Khúc 3 - Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Duẩn Duẩn

Lúc này, tiếng chuông cửa kịp thời reo vang, hóa giải sự lúng túng nơi cô. Nguyễn tiên sinh liếc mắt nhìn cửa phòng, đến khi trông lại, mặt mày vẫn lạnh tanh như cũ: "Lát nữa xem tôi chỉnh đốn em thế nào!" Nói đoạn, mới bước ra mở cửa.

Vị khách không mời mà đến lần này là Cave và Marvy.

"Tôi hỏi được rồi." Động tác tự nhiên như ai của Cave giống hệt khi ở phòng Ân Tĩnh, đợi Marvy đi vào, anh ta liền trở tay khóa cửa lại: "Có thể thả ấu trùng vào phòng 2408, chỉ có người trong khách sạn mà thôi."

Ân Tĩnh cau mày: "Là dì dọn vệ sinh mới nãy nói thế ư?"

"Bà ấy không dám thưa, nhưng nom bộ dạng ấy cũng mười phần chắc chắn." Marvy kể lại: "Tớ hỏi bà ấy có phải là người của khách sạn hay không, tuy trông bà ấy có vẻ sợ phiền toái, nhưng quả thực không dám chối."

"Xem chừng là thế." Ân Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Đông Đình, giữa hai đầu lông mày như đang nhắc nhở anh suy đoán vừa mới rồi của mình: "Có điều rốt cuộc người đó là ai? Và tại sao lại muốn làm hại tớ?"

"Chỉ có một khả năng, tối nay cậu đã đắc tội mẹ con nhà họ Hà." Hàm ý của Marvy rất rõ ràng - cô nàng cho là chuyện này do Hà Thu Sương gây nên.

"Còn Sơ Vân thì sao?" Ân Tĩnh không cho là vậy: "Marvy, giờ tớ đang nghi ngờ lý do khiến Sơ Vân nhập viện là do ai đó đã thả những con ấu trùng này trong phòng. Nếu như người muốn hại tớ là Hà Thu Sương, vậy chuyện xảy ra với Sơ Vân thì sao? Hà Thu Sương không bao giờ làm hại Sơ Vân đâu?"

Marvy trầm mặc.

Ân Tĩnh đành đề ra một kế dĩ bất biến ứng vạn biến: "Kẻ có ý đồ hãm hại tớ hẳn đã biết tối nay tớ sẽ xảy ra chuyện, bằng không ngày mai chúng ta cố gắng quan sát kỹ, xem có ai để lộ sơ hở không?"

Phải tội, trên thực tế, ước vọng thì tròn đầy mà hiện thực thì lại gầy còm khe khắt.

Hôm sau lúc mọi người chạm mặt nhau trong phòng ăn sáng, Ân Tĩnh cẩn thận quan sát tất cả những người cùng xuất hiện với họ - cách nói chuyện, điệu bộ đi đứng, phong thái cười, kiểu gật đầu và thậm chí là cả lúc giáp mặt - nhưng hết thảy trong số họ đều không có sự gì khác lạ. Bất cứ ai thấy cô với anh đi cùng nhau, cũng xem đó như một lẽ hiển nhiên. Dĩ nhiên, ngoại trừ Hà Thu Sương.

Vừa thấy Ân Tĩnh và Nguyễn tiên sinh ngồi chung một chỗ, mặt cô ta liền xụ xuống, nện mạnh đôi giầy cao gót ba tấc "cộc cộc" xuống sàn nhà, rảo bước đến chỗ bàn Nguyễn tiên sinh: "A Đông, em có chuyện muốn nói với anh."

Nguyễn Đông Đình vốn đang xem thực đơn, nghe thế bèn giao thực đơn cho Ân Tĩnh: "Em tới đây." Sau đó quay đầu lại: "Vừa hay, anh cũng có chuyện muốn nói với em."

Cứ thế cả hai cùng rời khỏi phòng ăn.

Marvy thấy bọn họ nói chuyện một lúc lâu mà vẫn chưa trở về, bèn sốt ruột thúc giục Ân Tĩnh: "Đi xem thử đi, ngồi ngẫn ra đấy làm gì?"

Ân Tĩnh chỉ cười giả lả lấy lệ. Lại qua nửa ngày, Marvy thấy cô không có ý định thám thính, bèn dứt khoát giằng lấy bát đũa của cô, rồi đặt mạnh xuống bàn: "Làm vợ mà làm kiểu như cậu, chị đây thấy hổ thẹn giùm cậu!" Dứt lời, liền đanh gọn kéo cô đi về hướng hai người kia mới rời khỏi ban nãy.

Nguyễn tiên sinh và Hà Thu Sương đang nói chuyện trong một phòng riêng ở gần đó. Ân Tĩnh vừa lại gần, đã nghe thấy chất giọng cuồng nộ của Hà Thu Sương: "Vậy anh cũng không thể hùa theo họ để đối phó với em! Anh có biết thủ đoạn của Nhan Hựu Vũ đê tiện đến dường nào không? Giờ ai cũng xem em như mụ đĩ thỏa mồi chài đàn ông..."

"Đó là do tự em chuốc lấy!"

Thu Sương chết cứng, sửng sốt đến độ không tài nào tin nổi. Hai người ở ngoài phòng chỉ cảm thấy bầu không khí nhất thời ngưng đọng, tiếp đó là giọng nữ níu xuống thật thấp: "Vậy nên dù em có nói thế nào, anh cũng không tin em đúng không?"

Người đàn ông chẳng buồn đáp lời.

"Em nói em không nhét sợi dây chuyền vào túi Ân Tĩnh, em nói em vô tội, em nói Nhan Hữu Vụ xử oan em, em có nói cả trăm lần anh cũng không tin em, đúng không?!"

"Đúng!"

"Nguyễn Đông Đình!"

"Kể từ chuyện chi phiếu ba mươi vạn tệ kia, Thu Sương, anh đã không biết câu nào của em là thật, câu nào là giả nữa rồi."

Bên ngoài phòng, Marvy cười khoái trá, nháy mắt với Ân Tĩnh: "Không phải không có báo ứng, mà là thời chưa đến." Có điều tâm tư Ân Tĩnh lúc này đã sớm bay vào trong phòng, bên tai cô giờ đây chỉ còn tiếng gào thét cuồng loạn của Hà Thu Sương: "Chuyện chi phiếu vốn chỉ muốn anh bớt để tâm tới Ân Tĩnh mà thôi! Nhưng A Đông, lần này là sợi dây chuyền mấy trăm vạn! Xử lý không xong là sẽ hại người ngồi tù đấy! Anh nghĩ em làm được loại chuyện thất đức ấy sao?"

Trong giọng người đàn ông chứa đầy sự mỉa mai: "Hóa ra em cũng biết sẽ hại người ngồi tù."

Không cần thiết phải nghe thêm nữa.

Ân Tĩnh khẽ cười với người đàn ông trong phòng riêng, mặc dù anh không nhìn thấy, cô cũng đã an lòng, kéo cô bạn thân nóng nảy của mình: "Đi thôi."

Giống như người đứng giữa sa mạc chờ đợi con thuyền trong vô vọng, bỗng dưng tìm thấy ốc đảo và hoa hồng. Dẫu cho con thuyền ấy chưa tới, nhưng giữa sa mạc đã mọc lên bụi hồng, như thể trong u mê tăm tối, dẫn lối cho những con thuyền đang trôi lạc phiêu lãng.

Anh có đến hay không, cũng chẳng còn quan trọng.

Bởi lẽ, cô đã biết đủ rồi.

Bên ngoài phòng riêng, hai bóng người càng lúc càng xa dần, song không ảnh hưởng tí nào đến cuộc chiến nảy lửa ở bên trong. Mặt Thu Sương đã giàn giụa nước mắt, làm trôi luôn cả lớp trang điểm tinh tế ban đầu: "A Đông, anh bắt đầu bảo vệ cô ta, phải không?"

Nguyễn Đông Đình không nói năng gì, chẳng qua chỉ mím môi, cơn giận trong anh vẫn chưa nguôi.

"Còn lời hứa của anh thì sao? Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời..."

"Đủ rồi! Chăm sóc em không có nghĩa là dung túng cho em vô cớ gây sự! Lần trước em tát cô ấy ở khách sạn, anh nể mặt em mới phẫu thuật xong, tâm trạng chưa ổn định, không thèm so đo với em. Lần này em còn được nước vẽ thêm chuyện. Thu Sương, có đôi lúc anh thật sự nghi hoài, Hà Thu Sương thẳng thắn, phóng khoáng của khi xưa đã biến mất rồi chăng!"

***

Lúc trở lại bàn ăn, sắc mặt Nguyễn Đông Đình vẫn còn xanh mét. Marvy dùng xong bữa liền rời đi, Ân Tĩnh gọi một ly cà phê Blue Mountain và sandwich cho anh, kèm theo một phần salad nhỏ. Nguyễn Đông Đình khẽ đưa mắt nhìn thử: lê, dưa hấu, thanh long, dưa chuột, và cả... khổ qua?

Anh chau chặt hàng mày: "Nguyễn phu nhân, em nghĩ bây giờ tôi cần hạ hỏa có phải không?"

"Một chút ạ." Ân Tĩnh cười tủm tỉm, mặc dù trông anh có vẻ bất mãn, nhưng vẫn cầm dao nĩa lên dùng, trong lòng cô không khỏi thấy mềm mại: "Hôm qua anh bắt em về, là vì sợ em ở lại sẽ xảy ra chuyện giống Sơ Vân phải không?"

"Nếu không em nghĩ thế nào?" Người nào đó dời ánh mắt khỏi dĩa đồ ăn, liếc cô một cái: "Để dễ ngoài luồng hơn? Hay dễ hành động bí mật hơn?"

Gò má Ân Tĩnh ửng đỏ, nhớ lại chuyện tối qua, cô chỉ muốn đào một cái hố rồi chui luôn xuống dưới. Sau khi Marvy và Cave lui ra, người họ Nguyễn nào đó đã lanh lẹ đe cô "Để xem lát nữa tôi chỉnh đốn em thế nào", giọng điệu như mài dao xoèn xoẹt, trưng bộ mặt rét buốt y bây giờ như đúc: "Nói đi, mặt nặng mày nhẹ suốt cả đêm, đang nghi ngờ chuyện gì?"

"Không, không có ạ..."

"Không à? Không có mà cả tối dám xị mặt với tôi?" Anh hừ lạnh, thấy cô sống chết không thừa nhận, tiếp tục nói: "Sau khi xem camera, nghi ngờ tôi với Thu Sương qua lại với nhau?"

Nỗi băn khoăn mất mặt cứ thế bị vạch trần, Ân Tĩnh thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Ngay sau đó liền nghe thấy anh hoạch: "Em nghĩ Thu Sương bị bệnh gì? Cảm lạnh? Sốt cao?" Anh lạnh lùng nguýt cô: "Cô ấy là bệnh nhân mắc chứng u rê huyết cao giai đoạn cuối. Em còn nghĩ tôi làm loại chuyện đó với cô ấy? Trần Ân Tĩnh, em tưởng tôi là cầm thú à?"

"Hay trong mắt em, tôi vốn là cầm thú?"

"Không có! Tuyệt đối không có!" Cô gấp đến độ hai tay khua khoắng loạn xạ, chỉ sợ khua không mạnh sẽ không thể hiện được thành ý, lại để cho ai đó được nước lấn tới.

Nhưng người nọ không hề cảm kích: "Nghe nói đêm nay phòng em không ngủ được?"

Rõ là những lời chẳng liên quan gì nhau, nhưng lại khiến lòng Ân Tĩnh giăng đầy sự cảnh giác.Quả nhiên, ngay giây tiếp theo liền nghe thấy anh thấp giọng nói một cách nhẹ nhàng và nguy hiểm: "Vậy chi bằng tối nay ngủ tạm trên sàn nhà một đêm?"

Cô trừng to hai mắt như chuông đồng - ngủ trên sàn nhà?

Vào đầu xuân, trời vừa ấm vừa lạnh, dù có trải thảm cùng với một tấm chăn, sàn nhà vẫn lạnh cứng như băng, mà cô vẫn đang mặc chiếc đầm đen ban tối. Từ bữa tiệc dùng thử đến giờ, cô vẫn chưa trở về phòng mình, làm sao có thể thay quần áo chứ?

Như một lẽ đương nhiên, họ Nguyễn nào đó nhìn thấy tình cảnh túng quẫn này, mới cho cô ở lại. Anh mở tủ quần áo ra, như cười như không ném cho cô chiếc áo sơ mi: "Mặc cái này."

Chỉ là chiếc áo sơ mi này - Ân Tĩnh cực kỳ khó xử cầm chiếc áo so người mình - sao mà ngắn thế chứ!

"Người phạm lỗi còn muốn đãi ngộ tốt à?" Môi mỏng của anh gần như kề sát lỗ tai cô: "Do dự nữa thì ngay cả áo sơ mi cũng không có mà mặc."

Ân Tĩnh kinh hãi, tức tốc chạy ùa vào phòng tắm.

"Thời gian tôi lấy áo choàng là hai phút, hai phút nữa còn chưa thay xong, tôi sẽ vào thay giúp em - tốc độ!" Thật đúng là quá đáng!

Đêm đó, Ân Tĩnh mất ngủ.

Người ngủ trên giường ngược lại có thể đánh một giấc ngon lành. Thoải mái tắm rửa xong, khoan khoái nằm trên giường đọc báo, thấy Ân Tĩnh không dám hó hé gì lặn qua lộn lại ở dưới đất, đại gia nào đó chỉ nhướng cao khóe miệng, sau đó... lại tiếp tục thư thái đọc báo của mình.

Cũng không biết trở mình bao nhiêu lần, ngọn đèn phía bên kia giường mới thu bóng nhỏ dần. Cô nhắm mắt lại, trong cơn hỗn độn nửa tỉnh nửa mê, dường như có một đôi tay ấm áp áp sát vào người mình.

Cặp mắt cô choàng mở: "Á..."

"Là tôi." Chất giọng trầm trầm của anh trong đêm tối khuấy động màng nhĩ cô, sau đó một đôi tay hữu lực ôm lấy cô, bế cô từ dưới thảm lên giữa giường Simmons.

Nơi đó chắc hẳn là chỗ anh vừa nằm nên mới ấm áp thế.

Hiềm nỗi, lúc vùi vào chăn ấm, Ân Tĩnh ngược lại không ngủ được, trợn tròn mắt trong bóng tối thật lâu. Người đàn ông nằm bên cạnh cuối cùng cũng phát giác sự khác thường: "Còn chưa ngủ?"

Bấy giờ Ân Tĩnh mới cắn môi, hồi lâu sau bèn dè dặt mở miệng: "Nguyễn tiên sinh, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"

"Chuyện gì?"

Sự im lặng đột nhiên bao trùm cả bóng tối, cho đến khi Nguyễn tiên sinh "ừ" một tiếng, cô mới dám ngắt ngứ hỏi: "Mới rồi anh nói Hà tiểu thư bị u rê huyết cao, anh không thể cùng cô ấy, cùng cô ấy... à, ừ, phát sinh quan hệ đó, nhưng, nhưng bệnh của cô ấy cũng không phải một sớm một chiều..."

Lời cô nói lộn xộn mà không có trật tự, nói một đoạn rồi lại ngắt, ngắt một đoạn rồi lại nói, đợi mãi vẫn chưa nêu rõ được nguyên do.

Sau lưng truyền đến một thanh âm trầm thấp, cũng không biết anh đang cười hay là đang thở dài: "Đây là lý do em không ngủ được?"

Ân Tĩnh hơi lúng túng, quyết im lặng tới cùng.

Nguồn nhiệt ấm áp dường như đang di chuyển về phía cô, Ân Tĩnh đưa lưng lại với anh, cơ thể có phần khẩn trương cứng nhắc. Đến lúc này, cô mới chắc âm thanh vừa mới rồi là tiếng cười xen lẫn tiếng thở dài của anh: "Tôi thừa nhận mình không phải là một người chồng tốt, nhưng Ân Tĩnh", anh dừng lại, một hơi thở ấm nóng phớt qua cần cổ cô: "Tôi cũng không khốn nạn đến mức đó."

"Dạ?" Ân Tĩnh bất thình lình xoay người, bấy giớ mới nhận ra anh gần mình đến thế: "Ý anh là..."

"Được rồi, ngủ đi." Nguyễn Đông Đình không muốn nói thêm nữa.

"Nhưng..."

"Đã nói đến mức đó rồi còn muốn hỏi nữa ư? Ngủ!" Bàn tay anh ngang ngạnh che hờ đôi mắt cô.Được rồi, dẫu sao đêm đã muộn như vậy, vấn đề cô muốn hỏi dường như cũng đã có đáp án...

Một đêm ngon giấc không mộng mị.

***

Nghĩ đến đây, khóe miệng Ân Tĩnh kiềm lòng chẳng đặng khẽ gợn lên, song ánh mắt kia vẫn còn đang nhìn cô chăm chú: "Cười phấn khởi thế, tối nay lại muốn ngủ sàn nhà nữa phải không?"

"Tối nay?" Cô không rõ: "Tối nay phòng em cũng có thể ngủ, lát nữa em sẽ cho người..."

"Nguyễn phu nhân, bây giờ cả khách sạn đều biết em là vợ tôi rồi. Chia phòng ngủ? Em muốn người ta nghĩ em có vấn đề, hay là chồng em có vấn đề?"

Mặt cô đỏ lựng.

Ánh mắt kia vẫn dán chặt trên người cô, nhìn cô cúi đầu, rồi lại cúi đầu, như muốn đối mắt với tim mình. Cuối cùng, cô thật sự hết chịu nổi, bèn thẳng thắn thưa chuyện: "Em đến viện thăm Sơ Vân trước đây ạ."

Chắc hẳn người ở cùng Sơ Vân trong phòng bệnh bây giờ là người dọn vệ sinh đã đến lấy đồ cho con bé tối qua.

Vừa đi tới cửa phòng, Ân Tĩnh liền nghe thấy bên trong vọng ra một tiếng nói trầm trầm.

Đó là giọng của một người đàn ông trung niên, tuổi chạc khoảng 50 hoặc 60. Không biết ông ấy nói những gì, rất mau, Ân Tĩnh nghe thấy Nguyễn Sơ Vân vội đáp: "Bác Hà đừng nói thế ạ. Chị Thu Sương là bạn tốt của cháu. Cháu bảo vệ chị ấy là chuyện nên làm..."

Xem chừng là cha Hà Thu Sương, chỉ có điều - bảo vệ? Tại sao con bé lại nói "bảo vệ"?

Trong phòng, giọng Sơ Vân vẫn tiếp tục vang vọng: "Về phần dì Lý, Bác Hà đừng đuổi dì ấy được không ạ? Nếu chẳng phải dì ấy kịp thời phát hiện, e rằng cháu đã hết đường cứu chữa rồi."

Khốn nỗi, người đàn ông nghe xong câu này lại càng tức giận hơn: "Kịp thời phát hiện? Nếu chả phải dì Lý đến trễ, làm vệ sinh không đúng theo thời gian yêu cầu, cháu đã chẳng phải nằm đây đến bây giờ!"

"Đó là vì nhà dì Lý có việc..."

"Thôi được rồi, Sơ Vân ạ. Bác biết cháu bụng dạ nhân từ, nhưng Hà Thành có quy định..."

Bụng dạ nhân từ? Ân Tĩnh đứng ngoài phòng bệnh không khỏi nhếch môi - trong ấn tượng của cô, Nguyễn Sơ Vân và bụng dạ nhân từ dường như chả liên quan gì cả?

Ấy nhưng những gì diễn ra tiếp đó đã khiến cô hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cô bé này.

Ngày Sơ Vân xuất viện, đoàn người đã thu dọn hành lý, nhanh chóng rời khỏi Hạ Môn.

Trên máy bay, Ân Tĩnh ngồi cùng Nguyễn tiên sinh, Marvy ngồi chung với Cave, còn bên kia, người ngồi cùng Sơ Vân là dì Lý.

"Sao em cứ nhìn Sơ Vân mãi thế?" Rõ ràng sự chú ý của Nguyễn tiên sinh hoàn toàn đặt vào tờ tạp chí tài chính, vậy mà vừa lên tiếng, đã chỉ ra chính xác động tác nhỏ của cô.

Ân Tĩnh thu ánh mắt: "Đột nhiên em thấy bụng dạ Sơ Vân tốt vô cùng."

Vốn dĩ chuyện dì Lý bị đuổi không hề liên quan đến con bé, vậy mà đại tiểu thư ấy lại vỗ ngực hùng hồn: "Sợ gì chứ? Cùng lắm về Hồng Kông với cháu, vớ bừa một chỗ cũng có công việc làm!" Sơ Vân nhiệt tình như vậy, dì Lý sao có thể từ chối?

Điều hiếm hoi là Nguyễn tiên sinh ban đầu không đồng ý. Nhưng Sơ Vân từ trước đến giờ luôn sợ anh nhất, lại nhõng nhẽo sơn sớt ngọt nhạt hơn nửa ngày trời, thậm chí còn xụ mặt, mời Ân Tĩnh là người bản thân ghét nhất từ trước đến nay ra mặt nói thay mình - dụng tâm như vây, quả thật làm người ta phải thay đổi cách nhìn triệt để.

Song, trên thực tế, luôn có một số chuyện mà Ân Tĩnh không biết. Chẳng hạn như sau khi Sơ Vân nói hết nước hết cái mà không có hiệu quả, Ân Tĩnh ra sức thuyết phục mấy câu cũng không có hiệu quả, Sơ Vân đành lẳng lặng kéo anh mình ra ngoài: "Thật ra, em nhất quyết để dì Lý về cùng là có một lý do."

"Lý do gì?"

"Em đoán, hình như dì Lý biết ai là người thả ấu trùng - hôm nọ em có nghi ngờ một bảo vệ trong Hà Thành, vì anh ta thất lễ với khách và bị em bắt gặp, thế là em bèn dạy dỗ anh ta một trận thay bác Hà. Nhưng khi em kể với dì Lý về sự nghi ngờ này, dì ấy đã nói với em một cách chắc chắn rằng người thả ấu trùng không phải nam."

"Thế nên em đoán bà ấy thực sự biết gì đó?"

"Vâng! Nhưng khi em hỏi tiếp, làm đủ cách dì ấy cũng không chịu nói, như thể đang bảo vệ ai đó."

"Thế nên em muốn đưa bà ấy theo, rồi từ từ nói chuyện?"

"Vâng."

Anh trầm tư chốc lát: "Anh sẽ cho người điều tra rõ lai lịch của bà ấy, đảm bảo không có vấn đề gì, mới để em đưa về."

Tất nhiên, đoạn đối thoại trên, Ân Tĩnh không nghe được chữ nào.

Nghĩ đến đây, Nguyễn tiên sinh nở nụ cười sâu xa: "Tôi thấy bụng dạ em tốt hơn nhiều đấy chứ.""Dạ?"

"Ngày nào cũng bị chế giễu, mà còn nói tốt thay người ta."

Ân Tĩnh không nói nên lời.

Marvy ở phía trước nghe thấy vậy liền hào hứng quay đầu: "Đâu chỉ thế? Ngày nào cũng bị chồng hắt hủi, mà còn nói tốt thay ông chồng!"

"Thế à?" Nguyễn Đông Đình nhướng mày, nghé trông Ân Tĩnh đang bối rối.

Sau khi "kích nổ" xong, tiểu thư Marvy mới hài lòng quay đầu, bỏ lại cặp vợ chồng nào đó. Sự xấu hổ của cô vợ còn chưa kịp nguôi ngoai thì anh chồng đã giương một vẻ mặt kiêu ngạo, bổ thêm nhát nữa: "Ông chồng mà cô ta nói, không phải là tôi chứ?"

"..."

Hôm đó khi về đến nhà đã là giờ ăn tối, vậy mà những người đáng lẽ phải bận rộn trong bếp lại đứng hết ngoài cửa. Vừa thấy Ân Tĩnh bước xuống xe, liền niềm nở lên đón.

"Vất vả, vất vả quá. Mợ Cả cứ từ từ đã ạ."

"Cực quá, cực quá ạ. Mợ Cả để con cầm túi cho ạ."

Ân Tĩnh choáng váng mặt mày - rõ rành chiếc vali đang nằm trong tay Nguyễn tiên sinh, còn cô chỉ xách một cái túi nhẹ tênh như bông, ấy thế mà đám người này lại ân cần đến mức hận không thể dùng kiệu tám đài nghênh đón cô vào cửa.

"Chuyện này... sao kỳ thế nhỉ?"

"Chẳng phải em nói chồng em ruồng rẫy em sao?" Nguyễn tiên sinh trả lời hết sức đương nhiên: "Giờ thế nào? Còn thấy bị ruồng rẫy nữa không?"

Trời ạ, chẳng ruồng rẫy, thật sự chẳng ruồng rẫy tẹo nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net