3. Về Kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đại Việt Quốc. Kinh thành Thăng Long.

*

   Đến tận tối muộn ngày hôm sau, đoàn buôn Mạc gia cùng mấy người Mạc Tử Như Nguyệt mới về tới Mạc Phủ tại kinh thành.

   Mạc gia là thương nhân lớn hay nói đúng hơn là lớn nhất của Đại Việt, đã buôn bán hơn trăm năm nay. Hàng hóa của Mạc gia rất đa dạng từ vải vóc, gấm lụa, trang sức, đồ nội thất, đồ chơi ... đến cây cối, thảo mộc quý nội và ngoại quốc. Hàng hóa tốt, đặc sắc, các mối làm ăn nhiều vô kể đã giúp Mạc gia luôn đứng ở vị trí đầu tiên trong giới thương nhân, còn chưa kể đến người Mạc gia thiên phú kinh doanh cũng không phải tầm thường, gây dựng một thân uy tín của Mạc gia sừng sững trong lòng khách nhân, tựa hồ hơn trăm năm qua không có bất kì một gia tộc nào khác xứng làm đối thủ với Mạc gia.

   Tuy nhiên thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ đây, cũng như các gia tộc làm buôn bán khác, Mạc gia cũng có "họa thương".

   Cơ ngơi của Mạc Phủ cũng cực kì lớn, xứng tầm với kích thước của cơ nghiệp. Lần nào về Mạc Phủ, Mạc Tử Như Nguyệt cũng không nhịn được cảm thán trong lòng về kích thước của tòa phủ này. Phải biết là Nguyệt Viện nho nhỏ của Mạc Tử Như Nguyệt tại Thủy Vĩ, không tính Trù phòng (phòng bếp) cũng dư sức chứa vài ba người ở tại đó, tính cả không gian riêng chia cho từng người cũng vẫn dư đất trống tăng gia trồng rau nuôi gà. Giá đất Thăng Long đắt đỏ là vậy, nhưng mỗi một góc sân của mấy vị thiếp Mạc Tử Vượng cũng đã to gấp rưỡi Nguyệt Viện rồi.

   Theo chân lão Quản ngân đoàn buôn cùng lão Quản gia, Mạc Tử Như Nguyệt đi thư phòng của Mạc Tử Vượng. Vì Mạc Phủ rất lớn, mà sân của Mạc Tử Vượng lại ở phía Tây của Phủ, cộng thêm đường đi lòng vòng, nên sau thời gian chừng một chén trà (khoảng 15 phút), ba người mới đặt được chân vào sân của Mạc Tử Vượng.

   "Cộc cộc". Lão Quản gia gõ cửa thư phòng Mạc Tử Vượng, ghé vào cửa nghiêm chỉnh thông báo: "Lão gia, Giang Quản ngân và đại tiểu thư đã tới rồi."

   Từ trong phòng truyền lại một tiếng nói rắn rỏi, trầm thấp của nam nhân: "Vào đi."

   Lão Quản gia "dạ" một tiếng rồi nhanh nhẹn mở cửa đưa hai người vào trong, rồi chính mình cũng bước vào.

   Mạc Tử Vượng vì mải lo cho gia nghiệp nên hôn thú khá muộn, tuổi đã tứ tuần rồi. Ngồi trước bàn lớn, Mạc Tử Vượng vận y phục cam sắc hoa lệ, tóc vấn cao, ngón tay đeo nhẫn vàng nổi bật, bộ dạng đạo mạo, phú quý. Tuy trải bốn mươi xuân xanh, nhưng dung nhan của Mạc Tử Vượng cũng không phải quá sa sút, mà ngược lại, vẻ từng trải lại tăng thêm lên vài phần hấp dẫn của khuôn mặt vốn đã tuấn tú, điềm tĩnh này.

   Chả trách năm đó, Mạc Tử Vượng lại dễ dàng lọt vào mắt xanh của mẫu thân nàng như vậy.

   Mạc Tử Như Nguyệt thầm cảm thán, đưa mắt kín đáo quan sát người phụ thân chẳng có mấy phần thân thiết của mình.

   Mạc Tử Vượng ngừng lại tay đang lật sổ sách, hướng mắt nhìn hai người vừa bước vào: nam nhân trung niên tóc hoa râm, một thân y phục nâu sắc là lượt chỉnh tề cùng nữ tử độ tuổi trăng rằm, một thân lam y giản dị có điểm bông lan trắng ở chân váy, trên mặt đeo mạng bạch sa. Lão Quản ngân dù tiền không thiếu, y phục tốt cũng đầy đủ nhưng dù sao cũng vẫn là người làm, nên đương nhiên khí chất không thể so sánh được với đại tiểu thư Mạc Phủ. Dù cả hai người đều nhiễm phong trần mệt mỏi nhưng Mạc Tử Vượng thấy rất rõ, nữ nhi "họa tinh" cả gia tộc ghét bỏ của hắn, toàn thân vẫn không phai nhạt thanh cao cùng tinh anh hiếm thấy ở nữ tử.

   Chỉ tiếc mệnh căn của nàng không tốt, nếu không, hắn thật sự sẽ tín nhiệm nàng.

   "Giang lão, Như Nguyệt, chuyến buôn vừa rồi có sự gì không?" - Giọng nói của Mạc Tử Vượng trầm ổn, thêm vào đó địa vị là chủ gia tộc, nghiễm nhiêm giọng nói mang theo uy áp khiến cho người dưới không khỏi khẩn trương.

   Lão Quản ngân nhanh nhẹn đem tất tần tật sự tình từ lúc khởi hành đi cho đến lúc trở về báo cáo tỉ mỉ lại với Mạc Tử Vượng. Còn Mạc Tử Như Nguyệt thờ ơ đứng bên cạnh bảo trì im lặng. Mạc Tử Vượng cũng không có quá tập trung vào những gì Giang Quản ngân nói. Giang lão rất trung thành, hắn cũng biết, nên lúc này hắn dời đi vài phần tâm tư đặt lên người Mạc Tử Như Nguyệt.

   Từ năm mười tuổi rời lên Thủy Vĩ, Mạc Tử Như Nguyệt luôn đeo mạng sa cho nên Mạc Tử Vượng không thể thấy được dung nhan của nàng mấy năm nay trưởng thành như thế nào. Nhưng đôi mắt kia của nàng dài hẹp, mị hoặc cùng với hình dáng song nhãn của hắn không có khác biệt nhiều lắm, có điều con ngươi nâu sậm trong suốt kia lại gợi nhắc Mạc Tử Vượng nhớ đến thê tử đại mỹ nhân của hắn - Nguyệt Vân Hà.

   Mạc Tử Vượng có cảm giác đại nữ nhi này của hắn, nhan sắc chỉ có hơn mẫu thân của nàng chứ tuyệt không thể kém, chưa biết chừng họa mệnh của nàng chính là bởi cái nhan sắc họa thủy này cũng nên.

   Lão Quản ngân báo cáo xong, Mạc Tử Vượng cũng không vội đáp, một lúc sau mới lên tiếng: "Như Nguyệt, về phần ngươi có vấn đề gì không?"

   Mạc Tử Như Nguyệt ngay lập tức trả lời: "Không thưa phụ thân." - Nàng đáp mà lòng tự giễu. Làm sao mà có vấn đề gì kia chứ? Nếu thật có xảy ra, vậy chẳng phải tất cả tính toán, sắp xếp chi li ngày đêm của phụ thân để nàng chỉ có thể nhìn, gì cũng không làm được đều đem đổ sông đổ bể rồi hay sao?

   Dưới lớp sa mỏng, Mạc Tử Như Nguyệt âm thầm cười nhẹ, nàng hiểu rõ người phụ thân này ngoài mặt thì ra vẻ tín nhiệm, nhưng con người Mạc Tử Vượng vốn trời sinh đa nghi, ngay cả trong Mạc gia, số người hắn tin tưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dĩ nhiên, Mạc Tử Như Nguyệt với thanh danh "họa tinh Mạc gia" sẽ không ở trong số ấy.

   Kì thật, thời khắc này Mạc Tử Như Nguyệt chỉ muốn ngay lập tức về lại sân của mình tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Hai ngày đi đường quả thật cả người đều ê ẩm, giờ này rồi còn đứng đây báo cáo tình hình, nàng cũng không có dư sức làm khúc gỗ để người khác nhìn chòng chọc vào.

   Vì không còn gì nữa, Mạc Tử Vượng khoát tay để cho hai người trở về phòng của chính mình nghỉ ngơi.

   Trở lại phòng cũ mình, Mạc Tử Như Nguyệt tẩy rửa xong, vừa đặt lưng lên giường đã ngay lập tức đi vào giấc ngủ sâu. Thấy tiểu thư nhà mình mệt như vậy, Nguyệt Nhã không khỏi đau lòng. Nguyệt Nhã chỉnh lại chăn của Mạc Tử Như Nguyệt một chút, giúp nàng dựng bình phong che chắn trước giường, xong xuôi, chính mình mang theo chăn nằm trên trường kỷ chật hẹp trong phòng nghỉ ngơi. Nguyệt Mẫn cô nương đã nói: toàn Mạc gia chẳng có ai là người tốt cả, cho nên Nguyệt Nhã phải luôn luôn để mắt đến tiểu thư nhà mình, ngủ cũng không dám rời xa tiểu thư quá bán kính một thước (khoảng 3m).

*

   Việc đầu tiên Mạc Tử Như Nguyệt phải làm vào sáng ngày hôm sau đó là vấn an tất cả các bậc trưởng bối trong Phủ.

   Phòng lão phu nhân, mới sáng sớm đã có đầy những người. Lão phu nhân, mẫu thân Mạc Tử Vượng, từ lâu đã không quá quan tâm đến nội vụ trong Mạc Phủ cùng Mạc gia, nhường mọi việc lại cho nhi tử và nhi tức mình, an ổn ở trong Từ đường nhang khói, ngày đêm vì gia tộc ăn chay niệm Phật.

   Mạc Tử Như Nguyệt cùng Nguyệt Nhã vừa bước vào trong gian khách phòng lão phu nhân, tức thì mọi ánh mắt trong hiện hữu đổ ập lên nàng. Trái với cả một phòng y phục cùng trang sức hoa lệ như uất hận không thể biểu lộ hơn nữa địa vị của chủ nhân, Mạc Tử Như Nguyệt chỉ vận một thân bạch y với phần ngực áo màu lam có thêu duy nhất một đóa bạch lan, cùng áo khoác ngoài mỏng lam sắc có điểm vài đường thêu chỉ bạc đơn giản quanh cổ áo và cổ tay, tóc cũng vấn kiểu đơn giản được cố định lại bằng một chiếc lược gỗ mộc mạc nhưng khí chất tao nhã, tinh khiết lại không hề yếu thế trước cả phòng xa hoa.

   Trong phòng, Mạc lão phu nhân, mới sáng sớm đã có đầy những người. Lão phu nhân và Mạc Tử Vượng ngồi ở ghế lớn đối diện cửa ra vào, ngồi hai bên lần lượt là Nhị phu nhân Trần Thanh Loan cùng tứ tiểu thư Mạc Tử Diễm Ý mười bốn tuổi, tam phu nhân Hoa Lạc Nhạn cùng nhị tiểu thư Mạc Tử Tố Vũ và tam tiểu thư Mạc Tử Tố Vỹ mười lăm tuổi, tứ phu nhân Khương Hồng Nhân cùng ngũ tiểu thư Mạc Tử Liên Nhiên mười bốn tuổi.

   Tiến gần tới nữ nhân lão niên đang ngồi ở ghế gia chủ trong phòng vận trang phục nâu sắc đạm bạc nhưng sang trọng, vẻ mặt trầm ổn hằn sâu dấu vết thời gian, đầu cài trâm ngọc trắng tinh xảo, tay đeo nhẫn ngọc vòng vàng quý phái, Mạc Tử Như Nguyệt cúi thấp đầu, hạ thấp thân mình, lễ phép nói: "Tôn nữ vấn an tổ mẫu, nữ nhi vấn an phụ thân, nhị di nương, tam di nương, tứ di nương." - Nguyệt Nhã theo sau cũng ngay lập tức quỳ xuống hành lễ.

   Theo vai vế, Mạc Tử Như Nguyệt là con cháu của Mạc gia, lại còn là con của Chính thất phu nhân, địa vị vốn cao hơn mấy vị di nương vốn là thiếp của phụ thân mình, không cần thiết phải hành lễ với họ. Tuy nhiên đó là theo văn tự viết vậy, còn trên thực tế, danh phận "đại tiểu thư" trong Mạc gia chỉ là hữu danh vô thực, địa vị của Mạc Tử Như Nguyệt trong Phủ thậm chí chỉ hơn nô bộc một chút. Hơn nữa, lòng dạ của mấy vị di nương này Mạc Tử Như Nguyệt đã dùng chính thân thể cùng tính mạng của mình hiểu rất rõ ràng rồi, nàng cũng không muốn động vào mấy vị này, tự mua dây buộc mình mấy ngày trong phủ này thêm làm gì.

   Chỉ tiếc là mấy vị phu nhân trong phòng lại không biết tâm tư của Mạc Tử Như Nguyệt. Vừa nhìn thấy dáng vẻ Mạc Tử Như Nguyệt, trong mắt mấy vị phu nhân cơ hồ có lửa đỏ rực lóe lên.

   Bình thường trong phủ, tất cả đều được gọi là phu nhân nhưng Mạc Tử Như Nguyệt lại cố tình gọi bọn họ là di nương, chính là vạch rõ thân phận của bọn họ trong phủ. Chính là ngầm nói bọn họ dù có cao quý đến đâu sao cũng chỉ là tiểu thiếp của lão gia, con cái của bọn họ cũng chỉ là con thứ xuất, so với Chính thất phu nhân cùng đích xuất kém cỏi biết nhường nào!

   Sự thật là, về mặt thân tình, Mạc Tử Như Nguyệt gọi như vậy cũng chẳng có gì là không thích hợp. "Nương" hay "di nương" cũng đều là "nương" không phải sao?

   Lão phu nhân đưa mắt liếc nhìn Mạc Tử Như Nguyệt, nhàn nhạt mở lời: "Đứng lên đi."

   Đối với tôn nữ từ nhỏ đã phải sống xa gia đình này, Mạc lão phu nhân không có quá nhiều cảm xúc. Nữ nhi trưởng thành phải gả ra ngoài, sau này sẽ thành nữ nhi nhà người ta nên đương nhiên bà sẽ không xót chứ đừng nói Mạc Tử Như Nguyệt bản thân còn mang họa mệnh. Hạt sạn trong nồi cơm trắng, cỏ dại trong vườn hoa đẹp, con sâu trong nồi canh cùng với Mạc Tử Như Nguyệt trong mắt lão phu nhân mà nói, chẳng mảy may khác biệt tẹo nào.

   Giây phút Mạc Tử Như Nguyệt ngẩng đầu lên, thân hình lão phu nhân khẽ cứng ngắc, rồi liền ngay sau đó trong lòng lan tràn một loại cảm giác chán ghét.

   Cặp mâu sắc hổ phách tuyệt diễm quyến rũ nhi tử của bà, cướp mất vị trí Chính thất nhiều đời truyền cho nữ tử Trần gia Kinh Bắc, là khởi nguồn cho tất cả những vận đen đủi, có chết bà cũng không nhận lầm.

   "Hừ" lạnh một cái trong lỗ mũi, lão phu nhân hạ giọng nói Mạc Tử Như Nguyệt: "Ngươi sao phải che mặt lại? Tính giấu giếm ta cái gì sao?"

   Mạc Tử Như Nguyệt vốn dĩ vừa đứng thẳng lên định tiến về ghế ngồi của mình, lại nghe thấy giọng lão phu nhân có vẻ đang nổi giận thì đứng im tại chỗ, lễ phép cúi đầu thưa: "Tôn nữ không dám giấu, tổ mẫu cũng biết tôn nữ từ nhỏ thân thể vốn suy nhược, liên tục bệnh một ngày nặng hai ngày nhẹ. Sau này khi lên Thủy Vĩ coi sóc mộ phần của mẫu thân, tôn nữ có gặp được một vị danh y giúp tôn nữ chữa bệnh. Tuy nhiên, bệnh này của tôn nữ phải quanh năm suốt tháng dùng thuốc, cộng với kiêng cữ đủ điều một cách nghiêm ngặt thì mới được. Danh y căn dặn tôn nữ ra khỏi cửa là phải che mặt lại để tránh gió, nếu không sẽ nổi ban đỏ khắp người. Tôn nữ chỉ là nghe lời danh y trị bệnh lại làm tổ mẫu nổi giận, tôn nữ tự thấy bản thân thật đáng hổ thẹn." - Trong toàn bộ quá trình, Mạc Tử Như Nguyệt đều duy trì đầu cúi thấp, đôi mày xinh đẹp xoắn lại rất giống vẻ day dứt lương tâm.

   Dù Mạc Tử Như Nguyệt trong giọng nói không mang theo quá nhiều cảm xúc, thậm chí còn có vẻ lãnh đạm hơn bình thường nhưng quả thật chuyện lúc nhỏ thân thể Mạc Tử Như Nguyệt ốm yếu khắp Long thành không ai là không biết. Lại nói, mấy năm nay, dù trong năm có vài lần Mạc Tử Như Nguyệt về phủ, nhưng số lần gặp trực diện lão phu nhân đếm trên đầu ngón tay, vả mỗi lần gặp mặt, bà cũng không có tỉ mỉ nhìn nàng. Ngược lại lần này nhìn kĩ, lão phu nhân nhận định nàng thật sự không còn vẻ ốm yếu trước đây nữa.

   Mạc Tử Như Nguyệt nửa giả nửa thật trình bày, mọi người nửa tin nửa ngờ, không biết ra làm sao.

   Nếu nàng nói thật mà lão phu nhân vẫn làm căng, vậy thì tiếng tăm "cậy lớn bắt nạt bé" của lão phu nhân chắc sẽ bay khắp phủ, thậm chí còn lan ra cả ngoài phủ không chừng, thật chẳng tốt đẹp gì, đó là còn chưa kể giữa bà cùng mẫu thân nàng còn có một đoạn chuyện xưa không mấy tốt đẹp.

   Còn nếu Mạc Tử Như Nguyệt chỉ dựng chuyện?

   Nàng cả năm chỉ về phủ có vài ba bận, lại nói, người trong phủ lo việc trong phủ, Mạc gia dù sao cũng là đại thương, việc không phải là ít, thậm chí bây giờ các vị phu nhân, tiểu thư không kể là nữ tử cũng đích thân ra sức giúp đỡ việc kinh doanh. Lại còn công việc của gia tộc, Mạc Tử Vượng thân là Trưởng họ cho nên hằng năm toàn bộ mấy cái giỗ lớn, mấy buổi họp mặt toàn gia tộc,... cũng dồn tới trên Mạc Phủ. Từng ấy việc cũng đủ để cho toàn gia sớm ném cái "đích đại tiểu thư bù nhìn" Mạc Tử Như Nguyệt ra khỏi đầu óc mình rồi, cho nên nàng có nói dối thì ngay cả Thần cũng không biết, Quỷ cũng không hay .

   Tôn nữ ốm yếu phải kiêng cữ mà trưởng bối trong nhà vô tâm, đã không biết lại còn vì một điều kiêng cữ của tôn nữ mà trách phạt, cơ hồ là đem tất cả lỗi lầm sơ sót của mẫu thân nàng tính luôn trên nàng. Chỉ e khắp thiên hạ này không có một vị trưởng bối nào khác có lòng dạ xấu xa hơn.

   Mạc Tử Vượng hơi cau mày, tầm mắt đặt tại trên người Mạc Tử Như Nguyệt. Việc này cho dù nhìn theo chiều hướng nào cũng dễ dàng đều thấy nữ nhi hắn là người phải lẽ. Nàng đứng đó, tuy đầu cúi thấp nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy nàng đang yếu thế, bộ dáng không gấp gáp, lo lắng, dường như chỉ thờ ơ, lãnh đạm và không có thêm chút cảm xúc nào khác.

   Mạc lão phu nhân lòng nhen nhóm lửa giận, tay vô tình chạm tới cái chuông vàng trên vòng tay ngọc phỉ thúy phát ra tiếng "leng keng" trầm đục làm bà trong khoảnh khắc giác ngộ. Nếu bà còn làm tới, chắc chắn người mang ô danh sẽ là bà. Chẳng qua vừa nãy lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt Mạc Tử Như Nguyệt sau mạng sa trắng, lão phu nhân vô thức như lại nhìn thấy hình bóng Nguyệt Vân Hà, cho nên lòng không kiềm chế nổi mà tức giận.

   Điều chỉnh lại tâm trạng, lão phu nhân phân trần: "Quả thật là như vậy, thân già này trí nhớ thật không tốt. Thấy ngươi đeo mạng sa, ta cảm thấy cô nương độ tuổi này dung mạo chính là như hoa mới nở, như trăng mới nhú, nên là phô bày ra cho người ta thưởng thức. Nhưng ngươi lại che lại, nhất thời cảm thấy thật kì cục nên buột miệng hỏi. Vậy bây giờ thân thể ngươi đã khá hơn chưa?"

   Mạc Tử Như Nguyệt duy trì tư thế cúi đầu, nhẹ đáp: "Tạ tổ mẫu quan tâm, thân thể tôn nữ đã cải thiện nhiều rồi, nhưng mà vẫn phải duy trì điều trị thêm vài năm nữa."

   Nghe vậy, Mạc lão phu nhân nhíu mày, trong lòng nhẩm tính toán. Năm nay đại tôn nữ này đã thập thất tuổi rồi, còn có năm sau nữa thôi là hết tuổi cập kê, nếu không tranh thủ lúc này gả nàng vào nhà nào có tiếng tăm để giúp Mạc gia thêm mối, thì sau cái "họa tinh" này nhất định sẽ có thêm hai chữ "phế vật" rồi. Vốn lão phu nhân nghĩ có thể mượn danh phận trưởng nữ Mạc Phủ của Mạc Tử Như Nguyệt mà gả nàng đi làm lợi cho Mạc gia thì dù thân thể yếu ớt cũng không thiếu nhà muốn thú nàng. Lại còn, bà cũng nhìn ra dung nhan của nàng không hề tầm thường chút nào.

   Nhi tử của bà thừa hưởng huyết mạch của Trần gia, sở hữu vẻ ngoài tuấn tú hơn người, mẫu thân Mạc Tử Như Nguyệt năm xưa cũng là một đại mỹ nhân khuynh quốc, sinh ra nàng ta có thể kém hơn được sao?

   Lần này thì Mạc lão phu nhân chân chính chán ghét Mạc Tử Như Nguyệt. Nếu mà lỡ mất thời cơ tốt, vậy thì Mạc gia lại mất đi một phần lợi đồng thời trong phủ hẳn là có thêm một phế vật đi.

   Nhận thấy bầu không khí đã tạm thả lỏng ra, Mạc Tử Vượng ra hiệu cho Mạc Tử Như Nguyệt ngồi rồi lên tiếng hòa giải: "Cũng đã lâu tổ mẫu không gặp ngươi cho nên không tránh khỏi trong lòng khẩn trương. Đạo làm hậu bối, kính trọng bề trên, giữ gìn phép tắc. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không cần để vi phụ nhắc nhở thêm nữa."

   Lời nói của Mạc Tử Vượng rõ ràng có ý tứ răn bảo Mạc Tử Như Nguyệt phải an phận nhưng không thể không thừa nhận là nghe thật êm tai, rất có phong phạm, quả không hổ danh "người đứng đầu Mạc gia", mắng người nhưng lại không làm người phật lòng.

   "Dạ nữ nhi đã biết." - Bỏ qua ánh mắt suy tính trên người mình của Mạc lão phu nhân, Mạc Tử Như Nguyệt lễ phép hướng Mạc Tử Vượng đáp lời.

   Sáng sớm tiết trời thu có hơi se se lạnh, nhấp một ngụm trà ấm, Mạc Tử Vượng lòng khoan khoái nói chuyện: "Mẫu thân, năm nay trong Cung đưa tới thiệp mời dự Cung Yến..."

   Còn chưa nghe hết câu, Mạc lão phu nhân đã gạt phắt đi: "Ngươi tự mình cân nhắc. Ta rất lâu đã không quản những việc này." - Từ sau sự việc "họa tinh" chiếu năm kia, lão phu nhân nhiều năm nay bận rộn hết đi chùa cầu phúc lại về Từ đường khấn Phật, làm gì có thời gian cho những thứ khác.

   Trái với tâm tình của lão phu nhân, vừa khi nghe Mạc Tử Vượng nhắc tới Cung Yến thì toàn bộ các vị phu nhân cùng tiểu thư trong phòng mắt đều sáng lên, đè thấp hô hấp xuống gần như ngừng thở để có thể không bỏ sót bất kì một từ nào.

   Mạc Tử Như Nguyệt thờ ơ ngồi một bên thong dong uống trà.

   "Mẫu thân nghe nhi tử nói đã, nếu chỉ là thiệp mời dự Cung Yến thôi thì cũng không nói làm gì. Nhưng năm nay, Tân Hoàng vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu, cho mời toàn bộ Mạc Phủ, nói là muốn tận mắt chiêm ngưỡng khí thế của đại thương gia tộc bậc nhất Đại Việt Quốc này."

   Mạc Tử Vượng nói xong, tức thì nhị phu nhân Trần Thị đã gấp gáp mở lời, không chút để ý đến sắc mặt của lão phu nhân rất khó coi: "Lão gia, thật như vậy ư? Tân Hoàng cho mời toàn Mạc Phủ sao?"

   Mạc Tử Vượng gật đầu, Trần Thị không khỏi vui mừng trong lòng, đánh mắt nhìn sang tứ tiểu thư Mạc Tử Diễm Ý một thân anh đào hồng sắc ngồi bên cạnh.

   Phải biết rằng Cung Yến là nơi rất tốt để phô trương danh thế, quyền quý bản thân. Lại nói Cung Yến nhiều người như vậy, tuyệt nhiên là lương duyên cũng rất nhiều.

   Và điều này thì không phải chỉ có mỗi mình nhị phu nhân biết. Các vị phu nhân khác trong lòng cũng trở nên khẩn trương, hướng nữ nhi của mình hấp háy mắt.

   Mạc Tử Như Nguyệt không nén nổi khẽ cau mày.

   Nhận thấy Mạc lão phu nhân đang đắn đo, Mạc Tử Vượng tiếp tục bồi: "Mẫu thân, chắc mẫu thân đã quên, Hoàng Thượng trước đây bị Tiên Hoàng ghẻ lạnh, quanh năm ở phương Bắc xa xôi, cho nên không có nhận thức nhiều quan lại trong triều, lại vừa mới đăng cơ, không khỏi có tâm lý muốn kết đồng minh. Mạc gia chúng ta xưa nay không có tham gia vào triều chính nhưng tài lực của Đại Việt lại nắm trọn trong tay nên Tân Hoàng mới nhìn trúng Mạc gia. Việc giao thương bao nhiêu đời nay của Mạc gia được thuận lợi không phải một phần là nhờ vào triều đình sao? Lần này tham gia Cung Yến, vừa là đáp ứng yêu cầu của Tân Hoàng, vừa gây dựng mối quan hệ thân càng thêm thân với triều đình, lại cũng phô trương danh thế của Mạc gia. Như vậy đối với Mạc gia mà nói không phải kinh doanh càng thêm lời sao?"

   Nghe Mạc Tử Vượng nói vậy, lão phu nhân cũng nhìn ra vấn đề. Đưa mắt nhìn một lượt các tôn nữ đều đang thi nhau như hoa như ngọc chờ được gả đi của mình, lão phu nhân trong lòng chầm chậm thả lỏng. Chuyến đi Cung Yến này, e là còn mang lại lợi hơn như thế nữa kìa.

   "Được rồi!" - Lão phu nhân cau mày ra vẻ không thoải mái - "Cung Yến không đi không được. Vậy từ bây giờ các ngươi cũng hãy lo chuẩn bị thật tốt, Cung Yến rất phức tạp, không thể lộn xộn làm mất danh tiếng của Mạc gia được."

   Cả phòng như đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, hoan khí tràn ngập khắp mọi góc cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net