PN[toàn văn hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ALEX, cậu lại ngây người, ngẩng lên nhìn anh Trương, nhất thời không biết nói gì mới tốt.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Anh Trương mặt không biểu tình đi tới hỏi, tên này, hoàn toàn quên mất rốt cuộc là ai nhìn ai lâu hơn.

Neal hồi phục bình thường, liếc anh Trương một cái, nói: "Khi anh chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn anh."

"Một nhà triết học sống một mình không phải vì anh ta muốn cô độc, mà là anh ta không tìm được đồng loại ở xung quanh mình." Anh Trương duỗi tay vuốt vuốt tóc Neal, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời được điểm thêm màu. Nói xong, hắn đi trở lại quầy lấy cà phê của mình rồi ra khỏi tiệm.

Tô Na không hiểu gì, "Các cậu đang nói gì? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?" Hai câu này chỉ nghe đã thấy rất cao thâm, sao cô không biết bạn tốt của mình có trình độ văn học như thế?

"Không có gì, chỉ là thơ của Nietzsche." Neal cúi đầu tiếp tục dùng ống hút uống cà phê lạnh, trong lòng thì suy nghĩ định nghĩa 'đồng loại'.

"Được rồi, tôi thật không biết cậu lại có trí tuệ như vậy." Tô Na vui vẻ nhướng cao mày, giống như phát hiện bí mật động trời. "Nói ra thì, gần đây cậu sống thế nào?"

"Cũng..."

Cũng ổn? Không...

"Không tốt!!!!" Neal đột nhiên biểu tình uốn éo gầm lên, "Mẹ nó cả tòa nhà của tôi đều là gay chết tiệt ở!!! Trên lầu là phần tử bạo lực dưới lầu là phần tử khủng bố đó!!! Cách vách còn có một tên thiển cận thiếu đánh!!!! Mẹ nó thật không thể nhịn nữa mà!!!! Tôi muốn chuyển nhà!!!"

"Neal! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Tô Na hoàn toàn bị Neal xù lông dọa sợ, người bạn này cũng thật quái, một chốc bình thường, một chốc lạ, một chốc rất nghiêm túc, một chốc lại rất xù lông... lẽ nào là nhân cách phân liệt? Hai... thật sự là lo lắng cho khách trọ trong nhà của cậu ta...

Tối đến, tay của Neal cuối cùng cũng rời khỏi bàn phím, di chuyển cánh tay, di động biểu tượng chuột rời khỏi trang chủ tiểu thuyết, khu bình luận xuất hiện một bình luận mới nhất, [Tác giả đáng chết!!!! Lại lấy phiên ngoại ra bù cho đủ, ngươi bí đề rồi hả!!! Tên khốn nhà ngươi cả tuần rồi rốt cuộc phải bí đề mấy lần mới vui hả?!!!! Không thể tha cho kẻ làm khổ độc giả!!! Độc giả cũng có tim cũng biết đau đó!!!]

Biểu tượng sáng nhấp nháy, [Sao có thể chứ, tôi vẫn luôn là một tác giả tận tâm tận lực, Neal hiền hậu chính là tôi, tôi chính là Neal hiền hậu, tôi chính là Neal~al], tác giả trả lời thành công.

Vừa mới trả lời xong, phía dưới đã có phần hồi đáp của độc giả, [Đập chết nhà ngươi, dám bí văn.]

Nhún nhún vai, Neal cười tắt trang mạng, thầm nói, bị phát hiện rồi.

6.

Khi Neal chạy chậm trở về, vừa đúng lúc thấy khách trọ Vu Tử Thạc ở lầu dưới kéo vali hành lý ra ngoài, bọn họ đụng nhau ở trước cửa lớn, "Đây... anh sắp đi xa hả?"

Đã qua nửa năm, Neal đối với gay đã không còn bài xích nữa, còn về lý do, đương nhiên là vì tên họ Trương nào đó. Thời gian này Vu Tử Thạc cũng không có tới quấy rầy cậu, căn phòng lầu dưới, từ sự huyên náo ầm ĩ, rừng súng mưa đạn trước đó, đột nhiên chuyển thành tịch mịch yên ắng, lặng yên như tờ. Điều này ít nhiều cũng khiến Neal cảm thấy có phần không thích ứng.

"Cứ coi là thế đi." Trong mắt Vu Tử Thạc lộ ra bất đắc dĩ và tang thương.

"Còn trở về không?" Neal chung quy vẫn có hơi sợ người này, nửa năm trước anh ta cười tươi đặt băng đạn trên bàn nhà mình, da gà da vịt sau lưng Neal lúc đó hoàn toàn rơi xuống đất hết.

"Không biết ~~" Vu Tử Thạc nhẹ nhàng ném ra một khái niệm bâng quơ, giống như một câu đố số học vĩnh viễn không thể giải.

Vậy thì, tên luôn ở bên cạnh người này thì sao? Neal còn đang muốn hỏi, lại phát hiện bất luận thế nào cũng không thể thốt ra. Trong lúc này, Vu Tử Thạc đã bắt một chiếc xe, phất tay với cậu, "Tạm biệt, cậu chủ nhà, tôi sẽ nhớ cậu."

Giọng nói vô cùng động lòng len vào tai, Neal hơi ngây ra, nhìn theo chiếc taxi đi xa.

Lần tạm biệt này, rốt cuộc là hẹn gặp lại, hay là vĩnh viễn không gặp nữa?

Bánh răng thời gian lại lần nữa xoay chuyển, cuộc sống lặp lại từng ngày, mỗi ngày đều tương tự, nhưng mỗi ngày đều bất đồng.

Hiện tại, đã tròn ba tháng từ khi khách trọ lầu dưới cáo biệt.

Neal ngồi trên giường, tay rời khỏi bàn phím, chống cằm phát ngốc. Tài liệu trên màn hình đang dừng lại ở cảnh mặt trời mọc trên biển, hai người hôn nhau. Bên phải bay tới mùi thuốc lá, cậu quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, "Anh Trương, anh nói xem, khi con người ta hôn nhau thì có thể thấy được mắt của đối phương không?"

Anh Trương ngừng viết chương trình, sờ cằm ngẫm nghĩ, đột nhiên đứng lên, dụi thuốc vào gạt tàn, cong lưng hôn lên môi Neal, "Cậu xem đi."

Neal hơi ngẩng mắt, liếc thấy mắt anh Trương, lại hơi kéo khoảng cách ra, bật cười, "Ngu ngốc."

"Thực hành mới biết." Anh Trương nhún vai, ngồi lại trước bàn máy tính, liếm môi mỉm cười.

"Biết rồi biết rồi." Neal lắc đầu, thu lại nụ cười vừa hiện trên môi, lại nghiêng đầu nhìn đối phương, "Cảm ơn anh đã giúp lấy tư liệu."

"Khách khí." Nói xong, hắn lại đốt một điếu thuốc khác ngậm trong miệng, tay nhảy như bay trên bàn phím, từ đơn tiếng Anh lập tức chạy ra mấy hàng như nước chảy trong trình tự, tiếp theo hắn dựa vào lưng ghế, gõ kết thúc.

Ánh sáng lấp lóe chuyển xuống, màn hình tối lại, đồ án màu trắng đột nhiên sáng lên.

Đồ án hình trái tim xinh đẹp lấp lánh, ánh vào mắt Neal.

Neal chớp mắt, nghiến răng chu miệng nói: "Anh xong rồi."

Anh Trương phả một hơi thuốc, "Thế nào?"

"Để tôi yêu anh chính là tội nghiệt." Neal vươn tay kéo đầu anh Trương lại, trán kề vào nhau, lộ ra nụ cười, "Chuẩn bị tốt tâm lý làm vai chính trong tiểu thuyết của tôi chưa?'

Ánh mặt trời xế chiều len vào phòng qua rèm cửa mỏng, có người nhẹ giọng nói, "Tôi yêu cậu."

Pằng, pằng, pằng! Trong căn phòng lầu dưới truyền tới tiếng súng nổ, Neal cười híp mắt lại.

__ Cuối cùng cũng trở lại.

Năm tháng cuối cùng đạt được tương ngộ, từ đó về sau hình bóng không rời.
Sát thủ vs hacker, 60 câu hỏi tuyệt đối bí mật.

1- Xin hỏi tên của ngài?

Vu Tử Thạc và Giang Hằng (cùng thốt lên): Quá mức rồi.

Neal: Ách ~~ đề tiếp theo.

2- Tuổi tác là?

Vu Tử Thạc: 30 tuổi (chớp mắt) không giống sao?

Giang Hằng: 30 tuổi.

3- Giới tính là?

Vu Tử Thạc: Tác giả, cô nhìn không ra sao?

Giang Hằng: Đây là vấn đề vô vị gì đây?

Neal (lặng lẽ đánh dấu vào ô 'nam'): Ậy, cái này, đừng để tâm, là trình tự, trình tự mà hiểu chứ!

4- Xin hỏi tính cách của ngài đây thế nào?

Vu Tử Thạc: Hoàn mỹ không khuyết điểm.

Giang Hằng (vẻ mặt nghiêm chỉnh sửa chữa): Anh ta là người rất tự đại.

Vu Tử Thạc: Kẻ cuồng khống chế như anh còn dám nói tôi sao!

Giang Hằng: Anh dám nói 'hoàn mỹ không khuyết điểm' mới khiến tôi chấn động.

5- Tính cách của đối phương?

Vu Tử Thạc: Cuồng khống chế, thần thần bí bí, lén lén lút lút, đổi lại người khác tuyệt đối cảm thấy anh ta là quái thai.

Giang Hằng: Cảm giác tự đại rất lớn, cho rằng khoác bộ da cừu thì sẽ không còn là sói.

6- Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?

Vu Tử Thạc: Để tôi tính xem, bốn năm trước, khách sạn, sáu năm trước, tòa nhà Empire State, mười lăm năm trước, nhà họ Đường.

Giang Hằng: Quá phức tạp rồi.

7- Ấn tượng đầu tiên đối với đối phương?

Vu Tử Thạc: Muốn cho anh ta một viên đạn.

Giang Hằng: Muốn xé nát nụ cười của anh ta.

8- Thích điểm nào của đối phương?

Vu Tử Thạc: Kiên nhẫn nghị lực, hơn nữa anh ta rất có tài hoa.

Giang Hằng (nghĩ một lúc): Độc lập, bướng bỉnh.

9- Ghét điểm nào của đối phương?

Vu Tử Thạc: Quá nhiều, chẳng hạn, anh ta là người có tiền.

Giang Hằng: Tôi thích tôi làm, luôn khiến bạn đau đầu.

10- Ngài cảm thấy bản thân và đối phương có hợp nhau không?

Giang Hằng: Rất được.

Vu Tử Thạc: Không, trừ khi tôi điên rồi.

Giang Hằng: Vu Tử Thạc, đây là phỏng vấn!

Vu Tử Thạc (nhíu mày): Cho nên sao?

Giang Hằng: Thỉnh thoảng giả tạo cũng tất yếu.

Neal: (Lau mồ hôi) Các anh đùa tôi hả?

11- Ngài xưng hô đối phương thế nào?

Vu Tử Thạc: Giang Hằng.

Giang Hằng: Tử Thạc.

Vu Tử Thạc: ...

Giang Hằng: Anh có ý kiến gì?

Vu Tử Thạc: Anh đột nhiên gọi tên tôi!

Giang Hằng: Cho nên?

Vu Tử Thạc: (Không cao hứng nhắm mắt lại) Trở về anh liền biết.

12- Ngài hy vọng được đối phương xưng hô thế nào?

Vu Tử Thạc: Tại sao tôi cảm thấy đề mục hỏi này rất kỳ quái!

Giang Hằng: (Cười rồi cười, không nói gì.)

Neal: Giang thiếu gia, ngài vừa mới YY sao?

Giang Hằng (ánh mắt chuyển sang Neal): Cô muốn biết?

Vu Tử Thạc (rút súng ra nhắm vào Neal): Cô không cần để tâm đến anh ta.

Neal: Nhưng mà... người ta rất hiếu kỳ mà (mặt làm nũng)

Vu Tử Thạc: (Mỉm cười mở khóa an toàn)

Neal: Tôi sai rồi!!! Vấn đề tiếp theo!!!

13- Nếu lấy động vật để ví von, ngài cảm thấy đối phương là?

Giang Hằng: Con báo.

Vu Tử Thạc: Chim ưng.

14- Nếu cần tặng quà cho đối phương, ngài sẽ tặng?

Giang Hằng: Xe hoặc nhà. (Trên thực tế đã từng tặng)

Vu Tử Thạc: Hoa đi. (Trên thực tế cũng thật sự từng tặng)

15- Vậy bản thân ngài muốn món quà gì?

Giang Hằng & Vu Tử Thạc (Lại lần nữa cùng thốt lên): Bản thân anh ta.

16- Bình thường lúc nào sẽ bất mãn với đối phương?

Giang Hằng: Khi anh ta không nghe lời.

Vu Tử Thạc: Khi anh ta luôn muốn người khác nghe lời anh ta.

17- Quan hệ của các anh đạt tới trình độ nào rồi?

Giang Hằng: Tình lữ.

Vu Tử Thạc (cười lạnh): Vậy sao?

Giang Hằng (màu mắt tối đi): Không phải sao?

Vu Tử Thạc (nhún vai): Hình như là đúng.

18- Là do bên nào bày tỏ trước?

Vu Tử Thạc: Là anh ta.

Giang Hằng: Là tôi.

Vu Tử Thạc (nhíu mày): Sao anh không phủ nhận một chút?

Giang Hằng: Anh hy vọng tôi phủ nhận sao?

Vu Tử Thạc: Tôi chỉ cảm thấy như vậy sẽ thú vị hơn...

19- Ngài thích đối phương bao nhiêu?

Giang Hằng: Không thể hình dung, anh ta giống như điểm yếu của tôi, khiến tôi mất đi nguyên tắc.

Vu Tử Thạc: Tôi có thể chết vì anh ta.

20- Vậy thì, ngài yêu đối phương chứ?

Giang Hằng: Không yêu.

Vu Tử Thạc: Không nghe thấy.

Giang Hằng: Là anh nói phủ nhận một chút sẽ thú vị hơn.

Vu Tử Thạc (nhún vai): Không nhớ.

Neal (lầm bầm): ... Khó hầu hạ quá đi.

Giang Hằng: Rất có đồng cảm.

21- Đối phương nói gì sẽ khiến anh cảm thấy bế tắc?

Giang Hằng: (Biểu tình trở nên có chút ai oán) Chỉ cần là chuyện anh ta quyết định thì đều khiến tôi cảm thấy bế tắc.

Vu Tử Thạc: Khi anh ta bế tắc tôi cũng sẽ cảm thấy bế tắc.

Neal: Hai người các anh muốn phá đám nhau đi?

22- Nếu cảm thấy nghi ngờ đối phương thay lòng, anh sẽ làm gì?

Giang Hằng: Đánh gãy chân anh ta.

Vu Tử Thạc: Cho anh ta một viên đạn.

Giang Hằng: (Vẻ mặt sao anh có thể) Tôi chỉ đánh gãy chân anh!

Vu Tử Thạc: (Phất tay xin lỗi) Tôi lại không nói là bắn đạn ở đâu.

Neal: (Lau mồ hôi) Nhà sản xuất điên rồi hả, cư nhiên để tôi tới phỏng vấn loại phần tử bạo lực nguy hiểm này!

23- Có thể tha thứ cho đối phương thay lòng không?

Giang Hằng: Trừ khi tôi chết.

Vu Tử Thạc: Hai chữ tha thứ này viết thế nào? Ai tới giúp tôi tra từ điển đi?

24- Nếu khi hẹn mà đối phương đến trễ trên một tiếng thì sao?

Vu Tử Thạc: Tôi sẽ không tức giận.

Giang Hằng: Vì anh ta là người thường xuyên đến trễ.

25- Biểu tình gợi cảm nhất của đối phương là ở đâu?

Giang Hằng & Vu Tử Thạc: Trên giường.

Neal: ... Đáp án rất thống nhất.

26- Khi làm chuyện gì thì cảm thấy hạnh phúc nhất?

Giang Hằng & Vu Tử Thạc: Yêu.

Neal: (Nhăn mày) Tôi không hỏi đề số 20.

Vu Tử Thạc: Chúng tôi không đáp vấn đề đó, làm phiền tác giả nhìn lại đề mục lần nữa đi.

Neal: ... (Mặt đỏ bừng lập tức) (*Làm yêu: tức là làm tình)

27- Từng cãi nhau chứ?

Vu Tử Thạc: (Gương mặt hòa hảo) Chúng tôi đều là người theo chủ nghĩa hòa bình.

Giang Hằng: (Hơi có chút chột dạ) Đúng.

Neal: (Lật tiểu thuyết ra) Vậy sao?

Vu Tử Thạc: (Tùy ý cầm súng lên)

Neal: Được rồi, anh là người theo chủ nghĩa hòa bình... (Trong đầu: Tôi chết mới tin.)

28- Phương thức biểu hiện tình yêu của ngài là?

Giang Hằng: Đau* anh ta. (*Đau: Có nghĩa là thương yêu)

Vu Tử Thạc: Anh từngđau tôi sao?

Giang Hằng: (Nhìn trần nhà) Tối qua anh không phải nói 'đau' sao? (*Đau: Đau nhức)

Vu Tử Thạc: Câm miệng!

Neal:... Hình như tôi không cẩn thận biết chuyện gì rồi.

29- Ngài cảm thấy loại hoa nào thích hợp với đối phương?

Vu Tử Thạc: Hoa cúc trắng. (Ngôn ngữ loài hoa: Tự kỷ)

Giang Hằng: Hoa thiên điểu. (Ngôn ngữ loài hoa: Công tử đa tình)

Neal:... Vậy cũng được? Các anh xác định không phải là nhân lúc này để công kích lẫn nhau?

30- Giữa hai người có chuyện gì che giấu nhau không?

Vu Tử Thạc: Nói tới cái này liền muốn đập anh ta.

Giang Hằng: Anh còn có mặt mũi nói vậy.

Neal: Này này này, bình tĩnh chút đi hai người!

31- Cảm giác tự ti của ngài tới từ đâu?

Giang Hằng: Tự ti? (Vẻ mặt không hiểu)

Vu Tử Thạc: Làm phiền giúp tôi lấy từ điển ra chút đi.

32- Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?

Giang Hằng: Anh thích công khai hay bí mật?

Vu Tử Thạc: Đương nhiên là công khai... đợi đã, anh đi đâu?

Giang Hằng: (Mặt nhàn định) Gởi một bức email tới người dùng máy tính và di động trên toàn cầu.

Vu Tử Thạc: (Ngây ra một lúc) Anh trở lại cho tôi! Là công khai! Không phải tuyên truyền!

Neal: Anh ta đã đi xa rồi...

33- Xin hỏi ngài là bên công, hay là bên thụ?

Neal: Cái này tôi biết! (Giành đáp) Là hỗ công!!

Giang Hằng: Cảm ơn cô đã thay tôi đáp vấn đề lúng túng này. Chỉ cần tôi làm rồi anh ta tuyệt đối sẽ tìm cơ hội bổ sung lại, một chút thiệt cũng không thể chịu.

Vu Tử Thạc: Chính như anh ta nói. (Nhếch khóe môi) Tên quỷ nhỏ nhen, nhiều một lần cũng không chịu.

34- Địa điểm H lần đầu?

Giang Hằng: Quán rượu.

Vu Tử Thạc: (Chậm rãi gật đầu) Hiện trường còn có một thi thể.

Giang Hằng: (Sắc mặt âm trầm) Đừng nhắc nữa.

35- Cảm giác lúc đó?

Vu Tử Thạc: (Vẻ mặt vui vẻ) Rất không tồi.

Giang Hằng: (Mang theo bất mãn) Chấn động.

Neal: Giang thiếu gia đó là lần đầu ở mặt dưới đúng không?

Giang Hằng: (Cứng mặt lại) Vấn đề của cô quá nhiều rồi, bản thảo trong máy tính còn muốn giữ không?

Neal: Tôi sai rồi!!! Vấn đề tiếp theo!!!

36- Bộ dáng của đối phương lúc đó?

Vu Tử Thạc: (Cảm khái) Mê người, rất mê người.

Giang Hằng: Gợi cảm.

Neal: (Nhào đầu đi lau máu mũi)

37- Câu đầu tiên của ngài vào sáng sớm sau đêm đầu là?

Giang Hằng: (Rất nhiều dấu chấm lửng)

Vu Tử Thạc: (Vẻ mặt chột dạ)

Neal: Các anh đang làm gì vậy?

Giang Hằng: Anh ta chạy, tới nhà của quái tặc nào đó ăn cơm sáng.

Vu Tử Thạc: (Bất mãn phản bác) Đây là công việc yêu cầu!

Giang Hằng: (Tức) Công việc gì yêu cầu anh đi cọ ăn cọ uống hả?

38- Số lần H mỗi tuần?

Vu Tử Thạc: (Một đống lớn dấu chấm lửng)

Giang Hằng: (Trạng thái trầm mặc)

Vu Tử Thạc: Nói chút gì đi chứ, tôi không giỏi đếm số.

Giang Hằng: Tôi không phải đang đếm sao?

Vu Tử Thạc: (Hơi ngây người) Có nhiều như thế sao?

Neal: (Che mũi gầm lên với nhân viên công tác) Túi máu! Cho tôi túi máu!

39- Dưới tình huống cảm thấy lý tưởng nhất, mỗi tuần mấy lần?

Giang Hằng: Đã rất lý tưởng rồi.

Vu Tử Thạc: Anh sớm muộn cũng có một ngày sẽ tin tẫn nhân vong.

Neal: (Vẻ mặt phỉ nhổ) Các anh đều sẽ vậy.

40- Vậy thì, H như thế nào?

Giang Hằng: Mỗi lần cảm giác đều khác biệt, đúng không?

Vu Tử Thạc: Quả thật, khi làm đều cảm thấy không thể nào tốt hơn thế này nữa, nhưng lần sau khi làm vẫn có suy nghĩ này.

41- Nơi mẫn cảm nhất của đối phương?

Giang Hằng: Xương quai xanh.

Vu Tử Thạc: Cổ.

42- Nơi mẫn cảm nhất của bản thân?

Giang Hằng: Cổ.

Vu Tử Thạc: Lỗ tai.

Giang Hằng: (Ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm)

Vu Tử Thạc: (Nhìn sang Giang Hằng) Tôi không muốn biết anh đang nghĩ gì.

43- Dùng một câu nói hình dung đối phương khi H?

Giang Hằng: Không thể lơ là, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phản công.

Vu Tử Thạc: Rất nhiệt tình, chẳng qua có lẽ anh ta vẫn thích dịu dàng một chút. (Ngữ khí châm chích)

44- Thẳng thắn mà nói, ngài thích H không?

Giang Hằng: Thích.

Vu Tử Thạc: Như trên.

45- Nơi H trong tình huống bình thường?

Giang Hằng: Không cố định.

Vu Tử Thạc: Nếu muốn làm thì bất cứ chỗ nào cũng được.

46- Địa điểm H mà ngài muốn thử?

Giang Hằng: Còn có chỗ nào chưa từng làm qua sao?

Vu Tử Thạc: Phòng ngủ, hành lang, phòng khách, sô pha, nhà bếp, phòng tắm, trong xe... đều làm qua rồi đi?

Giang Hằng: Trừ nóc nhà.

Vu Tử Thạc: (Tức giận trừng) Tôi không chơi cái này cùng anh!

47- Tắm trước hay sau khi H?

Giang Hằng: (Nhớ lại một chút) Sẽ trực tiếp làm luôn.

Vu Tử Thạc: Nhìn thấy thân thể xích lõa của anh ta không có phản ứng là chuyện thật khó.

Giang Hằng: Đồng ý.

48- Khi H có hẹn gì không?

Vu Tử Thạc: Cái này cần hẹn gì? Trừ một người một lần ra.

Giang Hằng: Đúng như anh ta nói.

49- Ngài có từng phát sinh quan hệ với người nào khác ngoài người yêu không?

Giang Hằng: (Trầm mặc)

Vu Tử Thạc: (Trầm mặc)

Neal: Các anh đều trầm mặc thì đề mục không thể tự động nhảy xuống đề tiếp được đâu.

Giang Hằng: Tác giả, cô không biết loại đề mục này ai trả lời trước thì người đó chết trước sao?

Vu Tử Thạc: Tôi không muốn lĩnh giáo bộ dáng phát hỏa của ai kia.

Neal: Các anh như vậy tôi sẽ rất khó xử.

Vu Tử Thạc: (Phủi tay) Tôi bất kể.

Giang Hằng: (Lấy máy tính ra) Vậy chỉ đành để tôi lo.

Neal: Tôi sai rồi!!! Bản thảo là vô tội xin anh bỏ qua cho nó!!!!

50- Đối với cách nghĩ [Nếu không có được tâm, ít nhất cũng phải có được nhục thể], ngài có thái độ tán đồng, hay là phản đối?

Giang Hằng: Không tán đồng.

Vu Tử Thạc: Như vậy còn có ý nghĩa gì chứ.

51- Nếu đối phương bị bạo đồ cưỡng gian, ngài sẽ làm thế nào?

Giang Hằng: (Nhướng mày) Chuyện có tỷ lệ phát sinh thấp như thế không cần lấy ra để hỏi.

Vu Tử Thạc: (Cười lạnh) Cô cảm thấy có thể không?

52- Trước khi H ngài sẽ cảm thấy áy náy sao? Hay là sau đó?

Giang Hằng: Sẽ không.

Vu Tử Thạc: Kỳ thật có một chút.

Neal: Thật sao thật sao? (Vẻ mặt hưng phấn) Là trước hay là sau?

Vu Tử Thạc: Nếu tôi làm quá mạnh bạo khiến anh ta hôm sau bị khó chịu.

Neal:... Hiểu rồi!

53- Nếu bạn tốt nói với ngài [Tôi rất cô đơn, cho nên chỉ có tối nay, xin...] và yêu cầu H, ngài sẽ?

Giang Hằng: Tôi không có bạn tốt như thế, ngược lại anh ta rất có khả năng.

Vu Tử Thạc: Nếu anh đã nói vậy, lần sau tôi có thể thử không cự tuyệt.

Giang Hằng: Anh dám?

Vu Tử Thạc: Không dám a, cho nên chỉ là nói thôi mà.

54- Ngài cảm thấy bản thân rất sở trường H sao?

Giang Hằng: Cũng được.

Vu Tử Thạc: Ừm.

Neal: Từ 'ừm' này ý vị rất sau đó.

Giang Hằng: (Nhíu mày) Vấn đề này có thể kết thúc rồi.

55- Vậy đối phương thì sao?

Vu Tử Thạc: Tôi cảm thấy rất tốt.

Giang Hằng: Ừm.

Neal: Hiện tại đến phiên anh 'ừm' rồi? Đề tiếp theo...

Vu Tử Thạc: (Nhíu mày) Đợi đã, anh giải thích cho tôi một chút xem từ 'ừm' này có ý nghĩ gì?

Giang Hằng: Đối với một người kinh nghiệm phong phú, tôi không có gì để nói.

Vu Tử Thạc: Anh đã nói rất đủ rồi. (Trên trán phọt ra một dấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net