Khúc 6: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Duẩn Duẩn

"Anh có còn nhớ em từng nói, nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời là gì không?"

"Là vào đêm tân hôn, anh chỉ mải nhớ đến Hà Thu Sương của mình, mà quên mất nâng chén rượu giao bôi với em."

"Bây giờ bổ sung, vẫn còn kịp chứ?"

***

CHƯƠNG 26

Gió thổi báo giông tố sắp đến.

Tình trạng trong nhà như dầu sôi lửa bỏng.

Ân Tĩnh vừa bước vào cửa, đã thấy mẹ chồng và Nguyễn Đông Đình giấu mình trên lầu mấy ngày nay, đồng loạt đi xuống phòng khách dưới lầu một. Hai người ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tiếng khóc thê lương quanh quẩn khắp sảnh nhà.

Phát ra từ vị khách không mời mà tới, nhất quyết trú lại cho bằng được, Hà Thu Sương. Cô nghe thấy cô ta đang sụt sùi kể lể: "Cháu cũng không muốn nói điều này vào lúc này, nhưng cô nàng họ Nhan kia tự dưng lại đi khám xét phòng của cháu. Rốt cuộc cô ta có ý gì? Bác gái, A Đông..."

Ân Tĩnh và Marvy nhìn nhau, kinh ngạc bội phần: Nhanh như vậy? Họ vừa chân trước rời khách sạn, Hà Thu Sương đã nhận tin tức ngay tức thì?

Hà Thu Sương đầu này vẫn còn đang ỉ ôi: "Kể thật cháu cũng chẳng muốn đòi hỏi chuyện công bằng, nhưng ngẫm kỹ họ vẫn nên cho cháu một lời giải thích đàng hoàng..."

Bấy giờ, Ân Tĩnh tới bên người cô ta, vô cùng điềm tĩnh và nghiêm túc, trong khẩu khí không có mảy may đuối lý nào: "Nếu vậy, xin Hà tiểu thư hãy giải thích với chúng tôi một chuyện," giọng cô đột nhiên len vào giữa căn phòng đầy thê lương, tiêu điều: "Tại sao điện thoại của Sơ Vân lại ở trong phòng cô!"

Trong nháy mắt, cả phòng lặng như tờ.

Một câu như bom nguyên tử nổ tung giữa đám người, ai nấy đều giật mình sững sờ.

Cho đến khi Tú Ngọc đứng bật dậy: "Con nói gì?" Giọng bà khiếp đảm và hoảng sợ đến mức bị bóp méo: "Ân Tĩnh, con vừa mới nói gì?!"

Ân Tĩnh lấy điện thoại ra khỏi túi xách, đặt vào lòng bàn tay run rẩy của Tú Ngọc: "Mẹ, mới rồi nhân viên dọn dẹp đã tìm thấy cái này trong phòng Hà tiểu thư."

Màu đen, hình chữ nhật, là chiếc Nokia nhẹ nhàng có chức năng tiên tiến nhất hiện nay, trên thân máy còn treo lủng lẳng sợi dây nhỏ mà Sơ Vân thích nhất, phía sau còn dán bức hình của con bé.

Tú Ngọc thẫn thờ nhìn nó, một lúc sau, hai chân bà mềm nhũn, bất thình lình đổ khuỵu xuống sô pha.

Ân Tĩnh lúc này đã chuyển hướng qua Hà Thu Sương: "Sáng hôm qua tôi có gọi vô số cuộc vào chiếc điện thoại này, trong đó có hai lần bị người ta cúp máy. Hà tiểu thư, người đó là cô phải không?"

Nhất thời, phòng khách tĩnh lặng như chết.

Đúng rồi, đúng rồi, mọi người đều nhớ! Sáng hôm đó, Ân Tĩnh đã gọi rất nhiều cuộc vào chiếc điện thoại này, hai lần trước đó rõ ràng có đổ chuông! Nhưng đều bị người ta cúp ngang!

Khốn nỗi, chẳng phải lúc đó Sơ Vân đã bị sát hại rồi hay sao?

Thu Sương bấy giờ mới kịp phản ứng: "Cô nói bậy gì đấy? Trần Ân Tĩnh, cô đừng có đặt điều vu khống! Không thể nào có chuyện đấy!" Cô ta bỗng dưng đứng phắt dậy, cùng lúc Tú Ngọc ngã ngồi xuống, nom có vẻ cực kỳ buồn cười.

Ân Tĩnh không trả lời cô ta, ngược lại, Marvy cười khinh khỉnh bước đến chỗ cô ta: "Không thể nào có chuyện đấy? Vâng, thưa Hà tiểu thư, tôi cũng buồn bực lắm đấy, làm sao điện thoại của Sơ Vân đã chết lại được giấu ở dưới gối cô chứ?" Quay đầu nhìn Nguyễn Đông Đình, thấy sắc mặt anh gay gắt hơn trước, Marvy bèn đanh giọng: "Nguyễn tiên sinh có hiểu ý tôi không? Điện thoại của em gái anh được giấu trong phòng của người đàn bà này, hơn nữa, sau khi tôi và Ân Tĩnh quan sát máy theo dõi, phát hiện từ đêm đó đến nay, Sơ Vân chưa từng vào phòng của cô ta! Chuyện lạ lùng như vậy, Nguyễn tiên sinh có cần phải kiểm tra kỹ càng lại chút không?"

"Xuyên tạc!" Hà Thu Sương hét rầm trời, hốt hoảng quay sang Nguyễn Đông Đình: "A Đông, anh phải tin em. Em không hề nói dối anh, anh phải tin em!"

"Thật sao? Cô không hề nói dối anh ấy ư?" Bên cạnh chợt có người bật cười.

Thanh âm nhẹ nhàng, nụ cười châm chọc. Là Ân Tĩnh hiền lành và yếu đuối từ xưa đến nay!

Nguyễn Đông Đình vẫn ngồi đó, không có bất kỳ phản ứng nào. Cô cất bước đi tới, từng bước dồn ép Hà Thu Sương. Trong đôi mắt kia, chứa đựng sự đanh thép, không giống với Trần Ân Tĩnh của ngày thường: "Lần đó ở khách sạn, tôi mang một bình canh bồi bổ dạ dày đến, bị cô chặn lại ở giữa đường. Cô hiên ngang bưng nó đến phòng làm việc, rồi nói với anh ấy rằng đây là thành quả cả buổi chiều của cô; Trong bữa tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của ông Vương, cô cố ý giẫm lên góc váy của tôi khi tôi đi mời rượu, nhưng lại nói với anh ấy rằng cô rất đồng cảm với tôi; Lần đó tôi lên cơn sốt 39 độ, trong lúc anh ấy ở bệnh viện canh tôi truyền nước biển, cô gọi điện đến bảo bệnh cũ tái phát, ép anh ấy phải tới chỗ cô cho bằng được, nhưng nhân viên Nguyễn thị lại thấy chiều hôm đó cô vẫn khỏe khoắn đi mua sắm với Sơ Vân ở Vịnh Đồng La. Còn gì nữa không? Muốn tôi nói tiếp không? Về tờ chi phiếu ba trăm vạn, hay về sợi dây chuyền kim cương?"

"Cô..."

"Nhưng vấn đề mấu chốt, tôi còn chưa nói đến!" Cô đã lấn tới trước mặt cô ta, rõ ràng là người phụ nữ nhỏ nhắn và mảnh mai, vậy mà đứng trước một Hà Thu Sương cao ráo, cô như được truyền thêm luồng sức mạnh vô hạn.

Khắp phòng không có một tiếng động, duy chỉ mình cô đứng trước Hà Thu Sương, mang một vẻ lạnh lẽo và tức giận chưa từng thấy bao giờ, đanh gọn chất vấn: "Mọi người đều nói máy theo dõi trong phòng bếp là do Sơ Vân lắp? Nhưng đâu ai biết Sơ Vân đã nói gì với tôi vào cái đêm con bé rời khỏi nhà?"

Cả sảnh đường im ắng, tất cả mọi người đều dán mắt vào người phụ nữ đang phẫn uất vô cùng. Cô thẳng thừng vạch trần: "Sơ Vân nói với tôi rằng, người gắn máy theo dõi... tên là Hà Thu Sương! Hà Thu Sương, giờ cô còn lời gì muốn nói nữa hay không?"

Bầu không khí gần như bị ngưng trệ, trong gian phòng này khó mà di chuyển được.

Cho đến khi một tiếng hét chói tai rú lên: "Cô nói bậy!"

Ngọn lửa chực bùng cháy, dai dẳng mãi cho đến khi lên đến đỉnh điểm.

"Cô hàm hồ vừa thôi! Làm sao tôi có thể gắn được? Thời gian đó, tôi còn không hề bước nửa chân vào cửa nhà họ Nguyễn!"

"Vậy ý cô là, Sơ Vân vu oan cô?"

"Sơ Vân vốn dĩ không biết chuyện!"

"Thế nếu ngay cả cha cô cũng thừa nhận thì sao?"

"Cô nói gì?" Thu Sương sửng sốt, giọng bỗng nhiên dịu lại: "Cô nói ai? Cha tôi?"

Nom cô ta hết sức thảng thốt, như thể... cô ta thực sự vô tội.

Những người đứng ngoài cuộc dường như vẫn chưa hình dung ra sự tình. Bàng quan xem đám cháy, nhưng cũng chỉ vài giây sau, âm mưu của phía bên kia đã thay đổi đến long trời lở đất. Ân Tĩnh lạnh tanh, nhìn xoáy sâu vào cô ta: "Phải, cha cô!"

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Rốt cuộc, một giọng nói chen vào cuộc tranh cãi.

Là Nguyễn Đông Đình.

Quay đầu lại, chỉ thấy anh đang cau hàng mày, nghe xong lời nói của Ân Tĩnh, anh bèn vặn hỏi cô: "Em nói, máy theo dõi là do Thu Sương gắn?"

"Không! Hoàn toàn không phải em..."

"Câm miệng!" Anh thậm chí chẳng thèm nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm ghim chằm chặp Ân Tĩnh. Sau đó, anh nghe thấy giọng nói tỉnh táo và khẳng định của đối phương: "Vâng. Cái đêm mà Sơ Vân rời đi, con bé đã kéo em vào phòng, rất bình tĩnh nói với em rằng, Hà Thành đã từng nhờ con bé giữ bí mật giúp Hà Thu Sương!"

Luồng khí lạnh từ từ lan ra khắp xung quanh, cơn ớn lạnh như gặm nhấm lòng người. Trong sự im lặng chết chóc, chỉ có Thu Sương vẫn phí công biện bạch: "Không phải, không phải, thật sự không phải..."

"Câm miệng!" Người bên cạnh bất thình lình rống giận, khiến ai nấy xung quanh đều kinh hãi.Là Tú Ngọc.

Lúc này mắt bà đỏ hoe, đôi tay siết chặt điện thoại di động, không rõ là tức giận hay sợ hãi, mà không ngừng run rẩy: "Tôi nói cho cô biết, Hà Thu Sương. Cho dù có hay không, cũng chẳng cần biết máy theo dõi có phải do cô lắp hay không, nếu để tôi tra được cô có liên quan đến cái chết của Sơ Vân..."

"Không đời nào!" Thu Sương hoảng đến độ chảy nước mắt: "Bác ơi, sao cháu có thể tổn thương Sơ Vân được, con bé là bạn thân nhất của cháu mà! Hôm đó lỡ miệng nói chuyện của Vương A Tam, hại Sơ Vân bị đuổi ra ngoài, cháu đã rất tự trách rồi, làm sao có thể làm tổn thương con bé được? Con bé là bạn thân nhất của cháu mà!"

Tú Ngọc không chút xao động, lạnh giọng ra lệnh cho quản gia: "Thím Trương, tiễn Hà tiểu thư ra cửa!"

"Không! Đừng, đừng mà, bác gái!" Thu Sương lập tức hoảng sợ: "Cháu không đi! Bác gái, cháu nhất định phải ở lại để chứng minh mình trong sạch! A Đông... phải, A Đông!" Nói đến đây, cô ta đột nhiên xoay người, chạy đến chỗ Nguyễn Đông Đình: "Anh phải tin em, em trong sạch, lần này em thật sự bị oan, A Đông..."

Người đàn ông cô ta cầu cứu chợt chau mày.

"A Đông!"

"Được rồi." Giọng anh không cao, nhưng khiến ai nấy đều tỏ vẻ khiếp sợ: "Mẹ, để cô ấy ở lại đi." Thanh âm trầm thấp, nhưng từng chữ rõ ràng.

"Đông tử!"

"Nguyễn tiên sinh..." Ngay cả Ân Tĩnh cũng khó tin nhìn anh.

Nhưng vô ích.

Lời vừa dứt, không biết anh nghĩ tới điều gì, chân dài liền rảo bước, rời khỏi nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Đông Đình đi đâu, không ai biết.

Mãi đến tận khuya mới về nhà, theo sau anh là Liên Giai Phu.

Đêm đã khuya, sau khi Liên Giai Phu đến an ủi Tú Ngọc, liền làm ổ trong thư phòng với Nguyễn Đông Đình. Không biết hai người đã nói gì, mãi đến một giờ sáng, Nguyễn Đông Đình mới trở về phòng.

Đoán chừng sợ đánh thức Ân Tĩnh, nên anh đã tắm ở tầng một rồi mới về lại phòng. Vậy mà lúc đẩy cửa vào, còn thấy Ân Tĩnh đang nằm trên giường viết gì đấy. Thấy anh vào, cô cũng không lên tiếng, cặp mắt theo thói quen liếc nhìn mái tóc anh. Thấy nó vẫn còn hơi ướt nước, cô bèn xuống giường, đến chỗ bàn trang điểm, lấy máy sấy tóc ra.

Từ đầu đến cuối vẫn giống như thường ngày, phải tội khi nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ ấy, anh bất giác nhận ra một vẻ u sầu giữa hai hàng mày cô.

Tiếng máy sấy ông ông vang lên, đôi mắt người đàn ông vẫn nhìn chăm chú gương mặt mộc mạc thuần khiết của cô qua tấm gương. Hồi lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng: "Trách tôi không?"

Cô dừng lại động tác: "Không ạ."

"Thật chứ?"

Ân Tĩnh không nói.

Không trách ư? Đương nhiên không phải là không trách, nếu không phải chính miệng anh cho phép Hà Thu Sương ở lại, cô cũng chẳng buồn bã đến vậy. Nhất là tối nay, khi anh bỏ lại đống hỗn độn rồi ra ngoài một mình, Hà Thu Sương thì sống chết ở lại nhà họ Nguyễn dựa theo lệnh của anh, trong lòng Ân Tĩnh tràn trề thất vọng, nhưng chẳng có chỗ để giãy bày. Xảy ra biến cố lớn như vậy, chồng cô vẫn một mực che chở cho kẻ bị hiềm nghi, vậy thì cô nên giãi bày với ai?Nguyễn tiên sinh vươn tay, giành lại máy sấy tóc, rồi ném sang một bên: "Ân Tĩnh, người chết là em gái tôi."

Ý từ trong lời nói quá mức rõ ràng: Người chết là em gái anh, cho nên thân là anh trai, anh càng không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Là ý này, không sai chứ? Nhưng...

"Nhưng hiện tại người bị nghi ngờ không phải người khác, mà là Hà Thu Sương?"

"Em muốn nói gì?"

Cô cố gắng để giọng mình không mang chút ai oán: "Nếu người bị tình nghi không phải Hà Thu Sương? Nếu người gắn máy theo dõi không phải Hà Thu Sương? Nếu người cuối cùng Sơ Vân gặp không phải Hà Thu Sương, thì bây giờ người đó đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi, phải không?"

Bằng không, sao anh có thể dung túng cho Hà Thu Sương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật trong ngôi nhà này cơ chứ.

Nguyễn Đông Đình chỉ đáp: "Có phải là cô ấy hay không cũng như nhau."

"Thật ư?"

"Ừ." Giọng điệu của anh rất chắc nịch: "Ân Tĩnh, người mà em tình nghi, không có đủ chứng cứ."

"Ngay cả lời Sơ Vân để lại trước khi chết cũng không đủ để chứng minh hay sao?"

"Ân Tĩnh!"

"Thôi được rồi, nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Rõ ràng điện thoại Sơ Vân rơi trong phòng Hà Thư Sương, rõ ràng cuộc gọi cuối cùng của Sơ Vân là cho Hà Thu Sương, rõ ràng Hà Thu Sương đã nói dối hết lần này đến lần khác...

Nhưng cô ta là Hà Thư Sương, làm sao có thể như nhau chứ?

Nhẹ nhàng, cô rút tay mình khỏi tay anh: "Xin lỗi, em còn có hẹn với Marvy."

Lúc này đã rạng sáng, Marvy làm gì có hẹn với cô chứ, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ để trốn tránh mà thôi.

Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn chẳng thể học được cách nổi giận trước mặt anh.

Quả nhiên, cửa phòng Marvy đã đóng kín, Ân Tĩnh vốn còn hơi do dự, không biết có nên gõ cửa dò hỏi xem cô nàng ngủ chưa. Nào ngờ vừa mới lại gần, đã nghe thấy bên trong vọng ra một tiếng giận đè nén.

"Cút ra ngoài!" Là Marvy.

"Không." Tiếng cười bất cần đời... của Cave!

Ân Tĩnh tròn mắt, ngay đó liền nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp của Marvy: "Đây là phòng của tôi!"

"Nếu tôi nhớ không lầm, đây cũng là phòng của mẹ nuôi nhà tôi?"

"Sao anh không biết xấu hổ thế?"

"Không biết xấu hổ? Vì em, không biết xấu hổ có là gì? Tôi còn không có mắt, không có mũi, không có tim đây này..."

Quả nhiên, công tử ăn chơi trác tàng, khét tiếng đa tình không phải là hư danh. Ân Tĩnh có thể tưởng tượng được dáng vẻ giận ngút trời của cô bạn thân mình. Nhưng cô chỉ im lặng mỉm cười, không tính vào khuyên can, xoay người, bước xuống hành lang tối dưới lầu.

Căn phòng tối hẳn, chỉ bật một ngọn đèn tường lu mờ nơi góc lầu. Ân Tĩnh mò mẫm trong bóng tối, đi xuống hầm rượu dưới lòng đất.

Đây là 'căn cứ' quan trọng nhất của Nguyễn Đông Đình ở Nguyễn gia cùng với phòng làm việc. Hầu hết rượu trong này đều do chính tay Nguyễn tiên sinh chưng cất, ngoại trừ những loại rượu được vận chuyển từ nước ngoài về. Số lượng rất nhiều, hương thơm nồng đến mức khiến cả không gian đong đầy nét hoài niệm như chứa đựng vô số câu chuyện tình khó nói.

Ân Tĩnh ngồi xuống chiếc bàn tròn ở trung tâm hầm rượu.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vọng lại một giọng nói quen thuộc: "Em quên mang cái này."Chẳng cần quay đầu cũng biết là ai, với chất giọng trầm thấp ấy, trong màn đêm hiu quạnh, ngoài Nguyễn tiên sinh ra thì còn có thể là ai chứ?

Mặc dù không quay đầu, cô vẫn nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đến gần, cho tới khi hơi thở cô tràn ngập mùi nước hoa quen thuộc, cô mới giương mắt, thấy anh đang cầm trên tay hai chiếc ly đế cao.

Tới hầm rượu sao có thể quên mang theo ly?

"Anh chưa ngủ à?" Cô hỏi.

Nguyễn Đông Đình không trả lời, chỉ nhìn cô đăm đắm với đôi mắt sáng lấp lánh. Nơi hầm rượu tĩnh mịch không chút âm thanh nào, chỉ thắp sáng một ngọn đèn mờ tối, cặp mắt kia tựa như một đầm sâu hoang vắng, dẫn dụ cô bước vào.

Mà cô quả thực đã rơi vào, nhưng chỉ trong phút chốc, cặp mắt to tròn ấy từ từ ngước lên, bơi đến đầm sâu hoang vắng kia.

Tiếp đó lại nghe thấy anh nói: "Tôi tới đây, là để đổi với em một vật."

"Đổi với em một vật?"

Hai chiếc ly trong tay anh nhẹ nhàng đung đưa, tiếng va chạm của thủy tinh trong đêm tối đặc biệt chói tai. Nguyễn Đông Đình khẽ đưa lời đề nghị: "Dùng rượu của tôi, đổi lấy sự tin tưởng của em."

Ân Tĩnh ngỡ ngàng.

"Hãy tin tôi, tôi không thiên vị bất cứ một người nào." Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhất thời, cô không biết phải đáp lại thế nào.

Trong hầm rượu phảng phất mùi thơm nồng, ly rượu trong suốt ở ngay trước mắt cô. Ân Tĩnh nhìn hai chiếc ly thủy tinh: "Trước khi tới hầm rượu, anh có nghĩ tới khả năng bị từ chối?"

"Không hề."

Ha, là thế đấy!

Với bản tính của anh, ngoài miệng nói "muốn đổi với em một vật", nhưng thật chất "muốn" ở chỗ nào chứ, anh căn bản không cho phép cô từ chối.

"Hàng thứ ba, tất cả đều là rượu nho mới cất, ly rượu đặt ở đây, một khi em đụng tay vào nó, coi như đồng ý lời đề nghị mới rồi."

Mà cô cũng chỉ chậm hai giây không nhận, ly rượu đã được dấn tới trước mặt cô, gần với tay cô nhất.

"Em thật sự được phép em không chạm vào nó ư?"

"Em nói thử xem?"

Ân Tĩnh cười gượng - bạn thấy đấy, đâu có sự lựa chọn nào khác?

Nhận lấy ly rượu, trước đôi mắt sâu thẳm của anh, cô đứng dậy, chậm rãi di chuyển đến trước thùng rượu ở hàng thứ ba.

Thẳng thắn mà nói, người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, không phải kiểu mặn mà sắc sảo như Hà Thu Sương, cũng chẳng phải kiểu lạnh lùng cao ngạo như Marvy. Mà cô đẹp một vẻ rất dịu dàng của ánh trăng, nhưng cô chưa bao giờ biết được điều đó.

Nguyễn Đông Đình đang ngồi chỗ bàn tròn, ánh mắt nhìn lom lom vào vợ mình, nhìn cô đi đến thùng rượu đầu tiên ở hàng thứ ba.

Song không hiểu sao, ngay lúc đấy lưng cô chợt cứng đờ, Nguyễn tiên sinh đang tính mở miệng hỏi thì thấy cô đã trở về trạng thái cũ, chẳng qua hơi nhích người sang cái thùng thứ hai, hết nhìn trái, rồi lại nhìn qua phải: "Là thùng nào vậy ạ?"

"Cả hàng đều giống nhau." Cô ngốc này, không phải mới vừa nói rồi sao?

"Hai thùng đều giống nhau ạ?" Cô còn đắn đo nhìn xung quanh.

"Giống nhau."

"Ồ." Cô đáp một tiếng, nghiền ngẫm hồi lâu, mới từ từ rót đầy hai ly rượu.

Ngặt nỗi, lúc đến gần, Nguyễn Đông Đình mới cảm thấy trên mặt Ân Tĩnh có gì đó không bình thường.

"Sao thế..."

"Thật ra em không ngại việc Hà tiểu thư vào ở..." Kết quả, anh vừa mới mở miệng đã bị cô ngắt ngang. Trong ấn tượng của anh, những lời ấy không có khả năng thốt ra từ miệng Ân Tĩnh, vậy mà lúc này, nó lại thốt ra từ miệng cô: "Anh còn nhớ không? Vào hôm sinh nhật ở khách sạn, cô ấy đã tát em một cái, đến giờ chỗ ấy vẫn còn đau."

Nguyễn Đông Đình tức thì tối sầm mắt.

Ân Tĩnh lại nói tiếp: "Anh còn nhớ em từng nói, nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời là gì không? Là vào đêm tân hôn, anh chỉ mải nhớ đến Hà Thu Sương của mình, mà quên mất nâng chén rượu giao bôi với em."

Sự u ám trong mắt anh ngày càng chất chồng. Anh có chút lo lắng nhìn sâu vào đôi mắt biết nói của cô.

Hồi lâu sau, anh cất lời: "Bây giờ bổ sung, vẫn còn kịp chứ?"

Cô mỉm cười, đưa tay cầm ly rượu lên.

Anh cũng nghiêng người về phía trước, tay cầm ly rượu khẽ móc vào tay cô, khuôn mặt tuấn tú từ từ sát lại gần.

~~~

P/s: "Sơn vũ dục lai phong mãn lâu" (Mây núi toan sang, gió ngập lầu) trích từ bài thơ "Lầu phía Đông thành Hàm Dương" của thi nhân Hứa Hồn thời Vãn Đường:

Nhất thướng cao lâu vạn lý sầu,

Kiêm hà dương liễu tự đinh châu.

Khê vân sơ khởi, nhật trầm các,

Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu.

Điểu há lục vu, Tần uyển tịch,

Thiền minh hoàng diệp, Hán cung thu.

Hành nhân mạc vấn đương niên sự,

Cố quốc đông lai Vị thuỷ lưu.


Lên dải thành cao luống bẽ bàng,

Kiêm hà dương liễu bãi bờ hoang.

Mây khe toả gác vầng dương xế,

Mây núi vây lầu ngọn gió sang.

Chim đáp vườn Tần làn cỏ biếc,

Ve ran cung Hán lá thu vàng.

Người đi chớ hỏi chi triếu trước,

Sông Vị đêm ngày tiếng lạnh vang.

(Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu)

"Kiêm hà" là lau sậy, theo tiếng gọi của ngày xưa. Bài thơ phác họa lại khung cảnh tiêu điều hoang phế của đất nước thời bấy giờ, mượn sự điêu tàn của vườn thượng uyển đời Tần và cung viên nhà Hán để bày tỏ lòng cảm khái vô hạn trước sự suy bại của đất nước. Bài thơ được Hứa Hồn sáng tác khi ông còn giữ chức quan Giám sát Ngự sử vào năm Đường Huyền Tông thứ ba. Lúc này, triều đại nhà Đường đang trong tình trạng bấp bênh, chính trị thối nát, nông dân đồng loạt nổi dậy khởi nghĩa. Vào một hôm chạng vạng ngày thu, nhà thơ leo lên thành Hàm Dương ngắm cảnh, đã ngẫu hứng viết lên bài thơ thất ngôn bát cú này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net