Chương 135: Cứu nguy, cạm bẫy! (Mạo hiểm kích thích)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rút lui ngược trở lại, nhưng khu rừng lớn như vậy, đâu là điểm cuối cùng chúng ta căn bản không biết."

Tô Khang lúc nãy cũng dặn dò, lại nói sai khi tiến vào thì không ra được nữa.

Hàng loạt người giơ súng bắt đầu bắn phá, cho dù có cánh rừng che chở, nhưng vẫn là không ngăn được mưa bom bão đạn, con đường sống duy nhất bị phá hỏng, không thử xem, cũng chỉ có thể nằm lại ngay ở đây.

Tô Lương Mạt hướng nhóm người sau lưng làm động tác ra hiệu, "Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó, ít nhất không phải chết trước họng súng của đám người này, vào trong rừng, cũng chỉ thuận theo ý trời."

"Được."

Lý Đan mang theo đồng bạn chạy trước, Lý Tư cản phía sau, nhưng đành chịu bên ngoài thực quá nhiều người, cho dù đánh trực diện các cô cũng không đủ đạn mang theo bên người, một đám người đi vòng ra sau biệt thự, vắt ngăng bên cạnh là một cái hồ nước, Tô Lương Mạt không nói hai lời nhảy xuống, "Mau!"

Động tác nhảy xuống như vậy không khác nào kéo chậm tốc độ, Tô Lương Mạt nghe thấy phía sau truyền đến một hồi tiếng kêu thảm thiết, lúc quay đầu lại, một cô gái đã ngã nhào xuống nước.

"Mẹ!" Cô mắng một câu, xoay người lại bắn qua một phát, Lý Tư kích động ở chỗ xung yếu quay lại liều mạng, Tô Lương Mạt níu cánh tay cô ấy lại dùng sức kéo lên phía trước, khó khăn lắm mới lên đến bờ, Tô Lương Mạt nhìn bọn người đuổi theo, cô thở hổn hển đứng dậy, "Bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi, chỉ khi nào bỏ xa bọn chúng mới được."

Đám người hai bên hỗ trợ nhau tiến lên phía trước, cũng không ai biết con đường chờ bọn họ phía trước đến tận cùng là như thế nào, tới cuối cùng có thể ra ngoài được hay không.

Tô Lương Mạt chạy đến không ra hơi, tiếng súng nổ sau lưng càng lúc càng xa, Lý Đan đỡ cô tới trước một cây đại thụ nghỉ một lát, "Chỗ này chúng ta đi vào rồi cũng chỉ quanh quẩn không ra được, đoán chừng bọn chúng hơn nửa giờ sau cũng tìm không được."

"Các cô ấy sao rồi?"

"Chết một người, lạc mất một người."

"Những người còn lại đều tập trung một chỗ, chúng ta lát nữa đi tìm thử xem."

"Được."

Tô Lương Mạt dựa vào gốc cây nghỉ ngơi lấy sức, mấy người ngồi vây quanh thành một đoàn, hai mắt thì không ngừng nhìn quanh bốn phía, Lý Đan lấy điện thoại di động ra, "Làm sao bây giờ, một chút tín hiệu cũng không có."

Mấy người bên cạnh cũng lấy điện thoại di động ra, sau đó lần lượt lắc đầu.

Tô Lương Mạt ngước đầu lên, "Nhiều người như vậy, chỉ đợi chúng ta chui vào cái lưới này."

"Lương Mạt, bây giờ nên làm gì?"

"Chỉ có thể đi một bước tính một bước."

Trong rừng vô cùng ẩm ướt, quần áo rất nhanh liền ướt nhẹp dính lên người, Tô Lương Mạt thấy tinh thần mọi người cũng hồi phục, "Đi thôi, ít nhất tìm một chỗ bí mật để đặt chân, buổi tối cũng chạy không thoát."

Lý Đan bật đèn pin rọi lên phía trước, trong rừng gần như đưa tay không thấy năm ngón, các cô một người đi theo một người, bụi cây gai đâm vào chân với mắt cá chân, đau đớn kéo lê không ngăn cản được bước chân tiếp tục đi về phía trước, giữa sống với chết, cảm giác trên thân thể đã không còn tính là gì nữa.

Trong tay Tô Lương Mạt cầm theo súng, càng đi vào trong rừng, càng cảm thấy sợ hãi, quanh thân yên lặng chỉ có tiếng sột soạt, Lý Đan chợt dừng bước, "Lương Mạt, đường phía trước căn bản nhìn không rõ."

"Vậy chúng ta liền dừng ở đây đi."

Đám người lần lượt đi tìm chỗ có thể ngồi được, mới yên tĩnh một chút, một hồi tiếng bước chân đột nhiên từ đằng sau truyền tới, Tô Lương Mạt nín thở ngưng thần, ra hiệu mọi người đừng rối, cô xoay người, tận lực không phát ra động tĩnh gì, Lý Đan thì đưa tay ấn nhẹ đèn pin.

Một ánh đèn quét tới, Tô Lương Mạt ba bước tiến lên trước, súng trong tay chỉa ra ngoài, một bàn tay lập tức chế trụ cổ tay cô, cổ cô ngay tức khắc bị người ta bóp lấy, khí lực người kia rất lớn, ép chặt cô lui lại mấy bước, Lý Đan đưa đèn pin trong tay quét về phía khuôn mặt người đàn ông, cô hét lên một tiếng, "Chiêm Đông Kình?!"

***

Lời tác giả: Ngày mai đặc sắc báo trước – Chương 136: Khoản nợ này, để anh ta trả một lần là đủ (thượng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net