Quyển 2: 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiệc." Giang Hằng nhận lại điện thoại, giơ tay trước mặt đối phương. "Tôi là Rigg."

"Xin chào, tôi là Ngụy Viễn." Ngụy Viễn mới vừa hai mươi vẻ mặt hiền hòa, không biết tại sao, hắn có chút sợ hãi đối với biểu tình nghiêm túc của người đàn ông đứng trước mặt này, "Anh chính là người trước đó ở trên boong tàu ném tiền... xin lỗi, tôi phải đi gấp...
Mission 3: Sự thật trong bóng tối.

Giang Hằng đứng thẳng người nhìn Ngụy Viễn đi xa ngoài mười mét, mới chậm rãi đi theo, vừa rồi trong quá trình nói chuyện, hắn muốn dùng một bộ máy di động cưỡng chế cài đặt lại di động của Ngụy Viễn, đáng tiếc thời gian quá ngắn, cài đặt thất bại. Ngụy Viễn đi lên boong tàu, ngắm biển vào giờ này? Không, đương nhiên Ngụy Viễn muốn gặp ai đó.

Trên boong tàu rộng rãi yên tĩnh vô cùng, hiện tại là nửa đêm, mọi người đều về phòng ngủ, dù sao, không ai muốn bỏ qua cảnh mặt trời mọc trên biển.

Nhưng ngoài dự liệu là nơi đó lại có một người đàn ông đang đứng đợi Ngụy Viễn, nhìn từ phía sau, có thể thấy chắc là Đinh Thành chồng của Hà Tư Giai, đây là chuyện gì nữa đây, bọn họ đang nói chuyện, nội dung cuộc đối thoại rất khó nghe được trong tiếng gió vù vù, điểm chung là, cảm xúc của cả hai đều rất kích động, đang nói, chỉ thấy Đinh Thành chậm rãi thò tay vào túi, Giang Hằng bấm máy nối với Vu Tử Thạc, "Tôi biết ống tiêm đang ở trên tay ai rồi, hung thủ là Đinh Thành, tôi phải ngăn cản hắn ta."

Vu Tử Thạc vừa định nói gì đó, thì Giang Hằng đã ngắt đường dây, đồng thời, một tiếng kẹt__ cửa bị đẩy ra, mang theo một cơn gió, ngay khi ánh đèn sáng lên, gương mặt xinh đẹp của Hà Tư Giai hoàn toàn uốn éo. Cô tức giận bừng bừng đi vào phòng ngủ, lục tung cả lên, cuối cùng cầm hộp gỗ vốn đựng ống tiêm rồi cắn chặt môi, tiếng nghiến răng nghiến lợi đó Vu Tử Thạc ở trong tủ quần áo có thể nghe thấy được.

Ném chăn đệm qua một bên, sàn giường bị lật lên, dùng dao nhỏ rạch mở, bên trong đột nhiên xuất hiện một khẩu súng lục màu đen kiểu 54. Nhét súng vào dưới váy, Hà Tư Giai đẩy cửa ra ngoài, lúc này, Vu Tử Thạc nhìn thấy cạnh mép của bộ lễ phục lộ lưng của cô có một vết bầm đỏ đậm.

Giang Hằng sai rồi, hung thủ không phải Đinh Thành, mà là Hà Tư Giai, chiếc ống tiêm đó là của Hà Tư Giai, chỉ là bị Đinh Thành lấy mất, sở dĩ trong căn phòng này lộn xộn như thế, là vì Đinh Thành lục tung đồ đạc của Hà Tư Giai, có lẽ ban đầu hắn chỉ muốn tìm chứng cứ ngoại tình của Hà Tư Giai, nhưng không ngờ lại phát hiện được thuốc độc chí mạng.

Hiện tại, bất luận là Hà Tư Giai đang giữ súng, hay Đinh Thành đang giữ máy ống tiêm có thuốc độc, đều vô cùng nguy hiểm. Vu Tử Thạc gọi vào đường dây của Giang Hằng, vừa lặng lẽ đi theo sau lưng Hà Tư Giai.

Trên boong tàu gió biển thổi từng cơn, Giang Hằng mặt không biểu tình bẻ ngược tay Đinh Thành, nhẹ nhàng đoạt ống tiêm trên tay hắn. Trên mặt Đinh Thành đầy oán hận, hiện tại đúng thật có thể gọi là oan gia ngõ hẹp. "Anh bạn! Anh gây phiền toái một lần còn chưa đủ sao!!!"

"Tôi không tìm phiền toái, phiền toái cũng tới tìm tôi." Thấp giọng nói, Giang Hằng liếc mắt nhìn ống tiêm lăn trên sàn.

"Anh Rigg?" Ngụy Viễn ngạc nhiên, trên gương mặt thanh tú tràn đầy nghi hoặc. "Chuyện gì vậy?"

"Anh và Hà Tư Giai có chuyện gì, thì hiện tại chính là chuyện đó." Giang Hằng cúi người nhặt ống tiêm lên, chỉ là một động tác đơn giản nhanh gọn, phối hợp với thân hình khỏe mạnh của hắn lại tạo ra loại khí phách phi phàm, "Ngụy Viễn, trong đây chứ nicotine nồng độ cao có thể độc chết hai con bò."

"Tôi biết." Đáp án này khiến Giang Hằng hơi ngạc nhiên, vẻ mặt của Ngụy Viễn vô cùng lo âu, lẽ nào chuyện này có nội tình?

Tín hiệu muốn liên lạc của Vu Tử Thạc truyền tới, Giang Hằng mở máy liền nghe y nói: "Giang Hằng, chúng ta đoán sai rồi, Hà Tư Giai đang đi lên boong tàu, đừng làm hại Đinh Thành."

Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở lối cửa, cơn gió ập đến thình lình không dự báo thổi tung chiếc váy của người đó, Hà Tư Giai đón gió đi tới, mái tóc đen dài bay bay trong gió, mặt của cô ánh ra tia sắc lạnh dưới ánh trăng sáng.

"Thứ đó không phải của anh, anh bạn!" Đinh Thành gầm lên, vết thương trên tay hắn vì khẩn trương quá độ mà bị nứt ra, máu thấm ra ngoài lớp băng. "Là ả đàn bà đó! Là ả đó muốn giết tôi để chạy theo thằng này!!!"

Tiếng gầm phẫn hận không cam lòng của Đinh Thành vang vọng trong gió, Ngụy Viễn càng tức giận, ngũ quan tuấn tú đều nhăn chặt, "Đã nói không phải như vậy!!! Tôi và cô ấy chỉ là bạn!!!"

Dáng vẻ của Ngụy Viễn, không giống đang nói dối, trừ khi hắn là diễn viên giỏi diễn xuất, nhưng khả năng này rất nhỏ, bình thường, ánh mắt con người sẽ không biết lừa gạt.

Thì ra là thế, Đinh Thành hiểu lầm quan hệ của Hà Tư Giai và Ngụy Viễn, nhưng mà... nếu Hà Tư Giai và Ngụy Viễn là trong sạch, thì tại sao Hà Tư Giai phải tính kế sát hại Đinh Thành? Hay là, đối tượng mà cô ngoại tình lại là người khác?

Ngụy Viễn tựa hồ biết nội tình trong chuyện này, bao gồm cả chuyện ống tiêm, hắn còn chưa mở miệng, đã bị nắm đấm của Đinh Thành đánh ngã, "Mày là đồ ngụy quân tử! Đã dụ dỗ bà xã của người khác mà còn giả vờ vô tội!"

"Dừng tay!! Đinh Thành!!" Hà Tư Giai lập tức móc súng ra, nhắm vào đầu Đinh Thành.

"Cô vì hắn ta mà không tiếc giết hại tôi!! Còn nói các người không có dan díu?!!" Bị súng chỉ thẳng, Đinh Thành không dám cử động, trong giọng nói của hắn tràn đầy căm hận và không còn cách nào.

"Sao mày còn chưa hiểu? Đây đều là sai lầm của mày!" Ngũ quan xinh đẹp của Ngụy Viễn triệt để biến dạng vì tức giận, đá văng Đinh Thành đi, "Là mày! Là sự đa nghi của mày đã hủy diệt cuộc sống của cô ấy! Mày có biết tại sao tối nay cô ấy muốn đi dụ dỗ người đàn ông khác không?! Là vì cô ấy sợ mày!!"

Những lời này vốn nên dẫn tới sự phẫn nộ, nhưng biểu tình của Đinh Thành lại là ngạc nhiên khó thể tin nổi, "Tư Giai cô ấy... sợ tao?"

"Đúng! Tôi sợ anh!!" Hà Tư Giai nắm súng kịch liệt run rẩy, nước mắt không thể khống chế ào ra, cô nghẹn ngào: "Mỗi lần cho dù người đàn ông khác chỉ nói chuyện với tôi vài câu, anh đều tức giận như thế... sau đó... anh liền đánh tôi... chửi tôi... nói tôi là đồ đê tiện không biết liêm sỉ..."

Mọi người tại nơi đó đều trầm mặc, ai cũng có thể nghĩ được cuộc sống của Hà Tư Giai lúc bình thường là sống không bằng chết thế nào, lời của Hà Tư Giai giải thích vết thương sau lưng cô, bạo lực gia đình là một trong những hành vi làm người ta căm phẫn nhất, đàn ông là trụ cột của gia đình, sao lại có thể thượng cẳng tay hạ cẳng chân với một phụ nữ sức trói gà không chặt?

Tiếng thút thít nghe rợn người vang vọng trong đêm khuya, Đinh Thành sao lại không thương tâm và hối hận chứ? "Vì như thế, cho nên em muốn giết anh?"

"Đinh Thành, mày còn chưa hiểu hay sao." Ngụy Viễn thở dài thương tiếc, "Cô ấy chuẩn bị những thứ đó không phải để giết mày__"

"Cô ấy muốn kết liễu bản thân." Giọng nói của Vu Tử Thạc nhạt nhẽo kỳ lạ, như cơn gió ẩm lạnh trên biển, nói rồi, y nhìn Ngụy Viễn, "Cậu muốn thử ngăn cản cô ấy đúng không?"

Hành trình của Ngôi Sao Châu Á là hai ngày hai đêm, nếu Hà Tư Giai muốn giết Đinh Thành, không cần đợi tới hôm nay, cô chỉ không thể nào có đủ dũng khí kết thúc tính mạng của mình.

___ Chủ nhân của số hiệu bị hệ thống kiểm nghiệm nguy hiểm liệt ra, vừa là người bị hại, cũng là người gia hại.

Ngụy Viễn lặng lẽ gật đầu dưới sự chú mục của Vu Tử Thạc, là bạn tốt của Hà Tư Giai, muốn ngăn cản cô tự sát, nhưng cô đã nản lòng thoái chí. Ám hiệu khi họ khiêu vũ trước đó, cái gọi là hành động, chính là hành động tự sát của Hà Tư Giai. Ngụy Viễn thực sự vô kế khả thi, mới hẹn Đinh Thành lên boong nói chuyện. Đinh Thành lục tung căn phòng tìm được ống tiêm, hiểu lầm cho rằng Hà Tư Giai muốn hại hắn, để cao chạy xa bay cùng Ngụy Viễn, vì vậy nổi lên sát tâm, quyết định lên boong tàu xóa sổ Ngụy Viễn.

"Sao lại..." Đinh Thành hoàn toàn lún sâu trong luống cuống, hắn cho cô tiền, cho cô xe, cho cô nhà, mang cô đi du lịch, hắn cho rằng cô phải cảm thấy rất hạnh phúc mới đúng.

"Người đó nói không sai." Hà Tư Giai cuối cùng cũng ngưng khóc, đột nhiên, chỉ súng vào mình, đi ngược về phía lan can. "Đinh Thành... anh đã hủy tôi rồi!" Bi thương trong mắt cô dần biến thành tuyệt vọng. "Cuộc sống của tôi, hạnh phúc của tôi, hy vọng của tôi... toàn bộ bị anh hủy hết rồi!!"

Tiếng hét tuyệt vọng phiêu tán trên mặt biển giữa đêm.

Pằng__ Đó không phải một tiếng súng vang, mà là hai phát đạn bắn ra trong thời gian quá gần đã trùng lắp lên nhau, súng trong tay Vu Tử Thạc vẫn còn bốc khói, ngay khi Hà Tư Giai bóp cò, viên đạn của Vu Tử Thạc bắn ra bay về phía súng của cô, súng lục kiểu 54 màu đen văng xuống biển, tạo thành một đường parabol xinh đẹp.

Viên đạn của Hà Tư Giai sướt qua cổ, tạo thành một vệt máu, cô kinh sợ đổ đầy mồ hôi, ngã ngồi dưới sàn trừng mắt nhìn sát thủ vừa nổ súng, cuồng loạn tan vỡ khóc thét, "Tại sao! Cuộc sống của tôi đã thành ra thế này rồi! Còn không để tôi chết!!"

Vu Tử Thạc nhún vai nhăn mày, quay sang Giang Hằng, "Tôi không biết, anh biết không?"

Có lẽ đối với Vu Tử Thạc mà nói, đây chẳng qua là một trò chơi nhỏ có chút nguy hiểm kích thích và thú vị trong đêm nay mà thôi, mục tiêu còn sống chứng tỏ nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, còn về lý do, y chẳng có nhiều tâm tình suy nghĩ như thế đâu.

Giang Hằng đương nhiên không cho rằng Vu Tử Thạc là người có nhiều cảm giác chính nghĩa, một sát thủ có thể làm được như thế đã rất khó khăn, hắn châm một điếu thuốc, đốm lửa đỏ trên boong tàu giữa đêm càng thêm bắt mắt, "Cô có thể thử bắt đầu lại từ đầu, đương nhiên, nếu cô còn muốn chết thêm một lần, tôi nghĩ người này sẽ không cứu cô nữa đâu."

Không tiếp tục nhìn Giang Hằng, Vu Tử Thạc cười tươi chỉ súng vào Đinh Thành, "Huấn luyện viên, anh xem, anh muốn vào địa ngục, hay xin lỗi bà xã của mình?"

Đinh Thành đã sớm cảm thấy hối hận không thôi trong sự kinh sợ và ngạc nhiên, lết tới trước mặt Hà Tư Giai, dập đầu thật mạnh, "Bà xã, anh sai rồi, xin lỗi! Anh xin thề, anh sẽ không bao giờ đánh em nữa, sau này anh sẽ học cách tin tưởng em!"

Hà Tư Giai khóc đỏ mắt, nước mắt một khi đã chảy thì không thể ngừng lại, nhưng lúc này đã không còn vì tuyệt vọng, người đàn ông này, từ khi kết hôn tới nay, luôn cố chấp theo ý mình, cho rằng bản thân vĩnh viễn làm đúng, hai chữ xin lỗi, hắn là lần đầu tiên nói với cô.

Các bảo vệ nghe thấy tiếng súng đã nhanh chóng chạy lên boong tàu, đáng tiếc chẳng bắt được gì, hai khẩu súng đã bị ném xuống biển, có người cảm thấy có lẽ trên bờ bắn pháo hoa, có người cho rằng mình xuất hiện ảo giác, cũng có người bán tín bán nghi, nhưng không có chứng cớ, trong tình huống không ai bị thương, bọn họ chỉ có thể trở về.

Hà Tư Giai và Đinh Thành dựa vào nhau cùng về phòng, Ngụy Viễn đứng trên boong tàu nhìn theo Vu Tử Thạc và Giang Hằng, trong mắt là cảm kích.

"Cảm ơn hai anh đã thay đổi cuộc sống của họ."

Giang Hằng rít thuốc trầm mặc không nói, Vu Tử Thạc chuyển tầm mắt không mấy chú tâm, hai người này trên căn bản không hề cảm thấy mình đã làm chuyện gì vĩ đại.

"Tôi nói các anh có nghe thấy không vậy?" Ngụy Viễn có cảm giác như quả bóng xì hơi, nhưng nhìn hai người này, hắn cũng không nói được gì nữa, chỉ gãi gãi mũi, biết điều trở vào trong.

Vu Tử Thạc quay lại, dựa vào lan can trượt ngồi xuống sàn, nói một câu khiến Giang Hằng bất ngờ. "Tôi đói rồi."

Giang Hằng thò tay ra sau đầu Vu Tử Thạc vò mớ tóc con, hôn lên môi y một cái: "Tôi đi tìm chút đồ ăn cho anh."

Vu Tử Thạc híp mắt, nhướng một bên chân mày nói: "Lời mời kia tính sao đây?"
Mission 4: Sa lầy.

"Để nợ lại đi." Giang Hằng đứng lên, ánh trăng rọi lên bờ vai rộng của hắn, hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Dự báo thời tiết nói, mặt trời mọc hôm nay sẽ rất đẹp."

Nhìn theo bóng người Giang Hằng đi xa, Vu Tử Thạc cười nhẹ ra tiếng, lấy chiếc hộp màu đen hình vuông trong túi ra, mở hộp, chiếc nhẫn kim cương bên trong khúc xạ lại ánh trăng sáng trong, đây vốn là chiếc nhẫn y chuẩn bị để cầu hôn Lam Phi.

Sau khi Lam Phi chết, mỗi đêm y đều đến quán bar Tân Giới mua rượu, y biết y bận tâm Lam Phi, nhưng rõ ràng y đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho Lam Phi.

Đêm mưa lớn như trút đó, nước mưa xối sạch nước mắt trên mặt, đó là lần đầu tiên y khóc vì một người, có lẽ cũng là lần cuối cùng. Bất kể đêm đó kết quả ra sao, y đều biết, chiếc nhẫn này đã không thể lấy ra nữa.

Đến cuối cùng, bạn hiểu bắt đầu và quá trình của câu chuyện, nhưng không thể dự đoán kết quả.

Thời gian y và Giang Hằng tiếp xúc không nhiều, nhưng y không thể không đối mặt với một hiện thực, chính là y bị hắn làm thay đổi. Lời của cảnh sát Ford Klaus một năm rưỡi trước, đương nhiên cũng là tiếng lòng của y, cảm giác cứu người, đích thật tốt hơn giết người...

Tay giơ cao, ném cái hộp ra sau lưng, động tác phóng khoáng chuẩn xác không sai lầm nói rõ thứ đắt tiền này đã không còn giá trị gì nữa.

Giang Hằng quay lại, một tay cầm hai cái dĩa chồng lên nhau, một tay sách hai chai rượu vang còn hơn phân nửa, đều là đồ còn dư lại sau bữa tiệc, "Chỉ có chừng này."

"Không sao." Đối với thức ăn Vu Tử Thạc không kén chọn, có thể lấp đầy bụng là được, nuốt một miếng sushi, y ngẩng đầu nhìn lên, "Muốn tìm người nói chuyện không?"

Bầu trời trên đỉnh đầu, lấp lánh những vì sao, hơi gió mát lạnh xen tạp khí ẩm lướt lên mặt, giống như buổi tối tháo mìn đó, Giang Hằng cũng tùy tiện cầm sushi nhét vào miệng, quay đầu, gặp phải ánh mắt sắc bén của Vu Tử Thạc. "Nói cái gì?"

Nói cái gì, chuyện này bọn họ đều thầm biết rõ.

"Vậy thôi đi." Rất nhiều chuyện dù có truy cứu cũng không ý nghĩa, Vu Tử Thạc không có suy nghĩ muốn cưỡng ép Giang Hằng thổ lộ tâm sự, y cuối đầu cầm thức ăn còn trong dĩa, tiếp tục bổ sung năng lượng.

"Không phải là hồi ức đẹp đẽ gì." Giang Hằng uống rượu, dịch người, ngồi xích lại gần Vu Tử Thạc một chút, chẳng qua là vai sóng vai, hai người lại cảm thấy sự xao động mắc kẹt trong lòng đã lâu dần bình ổn lại.

Mất đi người quan trọng, hồi ức này đương nhiên sẽ không vui vẻ gì. Vu Tử Thạc vòng tay quanh cổ Giang Hằng, con mắt màu hổ phách chớp qua sự chân thành hiếm thấy, "Vậy thì đừng nghĩ nữa." Cánh tay khác cầm chai rượu, dốc ngược mà uống, dịch thể màu hoa hồng đậm trượt xuống phần cổ trắng nõn của y.

Giang Hằng dùng ngón trỏ lau vết rượu đỏ chảy tới xương quai xanh của y, nụ cười của y giống như ánh trăng sau lưng vừa dịu hòa lại lạnh lẽo, con mắt màu nhạt sâu không thấy đáy, giống như đã đi vào một thế giới khác rộng lớn lại không thể dự liệu, y kéo cổ tay Giang Hằng, ngậm ngón trỏ của hắn vào miệng, nhẹ liếm láp.

Rượu Pinot Noir ủ mười năm, quả nhiên rất ngon.

"Vu Tử Thạc, anh suy nghĩ rõ ràng chưa?" Con mắt như biển sâu của Giang Hằng dưới bóng đêm càng thêm thâm trầm, "Nếu chúng ta làm chuyện này, có lẽ có một ngày, anh và tôi đều sẽ chết."

Hệ thống đo lường nguy cơ, thời gian khẩn cấp trong 72 tiếng, khoảng cách giữa bọn họ và người bị hại hoặc nghi phạm vô cùng gần, đây là một khoảng cách vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa, cứu người không bằng giết người, đoạt đi tính mạng của người khác sẽ khiến lòng bạn càng lúc càng sắt đá, cứu người lại gợi lên phần mềm yếu nhất trong lòng bạn.

"Anh luôn cảm thấy mình chịu thiệt rất nhiều, tôi nói sai rồi sao, hửm?" Vu Tử Thạc gác tay lên vai Giang Hằng nhẹ đè xuống, kéo cằm hắn qua, ánh mắt chạm nhau, tay Giang Hằng trượt ra sau lưng y, ôm mạnh phần eo của y, "Bất kể nói thế nào, là tôi kéo anh vào vũng bùn__"

Khuỷu tay huých trúng xương sườn của đối phương, điều này giúp Vu Tử Thạc thoát khỏi cánh tay của Giang Hằng, nhẹ nhàng trở người, y đè Giang Hằng xuống dưới, cong khóe miệng, dưới ánh trăng, nụ cười của y vô cùng mê người, nhìn thẳng vào mắt đối phương, là ánh mắt kiên định lại thẳng thắn, "Sao anh không nói là tôi kéo anh xuống?"

"Hiện tại anh vẫn còn cơ hội lên bờ." Giang Hằng đá ra một cước bị cản lại, trong khoảng thời gian ngừng lại ngắn ngủi, hắn lật người đè Vu Tử Thạc lên tay vịnh. Hắn là người trong cuộc, bất kể hắn đi đến đâu đều không thể thoát khỏi liên hệ với hệ thống này, Vu Tử Thạc không giống vậy, y là người ngoài cuộc bị kéo vào trong, trước khi triệt để lún sâu trong bùn lầy, y vẫn có cơ hội thoát ra.

Cánh tay đè mạnh lên ngực đối phương, tay còn lại của Giang Hằng chặn ngay cổ Vu Tử Thạc, trong con mắt màu lam bừng bừng lửa giận phẫn nộ, gầm lên: "Tôi không muốn hại chết anh!"

Hai chai rượu vang, một chai đã lăn xuống biển trong lúc ẩu đả, một chai bị đánh đổ, dịch thể rượu màu đỏ đắc tiền tràn ra mặt sàn, mùi rượu nồng đậm phiêu tán xung quanh hai người.

"Anh không nỡ để tôi chết à?" Vu Tử Thạc nhìn Giang Hằng một lúc, đột nhiên bật cười ha hả, gió biển thổi vù vù, thổi loạn mái tóc màu nâu nhạt, đêm yên tĩnh, tiếng cười ngang ngược vang vọng trên boong tàu, "Nếu đã chìm trong bùn lầy, thì còn có gì đáng sợ nữa?"

Cho dù không làm chuyện này, bọn họ vẫn sẽ chết. Bất kể trụy lạc cũng vậy, cứu chuộc cũng vậy, hai người đều cùng phải chịu.

Giang Hằng nhìn dáng cười ngang tàng của Vu Tử Thạc, khóe miệng cũng cong lên, nhấc tay, vòng ra sau lưng, khống chế biến thành cái ôm, cánh tay to rộng men sâu vào trong mái tóc sau đầu đối phương, di động nửa thân trên, môi đặt lên môi. Ngón tay thon dài của Vu Tử Thạc men theo đường nét sau lưng Giang Hằng di chuyển dần xuống, trong tầm mắt, chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của y là bầu trời xanh lam cao vợi, "Nhìn mặt người khác khi đang hôn là sở thích của anh sao?"

Giang Hằng nhìn vào đôi mắt gần ngay trước mặt đó, con mắt màu hổ phách giống như ánh mặt trời rọi ra từ đám mây sau cơn mưa, "Sợ anh chạy mất, không được sao?"

"Giang Hằng sẽ không nói lời này?" Vu Tử Thạc cười vang, lại hôn lên môi Giang Hằng, y nhớ rất rõ, người đàn ông này không chỉ một lần từng nhấn mạnh, bất luận y chạy đến chân trời góc biển nào, hắn nhất định có thể tìm được y.

"Bớt ồn ào đi." Bầu trời tối thui dần chuyển xám, Giang Hằng lại đoạt đi đôi môi trước mặt, sau đó, hắn nhắm mắt lại.

Đường nét cứng rắn trên mặt hoàn toàn mềm đi, khi Giang Hằng thả sức hôn Vu Tử Thạc, trông thật độc tài, độc tài lại thâm tình.

Thì ra, khi Giang Hằng hôn sẽ có biểu tình này.

Nhắm chặt đôi mắt đang híp, Vu Tử Thạc dùng răng nhẹ cắn môi Giang Hằng, đầu lưỡi nhân khoảnh khắc đó len vào trong khoang miệng Giang Hằng, liếm láp cuốn lưỡi đối phương. Giang Hằng lập tức đáp lại cũng hết sức nhiệt tình, mạnh mẽ hấp duyện đầu lưỡi y. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, nhiệt độ hơi thở cũng có sự ăn ý dị thường.

Thời gian chậm trãi trôi qua, nụ hôn nồng nhiệt của họ hoàn toàn châm lên ngọn lửa dục vọng, thân thể dán sát vào nhau truyền đến hơi thở tương đồng, dưới khoảng cách này, ai cũng đừng mơ che giấu.

Từ phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đương nhiên không thoát khỏi tai Vu Tử Thạc, y cười trộm rồi đột nhiên co đầu gối lên tông vào người Giang Hằng, giống như sớm đã dự liệu được, Giang Hằng nắm lan can nghiêng người nhảy lên, quanh một vòng bên ngoài lan can, rồi trở lại mặt sàn: "Xem ra trước mặt anh bất cứ lúc nào tôi cũng không thể sơ ý."

Nắm đấm ập vào mặt, Vu Tử Thạc nghiêng đầu né tránh, khóe môi hiện lên nụ cười khiêu khích. "Nói rõ anh vẫn còn chưa đủ chuyên tâm." Quyền cước đều dùng, nhanh chóng phát động công kích.

Người trên boong từ từ nhiều lên, bọn họ vốn muốn ra xem mặt trời mọc, nhưng lại bị trận quần nhau vào sáng sớm của hai người trẻ tuổi anh tuấn này thu hút lực chú ý, Ngụy Viễn đứng ở cầu thang đốt điếu thuốc, dựa người vào vách tường, ánh mắt hắn cũng giống như những người khác bị hai người đàn ông đánh nhau khó tách kia cuốn hút, thật là tinh lực dồi dào mà, hại hắn hiện tại cũng muốn tìm người đánh một trận.

Trời dần sáng, tia sáng vàng xuyên qua mặt biển, sóng biển màu trắng cuộn lên, trong sự tán thưởng ngưỡng mộ của mọi người, trận đánh nhau của Vu Tử Thạc và Giang Hằng nhất thời dừng lại, không hẹn mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net