27. Gợn Sóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Minh Giáo đứng đầu là Giáo chủ. Theo sau hỗ trợ Giáo chủ là Giáo đầu, đứng đầu Giáo đầu là Đại Tư Tế. Hộ pháp là một thế lực riêng biệt của Giáo chủ, không có vai trò chỉ huy giáo phái. 

*

   Chính Mão (6 giờ), Nguyệt Hoa đột nhiên thức giấc. Trở mình, nhìn chỗ bên cạnh đã trống không, Nguyệt Hoa không khỏi buông hơi thở dài. Đêm hôm qua nàng trở lại, Diệp Nương đã đi nằm trước, sáng nay tỉnh dậy cũng không thấy người đâu.

   Đừng thấy tính tình Diệp Nương tùy hứng, nóng nảy mà nghĩ nàng là kiểu người vô tư vô tâm, chỉ là không phải chuyện gì nàng ấy cũng giữ trong lòng. Nhưng nếu có tâm sự, Diệp Nương chắc chắn sẽ bày tỏ... bằng phương thức ngủ cả ngày hay thức nguyên đêm.

   Ngẫm nghĩ lại hành vi che giấu của Nguyệt Mẫn, Nguyệt Hoa phần nào cảm thông sâu sắc với Diệp Nương. Thật lòng mà nói, chẳng có một ai muốn người mình toàn tâm toàn trí hướng về lại là một người luôn có những bí mật với mình.

   Nhưng cũng bởi vì tâm trí hướng về người kia, cho nên Nguyệt Mẫn mới không để Diệp Nương biết những chuyện đen tối phía sau Vạn Nhãn. Đổi lại là Nguyệt Hoa nàng, nàng chắc chắn bản thân cũng sẽ làm như vậy. Chẳng qua...

   Vấn đề của hai con người kia không dưng lại lôi cả Nguyệt Hoa nàng vào cuộc là sao chứ?

   Nguyệt Hoa hùng hổ rửa mặt chải đầu, đi tới trù phòng chuẩn bị bữa sáng. Tầm này chắc chắn cái bóng kia đi chợ đã về rồi.

*

   Tề Vũ mở cửa phòng, trên lưng vác đại đao khủng bố, uể oải bước ra chào ngày mới. Chân quen thuộc tìm tới giếng, kéo một gàu đầy nước, Tề Vũ rửa mặt bằng cách dìm cả đầu xuống. Nước tràn cả vào mắt mũi, tai, miệng, thấm ướt cổ áo cùng vai áo.

   Quả nhiên là hành động vô cùng phù hợp với tính cách hùng hổ của đại hán tử.

   Ngâm dưới nước lạnh nửa khắc, Tề Vũ đột ngột ngửa đầu lên, các tia nước theo hành động của hắn văng tung tóe. Thở dài một cách đầy sảng khoái, Tề Vũ dùng tay không vuốt mặt mấy cái, mặc cho nước chảy xuống làm ướt y phục. Hắn xì mạnh mũi, bỗng nhiên, Tề Vũ hơi ngừng lại động tác, nhìn về phía cây si cổ thụ gần đó. Hơi nhướng mày nhìn một chút, hắn quay lại xì mũi thêm vài lần, rồi nghiêng đầu giũ nước khỏi tai.

   Lại dừng lại, ánh mắt Tề Vũ lần nữa nhìn về phía cây si cổ thụ, hắn cảm giác quanh đây có âm khí. Ngoáy tai vài cái để làm sạch, Tề Vũ không nhanh không chậm bước về phía cây si.

   Đưa mắt nhìn lên, Tề Vũ chỉ thấy một màu xanh già cỗi rợp cả vùng to lớn. Trên chạc ba phía trên, là một khối đơn điệu ủ rũ, không phải lá cũng chẳng phải cành...

   Sâu cây?

   Tề Vũ chợt nghĩ, rồi sau đó phát hiện nếu đây thật là sâu thì có lẽ con bướm mẹ của nó phải là một con trâu mộng!

   "Con sâu" này trông khác biệt với hình thể xương xương ốm tỏng teo có cái đầu dị hợm mọc tóc đen sì tựa như đầu người cùng một khuôn mặt nhọn sát phong cảnh mà Tề Vũ không muốn nhìn thấy đặc biệt là vào đầu buổi như thế này.

   "Nữ nhân thần kinh, mới sáng sớm ngươi đã treo ngược trên đó làm cái gì?" - Tề Vũ trợn ngược mắt, vừa mở miệng là tràn đầy khí khái đại trượng phu, xuất ngôn như xuất trận.

   "Sâu cây" mà Tề Vũ phát hiện, ai dè lại là Diệp Nương. Chẳng biết làm thế nào, Diệp Nương nằm giữa chạc ba cao quá đầu người, mái tóc xõa tung quay xuống đất, chân đặt lên cao, thần sắc chán chường âm u, trông không khác gì một xác chết bất hạnh bị treo trên cây không có đất dung thân.

   Diệp Nương dường như không quá có tâm trạng để tranh cãi, nàng buông lời đáp: "Suy nghĩ."

   Tề Vũ sinh hoạt tại nội bộ Minh Giáo quỷ quái nhiều năm cũng không thể nào hiểu nổi cái hành động treo ngược đầu lên suy nghĩ như thế này, nhất thời cho là Diệp Nương đang trả đũa hắn chuyện ngày hôm qua, không khỏi chửi ầm lên: "Mẹ nó! Ngươi chòng ta đấy à? Nữ nhân không đầu óc như ngươi có gì phải suy nghĩ? Lại còn chọn cách thức giả thần giả quỷ như vậy, ngươi nghĩ dọa được lão tử à?"

   Diệp Nương xoa xoa tai bị hét đến nhức nhối, khép lại hai mắt, hờ hững nói: "Chính vì không đầu óc nên mới càng phải suy nghĩ, nghĩ xem rốt cuộc là ta không có đầu óc tới cỡ nào."

   Tề Vũ hơi nghi ngờ nhìn Diệp Nương. Nhưng lập tức hắn tự thuyết phục bản thân rằng nàng ta chỉ đang đổi cách thức mới mà thôi, chân chính vẫn là muốn hắn hôm nay không được dễ ở. Chẳng qua Tề Vũ hắn hữu dũng nhưng sẽ không phải là kẻ ngu, sẽ không dễ để nàng ta đạt được mục đích như vậy.

   Giáo chủ nhà hắn có nói: "Tiên hạ thủ vi cường," kẻ ra tay trước sẽ chiếm thế mạnh.". Cho nên, không chút nể nang, Tề Vũ tuôn ra toàn những lời khó nghe: "Ngươi là nữ nhân vừa xấu vừa ngu ngốc, ăn no rỗi hơi lo việc thiên hạ! Ngươi ngu ngốc hơn bò, ngu ngốc nhất mà ta từng thấy!"

   Diệp Nương cao giọng nhưng cũng không phản bác: "Phải rồi, là ta ngu ngốc! Sớm tối ăn no rỗi hơi quan tâm thừa việc của người khác! Vốn dĩ bọn họ đâu có nghĩ ta như ta nghĩ bọn họ... Ngay từ đầu ta vẫn chỉ là... một người dưng mới ăn chung một bữa cơm đã nghĩ là có thể lập tức sống chung một nhà... Ngờ đâu... chỉ là một khách qua đường có thể ở lại cũng có thể đi... căn bản là chưa từng lưu tâm..." - Thanh âm nàng càng nói, càng nhỏ dần, cuối cùng nghẹn lại nơi lồng ngực.

   Tề Vũ ngạc nhiên, hắn đưa mắt nhìn Diệp Nương một hồi. Rõ ràng hôm nay nàng có gì đó không đúng. Dáng vẻ cam chịu và uể oải lần đầu xuất hiện này trái ngược với bộ dạng hổ cái sống chết cũng phải sống của nàng lần đầu chạm mặt khiến một kẻ sống giữa những toan tính và xảo trá nhiều năm như Tề Vũ chợt nhận ra một điều: hóa ra nữ nhân mạnh mẽ cũng vẫn biết yếu đuối thôi.

   "Này..." - Tề Vũ ngập ngừng - "... ngươi làm sao vậy? Bộ dạng thất bại này là sao? Chẳng lẽ ngươi đã nhận ra giá trị bản thân ngươi rồi sao?" - Thanh âm nam nhân trầm khàn kéo cao đầy vẻ khiêu khích. Vốn hắn định nói vài lời an ủi nàng, nhưng không biết sao lại thành như vậy.

   Diệp Nương chầm chậm mở mắt đưa tay chạm tới khoảng không đầy ắp những mảng xanh phía trên cao, trong trẻo nhưng chẳng chạm tới, lòng đầy buồn bực chầm chậm đáp: "Giá trị của ta vốn là không có..."

   "Ngươi quả nhiên là cực ngu ngốc!" - Tề Vũ phũ phàng xen ngang.

   "Gì cơ?" - Diệp Nương khó chịu nhướng cao lông mày nhìn hắn chòng chọc.

   Tề Vũ hất hàm nói: "Còn không phải à? Chẳng có người bình thường nào tự nói mình là ngu ngốc cả! Dẫu chăng cũng là những kẻ ngu ngốc, hoặc là điên loạn, hoặc là... vừa ngu ngốc vừa điên loạn."

   Tề Vũ cười lớn, tiếng cười sảng khoái như một kẻ hóc xương rốt cuộc nuốt trôi được mảnh xương mắc trong cổ họng nhiều ngày. Chuỗi âm thanh cao hứng hơn được mùa truyền vào tai Diệp Nương giống như tổ kiến lửa vạn phần nhức nhối.

   Nàng sai, có thể nhận, không tốt, có thể sửa. Nhưng bị sỉ nhục đến ba lần bốn lượt thì nàng tuyệt không thể cho qua.

   "Nam nhân chó chết!" - Diệp Nương giận tím mặt, không kiêng nể gì nữa hét rầm trời - "Ngươi dám giở trò mượn gió bẻ măng! Ta nói cho ngươi biết, quân tử động thủ không động khẩu, ngươi đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại buông lời khiếm nhã với một nữ nhân là ta! Khốn nạn! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không phải là người!"

   Tề Vũ đã từng tay không giết hổ huống hồ trước mặt một nữ nhân gầy gò, hắn tự tin mười phần không cần dùng đến tay vẫn có thể thắng: "Nữ nhân thần kinh, con mắt điên loạn nào của ngươi nhìn ra lão tử là người? Cả thiên hạ này chưa từng có kẻ nào gọi ta là người, bọn chúng đều kêu ta là "Sát Thần"."

   Sát Thần Minh Giáo chính là đi tới đâu thây chất như núi, máu chảy thành sông tới đấy, là niềm kinh khủng của những kẻ ham sống, nỗi dè chừng của những bậc anh kiệt và là trở ngại lớn của những kẻ đối nghịch với Minh Giáo.

   "Ngươi là "Chó thần", "Lợn thần", "Bò thần", thần đầu trâu mặt ngựa!" - Diệp Nương giãy dụa chửi bới lớn tiếng. Nàng không cần biết hắn là ai, chỉ cần dám sỉ nhục nàng, nàng nhất định phải chửi chết hắn, chửi đến khi hắn phồng mang trợn má, mắt trắng dã, tinh lực bị hong quắt queo như con mực khô thì mới thôi!

   Sự thật chứng minh, Sát Thần của Minh Giáo cho dù có kinh khiếp hơn nữa cũng không thể dọa bay ba hồn chín vía dữ của Diệp Nương được.

   "Mẹ kiếp!" - Tề Vũ cảm thấy máu nóng trong cơ thể bắt đầu chảy ngược lên óc rồi.

*

   Trong Giáo Điện nguy nga tường hoa nền trắng, phía trên cao kê một chiếc ghế gỗ lim chạm khắc tinh xảo những hoa văn kì quái của Minh Giáo, Lãnh Dạ lười biếng ngồi ngả ngớn, bộ dạng ngang tàng bất cần đời, không để ai vào mắt.

   "Còn chuyện gì nữa không?"- Lãnh Dạ đưa mắt quét qua đám Giáo đầu quần áo chỉnh tề, thần sắc vô cảm đến kì quái đứng chính diện phía dưới một lượt, thờ ơ hỏi.

   Đám người đứng đầu Minh Giáo này có tám phần là người của Tư Tế, cho dù có ở trước mặt hắn diễn tuồng tranh luận tới lui đi nữa, không phải cuối cùng vẫn quy về kết quả y mong muốn sao? Cho nên, Lãnh Dạ cơ bản chỉ hỏi cho có lệ.

   Không một ai lên tiếng, Lãnh Dạ hừ lạnh, thẳng thừng rời đi. Chân chỉ vừa bước đến hành lang khuất, hắn đã nghe thanh âm gọi hắn dừng lại: "Giáo chủ, xin dừng bước."

   Lãnh Dạ nhíu mày nén khó chịu trong lòng. Hiện tại đã sắp tới giờ tâm can thức dậy, hắn mới không lãng phí thời gian của mình ở chỗ này với kẻ lòng dạ thâm hiểm như y.

   Lãnh Dạ duy trì biểu tình không nóng không lạnh, lạnh nhạt hỏi: "Ồ, Tư Tế có chuyện sao khi này không trình lên trước điện?"

   Tư Tế bày ra một nụ cười vô hại nhưng ánh mắt quá sắc lẹm lại cố tình xé rách vẻ giả tạo của y. Y nói: "Chuyện này tốt hơn chỉ nên có Giáo chủ cùng tôi biết."

   Lãnh Dạ nhướng mày, giọng mang theo vẻ giễu cợt: "Chuyện gì lại khiến Tư Tế không thể nói trước toàn thể Giáo đầu như vậy?" - Rõ ràng đều là người của y.

   Tư Tế híp mắt nhìn Lãnh Dạ hồi lâu, dường như là muốn dò xét điều gì đó. Sau y mới chậm rãi nói: "Giáo chủ có biết dược nhân chúng ta cất công tìm kiếm đã bị kẻ khác mang đi mất hay không?"

   Lãnh Dạ có vẻ sửng sốt: "Ngươi nói sao?"

   Nhắc lại chuyện, Tư Tế cũng không nén nổi thất vọng: "Người của tôi đã tới địa phương đó, nhưng có kẻ nhanh tay hơn chúng ta."

   Lãnh Dạ lộ rõ sự mất hứng trên khuôn mặt: "Chẳng lẽ chuyện đã bị lộ..."

   "Không." - Tư Tế quả quyết - "Người của tôi không có khả năng để lộ..." - Y chợt dừng lại, tầm mắt gian hiểm rơi tại trên người nam nhân ngông cuồng thần thái không mấy vui vẻ.

   Người của y không có vấn đề, chẳng lẽ lại là... hắn? Nhưng... sao có thể, y nghĩ nhiều rồi.

   Tư Tế đột nhiên khẽ kéo môi vẽ ra một nụ cười lệch, Lãnh Dạ chợt cảm thấy nguy cơ đầy mình. Y thản nhiên nói: "Giáo chủ xin đừng lo lắng, huyết trùng của tôi vẫn đang ở trong người của ả, tìm ra ả chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

   Hai nắm đấm siết chặt bị che lấp dưới ống tay áo rộng, Lãnh Dạ mâu sắc âm trầm, thanh âm nháy mắt chuyển u lãnh: "Đừng động đến ả..."

   Tư Tế có lẽ sẽ không ngờ hắn sẽ nói thế, nụ cười trên môi mờ dần, y nhíu mày không hiểu nhìn Lãnh Dạ.

   "Chuyện này không vội, mọi chuyện cứ đợi sau Tế Thần hẵng nói. Bản Tôn không muốn đánh rắn động cỏ, lại càng không mong có kẻ khác biết chuyện này." - Song nhãn tối tăm lạnh lẽo cực điểm từng đợt từng đợt phát ra tử khí lạnh lẽo vô cùng từ âm ti địa ngục, ánh mắt lãnh khốc ẩn ẩn thịnh nộ cuồng phong, không nhân nhượng, vô nhân tính.

   Ma Đầu khát máu, lãnh huyết đứng nơi tột đỉnh của Minh Giáo chính xác là kết quả Tư Tế muốn.

   Y chắp tay thành quyền, khom người, bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối của mình trước kẻ cai trị xứng đáng. Bạo ngược hất mạnh ống tay áo xé nát không khí, Lãnh Dạ nhấc chân li khai.

   Tư Tế còn duy trì tư thế một lúc lâu, tới khi nam nhân đã đi xa vài chục bước, y mới híp mắt không tiếng động nhìn theo.

*

   Mạc Tử Như Nguyệt trừng mắt nhìn nam nhân ăn no rửng mỡ lôi kéo nàng hát hò nhảy múa, rốt cuộc hiểu tại sao y phục tối nay chuẩn bị cho nàng lại là bạch y tay dài.

   "Nương tử bảo bối, mau lại đây vũ một khúc cho vi phu thưởng thức nào." - Bóng dáng nam nhân cao ngất tựa ngồi bên bàn đá trong đình nghỉ mát, Lãnh Dạ cười ngả ngớn, con ngươi cong thành hình lưỡi liềm phát ra tia dụ hoặc hào hứng nói.

   Nhìn một bàn có rượu, có đồ nhắm tươm tất còn có một cây đàn tranh đẹp đẽ đã được chuẩn bị sẵn, Mạc Tử Như Nguyệt không khỏi đầy một bụng hỏa khí, thiếu điều hét lên: "Vũ cái đầu nhà ngươi!"

   Lãnh Dạ đương nhiên là không bị khí thế của nàng lấn át, hắn cười cười, song nhãn đen tuyền lóe lên tia giảo hoạt: "Nếu nàng chiều lòng vi phu, ta đương nhiên là sẽ có phần thưởng lớn cho nàng."

   Mạc Tử Như Nguyệt khẽ siết chặt bàn tay. Cách hắn nói giống như nàng là chỉ là một con hát rẻ tiền, khiến nàng chán ghét.

   "Ta không cần." - Lạnh băng ánh mắt truyền ra, Mạc Tử Như Nguyệt thẳng thừng cự tuyệt.

   Nàng toan xoay người bỏ đi, bỗng một thanh âm trầm trầm ưu nhã quen thuộc cất lên, khiến đôi chân không thể không dừng bước.

   Trong đêm thanh vắng, thanh âm nặng trĩu xúc cảm vang xa, càng xa càng trong vắt, càng xa càng mơ hồ.

   Mạc Tử Như Nguyệt ngẩn ngơ nhìn không rời mắt khỏi nam nhân vận ngân y mang đến một hình ảnh khác lạ ngồi nơi ánh trăng chiếu vào trong đình nghỉ mát, tuấn nhan mỹ đến mức không chân thực, khí chất lành lạnh thoát tục, y phục phản chiếu ánh sáng tỏa bừng lên như là thần tiên thiên giới hạ phàm.

   Người chơi đàn, rung nắn phím tơ bằng gân tay. Người thổi tiêu dùng hơi thở của mình để tạo nên âm thanh. Hơi thở thổi vào lòng trúc, đôi tay với những ngón hoàn mỹ thành thạo uốn nắn cột hơi ấy theo từng lỗ hổng trên thân tiêu, phát ra âm thanh của sự sống.

   Các đầu ngón tay uyển chuyển lên xuống, thanh âm tiêu trúc mộc mạc, thanh nhã không chút tô vẽ, tựa sương khuya thanh thoát, tựa gió lùa qua khe núi thì thầm những lời thâm tình, rót vào tai nỗi lòng ai nhớ thương ai dàn trải trong không gian, theo chiều gió đưa đẩy gửi về muôn hướng.

   Lãnh Dạ chuyên chú nhìn nàng, song nhãn đen tuyền lấp lánh tâm tư đong đầy trong từng phím nhạc.

   Đây là tiếng lòng, là tiếng nói của tâm hồn hắn, là biểu đạt của những điều khó nói thành lời.

   Thanh âm trầm đục ngân dài như xoắn lấy lòng người rồi ngừng lại. Mạc Tử Như Nguyệt chớp chớp mắt hồi thần nhìn nam nhân cao lớn đã đứng trước mặt mình tự lúc nào, khuôn mặt hằn vết lãnh khốc lan tràn nhu tình, song nhãn tối tăm chỉ có tình thâm nhìn nàng đầy khát vọng. Cất giọng ấm áp, Lãnh Dạ cười nhẹ: "Nàng vũ một khúc, ta sẽ tặng nàng cây tiêu này."

   Mạc Tử Như Nguyệt đưa mắt xem cây tiêu bằng trúc xanh mướt, trên thân khắc hoa văn xoắn xuýt hình dạng tinh xảo độc đáo nằm gọn trong tay to lớn của nam nhân, im lặng không nói.

   Ý cười bên khóe môi càng rõ ràng, Lãnh Dạ lấy ra từ trong tay áo cây tiêu ngọc đơn điệu, nắm trong tay cùng với cây tiêu trúc. Hắn nói: "Cũng trả lại nàng cái này, có được không?"

   Cây tiêu ngọc này chính là đồ Lãnh Dạ đoạt mất của nàng vào đêm Trung Thu kia, hơn nữa nó còn là vật kỉ niệm mẫu thân nàng.

   Mạc Tử Như Nguyệt mím môi, mày đẹp khẽ nhíu lại, một hồi mới miễn cưỡng nói: "Khúc gì?"

   Lãnh Dạ cao hứng thôi rồi, cười không hạ được miệng, qua loa nói: "Tùy nàng."

   Mạc Tử Như Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: "Du Xuân thì thế nào?"

   Mặc dù hiện tại mới lập đông, hoàn toàn không phù hợp với một vũ khúc xuân khí nhưng Lãnh Dạ hiển nhiên là không quá để tâm.

   "Được cả." - Lãnh Dạ ngay lập tức gật đầu.

   Chỉ cần nàng đồng ý vũ khúc cho hắn xem, hắn nào quan tâm là khúc nào. Với hắn, chỉ cần là có nàng, vũ khúc nào cũng là tuyệt phẩm nhân gian.

   Mạc Tử Như Nguyệt hơi nhíu mày nhìn bóng lưng nam nhân xa dần, có chút không thoải mái nhỏ bé vì thái độ chấp thuận nhanh tới mức tựa hồ là vô tâm của đối phương.

   Lãnh Dạ trở lại ngồi ngay ngắn trước bàn đá, các ngón tay quét một lượt trên toàn bộ dây đàn, thanh âm réo rắt như con suối chảy ra rào rạt.

   Mạc Tử Như Nguyệt lập tức thủ thế. Những dây đầu tiên vang lên, nàng chuyển động thân mình, phiêu theo điệu nhạc trong trẻo.

   Trên nền trời tím, tiếng đàn tranh trong trẻo vẽ ra khung cảnh ngày xuân sáng sủa, tươi vui, căng tràn sinh khí, cảnh tấp nập xe cộ qua lại, cảnh nhộn nhịp trò chơi sân đình.

   Mạc Tử Như Nguyệt vung tay, tà áo tinh khôi như bạch vân bồng bềnh bay lên. Nhón mũi giày để lộ cổ chân trắng như cẩm thạch, tựa như đóa bạch lan yêu kiều, nàng xoay vòng thân mình, vờn quanh làn gió. Se sẽ ngân nga theo nhịp điệu của nàng, lắc bạc tinh xảo lấp lánh ẩn hiện dưới làn váy dài nơi cổ chân thon.

   Hắc mâu tăm tối của Lãnh Dạ sáng bừng lên, khảm tận sâu trong đáy mắt là hình ảnh nữ tử bạch y tuyệt diễm uyển chuyển nhảy múa, khuôn mặt nàng lan tràn hòa ý cùng vui cười. Nàng như con đom đóm nhỏ kì diệu mang nguồn sáng duy nhất đến cái hang động tối đen nơi trái tim u uất của hắn.

   Khúc nhạc nhanh dần, động tác xoay tròn của Mạc Tử Như Nguyệt cũng gấp gáp dần lên. Cả thân mình lúc lên cao, lúc hạ xuống thấp. Lúc này, nàng giống như cánh hoa đào trắng bị gió đùa quanh, bứt khỏi cành, ngao du muôn phương cùng gió.

   Nhịp điệu dần ổn định, Mạc Tử Như Nguyệt dừng lại động tác, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm tối mịt mường tượng ra vòm trời cao rộng, ánh mắt lấp lánh chứa chan niềm vui, nàng nhẹ cất tiếng hát:

   "Ngày xuân cánh én chao nghiêng,

Người xuôi kẻ ngược, chùa thiêng, hội trần.

Hoa đào hồng thắm mười phần,

Lòng ai xao xuyến, bần thần nhớ ai?"

   Mạc Tử Như Nguyệt vung tay áo, tựa như trải ra con đường ngày xuân tràn ngập sắc hoa đào. Chân đá thật cao, cả thân mình lãng du trong không trung, nàng mím môi cười duyên dáng, tiếp tục cất tiếng hát:

"Trăm ngàn hoa xuân, nhất hoa đào,

Chồi non không lá nhuộm sắc xuân."

   Chân dài bước một bước lớn, nhặt một cành cây khô dưới đất, Mạc Tử Như Nguyệt thoăn thoắt múa ra những đường kiếm đẹp mắt. Động tác nàng dứt khoát, mạnh mẽ mô phỏng cảnh tượng người nam tử tuấn tú cưỡi ngựa dạo qua con đường hoa đào ngập sắc phong tình.

"Người quân tử cưỡi ngựa hồng,

Mắt ngài mày phượng đong đầy ánh quang.

Chàng đi đất Bắc trời Nam,

Ngang qua thuyền nhỏ, ngỡ ngàng dừng chân:

Thiếu nữ nhà ai cười vang phố?

Tiếng cười thánh thiện ngỡ tiếng chuông... "

   Lãnh Dạ gảy đàn lúc nhanh lúc dồn dập, lực đạo hoàn hảo, nhịp phách chắc chắn cơ hồ là đã chơi qua cả ngàn lần đến nỗi thuộc lòng. Ánh mắt thâm sâu nhìn nữ tử bạch y càng lúc càng mê đắm.

   Hắn yêu dáng vẻ này của nàng. Không có ưu tư, không có suy tính, chỉ có say mê cùng nhập tâm.

   Nàng trời phú ngoại hình tuyệt mỹ, tài năng cộng thêm một thân khí chất tao nhã của nàng thật khiến nàng giống như Hằng Nga tiên tử xinh đẹp nghiêng lệch nhân gian ghé ngang chỗ hắn đêm nay. Tuy ca múa không phải là một thứ cao quý, thậm chí chỉ phù hợp với nữ tử thanh lâu hèn hạ nhưng vũ khúc của nàng không hề thấp kém một chút nào. Trái lại nàng làm cho người ta cảm giác thanh nhã tuyệt đối như đang dự yến tiệc nơi thiên giới.

   Vung ống tay rộng e thẹn che lấp nửa khuôn mặt tuyệt diễm, ánh mắt ngại ngùng của thiếu nữ mang theo tình ý gửi đến người nam nhân trong lòng - cũng chính là nam nhân duy nhất đang gảy đàn ở trong đình nghỉ mát, Mạc Tử Như Nguyệt nhập tâm diễn tả tâm trạng của cô gái nọ, tiếp lời hát:

"Hoa đào xao xuyến lòng ai,
M

ắt chàng xao xuyến phủ trùm mắt ta.

Cành cao én gọi mời nhau,

Tay trao tay ấm tín vật ngày sau."

   Mượn lực cành cây cổ thụ gần đó, Mạc Tử Như Nguyệt đu cả người lên cao. Một cơn gió thổi tới, thổi tung mái tóc dài cùng vạt áo bạch sắc uốn lượn như có sinh khí. Trái tim không khỏi lỡ một nhịp, Lãnh Dạ sửng sốt nhìn thấy trước mắt hình ảnh Hằng Nga ngồi nơi Nguyệt Cung, mỹ nhan tinh xảo xán lạn, tóc đen thuần túy như gỗ mun trăm năm, xiêm y trắng như tuyết mờ ảo trong lớp mây xốp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net