Chương 10: Di Chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu tỏ vẻ không đồng ý, thong thả bước lên nói:"Cũng không hẳn như thiếu gia nói đâu, vừa xong ta thấy thiếu phu nhân cứ như biến thành một người khác, rất hung tàn, giết người không chớp mắt làm người ta phải e ngại không dám đến gần."

Minh Thanh cũng gật đầu lia lịa nói:"Phải đó, vừa rồi thiếu phu nhân làm ta run đến tận chân răng, ta chưa từng gặp người nào có sát khí lạnh lẽo đến như vậy."

Cổ Hạo Nhiên nhíu nhẹ lông mày nói:"Chết vì một đao cũng là chết, chết vì nghìn đao cũng là chết, tuy nàng xuống tay không lưu tình chút nào nhưng cũng có cái thống khoái của nó, so với ta đây chém mấy nhát mới giết được một người, ta thấy nàng như vậy mới là nhân từ. Nếu các ngươi bị giết bởi một kẻ rón ra rón rén như thỏ con, liệu các ngươi có thấy đỡ sợ hơn không? Giết người vốn không phải là chuyện tốt, cần gì phải giả vờ đạo mạo."

Phong lắc đầu nói:"Thiếu gia, người không thấy có vấn đề gì sao? Chúng ta không phải sợ thủ đoạn của thiếu phu nhân mà là sợ sát khí của nàng, nếu như chưa từng vào sinh ra tử đôi phen, ta cũng không tin có người lại mang sát nghiệp nặng nề như vậy, thật rùng rợn."

Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nói:"Sự thể khủng khiếp đến vậy ư? Sao ta không cảm thấy gì nhỉ?"

Linh nghiến răng nói:"Thiếu gia, từ nay về sau người nên cẩn thận với thiếu phu nhân, nhìn một màn thảm sát vừa rồi, ta thấy sau này nếu nàng không hài lòng điều gì, chưa biết chừng sẽ lấy mạng thiếu gia luôn."

Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về phía Điệp Y, chầm chậm nói:"Nàng mặc dù vô tình, nhưng không phải người vô tâm."

Hành từ đầu đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:"Thiếu gia, người đang bênh vực thiếu phu nhân."

Cổ Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói:"Chuyện có như thế nào thì ta nói thế, tuy rằng ta đây cũng không ưa nàng cho lắm, thậm chí nói ghét nàng cũng chẳng ngoa, nhưng ta sẽ không vì thế mà để các ngươi hiểu sai về nàng."

Hành nheo mắt nói:"Thiếu gia, hẳn là cũng không ghét lắm đi."

Cổ Hạo Nhiên cười mỉm mỉm:"Ngươi căn cứ vào đâu mà nói thế?"

"Vậy vì sao lúc nãy người lại hành động như vậy? Đừng nói với ta là người muốn khiêu khích thiếu phu nhân, trong tình huống như vừa rồi, hành động đấy là quá ngu xuẩn." Hành vẫn tiếp tục truy vấn.

Cổ Hạo Nhiên cười nói:"Ngươi cho rằng thiếu gia ta đây là đồ vô dụng sao? Việc gì ta làm cũng đều có tính toán cả, không chắc thắng sao lại làm."

Phong nghe vậy chậm rãi nói:"Thiếu gia, năng lực của người chúng ta đều hiểu rõ, cho nên mới không can thiệp vào quyết định của người. Tuy nhiên, cẩn thận vẫn hơn. Hơn nữa, vừa rồi nếu ta không nghe nhầm thì thiếu gia hứa hẹn sẽ cho thiếu phu nhân một cuộc sống an ổn, hứa vĩnh viễn sẽ không để nàng phải chạm tay vào đao kiếm. Nói như vậy chẳng phải là hứa giúp nàng quên hết quá khứ, làm lại cuộc đời sao?."

Cổ Hạo Nhiên tức giận hừ một tiếng nói: "Ta chỉ muốn dạy cho nàng biết rằng nàng là một nữ nhân, đã là nữ nhân thì nên học cách chăm sóc chồng con cho chỉn chu tử tế, chứ suốt ngày chém giết thì còn ra thể thống gì nữa. Nàng đã là thê tử của Cổ Hạo Nhiên ta, ta lẽ nào lại để nàng làm những chuyện vô phép vô tắc thế được."

Hành cười khẩy: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."

Minh Thanh cũng cẩn thận nói:"Thiếu gia từ trước tới giờ luôn coi trọng sinh mạng, tuy rằng cũng có lúc xông pha nhưng nhất quyết là không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm, thế mà vừa rồi lại như là đem đầu mình dâng lên, thiếu gia rõ ràng là đang cố che dấu tình cảm."

Cổ Hạo Nhiên nghe thế thì bất thần nổi cơn tam bành, quát lên: "Cút đi mà lo việc của các ngươi đi, thu dọn sạch sẽ đống thi thể này cho ta, đừng có đứng đây tán dóc nữa."

Năm người hộ vệ đành lắc đầu, cũng lười tranh cãi với hắn, bỏ đi dọn dẹp tàn cuộc. Cổ Hạo Nhiên lại tỉ mỉ dặn dò: "Chuyện hôm nay phải giữ kín, tuyệt đối không được nói với ai, kể cả cha mẹ ta, nghe rõ chưa?"

Phong và mọi người cười nói:"Thiếu gia, chúng ta là hộ vệ của người, không phải là người ngoài."

Cổ Hạo Nhiên nhìn theo bóng dáng mấy hộ vệ, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Điệp Y. Vừa rồi khi nàng cô độc đứng nơi mạn thuyền, toàn thân đẫm vị chết chóc làm người ta phải run sợ, nhưng đối với hắn, nhìn nàng như thế thật xót xa. Thực lòng mà nói khi đó hắn chỉ muốn bay đến ôm chầm lấy nàng, dẹp tan cơn khát máu, kéo nàng từ địa ngục đau khổ trở về chốn nhân gian.

Cổ Hạo Nhiên lắc lắc các bắp cơ tê dại, rồi bỗng bật cười không thành tiếng, mình mà cũng nghĩ như vậy sao? Chẳng lẽ đây là đồng cảm ư? Mình nàng đã đủ cho người khác chết khiếp, còn cần mình đồng cảm sao? Nếu nàng biết hắn có ý nghĩ như vậy, không chừng cũng nổi cơn cuồng sát thật. Đau đầu quá đi mất thôi, biết làm thế nào để thuần phục con mèo hoang này đây, mà không, sư tử hoang mới đúng, Cổ Hạo Nhiên vừa nhăn mặt suy nghĩ vừa lơ đãng bước đi. Chợt, từ phía đuôi thuyền Liễu lớn tiếng gọi:"Thiếu gia, ngươi tới xem này."

Nghe thấy tiếng Liễu, Cổ Hạo Nhiên và mọi người đều đi tới. Chỉ thấy trên sông từ từ trôi đến một con thuyền nhỏ, trên thuyền đặt một cái đèn lồng có đính tờ giấy, trong lòng thuyền đầy vàng bạc châu báu và có cả một cái đầu người. Linh cẩn thận kéo con thuyền lại gần, lấy tờ giấy đưa cho Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên nhìn lướt qua tờ giấy, cười lạnh một tiếng, đưa nó cho Minh Thanh, rồi quay lưng đi thẳng vào khoang thuyền. Minh Thanh lướt qua nội dung liền biết chiếc thuyền vàng bạc châu báu kia được gửi đến thay lời tạ tội. Trại thủy phỉ kia mới có tân nhị trại chủ, hắn nóng lòng lập công, chưa tìm hiểu kĩ đã tổ chức đánh cướp, đến khi đại trại chủ biết tin thì đã muộn, cuống cuồng gọi người của mình về xử lý. Sau đó bèn dâng một thuyền vàng bạc cùng cái đầu của kẻ chủ mưu để tạ lỗi, không dám tự mình ló mặt ra.

Phong hướng về sông mà nói, giọng điệu đầy quyền uy: "Hai bên nước sông không phạm nước giếng, việc hôm nay tuy lỗ mãng, những cũng may chúng ta không có thương vong, phần lễ này chúng ta thay mặt thiếu gia nhận, về sau các ngươi liệu đường mà cư xử."

Lời vừa dứt thì có tiếng đáp: "Đa tạ Cổ thiếu gia tha thứ, về sau Cổ thiếu gia qua sông, chúng ta nguyện đến hộ tống." Sau đó có tiếng nước bắn lên mạn thuyền, là hạ nhân của thủy trại trở về báo tin.

Trong phòng, Điệp Y đã thay ra xống áo bê bết máu. Xoa hai bàn tay đỏ tấy, nàng nhủ thầm trong bụng hôm nay dùng đao thật không quen tay, đáng lẽ có thể hoàn toàn không bị thương, cuối cùng lại thành ra dính hai nhát đao. Nàng liếc nhìn vết thương trên cánh tay và bên hông, không thể không nhớ tới thái độ táo bạo của Cổ Hạo Nhiên đối với nàng.

Lại nghĩ đến cái tên kia, Điệp Y thực sự không hiểu nổi hắn, tình huống đã như vậy còn dám khiêu khích mình. Thử nghĩ nếu là trước đây, e rằng những kẻ liều lĩnh như hắn đã bị nàng tiễn thẳng về âm tào địa phủ. Vậy mà lần này nàng lại buông tha. Công bằng mà nói, hắn tận mắt thấy nàng giết nhiều người như vậy chẳng những không khiếp sợ, còn dám lên mặt uốn nắn nàng; võ công của hắn không hề tầm thường, nhưng hắn tuyệt nhiên không có ý xuống tay với nàng, những hành động ấy vô hình chung khiến nàng mềm lòng, sát ý cũng mất đi lúc nào không biết.

Điệp Y đè cánh tay lên miệng vết thương, bản thân nàng ngay từ đầu đã muốn quên đi hết thảy, tuy nhiên trước khi có ngày hôm nay, nàng đã phải nếm trải quá nhiều khổ đau trong quá khứ, cuộc sống tăm tối ấy nào có dễ gì mà quên đi. Trong tâm trí nàng đã khắc sâu ý niệm mạnh được yếu thua, con người phải sống thật với bản chất, tất cả những hành vi che dấu hay trốn tránh quá khứ đều là của kẻ hèn yếu, không phải là tác phong của nàng. Cũng bởi thế, nàng không cho rằng việc mình bộc lộ bản chất, dù cho nó khiến người ta sợ hãi đến đâu, là chuyện xấu. Cổ Hạo Nhiên có quyền biết thê tử của hắn không phải là người tốt, nàng muốn cho hắn biết đây mới chính là bản tính của nàng, rằng cuộc sống trước kia của nàng là như thế đó, nàng không muốn giả dối, vì đã thừa nhận mình là nữ nhân của hắn, vậy nàng phải cho hắn thấy nàng là người thế nào.

Một đêm trôi qua với những âm thanh dọn rửa sột soạt, sáng hôm sau Điệp Y bước ra khỏi phòng liền gặp ngay Liễu vẫn đang hì hụi cọ lan can. Liễu thấy nàng thì đờ người ra mất một lúc rồi mới vội vàng nói: "Chào buổi sáng, thiếu phu nhân." Điệp Y lặng yên nhìn Liễu rồi tránh qua một bên đi thẳng. Liễu cũng không nghĩ Điệp Y sẽ trả lời, lập tức cúi đầu tiếp tục cọ lan can, coi như chuyện đêm qua chỉ là một trò chơi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net