8. Cung Yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cung điện Hoàng gia gọi là Hoàng Thành, được khởi công xây dựng vào năm 1010 dưới thời Vua Lý Thái Tổ - Lý Công Uẩn.

*

   Đêm tối tĩnh mịch. Mặt Trăng phong lưu thản nhiên ôm ấp vạn vật bằng ánh sáng tinh khiết của mình, soi rọi ngay cả những khu vực u tối nhất của nhân gian đa dạng.

   Trong căn phòng tồi tàn, bẩn thỉu tại góc vắng tẻ của Mạc Phủ, thiếu niên trên người vận y phục có dính máu, tay chân bị trói chặt, mặt mũi bầm dập, lôi thôi ngồi thu lại một góc phòng, mắt nhắm lại, dường như đã ngủ say. Ánh trăng nhu hòa không ngại bẩn dịu nhẹ hắt vào người hắn.

   "Phành phạch" tiếng vỗ cánh văng vẳng vang lên, thiếu niên đột ngột mở bừng mắt - trước mặt hắn lúc này là hai hắc y nhân.

   "Tiểu thư!" - Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đối diện.

   Mạc Tử Như Nguyệt vận y phục dạ hành gọn gàng ôm lấy cơ thể cao gầy, đầu đội nón mạng phủ kín mít đến tận ngực nhưng khí chất lẫn trong dáng hình của nàng dù thiếu niên có chết cũng không thể nhìn lầm được. Bỏ nón khỏi đầu lộ ra dung mạo tuyệt mỹ, Mạc Tử Như Nguyệt nhìn thiếu niên vốn khuôn mặt ưa nhìn, tuấn tú giờ bầm tím khó coi, lòng cảm thấy đau xót, ánh mắt cũng ảm đạm đi. Nguyệt Ngà theo cạnh Mạc Tử Như Nguyệt không kìm nổi kích động, vội vọt lên trước, không một âm thanh ôm chầm lấy thiếu niên vào lòng.

   Không rời đi ánh mắt nhìn hai người trước mặt, Mạc Tử Như Nguyệt chầm chậm nói: "A Hùng... liên lụy đệ..."

   "Không, tiểu thư!" - Nguyệt Hùng bị vây trong vòng ôm gắt gao của Nguyệt Ngà, ngẩng đầu nhìn thẳng vào thân hình Mạc Tử Như Nguyệt, giọng vô cùng chắc chắn - "Nguyệt Hùng là người của tiểu thư. Luôn là như vậy." - Nguyệt Hùng hắn nếu ngày đó không có tiểu thư cứu mạng thì chỉ sợ lúc này đã sớm xanh cỏ trên ngọn đồi hoang kia cùng cả gia đình rồi.

   Đôi mắt sáng rực của Nguyệt Hùng tựa như sao Thái Bạch nổi bật trong bầu trời đêm, vĩnh viễn không bao giờ bị che khuất sau mây mù làm cho Mạc Tử Như Nguyệt không thể bác bỏ những điều hắn nói: "A Hùng, là kẻ nào cố ý hãm hại đệ?"

   Nguyệt Ngà rốt cuộc cũng buông Nguyệt Hùng ra, kìm nén xúc động, nàng nói: "A Hùng, mau nói. Là kẻ nào hãm hại ngươi?"

   Khuôn mặt của Nguyệt Ngà kề sát cạnh khuôn mặt Nguyệt Hùng, nếu Nguyệt Hùng không bị bầm tím hết cả mặt mũi thì chắc chắn chỉ cần liếc mắt cũng dễ dàng nhận thấy hai khuôn mặt có đến tám phần hao hao nhau.

   Nguyệt Hùng bị trói ở đây đã suy nghĩ gần một ngày, dĩ nhiên là cũng đã sáng tỏ một vài chỗ: "Khả nghi nhất là A Tân..."

   "Quả nhiên là hắn!" - Nguyệt Ngà tức giận nghiến răng, bàn tay nắm chặt vạt áo của Nguyệt Hùng cũng sắp xé rách mất miếng vải.

   Đối với việc ở trong Mạc Phủ, Mạc Tử Như Nguyệt không có chút để tâm nào nên nghe Nguyệt Hùng cùng Nguyệt Ngà nhắc đến nhân vật thứ ba, nàng có chút mơ hồ: "A Tân là ai?"

   Nguyệt Ngà cố gắng nhẫn nại hỏa giận, tay nhanh nhẹn nhận lấy bình sứ nhỏ từ tay Mạc Tử Như Nguyệt đưa tới, lấy dược thoa lên vết thương cho Nguyệt Hùng: "A Tân là nam nô nhị phu nhân sai đến bên người lục thiếu gia lúc trước khi thiếu gia xuất môn, em đã từng đề cập qua với tiểu thư rồi."

   Nguyệt Hùng hơi nhăn mặt khi dược lạnh tiếp xúc với vết thương hở gợi lên cảm giác đau xót, tiếp lời: "Tiểu thư, A Tân kia rất nhát gan lại nhu nhược cho nên A Hùng buông lỏng cảnh giác, không hề ngờ hắn kia lại dám làm những việc như vậy." 

   Việc này thật ra rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến danh dự của toàn bộ Mạc gia trải khắp Đại Việt này, cũng liên lụy vô số thương nhân có mối giao thương làm ăn cùng. Vốn chỉ một nô bộc nho nhỏ ngu dốt, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình một tuổi, Nguyệt Hùng ngàn lần cũng không nghĩ A Tân dám lấy cắp thuốc phiện lén giấu lên người hắn.

   Mạc Tử Như Nguyệt trầm mặc. A Tân kia sau lưng chính là cả một thế lực tăm tối của Trần Thị xảo trá, lão luyện trong đấu đá ngầm mười mấy năm, mà Nguyệt Hùng cho dù có từng nếm trải mùi đời mà sâu sắc hơn những kẻ đồng trang lứa đi nữa, căn bản vẫn chỉ là một hài tử đang lớn, so sánh chính xác là một đá một trứng.

   Trong chuyện này còn có phụ thân vô cùng vạn năng của nàng kia nữa, chỉ bằng một chuyến đi đã đem tất cả nguy cơ trên đầu mình gạt sang kẻ khác. Trong tay Mạc Tử Vượng phù phép, chuyện lớn liền hóa thành chuyện nhỏ, chuyện bên ngoài liền hóa thành chuyện trong nhà. Chỉ sợ nếu Nguyệt Hùng vẫn còn ở trong tay người Mạc Phủ, chẳng biết mấy hôm nữa "chuyện nhỏ" này sẽ vĩnh viễn hóa thành không khí.

   Chuyển tầm mắt xuống Nguyệt Hùng đang nhăn nhó nhịn đau để Nguyệt Ngà thoa dược lên vết thương, Mạc Tử Như Nguyệt mở lời: "A Hùng, tốt nhất theo ta trở lại Thủy Vĩ."

   Cả Nguyệt Ngà cùng Nguyệt Hùng đều hơi bất ngờ, không hẹn mà cùng nhìn nhau. Rất nhanh, Nguyệt Hùng chuyển mắt tới Mạc Tử Như Nguyệt, đôi mắt tựa hồ còn sáng hơn cả khi nãy: "Tiểu thư không được! A Hùng không đi!" - Nguyệt Hùng nói chắc nịch.

   Mạc Tử Như Nguyệt có chút hơi choáng váng, khẽ cụp mắt tránh nhìn đến tinh quang nhức nhối kia: "A Hùng, đệ có lường được chuyện xảy đến với đệ hay không?"

   Nguyệt Ngà cũng lo lắng níu chặt lấy tay Nguyệt Hùng. Đổi lại, Nguyệt Hùng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, cả khuôn mặt sưng vù méo mó khó coi lại có vẻ dễ nhìn hơn trước rất nhiều: "A Hùng phải thay tiểu thư chăm sóc thiếu gia. Theo tiểu thư trở về, lấy ai bên cạnh thiếu gia? May mắn lần này chuyện xảy tới với A Hùng, cũng đã làm thiếu gia nâng cao cảnh giác một chút. Nếu giờ A Hùng đột ngột bỏ đi, khác nào thừa nhận tất cả? Thiếu gia có lẽ cũng sẽ hiểu lầm tiểu thư. Cho nên, tiểu thư, Nguyệt Hùng nhất định phải ở lại đây."

   Trong phòng u tối tĩnh lặng đến mức quỷ dị, đôi "sao Thái Bạch" ngời ngời bắn ra ánh sáng dường như thấu đến tận tâm can kẻ vô tình nhất. Ánh mắt đó đầy ắp chân thành cùng quả quyết lại kiên định, tưởng chừng cho dù có là phong ba bão táp hay vận đổi sao dời đi nữa cũng chẳng thể nào xoay chuyển được.

   Nguyệt Ngà bên cạnh nhìn đệ đệ mình khăng khăng như vậy, trong lòng không khỏi nổi nóng: "A Hùng, ở lại đây rất nguy hiểm. Hay là ngươi theo tiểu thư..."

   "Nguyệt Ngà, A Hùng đã trưởng thành rồi." - Mạc Tử Như Nguyệt lên tiếng ngắt lời. Nguyệt Hùng đã khăng khăng như vậy, nàng không thể cưỡng ép hắn, vả lại từ trước tới nay Mạc Tử Như Nguyệt chưa từng muốn ép buộc bất cứ ai. Nói rồi, đội nón lại che lấp hoàn toàn đi dung nhan tuyệt mỹ, Mạc Tử Như Nguyệt trong một cái nhún chân đã biến mất.

   Nguyệt Ngà biểu cảm không đành lòng nhìn Nguyệt Hùng đang cười trấn an mình, cũng nhanh chóng không tiếng động theo Mạc Tử Như Nguyệt ly khai.

*

   Rốt cuộc cũng tới ngày mười lăm, cả kinh thành tưởng chừng như nổ bung trong không khí lễ hội náo nhiệt. Trên tất cả các dãy phố, đèn lồng đỏ được treo ngay ngắn, các cửa hàng như sợ không đủ rối mắt, trước cửa đều treo thêm đèn lồng đủ loại hình dạng cùng sắc màu, tất cả các nhà không hẹn mà cùng nhau mở lớn chính môn, hết sức tận hưởng ngày tết nhàn rỗi hiếm hoi trong suốt một năm nhân sinh bận rộn.

   Ngay cả tòa Mạc Phủ kiên cố cũng bị bầu không khí ở Thăng Long dập vùi tan nát.

   Từ Chính Mão (6 giờ) sáng sớm, Mạc lão phu nhân đã cho gọi tất cả các thành viên trong nhà tới Từ Đường, mất hơn một canh giờ để "thành tâm" bái lạy, tụng kinh cầu phúc cho toàn gia. Xong lễ, các tiểu thư bị giữ lại trả bài với vị cung nữ bà bà khó tính cho tới tận Chính Ngọ (12 giờ trưa) mới coi như có thể khép lại buổi sáng ngày rằm an tịnh này.

   Mạc Tử Như Nguyệt được Nguyệt Nhã dìu về sân, cả người gần như vô lực. Nguyệt Ngà nhanh nhẹn dọn thức ăn lên bàn, rồi cùng Nguyệt Nhã hầu hạ Mạc Tử Như Nguyệt dùng bữa. Nếu không phải là tất cả các tiểu thư khác cũng phải ở lại, Nguyệt Nhã còn thực sự cho rằng lão bà kia cố ý gây khó dễ cho tiểu thư nhà nàng.

   Buổi trưa trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới giữa giờ Thân (4 giờ chiều).

   Nguyệt Nhã bộ dáng thong dong, yên lặng tựa lưng vào gốc cây hồng miên cổ thụ trong góc sân, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm lại. Tiết trời bây giờ đã vào Thu Chí, hồng miên cũng chỉ còn một thân lá xanh lẫn lá vàng khiêm tốn, thỉnh thoảng lại có chiếc lá vàng theo gió mà rơi rớt đầy gốc. Một chiếc lá vàng bị gió bứt khỏi cành, xoay tròn trong gió, rồi khẽ khàng đậu trên bờ vai thanh tú của Nguyệt Nhã. Cũng chẳng biết có phải vì một màn này mà khuôn mặt lúc nào cũng đơ như tượng của Nguyệt Nhã lại có chút dịu dàng lạ lùng. Đang ẩn thân ở nơi kín đáo, Nguyệt Hàn ngây ngốc nhìn theo thân ảnh Nguyệt Nhã, hồi lâu cũng chưa thấy có hành động khác.

   Nguyệt Nhã đứng đó ước chừng thời gian một nén nhang sau, thân ảnh Nguyệt Ngà xuất hiện trên bờ tường, nương theo thân cây mà nhẹ nhàng đáp xuống. Nguyệt Nhã bình thản mở mắt nhìn Nguyệt Ngà: "Thế nào?"

   "Đã mua được." - Nguyệt Ngà giơ giỏ trúc trong tay trước mặt Nguyệt Nhã, gật đầu.

   Nguyệt Nhã cũng gật đáp lại, rồi nàng nhanh chóng tiếp lấy giỏ trúc, đi tới căn phòng của Mạc Tử Như Nguyệt.

   Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, từ trong giỏ lấy ra một đĩa nhỏ bánh nướng còn nóng hổi khẽ đặt lên bàn ở giữa phòng, lại rót thêm một chén trà nóng bốc khói nghi ngút xếp bên cạnh, lập tức cả căn phòng bị nhuốm mùi bánh nướng thơm phức cùng mùi trà thơm ngát. Xong xuôi, nàng mới nhỏ nhẹ bước đến bên giường, cách lớp rèm lụa lam sắc tao nhã mà gọi: "Tiểu thư! Tiểu thư, mau dậy chuẩn bị thôi."

   Người học võ có cơ thể rất nhạy bén, lại cộng thêm trời sinh Mạc Tử Như Nguyệt rất nhạy cảm, nên kì thực, nàng là bị mùi thơm của bánh nướng và trà mà tỉnh giấc. Có thể nói là kĩ nghệ đánh thức Mạc Tử Như Nguyệt của Nguyệt Nhã đã đạt đến trình độ thượng thừa mà ít có ai bì kịp.

   Rời giường, Mạc Tử Như Nguyệt bước thẳng tới bàn tròn, trước hết cắn một miếng bánh ngọt lịm, lại nâng tách trà lên hít hà một hơi thật dài rồi sau đó mới chậm rãi uống vào. Hương vị trà cam thảo thơm ngọt mang theo nhiệt độ của nước cùng hương vị hảo hạng của bánh ngọt lan tràn khắp khoang miệng cùng cả tỳ vị làm Mạc Tử Như Nguyệt không kìm được mà hừ nhẹ một tiếng đầy thỏa mãn.

   Thu hết biểu hiện của Mạc Tử Như Nguyệt vào tầm mắt, đang xếp lại rèm ngủ trên giường, Nguyệt Nhã hiếm hoi cong cong khóe môi, trong mắt cũng tràn đầy ý cười. Vì Cung Yến sẽ kéo dài đến tận tối muộn cho nên Nguyệt Nhã chuẩn bị trước điểm tâm cho nàng lót dạ.

   Mạc Tử Như Nguyệt chải đầu, thay quần áo xong, thấy Nguyệt Nhã cầm hộp phấn trên tay liền ngăn lại: "Ta dùng mạng sa không cần trang điểm, tỷ đem đi."

   Nguyệt Nhã dù không quá là đồng tình nhưng cũng cất hộp phấn đi. Tiểu thư không thích nổi bật không phải là Nguyệt Nhã không biết, nhưng nàng cũng không muốn tiểu thư nhà mình quá mờ nhạt so với các tiểu thư thế gia khác.

   Cầm mạng sa đeo lên mặt, dung mạo tuyệt mỹ bị che đi, Mạc Tử Như Nguyệt vừa lòng cùng Nguyệt Nhã bước ra khỏi phòng.

   Sân trước của Mạc Phủ đã đông đủ gia quyến, có vẻ Mạc Tử Như Nguyệt là người tới cuối cùng. Vừa thấy bóng dáng nàng, mọi âm thanh bàn tán đều im bặt.

   Áo ngoài lấy Vân lam sắc làm chủ đạo, trên bề mặt thêu tỉ mỉ vài đám mây bạc rất hút mắt, y phục bên trong lấy Lụa bạch sắc làm áo, Ngân Lĩnh dùng may quần dài. Tấm Gấm hoa mai lỗi gần hết hôm trước Mạc Tử Tố Vỹ chọn cho Mạc Tử Như Nguyệt cũng thừa sức để làm thành một cái dây lưng nho nhỏ nhưng đặc biệt rất có điểm nhấn cho toàn y phục. Hoàng The may thành khăn choàng, vừa có thể giữ ấm, lại tăng thêm độ thướt tha cho toàn thân. Còn Bạch Sa chính là để dùng làm mạng sa mới và dây cột tóc cho Mạc Tử Như Nguyệt.

   Cả ba vị phu nhân vốn nói rất nhiều nay yên lặng khác thường. Trần Thị không còn biết dùng lời nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này. Ba hôm trước, Mạc Tử Như Nguyệt đúng hẹn cũng đã mang y phục tới để bà kiểm tra, quả thật y phục rất tầm thường. Nhưng hôm nay nhìn lại, vẫn là y phục như vậy, không sai tí nào nhưng khoác lên người Mạc Tử Như Nguyệt lại mang theo một loại mỹ cảm khác hoàn toàn.

   Mạc Tử Như Nguyệt luôn giữ thái độ hờ hững, cho nên bộ y phục này quả thật quả thật là hoàn hảo để tôn lên khí chất của nàng. Đầu tóc chỉ tết một nửa, chiếc lược ngọc cài đầu cũng không có gì đặc sắc, nhưng trên người Mạc Tử Như Nguyệt lại hòa hợp vô cùng. Nếu như nói người đẹp nhờ lụa thì đối với Mạc Tử Như Nguyệt, ngược lại là vải vóc đẹp nhờ nàng.

   Mạc Tử Diễm Ý tay nắm chặt, lòng tràn đầy ghen tức. Chợt nhớ tới lời mẫu thân nói, lập tức lại kìm lòng mà thả lỏng tay. Trưởng nữ thì sao? Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Nhan sắc thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là nước sơn bề ngoài, còn không biết bên trong là Trắc, là Lim hay chỉ là Bạch Đàn tầm thường đây?

   Mạc Tử Tố Vũ và Mạc Tử Tố Vỹ nhìn nhau, trong ánh mắt là nghi hoặc cùng kinh ngạc. Chỉ một tấm Gấm nhỏ bé nhưng ở trên người Mạc Tử Như Nguyệt lại bắt mắt vô cùng, còn có y phục nhìn qua quả thực được cắt may rất tốt, dáng vóc vô cùng đẹp mắt, không giống với các mẫu y phục của nữ tử kinh thành thường thấy nhưng cũng không có lấy nửa điểm không hợp với phong cách. Đây thực sự là trưởng tỷ thiển cận quê mùa của các nàng sao? Sớm lường trước được tình huống như thế này, các nàng chắc chắn sẽ không tự mua dây buộc mình rồi.

   Đứng phía sau mấy người tỷ tỷ, Mạc Tử Liên Nhiên nhìn Mạc Tử Như Nguyệt không chớp mắt, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ. Mạc Tử Liên Nhiên tính tình nhút nhát, nhu nhược, nhưng trong lòng từ nhỏ đã vô cùng sùng bái người trưởng tỷ quật cường này, luôn ao ước cuộc sống tự do ngoài phủ đầy dẫy những phức tạp này. Dù mọi người trong Mạc Phủ, thậm chí trong Long Thành đều nói trưởng tỷ nàng là phế vật, là tai họa nhưng Mạc Tử Liên Nhiên tận trong tim vẫn tin tưởng đến mức cố chấp rằng Mạc Tử Như Nguyệt không phải là như vậy.

   Ngay cả Mạc Tử Hạo cùng Mạc Tử Vượng cũng ngây người ra. Hai phụ tử một thoáng như thấy lại bóng hình kinh diễm tuyệt thế của Nguyệt Vân Hà. Phải biết rằng vóc dáng Mạc Tử Như Nguyệt quả thật là giống mẫu thân của nàng như đúc, chỉ có điều khí chất hai người quá mức khác nhau. Nếu Nguyệt Vân Hà là Nhật Tinh ấm áp, chói lọi thì Mạc Tử Như Nguyệt không có nghi ngờ gì là Nguyệt Tinh lạnh lùng, lãnh đạm.

   Mạc Tử Khang cũng kinh ngạc không thôi, vị biểu muội này hắn đã nghe danh từ lâu, dĩ nhiên là toàn những thứ chẳng có gì tốt đẹp. Dù không quá tín miệng lưỡi thiên hạ nhưng thực sự trong lòng cũng có phần xem nhẹ nàng. Tuy nhiên, hôm nay nhìn thấy nàng, hắn lại kinh ngạc mà phát hiện ra rằng những lời đồn thổi trước kia không chỉ sai mà là quá mức sai lầm. Mạc Tử Khang tự biết hắn là nam tử chính trực, tiết độ, không có ham mê tài sắc, thế nhưng đứng trước người biểu muội này trong lòng cũng không khỏi có chút rung động. Dù nàng không lộ ra dung nhan đi nữa thì khí chất của nàng vẫn dư sức làm cho người ta mê mẩn.

   Đột nhiên, trong đầu hắn lại nảy ra cái danh hiệu "họa tinh". Xác thật là "họa tinh - hồng nhan họa thủy", xem ra lời đồn thổi chốn nhân gian vẫn có vài phần là thật.

   Nguyệt Nhã cụp mắt, cực kì vừa lòng với biểu hiện ngây ngốc của toàn Mạc Phủ. Tiểu thư nàng chân chính là như vậy.

   Đúng lúc đó, tiếng cười sảng khoái của lão phu nhân cơ hồ kéo thần trí của mọi người trở về: "Lão bà này thật có phúc, thật có phúc." - Lão phu nhân tự nói thầm - "Lần này tiến cung có lẽ có thể ngay lập tức gả tôn nữ này đi rồi, xem ra là hời lớn!" - Sau đó bà quay sang với đoàn người lớn tiếng nói - "Được rồi, tất cả mau lên xe kẻo chậm trễ!"

   Trừ Hoa Thị và Khương Thị thân phận thiếp không hợp lệ để vào cung ra, tất cả đồng loạt bước lên xe ngựa. Mạc Tử Như Nguyệt, dĩ nhiên vẫn theo thường lệ, một mình tọa một chiếc cuối đoàn.

   Đoàn xe rời Mạc Phủ, nhanh chóng nhập vào đường lớn, cùng các đoàn xe hoa lệ khác chạy thẳng tới Hoàng Thành.

   Rất nhanh đã tới nơi, Mạc Tử Như Nguyệt theo tay Nguyệt Nhã xuống khỏi xe, có chút choáng váng với đoàn người dài bất tận đang xếp hàng lần lượt tiến vào Tây Môn của Hoàng Thành. Nguyệt Nhã nhìn đoàn người quy củ xếp hàng tiến vào Hoàng Cung, còn có hàng Lính canh nghiêm chỉnh đứng đó thì, hơi nhíu mày, quay đầu thấy Nguyệt Mẫn gật đầu với mình, cũng hiểu ý gật đầu lại, sau đó tiến lên đỡ Mạc Tử Như Nguyệt đi tới.

   Trong Cung có vô vàn cảnh đẹp mà người người, nhà nhà đều biết, thậm chí đến bọn hài tử cũng từ những câu chuyện cổ mà nhận thức được. Nào là Cung Điện nguy nga tráng lệ, Lầu Tháp sơn son thiếp vàng, nào là đầm xanh hồ sen, nào là rừng vàng núi bạc... Còn có các Vườn Thượng Uyển được phí công nhọc sức tốn tiền của xây dựng. Trong số đó phải kể đến Vườn Xuân Quang, là một trong năm vườn ngự của Hoàng Cung, tuy không phải là đệ nhất vườn của Hoàng Cung nhưng cũng không thiếu kỳ hoa dị thảo. Vả lại, đây cũng là nơi được chọn tổ chức Cung Yến năm nay.

   Mạc Tử Như Nguyệt theo toàn Mạc gia ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp, âm thầm nâng mắt mà đánh giá xung quanh. Cung Yến quả thật là có không ít người, dù sao cũng là yến tiệc chúc mừng Tân Đế đăng cơ nên không có một vị Triều thần nào dám không đến. Các quan thần đều đến đông đủ tựa hồ có thể dẫm nát toàn bộ cây cỏ trong vườn, còn đem theo gia quyến đến. Cả nhà quan gia đứng với nhau, trang phục hoa lệ, phú quý sinh lễ nghĩa quá mức khiến cho không khí yến tiệc trùng xuống, ngoài tiếng xì xầm nho nhỏ thì cũng chỉ có tiếng đồ trang sức leng keng cùng tiếng vải vóc loạt xoạt.

   Chứng kiến người tới người đi quy củ chào hỏi, lại nói chuyện hết mức giữ ý tứ, Mạc Tử Như Nguyệt bỗng cảm thấy bầu không khí có chút gò bó, không thoải mái. Quả nhiên là yến tiệc Hoàng Cung, đủ phiền toái. Chuyển dời ánh mắt lên trên bàn, mỹ thực có tới hơn hai mươi món cả mặn cả ngọt, đủ rộng rãi, đủ hấp dẫn. Mạc Tử Như Nguyệt trong lòng thầm cảm thán độ xa hoa của bữa tiệc này, cũng có chút tò mò trong Ngân Khố Đại Việt rốt cuộc có bao nhiêu vàng bạc.

   Bấy giờ các khách nhân đã tới đông đủ, chỉ có các thành viên Hoàng Thất là chưa thấy đâu. Các quan thần đang bận mải chào hỏi nhau, hàn huyên kiểu "ngài nói một câu ta nói một câu" khách khách sáo sáo. Đột nhiên, một hồi âm thanh hô vang: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương giá đáo!"

   Tiếp đó hết thảy người có mặt không hẹn mà quỳ phục xuống, đồng hô lớn như sóng rền mặt biển: "Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

   Đáp lại là giọng nói nam nhân cao ngạo, ổn định: "Bình thân!"

   "Tạ Hoàng Thượng!" - Cả sân người lục tục đứng dậy.

   Hoàng Đế rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặc Long Bào hoàng sắc thêu rồng sáng chói, oai nghi, dung mạo tuấn tú. Bên cạnh là Hoàng Hậu vận Phượng Bào đỏ rực, tuổi cũng xấp xỉ Hoàng Thượng, dung mạo xinh đẹp, đoan trang, chỉ tiếc là đã có chút lộ ra dấu vết thời gian. Theo sau hai người Đế Hậu là mười người Cung Phi, độ tuổi, vóc dáng đa dạng, đẹp mắt, tất cả đều hết sức ăn diện quý phái.

   Nhìn Đế Hậu cùng các Phi Tần, lại nhìn không ít nữ tử có mặt ăn vận cầu kì, xa xỉ, Mạc Tử Như Nguyệt nổi cơn nhức mắt, cũng cảm thấy có chút tiếc nuối thay cho các nàng. Chỉ là đi vào Hoàng Cung, uống chút rượu, ăn chút bánh, nghe hát xem múa một chút, căn bản là sẽ chẳng có cơ hội cho các nàng xuất hiện nên các nàng thực ra không cần phải "biến" lớn như vậy.

   Nguyệt Nhã đứng phía sau chính xác là ở trong lòng cười khinh thường. Hoa trời sinh tất nhiên là để thưởng thức, nhưng hoa thơm quá nhiều có thể khiến người ta nghẹt thở, mà hoa đẹp quá nhiều xem mãi cũng sẽ dẫn đến nhàm chán. Huống hồ tất cả lại cùng dập khuôn vài kiểu dáng, chỉ cần để ý một chút, sẽ không khó nhận ra.

   Chuyển tầm mắt sang Mạc Tử Như Nguyệt, Nguyệt Nhã lại thầm đắc ý. Duy độc tiểu thư nhà nàng mới là đóa mỹ hương tuyệt hoa chân chính.

   Các quan thần cùng thân thích còn chưa kịp ngồi xuống thì Thái Giám ngoài sân đã lại một lần nữa hô lên: "Thái Hậu nương nương, Thiệu Thành Vương gia giá đáo!"

   Và tiếp đó toàn bộ lại cùng đứng dậy hành lễ: "Thái Hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Vương gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net