4. Sửa Soạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Kinh thành Thăng Long, trung tâm Kinh Tế - Chính Trị lớn và quan trọng bậc nhất Đại Việt.

*

   Mạc Tử Như Nguyệt trở tại sân viện của mình chưa tới thời gian một tuần trà thì nha hoàn Tuệ Linh của nhị phu nhân đến báo các tiểu thư trong phủ lập tức tập trung tại đại sảnh để xuất môn đi may y phục.

   Tuệ Linh được nhị phu nhân Trần Thị mua vào phủ cách đây mấy năm trước, nay là nha hoàn thân cận bên người Trần Thị, mà bởi lão phu nhân không có tham gia vào gia vụ trong phủ nên có thể nói Trần Thị trừ việc không ngồi lên ghế Chính thất ra thì bà chính là nữ chủ nhân lớn nhất của tòa Mạc Phủ này. Bởi vậy thường ngày trong phủ, Tuệ Linh ỷ vào việc bản thân là nha hoàn thân cận bên cạnh Trần Thị, khá là hách dịch, không đặt các gia nô khác vào mắt.

   Nhìn nha hoàn nhanh nhẹn cũng có chút tư sắc nhưng bộ dạng để mắt cao hơn đầu của Tuệ Linh, không coi chủ tử ra gì thì Nguyệt Mẫn không khỏi cau mày, Nguyệt Nhã lòng cũng khó chịu. Tiểu thư vừa vấn an trở về, nào đã kịp dùng điểm tâm sáng đâu, làm gì có đạo lý nào bắt tiểu thư nhịn đói chỉ vì đi may y phục như thế!

   Cố tình, nha hoàn Tuệ Linh kia còn khăng khăng nói: "May y phục tuy không phải chuyện gì to tát nhưng lần này là may y phục cho Cung Yến, nhị phu nhân nói tuyệt đối không thể qua loa được. Hơn nữa, lão phu nhân đã ủy thác toàn bộ trách nhiệm cho nhị phu nhân, tôi cũng chỉ là tới chuyển lời của chủ tử, mong đại tiểu thư đừng làm khó dễ tôi. Nhị phu nhân còn nói đại tiểu thư lâu lâu mới về kinh thành, mọi việc nhất định là không thông thạo cho nên càng không thể vắng mặt."

   Nguyệt Nhã mặt lạnh như băng, ánh mắt mơ hồ lóe lên tia âm lãnh, còn chưa kịp đáp trả thì Mạc Tử Như Nguyệt đã giơ tay ra hiệu nàng đừng nói. Mạc Tử Như Nguyệt lên tiếng, thanh âm trong trẻo lãnh đạm không chút phập phồng: "Được rồi, ta sẽ sửa soạn một chút, ngay lập tức sẽ tới. Ngươi quay lại nói với nhị di nương như vậy đi."

   Tuệ Linh kia nghe vậy thì khóe miệng không kiềm chế được giương cao lên, trực diện nhìn các nàng một lượt, đầy ý vị nói: "Đại tiểu thư cứ thong thả, cũng đâu có bao nhiêu đồ." - Ngạo mạn ném sang chỗ Nguyệt Nhã ánh nhìn khiêu khích, nàng ta ngay lập tức không hề khuôn phép rời đi.

   Nguyệt Mẫn híp mắt lạnh âm trầm nhìn nha hoàn hỗn xược kia. Nguyệt Nhã siết chặt hai bàn tay, nếu không phải tiểu thư không cho phép nàng động thủ, chỉ e nha hoàn kia đã sớm nếm quả đắng.

   Lúc này, Mạc Tử Như Nguyệt mới quay sang nhìn Nguyệt Mẫn cùng Nguyệt Nhã, cả hai khuôn mặt đều đen sì sì, bất đắc dĩ nói: "Hai người nhăn nhó cái gì? Nơi này là Mạc Phủ, ăn nhờ ở đậu thì cũng nên nể mặt mũi gia chủ, vả, đây không phải lần đầu tiên. Người trong phủ như thế nào, bỏ qua đi, chỉ là một chốc một lát, cũng không phải cả đời, thay vào đó dành tâm sức làm việc khác." - Ngừng một chút, nàng trầm ngâm nói - "Trần Thị là đang nhắc nhở ta nên biết thân biết phận..."

   Năm xưa, vốn dĩ Trần Thị sẽ là Chính thất của Mạc Tử Vượng, đây là điều mà cả Mạc gia đều ngầm thừa nhận. Nếu không phải giữa đường xuất hiện một Nguyệt Vân Hà, chắc chắn bà ta sẽ danh chính ngôn thuận là phu nhân quyền lực nhất của Mạc gia. Tuy năm đó, Trần Thị vào cửa với tư cách quý thiếp nhưng vừa đến, bà ta đã tiếp nhận quyền chưởng quản nội vụ trong phủ. Thay vì nói Trần Thị đoạt quyền của Chính thất Nguyệt Vân Hà, không bằng nói bà ta dành lại quyền của mình thì đúng hơn.

   Nguyệt Nhã dĩ nhiên hiểu điều này, nhưng dù trong lòng có khó chịu đi nữa, tiểu thư đã nói như vậy, Nguyệt Nhã khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng, vội vã đi tới Trù phòng chuẩn bị ít điểm tâm ngọt mang theo. Nguyệt Mẫn tuyệt nhiên duy trì bộ dạng trầm mặc, từ đầu nửa chữ cũng chưa có nói ra.

   Cả đoàn xe ngựa Mạc Phủ tổng cộng là bốn cái xa hoa đồng thời đi ra, thu hút kha khá sự tò mò của người dân bên đường, xe nào trước rèm cũng có chữ "Mạc Tử" thật lớn, thật nổi bật. Hôm nay, cả ba vị phu nhân của Mạc Phủ cũng đi cùng nữ nhi của mình, dĩ nhiên là để đảm bảo quyền lợi của nữ nhi và một phần chèn ép nữ nhi của người kia. Bởi vì lần này là đi dự Cung Yến, chẳng phải yến hội tầm thường nào đó nên có thể có một chút quá phận. Xe của Mạc Tử Như Nguyệt thong thả đi cuối cùng, thoạt nhìn không có giống mấy cái đi đầu ngông nghênh trên đường.

   Nhị phu nhân Trần Thanh Loan cùng tứ tiểu thư Mạc Tử Diễm Ý tọa ở chiếc xe ngựa đầu đoàn. Mạc Tử Diễm Ý mười bốn tuổi, dung mạo nàng mỹ miều, sắc sảo được thừa hưởng từ mẫu thân của mình. Một thân hồng phấn y phục với hoạ tiết hoa anh đào càng làm nổi bật lên làn da trắng hồng cùng nét hấp dẫn của Mạc Tử Diễm Ý, tay đeo vòng ngọc lục sắc thanh tú, đầu cài trâm hoa anh đào tinh xảo đắt tiền càng tôn thêm vẻ quyền quý của nàng.

   Lúc này, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mày thanh tú lại nhúm lại một chỗ trông thật không thích hợp. Trần Thị một thân tử hoa y phục cao cấp, trâm ngọc hoa lệ, toàn thân tỏa ra khí chất quý phái cùng thâm trầm, đang tựa người vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần. Cảm giác nữ nhi thường ngày hoạt bát, yêu nói cười lúc này lại yên lặng lạ thường, mở mắt ra thì thấy ma ma cùng nha hoàn đi cùng chỉ yên lặng cúi đầu, hiển nhiên là bị nàng làm cho ngại. Cũng bởi Trần Thị là phu nhân chưởng quản nội vụ Mạc Phủ, tứ tiểu thư lại là nữ nhi duy nhất của bà, cho nên không ai dám đắc tội với hai mẫu nữ này.

   "Ý nhi, đây là có chuyện gì?" - Trần Thị kéo tay Mạc Tử Diễm Ý ân cần hỏi, thấy nữ nhi không vui vẻ làm gì có mẫu thân nào thoải mái được.

   Duy trì biểu cảm nhăn nhó, Mạc Tử Diễm Ý khó chịu: "Nương, sao phụ thân có thể để Mạc Tử Như Nguyệt tham gia Cung Yến được? Khắp Long thành này có ai lại không biết nàng ta là cái thứ "họa tinh" đâu! Nếu trên Cung Yến xảy ra chuyện gì, không phải sẽ liên lụy tới toàn bộ Mạc Phủ rồi sao! Còn nữa, thân thế của nàng ta như vậy, xuất hiện tại Cung Yến không phải muốn giành hết các mối nhân duyên tốt hay sao?"

   Thường ngày, dưới sự che chở của mẫu thân mình, cộng thêm dung nhan cùng tài năng vốn có của bản thân, Mạc Tử Diễm Ý rất tin tưởng, nữ tử trong kinh thành cho dù có là từ nhà quan lại cũng không có mấy người tỏa sáng hơn nàng. Nhưng thời điểm Mạc Tử Như Nguyệt trở về Mạc Phủ, Mạc Tử Diễm Ý luôn cảm giác nguy cơ.

   Mạc Tử Diễm Ý không phải kẻ ngốc, nàng mới mười bốn tuổi nhưng đã cùng mẫu thân Trần Thanh Loan quản lý ổn thỏa giúp phụ thân Mạc Tử Vượng mấy cửa tiệm lớn ở kinh thành từ năm mười hai tuổi. Cái đầu nhỏ xinh đẹp của nàng rất nhanh đã tính toán ra: Mạc Tử Như Nguyệt là đích nữ Mạc Phủ, mẫu thân quá cố của nàng chính là đại mỹ nhân nổi danh giang hồ Nguyệt Vân Hà. Còn nàng thì... chỉ là một thứ nữ, vừa so sánh liền thấy khập khiễng.

   Hơn nữa, giữa những kẻ "cường đại" với nhau, Mạc Tử Diễm Ý mơ hồ cảm nhận được sự uy hiếp vô hình. Rõ ràng Mạc Tử Như Nguyệt chỉ là thứ "họa tinh" chẳng tốt lành gì lại bệnh tật liên miên, nhưng sao Mạc Tử Diễm Ý lại cứ cảm thấy đằng sau mạng sa kia là một bí mật kinh thiên động địa.

   Trần Thị vỗ về: "Con lo cái gì, không phải nó yếu bệnh liên miên, phải đeo mạng sa suốt sao, tới lúc Cung Yến hẳn cũng không ngoại lệ. Tính phụ thân con coi trọng thể diện, chán ghét bị cưỡng bách, con cho rằng phụ thân con sẽ để yên mặc người ta dắt đi sao? Tuy phụ thân con cái gì cũng không nói nhưng nếu đã có ý định gả Mạc Tử Như Nguyệt đi, sao còn phải chần chừ đến bây giờ?" - Trần Thị nói đến đây, thấy nữ nhi đã bắt đầu thông suốt, khóe miệng khẽ cong lên vẽ ra một nụ cười hiền từ - "Mặc kệ dung nhan của Mạc Tử Như Nguyệt có là nghiêng nước nghiêng thành hay ma chê quỷ hờn, dự Cung Yến lại che mặt sẽ khiến cho người khác sinh nghi nó có dị tật. Vả lại, ngoài vài lời về thân thế, nó có cái gì đánh để tự hào? Nữ tử cái nết đánh chết cái đẹp, dung nhan đã không ra sao, một chút tiếng tăm cũng không có, lại thêm cái danh "họa tinh" thì thử hỏi trên đời có nam nhân nào thèm một nữ tử vô đức vô sắc như vậy đây?"

   Mạc Tử Diễm Ý bừng tỉnh ngộ.

   Mạc Tử Như Nguyệt là đích nữ Mạc Phủ thì sao? Chỉ là hữu danh vô thực. Có nhan sắc thì sao? Không có ai chiêm ngưỡng thì nhan sắc ấy cũng chẳng khác gì cơm hẩm cháo hoa.

   Còn Mạc Tử Diễm Ý nàng không phải từ lúc sinh ra đến nay luôn luôn nổi bật hơn tất cả các nữ tử trong thành cả về nhan sắc lẫn tài năng sao? Lại nói, mẫu thân Mạc Tử Diễm Ý là đích nữ Trần gia Kinh Bắc, một gia tộc không nhỏ trong thương giới. Nàng là ngoại tôn nữ của Trần gia, sau lưng nàng có cả một gia tộc lớn như vậy, lại được phụ thân coi trọng nhất trong số mấy tỷ muội, cho nên thực tế, nàng mới chân chính có quyền lợi của một đích nữ. Ngược lại, kẻ phải chịu áp lực chính là "họa tinh" Mạc Tử Như Nguyệt mới đúng.

   Mạc Tử Diễm Ý khôi phục nét mặt vui vẻ, nở nụ cười rực rỡ như hoa đào nở rộ trong trong nắng hè chói chang: "Nương nói phải, là nữ nhi lo quá xa!"

   Trần Thị mỉm cười nhìn nữ nhi xinh đẹp của mình, trong mắt đong đầy yêu thương. Ngày trước, bà đã để Nguyệt Vân Hà qua mặt thì bây giờ bà quyết không để nữ nhi của ả ngóc đầu lên khỏi chốn kinh thành này. Nữ nhi của bà nhất định phải luôn luôn có được những điều tốt nhất.

*

   Đoàn xe dừng lại trước "Ngàn dặm danh hoa" - một cửa tiệm chuyên bán gấm lụa vải vóc thượng phẩm tại phía Bắc kinh thành của Mạc gia. Mạc Tử Như Nguyệt xuống khỏi xe ngựa, vừa theo chân đoàn người bước vào cửa thì đã thấy lão trưởng bản toàn thân y phục làm từ vải lụa hảo hạng đích thân ra đón: "Các vị phu nhân, các vị tiểu thư, thật quý hóa!"

   Cửa tiệm này vô cùng rộng rãi, có hai tầng tất cả, tầng một chỗ nào cũng treo đầy những vải, nhìn qua đã biết nếu không phải là hàng tốt thì sẽ là hàng cực tốt.

   Trần Thị đưa mắt nhìn trưởng bản, thể hiện bộ dạng chủ nhân rất thành thục nói: "Lục lão, hôm nay ta tới là muốn chọn cho mấy tiểu thư lụa tốt may xiêm y mới đi dự yến tiệc Trung Thu. Ta muốn xiêm y phải nhã nhặn, thanh lịch nhưng không được đơn giản quá, lại phải phô bày được khí chất nữ tử trâm anh đài các, hiểu biết lễ nghĩa. Không biết gần đây tiệm ta có loại vải lụa nào thích hợp hay không?"

   Lục trưởng bản khéo léo đáp: "À, thì ra là vậy. Gần đây, cửa tiệm mới nhập về một lô hàng mới, không bằng các vị phu nhân, các vị tiểu thư, mời theo lão lên tầng trên."

   Theo chân Lục trưởng bản bước lên tầng hai, mấy vị tiểu thư không nhịn được đồng thanh cùng hô nhỏ một tiếng kinh hỉ. Tầng hai cũng đầy dẫy vải gấm tốt, thậm chí còn tốt hơn bên dưới.

   "Đây là hàng mới về, đều là gấm lụa thượng hạng của Vạn Phúc, lão gia định qua Trung Thu mới đem ra bán. Các vị phu nhân, tiểu thư xin mời xem." - Lục lão bản chỉ vào một loạt các giá lụa, từ tốn nói - "Lụa Vạn Phúc là loại lụa nổi tiếng không chỉ quốc nội mà cả ngoại quốc cũng vô cùng yêu thích. Lụa dệt ra mang đặc điểm mềm, mỏng, nhẹ, thoáng mát nhưng không rạn, nhăn; qua thời gian màu không phai, hoa văn vẫn sắc nét, sợi lụa không bị xê dịch. Về thể loại, lụa Vạn Phúc có gấm, vân, lụa, the, sa, xuyến, băng, quế, lĩnh, đoạn, vóc, sa tanh; loại nào cũng đạt tới độ tuyệt mỹ và quá trình làm ra rất công phu, bởi vậy, giá cả tương đối rất đắt đỏ. Khoác trên mình những bộ y phục hoàn mỹ được may từ lụa Vạn Phúc cũng tương tự như một loại bố cáo cho toàn thiên hạ biết địa vị cùng tài lực bản thân. Xét yêu cầu của nhị phu nhân, tôi thấy cũng chỉ có loại hàng này là phù hợp nhất."

   Cầm một tấm lụa Vạn Phúc trong tay, cảm giác chân thật mềm mại, óng mượt, thoáng mát, trên bề mặt đường nét tinh tế khi chìm khi nổi, mỹ đến mức Trần Thị cũng phải tấm tắc: "Lụa Vạn Phúc quả thực danh bất hư truyền!"

   Lục trưởng bản vuốt vuốt chòm râu hoa râm, hãnh diện nói: "Quả đúng là như vậy, khắp nước Việt ta, nào có ai là không biết tới tinh hoa dệt gấm lụa của làng Vạn Phúc. Nhị phu nhân, đây là mẫu mới nhất trong năm nay mà Vạn Phúc đặc biệt chỉ cung cấp cho các cửa tiệm của Mạc gia thôi."

   Cặp mắt đẹp long lanh ánh nước của tứ phu nhân Khương Hồng Nhân sáng lên, Khương Thị vận y phục hoa vàng vân cam nổi bật, khẽ chuyển động là vạt áo bay lên, giọng nói nhu mì êm tai trầm trồ: "Ồ, vậy Mạc gia chúng ta thật phải đa tạ Lục lão rồi. Ta nhớ không nhầm thì Lục lão quê ở Vạn Phúc phải không?"

   Lục trưởng bản khiêm tốn, ôm quyền hướng Khương Thị đáp lại, nụ cười lại càng thêm rạng rỡ trên khuôn mặt già nua: "Tôi tuy là xuất thân từ Vạn Phúc nhưng cũng là người làm của Mạc gia, hưởng lộc từ quý gia, đương nhiên vì Mạc gia suy nghĩ vài chuyện nhỏ này là thường tình. Tứ phu nhân quá lời rồi."

   Tam phu nhân Hoa Lạc Nhạn cũng hòa theo: "Nói gì thì nói, Mạc gia có người gia nhân như Lục lão đây, thật là vinh hạnh!"

   "Ấy ấy, tôi cũng đâu có làm được gì nhiều! Tam phu nhân nói như vậy, Lục Hà tôi cảm thấy thật hổ thẹn!" - Lục trưởng bản xua xua tay, vội đỡ lời.

   Không thể không nói, ngoài nhị phu nhân Trần Thị của Mạc Phủ có tài tề gia nội trợ, tề nghiệp ngoại giao, ngay cả hai người tam phu nhân Hoa Thị, tứ phu nhân Khương Thị miệng cũng là người rất khôn khéo.

   Qua lại vài câu, cả đoàn người lập tức chuyên chú vào công việc chọn lựa gấm lụa.

   Nguyệt Nhã nhìn cả phòng mấy vị phu nhân cùng tiểu thư Mạc Phủ ra sức gom vải lụa màu sắc rực rỡ ướm lên người hết tấm này đến tấm khác như thể hận không ôm được tất cả hàng tốt nhất về cho mình, lại nhìn sang tiểu thư nhà mình bộ dáng thờ ơ, chẳng để vào mắt, trong lòng không khỏi cảm thán.

   Tiểu thư cũng không cần phải mặc kệ như thế chứ! Nếu tiểu thư còn không mau chọn, e rằng đồ tốt đều bị lấy đi hết.

   Nguyệt Nhã còn đang mải kín đáo than vãn trong lòng thì một thân ảnh bước tới gần Mạc Tử Như Nguyệt: "Như Nguyệt, con không cùng chọn vải sao? Hay là, để ta tới giúp con đi, biết con quanh năm ở Thủy Vĩ, sợ là không quen với tơ lụa gấm vóc kinh thành." - Tam phu nhân Hoa Lạc Nhạn một thân hồng hoa y phục, nhan sắc như mây như gió đầy phong tình, lại gần Mạc Tử Như Nguyệt. Dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng vì được bảo dưỡng rất tốt nên nhan sắc của Hoa Thị không hề kém cạnh các vị cô nương trẻ mà ngược lại thân thể đầy đặn khêu gợi lại có vài phần chiếm lợi thế.

   Nguyệt Nhã hơi cau mày. Mấy người Mạc gia này hễ cứ mở miệng là câu đầu nói tiểu thư quê mùa, câu sau cũng là nói tiểu thư quê mùa, chẳng được câu nào tử tế cả.

   Mạc Tử Như Nguyệt hơi cúi đầu trước Hoa Thị, lễ phép từ chối: "Tạ tam di nương quan tâm. Thật ra ở đây vải lụa thật nhiều, Như Nguyệt vẫn đang phân vân không biết nên lấy cái nào, lại cũng không hiểu rõ cách ăn mặc của chốn kinh thành. Có lẽ, cứ để các muội muội chọn vải trước, Như Nguyệt sẽ nhìn theo và học tập."

   Kì thật, mấy loại vải gấm này, Mạc Tử Như Nguyệt đã sớm xem chán rồi. Ngoài các chuyến đi theo đoàn buôn Mạc gia, chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu cẩm y, trân bảo kì vật thì những chuyến hàng của Vân Tú thôn, số lượng những thứ quái dị, quý báu, tuyệt mỹ này nọ mà nàng xem qua thì nhất định chỉ có hơn mà không có kém.

   Lại nói, những thứ này đều là hàng đích thân nàng chọn rồi chuyển về, đẹp thì đẹp thật nhưng cũng đã nhìn đến nhàm, hơn nữa còn quá mức phô trương, không quá thích hợp với phong cách của nàng. Mạc Tử Như Nguyệt biết mấy muội muội của mình cũng giống như các tiểu thư trâm anh đài các kinh thành khác, ưa chuộng y phục hoa lệ, bắt mắt nên thực tế, nàng đang chờ các nàng ấy lấy đi bớt những thứ sặc sỡ, màu mè, còn lại những thứ kén người thích nhưng nàng thích, Mạc Tử Như Nguyệt nàng sẽ chọn sau.

   Hoa Thị còn định kiếm cớ chèn ép Mạc Tử Như Nguyệt thêm nhưng thái độ nhu thuận ngoài dự tính của nàng làm cho bà bỗng dưng cảm thấy mất hứng, đành hướng về Mạc Tử Như Nguyệt cười thật tươi và nói: "Vậy con cứ xem đi. Có gì không biết nhất định không được giấu giếm nghe chưa?"

   Mạc Tử Như Nguyệt cơ hồ là một tiểu hài tử ngoan ngoãn gật đầu.

   Trần Thị phía sau cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trước hành động có quy củ và biết điều quá mức của Mạc Tử Như Nguyệt, nhất thời không có hứng thú gây khó dễ cho nàng.

   Đảo mắt nhìn một vòng, Mạc Tử Như Nguyệt thong dong xem xét. Lúc này các tiểu thư Mạc gia ai cũng đã chọn được vô số gấm lụa tốt, chỉ thiếu vài xúc nữa là đủ cho bộ tân y phục nhiều lớp cầu kì hoa lệ dự Cung Yến.

   Chợt Mạc Tử Như Nguyệt vô tình bị hút lấy ánh mắt tới một góc tiệm, nàng khẽ lại gần. Nguyệt Mẫn cùng Nguyệt Nhã ngay lập tức bám theo sau.

   Hóa ra Mạc Tử Như Nguyệt nhìn trúng một tấm vân.

   Vân lam sắc tối màu cực kì trang nhã, hoa văn kiểu đối xứng không quá cầu kì, rất nhã nhặn, đường vân nổi chìm đều đặn đặc sắc, nhưng sờ vào cảm giác lại mềm mại, mượt mà, không bí bách, thật đúng là cực phẩm. Mạc Tử Như Nguyệt nâng tấm lụa trên tay ngắm nghía, cùng lúc ấy ánh mắt vô tình lướt qua bên cạnh vài xúc lụa trơn, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.

   "Nguyệt Nhã, lấy vân màu này, lại lấy thêm hai tấm lụa ngân sắc cùng hoàng sắc, bạch sa, hoàng the một tấm, ngân lĩnh một, cỡ một bộ y phục thôi." - Mạc Tử Như Nguyệt phân phó.

   Nguyệt Nhã nhanh nhẹn tiến lên chọn vải. Y phục từ trước tới nay của Mạc Tử Như Nguyệt vốn là do Nguyệt Nhã tự lo liệu cho nên nàng đương nhiên là biết lượng vải bao nhiêu là đủ.

   "Đại tỷ!" - Mạc Tử Tố Vũ, nhị tiểu thư Mạc Phủ bất chợt tiếp cận Mạc Tử Như Nguyệt.

   Mạc Tử Tố Vũ năm nay mười lăm tuổi, dáng vẻ kiều diễm, mắt dài đẹp phong tình, giống hệt tam phu nhân Hoa Thị, đôi con ngươi sâu xa như ẩn chứa nhiều bí mật. Nàng một thân thêu hồng hoa tử y diễm lệ, trang sức bằng lam ngọc hết sức tinh xảo, đứng nơi đó nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Như Nguyệt, trong bụng rõ ràng không phải ý tốt.

   Mạc Tử Tố Vũ cười, môi đỏ cong lên gợi cảm: "Tỷ chọn được lụa rồi à?" - Lại liếc mắt tới số lụa ở trên tay Nguyệt Nhã, trên môi Mạc Tử Tố Vũ nụ cười càng thêm bắt mắt - "Đại tỷ à, Cung Yến lần này rất quan trọng, tỷ không thể ăn mặc tầm thường như thường ngày được! Thứ cho muội nói mấy tấm vân này màu sắc quá mức phổ thông, không thích hợp cho yến hội náo nhiệt, lại còn khách khứa trên Cung Yến chắc chắn toàn là Vương tôn đại thần quý tộc cao quý, vân tuy sang trọng nhưng cũng không thích hợp bằng gấm đâu."

   Thật vậy, gấm là mặt hàng quý nhất, khó làm nhất trong tất cả các mặt hàng tơ lụa. Thợ dệt gấm phải đạt tới tay nghề rất cao, kỹ thuật điêu luyện, tinh xảo và có óc thẩm mỹ vô cùng, cho nên xưa nay, số lượng tú nương dệt được gấm có thể nói là rất ít. Tuyệt nhiên vì thế gấm trở nên cao sang nhất, và được nhân gian ưu đãi ví như "Bà Chúa" của các loạt hàng dệt, tơ, lụa.

   "Đại tỷ, nhị tỷ!" - Mạc Tử Tố Vỹ lên tiếng gọi, cũng ngay lập tức tiến lại.

   Mạc Tử Tố Vũ và Mạc Tử Tố Vỹ là cặp tỷ muội song sinh cho nên dung mạo tương tự đến bảy phần. Chỉ có điều, ở Mạc Tử Tố Vũ, vẻ chín chắn, nhiều hơn một chút, Mạc Tử Tố Vỹ lại sôi nổi hơn, nét phong tình càng thêm đậm đà, đôi mắt hẹp dài, linh động như tiểu hồ ly, nom hết sức đáng yêu. Mạc Tử Tố Vỹ một thân hồng son y rất hút ánh nhìn, trên hai tay nha hoàn đi bên cạnh ước chừng là cả một tiểu sơn gấm lụa thượng hạng.

   "Muội vừa chọn xong, không biết mấy tỷ chọn như thế nào? Muội chợt nhớ ra là đại tỷ trước đây chưa từng tham gia yến hội kinh thành nào cả, nên muội qua muốn giúp tỷ nhìn xem." - Mạc Tử Tố Vỹ nhanh nhẹn nói, khóe môi nở nụ cười tươi đầy thiện ý.

   Nguyệt Mẫn cụp mắt xuống che dấu đi cảm xúc trong mắt của mình. Hai tỷ muội này, một trước một sau đều nói bóng gió tiểu thư nàng quê mùa, không biết cách ăn mặc. Ngoài miệng thì nam mô, trong bụng chắc gì không phải là dao găm sắc nhọn? Xét cho cùng, đã là người Mạc gia, tự nhiên chẳng có ai quá mức tốt đẹp.

   Mạc Tử Như Nguyệt đương nhiên là nhìn thấu hai tỷ muội dung mạo hồ ly này và đương nhiên, nàng cũng không quá bận tâm. Hết sức khách khí, Mạc Tử Như Nguyệt bình thản đáp: "Nhị muội, tam muội thật tốt, tỷ rất cảm kích tấm lòng của hai muội. Tỷ cũng đã chọn xong rồi, không phiền hà các muội."

   Thái độ khách khí của Mạc Tử Như Nguyệt hiển nhiên là làm cho tỷ muội Mạc Tử Tố Vũ và Mạc Tử Tố Vỹ rất vừa lòng. Trưởng nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net