34. Tìm Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thân áo Giao Lĩnh mỏng, dài tới đầu gối, sắc chàm trơn không hoa văn càng lộ ra dáng vẻ nam nhân cao lớn tựa như tùng bách, thẳng thắn hiên ngang đón lấy ánh Thái Dương gay gắt của buổi ban trưa nhưng cũng không khiến cho hắc nhãn u tối có thêm chút nhiệt độ nào. Dù đã không còn trang phục gấm vóc hoa lệ, Lãnh Dạ một thân y phục bằng vải thường vẫn mang lại cảm giác tại thượng lạnh lẽo. Đây chính là loại khí chất không phải sinh ra đã có, không phải do vật chất mang lại mà là đã được tích lũy từ thực tế trong thời gian dài, ăn rất sâu vào cơ thể và máu thịt đến nỗi chỉ cần một ngày hắn còn mang trong mình dòng máu đỏ, lãnh khí này vĩnh viễn không thể mất đi được. Đi ngang qua Tây Viện, nhịp chân nam nhân khẽ chậm lại, ngũ quan toàn hảo thoáng phủ trong trầm tư.

Cánh cổng màu nâu bùn sạch sẽ đã phủ dấu vết thời gian, thờ ơ mở vào trong theo hai phía bản lề, tạo ra khoảng cách đủ cho hai người đi qua. Cây hoa thiên lý đứng bên cổng, từng tán rộng êm dịu phủ lên mái ngói đều rêu phong, nhưng kì lạ là không thể che lấp tấm biển song tự vân vũ "Tây Viện". Từ ngoài nhìn vào, không khó để thấy bụi tre xanh mướt đứng đối diện phía cổng.

Bên tai truyền đến một luồng âm thanh trầm bổng nặng trĩu tâm tình cơ hồ là tiếng thở dài của khung cửi trong tay lão nhân đang kể lại một câu chuyện xưa cũ. Hắc mâu thoáng động, Lãnh Dạ dứt khoát tiến vào. Vừa bước qua ngưỡng cửa cao một tấc hai phân, Lãnh Dạ thoáng ngạc nhiên phát hiện Tây Viện này thế nhưng là một vườn rau?

Một luống tròn nhỏ bên cạnh bụi tre trồng hàn liên thảo, kế bên là nam dương sâm, ngải diệp, hoàng liên, cải ma, diếp cá. Tiếp đó là vài gốc cây trà xanh rì đứng bên cạnh luống thanh minh thảo, tích tuyết thảo, hoa tam thất, kim thất, biển súc, rau sam, rau răm, dương tử tô, tía tô. Bên trái nhà chính, gần nhà sau trồng một câu hoa hòe cổ thụ. Riêng năm bông hoa diệc bạch được trồng vào chậu, đặt trước cửa sổ của nhà chính. Cả một vườn thảo dược thế nhưng lại có vài bông hoa thật không thích hợp chút nào.

Chỉ vừa đi xa thêm vài bước, Lãnh Dạ đã cảm nhận một luồng phong hàn không chút khách khí đập vào mặt. Hắn theo phản xạ phất ống tay áo, bỗng nhiên nhớ ra bản thân nội lực đã bị hao hụt chẳng còn bao nhiêu, liền nhanh chân nghiêng người thay đổi tư thế, toàn vẹn tránh được một chiêu phong khí kia.

Nguyệt Ký Bạch đang ngồi trên chõng tre kê tại cửa sổ căn phòng của nhà chính mở ra hướng bên sườn của cổng viện, trước mặt ông là một cây độc huyền cầm bằng ống tre đã ngả sang màu vàng. Trên ống tre đẽo gọt đi một nửa, sợi dây lông ngựa được căng chính xác giữa cần đàn yểu điệu như cái đuôi gà trống choai, đầu kia trực tiếp buộc vào cái lỗ trên thân ống. Nếu để ý kĩ có thể nhìn thấy dòng chữ được khắc khéo léo trên thân đàn: Đông phương kí bạch – Kim chi ngọc diệp, tuy nhiên lại không quá liên quan. Dưới động tác tay của Nguyệt Ký Bạch, dây đàn có tiết tấu run lên.

Trông thấy nam nhân vô phép tắc xuất hiện trong địa bàn của ông, đôi lông mày khí khái khẽ ngưng tụ, bàn tay thon dài in hằn dấu vết năm tháng điêu luyện cầm que mảnh gảy vài nhịp boong boong trên cây độc huyền cầm, một dòng âm giai trầm thấp mang theo lực lượng mạnh mẽ được thả ra, tà áo màu lông chuột không gió khẽ lay động.

Đổi lại là trước đây, Lãnh Dạ sẽ không để mắt đến vài ba chiêu thức mị nhân vốn được đám đạo sĩ tôn thờ như thế này. Nhưng từ sau khi chứng kiến Mạc Tử Như Nguyệt thổi một khúc tiêu đánh tan trăm đệ tử chính phái, hắn tuyệt không dám coi thường.

Âm thanh uốn lượn linh hoạt như có linh khí, âm sắc khi nhẹ như lông vũ khi nặng tựa như chì mang theo sức sát thương khó lường, âm thuật là sự kết hợp hoàn hảo giữa nội lực và nhạc cụ, nhạc khí vừa là nhạc cụ, vừa là binh khí. Nhạc công chơi lên một giai điệu, cùng lúc giải phóng nội lực theo từng nốt cao thấp, muốn làm chủ được điều này, đòi hỏi tinh thần lực là rất lớn. Hơn nữa nội lực bình thường dẫu mạnh hay yếu đều có thể qua giao thủ mà cảm nhận được. Chẳng qua âm thuật xác thực có mang nội lực, nhưng vốn là âm nhạc, mà âm nhạc không hề mang đến bất kì cảm nhận gì khác ngoài âm thanh. Như vậy người luyện âm thuật phải là người vô cùng nhạy bén.

Hắc mâu không chút lơ là khẽ nheo lại, cơ thể dẻo dai hoàn hảo tránh khỏi hướng mũi nhọn, chân đồng thời tiến lên phía trước ba bước.

Nguyệt Ký Bạch nhướng mày, hổ phách nhãn sâu không lường được lóe lên tia tính toán, bàn tay thon dài liên tục gảy lên các vị trí khác nhau trên dây, cần đàn bị uốn cong tới mức tưởng chừng như sắp gãy rồi đột ngột kéo thẳng. Âm thanh ùng ục biến hóa tựa ba đào thâm sâu đánh tới, hung hăng nuốt chửng mọi thứ cản đường, cuốn theo một hồi gió bụi cay mắt. Lãnh Dạ thuận theo chiều chiêu thức đánh tới, cơ thể linh hoạt như hùng ưng mượn lực gió xoáy bay lên càng cao.

Nguyệt Ký Bạch ánh mắt sắc bén không rời khỏi thân hình nam nhân, ngón tay thành thục miết lên cần đàn, que gảy thong thả chơi một nốt trầm khác, cùng lúc chân đá một viên sỏi bay đi.

Tại giữa vòng vây hãm, Lãnh Dạ cau mày, hoàn toàn không xác định được chiêu thức đang tới. Rõ ràng không sắc ngọt như hai lần trước. Lần này Nguyệt Ký Bạch ra một hư chiêu, phong khí không mang theo sức sát thương, nhưng tầng tầng lớp lớp âm thanh khiến cho giác quan đối phương nhiễu loạn.

Lãnh Dạ xoay người trên không liên tục tránh né, chưởng phong cắt vào y phục phát ra âm thanh sột soạt. Hắc mâu u tối thoáng qua một tia kinh ngạc, Lãnh Dạ dùng cả hai tay chặn lại, cuối cùng hoàn hảo đáp xuống đất, trong tay nắm chặt viên sỏi, mơ hồ nhìn thấy vết cắt nhỏ trong lòng bàn tay.

Nguyệt Ký Bạch kết thúc bản nhạc, đưa tay nhu nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn dịu lại rồi dần tan đi. Ông cất tiếng không nặng không nhẹ tán thưởng: "Người trẻ tuổi tài cao."

Lãnh Dạ thu liễm hàn khí, tay ôm thành quyền, thân hình cao lớn chân thành cúi đầu trước lão nhân: "Lần đầu giao thủ, đa tạ tiên sinh nương tay."

Song nhãn hổ phách hàm chứa thâm ý, Nguyệt Ký Bạch cười nhạt: "Lão nương tay là đương nhiên bởi ngươi không xuất toàn lực."

Lãnh Dạ nâng mắt nhìn ông, không chút dè dặt nói: "Ngài cũng không xuất hết lực."

Nguyệt Ký Bạch nhìn sâu vào người trẻ tuổi đứng trước mặt, thấy trong hắc nhãn u tối không có chút gợn sóng nào. Phải, bọn họ chính xác là thăm dò đối phương. Che giấu thực lực tự nhiên là không tin tưởng.

Cầm đến trên tay một miếng vải sạch, ông bắt đầu lau chùi cây đàn tri kỷ, nhàn nhạt nói: "Ngươi tới tìm ta có sự gì không?"

Không hề gọi hắn ngồi xuống hay tiến vào, Nguyệt Ký Bạch rất trực tiếp bày tỏ thái độ không hoan nghênh vị khách này. Nhưng Lãnh Dạ không để ý những thứ đó, hắn nói: "Tôi có một vấn đề, mong muốn nghe ý kiến của ngài."

Hoài nghi giương mày, Nguyệt Ký Bạch không khỏi liếc mắt nhìn nam nhân vô phép tắc, thanh âm có chút khác thường: "Trên đời này lại có vấn đề có thể làm khó được Giáo chủ ngươi ư?"

Đối diện với cái nhìn mang hàm ý của lão nhân, Lãnh Dạ không để ý, hàng mi dài khẽ buông che lấp tâm tình ảm đạm dưới hắc nhãn u tối, hắn trầm ổn nói: "Tiên sinh là người hiểu biết sâu rộng, ngài đi nhiều nơi, chứng kiến nhiều sự việc nhân tình thế thái, tôi là người trẻ tuổi suy nghĩ cảm tính, đương nhiên nên nghe ý kiến của ngài. Muốn hỏi tiên sinh, phạm nhân có thể tu thành chính quả hay không?"

Thái độ biết điều của Lãnh Dạ hiển nhiên là nằm ngoài tưởng tượng của Nguyệt Ký Bạch, ông thoáng trầm ngâm cân nhắc ý tứ, câu hỏi này tự nhiên không chỉ đơn thuần là câu hỏi. Đầu tóc hoa râm dần cúi thấp, tiếp tục lau chùi cây đàn cũ, thanh âm của lão nhân phát ra trầm trầm lãnh đạm: "Phạm nhân chung quy là những người có nỗi khổ riêng, người bị phản bội, người bị vu oan giá họa, người bị ép buộc, người vì ân tình của người khác... Kẻ tu thành chính quả vốn cũng có động cơ riêng, lãng quên quá khứ, trốn tránh hiện tại hay viễn cảnh tương lai. Phạm nhân bị thế nhân xa lánh, kẻ tu lựa chọn tách khỏi nhân thế. Phạm nhân làm việc tán tận lương tâm, kẻ tu học cách lạnh nhạt với lương tâm. Trên đời này có rất nhiều người lầm tưởng chỉ cần trốn vào một nơi hẻo lánh nào đó là có thể sống thanh thản, an tịnh suốt phần đời còn lại. Nhưng vốn dĩ phạm nhân là con người, tu thành chính quả rồi thì vẫn là con người, mà con người đều chạy không thoát khỏi vận mệnh."

Hắc mâu u tối nhìn không ra tâm tình, Lãnh Dạ cất tiếng: "Ý tiên sinh là không cần thiết?"

Một thoáng trầm ngâm, Nguyệt Ký Bạch không đồng tình cũng không phủ nhận: "Phạm nhân và kẻ tu hành, hình thái có thể khác nhau nhưng bản chất vẫn là một. Chẳng qua phạm nhân do luật pháp xét xử còn tu hành do đạo đức định đoạt. Giả sử không có cái gọi là luật pháp hay đạo đức thì dù là ai cũng như nhau. Tu không phải là khoác áo cà sa, ăn chay niệm kinh mà là tu tâm dưỡng tính, bất cứ ai có tâm tính tốt đều là chính quả. Lão thường nghe cổ nhân vẫn nói 'nhân chi sơ, tính bản thiện'."

Lãnh Dạ khẽ ngây người, trong một khắc, song nhãn tưởng chừng như vực sâu vạn năm tối đen lóe lên ánh sáng, hơi thở lãnh khốc dường như bị lân tinh trong đôi mắt rút đi hết, thay vào đó là ánh dương ấm áp xâm chiếm đến trên cả vết sẹo hình đuôi én trắng ởn ghê người bên mắt trái. Hắn cúi sâu người, ôm quyền hướng Nguyệt Ký Bạch, giọng nói có hơi khàn: "Đa tạ tiên sinh."

Nguyệt Ký Bạch hoàn toàn nhập tâm vào việc đang làm, đến một cái liếc mắt cũng ngại. Lãnh Dạ tiếp tục không để ý, có được thứ hắn cần, nam nhân nhanh chóng rời đi.

Nhìn ngắm cây đàn cũ sạch sẽ trong tay, Nguyệt Ký Bạch chợt thở dài: "Một nam nhân đáng lẽ vô cùng tốt đẹp lại bị nhào nặn thành như vậy... Vận mệnh thật không dễ dàng..."

*

Nguyệt Phong một thân lam chàm y đi trước, theo sau là Nguyệt Mẫn một thân nam trang lam y hướng tới phòng kho ở phía sau. Căn nhà của người đứng đầu một thôn vùng quê này không có gì đặc biệt, phòng kho lại càng không có gì đặc biệt. Kho phòng cũng được dựng bằng gỗ nhãn chắc chắn, lợp ngói đàng hoàng, cửa giả khóa lại cẩn thận. Nhưng có điều ít ai biết những tài liệu ghi chép quan trọng của bọn họ đều nằm tại đây.

Nguyệt Mẫn xem xét xung quanh một lượt, hoàn toàn không nhận thấy có bất kì dấu hiệu gì chứng minh cho việc căn phòng bị cạy mở.

"Thanh Nga đã lệnh cho gia nhân không tới gần nơi này nên các dấu vết hầu như không bị suy chuyển." – Nguyệt Phong mở lời.

Nguyệt Mẫn sâu kín suy tư, chân không ngừng rảo bước. Kẻ trộm không bẻ khóa cướp của vậy thì tới làm gì?

Đi tới lui nửa ngày, cho tới khi mặt trời lên đỉnh, ánh nắng Chính Ngọ vào mùa đông vẫn tương đối gắt, Nguyệt Mẫn vẫn đang đi vòng quanh phòng kho chợt phát hiện có cái bóng hình thù kì lạ in xuống mặt đất. Nàng ngẩng đầu nhìn, bắt gặp vài sợi tua rua màu đỏ tía nằm chìa khỏi mái nhà, bị gió đong đưa qua lại.

Đó là vật gì?

Nguyệt Mẫn lăng thân lên mái nhà, chuẩn xác bắt được vật kia. Nó giống một thứ đồ trang trí kết bằng tơ lụa đỏ tía, phần đầu quấn một viên hỏa ngọc khắc chữ 'Minh'.

Nguyệt Mẫn nhíu mày, cái đồ vật này...

Nguyệt Phong nghe động liền tiến lại: "Phát hiện gì rồi..." – Tầm nhìn chiếu đến cái tua rua trên tay Nguyệt Mẫn, Nguyệt Phong thoáng dừng lại động tác – "Đây... là vật gì?"

"Là manh mối trọng yếu của chúng ta, ta đi trước đây." – Song hắc nhãn thâm trầm xẹt qua một tia sáng, Nguyệt Mẫn nắm chặt tay bước nhanh chân rời khỏi.

Nguyệt Phong trầm lặng nhìn theo bóng lưng rời khỏi, ánh mắt hiện lên quang mang lo lắng cùng khẩn trương.

Rời khỏi nhà Nguyệt Phong, Nguyệt Mẫn đi thẳng đến Nguyệt Viện. Vừa bước chân vào cổng lớn, bên tai nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào chanh chua.

"Chó má! Ngươi có giỏi thì nói lại lần nữa xem! Ai là kẻ ăn không ngồi rồi? Ai là kẻ đầu tắt mặt tối để lo cho cả cái nhà này? Dám nói bà đây rảnh miệng đôi co với ngươi? Đã ăn nhờ ở đậu còn không biết tốt xấu!"

Lời đã qua, đặc biệt là lời khó nghe đã qua thì tiếng phải lại.

"Con mẹ nó! Ông đây ăn nhờ ở đậu đấy thì đã sao? Chúng ta cũng chưa từng gây thiệt hại các người cái gì, vậy mà hễ một tí lại chửi đổng cứ như chúng ta mắc nợ mười tám đời nhà ngươi là cớ làm sao?"

Nguyệt Mẫn cau mày, bước chân dứt khoát đi thẳng vào bãi thuốc nổ bốc mùi. Từ ngày ba người nam nhân kia bước vào nơi này, không người nào khiến nàng buông xuống cảnh giác. Một kẻ ngang ngược ngày đêm dính lấy tiểu thư như keo như sơn, một kẻ thoát ẩn thoát hiện cơ hồ đang cùng các nàng chơi trốn tìm, còn một kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi một ngày hai, ba bận chọc phá 'tổ kiến lửa'. Ba người, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều khiến người ta phát điên!

Nguyệt Mẫn đá rầm vào cánh cửa nửa đóng nửa mở, thanh âm lạnh lẽo cực độ, nàng lớn giọng nói: "Nơi này là nhà ở thanh tịnh, không phải là đấu trường hỗn loạn, hai người các ngươi muốn lên cơn cũng phải đưa mắt nhìn ra xung quanh một chút chứ! Ngại chỗ này chưa đủ náo nhiệt hay sao, ngày nào cũng đến góp gió?" – Chuyển ánh mắt thâm trầm nhìn Diệp Nương, Nguyệt Mẫn không khách khí khiển trách – "Ngươi lâu ngày ở trong chốn êm ấm này chẳng lẽ đã quên thân phận của mình rồi? Coi nơi đây là của ngươi muốn làm gì thì làm hay sao?"

Nguyệt Mẫn chính là thẳng thắn như vậy. Trong mắt của nàng từ trước tới giờ, vẫn luôn coi một mình Mạc Tử Như Nguyệt là chủ nhân còn các nàng nếu không phải nữ nô thì chính là người làm việc cho nàng ấy. Hạ nhân thì nên làm tròn trách nhiệm của mình, việc gì cũng nên lấy lợi ích của chủ nhân làm trọng, như vậy mới là phải đạo hợp lẽ. Đừng có nghĩ rằng chủ nhân đối xử tốt với mình, thái độ hào phóng một chút thì cho rằng có thể làm việc tùy tiện không nể mặt ai.

Lời của Nguyệt Mẫn có chút nặng nhưng lại là sự thật không chối cãi được. Ở thời đại này, đã làm việc cho người thì thân phận chính là hạ nhân, dẫu có hô lớn gọi nhỏ đến đâu vẫn không sai được chữ "nô" này. Sắc mặt Diệp Nương sa sầm, lời này hiển nhiên không vừa tai nàng, thế nhưng cố chấp mím chặt môi không nói lời nào. Quả thật nàng đã sai rồi.

Thường ngày chỉ thấy Diệp Nương ngang ngược, chanh chua với người khác, lúc này Tề Vũ thấy bộ dạng chịu trận của Diệp Nương, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia không nỡ. Hắn to tiếng chất vấn lại Nguyệt Mẫn: "Này, nàng dầu gì cũng là trưởng tỷ của các ngươi, sao ngươi có thể nói nàng như vậy?" – Chính mắt hắn đã nhìn thấy, tai đã nghe thấy vị tiểu thư kia gọi các nàng là tỷ muội, thiết nghĩ chắc cũng thân thiết lắm. Không ngờ hôm nay người muội muội này lại dám lớn tiếng trách móc trưởng tỷ của mình.

Nguyệt Mẫn liếc nam nhân vô duyên bên cạnh, lạnh giọng nói: "Chuyện trong nhà chúng ta không đến lượt người ngoài như ngươi lên tiếng."

Tề Vũ nổi giận, hắn chỉ muốn góp ý tốt cho các nàng, kết quả lại bị nói ngược lại một câu như vậy, thật không để đâu hết giận! Tính cách hắn không phải hay nhẫn nhịn như vậy nhưng bắt gặp ánh mắt bảo hắn 'tạm lánh đi, đừng nhiều chuyện', Tề Vũ nuốt xuống cục nghẹn, hùng hổ bỏ đi.

Nguyệt Mẫn ngay lập tức cũng rời đi.

Tại Đông Viện, bầu không khí hoàn toàn sáng sủa trái ngược với đằng trước tràn ngập khói thuốc nổ, Nguyệt Mẫn bắt gặp Mạc Tử Như Nguyệt đang ở tại thư phòng. Thân hình nàng cao gầy khoác nhiều hơn một lớp áo bông tố sắc, mái tóc đen đổ dài như con suối lớn uốn lượn trên lưng mảnh mai đến tận vòng eo con ong, đôi mày nghiêm túc mang theo hăng say cùng chăm chú, song nhãn hổ phách mất đi vẻ không mặn không nhạt, vô cùng sinh động đưa qua lại theo bàn tay tao nhã họa ra từng nét trên giấy. Dáng vẻ chăm chú của nàng mang theo nét sắc bén của thứ ngọc thô chưa được mài giũa, càng thêm bội phần mị lực.

"Tiểu thư." – Nguyệt Mẫn cất tiếng gọi.

Vốn đang chăm chú, nghe tiếng gọi, Mạc Tử Như Nguyệt ngẩng đầu: "Mẫn ca, vừa đúng lúc, ca mau lại đây xem."

Cũng không gấp gáp, Nguyệt Mẫn thong thả lại gần. Trên trang giấy trắng trải rộng trên bàn lớn là hình vẽ một cành sen tím nở rộ dưới đêm trăng, hoa sen cao quý, tử sắc ma mị trong đêm tối hiển lộ khí chất kiêu ngạo độc nhất vô nhị. Con ngươi nâu thẫm ánh lên tia suy xét: Tiểu thư thích lan hoa, Nguyệt Minh là hoàng mai, Nguyệt Hoa là hồng hoa nhưng... tử liên là...

Biết nàng muốn nghe ý kiến của mình, Nguyệt Mẫn hiếm hoi nở nụ cười nhẹ, dung mạo ưa nhìn lạnh lùng hóa dịu dàng. Nàng thành thật nói: "Tài nghệ của tiểu thư xuất chúng hơn người, so với hàng tài nữ không hề thua kém, bấy lâu đi theo ngài, tôi cũng chỉ biết xem cảnh sắc tuyệt diễm mà trầm trồ, còn tâm tư nội hàm hoàn toàn không hiểu được. Chẳng qua không biết bức họa này tiểu thư định dành tặng cho ai?"

Mạc Tử Như Nguyệt như có như không cong khẽ khóe môi, song nhãn hổ phách dường như phủ lên một màn sương mỏng, nàng không trả lời Nguyệt Mẫn mà cất tiếng hỏi: "Ca tới vì chuyện tên trộm kia?"

Nguyệt Mẫn không giấu giếm: "Không chỉ về chuyện tên trộm mà cả về chuyến buôn vừa rồi, điều tra đã có manh mối."

Bàn tay vuốt phẳng mép giấy chợt dừng lại, Mạc Tử Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn thật sâu vào Nguyệt Mẫn: "Như thế nào?"

Nguyệt Mẫn cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trong đôi con ngươi hổ phách của nàng ấy, lòng chợt căng thẳng. Các nàng đều cho rằng qua một thời gian, với tính cách lãnh đạm của nàng, tiểu thư sẽ ổn thôi nhưng hình như không phải là như vậy...

Nguyệt Mẫn nắm chặt trong tay sợi tua rua, do dự đặt lên bàn: "Tiểu thư nhận ra cái này chứ?"

Đập vào mắt chữ "Minh" uốn lượn nhuốm âm khí ma mị cổ quái mà quen thuộc, Mạc Tử Như Nguyệt nghe lòng mình hồi hộp.

Khẽ đưa mắt xác nhận thần sắc của nàng không đổi, Nguyệt Mẫn mới từ từ nói: "Vật này được tìm thấy tại phòng kho nhà Nguyệt Phong. Trước đó, khi chúng tôi tới Việt Châu tìm ngài, trong số những manh mối người của Tri Phủ phát hiện, có một mảnh vải điều và vài sợi tua rua màu tía. Khi đó do không có vật mẫu đối chứng nên không xác định được nhưng giờ tôi nhận định chính là của vật này."

Lòng bàn tay chầm chậm bay mất nhiệt độ, Mạc Tử Như Nguyệt mím môi gần như nặn ra từng chữ: "Ca nói hắn chủ mưu mọi chuyện ư?"

"Đó là những gì manh mối chỉ ra, đồ vật không thể nói dối." – Nguyệt Mẫn trầm ổn nói, thanh âm vững vàng.

Đôi mày ngài nhăn lại thật lâu, trong lòng dường như có một tảng đá lớn chặn ngang khiến cho Mạc Tử Như Nguyệt cảm thấy hô hấp dần trở nên nặng nề. Nàng nói: "Nội bộ Minh giáo rất hỗn loạn, ca cũng thấy..."

Lòng Nguyệt Mẫn không dao động tựa như thành lớn trước cuồng phong, nàng không phải người trong cuộc cho nên lí lẽ nàng đưa ra chắc chắn mà sắc bén: "Kẻ ngồi trên ngôi vị cao nhất không thể không nhận biết thuộc hạ đang làm gì sau lưng mình. Minh giáo không phải là học quán dạy Tam Tự Kinh vỡ lòng cho hài tử, nơi đó là địa ngục, mọi thứ đều trả giá bằng mạng sống. Bao nhiêu năm qua tiếng tăm của hắn có thể trải rộng đến như vậy, chứng tỏ Ma Đầu tuyệt đối không phải là con rối gỗ của Minh giáo mà chính là vũ khí tối thượng của chúng. Vả lại Minh giáo có bao nhiêu kẻ thù, đáng để vì một ngôi vị mà dẫn đến họa diệt giáo ư? Bọn chúng thừa hiểu nếu thật sự đối nghịch nhau thì cái được sau hơn thập niên gây dựng chỉ là công dã tràng. Tư Tế là kẻ dưỡng dục ra Ma Đầu, cũng là nghĩa phụ của hắn. Từ trước tới nay tuy hắn thật tùy hứng không coi ai ra gì nhưng chưa từng có việc gì y yêu cầu mà hắn không thuận theo."

Mạc Tử Như Nguyệt yếu ớt nắm chặt hai tay hòng giữ được vài tia nhiệt độ cuối cùng, trong con ngươi hổ phách tràn đầy không tin, nàng bật thốt lên: "Nhưng hiện tại hắn đã bị đuổi khỏi Minh giáo..."

Nguyệt Mẫn lạnh lùng xé nát bức tường thành cuối cùng của nàng: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chúng ta không nắm rõ tình hình của Minh giáo, hỗn loạn ngày hôm đó, thật giả lẫn lộn khó phân minh. Người bình thường có tư tâm đều có thể diễn tuồng huống chi là cả một đám bừng bừng dã tâm như vậy... Còn có điều này tôi vô tình điều tra được..." – Nguyệt Mẫn nói đến đâu thì ngừng lại, trong lòng bắt đầu do dự.

Mạc Tử Như Nguyệt chuyển mắt nhìn Nguyệt Mẫn, song nhãn kiên định chờ đợi.

Hai tay nắm chặt không biết là do giận hay căng thẳng, Nguyệt Mẫn lén thở dài một hơi, thanh âm vô thức bị đè thấp: "Chính phái đồn rằng Giáo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net