của Amy chọc cười, "Em đừng dễ thương như thế được không?"

Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, nói với Giang Hằng: "Cô ta quả đúng là người phụ nữ đang yêu."

Bất kể trong cuộc sống hôn nhân hay trong quan hệ yêu đương lâu dài, tình cảm của người yêu rất dễ bị thời gian làm phai nhạt xói mòn, người đàn ông chưa thể kịp thời quan tâm, người phụ nữ bất mãn tranh cãi chậm rãi thất vọng nguội lạnh, người đàn ông bị ưu tư của người phụ nữ bức tới mức không biết làm sao, đa số tình cảm của các cặp tình nhân, vợ chồng đều như thế, cho nên dần xuất hiện hai dạng 'ngoại tình' và 'lạc lối'.

Tình yêu của đàn ông thành thục là trầm ổn như nước chảy nhỏ kéo dài, mà con trai thì không giống, tình yêu của họ nhiệt liệt và thuần túy, khi ở chung không có áp lực, rất dễ sưởi ấm trái tim của phụ nữ lớn tuổi.

Có lẽ Amy không phải người hai mặt, cô thật sự thích Moon này.

Giang Hằng không lên tiếng cũng đốt một điếu thuốc, phả ra sương mù, nửa ngày mới nói: "Hay có lẽ cô ta chỉ muốn được yêu."

"Ai biết chứ." Bọn họ đứng sau biển quảng cáo của cửa hàng quần áo, Vu Tử Thạc làm như không có chuyện gì liếc nhìn Amy và Moon trong cửa tiệm một cái, "Anh phải đến tìm Ford một chuyến."

"Tôi còn phải cho anh ta công việc mới." Tư liệu của Moon cũng phải có trong tay mới được, theo dõi là bản lĩnh cũ của Vu Tử Thạc, Giang Hằng không cần lo lắng.

Vu Tử Thạc bỗng kéo Giang Hằng lại ngay khi hắn vừa quay người chuẩn bị đi, nhẹ hôn lên môi đối phương một cái, cong miệng cười, "Trước khi lấy tiền công thì phải nhận phúc lợi."

Amy và Moon tiểu tình nhân của cô đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, hoàn toàn không phát giác người chồng đi theo sau lưng, Vu Tử Thạc lặng lẽ đi theo ba người, đột nhiên cảm thấy vụ theo dõi liên hoàn này thật buồn cười, y đốt một điếu thuốc giả vờ ngắm các sản phẩm trong tủ trưng. Còn khóe mắt thì đánh giá chồng của Amy.

Vẻ mặt của người đó quả nhiên đặc sắc, biểu cảm như bị sỉ nhục, phẫn hận, tủi thân và chua xót khiến người ta không nỡ nhìn lâu, Vu Tử Thạc nhẹ phả khói thuốc, khói mù quanh quẩn giữa hai người. "Ha, chọn quà cho bạn gái sao?" Y tùy tiện bắt chuyện với người đàn ông đó.

Người đó kinh hoảng quay lại, "Không... à... cũng có thể là vậy."

Có thể là sợ hành vi theo dõi bị người khác phát hiện, người đó khẩn trương vô cùng, Vu Tử Thạc có thể nhìn ra được đây là người đàn ông thành thật, có lẽ trong cuộc sống anh ta thiếu sự lãng mạng cuồng nhiệt, nhưng sự ấm áp của anh ta thì lại bình lặng và lâu dài, Amy đang ở trong phúc mà không biết hưởng.

"Tôi là Fay War." Vu Tử Thạc quay lại nhìn gối ôm hình gấu trong tủ trưng bày bên phải, "Cái đó, phụ nữ chắc sẽ thích."

"Thor Maud," Thor tỉ mỉ đánh người người tên Fay này, gương mặt còn tuấn tú hơn model thời trang, kiểu đứng phóng khoáng tao nhã, vượt xa hắn lúc thường, hắn đột nhiên thở dài: "Anh nói phụ nữ rốt cuộc thích cái gì chứ?"

Vu Tử Thạc nghĩ nghĩ, cười như không cười nhìn lại hắn, "Trai đẹp, lời ân ái, tình yêu... có lẽ còn thêm một chiếc nhẫn."

Tướng mạo của Thor không tính là xuất chúng, nhưng tuyệt đối cũng không khó coi, chỉ có thể nói anh ta giống đa số người da trắng. Hắn đứng gãi gãi đầu, lầm bầm nói: "Đại khái tôi chỉ có thể thỏa mãn điều cuối cùng đi."

Thor không ngờ Amy sẽ ngoại tình, cô luôn mỉm cười khi ở nhà, cô mua rượu cho hắn, giặt quần áo làm cơm cho hắn, hắn cho rằng cô rất yêu hắn, cô rất hạnh phúc. Trải qua lần này, hắn mới hiểu, khi cô thật sự hạnh phúc, là vẻ mặt này đây. Cảm giác thất bại không thể nói rõ tràn đầy trong lòng Thor, thậm chí đè ép luôn sự tức giận khi bị phản bội.

Có lẽ mình thật sự làm chưa đủ, Thor thầm nghĩ.

"Vậy sao." Vu Tử Thạc dùng ánh mắt sâu xa chuyên chú nhìn Thor một hồi, y không thấy được sự căm hận trong mắt Thor, quả nhiên là người đàn ông thành thật và thực tế, trong tình yêu, người thế này dễ bị phản bội lừa dối nhất, "Tôi cảm thấy anh đã làm không tồi rồi."

"Chuyện này... nếu tôi muốn hỏi tuổi của anh, anh có cảm thấy thất lễ không?" Thor không phải người rất chú trọng lễ nghĩa, chỉ là trước mặt Fay, hắn không biết tại sao tự động trở nên cẩn trọng. Đối phương không lộ ra vẻ bất mãn nào với vấn đề của hắn, cười nhàn nhã, "29 tuổi."

29 tuổi, giống hắn, Thor ra vẻ suy nghĩ gật đầu, rõ ràng tuổi tác tương đồng, tại sao giữa người và người lại cách biệt như thế... lại thở dài lần nữa, "Xin lỗi, hôm nay tôi khá mệt, tạm biệt, anh War."

Vu Tử Thạc vẫy tay tạm biệt, vừa đúng lúc Amy và Moon đi vào một nhà hàng, y đi theo, "Giang Hằng, tôi cảm thấy Thor không phải là người xấu."

Vu Tử Thạc cho rằng, người thành khẩn và hàm hậu như Thor không thể nào là hung thủ. Giang Hằng nói qua di động: "Tôi có tư liệu của Amy Wilder rồi, người phụ nữ này khi còn trẻ vì nghiện ma túy mà từng vào tù một lần, sau đó cô được bạn của mình bảo lãnh, trừ việc đó ra thì không có tiền án gì. Những cái khác tôi cũng đã giao cho thanh tra Klaus điều tra rồi."

"Tôi nghe rồi, nếu anh Thor không phải hung thủ, chuyện sẽ hóc búa hơn." Giang Hằng và Vu Tử Thạc giống nhau, đều liên tưởng đến khả năng tệ nhất.

"Nhà hàng bọn họ vào quả là cao cấp." Vu Tử Thạc nhìn sảnh nhà hàng, nhẹ nhướng mày. Giang Hằng mở cửa xe, giọng điệu hơi mang bất mãn, "Anh nên nghiêm túc làm việc, chứ không phải hưởng thụ."

"Yên tâm đi, tôi sẽ nghiêm túc quẹt thẻ của anh." Vu Tử Thạc cười nhẹ, ánh mặt trời màu đỏ ấm áp rọi vào chân y qua cửa kính tự động. "Nhưng mà, nếu hiện tại anh tới đây được, thì còn có thể cùng dùng cơm tối."

Rượu sherry màu đỏ sậm trong chiếc ly đế cao tỏa ra hương thơm mềm dịu nhưng lại phức tạp, hai người đàn ông ngồi bên bàn ăn đối diện nhau.

Một người tướng mạo cương nghị, cặp mắt lạnh lùng sắc bén lộ ra uy nghiêm, mái tóc ngắn màu đen được chải gọn gàng, dáng ngồi nghiêm chỉnh khiến người ta cảm thấy được sự giáo dục tốt lành mà anh ta đã nhận được từ nhỏ. Một người khác ngồi dựa nghiêng trên ghế, một cánh tay tùy tiện đặt lên bàn, mái tóc màu nâu nhạt có chút rối, biểu cảm không để tâm và khóe môi hơi nhếch mang theo ý cười như có như không khiến người ta không nhịn được muốn đoán suy nghĩ chân thực vào lúc này của anh ta.

Trên người họ đều mặc âu phục giá cả trên trời, nhưng cảm giác mang tới lại hoàn toàn tương phản, điểm duy nhất giống nhau đại khái chính là cho dù bọn họ chỉ thỉnh thoảng tùy tiện nói chuyện một hai câu, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt, có phục vụ, cũng có khách đến ăn.

Việc làm ăn của nhà hàng cao cấp này rất tốt, bọn họ không hẹn trước nên chỉ có thể chọn bàn nhỏ cạnh tường. Chiếc bàn vuông vốn không nhỏ lắm trong một lúc đón tiếp hai người đàn ông thân hình khỏe mạnh, bỗng chốc trở nên chật chội.

Món ăn đã được mang lên tới giai đoạn thứ ba, nhân viên phục vụ thắt cà vạt bưng hai dĩa hoa quả tạo hình đẹp đẽ lên, Vu Tử Thạc uống một ngụm rượu sherry, khóe mắt liếc nhìn sang bàn của Amy và Moon, "Tôi không cho rằng nhân viên cửa hàng tiện lợi và sinh viên sẽ có tiền đến loại nơi này."

"Amy làm việc ở cửa hàng tiện lợi kia không đến nửa năm, công việc trước đó của cô là ở cửa hàng khác, bên đó cũng vừa hay có một ngân hàng. "Giang Hằng nhẹ nhàng đẩy dĩa đựng hoa quả sang một bên, "Những quyển tiểu thuyết mà cô ta đã xem đó, tôi đã tra qua một lượt, [Song diện pháp y], [Vụ cướp ngân hàng], [Bom định giờ]... đều có liên quan đến tội phạm trí thức cao."

"Cho nên cô ta và Moon sắp đi cướp ngân hàng, không phải là một câu nói đùa." Vu Tử Thạc cảm thấy thú vị sờ sờ cằm, nữ giới trong xã hội này là phái yếu, cho nên hệ thống liệt ra số hiệu của Amy, bọn họ đã theo bản năng đặt Amy vào vị trí của người bị hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net