13. Tranh Giành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Địa hình Sa Pa cao và gần khu vực chí tuyến nên có khí hậu cận nhiệt đới ẩm, ôn đới, không khí mát mẻ quanh năm. Vào mùa hè, thời tiết ở thị trấn một ngày như là có đủ bốn mùa: buổi sáng là tiết trời mùa xuân, buổi trưa tiết trời như vào hạ, có nắng, không khí dịu mát, buổi chiều mây và sương rơi xuống tạo cảm giác lành lạnh như trời thu và ban đêm là cái rét của mùa đông.

    "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" - Trên ghế chủ tọa trong Chính phòng, Mạc Tử Như Nguyệt đưa tay xoa xoa mi tâm hòng giảm bớt cơn đau đầu, đôi mày thanh tú cau lại, tỏ rõ thái độ khó chịu.

   Phía trước mặt đứng hai nam tử, một thanh y, một lục y, vốn dĩ là nhã nhặn nhưng không hiểu sao lúc này lại lem luốc và có phần tả tơi chút ít. Nguyệt Hoa ngồi gần Mạc Tử Như Nguyệt nhất hiếu kì nhướng cao mày nhìn hai nam tử kia, rồi bất giác, nàng chuyển tầm mắt sang Nguyệt Nhã đang trầm mặc đứng sau Mạc Tử Như Nguyệt, giống như dã thú đánh hơi được mùi thịt tươi, con ngươi hiển lộ một tia ranh mãnh. Nguyệt Minh ngồi trong lòng Nguyệt Hoa cũng hiếu kì không kém, tròng mắt đen láy cơ hồ chạy quanh phòng, nhưng thân thể tuyệt không dám chạy lung tung. Bởi bé biết nếu lộn xộn lúc này thì bé sẽ không còn cơ hội hóng hớt được bất cứ chuyện gì.

   Một thân lục y đẹp đẽ, Mạnh Thuận cả người nồng nặc hương rượu, giống như tướng lĩnh lập lời thề trước khi ra trận, Mạnh Thuận khảng khái nói: "Nguyệt Tiểu thư, xin Tiểu thư tác thành cho tôi cùng Nguyệt Nhã!"

   Cơ thể nhỏ nhắn của Nguyệt Minh khẽ nhúc nhích, bé tròn mắt nhìn. Nguyệt Hoa phía sau môi anh đào không khỏi nhếch cao đầy hứng thú.

   Không để Mạc Tử Như Nguyệt lên tiếng, Nguyệt Hàn đã mở lời xen ngang: "Tiểu thư, Nguyệt Hàn biết Tiểu thư đã nói rất rõ ràng điều kiện tiên quyết của nữ tử trong Vân Tú Thôn khi thú gả, Nguyệt Hàn tuyệt không dám làm trái. Nhưng Nguyệt Hàn cầu xin Tiểu thư làm chứng cho hôn ước giữa tôi và Nguyệt Nhã."

   Mạnh Thuận nguyên là đang bừng bừng khí thế như thủy triều, tức khắc xúc động bổ nhào vào người bên cạnh: "Ngươi nói cái gì?"

   Cổ áo bị tóm chặt nhăn nhúm đến xấu xí, Nguyệt Hàn nhếch môi cười nhẹ, không một chút mảy may tức giận: "Mạnh huynh đích xác không nghe nhầm đâu!" - Nam tử nhã nhặn phô bày nụ cười ôn hòa của mình cùng lúc ngón tay thon dài đẹp đẽ dứt khoát đẩy bàn tay của Mạnh Thuận ra. Hắn xác thực lành tính, nhưng cũng không phải kiểu có thể tùy ý để người khác bắt nạt - "Nguyệt Hàn cùng Nguyệt Nhã tâm đầu ý hợp, đã chủ động đính ước với nhau."

   Đôi mày kiếm của Mạnh Thuận nhíu lại, môi mím lại thật chặt. Có trời mới biết ngọn lửa trong lòng hắn lúc này nóng như thế nào. Chỉ có vài tháng không thấy, tên kì đà luôn đeo mặt nạ tươi cười vô hại kia không biết giở thủ đoạn gì ấy thế đã đặt được một chân lên cái vị trí vốn dĩ là của hắn. Nhưng rất nhanh, con ngươi Mạnh Thuận sáng bừng lên, hiển nhiên đã nghĩ thông cái gì đó: "Nguyệt Hàn, cái hôn ước gì đó của ngươi căn bản là vô dụng! Ngươi đừng hòng mơ tưởng tới Nhã muội!"

   "Tín vật chúng tôi cũng đã trao cho nhau, không hiểu tại sao Mạnh huynh lại nói là vô dụng?" - Nguyệt Hàn giương cao mày, âm vực cũng có chút kéo lên.

   Mạnh Thuận hừ mạnh: "Thứ nhất: Hôn nhân đại sự luôn là việc của các bậc phụ mẫu, ngươi lấy đâu ra tư cách để tự quyết định? Thứ hai: phụ mẫu Nguyệt Nhã thật không còn, cho nên việc chung thân của nàng, đương nhiên là sẽ do bá phụ bá mẫu nàng, chính là cha nương ta làm chủ. Ngươi hỏi qua hai người họ chưa? Thứ ba: Ta cho ngươi biết, dù ngươi có mang tới lễ vật mười một món đi nữa, ngươi sẽ không bao giờ có thể thú được Nguyệt Nhã! Cha nương ta từ lâu đã có ý thú nàng cho ta, cho nên Nguyệt Hàn, ngươi không có cửa đâu!" - Mạnh Thuận giương cao trên môi nụ cười đầy đắc ý. Nhã muội là Tân nương của hắn, đừng hòng có kẻ nào tơ tưởng đến một sợi tóc của nàng. Nguyệt Hàn ư, không sao hết, Mạnh Thuận hắn có thừa tự tin sẽ nhanh chóng hất tiểu tử mười sáu tuổi kia xa khỏi Nhã muội của hắn.

   Nguyệt Hàn trầm mặc, nhất thời không đáp. Nếu nói Nguyệt Hàn hắn không tức giận, chắc chắn là nói dối. Hắn dù sao cũng chỉ là một nam tử vừa mới trưởng thành, cho dù thật sự học được bản lĩnh hơn người từ các chủ tử đi nữa, so với Mạnh Thuận, hắn vẫn kém hai tuổi. Còn so với đạo lý nhân sinh, không biết hắn còn kém bao nhiêu tuổi nữa. Nhưng Nguyệt Hàn cũng không phải là kẻ cam chịu, nếu không, hắn cũng thể đứng vững ở vị trí thân cận với Mạc Tử Như Nguyệt ngày hôm nay.

   Nguyệt Hoa một bên nhàn nhã hết nhìn Nguyệt Nhã sốt ruột vặn tay áo lại nhìn hai nam tử bừng bừng khí thế đấu khẩu giống như đang xem một màn diễn chèo. Nàng xác thực là muốn biết tiểu tử Nguyệt Hàn do một tay Phong ca cùng Mẫn tỷ bồi dưỡng có gì lợi hại. 

   Dưới cái nhìn đầy khiêu khích của Mạnh Thuận, Nguyệt Hàn hạ mắt, môi khẽ mấp máy tựa như đưa gió thổi tới đám cháy: "Thứ nhất: Nguyệt Hàn tôi xin nhắc lại cho Mạnh huynh một lần nữa, Nguyệt Nhã đã không còn là người của Mạnh gia nữa, mà là người của Tiểu thư nhà chúng tôi, cho nên có thể nói, Tiểu thư nhà chúng tôi mới là người nắm trong tay chuyện chung thân đại sự của Nguyệt Nhã. Chẳng qua, Nguyệt Nhã xác thật vẫn mang trong mình dòng máu của Mạnh gia, cùng lắm thì Nguyệt Hàn tôi sẽ đích thân tới cửa, thông báo một tiếng với Mạnh phụ Mạnh mẫu. Thứ hai: dẫu rằng Mạnh phụ Mạnh mẫu ưng ý Nguyệt Nhã thì sao? Hai người chúng tôi thật sự là ý hợp tâm đồng, chẳng lẽ Mạnh gia vẫn muốn mạnh mẽ ép duyên sao?"

   Nghe ra "ngọn gió" Nguyệt Hàn xuất ra cư nhiên đả động đến thân nhân nhà mình, Mạnh Thuận trong lòng bùng lên lửa giận dữ dội: "Nguyệt Hàn! Ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ! Ta thật lòng thích Nguyệt Nhã..."

   "Mạnh huynh. Thứ ba: huynh luôn miệng nói bản thân thích Nguyệt Nhã, để ý nàng, nhưng huynh có từng hỏi qua ý kiến nàng chưa? Huynh có biết nguyện vọng của nàng không? Nhưng huynh trước sau một mực muốn làm theo ý của mình!" - Nguyệt Hàn cũng không tỏ vẻ hòa nhã nữa mà minh bạch lạnh lùng nói, từng chữ, từng chữ ẩn chứa vô số lãnh ý. Nếu có người muốn gây sự với Nguyệt Hàn hắn, hắn sẽ vui vẻ đáp trả, còn nếu như có người muốn cưỡng đoạt từ hắn, hắn thậm chí sẽ "nhiệt tình đón tiếp" - "Hành động của huynh, ngay từ đầu đã là hành động ép duyên rồi."

   Nguyệt Hoa đưa tay bưng tách trà lên nhẹ nhấp một ngụm, khóe môi không khỏi giương cao, lòng thực sự là tán dương tên tiểu tử này. Quả nhiên là gần đèn thì rạng. Về cơ bản, Nguyệt Hoa nàng cảm thấy ván này, Nguyệt Hàn đã thắng rất đẹp mắt rồi.   

   Lời vừa xuất, Mạnh Thuận phát hiện hắn căn bản không thể phản bác được một lời nào. Đúng như Nguyệt Hàn nói, hắn xác thực là chưa từng hỏi qua Nhã muội hắn. Từ nhỏ tới lớn, hắn luôn cho rằng, Nhã muội của hắn cần nhất là tình thân, là Mạnh gia, là hắn, Mạnh Thuận thậm chí còn cho rằng Nhã muội hắn bởi vì đau thương cùng cô độc quá đỗi mới lớn lên trở thành nữ tử lạnh lùng như vậy. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ chạy tới bên nàng, chiếm hết thời gian của nàng để kéo nàng về Mạnh gia, để cùng hắn khuây khỏa. Trước đây Mạnh Thuận cứ nghĩ là hắn đã thấu hiểu Nhã muội của hắn nhưng lúc này mấy lời của Nguyệt Hàn lại làm dậy lên trong hắn những điểm bất an mơ hồ, hắn lo lắng tất cả đều là hắn đa tình... Không, không đúng! Mạnh Thuận nhíu mày, chợt nhớ tới lúc hắn ở cùng Nguyệt Nhã, khuôn mặt nàng nhiều hơn cảm xúc vui vẻ, không còn vẻ băng lãnh thường thấy. Lại chuyển mắt đúng lúc bắt gặp ánh mắt trốn tránh của Nguyệt Nhã, Mạnh Thuận lòng càng thêm khẳng định: nhất định là Nguyệt Hàn gian xảo này giở trò với Nhã muội của hắn. Nghĩ vậy, máu chảy trong người toàn bộ đều sôi lên giống như dung nham nóng bỏng: "Ngươi thì biết cái gì? Còn không phải ngươi giở trò với Nguyệt Nhã mới khiến nàng đồng ý với ngươi!"

   Nhân vật chính Nguyệt Nhã bị giằng co ở giữa hai nam tử bỗng nhiên chột dạ, nàng xác thật là cảm thấy chuyện của nàng cùng Nguyệt Hàn có chút giống như... nàng bị lừa gạt. 

   Nguyệt Hàn cũng cau mày: "Mạnh huynh, huynh nói chuyện cũng phải có chừng mực." - Bởi vì câu nói của Mạnh Thuận rất dễ khiến cho người khác hiểu sai về hai người họ, tự nhiên là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Nguyệt Nhã.

   Nhưng rơi vào tai của Mạnh Thuận chính là Nguyệt Hàn có tật giật mình. Có câu giận quá mất khôn, đúng vậy, Mạnh Thuận bị lửa giận làm cho hỏng cả đầu, lúc này tất cả tâm trí của Mạnh Thuận đều đang kêu gào Nhã muội của hắn bị Nguyệt Hàn chòng ghẹo, hắn phải đòi lại công đạo cho Nhã muội của hắn. Bổ nhào tới Nguyệt Hàn, Mạnh Thuận không do dự mà vung tay chuẩn xác xuất ra một quả đấm, cả cơ thể gầm lên: "Tên khốn nhà ngươi!"

   "Đủ rồi!" - Mạc Tử Như Nguyệt cuối cùng không thể nhẫn nổi được nữa, một chưởng đập mạnh lên bàn, đôi mày tuyệt mỹ đã đan lại thành một khối lớn, sắc mạnh càng thêm thâm trầm. Ánh mắt nàng lạnh lẽo quét qua Nguyệt Hàn và Mạnh Thuận, lạnh lùng lên tiếng, giọng nói nàng trong trẻo nhưng không mang theo bất kì chút cảm xúc gì, tựa như phát ra từ đáy hồ băng cả vạn năm chưa từng một lần thấy minh quang: "Đây là nguyên nhân?"

   Mạnh Thuận khó xử buông lỏng Nguyệt Hàn, nàng đây là đang nói đến chuyện đó. Lòng thầm mắng Nguyệt Hàn là tên khốn, Mạnh Thuận khó xử ấp úng: "Chuyện đó..."

   Trái lại, Nguyệt Hàn thẳng thắn đáp: "Vâng, đúng là như vậy."

   Mạnh Thuận trừng mắt lườm xéo Nguyệt Hàn, lòng thật sự là chỉ muốn thiêu sống hắn. Đây là lần đầu tiên Mạnh Thuận gặp Nguyệt Tiểu thư, cũng là ân nhân của Nguyệt Nhã và... đúng như Nguyệt Hàn nói, nàng nắm giữ số mệnh của Nhã muội hắn, cho nên lẽ tự nhiên, hắn muốn gây chút ấn tượng tốt với nữ tử đeo mạng sa trước mặt. Nhưng hết lần này đến lần khác, có một kẻ khó đối phó luôn xuất hiện vào thời điểm mấu chốt ngăn cản chuyện tốt của hắn. Mà hôm nay cũng không ngoại lệ, tên kì đà khốn kiếp đó lại gây chuyện với hắn, làm cho ấn tượng đầu tiên của hắn trong mắt vị Nguyệt Tiểu thư kia lại là như thế này đây.

   Mạc Tử Như Nguyệt đưa mắt sắc lạnh tựa như những lưỡi đao tản mát ra lãnh ý tập trung tại người nam tử vận lục y truy hỏi: "Vậy không biết nguyên nhân Mạnh Công tử chạy tới Nguyệt Viện của ta làm loạn là gì? Công tử biết rõ hôm nay là ngày gì chứ? Phải chăng Công tử đến với mục đích ly gián?"

   Nguyệt Hoa nhíu mày, vẻ mặt lúc này nào đâu còn vẻ ung dung xem kịch khi nãy nữa, nàng chuyển ánh mắt nhìn Mạc Tử Như Nguyệt, có phần nghĩ ngợi. Nguyệt Minh hiển nhiên là bị dọa sợ, im re ngồi trong lòng Nguyệt Hoa không dám ngo ngoe. Đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy Nguyệt cô cô nổi giận, nhưng bé khẳng định, Nguyệt cô cô khi nổi giận, so với tất cả mọi người, vẫn là khủng bố nhất.

   "Nguyệt Tiểu thư, tôi không có mục đích gì khác, tôi thật lòng là đến chung vui với Nguyệt Mẫn cô nương." - Mạnh Thuận cúi đầu thật thấp, trong lòng trỗi dậy cảm giác sợ hãi mơ hồ. Phụ mẫu hắn đã từng dặn dò qua, cho dù hắn có đắc tội với ai thì đắc tội, nhưng tuyệt đối đừng có chọc đến Nguyệt Tiểu thư. Lời này trước đây hắn không để tâm, nhưng trong thời khắc này lại đặc biệt thấm thía. Chính hắn rất rõ ràng hôm nay tới đây với mục đích ban đầu cũng không khác những thôn dân khác là bao. Chỉ là sau đó, có chuyện ngoài ý muốn...

  "Chung vui bằng cách náo loạn ư? Nguyệt Viện với Mạnh gia xưa nay chính là nước sông không phạm nước giếng, chúng ta không thù không oán với Mạnh gia, hà cớ gì Công tử phải nhọc lòng làm như vậy?" - Mạc Tử Như Nguyệt cao giọng, đôi con ngươi sâu khó lường nhìn Mạnh Thuận. Ngày hôm nay đối với nàng mà nói, thực sự là vô cùng quan trọng, nguyên là vì hôm nay diễn ra Lễ Ăn hỏi của Nguyệt Mẫn. Thật như trời cao không phụ sự kì vọng của nàng, mọi chuyện diễn ra đều tốt đẹp, cho đến khi tiệc rượu đã gần xong thì ngay tại trước mũi nàng có "chuyện tốt" kia, mà đầu sỏ gây nên chính là hai người trước mắt nàng, cũng là hai người nàng không ngờ tới nhất: một người thường ngày tính tình ôn hòa, nhã nhặn, người gặp người cảm mến; một người con nhà gia giáo, vốn dĩ chẳng thù chẳng oán với người kia, vậy mà lại chẳng hiểu vì cớ gì, vung kiếm múa loạn lên người đối phương ngay trong hôn tiệc, trước nam gia cùng với biết bao nhiêu người. Điều này đại biểu cho cái gì chứ? Chính là thái độ không coi trọng nam gia, là để lộ sơ sót của nữ gia. Nói thẳng ra sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến ấn tượng của Phu gia với nàng dâu, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

   Mạc Tử Như Nguyệt nghĩ đến vẻ mặt của đoàn nam gia, đặc biệt là vẻ mặt mất hứng của bà vú Lã Đại Thương thì lòng lại như bão tố cuồn cuộn lên.

   Đối diện sắc mặt âm trầm của Mạc Tử Như Nguyệt, Mạnh Thuận đánh mất ý muốn biện minh. Căn bản cách nàng nói chuyện lạnh lùng sắc bén, mỗi lời nói ra không có một chữ nào dư thừa, nói ba câu thì cả ba câu đều không khách khí kết tội hắn, hoàn hảo gây cho hắn một áp lực vô hình đến rét run, Mạnh Thuận bắt đầu nảy sinh tâm lý dè chừng với nữ tử thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình này. 

   Nguyệt Nhã đứng phía sau Mạc Tử Như Nguyệt đem tay áo vặn lại nhăn nhúm hết cả, toàn bộ tâm trạng bồn chồn không biểu lộ lên mặt hiển lộ ra bên ngoài, nhưng miệng, bởi vì lòng áy náy mà không thể phát ra được một lời nào.

   "Hoa Đà cô cô!" - Nguyệt Minh trong lòng Nguyệt Hoa khẽ nhúc nhích miệng bé nhỏ mà thì thầm - "Nguyệt cô cô đang nổi giận, thật đáng sợ... nhưng mà Nguyệt cô cô có gì đó rất lạ!"

   Nguyệt Hoa đương nhiên cũng cảm thấy Đại Lang hôm nay có  chút gì đó không đúng, nàng vừa định lên tiếng thì đã thấy cửa phòng bị đẩy ra.

   Diệp Nương là người đầu tiên bước vào, nhìn bộ dạng mọi người trong phòng, lời bèn buột khỏi miệng: "Xảy ra chuyện gì vậy?" - Nói xong, nàng lại tự giận chính mình. Không phải nàng cũng chứng kiến sao, lời này tự nhiên là thừa thãi.

   Theo sau là Trưởng thôn và Trưởng thôn phu nhân, cuối cùng là Tân nương Nguyệt Mẫn. Bốn người họ vừa mới tiễn khách nhân trở lại.

   Nguyệt Mẫn xuất hiện, trước tiên là nhìn đến Mạc Tử Như Nguyệt: "Tiểu thư, giận dữ không có lợi với thân thể. Chuyện này để ta lo." - Giọng nói đích xác là nửa dụ dỗ, nửa cứng rắn.

   Bình thường, Mạc Tử Như Nguyệt chắc chắn sẽ đồng ý mà lẳng lặng bước về phòng, nhưng mà lần này không giống vậy. Mạc Tử Như Nguyệt hừ một cái, lãnh đạm đối mắt với Nguyệt Mẫn: "Ta muốn đích thân ra tay!"

   Nhìn bộ dáng cố chấp của Mạc Tử Như Nguyệt, Diệp Nương có chút ngây ngốc không hiểu lắm, Hoa Thanh Nga ngạc nhiên nhìn Trượng phu Nguyệt Phong, chỉ thấy vẻ mặt hắn là đang nghiêm túc quan sát tình hình, xem ra lần này Tiểu thư là thật khó chịu. Nguyệt Mẫn cũng bất ngờ, hoàn toàn không tính Mạc Tử Như Nguyệt sẽ phản ứng như vậy. Ngược lại, Nguyệt Hoa đã rõ ràng tâm lý của Mạc Tử Như Nguyệt, nàng thanh thanh lên tiếng: "Đại Lang, chuyện dù sao cũng đã xảy ra, mọi người cũng thấy rõ không phải là phát sinh do chủ ý ở bên nào cả. Lã tỷ phu là người hào phóng sẽ không bận tâm quá chuyện này, tỷ cũng không phải lo nghĩ nữa, mà chỉ cần xử lý tốt mấy người họ là được." - Nguyệt Hoa cho rằng Mạc Tử Như Nguyệt lo lắng chuyện chung thân đại sự của Nguyệt Mẫn bị ảnh hưởng bởi một màn huyên náo của Mạnh Thuận cùng Nguyệt Hàn. Phải biết rằng, Mạc Tử Như Nguyệt, Nguyệt Mẫn cùng Nguyệt Hoa thật sự là cùng nhau từ nhỏ lớn lên, tình cảm thân thiết đã không còn từ nào có thể diễn đạt được. Hơn nữa, Nguyệt Mẫn từ lần đầu tiên Mạc Tử Như Nguyệt hít một ngụm khí trên đất này đã ở bên nàng, tự nhiên tình cảm còn sâu nặng hơn. Lại nói, có tỷ muội nào tình nguyện trơ mắt nhìn tỷ muội của mình bị quấy phá chứ?

   Nguyệt Mẫn yếu ớt cười nhạt với Mạc Tử Như Nguyệt, ẩn bên trong là ấm áp và bất đắc dĩ vô cùng. Giữa hai người họ, thời gian cùng nhau đã đủ dài để chỉ liếc một cái có thể nhìn ra tâm tình của đối phương, đủ để chỉ cần một câu nói có thể nghe hiểu toàn bộ tâm sự của đối phương.

   Hóa ra là như vậy. Hóa ra là lo lắng, cho nên chẳng trách mấy ngày nay nàng căng thẳng đến như thế, chuyện gì không tự tay nàng kiểm tra, nàng không thể yên tâm được. Trong lòng Nguyệt Mẫn lúc này đan xen hai luồng cảm xúc hạnh phúc và chua xót. Nguyệt Mẫn hạnh phúc đương nhiên là bởi vì phần tâm ý quá nặng của Mạc Tử Như Nguyệt đặt trên người mình. Còn chua xót, chính là bởi tâm ý quá nặng cho nên Mạc Tử Như Nguyệt mới ép buộc bản thân căng thẳng như thế, nàng vốn dĩ không phải là người thích bận rộn, nhưng vì Nguyệt Mẫn nàng, nàng có thể làm việc không ngừng. Và một phần cũng bởi vì, nàng lo sợ số mệnh "họa tinh" của mình sẽ ảnh hưởng đến người khác. Toàn thân thể tràn ngập đau xót, Nguyệt Mẫn nhìn nữ tử quật cường trước mặt, thực sự chỉ muốn nàng ấy ngay lập tức đi nghỉ ngơi, những chuyện như thế này, từ nay về sau, Nguyệt Mẫn nàng tuyệt sẽ không bao giờ để xảy đến nữa.

   "Như Nguyệt..." - Nguyệt Mẫn cố gắng trấn áp giọng nói của mình thật tự nhiên, ở bên cạnh Mạc Tử Như Nguyệt khẽ thì thầm.

   Mạc Tử Như Nguyệt đưa mắt nhìn Mạnh Thuận, giọng nói lạnh băng, không chút che dấu ý tứ của mình: "Ở đây đã hết chuyện của Mạnh Công tử, mời Công tử về cho, chuyện của Công tử ta tin là Mạnh gia có cách xử lý thỏa đáng..."

   "Tiểu thư!" - Nguyệt Phong lên tiếng - "Mạnh phụ Mạnh mẫu đã sớm để Mạnh Thuận Công tử ở lại chỗ Phong tôi tu tâm dưỡng tính. Tự nhiên chuyện của Mạnh Thuận sẽ là chuyện của tôi, mà chuyện của tôi, đương nhiên là chuyện của Tiểu thư. Xử trí như thế nào tùy Tiểu thư!"

   Mạnh Thuận giật mình ngây người nhìn vị Trưởng thôn trước mắt nở nụ cười "thiên hạ đệ nhất hòa nhã" mà lòng thấy ớn lạnh. Đừng chỉ thấy bề ngoài người này vô hại mà nghĩ hắn là nai, Mạnh Thuận ở bên cạnh hắn mới biết, hắn chân chính là sói giả nai, âm hiểm mà thủ đoạn. 

   Nguyệt Hoa nhướng cao mày hứng thú nhìn Nguyệt Phong. Cái khí chất ôn hòa, thân thiện này, Nguyệt Hàn có sáu phần chắc chắn là bị ảnh hưởng từ Nguyệt Phong. Chỉ có điều, nếu đem so sánh, Nguyệt Hàn vốn chỉ là cáo non mà thôi. Trong cái khí chất đầy ắp cảm giác thân thiện của Nguyệt Phong vẫn phảng phất có nét thâm trầm, ung dung của một kẻ nguy hiểm mà Nguyệt Hàn hoàn toàn vẫn chưa tu luyện được. Lén thở dài, Nguyệt Hoa không khỏi chẹp miệng. Đại ca này lâu ngày không gặp, thật sự là càng lúc càng cáo già, vậy mà không hiểu Nga tẩu hiền thục sao lại nhìn trúng hắn, đến Nguyệt Hoa nàng y thuật cao minh vẫn không biết tên đại ca này bỏ độc gì cho nàng.

   "Như vậy thì tiện quá rồi!" - Diệp Nương ngồi một bên đột nhiên lên tiếng - "Chi bằng để hai người họ đi theo Phong lao động nặng một năm là được rồi!"

   "Phương án này nghe không ổn cho lắm!" - Người lên tiếng đương nhiên là Hoa Thanh Nga, nàng nói - "Mạnh phụ Mạnh mẫu tuy là nhờ Phu quân chăm nom Mạnh Thuận, nhưng nếu để bên đó thấy nhi tử mình chịu khổ, không chừng sẽ gây bất lợi với Phu quân, cũng là gây bất lợi với Vân Tú Thôn."

   Nhưng mà Diệp Nương nào có nghe được vế sau nói đến Vân Tú Thôn, mắt nàng sáng rực nhìn Hoa Thanh Nga, khóe miệng cũng vẽ ra nụ cười đầy ý vị làm cho Hoa Thanh Nga chột dạ.

   Mạc Tử Như Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, sau mới nói: "Nếu đã như vậy, Mạnh Thuận Công tử không phiền để chúng ta xử trí chứ?"

   Mạnh Thuận hạ mắt, nào có dám nói không.

   "Nguyệt Hàn, ngươi nói xem, ngươi sai ở đâu?" - Lấy thái độ trăm phần trăm là chủ nhân uy vũ, Mạc Tử Như Nguyệt nghiêm giọng hỏi.

   "Vi phạm gia quy, tự tiện hành xử, công tư bất phân minh!" - Không do dự, không quanh co, Nguyệt Hàn ăn ngay nói thẳng. Hắn muốn định ra một mối hôn sự với Nguyệt Nhã là vi phạm gia quy, hắn ẩu đả với Mạnh Thuận là tự tiện hành xử, mà động cơ hắn làm tất cả hai điều trên là do tư tình cá nhân nên là công tư bất phân minh.     

   Diệp Nương đưa mắt nhìn Nguyệt Hàn, trong lòng thật sự là thích cái tính trung thực của nam tử này. Nhưng nàng cũng có điều khó hiểu. Nam tử này tốt như thế, đối với Nguyệt Nhã có tình cảm như vậy, tại sao Mạc Tử Như Nguyệt khăng khăng cái gì gia quy "nữ lớn lập nghiệp, nam khôn lập thân", theo đó nam nữ ngoài hai mươi mới được cưới gả. Chung quy, Diệp Nương nàng tuy có già đời hơn Mạc Tử Như Nguyệt nhưng nhiều lúc, nàng xác thật không biết trong đầu nàng ấy chứa gì nữa.

   Mạc Tử Như Nguyệt chậm rãi đưa ánh mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net