Chương 1: Cái Chết Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên vùng biển quốc tế, một con tàu sang trọng tuyệt đẹp to như tàu chở dầu chậm rãi rẽ nước. Trên bong chỉ có một hai người đi lại lặng lẽ, trong ánh chiều tà phủ một màu cô đơn tịch mịch.

Đầu thuyền hướng về phía mặt trời lặn, có năm người đang ngồi đó. Ánh mặt trời còn sót lại tạo nên những chiếc bóng dài ngoằng kì lạ. Toàn thân họ đều như được phủ một vầng sáng, giữa muôn trùng biển khơi trở nên vô cùng thần bí.

Ngồi giữa bốn người đàn ông là một cô gái . Lúc này nàng đang hờ hững nhìn về phía chân trời. Từ người nàng tỏa ra một thứ sát khí lạnh lẽo kinh hồn đến mức người khác phải rùng mình. Lạ một nỗi là sát khí của nàng không chỉ mạnh mà còn hết sức hòa hợp với nàng, khiến người nhìn vào không thể không thắc mắc phải chăng nàng được sinh ra từ sát khí đó, hay sát khí đó được tạo nên bởi nàng. Tóc đen dài tung bay trong gió, cuồng vọng và tràn trề sức sống. Trong đôi mắt đen với ánh nhìn trong trẻo như buổi ban mai của nàng đọng lại những giọt nắng chiều ấm áp. Một đôi mắt đẹp, nhưng đáng tiếc lại thiếu một phần rạng rỡ và cảm xúc như đáng ra nó phải có. Đôi mắt nàng sâu như vực thẳm không đáy, đen hun hút, khiến người ta e ngại không dám nhìn thẳng vào đó. Khuôn mặt hình trái xoan thon thả, mũi dọc dừa, đôi môi đỏ mọng như một trái anh đào đương độ chín. Nói gì thì nói, đây vẫn là một giai nhân mà ngoài hai chữ "tuyệt sắc" e rằng cũng chẳng còn từ nào để diễn tả vẻ đẹp của nàng.

Ừm, tuy nàng thật là đẹp, nhưng nếu ngồi cạnh thì bạn sẽ thấy khí chất của cô gái này thật kì lạ, nếu không muốn nói là vô cùng quái đản so với nhan sắc của cô. Khí chất của nàng bén nhọn đến mức vạn vật xung quanh phải nghẹt thở vì điều đó. Lạnh lùng, tàn bạo, hờ hững. Khuôn mặt nàng bình thản, nhưng nhiệt độ xung quanh nàng lại như trên đỉnh Everest, dường như nếu không có ánh mặt trời chiếu lên thì cơ thể nàng có lẽ sẽ không có độ ấm. Nàng ngồi đó đón gió biển, thoạt nhìn như một pho tượng Hy Lạp hết sức tinh xảo và đẹp đẽ nhưng không có sự sống, trong trẻo mà lạnh lùng cao quý. Vẻ hững hờ của nàng như ánh trăng rọi vào lòng người. Hững hờ mà không vô tư, hững hờ nhưng lạnh lẽo âm u như phần đen tối ở sâu trong lòng ánh trăng sáng vậy. Vẻ đẹp và khí chất của nàng bóp nghẹt trái tim người ta.

"Nhất, thu hồi khí thế của cô lại đi." Người đàn ông tóc vàng ngồi gần nàng nhất nói với nàng, mắt vẫn không rời khỏi tờ báo cầm trên tay.

Cô gái tên "Nhất" lặng yên không nói gì, chỉ chậm rãi nâng ly cà phê trong tay lên nhấp một ngụm, sát khí lặng lẽ vốn bao bọc lấy nàng trong nháy mắt vụt biến mất, chỉ giữ lại vỏ bọc lãnh đạm và xa cách cho nàng.

Ba người đàn ông còn lại đối với lời nói phát ra cũng không có phản ứng gì, tựa hồ như không nghe thấy, chỉ có điều khi cô gái kia vừa thu lại khí thế bức người của mình, thì cả ba người đều lẳng lặng thở phào một hơi. Vốn nãy giờ họ đều trầm mặc tập trung tinh thần kháng cự lại khí thế đầy áp lực của cô gái trẻ. Giờ thì tốt rồi, có thể thả lỏng trở lại.

"Hà hà, Nhất, nhìn này, thi thể Liễu Bản trong ảnh này thật là tuyệt ! Bị bắn chết bởi một viên đạn, chính giữa hai lông mày, ngay vào giờ cao điểm trên quảng trường. Nhất, cô ra tay thật là độc đáo, thật là một cái chết hoàn mĩ, sát thủ cũng thật hoàn mĩ." Người tóc vàng đột nhiện chỉ tay vào một góc của tờ báo, nở nụ cười ra chiều thưởng thức lắm.

Cô gái không nói gì, thậm chí chẳng thèm quay ra liếc nhìn một cái, chỉ chậm rãi uống cà phê như ban nãy. Liễu Bản sáng nay bị mình giết, tin tức cũng thật chuẩn xác, hiện trường hoàn toàn không lưu lại dấu vết. Nhiệm vụ dễ dàng như vậy hiển nhiên mình không thể làm hỏng rồi. Đối với một sát thủ 6 tuổi đã học cách giết người, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi nhỏ.

Người tóc vàng cũng không để ý tới việc Nhất có trả lời hắn hay không, miệng lại mỉm cười, tay buông tờ báo, ngẩng đầu chăm chú quan sát Nhất một lúc rồi nói: "Không hổ danh là trợ thủ đắc lực nhất mà ta nuôi dạy, mới mười hai năm mà đã trở thành sát thủ thứ 6 trên toàn thế giới. À, mà nếu ta không nhầm thì Nhất năm nay đã mười tám tuổi rồi nhỉ, tuổi đẹp, người cũng thật xuất sắc, ha ha ha ha, Nhất, phải chăng ta cũng nên tìm mấy người đàn ông về cho cô khai trai? Coi như phần thưởng cho lần hành động hoàn mĩ này của cô."

Nhất lạnh lũng liếc nhìn người đàn ông tóc vàng rồi chậm rãi nhả ra mấy chữ: "Hai triệu đô la Mĩ, chuyển vào tài khoản của tôi, ngay lập tức." Giọng nói vô cảm trong trẻo vang lên, cũng không khác người bình thường là bao.

Người đàn ông tóc vàng cười ầm lên: "Quả nhiên là Nhất của ta, lãnh tình lãnh tính đến thế là cùng. Nhưng mà ta thích, thế mới xứng đáng ngồi cạnh ta, mới xứng là sát thủ hàng đầu của tổ chức."

Ba người đàn ông bên cạnh không nói nổi một lời nào chỉ nhìn hai người. Nhất chính là do đại ca của tổ chức một tay dạy dỗ, tám năm huấn luyện, bốn năm sống kiếp sát thủ, đã sớm được rèn giũa thành một thanh kiếm sắc bén kinh hồn, một khi đã rút ra khỏi vỏ kiếm không thấy máu không quay về, chưa một lần thất bại. Muốn vững vàng đứng ở vị trí thứ hai trong tổ chức, không có thực lực tuyệt đối không có khả năng.

Nhất nghe mà mặt không hề thay đổi. Những lời này nàng nghe mòn tai rồi. Ca ngợi chính là một loại độc dược chí mạng, nghe thì cứ nghe thôi chứ không thể dại dột mà tin là thật. Tuy rằng thân là một sát thủ, nhưng để có thể là người duy nhất trong đám đồng bạn sống tới ngày hôm nay, ngồi ở vị trí cao như thế này, Nhất cũng không phải chỉ là một cái máy giết người, cái nàng có là đầu óc và thủ đoạn. Vật lộn trong thế giới sát thủ ăn gan uống máu người này, có thể đứng vững không ngã, có thể tự tạo nên uy tín của riêng mình, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho linh hồn sắt đá không gì công phá nổi tiềm tàng trong thân thể người con gái mười tám tuổi này.

Nhất lại chậm rãi uống một ngụm cà phê, đáy tách đã lộ ra. Nhất ngậm trong miệng ngụm cà phê cuối rồi nhìn vào tách, ngày mai tàu sẽ rời vùng biển quốc tế tới địa phận khác, nơi mà ở đó, chờ đợi mình vẫn là hồi cuối của một trò chơi sinh tử. Người phải giết sắp tới vô cùng mạnh mẽ, cả tổ chức trừ đại ca ra cũng chỉ có mình có đủ năng lực. Trò chơi giết người vòng đi vòng lại, không biết khi nào thì dừng. Có lẽ...là khi mình chết. Nhất ngửng đầu nuốt ngụm cà phê trong miệng xuống.

Chất lỏng nồng đậm trượt theo thực quản. Đột nhiên vô lý nghẹn lại ở cổ họng. Mặt Nhất giật nhẹ một cái, hô hấp trong chốc lát trở nên dồn dập, tắc nghẹn. Chỉ trong khoảnh khắc, khi nàng nhận ra mình đã có thể hít thở trở lại thì bất chợt phát hiện toàn thân không biết tự lúc nào đã trở nên trong suốt lơ lửng trôi giữa không trung, đứng cạnh hai người đàn ông đẹp trai tuấn tú, một người mặc đồ trắng một người mặc đồ đen, nom khá dữ tợn.

Nhất vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, cúi đầu nhìn đám người ở đầu thuyền, thấy chính mình tựa lưng vào ghế mà đầu gục xuống, tóc bay phất phơ trong gió, chỉ có điều người đó đã không còn hơi thở, mà bốn người xung quanh đều sợ đến ngây cả người, chỉ đờ ra nhìn thân thể của mình đã nhắm mắt, những khuôn mặt văn vẹo đến cực độ lộ rõ sự chấn động trong lòng.

Nhất nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên hơi nở nụ cười. Nàng cười đẹp tựa như đóa lan nở âm thầm trong hang tối, như nữ thần giữa ánh trăng tan, tao nhã, xinh đẹp, mê hoặc lòng người. Sát thủ đứng hạng sáu toàn thế giới, thế mà lại nghẹn chết vì một ngụm cà phê mới đau chứ. Chuyện này hẳn sẽ thành chuyện cười hàng đầu trong giới sát thủ, thậm trí là cả thế giới. Lúc còn sống không biết đến cái gì gọi là cười, không ngờ khi chết lại có thể cười mà đi được. Nếu có người biết, chắc cũng lại chê cười cho mà xem.

Nhất quanh đầu lại nhìn hai vị hắc bạch vô thường trước mặt, trong mắt hoàn toàn trông có một chút sợ hãi, khiến hai người đó hơi nhíu mày. Chưa có ai chết rồi mà còn bình tĩnh đến vậy. Chỉ thấy Nhất thong thả nói: "Đi thôi." Hai người nghe Nhất như nghe lệnh bình thường, lập tức quay đầu kéo nàng biến mắt giữa không trung. Cả nửa ngày sau ở phương xa mới truyền đến tiếng hét thất thanh: "Tại sao chúng ta lại phải nghe lời nàng? Chúng ta mới là quỷ sai a...."

____________

Điện Diêm vương.

Chính giữa đại điện có hai lão giàđang ngồi, một lão râu trắng,một lão râu đen. Hai người không ngừng chí chóe mắng mỏ, chỉ trích đối phương làm sai, càng nói càng căng thẳng, nguy cơ đánh nhau là rất cao. Hai vị soái ca hắc bạch vô thường vừa đến đã vội vàng leo lên mỗi người túm xuống một lão xuống, đồng thời lớn tiếng nói: "Ầm ĩ, ầm ĩ cái gì hả trời? Già móp ra rồi còn như hai thằng trẻ con, về sau có công tác gì tự đi mà làm lấy."

Hai lão già râu đen râu trắng lập tức ngừng náo loạn, chuyển sang cười nịnh nọt với hắc bạch vô thường rồi nói: "Các ngươi lầm rồi. Ta với hắn chỉ đang đùa giỡn chút xíu thôi mà, chúng ta thân như anh em ruột thịt, sao có thể cãi nhau được, nhìn lầm rồi, lầm rồi." Vừa nói hai người vội vàng ôm nhau một cái, biểu thị cho tình cảm hữu nghị sâu sắc, lại nhè những chỗ hai vị soái ca không nhìn thấy mà ra sức cấu véo đối phương, chỉ hận không thể bóp chết tươi người đang ôm mình.

Soái ca áo trắng chán chường khoát tay nói: "Quên đi, quên đi. Trò hề cũ rích của các ngươi diễn bao nhiêu năm như vậy, các ngươi không ngấy thì chúng ta cũng chán ngấy rồi. Ngồi sang một bên, chờ chúng ta xử lý xong việc rồi tính sổ với các ngươi." Soái ca áo đen cũng chẳng thèm nói gì với bọn họ nữa, ngồi luôn xuống vói lấy sổ sinh tử của Diêm Vương tra cứu.

Lật lật mấy trang, lông mày của soái ca áo đen càng lúc càng gần nhau, mặt nhăn lại, xem thêm một lúc nữa thì điên tiết phang quyển sổ xuống bàn, lắc mình một cái lao tới trước mặt hai lão Diêm vương râu trắng râu đen, mỗi tay túm một người xách lên giận dữ tra hỏi: "Các ngươi bảo chúng ta đi bắt hồn, hồn về rồi, còn tên ở đâu? Tên trong sổ sinh tử đâu? Tại sao trong phần tử của sổ không có tên của nàng?"

Soái ca áo trắng ngẩn người một lúc rồi cũng vội vàng giật lấy sổ sinh tử lật xem. Trong chốc lát mặt xanh như tàu lá, nghiến răng nghiến lợi đọc: "Nhất, nữ, mười tám tuổi, hưởng thọ sáu mươi chín tuổi, nhờ kiếp trước tích công tích đức nên tuy kiếp này giết người vô số, vẫn được hưởng thọ." Dừng một chút lại đọc: "Nhất, nữ, mười tám tuổi, hưởng thọ mười tám, do kiếp trước tội giết chóc quá nặng, kiếp này chỉ được thọ đến mười tám tuổi."

Lời vừa dứt gân xanh gân đỏ cũng leo đầy lên mặt, điên cuồng hét lên: "Hai người tên tuy giống nhau nhưng người nam kẻ bắc cách xa vạn dặm. Các ngươi tự nhiên đi bảo chúng ta bắt kẻ chưa tới số chết về làm cái gì? Sống lâu quá muốn chết rồi à?"

Hai lão râu đen râu trắng nhất thời ngớ người ra, cả nửa ngày sau mới xấu hổ đằng hắng liên tục, hai người hai mặt nhìn nhau lại chả biết nói cái gì cho phải. Soái ca áo đen hung hăng quăng hai lão lên một cái ghế, nhanh chóng soi kính âm dương. Nhưng thà đừng nhìn còn hơn, bởi nhìn xong thì càng thấy "đau lòng". Hắn thở dài ủ dột nói: "Thân thể đã bị hủy, nàng không về được rồi."

Lão râu bạc thấy hắc bạch vô thường đều trừng mặt tỏ vẻ "đấy, tự đi mà giải quyết đi" với hai người bọn họ, liền ngượng ngùng cười hờ hờ: "Bổ cứu, bổ cứu, chúng ta bổ cứu ngay." Dứt lời lôi lão râu đen ba chân bốn cẳng chạy đi lấy đồ ma pháp.

Nhất đứng ở đại điện, sắc mặt bình thản nhìn bốn người. Nghe họ nói thì hình như mình đã bị bắt nhầm rồi, nhưng không sao. Dù có là từ dương gian xuống địa ngục, dù có là người chết rồi đi nữa, nàng sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống của mình, tuy rằng bản thân là một sát thủ, sống cuộc sống sinh tử khó lường, sống một cuộc sống đầy dối trá mưu toan, một cuộc sống đẫm máu và đơn điệu mà người bình thường không thể chịu nổi, nhưng, sinh mệnh của nàng không thể chỉ vì một sai lầm mà chấm dứt. Nàng chưa bao giờ phải cầu khẩn để được sống, nhưng một khi đã nắm cuộc sống trong tay nàng sẽ quyết giữ lấy nó. Nếu đã có mặt trên thế giới một lần rồi, mặc kệ mai sau như thế nào, nàng nhất định phải tiếp tục sống.

Bốn người ngồi trên bệ cao của đại điện rì rầm chí chóe cả nửa ngày. Hai lão già mấy lần liếc nhìn Nhất, thấy nàng từ đầu đến cuối không hề dao động, hoảng loạn mà chỉ bình thản chờ thì cảm thấy như có một luồng sát khí ớn lạnh xộc thẳng vào người. Thế là cuống cuồng bác bỏ đề nghị vừa thông qua, tiếp tục tìm kiếm tìm kiếm, cãi vã cãi vã...Lâu thật lâu sau, trong chiếc gương của bốn người chợt lóe lên một hình ảnh, một linh hồn hiện ra nói gì đó. Vừa nghe xong thì lão râu đen nhảy dựng lên mừng rỡ nói: "Đây rồi, đây rồi, hãy nhìn xem, giống nhau như đúng, chà chà, mệnh của nàng thật là tốt, vừa khéo luôn nhé. Mau lên mau lên, chúng ta phải cho nàng một cuộc sống tốt đẹp hơn, ha ha ha ha." Vừa nói vừa đểu giả đánh mắt trộm nhìn Nhất.

Lão râu bạc vẻ mặt xấu xa, hai tay kết ấn, cười tủm tỉm nói: "Từ giờ trở đi tên của ngươi không phải là Nhất nữa mà là La Điệp Y. Đi thôi nào cô bé xinh đẹp đáng yêu của ta, cuộc sống tốt đẹp đang chờ ngươi đó, hi vọng rằng người thích món quà này của chúng ta. Há há."

Nhất chỉ cảm thấy một luồng sáng vào chiếu thốc vào người, ý thức dần dần mất đi, chỉ nghe loáng thoáng được một câu, từ giờ nàng là La Điệp Y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net