24. Nội Bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Minh Giáo xuất hiện ở Đại Việt chưa tới mười năm đã có hơn mấy nghìn tín đồ, thái độ đều là một lòng đi theo giáo phái, trung thành với Giáo chủ còn hơn cả với Hoàng Đế, kính sợ Tư Tế còn hơn cả Ngọc Hoàng, chỉ cần Giáo Đầu xuất ra thánh răn liền nhất nhất làm theo. Triều đình lo sợ thế lực này một khi lớn mạnh, vậy nguy cơ về một cuộc đảo chính không phải là vô căn cứ, liền lớn tiếng công bố Minh Giáo là Giáo phái bất hợp pháp, các môn phái giang hồ cũng là nhìn mặt mũi Hoàng Đế làm việc, từng người từng người vu nói Minh Giáo là tà môn ma giáo, dẫn đến tình cảnh Minh Giáo vì sống còn đành chịu ẩn núp khỏi tai mắt của triều đình cùng giang hồ.

*

   Sáng hôm sau, Nguyệt Hoa còn đang say giấc nồng thì bị một âm vực nữ tử cao vút làm thức giấc: "Ngươi đang làm gì? Ta vốn là thị nữ hầu hạ Giáo chủ, ngươi lại dám cản ta, ngươi không đặt Giáo chủ vào mắt nữa hay sao?"

   Liền sau đó, thanh âm nam tử hán ồm ồm không khách khí đáp lại: "Giáo chủ có lệnh: không ai được đặt nửa bước chân vào Đông Viện nếu không được triệu, kháng lệnh, lập tức giết."

   Nữ nhân kia giọng nói vô cùng tốt, chẳng qua lúc này xảy ra tranh cãi, thanh âm trở nên cao nhọn chanh chua, hàm chứa oán hận tự nhiên làm hỏng mất cả chuỗi giai điệu đẹp: "Tề Vũ, ngươi dám uy hiếp ta? Ta chính là thị nữ Tư Tế Đại nhân phân phó hầu hạ Giáo chủ, là thị nữ, có lí nào lại bỏ bê sinh hoạt thường ngày của chủ tử chứ?"

   Nguyệt Hoa dụi mắt ngái ngủ, thân thể xiêu vẹo nửa tỉnh nửa mơ bước tới cửa phòng, hiếu kì ghé mắt nhìn qua. Tiền Đông viện này được xây dựng theo lối thông thường, tức là bố cục kiểu vành móng ngựa, căn phòng của Nguyệt Hoa chính là ở phía bên trái tiền viện, cho nên mọi thứ ồn ào diễn ra nàng dễ dàng có thể nhìn thấy.

   Nam tử hán vai hùm lưng gấu cao lớn, vận y phục sắc chàm sẫm màu không một hoa văn tô điểm, trước ngực quấn quanh mảnh giáp đã sờn, lưng đeo đại đao khủng bố phát ra tiếng cười nhạo: "Tư Tế Đại nhân thì đã làm sao, ngươi lại còn dám lôi Tư Tế ra đây! Mị Sương, đừng quên ngươi chỉ là nữ tì bưng nước pha trà được dùng trên Giáo Điện, Giáo chủ chưa từng nói muốn ngươi tới Đông viện hầu hạ, cũng không phải chỉ có mỗi một mình ngươi mới là kẻ biết hầu hạ Giáo chủ. Ta lặp lại, Giáo chủ có lệnh: không được triệu, dám bước vào, lập tức giết!" - Dứt lời, nam nhân nâng tay, dễ dàng rút cây đao nặng trĩu khỏi vỏ như nâng một cây sào gầy, sát khí cùng lãnh ý ngùn ngụt tựa như cột âm khí đột ngột bạo phát, âm thanh u uất gió thổi qua các lỗ đao cơ hồ tiếng âm hồn tru tréo lởn vởn quanh không gian làm người ta ớn lạnh.

   Hai người đứng quay lưng lại phía này nên Nguyệt Hoa không nhìn được dung nhan họ, chỉ có thể thấp thoáng thấy bóng dáng nữ nhân dong dỏng yêu kiều vận áo tứ thân sắc hoàng thổ sau thân hình vạm vỡ của gã nam tử hán.

   Tà áo run lên trong gió, cuối cùng nữ tì tên gọi Mị Sương đó không đành lòng quay gót rời đi.

   Nguyệt Hoa lúc này đã tỉnh hẳn ngủ, cẩn thận rà soát thông tin vừa lượm nhặt được. Hạ nhân gây náo loạn, nam tử hán kia chỉ dọa nạt nàng vài câu, thật sự không có ý định xuống tay, xem ra Tư Tế từ miệng nữ tì ắt hẳn là kẻ rất ghê gớm, quan hệ với Đại Ma Đầu không tốt lắm. Chợt nhớ đến vẻ mặt Ma Đầu đầy bất lực cùng đè nén, nàng bước đầu đưa ra kết luận: Minh Giáo nội loạn.

   Mải miết suy nghĩ, Nguyệt Hoa bị cánh cửa đập phải, người mất đà ngã dúi xuống, vẫn là Minh Ảnh nhanh tay đỡ được nàng.

   "Làm gì mà đứng ngây ra đấy?"

   Nguyệt Hoa hừ lạnh, né khỏi tay nam tử ngồi xuống chiếc bàn tròn giữa phòng, hoàn toàn không nhận ra lời nói vừa rồi của hắn căn bản là phong phú ngôn từ hơn mọi khi.

   Tự rót một chén trà lạnh, nàng lạnh nhạt: "Ngươi tới làm gì?"

   Minh Ảnh nhìn Nguyệt Hoa nhiều một chút, phát hiện nàng mới ngủ dậy đôi mắt còn chưa hoàn toàn khôi phục vẻ lanh lợi sắc sảo, khuôn trang xinh đẹp lộ ra vài phần ngây thơ mềm mại, ánh mắt nhiễm hòa ý, giọng nói vô thức dịu xuống: "Đồ ăn sáng."

   Nguyệt Hoa ngờ ngợ, đồ ăn sáng?

   À phải rồi, mục đích nàng bị bắt tới đây không phải là muốn nàng chăm lo cơm nước thuốc thang cho Đại Lang hay sao? Ma Đầu này cũng thật chu đáo, biết thân thể Đại Lang suy nhược, sợ rằng chưa trộm được gà đã mất nắm thóc cho nên mới mang theo cả nàng?

   Cho rằng động cơ của Minh Giáo là lợi dụng tài lực của Vân Tú Thôn mới để cho Lãnh Dạ tiếp cận Mạc Tử Như Nguyệt, mi tâm xinh đẹp không khỏi xoắn xuýt lên, Nguyệt Hoa bực dọc hướng cái bóng nam tử gần như quát lên: "Ta không quên! Mau cút đi nói với Ma Đầu kia, ta muốn thực phẩm tươi sống, chỉ hái xuống lúc sáng sớm còn đọng sương, dược phẩm ta chỉ tin tưởng ở Vân Lăng Đường. Không có những thứ ấy, hắn tự mà xuống Trù phòng!"

   Minh Ảnh ngây ngốc đứng như trời trồng, không biết nàng tự nhiên nổi giận là vì đâu.

   "Còn nữa, bản cô nương muốn tắm rửa, ngươi đi xách nước lại đây cho ta!" - Nguyệt Hoa bổ sung một câu liền bỏ đi vào sau bình phong, thái độ chân chính là không cho phép cự tuyệt.

   Minh Ảnh lực bất tòng tâm không còn lựa chọn nào khác ngoài phục vụ tốt quý nhân này. Nếu phục vụ nàng không tốt, Mạc Thị kia không có đồ ăn đã đành, chính hắn cũng sẽ không được xơ múi được gì. Đồ ăn nàng nấu, đã không ăn thì thôi, một khi ăn liền phát nghiện. 

   Thiên Vân Lầu tiếng thơm bay đến đâu, người người nuốt nước miếng thèm thuồng đến đấy do một tay trù nghệ của Hoa Đà gây dựng nên đủ chỉ nói cũng biết tay nghề của nàng đến đâu.

   Vậy là sáng sớm hôm đó toàn bộ thủ hạ trong Đông viện trợn trừng mắt chứng kiến Hộ pháp Minh Ảnh lãnh huyết lãnh cảm, xuất quỷ nhập thần, âm trầm quỷ dị xách cứ một chuyến bốn xô nước một về phòng, hành động thập phần cẩn trọng nhanh gọn khiến cho vài nam nô nhìn thấy mà phải đỏ mắt ghen tị.

   Thấy không, làm việc vặt có chút công phu dù cho có đi xách nước thôi bộ dáng sẽ soái hơn đấy!

   Tề Vũ, nam tử hán vai hùm lưng gấu cũng tranh thủ rời vị trí chạy đến phía bên này nhìn một cái. Thật sự là thấy Minh Ảnh tay cầm mấy cái xô đầy nước nóng, không nhịn được kinh ngạc: "Ảnh tiểu tử, ta nói nhà ngươi muốn tắm rửa cũng không cần phải kinh thiên động địa như vậy chứ? Ai không biết còn tưởng Hộ pháp ngươi cả năm mới tắm một lần đâu!"

   Minh Ảnh lạnh nhạt buông một lời làm Tề Vũ muốn hóa đá: "Không phải ta, là nàng."

   Tề Vũ trố mắt nhìn Minh Ảnh bước vào phòng rồi nhanh chóng trở ra, miệng lẩm bẩm kinh ngạc: "Rốt cuộc là ma nữ phương nào bản lĩnh cao cường lại có thể trấn áp được khối âm hồn này?"

   Đến khi Minh Ảnh quay lại thì thấy người kia đang dòm dòm ngó ngó trước cửa, mặt lập tức xuống sắc trầm trọng: "Lão Tề, ngươi đang nhìn cái gì?"

   "Ặc!" - Tề Vũ đích xác là bị thanh âm u uất như oan hồn địa ngục của Minh Ảnh làm giật mình. Hắn mạnh mẽ đưa tay gãi đầu, giả bộ đần độn cái-gì-cũng-không-biết - "Ta không nhìn gì cả!"

   Minh Ảnh đương nhiên là không tin, ném cho nam tử hán một nhãn đao kèm tử khí âm lãnh, nhanh chóng lăng thân vào phòng, cánh cửa thô lỗ đóng sập lại. Tề Vũ vô tội thở dài thườn thượt, hắn thực sự là cái gì cũng chưa thấy nhớ!

   Trong phòng, Minh Ảnh đem nước tới sau tấm bình phong dày, tự động nhắm chặt hai mắt, chuẩn xác một chiêu đổ nước vào bồn tắm lớn. Xong xuôi, hắn rất có tinh thần tự giác lùi ra phía bên ngoài bình phong canh gác.

   Nhìn căn phòng tràn ngập hơi nước cùng âm thanh róc rách sau bình phong phát ra, Minh Ảnh mơ hồ cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng một chút. Hắn đứng như tượng đá quay lưng lại với bình phong, cứng ngắc phát ra âm thanh: "C..có... cần thêm?"

   Nguyệt Hoa thích ý té nước lên cánh tay trắng ngần, nghe tiếng hắn căng thẳng thì có chút vui vẻ: "Không cần, như này là đủ rồi." - Lòng nổi lên hứng thú trêu chọc người, nàng liên tục quẫy nước tạo ra tiếng động "bèm bẹp" lại khe khẽ ngâm trong miệng một giai điệu khi trầm khi bổng, tạo thành thứ âm thanh đặc biệt dễ gợi liên tưởng.

   Minh Ảnh gồng cứng cả cơ thể lẫn nội tâm. Hắn rõ ràng biết không phải là loại âm thanh đó, nhưng mà vô thức tâm trí vẫn nhận định là đó khiến hắn một phen khốn đốn.

   Thẳng cho tới khi Nguyệt Hoa kiều mị nhẹ kêu một tiếng: "A... Dương lang..."

   Minh Ảnh rốt cuộc nhẫn không nổi, gấp gáp như cuồng phong ào chạy khỏi phòng. Khỏi phải nói Nguyệt Hoa đắc ý như thế nào, tiếng cười như tiếng sơn ca trong trẻo vang mãi không ngớt.

   Nam tử này, da mặt chính là rất mỏng.

*

   Lãnh Dạ nằm dài trên trường kỷ, trên người đáp chăn gấm, vạt áo ngủ mở rộng lộ ra lồng ngực săn chắc, hiển nhiên là đã chen chúc trải qua cả một đêm ở đây. Chẳng qua khuôn mặt nam nhân sáng láng, trên môi treo nụ cười, song nhãn vô cùng có tinh thần, chống đỡ cả nửa người nhìn không biết chán mỹ nhân say ngủ trên giường lớn phía đối diện.

   Nàng, làn da trắng nõn tựa tuyết sớm, tóc đen như mực thoảng hương lan tự do chảy dài trên gối nệm. Cặp mày sắc sảo như họa, hàng mi dài, cong như râu bướm hợp thành thế mày ngài mắt phượng tuyệt thế dân gian. Sống mũi cân đối thanh tú, đôi môi đầy đặn hồng hồng không còn tái nhợt, ngậm sáu phần huyết sắc tựa như quả đương chín. Nàng nằm nghiêng, người cuộn tròn thành một khối giống con mèo nhỏ, cổ áo theo đó hơi mở lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng đoạn băng vải che đậy vết thương.

   Trước nay nàng không hề dùng phấn son, dung nhan vô cùng tinh khiết, lúc nàng ngủ, nét lãnh đạm rút đi, nhu hòa lan tràn, chính là nét đẹp đặc trưng của nữ tử khiến lòng của nam nhân xoắn xuýt. Ánh mắt nam nhân trầm luân, trong con ngươi đen kịt khảm sâu đến tận tầng đáy duy độc một Thái Bạch tinh tú.

   Tối qua hai người náo loạn một trận, Lãnh Dạ thật quyết tâm mới có thể cùng Mạc Tử Như Nguyệt đồng phòng cộng chẩm. Vốn là nàng cương quyết muốn đặt bình phong trước giường nhưng hắn chờ tới lúc nàng ngủ say đã ném xa bình phong vướng víu đi mất.

   Lãnh Dạ vươn tay toan chạm đến gò má xinh đẹp của nàng thì có tiếng thị vệ bên ngoài truyền vào.

   Lãnh Dạ ngừng động tác, híp mắt nghĩ lão cáo già kia còn biết dùng công vụ tới chèn ép hắn, cũng thật có ý tứ. Chẳng qua quyền hạn của Tư Tế cũng không thể vượt qua đầu của Giáo chủ đâu, hắn cố tình, y cũng không dễ gì được như ý.

   Thị vệ bên ngoài không thấy vị bên trong có động tĩnh gì, đánh bạo gọi lớn tiếng: "Chủ tử?"

   Có thể là vì thanh âm thị vệ tương đối tốt liền đánh động tới Mạc Tử Như Nguyệt. Lãnh Dạ thấy đôi mày phượng của nàng khẽ nhăn, có dấu hiệu tỉnh lại liền sẵng giọng gấp gáp nói vọng ra bên ngoài: "Để y chờ."

   Không xong, đánh động đến tâm can của hắn rồi!

   Mạc Tử Như Nguyệt vốn còn mơ màng, nghe thấy thanh âm lạnh băng của nam nhân liền tỉnh hẳn, bắt gặp một đôi con ngươi thâm thúy khiến nàng giật mình. Tròng mắt đen huyền thuần túy không dung nạp nổi bất kì một tia sáng nào lúc này đầy ắp nhu tình, đem hình bóng của nàng chôn nơi đáy mắt, hắc sắc của con ngươi khít khao bao bọc lấy hình ảnh bạch sắc của nàng quấn quýt dung nhập thành một khối thống nhất.

   Bỗng nhiên cảm thấy không tự nhiên, nàng đưa tay kéo chăn che kín đầu.

   Lãnh Dạ ngăn lại động tác của nàng, không khỏi cảm thấy lòng ngọt ngào: "Nàng xấu hổ?"

   Yên lặng. Mạc Tử Như Nguyệt cắn răng chôn khuôn mặt hồng hồng vào gối.

   "Có gì phải xấu hổ chứ? Chúng ta tay cũng đã cầm, ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, thậm chí còn ngủ chung..."

   "Ngươi im miệng!" - Mạc Tử Như Nguyệt trừng mắt nhìn Lãnh Dạ - "Ta khi nào như vậy?"

   Lãnh Dạ vốn đang cười nháy mắt sa sầm mặt: "Nàng nói cái gì? Nàng đây là ăn ốc đổ vỏ hửm?" - Bọn họ thật sự thắm thiết đến như thế, nàng lại coi giống cát bụi phẩy tay một cái là xong?

   Mạc Tử Như Nguyệt thẹn đỏ bừng mặt chối bay biến: "Ta không có..."

   Lãnh Dạ chẳng quan tâm nàng nói cái gì nữa, một phát nhào lên giường, dùng hai tay chặn đứng trốn tránh của nàng, dùng môi chặn lời nàng.

   Tâm can nàng khá lắm! Dám ăn xong rồi chùi mép chối bỏ hắn, nàng thật đáng giận!

   Nụ hôn này, Lãnh Dạ không thong thả như lần trước mà tựa như dã thú cuồng nộ, hết gặm lại cắn lên môi Mạc Tử Như Nguyệt.

   Sáng sớm đã bị chọc, trong lòng Mạc Tử Như Nguyệt khẽ nhen nhóm một đốm lửa giận li ti, ban đầu cứng rắn mím chặt môi, sống mái cũng không để cho nam nhân được như ý nguyện.

   Lãnh Dạ thấy nàng không hợp tác, liền đổi vị trí cắn xuống cần cổ tinh xảo của nàng. Mạc Tử Như Nguyệt bị tấn công bất ngờ, thở hụt một hơi, đưa tay giữ chặt vạt áo, gắng sức đẩy nam nhân trên người xuống, lo lắng hắn xằng bậy.

   Lãnh Dạ nào có dễ dàng như vậy, dễ dàng chế trụ hai tay nàng đè lại trước ngực, thuận thế cách lớp vải mỏng mờ ám ma sát.

   Toàn thân Mạc Tử Như Nguyệt trào lên cảm giác run rẩy khó hiểu, khuôn mặt trái xoan đỏ bừng, song nhãn hổ phách ngậm một tầng sương mù. Hơi thở rối loạn, càng lúc càng gấp gáp, Mạc Tử Như Nguyệt hoảng hốt yếu ớt chống cự: "...D..ừng..dừng lại..."

   Đưa mắt nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, hai mắt hàm chứa hơi nước cùng hoảng sợ, Lãnh Dạ chỉ muốn giáo huấn nàng một chút, thật sự biết điều dừng lại động tác. Môi lần tìm tới môi mềm của nàng, lần nữa hôn xuống, lại liếm khóe môi nàng, dùng đầu lưỡi chạm hai cái như động tác gõ cửa ra hiệu cho nàng. Mạc Tử Như Nguyệt sợ hắn túng quá làm liều, đành phối hợp hé môi giống như nghênh đón. Lãnh Dạ không khách khí ập vào, tung hoành ngang dọc trên dưới từng tấc một, chán chê liền quần đảo cái lưỡi mềm mại của nàng đã sớm bị hắn làm cho choáng váng.

   Đầu óc Mạc Tử Như Nguyệt càng lúc càng mơ hồ, tận sâu trong lòng lan tràn cảm giác ấm nóng tê dại làm nàng chỉ có thể thuận theo sự càn quấy của Lãnh Dạ. Nàng thở ra một hơi, hắn liền đón lấy nuốt xuống, lưỡi mang theo dưỡng khí truyền tới cho nàng.

   Việc này lặp lại vài lần, Lãnh Dạ mới thỏa mãn dừng lại. Mạc Tử Như Nguyệt như kẻ chết đuối được cứu lên bờ, dùng toàn bộ lực bình sinh để hô hấp. Lãnh Dạ ôm lấy nàng, bàn tay to lớn nóng rực đặt lên lưng nàng giúp nàng vuốt lưng nhuận khí, giọng nói vô cùng vui vẻ: "Nương tử, nàng lần tới không muốn mệt như vậy thì đừng làm vi phu mất hứng nữa."

   Mạc Tử Như Nguyệt trừng hắn một cái, không đáp một lời, xoay người quẳng cho nam nhân bóng lưng lạnh lùng. Lãnh Dạ cũng không mất hứng, híp mắt, ghé sát vành tai hoàn mỹ từ tốn nói: "Ai~~~! Mới hôn một cái đã như vậy, nàng nói đêm tân hôn ta phải làm thế nào bây giờ?"

   Hơi thở nam nhân ấm áp vờn qua vành tai trắng nõn nhuộm thắm sắc hồng. Mạc Tử Như Nguyệt run rẩy gạt hắn ra xa, khẽ oán hận nói: "Làm cái đầu ngươi!"

   Lãnh Dạ bật cười một tiếng, sợ động chạm đến vết thương của nàng, chỉ đành nhẹ nhàng giữ lấy vai nàng, cúi đầu hôn ở vành tai nàng một cái mới vừa lòng rời giường.

*

   Nguyệt Hoa mặc y phục chỉnh tề xong, định tới chỗ Mạc Tử Như Nguyệt xem một chút nhưng nàng vừa bước ra khỏi bình phong, Minh Ảnh đã lập tức sán lại.

   Nguyệt Hoa trừng mắt cảnh giác: "Ngươi... làm cái gì?" - Lòng nàng lúc này có chút chột dạ, ai nói vừa nãy nàng làm việc không đứng đắn làm gì!

   Nguyệt Hoa nàng dù có tâm chòng ghẹo người đi nữa thì nàng vẫn là một nữ tử có giáo dục với tấm lòng trong trắng không chịu nổi vấy bẩn. Nếu hắn ngược lại ra tay với nàng, dựa vào trình độ võ công mèo cào của nàng hẳn sẽ thất thủ không thể nghi ngờ.

   Minh Ảnh chẳng mảy may một chút quan tâm đến suy nghĩ lung tung của Nguyệt Hoa, kiệm lời nhắc nhở: "Đừng ồn." - Rồi trực tiếp ôm nàng lăng thân qua lối cửa sổ.

   Nguyệt Hoa theo phản xạ ôm lấy cổ nam tử, bên tai ào qua tiếng gió bấc se se lạnh. 

   Tuy khinh công của nàng đạt trình độ thượng thừa, là món võ công tối hậu nhất của nàng nhưng so sánh với cách phi thân thoắt ẩn thoắt hiện quỷ dị như Minh Ảnh lại khiến nàng cảm thấy bản thân rất tầm thường.

   Minh Ảnh ôm Nguyệt Hoa ẩn khỏi mắt ám vệ trong chỗ tối một đường tới thẳng Thùy Sao Các. Đặt nàng xuống trước cửa, Minh Ảnh nhìn nàng nhẹ nói một tiếng: "Lưu ý xung quanh." - Không để Nguyệt Hoa kịp phản ứng đã nhún chân mất dạng.

   Nguyệt Hoa trừng mắt, mím môi hít thở vài lần nhịn xuống hỏa tính sau mới gõ gõ cửa phòng: "Đại Lang, tỷ dậy chưa? Muội vào nhớ?"

   Cửa phòng bật mở, Lãng Dạ một thân hắc y tùy tiện khoác áo choàng lam sắc thêu sóng nước ngạo ngược bước ra, thấy Nguyệt Hoa, hắn gật đầu nói: "Chăm sóc nàng ấy, ở lại đây cho tới khi ta quay lại."

   Nguyệt Hoa mờ mịt nhìn bóng lưng nam nhân cao ngất xa dần, cảm thấy thập phần không thích hợp.

   "Đại Lang, Ma Đầu kia có chuyện gì sao? Đột nhiên lại cẩn trọng như vậy?" - Nguyệt Hoa bước chân vào phòng, nghi hoặc nhìn Mạc Tử Như Nguyệt.

   Mạc Tử Như Nguyệt ngồi trên bàn tròn dùng đồ ăn sáng, toàn thân vận một thân lam y xanh biếc thêu họa tiết sóng nước hài hòa, rõ ràng cùng với bộ y phục của Ma Đầu kia là một đôi, khuôn mặt lãnh đạm tuyệt mỹ nhìn phía trước mặt mơ hồ nhuốm tia lo lắng: "Ta không rõ, hắn không nói."

   Nguyệt Hoa nhìn Mạc Tử Như Nguyệt một lượt, lại nhìn quanh phòng một lượt, thấy giường lớn chăn gối gọn gàng, thanh âm không khỏi khẩn trương: "Đại Lang, tỷ với Ma Đầu tối qua ở chung một chỗ... không, chung một phòng... không, không phải... hay là... chung một giường?"

   Mạc Tử Như Nguyệt nghiêng đầu nhìn Nguyệt Hoa, cái nhìn bình tĩnh của nàng tựa như tát vào cái đầu nóng nảy suốt ngày lo nghĩ không đâu của Nguyệt Hoa một cái: "Muội xem muội nói cái gì? Ta ngủ giường, hắn ngủ trường kỷ. Yên tâm, ta biết chừng mực."

   Nguyệt Hoa không bày tỏ thái độ gì. Kì thật, nàng lờ mờ đoán được Minh Giáo không hẳn là thiên hạ của mình Lãnh Dạ, mọi cử động cũng không phải là có thể quá tùy tâm đi. Chuyển nhìn một bàn toàn là bánh nướng, bánh dày đỗ, bánh trôi nước, bánh rán khoai lang tím, bánh bao không nhân xếp quanh một tô mì gạo nấu thịt băm cùng rau cải canh thơm phức, nàng không nhịn nổi chớp chớp mắt mấy cái: "Đây đều là Ma Đầu chuẩn bị cho tỷ?"

   Mạc Tử Như Nguyệt biểu cảm không nhìn ra cảm xúc, vô thanh gật đầu.

   Nguyệt Hoa khẽ hừ lạnh. Ma Đầu này xem như rất giỏi dụ dỗ!

   Mặc kệ Ma Đầu kia giở trò gì, Nguyệt Hoa giờ phút này chỉ quan tâm tới ẩm thực của Đại Lang nhà nàng. Đại Lang vốn kén ăn, thân thể thường không tốt. Trong ba bữa, bữa sáng chính là khó khăn nhất, thường khi thức dậy, Đại Lang không có chút khẩu vị nào, đến Nguyệt Nhã cao tay nhất cũng vất vả lắm mới có thể khiến nàng ăn một miếng bánh nướng mà thôi.

   Mà giờ... đâu còn Nguyệt Nhã chứ...

   Nguyệt Hoa khẽ lắc đầu giũ bỏ cảm xúc sang một bên, nhanh chóng tập trung. Thuận theo mánh khóe của Lãnh Dạ, nàng vô cùng phối hợp nhéo lấy một cái bánh bao nóng hổi cắn một ngụm, hương vị ngoài mong đợi khiến nàng ngạc nhiên. Vỏ bánh hơi dai, ruột trắng mềm xốp, vị bột gạo thanh thuần đọng sâu lại đầu lưỡi, ăn một miếng lại không kìm được muốn ăn thêm một miếng. Bánh bao nháy mắt ăn xong, Nguyệt Hoa tò mò cầm một miếng bánh rán khoai lên nhấm nháp. Khoai lang tím thái mỏng thành từng sợi đem hòa với bột mì và đường, chiên qua dầu cực nóng, các sợi khoai tím liền kết dính lại với nhau, vỏ bên ngoài nóng giòn, bên trong bở tơi, vô cùng kích thích vị giác. Ngón tay búp măng thon dài đầy mong đợi múc lấy một viên trôi nước, hương vị trôi nước trơn ướt ngọt dịu vừa phải thật sự là rất vừa miệng. Nguyệt Hoa thầm cảm thán, tuy đây toàn là các món ngọt ăn vặt tầm thường nhưng mùi vị thật sự sánh với cao lương mĩ vị nha!

   Chẳng qua dù có đắm chìm trong ngạc nhiên thích thú các ẩm thực này, Nguyệt Hoa một bên vẫn kín đáo quan sát Mạc Tử Như Nguyệt. Nàng cảm nhận được, mỗi một lần nàng đưa tay chạm đến món ăn, Đại Lang sẽ âm thầm nhìn chằm chằm vào nàng, mà khi nàng chọn món, Đại Lang giống như theo phản xạ cụp mắt xuống che giấu phần kích động kia đi.

   Nguyệt Hoa thử vươn tay, tựa như bị dính keo, Mạc Tử Như Nguyệt lập tức đưa mắt kín đáo nhìn theo. Song nhãn long lanh xẹt qua một tia gian giảo, Nguyệt Hoa liền ôm toàn bộ đĩa bánh nướng ưa thích của Đại Lang vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net