26. Tin Tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Võ lâm bao gồm tam đại võ đường, nhị y đường tam độc môn, thiếu lâm nhị tông, Đạo giáo nhị dòng, tổng cộng là thập nhị môn phái, trong đó chưa kể Minh Giáo danh bất chính ngôn bất thuận cùng những bang hội giang hồ nhỏ lẻ.

*

   Vì lo lắng cho tình hình sức khỏe của Mạc Tử Như Nguyệt, Lãnh Dạ nói Nguyệt Hoa bỏ thêm một vị thuốc an thần vào thuốc bổ. Mạc Tử Như Nguyệt uống thuốc xong, chẳng bao lâu cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, Lãnh Dạ liền dìu nàng đi nghỉ.

   Từ đầu đến cuối, Diệp Nương chỉ trừng mắt lo lắng nhìn theo, Nguyệt Hoa cũng trầm mặc không nói.

   Cơ thể suy nhược cộng thêm tác dụng của thuốc, Mạc Tử Như Nguyệt vừa đặt lưng đã ngủ, Lãnh Dạ thay nàng chỉnh tốt chăn màn mới bước ra.

   Nhìn nam nhân đi từ sau tấm bình phong lớn, Diệp Nương không nhịn được hỏi: "Nguyệt đã ngủ rồi sao?"

   Lãnh Dạ khẽ gật đầu, tới ngồi đối diện với hai người, tầm mắt rơi tại Nguyệt Hoa, hắn mở lời: "Trước đây ngươi không phát hiện ra nàng bất thường sao?"

   Trước đây? Nói như vậy, Nguyệt đã sớm có dấu hiệu như thế này?

   Diệp Nương cau mày căng thẳng nhìn Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa nặng nề trả lời: "Khi ta tìm thấy Đại Lang đã là ba ngày sau biến cố kia. Trước đây nàng tuy khá trầm mặc, nhưng cũng không phải là tình trạng gì xấu lắm. Không ngờ, quan hệ giữa nàng và mọi người tương đối tốt, với Nguyệt Minh lại đặc biệt thân thiết, e là cái chết của nó đã đả kích nàng quá mức..."

   Nhóc con đó chết rồi?

   Lãnh Dạ hơi ngây người trong giây lát. Trong tâm trí vô thức hiện lên hình ảnh nữ hài trắng hồng với tròng mắt đen láy lúc nhìn hắn đầy vẻ nghiên cứu thường trực hàm lệ trong suốt, cánh môi nhỏ luôn có xu hướng méo xệch sang hai bên, trông hết sức tội nghiệp khi nhìn Mạc Tử Như Nguyệt.

   Bất kể lúc nào, nhóc con cũng khăng khăng bám riết lấy nàng, tích cực làm kỳ đà cản trở chính sự của hắn, tựa như nụ hoàng mai bé nhỏ quật cường nở rộ giữa ngày đông chí, hấp dẫn mất ánh mắt hổ phách tuyệt diễm lẽ-ra-chỉ-nên-đặt-tại-người-hắn của nàng. Bỗng nhiên nay không còn nhóc con nữa, Lãnh Dạ không thể nói được trong lòng mình lúc này là tư vị gì.

   Diệp Nương cũng thở dài, ánh mắt tràn ngập đau thương: "Mệnh nó cũng thật khổ! Vốn cứ tưởng theo Nguyệt có thể ăn no mặc ấm cho đến cuối đời, ai ngờ lại gặp phải lũ sơn tặc hung ác đó mà rơi xuống vách núi bỏ mạng!"

   Nhóc con rơi xuống vách núi chết, do sơn tặc làm ư? Lãnh Dạ nhíu mày, có chút cảm thấy không tin được.

   Nguyệt Hoa sửng sốt chớp chớp mắt nhìn Diệp Nương: "Rơi xuống vách núi? Nguyệt Minh nào phải rơi xuống vách núi..."

   Diệp Nương mờ mịt: "Không phải cả đoàn người đều ngã xuống vách núi chết không toàn thây đấy kia? Hàn Mẫn đọc bản án của Tri phủ, ta nghe vậy mà!"

   Nguyệt Hoa đột nhiên thông suốt.

   Chuẩn bị kỹ càng, ra tay tàn bạo, tự nhiên không phải là sơn tặc thổ phỉ thông thường!

   Mẫn tỷ không để cho Diệp tỷ biết sự thật, nàng có thể hiểu được dụng ý của tỷ ấy, cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc này, vì vậy, rốt cuộc nàng không biết phải nói như thế nào.

   "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" - Lãnh Dạ híp mắt lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo âm u lộ ra khí tức nguy hiểm. 

   Hắn chỉ nghe tin nàng gặp bất trắc, xác định vị trí của nàng sau liền gấp gáp mang nàng về. Những chuyện khác, nếu điều tra, hắn tự nhiên dễ dàng có thể biết được chi tiết nhưng lại vô lực không thấu tâm tư của nàng, cho nên hắn không điều tra. Hắn muốn một ngày nào đó, khi đã sẵn sàng, vào lúc thích hợp nhất, nàng sẽ là người nói cho hắn nghe tất cả.

   Nguyệt Hoa nhìn Diệp Nương vẻ mặt mờ mịt, lại nhìn hắc mâu Giáo chủ Ma Đầu tối tăm, lãnh khốc, không cho phép cự tuyệt, khẽ mím môi, cuối cùng hạ quyết tâm, nàng nói: "Sự thật là... các nàng bị hạ độc, sau đó bị đám "sơn tặc" kia chém giết phanh thây, không chừa một đường sống. Tính mạng Đại Lang là do Nguyệt Hàn dùng chính mạng của mình bảo hộ mới có thể thuận lợi tẩu thoát. Nguyệt Minh thì..." - Nàng ngập ngừng, ánh mắt dao động liếc về phía đôi mắt Ma Đầu còn u tối hơn cả Địa Phủ, lòng căng thẳng, nàng cắn răng nói - "Nguyệt Minh... bị đám người kia cưỡng hiếp một ngày một đêm, sau đó đánh gãy tất cả gân mạch của nó rồi quăng tại chính môn Vương Phủ, cố ý để cho Đại Lang nhìn thấy nó thập tử nhất sinh, sáng ngày sau thì... tử vong."

   Lạnh lẽo lập tức bao trùm.

   Diệp Nương dùng cả hai tay bưng miệng, trong mắt tan rã những giọt đau đớn, uất hận. Nàng gần như thì thào, giọng khàn cả đi, thanh âm so với lúc thét chửi không khá hơn là bao: "Lũ chó má đó... sao có thể?... Sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy? Lũ khốn đó có còn là người nữa không?"

   Thân hình cao lớn cứng ngắc, song nhãn âm lãnh của Lãnh Dạ nhìn chăm chăm vào ly trà trên bàn đã bị hắn nắm đến nỗi xuất hiện vết nứt, trong lòng cơ hồ nghe được tiếng vụn vỡ.

   Nữ hài xinh xắn thuần khiết tựa như nụ hoàng mai thanh nhã nhú lên trên nền tuyết trắng thanh sạch, tương lai vốn là một giai thoại mỹ nhân tuyệt đối tao nhã nức lòng người. Nhưng trớ trêu thay, nụ còn chưa mở, viễn cảnh tươi sáng phía trước còn chưa kịp vẽ đã bị nhẫn tâm dập vùi trong đống bùn sình tanh tưởi ghê tởm.

   Trên đời này, phàm là những điều đẹp đẽ nhất sẽ luôn tương xứng với những kết thúc viên mãn. Phàm là những điều đẹp đẽ có kết cục bi thảm nhất, luôn khiến con người ta khắc sâu bi cảm đến tận cùng.

   Diệp Nương dằn lòng xuống, ngước mắt đỏ hoe nhìn Nguyệt Hoa: "Tại sao lại giấu ta?"

   Nguyệt Hoa hơi chột dạ thu lại các ngón tay, ậm ừ nói: "Có lẽ... là... là Phong ca và Mẫn tỷ không muốn tỷ lo lắng..."

   Thái độ của Nguyệt Hoa rõ ràng là biết mà không nói. Diệp Nương nổi giận, bất thình lình đập tay "uỳnh" xuống bàn: "Nói dối! Tại sao cả muội cũng không muốn giấu giếm ta?"

   Nguyệt Hoa bị Diệp Nương hét đến ngây ngốc, nhất thời không biết nói ra sao. Diệp Nương bực dọc sẵng giọng: "Chuyện đã đến nước này sao còn phải giấu giấu giếm giếm? Ngày thường bên cạnh Nguyệt có mấy người thân cận với nàng? Giờ còn mấy người đây kia? Xảy ra chuyện, tại sao lại tính toán gạt ta ra ngoài? Chẳng lẽ ta không phải người trong nhà sao? Chúng ta quen biết đã từng ấy năm, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ tín nhiệm của mấy người ư?"

   Nguyệt Hoa vội giải thích: "Không phải, không phải như vậy! Tỷ nghe muội nói đã..."

   "Thôi được rồi! Hiện tại ta biết như vậy là được rồi!" - Diệp Nương không kiên nhẫn cắt ngang. Thở mạnh một cái đè nén cơn giận, nàng chuyển nhìn Lãnh Dạ một thân y phục màu sắc tao nhã nhưng không mất khí chất, Diệp Nương không hứa hẹn mà chắc nịch nói - "Với ta, Nguyệt là thân nhân, có chuyện gì cần cứ nói với ta, ta tự nhiên không thoái thác." - Rồi không nhìn Nguyệt Hoa, Diệp Nương nói thẳng - "Ta mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, thân thể luôn cảm thấy uể oải, bây giờ muốn về phòng tĩnh dưỡng, sẽ không làm phiền hai người thảo luận chính sự. Ta cũng không có tài cán gì đặc biệt, tốt nhất là không cần để ý đến ta." - Nói xong, Diệp Nương lập tức rời đi.

   Nguyệt Hoa khẩn trương muốn đuổi theo, Lãnh Dạ có lời muốn nói, nên nàng đành dằn lòng ngồi lại.

   "Như Nguyệt... ta nghĩ sẽ dưỡng tốt thân thể nàng trước, giải cổ để sau đi." - Lãnh Dạ dường như không quá bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, từ từ nói.

   Nguyệt Hoa đảo mắt cân nhắc. Huyết trùng vốn là không có hại gì với cơ thể của Đại Lang, chỉ là cảm giác có một sinh vật kì dị trong người thật không dễ chịu chút nào. Giải cổ, cho dù có là dữ ít lành nhiều nhưng vẫn là sẽ ảnh hưởng tới thân thể, mà xét cho cùng Đại Lang hiện tại cả thân thể lẫn tâm tư đều không tốt, chỉ e giải cổ sẽ khiến cơ thể nàng càng thêm chậm khôi phục.

   Nguyệt Hoa có hơi chút do dự: "Vốn là huyết trùng vô hại, nhưng giải cổ sẽ không rút dây động rừng tới kẻ đứng sau chứ?" - Nguyệt Hoa hiểu để có được vị trí ngày hôm nay, chắc chắn Ma Đầu không đơn giản là chỉ có một thế lực to lớn phía sau chống lưng mà hơn hết, để sống sót trong môi trường cạnh tranh khốc liệt như Minh Giáo phải là năng lực của chính hắn. Vả lại Minh Ảnh cũng đã nói cho nàng biết năng lực của Ma Đầu này, cho nên nàng không cảm thấy lo lắng về Ma Đầu mà là lo lắng về kẻ đối nghịch với hắn.

   Lãnh Dạ trầm mặc, song nhãn u tối ẩn giấu suy nghĩ.

   Nguyệt Hoa nhướng mày: "Như vậy là có." - Nàng khẳng định.

   Cổ trùng hành động luôn là theo mệnh lệnh của chủ cổ, tức là giữa cổ trùng và chủ cổ luôn có sự tương thông tâm tư, nhờ đó, chủ cổ luôn nắm được từng đường chân tơ kẽ tóc mọi động thái của cổ trùng. Cho nên muốn lấy cổ trùng ra khỏi cơ thể vật chủ mà không đánh động chủ cổ là không có khả năng.

   Lãnh Dạ lạnh lùng ngang tàng nói: "Y biết, cũng không thể làm gì được."

   "Bao nhiêu?" - Nguyệt Hoa đột nhiên hỏi - "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần? Đại Lang không phải là đồ vật mà ngươi có thể đánh cược được!"

   Lãnh Dạ từ nhỏ lớn lên tại Minh Giáo, đã đứng ở vị trí Giáo chủ Ma Giáo tối thượng vài năm, bản lĩnh cùng thủ pháp ngoan độc quyết tuyệt như vậy cũng không loại bỏ được triệt để đối thủ. Không phải hắn không đủ khả năng, chỉ có thể nói đối thủ hắn tuyệt đối là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", nhân nào đối thủ nấy!

   Lãnh Dạ không mảy may bất ngờ Nguyệt Hoa đã biết được những chuyện gì của mình, lúc này trong đầu nghiền ngẫm trọng tâm câu hỏi của nàng: hắn nắm chắc bao nhiêu phần thành công.

   Từ nhỏ, Lãnh Dạ đã tiếp nhận loại giáo dục kham khổ, từng giây từng phút tranh đoạt sống còn của Minh Giáo. Hắn được chân thực nếm trải lòng người vô tình, tư lợi, ích kỷ, giảo hoạt, âm hiểm, cũng phải thông suốt dùng tâm trí kiểm soát cơ thể, cho dù thân thể bị tổn hại chỉ còn xương khô, nhưng chỉ cần một tia suy nghĩ bám trụ, đều có khả năng lật ngược tình thế.

   Đã chưa từng có ai thật lòng với hắn, chưa từng có ai dùng chân thành đối đãi hắn cho tới khi nàng xuất hiện. Một hành động săn sóc nàng trao cho hắn, một ánh mắt thương tiếc nàng nhìn hắn, giây phút đó, hắn đã nhận định cả đời này hắn chỉ muốn có nàng bên cạnh.

   Vì nàng, hắn phải trở nên lớn mạnh hơn bất cứ kẻ nào. Toàn tâm với nàng, hắn trở nên tàn nhẫn với tất cả mọi người. Vì nàng là nữ tử hắn nhận định, hắn quyết tâm khiến nàng hạnh phúc, vui vẻ bên hắn trọn kiếp này.

   "Y không đáng để ta phải lấy tính mạng ra đảm bảo, nhưng đối với nàng, ta tự nhiên là sẽ làm như vậy." - Lãnh Dạ nhếch miệng cười nhạt.

   Y quả thật không đủ khả năng để khiến hắn phải mạo hiểm tính mạng của mình, nhưng bất kể chuyện gì liên quan tới nàng, hắn đều không màng mọi thứ hắn có, bao gồm cả tính mạng.

   Mạc Tử Như Nguyệt đối với hắn còn nặng hơn tính mạng. Hắn đối với nàng là cảm kích, là yêu, là thương tiếc, là đau lòng.

   Nguyệt Hoa khẽ cau mày, hiển nhiên là không tin tưởng lắm mấy lời mùi mẫn này của Ma Đầu. Bây giờ Diệp tỷ đã ở đây, Phong ca cùng Mẫn tỷ cũng sẽ nhanh chóng tìm đến, Ma Đầu tạm thời sẽ không giải cổ, mọi chuyện tạm thời sẽ vẫn trong vòng kiểm soát, như thế nàng còn lo lắng cái gì nữa?

   Nguyệt Hoa thả lỏng tâm tình, nói: "Tạm thời quyết định như vậy. Ta sẽ điều phối thêm vài đơn thuốc bổ, ngươi chỉ cần khiến nàng vui vẻ uống thuốc là được."

   Lãnh Dạ liếc Nguyệt Hoa một cái, không khách khí buông lời chế nhạo: "Nói thừa."

   Nguyệt Hoa trợn mắt, không thèm đôi co với hắn, xoay người bỏ đi, tiện thể cuốn theo cánh cửa sập mạnh một tiếng.

   Lãnh Dạ khẽ nhăn mày không hài lòng tác phong thô lỗ của Nguyệt Hoa, ngay lập tức tiến vào gian trong. Thật tốt, Mạc Tử Như Nguyệt vẫn ngủ, có lẽ là rất mệt mỏi.

   Ngắm dung nhan người thương đang say ngủ cách chăm chú, Lãnh Dạ nhíu mày nhìn tới lui cũng không nhìn ra nàng thêm được một tí thịt nào. Khẽ khàng cầm bàn tay mảnh khảnh bỏ lại vào trong chăn, Lãnh Dạ bấy giờ mới phát hiện cái lắc tay bạc đeo trên cổ tay nàng.

   Lắc tay khá nhỏ, gần như ôm khít lấy cổ tay mảnh dẻ, họa tiết cùng kiểu dáng rõ ràng là của hài nhi.

   Lãnh Dạ nhìn cái lắc tay một hồi, rồi buông hơi thở dài. Rõ ràng, nhóc con đó để lại trong nàng một bóng ma quá lớn.

*

   Việt Châu gà gáy canh một (17 giờ), tại nơi thôn quê dân chúng chín phần làm nông, có thói quen dậy sớm nghỉ sớm, cơm nước tối xong xuôi đã lục tục đóng cửa tắt đèn đi nghỉ, đường phố gần như là không có một bóng người. Bước vào tháng mười, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, các quán hàng rong ven đường lẻ tẻ ế ẩm tạo nên khung cảnh "lác đác bên sông, chợ mấy nhà" thật rầu rĩ.

   Trên đường thưa thớt, Nguyệt Phong vận một thân ảnh chàm y sậm tô điểm hoa văn hình lá trúc thanh tao, thản nhiên rảo bước thẳng tới Diễm Sắc Tiệm vẫn còn treo đèn sáng ngoài cửa. Phong thái ung dung, khuôn mặt tuấn tú xán lạn xuất hiện giữa khung cảnh tiêu điều, Nguyệt Phong như một điểm sáng mang đến sự đối lập mười phần, khiến cho vài người bán hàng rong trên đường không khỏi liếc nhìn thêm một cái.

   Diễm Sắc Tiệm vốn là sản nghiệp của Vân Tú thôn mà Nguyệt Phong lần này xuất môn không hề che dấu thân phận của mình, cho nên cứ đường đường hoàng hoàng chính chính từ cửa trước mà vào.

   Trong phòng, một thiếu nữ mới lớn mặc áo tứ thân son sắc, dung mạo e lệ, thanh tú đã chờ sẵn, nhìn thấy Nguyệt Phong, nàng lập tức cúi đầu nghiêm chỉnh hành lễ: "Phong gia."

   Nguyệt Phong gật đầu, thiếu nữ nhanh nhẹn dẫn đường tới viện tử đằng sau.

   Qua hết một hành lang dẫn tới một căn phòng lớn sáng đèn, Nguyệt Phong không nhanh không chậm gõ một nhịp điệu lên cánh cửa, ra mở cửa là Lã Ngọc - Trưởng bản của Diễm Sắc Tiệm. Nguyệt Phong nhấc chân, một mình tiến vào.

   Bên trong phòng, hai nữ tử trẻ tuổi trạc mười chín, dung mạo ưa nhìn, vận hắc y kín mít ngồi nghiêm chỉnh bên bàn tròn, hiển nhiên là không muốn lộ hành tung của mình. Ngồi kế bên, nam nhân bộ dáng đồng niên với Lã Ngọc, khuôn mặt thư sinh hiền lành dễ nhìn, trên người khoác chiếc áo giao lĩnh xanh lơ màu mè, vạt áo buông thõng, để lộ bạch y trắng thuần bên trong, tóc đen được búi cao cố định bằng trâm bạc, bên hông treo một miếng hắc ngọc nổi bật hình dáng kì cục, nhìn cực kì có phong thái lêu lổng ăn hại thích phô trương của một công tử phú gia quen được nuông chiều.

   Trông thấy Nguyệt Phong, cả ba người đồng loạt đứng dậy hành lễ. Nguyệt Phong khoát tay ý chỉ mọi người cùng ngồi xuống, bản thân cũng ngồi vào một vị trí trống, rồi đưa mắt hướng nữ tử trẻ tuổi có thần thái linh lợi, hoạt bát ngồi gần mình hơn hết, Nguyệt Phong thân thiện hỏi: "Lan cô nương đến khi nào?"

   Nữ tử cười đáp: "Tôi đến cùng Hoa Đà, trước ngài một ngày."

   Nữ tử này tên Mặc Lan, nàng cùng với ca ca song sinh Mặc Tuyên là hai thủ hạ thân cận nhất của Hoa Đà. Nàng và ca ca vốn không phải người trong Vân Tú thôn nhưng phàm là những người có mối quan hệ với Hoa Đà, các nàng đều hiểu biết rất rõ, cũng rất rõ ràng mối quan hệ của nàng ấy cùng những người này là vô cùng thân thiết.

   Lã Ngọc từ buồng trong bê ra một khay trà nóng, hương cốm thơm thoang thoảng hòa quyện với mùi chát nhàn nhạt lập tức bao trùm khắp phòng. Nước trà sắc vàng ong trong lành thanh sảng thị giác, nhấp một ngụm liền cảm thấy dễ chịu, hài hòa, uống xong hương vị vẫn còn vương vấn mãi nơi đầu lưỡi, vị ngọt chát nhưng một chút cũng không đắng. Tuy không đắt tiền bằng các loại trà hảo hạng khác nhưng Trà Tân Cương xứ Thái vẫn được yêu thích bởi chính hương thơm đặc trưng có một không hai.

   Rót trà ra chén mời mọi người, Lã Ngọc toan đi vào trong thì Nguyệt Phong nói: "Lã Trưởng bản cũng hãy ở lại đi."

   "Chuyện này..." - Lã Ngọc hơi bất ngờ, trước nay nàng chỉ quản sự vụ làm ăn của Vân Tú thôn, đáng lẽ những chuyện nội bộ như thế nàng, nàng không liên quan mới phải lẽ.

   Khẽ liếc nhìn nam nhân y phục xanh lơ, nhận được ánh mắt bình tĩnh của phu quân, Lã Ngọc an tâm đi phần nào, không chậm trễ ngồi xuống kế bên phu quân Nguyệt Huyên.

   Mặc Lan nhướng mày hơi cảnh giác nhìn Lã Ngọc. Nguyệt Huyên vươn tay nhấc chén trà sứ men xanh vẽ trúc hoa đẹp mắt, cả thân hình hơi nghiêng lệch, đón trọn ánh nhìn của nàng ta, trên môi nở nụ cười thân thiện: "Lan cô nương không cần phải dè chừng như thế, nàng là thê tử của ta, ít nhiều cũng biết vài chuyện, biết đầu lại có ích. Vả lại, hiện tại thân phận của chúng ta ra ngoài không tiện, nhưng nàng ở tại nơi này có nhiều mối quen biết, thân thế vô cùng thuận lợi, chưa biết chừng quá nửa sắp xếp đều phải nhờ nàng cả đấy."

   Mặc Lan cười, song nhãn sáng lên tia giảo hoạt, bộ dạng lúc này giống Nguyệt Hoa đến bảy phần: "Thì ra là phu nhân nhà Huyên huynh đây, thứ cho Mặc Lan thất lễ! Phu thê vốn là một thể, chuyện Huyên huynh biết, không phải sớm muộn tẩu tử cũng biết hay sao?"

   Nguyệt Huyên giống như không nghe ra ý tứ châm biếm của Mặc Lan, cười tươi rói gật đầu nói: "Đúng vậy."

   Quả nhiên là dạng đầu bò, chẳng trách lại bị thê tử nắm đằng mũi.

   "Đã như vậy, tôi không có ý kiến gì nữa." - Mặc Lan nhún vai.

   Bấy giờ, khi tất cả đã ổn định, nữ tử hắc y trầm mặc mới lên tiếng: "Tôi nghe nói Diệp Nương đã tìm thấy tiểu thư?"

   Lã Ngọc ghé sát tai Nguyệt Huyên thì thầm: "Nàng ta là ai? Nhìn lạ mắt quá!"

   Nguyệt Huyên lập tức thuận thế ôm lấy eo nhỏ của thê tử, trên sờ dưới sờ, hai mắt cong lên, dịu dàng đáp: "Nàng ta tên Miễn Trúc, là một trong ba người đứng đầu Vạn Nhãn, cũng là thủ hạ dưới tay Nguyệt Mẫn cô nương. Bình thường nàng ta chỉ ra mặt trong các sự vụ của Vạn Nhãn, nàng lại suốt ngày ở chỗ mấy cửa hàng trang sức, thấy lạ mặt là đúng rồi."

   Lã Ngọc trừng mắt với Nguyệt Huyên, véo thật mạnh một cái vào bàn tay hạnh kiểm xấu kia. Nguyệt Huyên ăn đau, môi méo xệch nhẫn nhịn không dám kêu, nhưng tay vẫn không rời vị trí.

   Mặc Lan bên này nhướng mày kín đáo cười đầy ý vị.

   Nguyệt Phong nhìn Miễn Trúc chầm chậm đáp: "Quả thật Diệp Nương đã xác định được vị trí của tiểu thư nhưng cũng tạm thời cũng bị kẹt lại."

   Lã Ngọc nghe nói Diệp Nương, lòng liền lo lắng: "Diệp Nương không sao chứ?"

   Nguyệt Phong cười: "Vô sự, chỉ là nàng khiến thông tin của chúng ta bị gián đoạn rồi."

   Mặc Lan không khỏi thở than: "Đúng phong cách của nàng ta đấy chứ!"

   Nguyệt Huyên gật gù, vừa định nói đúng thì Lã Ngọc đã lên tiếng bênh vực: "Nàng cũng là vì lo lắng cho tiểu thư quá thôi!"

   Thê tử đã xướng, Nguyệt Huyên lập tức tùy: "Đúng vậy!"

   Nhưng Miễn Trúc lạnh nhạt không nể tình đáp: "Không phải các ngài đã thống nhất không để Diệp Nương biết nội vụ của Vạn Nhãn hay sao? Như thế nào nàng lại biết được mà tìm đến?"

   Nguyệt Phong ung dung nâng chén trà, nói: "Điều này là nhờ công lao của Nhị Hắc."

   Miễn Trúc lập tức thông suốt, khẽ nhướng mày liếc nhìn Mặc Lan. Mặc Lan vội cúi đầu nghịch chén trà trong tay, trong lòng thầm đay nghiến tên "Nhị mun " cả chục lần. Ai biết được nàng vừa lơ là, nó lại cùng Diệp Nương chạy loạn.

   Lã Ngọc nghe tên Nhị Hắc không có mấy ấn tượng, lại thì thầm với phu quân: "Nhị Hắc là ai?"

   Nguyệt Huyên cười đến cong cả hai mắt, vô cùng hưởng thụ tư thế thê tử dựa dẫm vào người hắn: "Nhị Hắc là đại hắc lang bên người Hoa Đà, không phải là ai cả." - Miệng nói, tay không ngừng sờ tới lui trên eo nhỏ.

   Lã Ngọc trợn mắt, đè thấp thanh âm: "Chàng có thôi ngay không thì bảo!"

   Nguyệt Huyên chớp mắt vô tội đáp: "Nàng sẽ làm gì ta nhở?"

   "Này..." - Miễn Trúc rốt cuộc không nhịn nổi, mặt lạnh lên tiếng - "Phiền hai người tập trung một chút, chuyện riêng thì về phòng hãy nói."

   Lã Ngọc đỏ bừng mặt, nhanh chóng đẩy mạnh Nguyệt Huyên một cái, ngồi lại ngay ngắn, nàng cúi gằm mặt nói: "Thật xin lỗi! Xin lỗi!"

Không biết là người nói vô ý hay người nghe hữu tình, Nguyệt Huyên nghĩ ngợi một chút rồi thật sự gật đầu nói: "Ta đã biết, đa tạ Trúc cô nương."

   Lã Ngọc đỏ bừng mặt, huých mạnh một cái vào sườn Nguyệt Huyên khiến hắn ăn đau, lập tức ngậm miệng.

   Mặc Lan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net