Khúc 7: Dạ thâm hốt mộng thiếu niên sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Duẩn Duẩn

"Thế sau này em còn dám đuổi tôi ra thư phòng nữa không?"

"Em không dám."

"Thế chuyện đòi ra phòng khách ngủ, còn dám nhắc lại lần thứ hai nữa không?"

"Cũng không dám."

***

CHƯƠNG 29

Lần thứ ba!

Từ nhà bếp, hầm rượu, đến gian làm bánh ngọt... đây là lần thứ ba!

"Còn một chuyện em muốn nói với anh vào trưa nay: Dì Lý nói với em là lần cuối cùng Sơ Vân đi tìm dì là vào ngày mùng Bảy."

"Mùng Bảy?" Không ngoài dự liệu, cặp chân mày xấu tính của anh nhanh chóng cau tịt lại.

Mà những lời kế tiếp của Ân Tĩnh lại càng làm vẻ mặt anh thêm đượm phần trầm trọng: "Dì còn bảo, tối ấy lúc Sơ Vân rời khỏi nhà dì là tầm khoảng chín giờ, dì bảo, con bé muốn đi tìm 'Hà tiểu thư'."

"Hà tiểu thư?"

"Hà Thu Sương."

Nhất thời, Nguyễn Đông Đình nhớ lại sự hợp tác của Ân Tình và Marvy trong hầm rượu mới rồi. Cô đưa lên đưa xuống vài bận, kết quả Hà Thu Sương đã bị hạ gục trong vòng ba ly rượu, nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn.

"Em liên kết với Nhan tiểu thư để đối phó với Thu Sương là vì chuyện này?"

Ân Tĩnh trầm lặng.

Bởi thời khắc này im lặng là vàng.

Thân hình cao lớn đột nhiên xoay ngoắt lại, di chuyển ra phía cửa.

"Anh tính làm gì? Nguyễn tiên sinh, anh đừng bứt dây động rừng!"

Hiềm nỗi cô đã lầm. Tưởng rằng sau khi nghe xong những gì cô nói, anh sẽ lao đi chất vấn Hà Thu Sương, nào ngờ người này lại đột ngột đứng sững lại, quay đầu hỏi cô: "Ân Tĩnh, em vẫn thật sự cho rằng Thu Sương là người hại chết Sơ Vân ư?"

Cô hết mức sửng sốt.

"Có một điều xin em hãy suy nghĩ cho kỹ: nếu quả thật Thu sương là dạng tâm cơ như em nói, anh không nghĩ em sẽ có cơ hội tìm được chiếc điện thoại trong phòng cô ấy."

Thế nên anh vẫn bằng lòng tin tưởng cô ta, mặc cho sự việc đã đi đến nước này, mặc cho chứng cứ đã phơi bày trước mắt, anh vẫn sẵn sàng tin tưởng cô ta!

Ân Tĩnh cười giễu. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười khi cứ phô trần hết chứng cứ này đến chứng cứ khác trước mặt anh như vậy.

Hôm sau, Marvy mang kết quả điều tra của lọ thuốc kia về: "Cậu phải chuẩn bị tinh thần thật vững, Ân Tĩnh ạ, Dr.Green đã xác định được thành phần của lọ thuốc kia?"

Ân Tĩnh thấy cô nàng nghiêm túc như vậy, không khỏi hoài nghi: "Chẳng lẽ là quinine thật?"

"Không, không phải quinine, là cyclosporine."

"Cyclosporine?"

"Đây là thuốc ức chế phản ứng đào thải của cơ thể khi cấy ghép nội tạng." Vừa nói, Marvy vừa lấy một lọ thuốc màu trắng trong túi ra: "Chính là cái này. Vì để che giấu tai mắt của mọi người, Hà Thu Sương đã thay đổi chai thuốc. Rõ ràng trên lọ thuốc này viết chữ vitamin C, nhưng đến khi đưa cho Dr.Green kiểm tra, Dr.Green lại nói đây là thuốc ngăn ngừa việc đào thải khi cấy ghép nội tạng."

Ân Tĩnh sững sở. Thuốc ngăn ngừa việc đào thải khi cấy ghép nội tạng? Tại sao Hà Thu Sương lại uống loại thuốc này?

"Chẳng phải trước đây cậu bảo Hà Thu Sương mắc bệnh U-rê huyết cao không chữa khỏi, là vì vẫn chưa tìm được nguồn thận phù hợp sao?"

"Đúng vậy."

Âm sắc Marvy bình tĩnh đến lạ lùng: "Nhưng Ân Tĩnh à, nếu không tìm được nguồn thận thích hợp, không thay thận, cậu nghĩ tại sao cô ta lại hớp loại thuốc chống đào thải này?"

Tức thì, Ân Tĩnh nhũn cả chân. Câu này vừa dứt, cả người cô ngã xụi lơ xuống sô pha: "Ý cậu là..."

Marvy gật đầu: "Dr.Green nói, sở dĩ Hà Thu Sương dùng thuốc này, rất có thể là do cô ta đã tìm được nguồn thận thích hợp và thay thế nó. Vì loại thuốc này chỉ dùng để ngăn chặn việc đào thải các cơ quan nội tạng đã cấy ghép."

"Ý cậu là, Hà Thu Sương rất có khả năng đã phẫu thuật thành công?"

"Phải."

Một chữ khẳng định chắc nịch làm cô thấy cực kỳ ớn lạnh, như thể đang hãm mình dưới địa ngục sâu thẳm.

Từ lúc nhân viên khách sạn gọi điện nói "Bệnh U-rê huyết cao của Hà tiểu thư lại tái phát nên cảm thấy không khỏe"? Từ lúc cô ta lấy cớ bệnh cũ tái phát để thúc giục anh rời khỏi cô? Từ lúc Nguyễn tiên sinh nói với cô rằng "Thu Sương không tìm được nguồn thận thích hợp, tâm trạng không ổn định"?

Rốt cuộc là từ lúc nào?

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, mà nay lại phát hiện người phụ nữ này dùng thuốc chống đào thải nội tạng!

Ân Tĩnh đột nhiên đứng bật dậy: "Cô ta dám chơi đùa cả nhà tớ!" Đôi mắt khiếp sợ ban đầu dần dà chuyển thành sự giận dữ hiếm có.

Marvy cứ đinh ninh cô sẽ đi tìm Nguyễn Đông Đình, bèn nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: "Cậu tính làm gì? Đi tìm anh ta?"

"Không," giọng Ân Tĩnh bình tĩnh chưa từng có: "Trước hết đừng để anh ấy biết chuyện này."

"Vậy cậu..."

"Tớ tìm mẹ chồng tớ."

Được lắm, cô nàng cũng đang muốn đi cùng cô đấy.

"Tiện nhân! Dám hống hách như vậy!" Chiếc vòng ngọc của Tú Ngọc vỗ cành cạch xuống bàn trà, nghe tràn đầy sự phẫn nộ.

Thoạt tiên điện thoại của Sơ Vân rơi vào tay cô ta, sau đó dì Lý lại nói đêm đó Sơ Vân đi tìm cô ta, cuối cùng lại nghe tin cô ta có khả năng đã tìm được nguồn thận, khốn hơn nữa có khả năng đã phẫu thuật thay thận?

Có vấn đề! Ả đàn bà này chắc chắn có vấn đề!

"Mẹ, còn một việc nữa ạ," Ân Tĩnh hạ giọng thấp vừa phải, cũng bởi thế mà thành công khiến Tú Ngọc vơi bớt cơn tức đi phân nửa: "Mẹ có còn nhớ chúng ta từng phát hiện một máy giám sát trong phòng bếp không ạ? Không lâu sau chúng con lại tìm thấy máy giám sát trong gian làm bánh ngọt và dưới hầm rượu."

"Cái gì?"

"Con rất nghi ngờ," cô cân nhắc dùng từ: "Có lẽ những nơi khác trong nhà đã bị người ta lắp đặt máy giám sát."

Lúc này họ đang ở trong phòng Tú Ngọc. Chiếc sô pha cùng chiếc bàn cà phê hình tròn độc lập ở phía bên kia giường, giờ đây lại trở thành mật địa của ba người.

Ân Tĩnh vừa dứt lời, từ lòng bàn chân hai người còn lại bất thình lình xông lên luồng khí lạnh, mà giọng điệu của cô vẫn cực kỳ bình tĩnh và hết sức tỉnh táo: "Mẹ, con có một ý tưởng thế này."

"Con nói đi."

"Nhà mình đã lâu rồi chưa tu sửa, con nghĩ, đây chính là lúc để 'tu sửa' đấy ạ."

"Tu sửa" tức là có cơ hội kiểm tra toàn bộ ngôi nhà, hơn nữa còn đường đường chính chính mà không hề đánh rắn động cỏ!

Ý kiến hay!

Tú Ngọc cũng chẳng suy xét thêm, bèn vội vàng vẫy tay, gọi thím Trương đang đứng ở bên cạnh: "Thím đi thông báo với Hà tiểu thư, kêu cô ta thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ chuyển đi."

Thím Trương vâng một tiếng rồi lanh lẹ đi ngay.

Ân Tĩnh tiếp tục đặt nghi vấn: "Mẹ nghĩ trong quá trình tu sửa, chúng ta nên chuyển đi đâu ạ?"

Tú Ngọc trầm ngâm trong chốc lát.

Chưa đến năm giây liền đề nghị: "Không bằng chúng ta chuyển đến 'Nguyễn thị', làm hàng xóm với Hà Thu Sương?"

Trên bàn cơm tối hôm ấy, Tú Ngọc bất chợt tuyên bố với mọi người: "Ngày mai tôi sẽ cho người đến tu sửa lại nhà! Sơ Vân đi rồi, tôi không muốn nhìn vật lại nhớ người. Ân Tĩnh, con đi tổng kết lại sổ sách, phát tiền lương cho công nhân rồi cho người làm nghỉ một tháng. Đông tử, con đi sắp xếp mấy phòng ở khách sạn, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ tạm thời ở đó."

Nguyễn Đông Đình vẫn rất bình tĩnh, gương mặt không hề biến sắc, anh chỉ gật đầu nói: "Để con cho người dưới thu xếp." Có điều bữa cơm vừa kết thúc, Ân Tĩnh thu bước chân về phòng, anh cũng tà tà theo vào sau: "Đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn tu sửa nhà?"

Có thể đoán trước được ý tưởng này chắc chắn sẽ khiến Nguyễn Đông Đình hoài nghi: "Em có việc giấu tôi?"

Kỳ thật từ sau lần chiến tranh lạnh, hai người đến nay vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng lại với nhau. Mỗi lần cô định nói với anh điều gì, anh một hai phải trưng gương mặt lạnh lùng ngạo mạn cho bằng được. Hôm nay họa hoằn lắm anh mới mở lời trước, cô tự nhiên cũng đáp lại lời anh: "Đây là quyết định của mẹ, em cũng không biết nguyên do tại sao."

"Thật sự không biết?"

"Vâng." Ân Tĩnh cúi đầu, tránh ánh mắt của anh.

Song hành động này đã làm Nguyễn Đông Đình nhìn ra được sơ hở: "Ân Tĩnh, tôi muốn em nói thật."

"Em thật sự đang nói thật."

"Trần Ân Tĩnh!"

Cô thở dài.

Thật ra sớm có thể đoán được, người nọ sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy. Cho nên lúc đang ăn cơm tối, Ân Tĩnh đã âm thầm nghĩ ra một lí do thoái thác, đề phòng trường hợp anh truy hỏi đến cùng.

Dựa theo những lời đó, cô nhẹ nhàng giải thích: "Em đã nói với mẹ về việc máy giám sát. Cả mẹ và em đều cảm thấy, ngoại trừ ba nơi đó, không chừng trong nhà vẫn còn chỗ khác nữa, vậy nên mới nghĩ đến cách này để thăm dò sự thực."

Trong từng câu chữ, cô tự nhiên bỏ qua căn bệnh của Hà Thu Sương.

Phải tội, Nguyễn tiên sinh có vẻ không đồng ý với cách làm của cô: "Em và mẹ đều cho rằng trong quá trình sửa chữa, chúng ta có thể phát hiện ra tất cả máy giám sát?"

"Vâng."

"Ngặt nỗi," nói đến đây, hàng chân mày anh xoắn chặt lại: "Hai người đã đánh rắn động cỏ."

"Gì ạ?"

"Lại đây, xuống hầm rượu với tôi."

Dưới tầng hầm sâu mờ tối, mùi rượu tràn ngập khắp căn phòng. Giữa thùng rượu đầu tiên và thứ hai nằm trên hàng thứ ba, Trần Ân Tĩnh đờ người, lắc đầu một cách khó tin: "Không thể nào, sao có thể như vậy? Không phải..."

Không phải như thế này! Tại sao lại có thể như vậy? Chiếc máy giám sát vốn nằm im ở chỗ này đột nhiên lại biến mất?

Nó đã biến mất!

Vậy chiếc còn lại thì sao? Chiếc nằm trong gian làm bánh ngọt thì sao?

Cô vội xoay người, nhưng đã bị Nguyễn Đông Đình kéo lại: "Khỏi cần đi. Em đoán không sai, nó cũng biến mất rồi."

Trời ơi!

"Sao lại thế..."

"Em cũng biết đấy, trong nhà có nội gián."

Phải rồi, trong nhà có nội gián! Nhưng cô không tài nào ngờ được tốc độ của kẻ nội gián ấy lại nhanh đến thế! Tính từ lúc đưa ra ý tưởng đến giờ, cũng chỉ mới bốn tiếng đồng hồ. Gần đây trong nhà lại bộn bề nhiều việc, nhiệm vụ của ai nấy đều nặng nề khỏi nói, kẻ đó sao có thể thoát thân khỏi một đống việc nhà, tháo hết máy giám sát một cách thần không biết quỷ không hay như vậy?

Không, không đúng. Ai nấy đều có nhiệm vụ nặng nề?

Nhiệm vụ nặng nề?

Không! Chỉ là 'tuyệt đại đa số' có nhiệm vụ nặng nề, còn một người...

Trong chớp mắt, Ân Tĩnh lại nhớ đến trên bàn cơm tối nay Hà Thu Sương đã tham gia rất muộn. Mãi đến khi thức ăn trên bàn đã vơi bớt một nửa, cô ta mới lù lù xuất hiện...

Hơn nữa, ý tưởng vừa được cô nhắc tới buổi chiều, thím Trương liền đi thông báo để Hà Thu Sương thu dọn hành lý. Chắc hẳn lúc đó cô ta đã ngửi được mùi nguy hiểm nên nhanh chóng giải quyết xong mọi viêc...

Nghĩ vậy, lưng Ân Tĩnh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Hôm sau, thừa dịp mọi người đang bận rộn thu dọn hành lý, cô bèn lặng lẽ kéo mẹ ra một góc: "Mẹ ơi, máy giám sát đã biến mất rồi ạ."

"Cái gì?" Vẻ mặt Tú Ngọc giống hệt cô hôm qua.

"Con nghĩ, có kẻ đã tất tay trước rồi."

"Chẳng lẽ chúng ta đã đánh rắn động cỏ?"

Ân Tĩnh gật đầu. Nhưng sau khi nằm suy nghĩ cả đêm, cô đã tỉnh táo lại, mau lẹ xoa dịu bà bằng câu: "Thật ra tái ông thất mã, an tri họa phúc(*) mẹ ạ."

(*) Nguyên văn 塞翁失马-焉知非福: Ông lão vùng biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc. Xuất phát từ một câu chuyện trong sách Hoài Nam Tử của Trung Quốc. Các bạn có thể tìm tích truyện "Tái mã thất ông" để hiểu rõ hơn nhé. Đúc kết lại là "khi được phước thì không nên quá mui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt trước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống."

"Sao con lại nói thế?"

"Tối hôm qua mẹ nghĩ ai có cơ hội xuống tay với máy giám sát nhất ạ?"

Tú Ngọc chỉ hơi trầm ngâm trong chốc lát, đã đoán được bảy tám phần ý cô: "Ý con là... Hà Thu Sương?"

Phải! Người mà con dâu ám chỉ chính là Hà Thu Sương!

"Tối qua người có xông xênh thời gian để tháo máy giám sát, đồng thời biết được kế hoạch của chúng ta, còn có thể là ai nữa ạ?"

Trương Tú Ngọc khôn khéo cả đời lại hồ đồ trong chốc lát, lại bảo thím Trương đi thông báo cho cô ta dọn nhà! Đây chẳng phải đang cho cô ta cơ hổi để tiêu hủy chứng cớ hay sao? Thảo nào tối qua trên bàn ăn Hà Thu Sương lại đến trễ như vậy. Chả trách!

"Con đàn bà này! Đợi đến khi tìm được đầy đủ chứng cứ xem mẹ trừng trị nó thế nào!" Đáy mắt Tú Ngọc bỗng xẹt qua một tia ác nghiệt, nhưng rất mau lại lẩn vào trong sự sáng trong minh mẫn.

Đồ đạc của mọi người rất nhanh đã được chuyển vào khách sạn. Phòng Hà Thu Sương vẫn ở số 3812, còn Ân Tĩnh và Marvy một người thì chọn phòng đối diên cô ta, một người thì chọn phòng bên cạnh cô ta.

Thu Sương thấy phòng Ân Tĩnh nằm đối diện phòng mình nom có vẻ hưng phấn: "Thì ra A Đông cũng muốn ở gần tôi một chút."

Ân Tĩnh chỉ cười nhạt. Ở đối diện cô là vì muốn theo dõi cô, có liên quan gì tới Nguyễn tiên sinh chứ?

Mà sự thật cũng chứng minh niềm vui của Thu Sương thực chất là dư thừa. Từ khi chuyển đến khách sạn, Nguyễn tiên sinh chưa từng bước chân lên tầng 38. Nhà họ Nguyễn đang tu sửa, một ngày 24 giờ, anh ở trong ngôi nhà dần dần "trần trụi" ấy ít nhất mười giờ đồng hồ. Về phần nghỉ ngơi, từ sau chiến tranh lạnh đó, anh vẫn kiên quyết ngủ ở thư phòng nhà họ Nguyễn, sau khi chuyển đến khách sạn, anh có thể lên tầng 38 nghỉ ngơi ư?

~~~

P/s 1: Dạ thâm hốt mộng thiếu niên sự (Đêm khuya mộng chuyện thời niên thiếu) trích từ bài thơ "Tỳ bà hành" của thi sĩ Bạch Cư Dị:

Tầm Dương giang đầu dạ tống khách,
Phong diệp địch hoa thu sắt sắt.
Chủ nhân há mã khách tại thuyền,
Cử tửu dục ẩm vô quản huyền.

....

Khứ lai giang khẩu thủ không thuyền,
Nhiễu thuyền nguyệt minh giang thuỷ hàn.
Dạ thâm hốt mộng thiếu niên sự,
Mộng đề trang lệ hồng lan can.


 
Bến Tầm Dương, canh khuya đưa khách.
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu.
Người xuống ngựa, khách dừng chèo,
Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ty.

...

Thuyền không đậu bến mặc ai,
Quanh thuyền trăng dãi, nước trôi lạnh lùng.
Ðêm khuya, sực nhớ vòng tuổi trẻ,
Lệ trong mơ hoen vẻ phấn son.

(Bản dịch của Phan Huy Thực)

Bài thơ là bức tranh miêu tả về cuộc gặp gỡ giữa nhà thơ với một người kỹ nữ đánh đàn tỳ bà trên sông Tầm Dương. Họ là những con người "luân lạc chốn chân trời" nên dễ dàng đồng cảm, thấu cảm và tìm thấy được sự đồng điệu của nhau, "một tương thức tri âm qua người kỹ nữ gặp trên sông Tầm Dương".

P/s 2: Bác Đình giận đến là lâu ~ Còn bắt người ta đi dỗ nữa cơ ạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net