10. Hoa Đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tự bao đời, trống, mặt nạ giấy bồi làng Hảo; trống bỏi làng Báo Đáp; đèn ông sao làng Vác; đèn kéo quân, pháo bông thôn Đàn Viên; đèn lồng Hội An; Ông tiến sĩ giấy, Ông đánh gậy trông trăng, các món đồ chơi làng Hậu Ái; tò he làng Xuân La; thú vật làm bằng giấy bồi là những món đồ chơi Trung Thu dân gian cổ truyền, mộc mạc, giản dị được đem ra mua bán khắp nơi như một tục lệ trong dịp Tết này.

  Trên nóc một căn khách điếm (nhà trọ) hai tầng lầu, Mạc Tử Như Nguyệt lẳng lặng ngồi.

  Dân chúng, còn có khách nhân, tất cả đều đã xuống phố, nhất thời cả phố náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đèn lồng đủ loại hình dạng màu sắc được thắp lên. Các gian hàng bán đồ chơi la liệt. Nhộn nhịp hài tử nô đùa trên phố, trong tay cơ man nào là đèn ông sao năm cánh, đèn cù xoay tròn với cán dài, đèn lồng lung linh trăm nghìn hình dạng, "lép bép" trống bỏi nhỏ xinh, Ông tiến sĩ mặc Quan phục bụng đầy chữ, Ông đánh gậy trông trăng mảnh khảnh, tò he muôn hình vạn trạng nhiều màu bắt mắt, vắt vẻo trên que tre gầy gầy cùng với mặt nạ và các tượng thú vật bằng giấy bồi hết sức hoa mắt.

  Tầm mắt chăm chú dừng tại một gian hàng bán đèn ông sao, Mạc Tử Như Nguyệt thất thần. Đèn ông sao năm cánh tựa như tinh tú từ trên trời cùng bóng trăng sa xuống, nghệ nhân đơn giản là lấy đem lồng nhau mà thành, lấp lánh phản chiếu ánh sáng hoan hỉ của đèn lồng trên giấy bóng kính đỏ lục trong suốt. Ánh sáng từ phía xa chiếu đến đôi đồng tử sâu thẳm của Mạc Tử Như Nguyệt chỉ còn lại một chút yếu ớt mờ nhạt, sắc màu cũng ảm đạm đi. 

  Còn nhớ, Tết Trung Thu năm đó Mạc Tử Như Nguyệt bốn tuổi, Mẫu thân đã đích thân dạy nàng làm đèn ông sao. Khi đó, bé Mạc Tử Như Nguyệt không thích đèn ông sao, bé thích nhất chỉ có đèn hoa đăng biết bay thôi. Ngây ngô hỏi Mẫu thân rằng tại sao lại là đèn ông sao mà không phải đèn hoa đăng, nàng nhớ lúc ấy Mẫu thân cười rất dịu dàng: "Hoa đăng là phù du, là thứ không đáng tin. Người người, nhà nhà đều mù quáng đặt trọn ước vọng của mình vào đó, nương cũng đã từng như vậy... rồi thì sao chứ? Tiểu tâm can, con đừng để bị mấy thứ phù phiếm đánh lừa. Chỉ có đất trời, tinh tú mới vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ có con người mới có thể thực hiện ước vọng của chính mình. Con là Mặt Trăng, vậy thì xứng với bên cạnh con không phải Mặt Trời, cũng phải là bầu trời cùng tinh tú." 

  Nói rồi Nguyệt Vân Hà bật cười. Bởi bị vẻ mặt non nớt thật nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ của bé Mạc Tử Như Nguyệt chọc vui vẻ. Thanh âm đẹp đẽ đó cho đến giờ vẫn còn vang vọng rõ ràng trong lòng Mạc Tử Như Nguyệt.

  Chầm chậm rút ra trong tay áo một cây tiêu ngọc xanh biếc tựa sắc trúc non dài chưa tới nửa cánh tay, Mạc Tử Như Nguyệt đưa lên môi nhè nhẹ thổi, trong không gian tràn ngập tiếng tiêu thanh thúy.

  Trăng hỡi yêu ai, ai biết không?
  Ta biết rõ ràng ta yêu trăng
  Thiên hạ nhìn trăng trăm điều nghĩ
  Còn trăng, trăng muôn thuở dịu dàng.

  Khúc nhạc này, bài thơ này là do một tay Mẫu thân dạy cho nàng. Cũng chỉ có Mẫu thân cho dù bị Trượng phu của mình ghẻ lạnh, vẫn sẽ không oán giận mà yêu thương Mạc Tử Như Nguyệt hết mực.

  Nương, người thấy không, tuy hôm nay nữ nhi chịu sỉ nhục như vậy, vẫn nhẫn nhịn được. Tuy trở về Mạc Phủ, cả một nhà không ai thương, không ai đau nữ nhi, nữ nhi vẫn không sao hết. Dù không có ai sẽ giống như nương tặng nữ nhi đèn ông sao, sẽ làm bánh nướng Trung Thu cho nữ nhi, nữ nhi vẫn sẽ không buồn. Gia đình sao? Nữ nhi có Nguyệt Mẫn các nàng là ổn rồi, các nàng chăm sóc nữ nhi rất tốt, rất chu đáo... Nhưng mà... nương, nữ nhi cảm thấy...lòng...thật cô đơn. Không có nương, cũng chẳng có ai ôm ấp nữ nhi, chẳng có ai vỗ về, chẳng có ai cho nữ nhi tỏ ra một chút nhu nhược yếu đuối... Nương... giá mà nương ở đây với nữ nhi... dù chỉ trong tối nay thôi cũng được...... Nữ nhi nhớ vị bánh nướng nương làm... Nữ nhi muốn nương làm một cái đèn ông sao khác cho nữ nhi... muốn được nương ủng vào lòng, không cần giả bộ kiên cường nữa... Nương, Như Nguyệt nhớ Nương!

  Đường nhân sinh bước đi một mình quả thật có chừng nào cô độc, có chừng nào khó khăn. Mẫu thân là người duy nhất cho nàng nghị lực, Mạc Tử Hạo chính là cái cớ để nàng còn tiếp tục cố gắng đến ngày hôm nay. Gượng ép bản thân kiên cường thêm một chút, nàng không thể yếu đuối, không thể nhu nhược. Bây giờ trên vai nàng thật sự không phải chỉ có một mình bản thân nàng, còn có Nguyệt Mẫn các nàng, còn có rất nhiều người của Vân Tú Thôn. Vẫn chưa đến thời điểm Mạc Tử Như Nguyệt nói muốn buông tay là có thể buông tay. Mẫu thân đã dạy làm người phải biết ân biết nghĩa. Ân nghĩa nàng còn chưa trả xong, vả lại Mạc Tử Hạo, nàng... vẫn còn rất bận tâm... 

  Đêm.
  Duy nhất thanh âm tiếng tiêu nặng trĩu tâm tư tựa hơi thở đất trời thổi bay mây tím để lộ ra duy Mặt Trăng cô độc lơ lửng giữa trời đêm. Mặt Trăng ảm đạm chất chứa bao nhiêu câu chuyện buồn, bao nhiêu mảnh tâm tư không thể nói ra từ những ngày xửa ngày xưa hắt lên người Mạc Tử Như Nguyệt thứ ánh sáng đơn sắc nhàn nhạt, nồng đậm ưu hoài.

  Mạc Tử Như Nguyệt đắm chìm trong ký ức, tiếng tiêu trĩu màu cảm xúc quanh quẩn trong không gian. Giữa hai hàng lông mày tuyệt mỹ man mác nỗi thê lương dai dẳng triền miên, thật lâu cũng không hề có ý định kết thúc.

  Đột ngột từ trong tĩnh lặng, một tiếng vỗ tay vô duyên xen vào, xẹt ngang qua tâm tình của Mạc Tử Như Nguyệt tựa như chim cú vừa lớn tiếng kêu vừa bay ngang qua Mặt Trăng. Mạc Tử Như Nguyệt nhíu mày dừng tiêu, nhanh chóng đeo lại mạng sa, chuyển mắt nhìn về phía kỳ đà kia.

  Cách đó nhiều nóc nhà, sừng sững từ lúc nào thân hình nam tử cao lớn, toàn thân tà áo trường bào hắc y mở rộng, bên trong lộ ra áo sắc lam sẫm, giống như cố ý cùng tông màu với y phục của Mạc Tử Như Nguyệt. Một nửa khuôn mặt bị mặt nạ bạc che kín, chỉ có thể nhìn thấy cánh môi mỏng cùng chiếc cằm cân đối của hắn tựa như tranh vẽ. Tóc đen để xõa tự nhiên, tự do khẽ bay trong không khí, tản mác ra một loại khí chất dụ hoặc yêu nghiệt, thâm trầm vô cùng.

  "Tiếng tiêu của nàng thật dễ nghe." - Nam tử chủ động mở lời, rồi ngừng lại một chút, dường như nghĩ ngợi để tìm từ ngữ thích hợp, lại nói - "So với đệ nhất tài nữ Kinh Thành, tiếng tiêu của nàng còn thâm sâu hơn."

  Mạc Tử Như Nguyệt cụp mắt. Hắn khen nàng "thâm sâu" là ý gì? 

  Thấy người trước mặt không có bất kì động tĩnh nào, Lãnh Dạ cẩn trọng phi thân tiến gần Mạc Tử Như Nguyệt. Khoảng cách lúc trước vốn là một dãy phố giờ chỉ còn cách có hai mái nhà.

  "Làm sao nàng lên được đây? Nàng biết khinh công sao?" - Lãnh Dạ đầy bụng nghi hoặc.

  Mạc Tử Như Nguyệt khẽ nhíu mày. Nam tử kia rõ ràng là người cường đại hơn nàng rất rất rất nhiều, nàng cũng nhìn ra hắn tuyệt đối không phải là Công tử Thế gia bình thường. Thế nhưng lại bày ra dáng vẻ hành động thập phần tuyệt đối cẩn thận. Mạc Tử Như Nguyệt nàng không phải là võ lâm cao thủ, cũng chưa từng gây áp lực với hắn, nhưng... như vậy lại khiến hắn đề cao cảnh giác sao? Mạc Tử Như Nguyệt suy tính trong một cái chớp mắt, liền quyết định sẽ ngó lơ người kì cục này.

  "Lúc nãy ở trong Cung yến nàng không có chân chính thể hiện hết tài nghệ. Là vì tâm trạng nàng không thoải mái sao? Hay là mệt mỏi?"

  Mạc Tử Như Nguyệt có chút ngoài ý muốn mà ngây người. Người này là đang quan tâm đến nàng? Không, là theo dõi nàng chứ? Vì sao? Vốn không quen biết. Hay là... biến thái!?

  Trước mắt đột ngột xuất hiện một chiếc đèn ông sao nhỏ bé bằng lòng bàn tay xinh xắn, Mạc Tử Như Nguyệt giật mình khiến cả cơ thể mất cân bằng mà đổ nghiêng. Lãnh Dạ nhanh tay đã bắt được eo nhỏ của Mạc Tử Như Nguyệt, ngược lại khiến cả cơ thể nàng đổ vào lòng mình. Mạc Tử Như Nguyệt còn chưa định thần đã cảm thấy trên đầu nhẹ phả xuống một hơi thở đầy nam tính : "Làm sao lại giật mình? Suýt chút nữa là bị thương rồi."

  Mạc Tử Như Nguyệt đẩy người kia ra, bật đứng dậy lùi về sau nhiều bước, lạnh lùng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân. Công tử xin bảo trọng."

  Lãnh Dạ nhìn người trước mặt xa cách không khỏi có chút cười khổ, nhưng Mạc Tử Như Nguyệt lại chỉ có thể nhìn thấy khóe môi hắn nhếch lên đầy khiêu khích.

  "Ta không có ý gì khác." - Lãnh Dạ giơ cao chiếc đèn ông sao bé xíu lên, ngụ ý là muốn đưa nó cho Mạc Tử Như Nguyệt.

  Mạc Tử Như Nguyệt nhăn mày nghi hoặc: "Ta với Công tử không nhận biết. Công tử đột nhiên đưa lễ vật, ta không thể nhận." - Đạo lí 'không dưng ai dễ đem phần đến cho' còn sờ sờ ra đấy, Mạc Tử Như Nguyệt tuyệt đối sẽ không tin nếu ẩn sau không phải là một ý đồ nào đó.

  "Là Trung Thu. Là sinh nhật nàng." - Lãnh Dạ có lòng giải thích rất kiệm lời, ánh mắt dưới mặt nạ bạc không tự chủ mà cũng nhu hòa như nước.

  Mạc Tử Như Nguyệt tâm bị chấn động. Chuyện này vốn dĩ nàng không cho ai biết, trừ Mẫu thân quá cố còn có Nguyệt Mẫn theo nàng từ Mạc Phủ đi ra, nhưng cũng sẽ không có người khác nữa, vậy sao hắn lại có khả năng biết được? Điều tra nàng? Như vậy hẳn là cũng biết nàng thân phận ra sao rồi.

  Thấy Mạc Tử Như Nguyệt ngây người, Lãnh Dạ cũng không có ngoài dự tính, nàng có lẽ vô tâm đã quên mất hắn rồi. Cẩn trọng tiến gần thêm Mạc Tử Như Nguyệt vài bước, Lãnh Dạ vẫn còn giơ lên đèn ông sao nhỏ: "Sao lại thất thần rồi? Nàng không vừa ý với lễ vật của ta sao?"

  Bừng tỉnh ngước mắt nhìn người nam nhân cao lớn trước mặt, Mạc Tử Như Nguyệt khó hiểu: "Công tử, chúng ta... quen biết nhau sao?

  Quả nhiên là nàng đã quên. Khoảng khắc đó Lãnh Dạ cảm thấy trong lòng tựa như có ai đem muối xát lên: "Phải." - Lãnh Dạ cất giọng nói chắc nịch - "Chúng ta từ hồi nhỏ đã nhận thức." - Cho đến tận bây giờ hay sau này cũng sẽ mãi mãi nhận thức.

  Mạc Tử Như Nguyệt mơ hồ: "Kì lạ! Ta không hề nhớ..."

  "Là nàng vô tâm quên mất." - Lãnh Dạ trực tiếp cắt đứt câu nói của nàng.

  Mạc Tử Như Nguyệt nổi cơn đau đầu, nàng không muốn mang tiếng vô tình bạc bẽo, mà vốn dĩ nàng cũng không phải người như vậy. Còn định hỏi thêm, đã thấy Lãnh Dạ mở lời trước: "Tiểu tâm can, chúc nàng sinh nhật vui vẻ!" - Rồi đột ngột tiến sát đến Mạc Tử Như Nguyệt, bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ của nàng mà kéo sát về mình, tay kia lập tức gỡ bỏ mạng sa của Mạc Tử Như Nguyệt.

  Trong một thoáng chốc, Mạc Tử Như Nguyệt cảm thấy thân thể nam tử cứng đơ lại, đôi đồng tử đen sẫm không lọt nổi bất kì một tia sáng nào lại vì có bóng ảnh của nàng trong đó mà cơ hồ phát sáng đầy kinh hỉ. Ánh mắt chỉ đơn thuần là chất chứa tình cảm mến mộ cùng thương nhớ, lại như một ngọn lửa quá mức táo bạo nhìn chăm chăm vào Mạc Tử Như Nguyệt khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên. Rất nhanh chóng, Lãnh Dạ chuyển tay ra gáy của Mạc Tử Như Nguyệt, nhè nhẹ đè xuống đôi môi đầy đặn mê người của nàng một nụ hôn. Mạc Tử Như Nguyệt sững sờ quên cả khống chế thân thể, để mặc cho Lãnh Dạ tiến vào. Nụ hôn của Lãnh Dạ tràn ngập nhu tình, đơn thuần chỉ là bày tỏ chân tình của hắn đối với nàng, cho nên hắn xác thật là hết sức cẩn trọng hôn nàng, hối tiếc để nàng hoảng sợ.

  Thời khắc đó cũng là lúc dân chúng Kinh Thành bắt đầu thả hoa đăng. Hoa đăng đỏ thẫm tựa như những con đom đóm lớn lững thững theo từng đám bay lên Cung Trăng, mang theo cơ man nào là ước vọng tốt đẹp của phàm nhân tới cõi Thiên giới, sáng rực cả một vùng bầu trời. Giữa trận đom đóm hoa đăng ấy, có hai thân ảnh tuyệt diễm kề sát nhau.  

  Mạc Tử Như Nguyệt cũng không biết mình bị hôn đến ngây ngốc là bao lâu, cho tới khi bên tai truyền đến một trận đau đớn, nàng mới nhăn mặt bừng tỉnh, đánh một quyền vào thân thể cao lớn của nam tử trước mặt. Nhưng thể lực nam nữ hữu biệt, cho nên Lãnh Dạ rất dễ dàng tránh thoát.

  Trong mắt Lãnh Dạ lúc này tràn ngập ý cười ấm áp, từ sau lưng lấy ra mạng sa che mặt trắng còn có cây tiêu ngọc của Mạc Tử Như Nguyệt cũng bị hắn không biết từ lúc nào lấy đi. Đưa mạng sa lên môi khẽ ngửi hương vị thanh mát, dịu thơm của chính nàng, Lãnh Dạ khóe môi càng giương cao: "Tiểu tâm can, những thứ này ta sẽ giữ làm tín vật. Đổi lại, ta cũng đã trao tín vật của ta cho nàng. Ta chờ ngày chúng ta thành thân."

  Mạc Tử Như Nguyệt đỏ mặt nhìn cây tiêu ngọc - di vật của Mẫu thân để lại cho nàng - nằm trong tay Lãnh Dạ mà không khỏi giật mình. Lại nhìn đèn ông sao nhỏ thế chỗ cây tiêu ngọc trong tay, không nhịn được mà trong lòng thầm mắng một câu. Nam nhân trời đánh kia dám dùng kế giương Đông kích Tây tráo mất tiêu ngọc của nàng.

  Lãnh Dạ không quên mỉm cười đầy nồng tình trước khi tung thân rời đi: "Nương tử, hẹn gặp lại!"

  "Đáng chết!" - Mạc Tử Như Nguyệt rốt cuộc không nhịn được mà mắng to một tiếng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng bị khinh bạc đến như vậy. Chuyển ánh mắt trận hoa đăng đỏ chói đến ngứa mắt, Mạc Tử Như Nguyệt giận cá chém thớt hết trừng lớn cái nọ lại lườm nguýt cái kia đến lúc mắt căng nhức mới chịu dừng lại.

  "Tiểu thư!" - Nguyệt Mẫn từ đâu phi thân lên cạnh Mạc Tử Như Nguyệt, bộ dáng vô cùng gấp gáp - "Tiểu thư vẫn ổn chứ?" Có trời mới biết Nguyệt Mẫn nàng lo lắng cho Tiểu thư đến nhường nào. Khi nãy nàng đi mua chút đồ chơi cùng đồ ăn vặt cho Tiểu thư, một nam tử che mặt vô duyên chặn nàng lại, tuy không có sát ý nhưng dứt khoát không cho nàng rời đi. Điều đầu tiên Nguyệt Mẫn nghĩ tới chính là đồng bọn của tên này chắc chắn đang ở chỗ Mạc Tử Như Nguyệt, trong lòng không khỏi run lên.

  "Không việc gì." - Nhìn Nguyệt Mẫn luôn luôn kiểm soát rất tốt cảm xúc lại vì mình mà khẩn trương, Mạc Tử Như Nguyệt trong lòng vơi đi một chút khó chịu.

  "Thật sự?" - Nguyệt Mẫn nhíu mày, nhìn chăm chú vào vật nhỏ phát sáng trên tai trái của Mạc Tử Như Nguyệt - "Tiểu thư, đó là..."

  Theo tầm mắt của Nguyệt Mẫn, Mạc Tử Như Nguyệt đưa tay chạm lên tai, một cảm giác mát lạnh truyền đến tay nàng, đồng thời tai cũng xuất hiện cơn đau nhói quen thuộc.

  "Khuyên tai? Lúc nào..." - Mạc Tử Như Nguyệt ngây người, lập tức im bặt. Nam tử vô sỉ kia không những khinh bạc nàng, cướp đồ của nàng, còn dám tùy tiện bấm một cái khuyên vào tai nàng. Quá lắm rồi! Mạc Tử Như Nguyệt mím chặt môi, lần đầu tiên trong đời chân chính nàng cảm thấy giữ bình tĩnh lại khó đến như thế.

  Nguyệt Mẫn lòng nổi nghi tâm: "Tiểu thư, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" - Nếu không phải hôm nay là Trung Thu, là sinh nhật của Mạc Tử Như Nguyệt, Nguyệt Mẫn chắc chắn sẽ không thỏa hiệp với Tiểu thư để bọn Nguyệt Nhã tự do đi chơi, một mình bên cạnh Tiểu thư.

  Mạc Tử Như Nguyệt xoa xoa mi tâm, có chút đau đầu không biết nên nói như thế nào với Nguyệt Mẫn: "Không có gì." - Mạc Tử Như Nguyệt cuối cùng quyết định không nói, giờ nàng phải nhanh chóng đổi đề tài mới coi như xong - "Mẫn ca ca mua cái gì thế?"

  Nguyệt Mẫn sực nhớ ra mục đích ban đầu của mình. Bởi lẽ hôm nay là sinh nhật của Tiểu thư nên coi như chuyện không vui Tiểu thư không muốn nhắc tới thì thôi đi. Trong lòng tự nhủ, Nguyệt Mẫn cầm hai túi vải căng phồng đặt xuống, nhanh chóng lấy hết những thứ bên trong phơi bày trước mặt Mạc Tử Như Nguyệt: Ông tiến sĩ giấy vận áo tía, Ông đánh gậy trông Trăng vận áo lam, gấu nâu nhỏ, sói xám nhỏ bằng giấy bồi, đèn ngôi sao vẽ họa tiết bắt mắt, đèn hoa đăng, đèn lồng hồ điệp, trống da trâu cầm tay - các thứ đồ chơi xinh xắn. Túi còn lại là bánh oản, bánh đậu xanh, bánh nướng, bánh dẻo, bánh rán, đủ loại bánh Mạc Tử Như Nguyệt ưa thích. 

  Nhìn Nguyệt Mẫn bận rộn không ngừng tay mà Mạc Tử Như Nguyệt cảm thấy lòng như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua vùng chân núi lạnh lẽo, làm tan chảy cả một miền băng giá. Dù nàng không cho bất cứ ai biết ngày sinh nhật của mình, cũng không có ý định kỉ niệm gì đó nhưng chưa từng có năm nào Nguyệt Mẫn sẽ quên tặng lễ vật cùng bí mật làm này nọ cho nàng.

  "Tiểu thư, mau ước một điều đi!" - Nguyệt Mẫn trước hết đốt đèn hoa đăng cháy sáng, vẻ mặt rạng ngời bừng sáng theo mà giục Mạc Tử Như Nguyệt.

  Mạc Tử Như Nguyệt nhìn Nguyệt Mẫn không chút nào giấu giếm cảm xúc hào hứng như hài tử thì cảm thấy thật tức cười. Đầu lãnh Vạn Nhãn khắp giang hồ nổi danh thâm trầm, lạnh nhạt, lúc nào cũng tĩnh như nước cùng với nữ tử trước mặt nàng là một người thật sao? Hạ mắt, Mạc Tử Như Nguyệt khẽ thở ra một ngụm khí. Nguyệt Mẫn bên nàng từ nhỏ, chẳng lẽ lại không biết Mạc Tử Như Nguyệt nàng không hề tin tưởng mấy cái truyện cổ tích như thế này sao?

  Chuyển ánh mắt đặt tại đèn hoa đăng phát ra thứ ánh sáng đỏ tươi diễm lệ như huyết trên tay Nguyệt Mẫn, Mạc Tử Như Nguyệt cong cong khoé môi một chút: "Nguyện những người ở bên cạnh ta vĩnh viễn hạnh phúc." - Bàn tay thon đẹp toàn mỹ tựa như tượng ngọc kéo đèn hoa đăng khỏi tay Nguyệt Mẫn, hoa đăng đỏ rực từ từ bay lên cao, rất nhanh đã hòa nhập cũng những cái khác.

  Nguyệt Mẫn có phần không thỏa mãn nhìn theo đèn hoa đăng mỗi lúc một xa. Nàng đương nhiên là biết Tiểu thư không tín tục thả hoa đăng nhưng cũng sẽ không đến mức tùy tiện bịa ra một cái ước nguyện giả. Cho nên âm mưu của Nguyệt Mẫn là muốn Mạc Tử Như Nguyệt nói ra ước muốn của nàng, rồi sau đó Nguyệt Mẫn dù có trèo đèo lội suối cũng sẽ giúp Mạc Tử Như Nguyệt thực hiện bằng được. Nhưng mà cũng chẳng ai ngờ, lần nào Mạc Tử Như Nguyệt cứ như cố tình phụ tấm lòng của Nguyệt Mẫn nàng, năm nào cũng sẽ nói cái ước nguyện kiểu như vậy. Nguyệt Mẫn kín đáo mím môi. Chưa từng có lần nào Tiểu thư nghĩ đến bản thân, lần nào cũng chỉ nghĩ đến Nguyệt Mẫn các nàng.

  "Mẫn ca! Ước nguyện cả đời của ta là mong muốn những người bên cạnh ta sống thật hạnh phúc. Bởi vì khi đó, ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc." - Mạc Tử Như Nguyệt bình thản nói một câu, lại như đánh thật mạnh vào tâm Nguyệt Mẫn khiến nó nổi sóng.

  Nguyệt Mẫn cụp mắt che dấu cảm xúc cuồn cuộn muốn trào ra ngoài của mình: "Tiểu thư, ăn bánh đi." -  Dịu dàng như tỷ tỷ chăm sóc cho muội muội, Nguyệt Mẫn nhấc một miếng bánh nướng giơ tới trước mặt Mạc Tử Như Nguyệt.

  Mạc Tử Như Nguyệt nhận lấy, híp mắt khẽ tựa đầu vào vai Nguyệt Mẫn, nhỏ tiếng thì thào: "Mẫn ca ca là tuyệt nhất." - Mạc Tử Như Nguyệt hưởng thụ ấm áp mà Nguyệt Mẫn mang lại cho nàng. Lòng bởi vậy mà những chuyện khó chịu nhanh chóng tan biến hết.

  Nguyệt Mẫn yên lặng không nói gì, khóe môi cũng cong lên, ánh mắt sâu thẳm tràn ngập yêu chiều. Khuôn mặt tĩnh như nước giống như bởi một câu nói tựa gió mây của Mạc Tử Như Nguyệt mà gợn sóng mãi không dứt.

  Cho đến tận tối muộn, toàn Mạc gia mới trở lại Mạc Phủ, Tam Phu nhân cùng Tứ Phu nhân khấp khởi bước thấp bước cao ra đón, mặt mũi ai nấy đều rạng rỡ. Chẳng ai ngờ được, "họa tinh" Mạc Tử Như Nguyệt vừa rời đi, Hoàng Hậu liền rất phóng khoáng, ban tặng rất nhiều lễ vật cho Mạc gia, còn đặc biệt khen thưởng tài nghệ của ba vị Tiểu thư. Bởi vậy mà tâm trạng vốn gần như ở dưới tận cùng của Mạc Lão Phu nhân đột ngột lại thăng thiên đến tận cùng, bà cười sung sướng đến nỗi không khép miệng lại được, tưởng chừng có thể quỳ cả đêm ở Từ Đường, mặt đối mặt với bài vị mà thao thao bất tuyệt với mấy vị Tổ tiên Mạc gia. Chỉ có điều Mạc Lão Phu nhân đã quên, Hoàng Hậu không phải chỉ ban thưởng cho mỗi Mạc Phủ mà còn có tất cả Quan lại có mặt.

  Mạc Tử Vượng cho gọi Lão Quản gia tới, hỏi Mạc Tử Như Nguyệt đã trở về hay chưa. Thật may mắn tối nay dù có biến, nhưng không có ai vong mạng, Hoàng thất mệnh có Quý nhân phù trợ cũng không có hề hấn gì. Hắn duy độc lo sợ Nữ nhi này không an phận ở trong nhà sẽ còn gây ra thêm chuyện tốt gì nữa. Nghe Lão Quan gia báo Mạc Tử Như Nguyệt đã trở về từ lâu, Mạc Tử Vượng mới cảm thấy lòng mình rốt cuộc cũng được nhẹ nhõm.

  Lão Phu nhân hiển nhiên là bị đánh mất hứng bởi nghe thấy tên Mạc Tử Như Nguyệt, bà cất cao giọng: "Nữ nhi đó thật khiến người khác để tâm!"

  Nghe ra Lão Phu nhân hờn mát, Nhị Phu nhân Trần Thị lập tức khéo léo đỡ lời: "Mẫu thân đừng trách Như Nguyệt. Nàng cũng là đứa nhỏ đáng thương. Từ nhỏ đã không nương, lại phải sống xa thân nhân...chung quy cũng là do căn cao số nặng, không thể trách Như Nguyệt."

  Mạc Tử Diễm Ý cũng nói: "Đúng vậy, Đại tỷ mang mệnh khổ là Thiên ý, không ai có thể thay đổi được, xin Tổ mẫu cũng đừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net